← Hồi 0237 | Hồi 0239 → |
Nói gì khiến người ta đau lòng nhất?
Đương nhiên là lời nói thật.
Lý Kỳ nói một câu phát ra từ tâm huyết, đã khiến ba ông cháu họ Hồng lăng tại chỗ.
Biểu lộ gì vậy? Không phải các ngươi bảo ta nói thật sao?
Lý Kỳ quắt miệng, biểu lộ rất ủy khuất.
Nửa ngày qua đi, Hồng Bát Kim bỗng nhảy dựng lên, chỉ vào Lý Kỳ, cả giận nói:
- Tiểu tử...ngươi...ngươi vừa nói gì?
- Ách...Vãn bối nói sòng bạc của ngài chính là sòng bạc đệ nhất của thành Biện Kinh...Còn câu cuối.
- Ha ha, rất là nát.
- Tiểu tử ngươi được lắm, dám nói như vậy. Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, thì ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Hồng Bát Kim chỉ vào Lý Kỳ, giận không kiềm được nói. Nhưng trong mắt lại lóe ra vài phần khác thường.
Còn nói rõ ràng? Ngươi a, thật không biết diễn trò. Không phải là muốn ta giúp ngươi nghĩ kế sao, có cần khoa trương như vậy không?
Lý Kỳ tức giận liếc mắt, thực ra cho dù Hồng Bát Kim diễn trò có thật, hắn cũng muốn giúp đỡ Hồng gia. Không vì cái gì khác, chỉ bằng quan hệ giữa hắn và Tiểu Cửu. Nếu chút chuyện nhỏ ấy mà không giúp, vậy thì hắn cảm thấy mình quá không có nghĩa khí.
Hồng Thiên Cửu bĩu môi nói:
- Lý đại ca, sao huynh có thể nói như vậy. Dù đệ biết sòng bạc của nhà đệ rất nát, nhưng huynh cũng không thể nói như vậy trước mặt cha đệ chứ. Ông ấy đã gần ấy tuổi rồi, nếu tưc giận sinh ra bệnh, thì cũng không tốt.
Lần này Hồng Bát Kim tức giận thực sự, xông tới Hồng Thiên Cửu, nước bọt bắn ra ngoài, nói:
- Thằng nhóc, có phải đầu óc của ngươi đập vào đâu rồi không. Con mẹ ngươi hàng ngày ăn ở, có cái nào không phải do sòng bạc nát...à không, sòng bạc quý giá này ban cho ngươi. BUồn cười, hôm nay lão tử không hảo hảo giáo huấn ngươi một trận thì không bỏ qua.
Hồng Thiên Cửu thấy phụ thân bão nổi, lập tức sử dụng đòn sát thủ, con mắt ngập nước nhìn về phía Hồng Tề:
- Thất Công....
Hồng Tề nhìn Hồng Bát Kim, nói:
- Tiểu Bát, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao còn chấp nhặt với con trẻ như vậy. Mau mau ngồi xuống đi.
Nói xong, ông ta lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi cứ nói tiếp, có lão phu tại, Tiểu Bát sẽ không làm gì ngươi đâu. Mới vừa rồi ngươi nói sòng bạc của nhà ta rất nát, là cớ làm sao?
Còn không làm gì? Vừa nãy suýt nữa muốn ăn thịt người rồi.
Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu:
- Vậy vãn bối sẽ theo tình hình thực tế mà nói.
- Nói đi.
Lý Kỳ thi lễ một cái, mới lên tiếng:
- Đầu tiên, hoàn cảnh của sòng bạc thực xin lỗi danh xưng sòng bạc đệ nhất của Biện Kinh. Bên trong mùi hôi ngất trời, loạn thất bát táo. Nếu vãn bối là khách, ngửi thấy mùi này thôi, cho dù trong lòng rất ngứa ngáy, cũng chịu không được cái mùi đó.
Hồng Bát Kim nhíu mày:
- Sòng bạc nào mà chả vậy.
Lý Kỳ cười khổ:
- Đều như vậy, cũng không có nghĩa nhất định phải như vậy. Ấn tượng đầu tiên của khách chính là mặt tiền của cửa hàng, làm sao có thể tùy ý. Không yêu cầu ngươi làm tráng lệ, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ, để cho khách hàng thoải mái. Đây là điều cơ bản nhất.
- Đến sòng bạc của ta không phải là đồ phu thì cũng là người đánh cc. Ngươi thích sạch sẽ, nhưng họ không thích.
Hồng Bát Kim khẽ nói.
- Việc này phải do đôi bên cùng làm. Nhưng các vị thuộc về đông gia, nếu làm gương tốt, chẳng hạn trải một tấm thảm lông chồn lên, vãn bối dám đánh cuộc, những người đánh cá, đồ phu kia vừa thấy, đều không cần ngài nói, bản thân bọn họ sẽ tự giác cởi giày, rửa sạch chân mới dám đi vào. Buôn bán tuyệt đối không thể dùng hành vi của khách hàng để lấy cớ. Dù bọn họ làm cái gì, đối với các vị mà nói, đều là điều đúng.
- Còn có, sòng bạc Hồng Vạn là một sòng bạc lớn, nhưng cấp bậc lại không rõ ràng lắm. Ngài cũng không thể trông cậy đám vương công quý tộc kia chơi cùng những ngươi buôn bán nhỏ đi. Cho nên vãn bối cho rằng các ngài nên mở một sòng bạc xa hoa, nâng tiền đặt cược lên. Khách hàng tới phải phân chia đẳng cấp. Chẳng hạn như trò quan phác, nếu các ngài quy định mỗi lần đặt cược ít nhất phải một xâu tiền, thì những người đánh cá, đồ phu kia có năng lực đó không?
- Thứ ba, chính là thủ hạ. Thủ hạ ở đây nhìn không được tốt lắm, giống như một đám lưu manh vậy. Vừa rồi có hai người xảy ra chút ma xát, sòng bạc của các vị liền định cầm gậy gộc đuổi người ta đi. Như vậy sao có thể được. Các khách hàng khác nhìn thấy, bọn họ sẽ nghĩ gì.
Chuyện vừa rồi, Hồng Bát Kim cũng có nghe nói:
- Vậy theo ngươi, phải làm thế nào?
- Rất đơn giản, đầu tiên là nói lời khuyên bảo, đưa bọn họ tới hậu viên. Nếu có thể hòa giải thì tốt. Nếu không thể thì dùng vũ lực trấn áp cũng không muộn. Bởi như vậy, không tạo ấn tượng xấu trước mặt khách hàng, còn có thể lộ rõ lực uy hiếp của sòng bạc các ngài. Thật là nhất cử lưỡng tiện.
Cho dù ở trước mặt phao câu, hai cha con Hồng Tề và Hồng Bát Kim giống như hai đứa trẻ con vậy. Nhưng về việc buôn bán, hai người bọn họ đều là dân lão luyện, vừa nghe vừa không ngừng gật đầu.
Hồng Tề như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:
- Ừ, ngươi nói rất có lý. Ngươi đã nhìn ra tệ đoan của sòng bạc, chắc hẳn cũng có biện pháp giải quyết.
Đổ mồ hôi, lão hàng này muốn đào rỗng lão tử đây mà. Cũng được, ai bảo ngươi là gia gia của Tiểu Cửu.
Mặc dù Lý Kỳ chưa từng quản lý sòng bạc, nhưng cũng đã gặp không ít. Một vài kiến thức quản lý hắn từng nghe cha vợ nói qua. Bởi vậy liền giải thích cho hai cha con họ Hồng những điều hắn biết.
Những kiến thức quản lý siêu thời đại của Lý Kỳ, đã khiến hai cha con họ Hồng rơi vào trầm tư. Ở bên trong có rất nhiều kỹ xảo quản lý, khiến cho bọn họ cảm thấy mừng rỡ không thôi. Một vài nan đề trước kia gặp phải, thoáng cái đã được giải quyết. Mà ngay cả Hồng Thiên Cửu cũng gài cằm suy tư. Điều này chả khác gì một tin tức cực tốt với Hồng Bát Kim. Hồng gia chỉ có Hồng Thiên Cửu là con nối dõi duy nhất. Sau này sòng bạc Hồng Vạn chắc chắn giao vào tay Tiểu Cửu, không ai. Cậu ta có hứng thú với sòng bạc hay không, còn quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Lý Kỳ thừa dịp bọn họ tự hỏi, tranh thủ thời gian uống mấy ngụm nước. Vừa rồi hắn đã nói tới miệng đắng lưỡi khô, nhưng hắn có thể giúp đỡ chỉ dừng ở đây. Hắn am hiểm về quản lý quán ăn. Chứ còn quản lý sòng bạc, hắn chưa bao giờ làm.
Qua một lúc lâu, Hồng Bát Kim khẽ giật mình, đứng dậy, mang theo nụ cười gian đi về phía Lý Kỳ.
Tim Lý Kỳ đập rộn lên, nhìn Hồng Bát Kim, dưới ánh mắt tham lam của y, hắn cảm thấy mình giống như một con cừu nhỏ vậy, khiếp đảm hỏi:
- Hồng thúc thúc, thúc muốn làm gì vậy?
Hồng Bát Kim cười ha hả, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lý Kỳ, ôm vai hắn, nói:
- Tiểu Kỳ a, quan hệ giữa cậu và Tiểu Cửu thế nào?
- Cũng không tệ lắm.
- Cái gì mà không tệ lắm? Ta thấy hai người các ngươi thân như huynh đệ vậy.
- Thúc nói thế nào thì chính là thế ấy, không biết Hồng thúc thúc hỏi vậy làm chi?
Hồng Bát Kim cười ha hả:
- Là như vậy, nếu để cho Tiểu Cửu và cậu hợp tác mở một sòng bạc giống như lời cậu nói, cậu có đồng ý không?
- A?
Lý Kỳ cả kinh, lắc đầu như trống bỏi:
- Hồng thúc thúc, hảo ý của thúc, vãn bối tâm lĩnh. Nhưng hiện tại vãn bối có rất nhiều việc phải làm, thực sự không thể rảnh tay giúp đỡ được.
Nói tới đây, hắn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của Hồng Bát Kim, vội nói tiếp:
- Tuy nhiên, nếu là Tiểu Cửu mở sòng bạc, cháu nhất định sẽ dùng hết sức giúp đỡ. Cậu ta đã gọi cháu một tiếng đại ca, cũng không phải là gọi suông.
Không sai, hắn biết mở sòng bạc rất dễ kiếm tiền. Nhưng hắn không muốn xía chân vào gia sản của dòng họ người khác. Đây là một việc không tốt lắm. Có thể nói như vậy, nếu Tần gia có người nối dõi, thì hắn đã sớm chia ra tự làm rồi.
Sắc mặt Hồng Bát Kim lại thay đổi, nghiêng đầu nhìn Hồng Thiên Cửu, hỏi:
- Tiểu Cửu, ngươi thấy thế nào?
Hồng Thiên Cửu nhãn châu xoay động, gật đầu mạnh, lại hướng Lý Kỳ, nói:
- Lý đại ca, huynh hiểu về sòng bạc như vậy, chắc hẳn trước kia huynh thấy không ít sòng bạc phải không?
Lý Kỳ cẩn thận nói:
- Ngươi hỏi vậy làm gì?
- Đệ chỉ là muốn biết, huynh có biết vài cách chơi thú vị nào không.
Hóa ra vừa rồi ngươi nghĩ tới cái này. Nhìn không ra tiểu tử này còn hung ác hơn cả lão tử y. Ngay chút hàng tồn cũng không lưu cho ta.
Lý Kỳ thở dài:
- Cũng được, ta sẽ dạy cho mọi người một cách chơi mới.
Hồng Thiên Cửu mừng rỡ:
- Lý đại ca, cách chơi mới gì, mau mau dạy đệ.
Hồng Bát Kim và Hồng Tề nhìn nhau, như đang nói, thì ra tiểu tử này còn giấu nghề. Nếu không có Tiểu Cửu, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội này rồi.
Trong lòng ba người đều rất chờ mong.
- Đúng rồi, Hồng Tề có giấy không? Giấy dày hơn giấy bình thường chút?
- Người đâu, mang tất cả giấy ra đât cho lão tử.
Hồng Bát Kim gào rú một tiếng, cả Hồng phủ lập tức trở nên bận rộn. Qua chừng một canh giờ, Lý Kỳ cầm một xấp dày giấy tạp trên tay, nhìn số giày chồng chất còn cao hơn cả người hắn, ngượng ngùng nói:
- Số giấy kia không cần.
- Chỉ cần thế thôi à.
- Vâng.
Hồng Thiên Cửu gục xuống bàn, chảy nước miếng nhìn xấp giấy tạp trong tay Lý Kỳ, hỏi:
- Lý đại ca, huynh cần số giấy đó làm gì?
Lý Kỳ cười ha hả:
- Đây gọi là bài tây.
- Bài tây? Chưa từng nghe qua.
Nếu ngươi nghe qua rồi thì nói làm gì.
*****
Tiếp theo, Lý Kỳ giải thích ý nghĩa của năm mươi bốn quân bài cho ba người, sau đó nói cách chơi cho bọn họ. Ba người nghe mà mục quang sáng ngời như đèn pha vậy, khiến cho Lý Kỳ sắp lóa mắt mà chết.
Lý Kỳ vừa dạy xong, ba người đều kêu gào chơi thử một lần.
Lý Kỳ tự nhiên chiều theo ý họ, cùng bọn họ chơi mấy ván. Mấy người chơi rất hăng say, mà ngay cả Lý Kỳ cũng mê mẩn vào trong đó. Dù sao ở thời này có thể chơi bài Tây cũng thật không dễ dàng.
Tam đường nhà này cũng không kém, rất nhanh đã nắm được cách chơi. Nhưng nếu như không có tiền cược, thì mất đi niềm vui lớn. Còn tiền đặt cược lớn hay nhỏ, cũng không quan trọng.
Hồng Bát Kim được xưng là Đổ Vương, đương nhiên hiểu điều đó, cười nói:
- Chỉ chơi như vậy, cũng không có ý nghĩa. Dù sao phải có thưởng có phạt mới được.
- Ý của Hồng thúc thúc là?
- Như vậy đi, mỗi một ván một xâu tiền.
- Một xâu tiền? Chú xác định chứ?
- Lẽ nào quá ít?
- Không...không phải.
- Vậy cứ như vậy đi, trước ghi vào giấy, đánh xong thì thanh toán.
- Cũng được...Ba bích.
- Ủa? Sao ngươi lại được đánh trước?
- Xin lỗi, quên nói cho mọi người biết, ai có ba bích thì được đánh trước. Nếu không có con đánh thì thôi.
- Thôi.
- Thôi.
- Thôi.
- Ba con ba.
Hồng Bát Kim hưng phấn nói:
- Ha ha, rốt cuộc đã tới phiên ta, ba con mười.
- Xin lỗi, vãn bối đã ra hết bài, các vị một lá bài cũng không ra, thì chính là cháy, mỗi ngươi phải giao bốn xâu. Đúng rồi, ai cầm hai bích?
Hồng Bát Kim lập tức nhấc tay:
- Ta cầm.
- Chúc mừng thúc, thúc lại cháy, thúc phải trả tám xâu. Ha ha, vãn bối ghi vào đây rồi, tổng cộng là mười sáu xâu.
Lý Kỳ vui tươi hớn hở nói..
- Ha ha, ta cầm ba bích.
Hồng thúc thúc cầm lá ba bích khoe khoang một vòng.
Lý Kỳ chẳng quan tâm tới ông ta, ném ba lá bài xuống:
- Ba con bảy.
- Vì sao lại là ngươi đánh?
Hồng thúc thúc cả giận hỏi.
Lý Kỳ rút con ba tép, trả lời:
- Rô, tép, cơ, bích, sau rô là con nào?
- Tép.
- Đó, ra bài đi.
Hồng Bát Kim ngồi ở bên cạnh Lý Kỳ, rốt cuộc thở dài một hơi, đánh ra con bài:
- May mà ta có ba con Q, bằng không phải mất tám xâu tiền.
Hồng thúc thúc vừa nghe, liền biến sắc, nặng nề hừ một tiếng.
- Ách...Thôi.
Hồng Bát Kim đành khuất phục dưới dâm uy của Hồng Tề.
Hồng Tề vui tươi hớn hở ném ba con tám.
Hồng Thiên Cửu cũng vui vẻ, ba con mười.
Lý Kỳ trực tiếp đánh ra ba con át, Hồng Bát Kim trợn tròn mắt.
- Mười, J, Q, có ai dánh không?
Hồng Bát Kim sắp khóc.
- Một đối ba, xong rồi, ai cầm hai bích.
Hồng Bát Kim cúi đầu, chậm rãi vươn tay ra.
- Thực xin lỗi Hồng thúc thúc, ván này chú lại phải mất tám xâu.
- Ta biết rồi.
- Lần sau có hai bích thì nhớ đánh sớm chút.
- Điều này còn cần ngươi nói...Oa, ba cơ trong tay lão phu, Lý Kỳ, lần này đến lân lão phu đánh chứ.
Lý Kỳ nhàn nhạt nhìn, ném một lá bài xuống, nói:
- Ba rô.
Hồng Tề giận dữ hỏi:
- Vì sao lại là ngươi đánh trước?
- Thất Công, vừa nãy vãn bối thắng liền hai ván, gọi là liền trang, nên được ưu tiên đánh trước. Nếu thắng liền ba ván, thì gọi là mạo tử, vãn bối tiếp tục được ưu tiên đánh.
- Còn có luật này?
- Đúng vậy, Thất Công, người càng già càng dẻo dai, còn là Chí Tôn trong giới bài bạc, vãn bối sao dám lừa người.
- Ừ, ngươi nói cũng có lý, vậy thì ngươi đánh đi.
Hồng Tề còn chưa dứt lời, Hồng Bát Kim tranh thủ thời gian đánh một lá bài:
- Hai bích, ha ha, chắc các ngươi đánh không lại.
Hồng Tề tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Hồng Bát Kim một cái, nhưng bài đã ra, ông ta cũng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Ba người đồng thời hô, thôi.
Hồng Bát Kim lại ném năm lá bài xuống:
- Mười, J, Q, K, Át.
Mặt mũi đầy vẻ vui mừng, xem ra thắng lợi nắm chắc trong tay.
Hồng Tề và Hồng Thiên Cửu đều lắc đầu.
Lý Kỳ cũng ra năm lá bài.
- Ủa, bài của ngươi nhỏ như vậy sao lại hơn ta được?
- Hồng thúc thúc, thúc không nhìn thấy à, bài cháu đều cùng màu, cùng loại, đương nhiên phải hơn rồi.
Hồng Bát Kim nuốt nước miếng, nhìn bài trong tay mình, nói:
- Thôi.
- Bốn con tám, ai đánh không, nếu không đánh thì ta hết bài rồi. Mọi người không lên tiếng thì chính là thôi. Đôi bốn. Thất Công, Tiểu Cửu, hai người mỗi người bốn xâu. Hồng thúc thúc, thúc đánh càng ngày các tốt, trước sau như một tám xâu.
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua ngắn ngủi. Rất nhanh đã tới giữa trưa. Bởi vì còn phải mang đồ ăn cho Lý Sư Sư, Lý Kỳ có chút không nỡ đứng lên, chuẩn bị cáo từ.
- Thất Công thua tổng cộng là 45 xâu, Tiểu Cửu cũng không tệ lắm, chỉ thua 30 xâu, Hồng thúc thúc...hắc hắc, hôm nay thúc không được may mắn lắm, thua 68 xâu. Tổng cộng là 143 xâu, bỏ đi số lẻ là 140 xâu.
Lý Kỳ cầm tờ giấy, vẻ mặt hớn hở đọc lên.
- Khụ, khụ, kỳ quái, phao câu sao mãi chưa thấy mang lên nhỉ, để lão phu đi xem thế nào.
Hồng Tề đứng dậy, vỗ vỗ cái mông, dưới hai ánh mắt u oán, chạy trốn ra ngoài.
Hồng Thiên Cửu hào hứng dạt dào cầm bộ bài Tây vuốt vuốt, giống như việc này không liên quan tới cậu ta vậy. Thực ra, đúng là không liên quan gì tới cậu ta. Bởi vì tiền toàn là do lão tử của cậu ta cho.
Cho nên con nợ lớn nhất đương nhiên là Hồng Bát Kim. Vẻ mặt y như ăn phải trái mướp đắng vậy, rất không cam lòng nói:
- Lý Kỳ, lại chơi thêm vài ván a, cần gì đi vội như vậy.
Thực ra số tiền đó không phải là nhiều với ông ta, nhưng chỉ ngại mặt mũi. Người một nhà liên thủ đánh một người, còn bị người ta đánh cho không có lực hoàn thủ, thật đúng là biệt khuất.
Lý Kỳ từ chối nhã nhặn:
- Xin lỗi Hồng thúc thúc, vãn bối còn có việc quan trọng phải làm, không thể ở lâu, mong Hồng thúc thúc thứ lỗi.
Hồng Bát Kim nhếch miệng nói:
- Rồi, rồi, cậu đi đi, tiền thì tí nữa ta sẽ sai người mang tới. Tuy nhiên cậu phải thường xuyên tới đây đấy. Lần sau cậu cũng không may mắn như vậy đâu.
Những người thua thường nói như vậy, tuy nhiên lần sau kết quả có khác gì trước. Bằng không lão tử đánh bài mấy năm coi như uổng phí. Huống hồ ta là người chia bài, cho nên các ngươi làm sáo có thể là đối thủ của ta.
Đi ra Hồng phủ, Lý Kỳ lập tức chạy về Túy Tiên Cư.
- Lý đại ca, huynh đã trở lại.
- Ủa, Tiểu Ngọc, sao lại là muội?
Lý Kỳ vừa đi vào, đã thấy Tiểu Ngọc đứng trong quầy, hiếu kỳ hỏi:
- Ngô đại thúc đâu?
- Sáng nay Ngô đại thúc có việc phải đi, nên bảo muội coi cửa hàng.
Lý Kỳ gật đầu, hỏi:
- Đúng rồi, ta bảo muội bố trí người đưa thịt hộp xuôi nam, muội bố trí thế nào rồi?
Tiểu Ngọc gật đầu:
- Đã sắp xếp xong. Tất cả đều dựa theo lời huynh phân phó. Tổng cộng có ba mươi người, trong đó có mười người là tiểu nhị của Túy Tiên Cư, còn lại hai mươi người là chọn từ tòa trang viên của huynh.
Cô nàng Tiểu Ngọc này làm việc thật chu đáo.
Lý Kỳ rất hài lòng gật đầu, chợt nghe thấy một tiếng ca từ bên cạnh:
- Trời còn vươn sắc xanh đợi mưa phùn nhanh đến, như ta mãi chờ nàng. Khói bếp như vươn vấn lượn lờ như ngăn cách đôi nơi...
Sứ Thanh Hoa?
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy người hát chính là tiểu tử Trần A Nam mới đi từ dưới lầu xuống.
Tiểu Ngọc mím môi cười:
- Lý đại ca, huynh biết không, A Nam đã hát đi hát lại câu này từ sáng sớm. Thật không biết nên nói gì.
Lý Kỳ cười ha hả, gọi:
- A Nam.
Trần A Nam quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, vội vàng chạy tới hỏi:
- Lý đại ca, huynh trở về từ lúc nào vậy?
- Vừa trở về.
Lý Kỳ đầy vui vẻ nhìn cậu ta, hỏi:
- A Nam, bài hát ngươi vừa hát là ai dạy ngươi?
Trần A Nam cười hắc hắc:
- Là sáng nay đệ nghe lén Hồng tỷ tỷ hát trong sân. Tuy nhiên đệ chỉ nhớ được câu này. Lý đại ca, huynh thấy đệ hát thế nào?
Lý Kỳ vỗ đầu cậu ta một cái, giả vờ cả giận:
- Tiểu tử ngươi hát nhỏ như vậy có tác dụng quái gì. Muốn hát thì phải hát lớn cho ta. Nhỏ nhẹ như đàn bà vậy.
Trần A Nam đứng thẳng sống lưng, gào lên:
- Trời còn vươn sắc xanh...
Mới câu đầu tiên, Lý Kỳ đã không chịu được rồi. Nếu để cho người khác nghe thấy, chỉ sợ thời gian Hồng Nô xuất đạo phải lùi lại một năm, vội kêu dừng lại:
- Thôi, coi như ta tính sai, ngươi hát như vừa nãy là được rồi.
Sắc mặt của Trần A Nam cứng đờ, khuôn mặt đỏ bừng.
Tiểu Ngọc nhịn không được, che miệng cười khúc khích.
- Lý sư phó.
Đúng lúc này, Ngô Phúc Vinh chợt từ bên ngoài đi vào.
Lý Kỳ cười ha hả
- Ngô đại thúc, chú vừa tới thành Bắc à?
Ngô Phúc Vinh kinh ngạc:
- Sao cậu biết?
Lý Kỳ trừng mắt nói:
- Lần trước chú chẳng nói ở thành bắc chú còn có...đó đó.
Ngô Phúc Vinh ngẩn ra, lập tức phản ứng, biết Lý Kỳ muốn nói tới hai tiểu thiếp của mình, liền ho khan một tiếng:
- Cậu đừng nói linh tinh, lão hủ là đi làm chính sự.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Đó cũng là chính sự a.
Ngô Phúc Vinh lườm hắn một cái, biết không nói được hắn, đi tới gần, nhỏ giọng nói;
- Cậu còn nhớ, cậu bảo lão hủ giúp cậu tìm lưu ly tác phường không?
Hai mắt Lý Kỳ sáng ngời, vội hỏi:
- Có phải đã có manh mối?
Hiện tại quán bar sắp khai trương, nếu như có thêm ly thủy tinh, thì thật như hổ thêm cánh.
Ngô Phúc Vinh gật đầu:
- Ừ, đêm qua lão hủ nghe nói Lão Lưu ở thành bắc vội vã muốn bán lưu ly tác phường. Cho nên sáng nay đi tới hỏi thăm một phen, quả nhiên là thực, hơn nữa giá tiền rất rẻ. Chỉ cần tám trăm xâu, cậu thấy thế nào.
Rẻ như vậy?
Lý Kỳ nhướn mày, hỏi:
- Không có vấn đề gì chứ?
← Hồi 0237 | Hồi 0239 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác