Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0020

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0020: Đàm phán
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Trà tiền theo định kỳ này đúng là một ý kiến hay. Chưa nói tới Lý Kỳ nói thật không hay không. Chỉ bằng nghĩ ra được cách trả tiền như vậy, cũng khiến Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh thay đổi cách nhìn với hắn.

- Nhưng không biết Lý Kỳ tính toán mất bao lâu thì trả hết nợ. Tần phu nhân hỏi. Thực ra nàng cũng không phải thiếu tiền. Trả bốn nghìn xâu ngay bây giờ, hay là về sau trả, nàng không vội. Nhưng ngươi cũng không thể kéo dài tới một vạn năm chứ.

Về điểm này, Lý Kỳ đã tính toán rõ ràng, duỗi một đầu ngón tay, đáp: - Thời gian là một năm. Hai tháng đầu, mỗi tháng một trăm xâu. Những tháng còn lại, mỗi tháng 380 xâu. Còn chi tiêu của Túy Tiên Cư thì tính hết vào tại hạ. Trừ cái đó ra, hàng năm phu nhân có thể có được một nửa lợi nhuận của Túy Tiên Cư. Tôi cam đoan tuyệt đối sẽ không kém năm nghìn xâu.

Lý Kỳ trực tiếp khai ra cái giá khiến Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh rất khó cự tuyệt. Kỳ thực phong cách buôn bán mạnh mẽ chớp nhoáng của Lý Kỳ rất giống với cha vợ của hắn. Chỉ cần tìm được đúng mục tiêu, vậy thì toàn lực tấn công. Cò kè mặc cả? Vậy thì xin lỗi rồi, ta không có thói quen này. Không nỡ hài tử, sao có thể bắt được sói.

Liên tục những điều kiện ưu đãi, khiến cho Tần phu nhân và Ngô Phúc Vinh cũng phải choáng váng. Giá tiền này so với giá tiền mà Thái viên ngoại trả, không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Có được tiền, Túy Tiên Cư cũng được bảo vệ, mà lại có thể kiếm lợi lâu dài. Nhưng trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Ngô Phúc Vinh vẫn cảm thấy có chút lo lắng, hỏi: - Tiểu huynh đệ, nếu đúng như lời cậu nói, vậy thì cũng chưa hẳn là không thể. Nhưng chỉ dựa vài tờ khế ước, vẫn rất khó khiến phu nhân tin tưởng cậu.

- Ngô thúc nói không sai. Tần phu nhân gật đầu.

Chính xác, trước mắt Lý Kỳ coi như là một kẻ lang thang không nhà để về. Chỉ bằng vào một tờ khế ước, cũng chưa chứng tỏ được gì. Đến lúc đó Lý Kỳ rời đi, vậy thì Ngô Phúc Vinh cũng không làm gì được hắn.

Lý Kỳ cười nói: - Điều này đơn giản. Ngoại trừ bốn nghìn xâu mà tôi vừa mới đề cập. Tôi còn cam đoan, trong vòng mười lăm ngày, sẽ giúp Túy Tiên Cư lợi nhuận một nghìn xâu. Đến lúc đó mà phu nhân vẫn chưa yên tâm. Vậy thì tôi có thể giao cho phu nhân năm trăm xâu trước.

- Ngươi nói ngươi có thể kiếm được một nghìn xâu trong vòng mười lăm ngày?

Tần phu nhân kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ khẳng định: - Đúng vậy. Nếu phu nhân không tin, chúng ta có thể ghi rõ điều này và trong khế ước. Chẳng lẽ ngay cả mười lăm ngày mà phu nhân cũng không đợi được sao? Một bước này có thể nói là một bước quan trọng nhất đối với Lý Kỳ. Nếu làm không được, cho dù Tần phu nhân có thể tiếp nhận điều kiện của hắn. Hắn cũng không thể tiếp tục làm. Bởi vì hắn căn bản không có tiền vốn.

Lý Kỳ nói những lời này, nghe vào tai Ngô Phúc Vinh, không khác gì người si nói mộng. Mười lăm ngày lãi một nghìn xâu. Cho dù Túy Tiên Cư lúc ở thời kỳ cực thịnh, cũng chưa từng đạt tới thành tích đó. Huống hồ hiện tại thanh danh của Túy Tiên Cư đã rơi xuống đáy. Cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời, chỉ sợ cũng khó nhất phi trùng thiên. Đương nhiên, thành tích đó, đối với những quán ăn năm sao thời Bắc Tống như Phan Lâu, Phỉ Thúy Hiên mà nói, cũng không tính là cái gì.

- Tiểu huynh đệ, những lời này có vẻ quá phóng đại rồi. Ngô Phúc Vinh hoài nghi nói.

"Cái gì mà phóng đại, ý của ông chắc chắn là bảo ta khoác lác". Lý Kỳ tự tin cười đáp: - Ngô đại thúc, chú có điều không biết. Đây mới chỉ là phỏng chừng của cháu mà thôi. Nếu mà cháu nói ra con số thật trong đầu cháu, chỉ sợ hai người sẽ đuổi cháu ra ngoài.

Phỏng chừng? Ngô Phúc Vinh rõ ràng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hai mắt trợn tròn hỏi: - Cậu dự tính là bao nhiêu?

- Vẫn chưa nói ra được. Đến lúc đó hai người sẽ biết. Lý Kỳ cười cao thâm.

Mặc kệ Lý Kỳ có phải là khoác lác hay không. Chỉ cần hắn trong vòng mười lăm ngày lợi nhuận được một nghìn xâu, Ngô Phúc Vinh cũng đã thỏa mãn rồi.

Tần phu nhân hỏi: - Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?

Lý Kỳ cười áy náy, nói: - Xin lỗi phu nhân, điều này tạm thời tôi không thể nói ra được.

Tần phu nhân nhíu mày. Hôm nay nàng nhíu máy còn nhiều hơn một tháng. Có thể nghĩ, Lý Kỳ mang tới cho nàng không ít phiền não. À, không đúng, hẳn là kinh hỉ.

"Tiểu tử này đúng là thích làm người khác tò mò. Xâu đủ khâu vị, rồi cuối cùng cái gì cũng không chịu nói". Ngô Phúc Vinh lo lắng hỏi: - Tiểu huynh đệ, nơi này không có người ngoài, có gì mà không thể nói. Cái này không chịu nói, cái kia cũng không chịu nói, cậu bảo phu nhân tin tưởng cậu thế nào?

- Đúng vậy. Việc này đâu phải là việc nhỏ. Nếu ngươi không chịu nói, ta làm sao dám đáp ứng ngươi? Tần phu nhân gật đầu đồng ý.

"Mịa! Hai người các ngươi sợ là nhầm đối tượng rồi. Ta hy vọng hợp tác với các ngươi, cũng không phải là ta cầu các ngươi thu lưu ta. Nếu ta tiết lộ toàn bộ kế hoạch của ta cho các ngươi. Đến lúc đó các ngươi một cước đá ta ra ngoài, ta tìm ai mà khóc? Thấy nhiều hạng người kinh doanh rồi, còn chưa thấy hạng người kinh doanh gà mờ như vậy."

Lý Kỳ làm ra vẻ thất vọng, ôm quyền hướng Tần phu nhân nói: - Đã như vậy thì coi như chuyện hôm nay không xảy ra. Xin lỗi đã quấy rầy, cáo từ. Nói xong, lại hướng Ngô Phúc Vinh hành lễ. Sau đó thì xoay người đi tới hướng cửa ra vào.

Đang nói chuyện yên lành, không ngờ Lý Kỳ nói đi lại đi. Chuyển biến nhanh như vậy khiến cho Ngô Phúc Vinh và Tần phu nhân nhất thời sững sờ. 1!

2!

32 rưỡi.

- Tiểu huynh đệ, khoan đã. Đợi Lý Kỳ sắp bước ra cửa, Ngô Phúc Vinh chợt hô.

"Fuk! Sớm gọi thì chết ai! Khiến cho mình suýt nữa tim đập ra ngoài." Lý Kỳ thầm thở phào một cái, tuy nhiên vẻ mặt vẫn bình tĩnh, xoay người hỏi: - Ngô đại thúc, còn có việc gì không?

Ngô Phúc Vinh cười ngượng ngùng, nói: - Tiểu huynh đệ, vừa rồi ta và phu nhân cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Nếu cậu không muốn nói, vậy thì khẳng định có lý do của cậu. Việc buôn bán phải nên coi trọng nghĩa khí chứ.

Coi trọng nghĩa khí, không biết phải tới ngày nào tháng nào. Lý Kỳ quăng ánh mắt hỏi thăm về phía Tần phu nhân. Thấy hai má nàng ửng đỏ sắp chảy ra nước, cực kỳ mê người. Hắn thở dài, thầm nghĩ:"Thôi, nể nàng xinh đẹp như tiên nữ, không làm khó nàng nữa". Liền trở về, ủy khuất nói: - Ngô đại thúc, chúng ta buôn bán, coi trọng nhất là chữ tín. Nếu hai vị không tin tôi, vậy thì không làm cũng được. Để tránh tổn thương hòa khí. Tuy nhiên, làm ăn là làm ăn, ân tình của chú, cháu sẽ không quên.

Ngô Phúc Vinh đỏ mặt, gật đầu nói: - Cậu nói đúng, là do lão hủ quá nôn nóng.

- Thực ra tại hạ cũng có chỗ không đúng. Lý Kỳ cười ngượng ngùng, sau đó hướng Tần phu nhân, nói: - Phu nhân không tin tại hạ, là nhân chi thường tình. Cho dù đổi thành bất kỳ người nào, cùng một người lần đầu tiên gặp mặt nói chuyện làm ăn, đều phải thận trọng lo lắng. Nếu vừa rồi tại hạ có chỗ nào không đúng, mong phu nhân thông cảm cho.

*****

Lời này có thể nói là rất nể mặt Tần phu nhân. Thực ra vài điều kiện mà Lý Kỳ vừa đề nghị, rất hợp với tâm ý của Tần phu nhân. Dù sao Túy Tiên Cư cũng là tổ nghiệp của Tần gia. Nàng cũng không muốn nó bị suy bại trong tay của mình. Vốn nàng đã tuyệt vọng, nhưng Lý Kỳ xuất hiện, lại mang cho nàng một tia sáng. Huống hồ mười lăm ngày cũng không dài lắm. Đến lúc đó nếu Lý Kỳ không lấy ra được một nghìn xâu, vậy thì tính toán hướng đi khác cũng không muộn. Dù sao không phải nàng chi tiền. Túy Tiên Cư cũng không dời đi đâu được. Cho nên nàng hơi gật đầu, nói: - Được rồi, nếu sau mười lăm ngày, ngươi có thể lấy ra một nghìn xâu, ta sẽ đáp ứng giao một nửa cổ?

Lý Kỳ nhịn cười nói: - Phu nhân, là cổ phần.

Tần phu nhân đỏ mặt, gật đầu: - Giao một nửa cổ phần của Túy Tiên Cư cho ngươi.

Lý Kỳ vung tay, cười nói: - Phu nhân, nói thôi chưa đủ. Tôi nghĩ chúng ta trước lập điều khoản. Trên điều khoản ghi rõ thời gian chi trả và số lượng. Còn có điều kiện song phương. Nếu phu nhân vẫn chưa yên tâm, ở đầu điều khoản chúng ta có thể ghi rõ. Nếu trong mười lăm ngày tôi lấy ra được một nghìn xâu, vậy thì điều khoản mới có hiệu lực. Còn không thì coi như giấy vụn. Đương nhiên, không phải là tôi không tin nhân phẩm của phu nhân. Chỉ là có điều khoản này, đến lúc đó làm việc gì, cũng có thứ để so sánh. Như vậy mới có lợi cho tất cả mọi người.

"Tiểu tử này, nói nhiều như vậy, đơn giản là không tin tưởng mình. Sợ mình đổi ý. Còn nói một cách đường hoàng, đúng là một con tiểu hồ ly chính cống". Dù Tần phu nhân không hiểu việc buôn bán, nhưng cũng không phải là người ngốc. Nàng lý giải sự băn khoăn của Lý Kỳ. Chỉ là nàng càng cảm thấy kinh ngạc với Lý Kỳ hơn. Tuổi không lớn, nhưng ăn nói cẩn thận, hơn nữa đầu đầy kỳ tư diệu tưởng, làm cho người ta không thể phản bác được. Nàng khẽ thở dài: - Ngươi nói cũng có lý.

Lý Kỳ thấy Tần phu nhân động tâm, liền rèn sắt khi còn nóng: - Còn có

Nhưng lời vừa mới ra khỏi mồi, đã bị Tần phu nhân cắt đứt. Lông mày giương lên, hỏi: - Còn có?

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Đúng vậy, ngoại trừ trả tiền theo định kỳ ra, tại hạ còn có mấy yêu cầu.

- Còn có yêu cầu gì? Tần phu nhân không vui hỏi.

"Mịa! Hỏi vậy là có ý gì? Hai người hợp tác, ngay cả yêu cầu ta cũng không thể nhắc tới. Vậy thì hợp tác cái chim à? Cho dù ta là người làm công, cũng có quyền yêu cầu mức lương của mình chứ". Nhưng ngữ khí của Tần phu nhân lại khiến cho Lý Kỳ cảm thấy giống như mình rất xin lỗi nàng vậy. Ngượng ngùng cười nói: - Ừ, còn có mấy yêu cầu nhỏ.

Tiểu tử này đúng là đáng ghét. Tần phu nhân cau mày: - Nói nghe xem.

Lý Kỳ nghiêm mặt đáp: - Đầu tiên, tôi muốn có quyền cao nhất ở Túy Tiên Cư. Tất cả mọi việc lớn nhỏ ở Túy Tiên Cư đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Tiếp theo, chuyện hôm nay phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài. Nói cách khác, phu nhân vẫn là đông gia duy nhất của Túy Tiên Cư. Mà tôi chỉ là một đầu bếp của quán. Cuối cùng, chính là phu nhân phải đích thân ra mặt quản lý sinh ý của Túy Tiên Cư. Quyết không thể giống như trước kia, giao tất cả mọi việc cho Ngô đại thúc hoặc là tại hạ.

Tần phu nhân nghe xong, đôi lông mày đen nhíu chặt, hơi tỏ vẻ băn khoăn. Tự hỏi một lúc, mới nói: - Hai điều kiện đầu không phải vấn đề. Chỉ là điều kiện cuối cùng, ta nghĩ Ngô thúc thay mặt ta là được. Lời này của Tần phu nhân khiến cho Lý Kỳ có chút trở tay không kịp. Hắn vốn cho rằng Tần phu nhân cho dù có phản đối. Cũng là phản đối điều đầu tiên. Chưa từng nghĩ tới, Tần phu nhân lại băn khoăn điều thứ ba.

Dù điều thứ ba này thoạt nhìn râu ria, nhưng Lý Kỳ cũng không có ý nhượng bộ. Một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nếu đứng ở trong tiệm, còn thu hút thực khách hơn những món ăn ngon. Sẵn có tốt như vậy, nếu như không cần, đúng là lãng phí của trời.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói: - Tục ngữ nói rất hay, "Rắn không đầu sao sống được". Có nhiều thứ có thể thay thế, nhưng có nhiều thứ lại không thể. Nói cho cùng Ngô đại thúc cũng chỉ là một người làm công. Không phải là đông chủ thực sự của Túy Tiên Cư. Chú ấy ra mặt và phu nhân ra mặt, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Phu nhân giống như xương sống của Túy Tiên Cư. Mà Ngô đại thúc thì là trợ thủ đắc lợi của phu nhân. Ta cam đoan, chỉ cần phu nhân đứng ở trong tiệm, dù cho không nói một câu. Các nhân viên trong Túy Tiên Cư sẽ tăng mạnh nhiệt tình. Đương nhiên, không phải ta muốn phu nhân suốt ngày đứng ở trong tiệm. Ta chỉ hy vọng phu nhân có thể thỉnh thoảng tới tiệm động viên người làm. Để cho bọn họ biết rõ rằng, cho dù trời có sập, cũng có phu nhân chống đỡ.

Mấy lời vỗ mông ngựa này, Ngô Phúc Vinh đứng bên cạnh nghe thấy phải đỏ bừng mặt. Tuy nhiên ông ta rất tán thành với lời của Lý Kỳ. Nếu Tần phu nhân có thể tiếp quản Túy Tiên Cư, như vậy áp lực trên vai của ông ta cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều. Liền lặng lẽ hướng Lý Kỳ giơ lên ngón tay cái.

Lý Kỳ liếc nhìn Ngô Phúc Vinh chính đang cười vụng trộm, trong lòng tức giận khó nhịn. Lão gia hỏa này, đến thời điểm mấu chốt, thì chỉ biết rút đầu rụt cổ như con rùa đen, đứng đằng sau giả ngố. Chứ thật trong lòng cũng rất muốn Tần phu nhân đứng ra tiếp quản sinh ý của Túy Tiên Cư.

Đây là lần đầu tiên Tần phu nhân nghe được nịnh hót như vậy, liền mắc cỡ tới mặt đỏ mang tai, do dự: - Ngươi nói có chút đạo lý. Chỉ làchỉ là vong phu thi cốt chưa hàn, một quả phụ như ta lại xuất đầu lộ diện. Chỉ sợ khiến người ta nói ra nói vào. Không chừng còn liên lụy tới thanh danh của Túy Tiên Cư.

"Đã chết hơn hai năm rồi còn thi cốt chưa hàn? Đến hiện tại mới lo lắng tới thanh danh của Túy Tiên Cư, sao lúc trước không thấy vậy."

Lý Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục khuyên: - Chuyện của tôn phu, tại hạ đã được nghe nói. Nhưng người chết không thể sống lại. Tin rằng tôn phu trên trời có linh thiêng, cũng hy vọng phu nhân có thể sống cuộc đời vui vẻ. Không cần phải tránh trong nhà cao cửa rộng này, ngày ngày dùng nước mắt rửa mặt. Huống hồ tôi thấy phu nhân xuân xanh mới chỉ hai mươi. Tuổi trẻ còn dài mà, chẳng lẽ muốn lãng phí như vậy. Thế giới bên ngoài có đầy điều thú vị. Sao phu nhân không thử đi ra ngoài cánh cửa, trải nghiệm cuộc sống mới. Mọi ngượi đều vì chính mình mà sống. Phu nhân cần gì phải để ý tới cái nhìn của thế gian. Chỉ cần mình sống sao cho vui vẻ là được.

Xuân xanh? Hai mươi? Hiện tại Ngô Phúc Vinh đã bội phục Lý Kỳ đến ngũ thể dập đầu. Tiểu tử này một khi nịnh họt, đúng là trôi chảy như nước, không phân biệt được thật giả.

Không chỉ Ngô Phúc Vinh, mà ngay cả nha hoàn Tiểu Đào cũng nhìn Lý Kỳ với vẻ sùng bái. Không khí có vẻ cổ quái! Lý Kỳ bỗng cảm thấy một tia khí lạnh ập tới, liền rùng mình một cái. Vụng trộm nhìn sang Tần phu nhân. Thấy mặt mũi nàng tràn đầy lửa giận. Môi son cắn chặt, khuôn mặt đỏ bừng. Bộ ngực đầy đặn phập phồng. Đôi mắt đẹp như nước mùa thu kia chính đang phẫn nộ nhìn mình.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<