Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0224

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0224: Tặng tranh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Dù Lý Thanh Chiếu sinh ra trong một gia đình danh môn vọng tộc, từ nhỏ cũng không thiếu tiền. Nhưng nàng có sở thích thu thập kim thạch cổ họa. Về điểm này, nàng và phu quân của nàng Triệu Minh Thành giống nhau. Tuy nhiên, đây là một sở thích khá tốn tiền.

Qua nhiều năm, gia sản của đôi vợ chồng này cũng bị tiêu pha mất bảy tám phần. Bình thường ăn mặc tiết kiệm, không dám tiêu sài linh tinh. Cũng không như Tần phu nhân, Bạch Thiển Dạ, hay là Phong Nghi Nô, đi đâu đều là dùng xe ngựa, ăn mặc dĩ nhiên càng không cần phải nói. Đôi bên so sánh, Lý Thanh Chiếu giống như một nông phụ vậy, đâu giống thê tử của một vị đại quan. Thật khiến người ta thổn thức không thôi.

- Lý sư phó, tranh của cậu đây.

Lưu chưởng quầy cuộn bức tranh lại, cung kính giao cho Lý Kỳ. Mà Lý Thanh Chiếu, thì ông ta chẳng thèm liếc tới.

Xem ra dù ở niên đại nào, có tiền chính là đại gia. Không có tiền thì ngươi chỉ có thể tỏ vẻ đáng thương.

- Làm phiền.

Lý Kỳ nhận lấy bức tranh, tiện tay ném cho Mã Kiều, nói:

- Tiếp lấy.

Lý Kỳ tùy tiện ném, đã dọa Lý Thanh Chiếu nhảy dựng lên. Cho dù ngươi không hiểu về hội họa, cũng không nên chà đạp nó như vậy chứ. Nhưng vừa nghĩ tới Lý Kỳ tính toán treo bức tranh này ở nhà xí, liền bình tĩnh lại.

- Bức tranh này những một trăm năm mươi xâu, sao ngươi lại có thể tùy ý như vậy.

Một cao thủ như Mã Kiều, nhưng vẫn luống cuống tay chân khi tiếp bức tranh kia.

Lý Kỳ cười lắc đầu, hướng Lý Thanh Chiếu, chắp tay nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tiểu đệ cáo từ trước đây.

Lý Thanh Chiếu còn đang chú ý tới bức tranh trong tay Mã Kiều, hơi gật đầu, không nỡ rời mắt khỏi bức tranh, thở dài một tiếng, biểu lộ giống như là chia lìa cốt nhục vậy.

Lý Kỳ âm thầm lắc đầu, lại hướng Lưu chưởng quầy nói:

- Lưu chưởng quầy, chỉ cần ngươi có tờ chứng từ này, có thể tùy lúc tới Túy Tiên Cư lấy tiền.

- Ừ, ừ, lão hủ biết rồi.

- Vậy ta cáo từ.

- Lý sư phó đi thong thả.

Vừa mới đi ra cửa hàng, Mã Kiều liền buồn bực hỏi:

- Lý sư phó, rốt cuộc vì sao ngươi lại làm vậy? Tranh này cũng không phải là một hai xâu, mà là một trăm năm mươi xâu. Người thường làm cả đời chắc cũng không kiếm được nhiều tiên như vậy. Ngươi vì giải buồn, mà ném cả đống tiền ra ngoài, chẳng phải quá lãng phí.

Lý Kỳ cười nói:

- Mã Kiều, làm một người thương nhân, tiết kiệm là cách kiếm tiền ngu ngốc nhất. Người không biết dùng tiền sẽ không thể nào kiếm được tiền. Kiếm tiền chẳng phải là để tiêu phí sao. Chẳng lẽ còn muốn mang theo vào quan tài. Ta dùng tiền vì ta cảm thấy thích. Đây là một chuyện rất bình thường. Có lẽ những người như ngươi không hiểu được. Nhưng ta thấy có giá trị là được rồi.

Mã Kiều thấy sắc mặt của hắn không có nửa phần vui vẻ, không khỏi nghi ngờ hỏi:

- Vậy ngươi có thực sự vui vẻ không? Vì sao ta không nhìn ra?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Hiện tại còn chưa tới lúc vui vẻ. Ngươi cứ nhìn xem, đợi tí nữa giá trị của nó sẽ được thể hiện ra.

- Có thần kỳ như vậy?

Mã Kiều nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.

Đúng lúc này, đằng sau vang lên tiếng của Lý Thanh Chiếu:

- Lý sư phó, xin chờ một lát.

- Nhìn xem, đến rồi đấy.

Lý Kỳ mỉm cười, xoay người lại. Thấy Lý Thanh Chiếu đang chạy chậm tới, ra vẻ kinh ngạc hỏi:

- Ủa, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ gọi đệ à?

Lý Thanh Chiếu gật đầu, khuôn mặt hơi đỏ.

Trong lòng Lý Kỳ sáng như gương vậy, cười hỏi:

- Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ tìm đệ có việc gì?

Lý Thanh Chiếu đỏ mặt, do dự một lát, mới nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi không phải cậu muốn tìm bức 'Dương Quý Phi tắm rửa đồ' sao?

Tinh mang trong mắt Lý Kỳ lóe lên, ngoài miệng lại buồn bực nói:

- Đúng vậy, nhưng tiểu đệ tìm hồi lâu vẫn không tìm được, chỉ có thể mua tạm bức tranh này.

Mua tạm?

Lý Thanh Chiếu âm thầm thở dài, cũng hạ quyết tâm, gật đầu nói:

- Nhắc tới cũng xảo, vừa vặn ta có một bức Dương phu nhân tắm rửa đồ.

Lúc nàng nói tới đây, hai má đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Thanh Chiếu tỷ tỷ đúng là không biết nói dối. Thiên hạ làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

Lý Kỳ cũng không vạch trần nàng, ngạc nhiên:

- A, chính là bức tranh vẽ cảnh Dương quý phi mặc bộ áo lụa màu đỏ, lộ ra vai, ngoảnh đầu nhìn, một cười trăm vẻ thiên nhiên, sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son?

- A?

Lý Thanh Chiếu nao nao, gian nan gật đầu, ấp úng đáp:

- Chính, chính là bức tranh mà cậu nói.

- Ai nha, sao tỷ không nói sớm. Sớm biết như vậy thì tiểu đệ đã không mua bức tranh vớ vẩn này rồi.

Lý Kỳ nén giận một tiếng, lại nói:

- Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ có thể bỏ thứ yêu thích, tặng bức tranh kia cho tiểu đệ được không? Tiền nong không là vấn đề.

Tranh vớ vẩn? Rốt cuộc ngươi có biết thưởng thức hội họa không?

Lý Thanh Chiếu như đói khát, nhìn chằm chằm vào bức tranh trong tay Mã Kiều, nói:

- Nếu Lý sư phó đồng ý, ta nguyện dùng bức tranh đó đổi bức 'Đường Quý Phú Đồ' mà cậu mới mua.

- Như vậy không tốt lắm đâu.

Lý Kỳ rất khó xử nói.

Lý Thanh Chiếu sắc mặt xiết chặt, thấp thỏm hỏi:

- Sao vậy, cậu không muốn à?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Cũng không phải. Chỉ là tiểu đệ thấy đổi một bức tranh vớ vẩn lấy bức Dương Quý Phi tắm rửa đồ của tỷ, có phải quá chiếm tiện nghi không. Nếu không, tiểu đệ trả thêm tiền cho tỷ.

Mã Kiều ở một bên nghe thấy vậy, sốt ruột tới dậm chân. HÔm nay Lý sư phó làm sao vậy, bình thường khôn khéo đi đâu hết rồi?

Lý Thanh Chiếu vội lắc đầu:

- Không, không, là ta chiếm tiện nghi mới đúng. Cậu không cần trả thêm, một tranh đổi một tranh.

- Thôi được rồi, cứ làm theo như ý của tỷ đi.

Lý Kỳ vung tay lên:

- Mã Kiều, đưa bức tranh cho Thanh Chiếu tỷ tỷ.

- A?

Mã Kiều cả kinh, tới gần Lý Kỳ nhỏ giọng nói:

- Lý sư phó, đây chính là một trăm năm mươi xâu a. Ta còn chưa cầm ấm tay, ngươi đã tặng cho người khác rồi.

Lý Kỳ nghiêng đầu, trừng mắt nói:

- Bớt dong dài đi, mau đưa cho Thanh Chiếu tỷ tỷ.

- Rồi, rồi, tí nữa cũng đừng hối hận.

Mã Kiều rất không tình nguyện đưa bức tranh cho Lý Thanh Chiếu.

Hai mắt Lý Thanh Chiếu sáng ngời, không thể chờ đợi được vươn tay, nhưng bàn tay vừa tới một nửa, nàng lại thu về.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:

- Sao vậy? Chẳng lẽ Thanh Chiếu tỷ tỷ thay đổi ý định?

Lý Thanh Chiếu lắc đầu, đáp:

- Không không phải. Ta chỉ là muốn cầm bức tranh Dương phu nhân tắm rửa đồ đưa tới cho cậu xem. Nếu như cậu thỏa mãn thì chúng ta hẵng trao đổi.

- Cần gì phiền toái như vậy. Tiểu đệ không tin Thanh Chiếu tỷ tỷ thì tin vào ai. Tỷ cứ cầm lấy đi. Dù sao tiểu đệ mua tranh này cũng là treo trên nhà xí giải buồn.

Lý Kỳ sốt ruột nói, thiếu chút nữa thì để lộ đuôi.

Thực ra Lý Kỳ đâu cần mua bức họa này. Nguyên nhân mà hắn mua, chính là vì đưa cho Lý Thanh Chiếu. giúp thần tượng của mình một chút. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền. Chỉ là hắn biết rõ tính cách làm người của Lý Thanh Chiếu. Nếu như trực tiếp đưa cho nàng, nàng chắc chắn sẽ không thu. Cho nên mới cố ý nói thành treo ở nhà xí. Một người yêu hội họa như Lý Thanh Chiếu, sao có thể để cho hắn chà đáp bức tranh này như vậy. Nhất định nghĩ tất cả biện pháp dành lại bức tranh trong tay hắn.

Chỉ có điều, Lý Kỳ thật không ngờ, Lý Thanh Chiếu lại nghĩ ra vẽ một bức tranh Dương phu nhân tắm rửa đồ để trao đổi với hắn. Nếu thật là như vậy, thì không thể tốt hơn. Tranh đông cung do chính Lý Thanh Chiếu vẽ, trong lòng Lý Kỳ rất chờ mong.

- Như vậy sao được, ta thấy đến lúc đó tranh trao tranh vẫn tốt hơn.

Thái độ của Lý Thanh Chiếu rất kiên quyết.

Lý Kỳ biết Lý Thanh Chiếu có chút cứng đầu, bất đắc dĩ nói:

- Vậy được rồi, chừng nào thì tỷ tới đổi?

Lý Thanh Chiếu tự hỏi một lát, đáp:

- Ba ngày sau được không?

- Không có vấn đề.

Lý Kỳ cười ha hả.

- Chỉ là trong ba ngày này, cậu đừng có treo bức tranh đó lên nhà xí đấy.

Lý Thanh Chiếu khẩn cầu.

Đổ mồ hôi! Ta nói vậy mà ngươi cũng tin. Xem ra ở trước mặt danh họa, chỉ số thông minh của Thanh Chiếu tỷ tỷ lập tức biến thành số âm.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Tỷ yên tâm, tiểu đệ cũng không dám giao một bức tranh thói hoắc cho tỷ.

Lý Thanh Chiếu cười khổ gật đầu.

Lý Kỳ thuận thế nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, hẹn trước không bằng ngẫu nhiên gặp. Giờ đã là giữa trưa, không bằng tiểu đệ làm chủ, mời tỷ ăn bữa cơm rau dưa. Không biết Thanh Chiếu tỷ tỷ thấy thế nào?

Lý Kỳ luôn muốn chính nhi bát kinh mời Lý Thanh Chiếu ăn một bữa cơm. Đương nhiên, hắn không phải là có ý gì với Lý Thanh Chiếu. Hắn chỉ muốn tìm hiểu xem, vị thiên cổ đệ nhất tài nữ này rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào. Nhưng mời mấy lần, đều không thành công. Khiến cho hắn cảm thấy rất tiếc nuối. Hôm nay gạ mãi mới bắt được một cơ hội tốt, hắn sao có thể buông tha.

Lý Thanh Chiếu vốn định cự tuyệt Lý Kỳ, nhưng vừa nghĩ tới hiện tại mình đang có điều cầu hắn, liền gật đầu:

- Cũng được.

Lý Kỳ mừng rỡ, xoa tay, nhìn sang xung quanh. Xem gần đây có quán ăn nào không. Chính là quán ăn còn chưa thấy, đã thấy một thân ảnh quen thuộc khiến hắn sợ hãi. Liền biến sắc, vội nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, xin lỗi tỷ, tiểu đệ bỗng nhớ tới có việc phải làm. Bữa cơm này coi như thiếu nợ tỷ, ngày khác trả lại.

Nói xong, hắn liền quay lưng bước đi.

Biến hóa thực sự quá nhanh, Lý Thanh Chiếu phản ứng không kịp, trong lúc nhất thời ngây người tại chỗ.

- Sư phụ, sư phụ.

Nhưng Lý Kỳ mới đi được hai bước, đằng sau liền vang lên tiếng hô to làm cho hắn sởn hết cả gai ốc.

Trời ạ, tha mạng cho ta đi.

Lý Kỳ làm như không nhe thấy, bước nhanh hơn.

- Lý Kỳ sư phụ, xin dừng bước.

Lý Thanh Chiếu nao nao, vô ý thức gọi:

- Lý sư phó, có người gọi cậu.

Nói xong, nàng quay đầu nhìn người kia, sắc mặt cả kinh, bật thốt lên:

- Trương đại nhân?

Chỉ thấy Trương Trạch Đoan không hề để ý hình tượng, chạy như điên tới phía Lý Kỳ.

Lý Kỳ không ngừng kêu khổ. Nhưng hắn cũng biết, hôm nay đã chạy trời không thoát khỏi nắng, xoay người lại, liếc nhìn Lý Thanh Chiếu, cười ngượng ngùng. Nhưng nụ cười của hắn còn khó coi hơn cả khóc.

- Sư phụ, sư phụ, cuối cùng cũng tìm được người.

Trương Trạch Đoan chạy tới trước mặt Lý Kỳ, thở hổn hển nói.

- Sư phụ?

Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

- Gọi ta là Lý sư phó là được rồi.

Lý Kỳ giấu đầu hở đuôi nói một câu, lại cố nặn vẻ tươi cười, chắp tay hướng Trương Trạch Đoan, nói:

- Không thể tưởng được có thể gặp Trương đại nhân ở đây, thật đúng là xảo.

Trương Trạch Đoan cung kính đáp lễ:

- Sư phụ, là ta cố ý tìm người.

Không phải chứ, ở đây mà cũng có thể tìm được. Xem ra hôm nay mình đã dùng hết vận khí rồi.

Vẻ mặt Lý Kỳ đầy buồn bực.

Lý Thanh Chiếu càng nghe càng mơ hồ, hướng Trương Trạch Đoan thi lễ một cái:

- Thanh Chiếu bái kiến Trương học sĩ.

Lúc này Trương Trạch Đoan mới để ý tới Lý Thanh Chiếu, vội vàng đáp lễ:

- Nguyên lai là Triệu phu nhân, thất lễ, thất lễ.

Lý Thanh Chiếu hơi cúi người đáp:

- Không dám, không dám.

Trương Trạch Đoan hiếu kỳ hỏi:

- Triệu phu nhân cũng tới tìm sư phụ của ta học họa kỹ à?

- Tìm hắn học họa kỹ?

Lý Thanh Chiếu không dám tin vào tai mình, kinh ngạc hỏi:

- Trương học sĩ nói vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài đã bái Lý sư phó làm sư phụ?

Trương Trạch Đoan kiêu ngạo đáp:

- Đúng vậy, mấy ngày trước ta đã bái làm môn hạ của sư phụ.

Lý Kỳ vội sửa lời:

- Trương đại nhân, ngài chớ nói linh tinh. Lúc ấy ta chỉ đáp ứng dạy ngài vẽ tranh. Cũng không đáp ứng thu ngài làm đồ đệ.

Trương Trạch Đoan thở dài:

- Ta hiểu rồi, tư chất của Trương mỗ còn thấp, chưa đủ tư cách làm đồ đệ của cậu.

Oh, my God! Tư chất ngươi mà còn thấp? Có để cho người ta sống không.

*****

Lý Kỳ vỗ đầu, nảy sinh ác độc nói:

- Trương đại nhân, lần trước ta đã nói rất rõ ràng. Không phải do tư chất của ngài còn thấp, mà là ta chưa đủ tư cách. Nếu ngài lại gọi ta là sư phụ, thì ta sẽ không dạy ngài vẽ tranh nữa.

- Không được, vạn lần không được.

Trương Trạch Đoan sắc mặt xiết chặt, vội la lên:

- Sư...Lý sư phó, ta không gọi nữa là được chứ gì.

Lý Thanh Chiếu nhìn mà choáng váng. Hiện tại tranh của Trương Trạch Đoan chính là thiên kim khó mua. Nàng cũng rất ưa thích tranh của ông ấy. Nếu có thể được một bức tranh của Trương Trạch Đoan, phỏng chừng sẽ mấy đêm không ngủ được. Nhưng Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không ngờ, Trương Trạch Đoan lại ăn nói khép nép cầu Lý Kỳ dạy y vẽ tranh như vậy. Điều này làm cho nàng không hiểu ra sao. Âm thâm kinh ngạc, lẽ nào thế đạo này đã thay đổi rồi.

Lý Kỳ không yên bất an nhìn Lý Thanh Chiếu, thấy vẻ mặt cổ quái của nàng, cười ngượng ngùng:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ đừng trách, Trương đại nhân đang nói đùa ấy mà.

Trương Trạch Đoan lập tức lắc đầu:

- Trương mỗ hổ thẹn, tranh của Trương mỗ so với tranh của Lý sư phó mà nói, quả thực giống như đom đóm với nhật nguyệt, không thể so sánh nổi.

Có hết hay chưa?

Lý Kỳ cắn răng, nhỏ giọng nói:

- Trương đại nhân, ngài có thể bớt nói vài câu được không. Coi như tại hạ van ngài.

Hắn thực sự bó tay với y.

Trương Trạch Đoan thấy sắc mặt của Lý Kỳ không vui, không dám nhiều lời nữa, chất phát gật đầu.

Nhưng giờ đây lòng hiếu kỳ của Lý Thanh Chiếu càng thêm mãnh liệt, kinh ngạc nói:

- Không thể tưởng được Lý sư phó lại có bản lĩnh như vậy. Ta thực sự muốn mở rộng tầm mắt.

Lý Kỳ khóc không ra nước mắt, nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ chớ trêu chọc tiểu đệ, tiểu đệ chịu không nổi a.

Trương Trạch Đoan vội tiếp lời:

- Lý sư phó, đúng lúc cũng có Triệu phu nhân ở đây, sao cậu không bộc lộ tài năng cho chúng ta mở mang kiến thức?

Lý Thanh Chiếu gật đầu:

- Trương học sĩ nói có lý.

Mã Kiều cũng đã hồi phục tinh thần, xen vào:

- Lý sư phó, không thể tưởng được ngươi còn biết vẽ tranh.

- Ngươi đừng tham gia náo nhiệt được không.

Lý Kỳ tức giận nhìn Mã Kiều một cái. Hiện tại hắn đã đủ phiền toái rồi. Lại thấy biểu lộ đói khát của Trương Trạch Đoan, do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải bất đắc dĩ gật đầu:

- Vậy tiểu đệ đành bêu xấu vậy.

Trương Trạch Đoan mừng rỡ:

- Có thể được chứng kiến Lý sư phó vẽ tranh, quả thật tam sinh hữu hạnh.

Lý Thanh Chiếu dở khóc dở cười nhìn Trương Trạch Đoan. Đây là vị Trương đại học sĩ tự ngạo mà ta từng biết sao?

Đúng lúc này, có một vị đại nương xách một giỏ trứng gà đi tới:

- Bán trứng đây, bán trứng đây, năm văn tiền một quả.

Lý Kỳ tâm niệm vừa động, vẫy tay hướng vị đại nương kia:

- Đại nương, cho cháu mua một quả.

Vị đại nương này thấy có người mua, vội vàng đi tới, lấy một quả trứng gà từ trong giỏ đưa cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhận lấy trứng gà, vừa định trả tiền, Trương Trạch Đoan đã vượt lên trước móc tiền thanh toán, sau đó vẻ mặt cười lấy lòng:

- Lý sư phó, trứng gà để vẽ tranh xong rồi ăn được không?

- Ai nói ta mua trứng gà để ăn?

Lý Kỳ nhìn xung quanh, tự nhủ, xem ra chỉ có thể mượn cửa hàng của Lưu chưởng quầy dùng một lát. Hắn vươn tay nói:

- Mời Trương đại nhân, mời Thanh Chiếu tỷ tỷ.

- Mời Lý sư phó.

Mấy người lại quay lại cửa hàng của Lưu chưởng quầy.

Vị Lưu chưởng quầy kia thấy Lý Kỳ quay lại, trong lòng cả kinh, tưởng rằng hắn muốn trả lại bức tranh. Lại thấy Trương Trạch Đoan đi cùng, kích động tới mồm mép run rẩy. Ông ta bán tranh đã được vài chục năm, làm sao có thể không biết vị đệ nhất danh họa của Hàn Lâm Viện, Trương Trạch Đoan cơ chứ. Trương Trạch Đoan quang lâm cửa hàng của ông ta, là vinh hanh bực nào a. Liền rót trà khoản đãi, cực kỳ nhiệt tình.

Nhưng Trương Trạch Đoan chẳng để ý, y nguyên đứng bên cạnh Lý Kỳ, cốc nước trà kia ông ta nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Lý Kỳ cũng không có thời gian uống nước trà. Mở miệng hướng vị Lưu chưởng quầy kia mượn vài công cụ vẽ tranh.

Lưu chưởng quầy nghe Lý Kỳ muốn mượn giấy, còn tưởng rằng Trương Trạch Đoan sẽ vẽ tranh ở đây, hưng phấn suýt nữa nhảy lên, vội vàng đi tới sau phòng. Chỉ trong giây lát, ông ta liền cầm giấy và than đen, còn một tấm ván gỗ tới.

Lý Kỳ nhận lấy. Ai mà ngờ tới Lưu chưởng quầy lại vẻ mặt nịnh nọt đưa dụng cụ vẽ cho Trương Trạch Đoan, khiến cho hắn rất xẩu hổ.

Trương Trạch Đoan nhận lấy giấy, lại vẻ mặt ân cần đưa lại cho Lý Kỳ.

Một màn này khiến cho Lưu chưởng quầy trợn tròn mắt.

Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nhận lấy dụng cụ vẽ tranh. Sau đó tùy tiện đặt quả trứng gà trên một cái ghế, chuẩn bị vẽ tranh.

Trương Trạch Đoan chỉ đợi ngày này. Rất kích động đứng đằng sau Lý Kỳ, hai mắt nhìn chằm chằm vào tờ giấy.

Lý Thanh Chiếu cũng mang theo lòng hiếu kỳ đi tới bên cạnh nhìn.

Lý Kỳ vừa vẽ, vừa giảng giải cho Trương Trạch Đoan một vài tri thức nhập môn.

Trương Trạch Đoan nghe rất là chăm chú, không ngừng gật đầu.

Rất nhanh, bức tranh vẽ quả trứng gà đã hoàn thành.

Lý Kỳ đưa bức tranh cho Trương Trạch Đoan, nói:

- Trương đại nhân, ngài cũng biết học vẽ tranh không thể chỉ nói bằng mồm. Ngài cứ dựa theo bức tranh này của ta, vẽ mấy nghìn quả trứng gà, ngài tự nhiên sẽ lĩnh ngộ sự tinh diệu của vẽ phác họa. Đến lúc đó, ta sẽ tiếp tục dạy ngài vẽ tranh chân dung.

Trương Trạch Đoan kích động nhận lấy bức tranh, như nhặt được chí bảo vậy, chắp tay nói:

- Đa tạ Lý sư phó chỉ giáo, Trương mỗ cảm động vạn phần. Hiện tại Trương mỗ liền quay về luyện tập. Cáo từ.

Nói xong, y hướng Lý Thanh Chiếu và Lý Kỳ chắp tay, không chờ bọn họ trả lời, liền hưng phấn rời đi.

Người này đúng thật là một họa si.

Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu.

Lý Thanh Chiếu cũng từ khiếp sợ tỉnh ngộ lại, hỏi:

- Lý sư phó, cách vẽ kia là do cậu nghĩ ra?

Lý Kỳ cười hắc hắc, mặt dày mặt dạn gật đầu đáp:

- Đã khiến Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.

Lý Thanh Chiếu cười khổ:

- Khó trách Lý sư phó lại không để bức 'Đường Phú Quý Đồ' kia vào mắt. Thì ra Lý sư phó là thâm tàng bất lộ.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ còn không biết tiểu đệ sao. Chỉ là một người thô kệch thôi, làm gì biết thưởng thức hội họa.

Lý Kỳ đúng là khóc không ra nước mắt, vội vàng nói lảng sang chuyện khác:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, hay là chúng ta tìm một quán ăn ăn cơm luôn. Vừa vặn tiểu đệ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo tỷ.

Lý Thanh Chiếu cũng cảm thấy hơi đói, không già mồm cãi láo, gật đầu đồng ý.

Ba người tùy tiện tới một quán ăn nhỏ gần đó, ngồi xuống, gọi vài món ăn.

Lý Kỳ vừa mới ngồi xuống, liền cười ha hả nói:

- Thanh Chiếu tỷ tỷ, vừa rồi tiểu đệ nghe tỷ nói, tỷ theo bức tranh này từ Lâm An tới tận đây. Chuyện đó có thật không?

Lý Thanh Chiếu gật đầu:

- Thực ra việc này bắt đầu từ hơn chục năm trước.

Không phải chứ? Theo đuổi tới hơn chục năm? Đổ mồ hôi, nếu ai dùng tinh lực này tán gái, không phải mọi chuyện đều thuận lợi sao.

Lý Kỳ nhất thời đổ mồ hôi lạnh.

*****

Lý Thanh Chiếu thở dài, buồn bã kể:

- Nhớ lúc trước khi ta còn ở kinh thành. Từng có một người cầm bức tranh này rao bán ở trước cửa nhà ta. Lúc ấy ta và phu quân định mua bức tranh đó rồi, nên lưu người nọ ở nhà làm khác. Nhưng tiếc rằng lúc đó trong túi ngượng ngùng, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội mua bức tranh kia. Ai mà ngờ tới năm ngoái, lúc ở Thanh Châu, ta lại nghe nói bức tranh đó xuất hiện ở kinh thành. Bởi vậy liền quay lại đây, tìm kiếm mấy tháng, rốt cuộc tìm ra bức họa.

Nói tới đây, nàng dừng một chút, khóe miệng lộ nụ cười khổ sáp:

- Bức họa tìm được rồi, nhưng ta vẫn không mua nổi. Ta cùng với Lưu chưởng quầy thương lượng hơn nửa tháng, nhưng ông ấy vẫn không thể bán nếu số tiền quá ít.

Lý Kỳ ngạc nhiên:

- Tỷ vì một bức họa mà vất vả như vậy, có đáng giá hay không?

- Đương nhiên đáng giá.

Vừa nói tới bức tranh kia, khuôn mặt Lý Thanh Chiếu liền sáng rọi:

- Từ bé ta đã yêu thích thu thập kim thạch cổ họa. Hy vọng chúng nó có thể bảo tồn hoàn hảo, tránh rơi vào tay những người không biết gì về hội họa, rồi làm hỏng. Đây cũng là tâm nguyện suốt đời của ta.

Không hổ là thần tượng của mình, riêng phần quyết tâm này, đã khó có người sánh nổi.

Lý Kỳ gật đầu, nghiêm mặt nói:

- Tỷ đang nói tới loại người như tiểu đệ phải không?

Lý Thanh Chiếu sững sờ, không biết trả lời như thế nào. Xác thực, trong lòng nàng cũng coi Lý Kỳ là hạng người đó.

Lý Kỳ cười nói:

- Thực ra, tiểu đệ rất tán thành cách làm của Thanh Chiếu tỷ tỷ. Những sách cổ tranh chữ kia, là tượng trưng cho nền văn minh mấy nghìn năm của dân tộc Trung Nguyên. Tỷ ngẫm lại mà xem, nếu mấy trăm năm sau, hậu nhân được chứng kiến những thứ đồ cổ kia, là có thể biêt được thời kỳ chúng ta đang sống nó như thế nào, cùng với chuyện gì xảy ra lúc đó. Thanh Chiếu tỷ tỷ không ngại khổ cực, chỉ vì có thể lưu lại cho hậu nhân những di sản quý giá. Lý Kỳ cực kỳ kính ngưỡng.

Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không ngờ tâm sự của mình lại do một đầu bếp nói ra. Hơn nữa hắn lĩnh ngộ còn cao hơn mình một bậc. Liền nở nụ cười chân thành nhất từ khi gặp Lý Kỳ, xin lỗi nói:

- Lý sư phó giải thích đặc biệt, ta được lợi ích không nhỏ. Nói ra thật xấu hổ, trước kia ta còn có nhiều điều hiểu lầm với Lý sư phó. Mong Lý sư phó thứ lỗi.

- Thanh Chiếu tỷ tỷ nói vậy thật khiến tiểu đệ xấu hổ. Thực ra tỷ căn bản không hiểu lầm tiểu đệ. Tiểu đệ chính là một thương nhân chỉ coi trọng đồng tiền. Nhưng tiểu đệ không thấy điều đó có gì không ổn. Mỗi người có chí riêng. Tỷ truy cầu là tranh họa. Mà đệ truy cầu là bạc. Tất cả mọi người giống nhau, không có phân chia cao quý hay thấp hèn.

Lý Kỳ nhún vai, cười nói.

Lý Thanh Chiếu gật đầu, mỉm cười:

- Lý sư phó nói rất hay, là trước kia tầm nhìn của ta quá hạn hẹp.

- Tầm nhìn của tiểu đệ còn hẹp hơn tỷ.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Tuy nhiên, tỷ có nghĩ tới hay không. Chỉ dựa vào một mình tỷ rất khó hoàn thành nhiệm vụ đó. Hiện tại đang thời kỳ khó khăn, khắp nơi là chiến tranh. Một nữ tử như tỷ muốn trong loạn thế này, bảo vệ tốt những kim thạch tranh chữ kia, thật sự khó như lên trời. Nói khó nghe chút, chờ tới trăm năm sau, con cháu của tỷ có yêu quý chúng nó như tỷ không, còn không biết được. Có lẽ bọn họ sẽ vì cuộc sống bức bách, mà bán đi những cổ vật mà tỷ tân tân khổ khổ mới kiếm được.

- Con cháu?

Hai mắt Lý Thanh Chiếu hiện lên một tia thống khổ, nhỏ giọng nói.

- A?

Lý Kỳ nghe không rõ ràng lắm, hỏi:

- Tỷ vừa nói gì vậy?

- Không có gì.

Lý Thanh Chiếu nao nao, cũng phát hiện mình thất thố, vội nói lảng sang chuyện khác:

- Cậu nói rất có lý. Điểm ấy ta chưa từng nghĩ qua. Vậy theo ý cậu, ta nên làm thế nào?

Lý Kỳ thở dài:

- Đệ cũng không nghĩ ra cách. Nếu ở thời bình, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng đang lúc này, có nhiều cái bất ngờ lắm. Mà ngay cả tánh mạng của mình cũng chưa chắc bảo đảm, nói chi là những tranh chữ kia. Tuy nhiên, tiểu đệ luôn cho rằng, để cho quốc gia bảo vệ những cổ vật này còn an toàn hơn.

Lý Thanh Chiếu hừ một tiếng, bỗng tức giận nói:

- Hiện tại gian thần giữa đường, triều đình hủ bại vô năng. Nếu bảo ta lựa chọn bọn họ, còn không bằng ta dựa vào chính mình. Ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm là được.

- Tỷ nói cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu:

- Nếu đổi là đệ, đệ thà tìm nơi núi sâu rừng thẳm, chôn cổ vật trong một sơn động nào đó, còn hơn giao cho triều đình.

- Đây có thể coi là biện pháp hay.

Lý Thanh Chiếu gật đầu:

- Nếu một ngày ta không có lực bảo vệ chúng, ta sẽ chôn chúng ở sơn động.

Không phải chứ, như vậy cũng tin?

Lý Kỳ vội khua tay:

- Ngàn vạn đừng làm vậy. Những vật kia chôn vùi chừng một trăm năm, phỏng chừng sẽ bị hỏng toàn bộ. Thanh Chiếu tỷ tỷ vạn lần đừng hành động theo cảm tính.

Lý Thanh Chiếu thở dài:

- Ta cũng đâu muốn. Nhưng không làm như vậy thì làm thế nào?

Lý Kỳ cũng không nghĩ ra biện pháp xử lý nào tốt. Thấy thần sắc khổ sở của nàng, lại thấy thân thể đơn bạc của nàng, thầm than một tiếng, nói:

- Những việc như vậy cưỡng cầu cũng không được. Chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Giống như bức tranh kia, từ lần đầu tiên thấy nó, đã chứng mình tỷ và nó hữu duyên vô phận rồi. Nhưng tỷ đã biết rõ không chiếm được nó, vẫn như cũ không ngại ngàn dặm xa xôi truy cầu nó tới tận kinh thành. Nhưng cuối cùng thế nào? Cuối cùng nó vẫn rơi vào tay đệ đó thôi.

- Tỷ biết rõ không thể làm, vẫn cố làm, cần gì như vậy chứ? Thiên hạ có biết bao nhiêu danh họa, tỷ mua được hết sao? Bất kể là làm chuyện gì, phải dùng tâm bình tĩnh đối mặt với nó. Có câu là tắc ông thất mã, làm sao biết được đó không phải là phúc. Có lẽ tỷ mất đi bức họa này, nhưng tỷ lại có khả năng tìm được càng thêm nhiều bức họa. Ai mà nói trước được. Quan trọng hơn, sức khỏe của tỷ mà mới là điều tỷ nên quan tâm nhất bây giờ. Trường kỳ bôn ba, đã khiến thân thể của tỷ yếu đi. Đặc biệt đối với một nữ nhân mà nói, thương tổn càng lớn. Tỷ muốn tìm được càng nhiều, đầu tiên phải sống được càng lâu. Nhưng điều quan trọng nhất đó tỷ lại không thèm để ý. Tiểu đệ thậm chí không thu tiền, mời tỷ tới Túy Tiên Cư ăn cơm, nhưng tỷ lại không tới. Tiểu đệ thực sự không biết trong đầu tỷ nghĩ cái gì.

Lý Kỳ biết Lý Thanh Chiếu về già rất là bi thảm. Có thể nói là cả người cả của đều không còn, thân bại danh liệt. Còn cả ngày bị bệnh tật tra tấn. Trước kia khi đọc đến đoạn lịch sử này, trong lòng hắn cũng rất buồn rầu thay cho nàng, nhưng lúc đấy hắn vô lực thay đổi lịch sự. Tuy nhiên, hiện tại hắn đã có cơ hội. Cho nên hắn muốn giúp Lý Thanh Chiếu thay đổi số phận. Nhưng sự cố chấp của Lý Thanh Chiếu đã khiến hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Một phen nói chuyện của Lý Kỳ đã khiến Lý Thanh Chiếu rơi vào trầm tư.

Qua hồi lâu, khi nàng ngẩng đầu lên, Lý Kỳ đã sớm không thấy bóng dáng. Nhưng bức tranh cuộn tròn trên bàn, Lý Kỳ không có mang đi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<