Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0183

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0183: Bánh sinh nhật
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lý Kỳ quay đầun nhìn, thấy là Tiểu Ngọc vội vàng chạy tới, sắc mặt xiết chặt hỏi:

- Tiểu Ngọc, xảy ra chuyện gì à?

Tiểu Ngọc thở hổn hển đáp:

- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.

Dm! Lại gọi nữa.

Lý Kỳ buồn bực:

- Hoàng thượng tìm ta làm gì?

Tiểu Ngọc lắc đầu:

- Muội không biết, hình như có liên quan tới điệu nhảy ăn bớt. Huynh mau đi thôi, Hoàng thượng đang đợi.

Bạch Thiển Dạ nghe xong, vội vàng nói:

- Lý đại ca, huynh đi mau đi.

- Rồi, rồi, ta đi là được.

Lý Kỳ ảo não gãi đầu, thầm nói:

- Một bữa cơm thôi cũng phiền toái.

Khi Lý Kỳ đi vào trong sân, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hắn, vẻ mặt mờ mịt. Hắn không khỏi nghi hoặc, sao tình hình có vẻ cổ quái.

Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ, không vui hỏi:

- Lý Kỳ, vừa nãy ngươi đi đâu?

- Phòng bếp!

Lý Kỳ thuận miệng đáp.

- Ngươi tới phòng bếp làm gì?

Đồ mồ hôi! Vấn đề này ngươi cũng không biết xấu hổ hỏi ta.

Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:

- Hoàng thượng, thảo dân là một đầu bếp, bình thường đều loanh quanh trong đầu bếp, chứ có thể đi đâu.

- À, thiếu chút nữa quên ngươi còn là một đầu bếp.

Tống Huy Tông vỗ trán, cười khổ nói:

- Đúng rồi, nghe nói vũ đạo vừa rồi cũng là do ngươi bố trí?

Lý Kỳ sững sờ, gật đầu:

- Đúng vậy, lẽ nào Hoàng thượng không thích?

Tống Huy Tông lắc đầu:

- Trẫm rất yêu mến. Chỉ là trẫm không rõ, phổ nhạc biên vũ thì liên quan gì tới đầu bếp?

Đồ mồ hôi! Thì ra là vì việc này.

Lý Kỳ cười đáp:

- Có liên quan, đương nhiên là có liên quan.

Tống Huy Tông cười hỏi:

- Vậy ngươi nói ta nghe một chút.

- Vâng.

Lý Kỳ thi lễ đáp:

- Lúc trước thảo dân đã nói qua. Nghề đầu bếp phải quan tâm tới sức khỏe, mà điệu nhảy ăn bớt...

- Điệu nhảy ăn bớt?

Tống Huy Tông sững sờ.

- Vâng, Phong Hành Thủ và các nàng biểu diễn chính là điệu nhảy ăn bớt.

- Danh tự thật là cổ quái, có phải là có liên quan tới việc nấu nướng của ngươi?

- Hoàng thượng anh minh, đúng là như vậy.

Lý Kỳ nịnh hót một câu, lại nói tiếp:

- Thực ra thảo dân nghĩ ra điệu nhảy ăn bớt, vốn không phải là biểu diễn cho mọi người xem. Mà là muốn giúp mọi người rèn luyện sức khỏe. Giống như việc tản bộ vậy. Mọi người ăn cơm xong, nếu không bận, thì có thể cùng lệnh phụ nhân nhảy một lượt. Như vậy không chỉ có thể giúp da dày tiêu hóa thức ăn tốt hơn, còn có thể tăng tình cảm giữa vợ và chồng. Đồng thời, thường xuyên nhảy có thể kéo dài tuổi thọ.

Mọi người nghe Lý Kỳ nói có lý, đều gật đầu. Tuy nhiên trong lòng lại nghĩ tới tiểu thiếp.

- Thì ra là thế.

Tống Huy Tông gật đầu, cười hỏi:

- Theo lời người nói, điệu nhảy vốn là một nam một nữ nhảy?

Quả nhiên là thiên tài nghệ thuật, một câu liên trúng.

Lý Kỳ ngượng ngùng gật đầu, còn nguyên do trong đó, không cần nói cũng biết.

Tống Huy Tông gật đầu tỏ vẻ lý giải, sau đó lại hỏi:

- Ngươi có biết nhảy điệu nhảy này không?

Lý Kỳ cười ha hả:

- ĐƯơng nhiên là biết. Điệu này này vốn do thảo dân nghĩ ra, nếu thảo dân không biết nhảy, thì làm sao dạy được Phong Hành Thủ?

Tống Huy Tông hỏi:

- Là ngươi dạy Phong nương tử?

Lý Kỳ vô ý thức gật đầu.

Tống Huy Tông gật đầu:

- Đã như vậy, thì không thể tốt hơn. Vưa rồi trẫm còn tiếc nuối không đươc nhìn thấy kỹ thật nhảy nổi bật của Phong nương tử. Các ngươi nhảy một lần cho trẫm nhìn xem. Dù sao trước kia khẳng định các ngươi cũng đã từng nhảy với nhau.

"Dm, lão hàng này cố ý gài bẫy mình à? Chặt luôn cả đường lui của mình."

Lý Kỳ há hố miệng, thẫn thờ nhìn Tống Huy Tông. Trong lúc nhất thời thật đúng là không tìm ra lý do cự tuyệt y.

Phong Nghi Nô cũng vẻ mặt buồn bực, vội thưa:

- Hoàng thượng, điều này...điều này chỉ sợ không ổn đâu. Dù sao dân nữ và Lý sư phó cũng là nam nữ hữu biệt.

Tống Huy Tông không dẫn tình, phất tay cười nói:

- Không sao, nếu là trẫm cho các ngươi nhảy, ai dám nói một câu không phải, trẫm sẽ chủ trì công đạo thay các ngươi.

Nói xong, hắn quét nhìn toàn trường:

- Các vị ái khanh thấy thế nào?

- Hoàng thượng thánh minh.

Mọi người đồng thanh đáp.

"Mịa, điều này với thánh minh liên quan cái rắm."

Trong lòng Lý Kỳ rất khinh bỉ những vị Đại Trụ kia. Hắn thực sự không muốn có bất kỳ nửa điểm quan hệ nào với Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô chẳng phải cũng nghĩ như vậy. Hai người nhìn nhau, sau đó hừ một tiếng, quay đầu đi.

Y hệt một đôi oan gia từ kiếp trước.

Tống Huy Tông nhìn trong mắt, vẻ tươi cười càng đậm, thúc giục:

- Hai người nhanh chuẩn bị đi!

Được rồi! Ai kêu ngươi là Hoàng thượng, mà ta thì không phải.

Chuyện đến mức này, Lý Kỳ biết muốn thay đổi là không thể nào.

Hai người hướng Tống Huy Tông thi lễ một cái, sau đó riêng phần mình chuẩn bị.

Lý Kỳ không cần chuẩn bị gì, thay một bộ quần áo mới, chỉnh trang lại tóc, coi như xong.

Phong Nghi Nô cũng đi tới biệt viện thay một cái quần màu đỏ. Đem dáng vẻ thướt tha yêu kiều được bày ra vô cùng tinh tế, đã khiến mọi người mở rộng tầm mắt.

Mà đánh đàn thì giao cho nha hoàn Nhu Tích. Phong Nghi Nô thân là đệ nhất ca kỹ của Đông Kinh, nha hoàn thiếp thân của nàng tự nhiên cũng là một người đa tài đa nghệ.

Hai người chuẩn bị xong, đi tới giữa sân, hướng Tống Huy Tông hành lễ một cái, rồi lại hướng về nhau cúi người.

Tiếng đàn lần nữa vang lên.

Hai người mang theo ánh mắt cừu thị, nhẹ nhàng ôm đối phương, chậm rãi biểu diễn điệu Waltz.

Không thể không nói, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, thật đúng là trai tài gái sắc. Thân hình thon dài, cao một mét bảy của Phong Nghi Nô, phối hợp với Lý Kỳ cao một mét tám, quả thực chính là hoàn mỹ kết hợp. Một người là cửu kinh sa trường, một người là vũ đạo thiên tài. Vô luận là theo kỹ thuật nhảy hay là ngoại hình, hai người bọn họ còn hơn những nữ ca kỹ vừa nãy nhảy một mảng lớn. Hơn nữa điệu Waltz vốn là một nam một nữ nhảy, như vậy mới có thể phát huy hết tinh túy của nó.

Mọi người nhìn no mắt, trong lòng càng thêm minh bạch với điệu nhảy ăn bớt này.

- Vừa nãy ngươi đi nơi nào?

Phong Nghi Nô vừa nhảy, vừa nhỏ giọng hỏi.

Lý Kỳ nói thẳng:

- Liên quan quái gì tới cô.

- Ngươi...

Phong Nghi Nô không ngờ rằng Lý Kỳ lại mở miệng nói tục, tức giận trừng hắn một cái:

- Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết. Vừa nãy ngươi và Thất Nương ở dưới gốc cây làm cái gì, ta đều nhìn thấy.

"Mịa! Nữ nhân này là con cú à, xa vậy cũng thấy."

Lý Kỳ đầu đổ mồ hôi:

- Đã như vậy, cô nên thu liễm chút. Ta cho cô biết, ta là một nam nhân bảo thủ, cô đừng áp dụng những điều cô làm với nam nhân khác trên người ta, sờ loạn khắp nơi. Nếu để Thất Nương nhìn thấy sẽ không tốt.

Ta sờ ngươi? Vẫn luôn là ngươi chiếm tiện nghi của ta. Phong Nghi Nô tức giận trừng mắt đến con ngươi sắp rơi ra. Vừa định đáp trả, chợt nghe Lý Kỳ nói:

- Quay.

Phong Nghi Nô vội thu liễm tinh thần, khuôn mặt lại mỉm cười theo chức nghiệp. Dưới bàn tay của Lý Kỳ, xoay tròn rất nhanh.

Cũng không biết có phải vừa nãy nói chuyện ảnh hưởng tới nàng hay không, lúc nàng quay tới vòng cuối cùng, thì bỗng vấp vào chân, cả thân thể lảo đảo ra sau.

Biến cố này đã khiến mọi người đều sợ hãi.

Mà Phong Nghi Nô đã sững sờ. Nhưng nàng không ngã xuống mặt đất, mà được một bàn tay đầy lực tiếp được.

Chỉ thấy một tay của Lý Kỳ chặn ngang lưng của Phong Nghi Nô, một tay giơ lên. Phong Nghi Nô liền tỉnh ngộ, lập tức vung một tay bắt được, ổn định thân hình.

Tống Huy Tông và mọi người chưa từng thấy qua điệu Waltz, cho nên còn tưởng rằng bọn họ cố ý làm vậy, đều vỗ tay khen hay.

Ông trời, nguy hiểm thật!

Lý Kỳ nâng Phong Nghi Nô, hai người giống như không chịu chút ảnh hưởng, tiếp tục nhảy.

- Ngu ngốc, nếu không biết nhảy thì nói ngay từ đâu, đỡ liên lụy tới ta!

Lý Kỳ oán giận nói.

Phong Nghi Nô vốn đang cảm động vì Lý Kỳ kịp thời ứng cứu. Nhưng nghe hắn nói như vậy, lòng cảm động lập tức biến thành cừu hận, hừ lạnh:

- Ngươi bảo ai là ngu ngốc. Nếu không phải vì những câu nói của ngươi, ta sao có thể để xảy ra sai lầm như vậy.

- Điều này chỉ chứng minh tố chất tâm lý kém cỏi của cô. Thiệt thòi còn không biết xấu hổ xưng là đệ nhất ca kỹ gì đó.

Lý Kỳ tức giận nhìn nàng. Thấy nàng muốn bạo phát, vội nói:

- Rồi, đứng nói chuyện nữa, nhảy xong đã, sau đó chúng ta ai đường nấy.

Phong Nghi Nô hừ lạnh một tiếng, nhưng không tiếp tục lên tiếng. Đừng thấy nàng đang mỉm cười, thực ra phía sau lưng đã ướt đẫm. Nếu đang nhảy mà ngã lăn ra trước mặt Hoàng thượng, vậy thì sự nghiệp nhảy múa của nàng coi như kết thúc từ đây.

Hữu kinh vô hiểm, hai người dùng một tư thế hoa lệ kết thúc lần biểu diễn không thoải mái này.

Khúc tất.

Tống Huy Tông lập tức đứng dậy vỗ tay khen hay. Những người còn lại cũng đứng dậy theo vỗ tay.

Được mọi người hoan nghênh, nhưng Lý Kỳ vẫn rất buồn bực. Đáng nhẽ ra vị trí này phải thuộc về Hồng Nô. Không ngờ lại làm mai mối cho tiểu yêu tinh. Mẹ nó, đây là lần đầu tiên làm một việc lỗ vốn như vậy.

Tống Huy Tông vui vẻ, chỉ vào Lý Kỳ, cao hứng nói:

- Lý Kỳ, ngươi có bản lĩnh gì thì lấy hết ra đi, trẫm không muốn đợi thêm.

Đồ mồ hôi! Ngươi tưởng lão tử là bách khoa toàn thư à?

*****

Lý Kỳ cười ngượng ngùng, đáp:

- Bẩm Hoàng thượng, thực ra tại hạ còn có một món ăn chưa bưng lên. Tuy nhiên món ăn này phải đợi tiểu chủ nhân của bữa tiệc này có mặt mới được.

Tống Huy Tông sững sờ, lập tức hiểu ra, cười ha hả:

- Không sai, trẫm đến đây đã lâu, sao không thấy tiểu oa nhi kia nhỉ?

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Chỉ thấy một vị phụ nhân bế một đứa bé đi ra, hướng Tống Huy Tông thi lễ:

- Dân phụ tham kiến Hoàng thượng.

Xem ra đã sớm chuẩn bị từ trước.

Tống Huy Tông gật đầu cười:

- Đứng lên đi. Nhanh ôm qua đây, cho trẫm nhìn coi.

Lý Kỳ thấy thế, lập tức nháy mắt ra dấu cho Trần A Nam. Cậu ta lập tức quay về phòng bếp.

Tiểu gia hỏa kia cũng không hề thua kém. Vừa thấy Tống Huy Tông, liền cười lên khanh khách, một đôi mắt to chớp chớp, chọc Tống Huy Tông cười to thoải mái.

Thái Thao thấy con trai của mình cho Hoàng thượng mặt mũi, nhất thời vui mừng nhướn mày, lão lệ tung hoành.

Đang lúc Tống Huy Tông trêu chọc tiểu gia hỏa kia, dưới bậc thang bỗng vang lên tiếng xôn xao. Y cả kinh, ngẩng đầu nhìn, nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Chỉ thấy Trần A Nam cùng mấy hạ nhân đẩy một chiếc xe nhỏ chậm rãi đi tới. Phía trên xe đặt một thứ màu trắng như tuyết cao hơn ba mét, tổng cộng có ba tầng, trình tự rõ ràng, cực kỳ mê người. Mặt khác phía trên cùng còn cắm ba ngọn nến đang thắp sáng.

Đây là thứ gì vậy?

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.

Tống Huy Tông cũng sững sờ hồi lâu, mới kịp phản ứng, vội vàng hướng Lý Kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, đây...đây là món ăn mà ngươi nhắc tới.

- Đúng vậy.

Lý Kỳ chắp tay đáp:

- Món ăn này tên là bánh sinh nhật, là một món quà sinh nhật nho nhỏ mà Túy Tiên Cư của thảo dân tặng tiểu công tử của Thái Nhị Gia.

Trong lòng Thái Thao rất cảm động, gật đầu nói:

- Lý Kỳ, ngươi thật có lòng.

- Bánh sinh nhật?

Tống Huy Tông sững sờ, vội vàng đi xuống. Cha con Thái Kinh và Lý sư phó cũng vội vàng đi theo. Các đại thần còn lại thì vây quanh.

Người này nhìn một cái, người kia nhìn một cái, đều không biết thứ này rốt cuộc làm sao làm được.

Không chỉ như thế, tầng đầu tiên của bánh ngọt còn có hàng chữ nhỏ màu vàng 'Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế'. Mà tầng thứ hai thì viết 'Chúc gia gia sống lâu trăm tuổi'. Tầng thứ ba cũng có một dòng chữ nhỏ 'Chúc cha mẹ vạn sự như ý'.

Tống Huy Tông chứng kiến những dòng chữ nhỏ này, không hiểu ra sao, hỏi Lý Kỳ:

- Những dòng chữ này có ngươi viết lên à?

Lý Kỳ cười giải thích:

- Thực ra những dòng chữ đó đại biểu cho ba nguyện vọng.

- Ba nguyện vọng?

- Đúng vậy.

Lý Kỳ cười đáp:

- Bánh sinh nhật này được làm dựa theo một truyền thuyết của quê nhà thảo dân. Truyền thuyết nói rằng, tại thời điểm sinh nhật cả mỗi người, ông trời sẽ thỏa mãn ba nguyện vọng của họ. Chỉ cần cắm ba ngọn nến lên bánh, sau đó thành tâm hướng ông trời cầu nguyện. Tiếp theo là thổi tắt tất cả ngọn nến, nguyện vọng của ngươi sẽ được thực hiện. Mà ba nguyện vọng này, là đêm qua Thái tiểu công tử báo mộng cho thảo dân. Bảo thảo dân viết ba nguyện vọng này lên bánh sinh nhật.

Tống Huy Tông nghe hắn bắt đầu nói linh tinh, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười:

- Ngươi viết thì cứ viết, còn lôi báo mộng ra làm gì? Chuyện vớ vẩn như vậy sao lừa gạt được chúng ta.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Hoàng thượng thánh minh.

Tống Huy Tông không để ý, cười ha hả:

- Không sai, bánh sinh nhật này của ngươi rất có ý tứ. Hơn nữa ba nguyện vọng này cũng rất phù hợp.

Nói xong, y lại hướng Thái Thao:

- Ái khanh, trẫm chúc mừng ngươi có đứa con tài giỏi.

- Vi thần đa tạ cát ngôn của Hoàng thượng.

Thái Thao hành lễ, trong lòng thì nhạc nở hoa. Không khỏi cảm động nhìn Lý Kỳ.

Tống Huy Tông nhìn bánh sinh nhật, tâm ngứa khó nhịn, nói:

- Việc thổi cây nến...

Lý Kỳ sao không hiểu ý của y, cười đáp:

- Hoàng thượng, việc thổi nến có thể do người thân thay thế. Hoàng thượng vốn là cha mẹ thiên hạ, tự nhiên có tư cách đó.

Tống Huy Tông tán dương nhìn hắn, tiểu tử này thật đúng là hiểu chuyện. Không thể chờ đợi được nói:

- Hai vị ái khanh, chúng ta cùng thổi ba ngọn nến này.

Có thể được thổi nến cùng Hoàng thượng, là vinh quang bực nào a!

Cha con Thái Kinh vội vàng gật đầu.

Tiếp theo ba người hợp lực thổi tắt ba ngọn nến.

Nến vừa tắt, tiếng ca chợt vang lên.

- Chúc sinh nhật vui vẻ, chúc sinh nhật vui vẻ...

Mười nữ ca kỹ vỗ tay, đến trước bánh sinh nhật hát lời ca mà Lý Kỳ dạy bọn họ.

Tống Huy Tông hơi ngạc nhiên, cũng hứng thú hát theo.

Mà ngay cả lão hàng Thái Kinh cũng hơi nhấp môi.

Tiểu oa nhi có vẻ như cũng rất thích nghe tiếng ca này, cười lên khanh khách.

Mọi người thấy, lại cười to.

Ca xong, Tống Huy Tông nhìn Lý Kỳ:

- Tiểu khúc này...

Lý Kỳ rất ngại ngùng giơ tay phải lên:

- Hoàng thượng lại đoán đúng, tiểu khúc là do thảo dân sáng tác.

Tống Huy Tông lắc đầu bất đắc dĩ. Tiểu tử này không biết ở đâu ra mà có lắm chủ ý cổ quái như vậy. Cũng không tán dương hắn nữa, hôm nay khen hắn đã mệt rồi:

- Bánh sinh nhật ăn được chưa?

- Đương nhiên có thể.

Lý Kỳ lập tức nhận lấy một con dao nhỏ đặt trên tấm lụa đỏ, sau đó đưa con dao nhỏ cho Tống Huy Tông:

- Nhát cắt đầu tiên mời Hoàng thượng.

Tống Huy Tông đang hào hứng, tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hướng cha con Thái Kinh nói:

- Hai vị ái khanh, dứt khoát ba người chúng ta cùng cắt miếng đầu tiên.

Hoàng thượng đã mời, ngốc tử mới cự tuyệt.

Ba người cầm chuôi dao, rất tùy ý cắt thẳng một nhát.

Kế tiếp, Lý Kỳ sai người cắt bánh ngọt thành những miếng hình tam giác, đưa cho Tống Huy Tông và các vị đại thần. Hắn còn cố ý phân phó Tiểu Ngọc cầm một miếng đưa đưa cho Bạch Thiển Dạ.

Đây chính bánh ngọt mà đã được Hoàng thượng cắt, các vị đại thần cầm đĩa, hưng phấn đến run cả tay.

Tống Huy Tông nhận lấy đĩa, không thể chờ đợi được dùng nĩa gắp một miếng bỏ vào miệng. Mùi sữa nồng đậm, vị bơ trơn mềm, vị xốp của bánh, hòa quyện vào nhau thật là sướng miệng.

Tống Huy Tông vẻ mặt hưởng thụ hỏi:

- Lý Kỳ, tầng màu trắng này là cái gì?

- À, đây là bơ, là phối liệu mà thảo dân mới nghĩ ra.

- Bơ?

Tống Huy Tông gật đầu:

- Ừ, cái bơ này thật mỹ vị.

Nói xong, y lại ho nhẹ một tiếng:

- Lý Kỳ, đại thọ sau này của trẫm, ngươi có nguyện ý làm một cái bánh sinh nhật mỗi năm cho trẫm không?

Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng gật đầu đáp ứng, trong lòng cười nở hoa. Vương Phủ tiểu tử à, nếu ngươi dám động vào ta, thì sau này Hoàng thượng sẽ không được ăn bánh sinh nhật. Xem cha con các ngươi còn dám kiêu ngạo trước mặt ta không.

Nếm xong bánh ngọt, chính là nghi thức truyền thống, chọn đồ vật đoán tương lai.

Thái Thao sai người cầm những thứ linh tinh như con dấu, kinh thư, bút, giấy, nghiên mực, bàn tính, bạc đặt lên cái bàn tròn cạnh cái bánh ngọt. Cái bánh ngọt coi như đại biểu cho việc ăn uống.

Tiểu gia hỏa kia vểnh cái mông lên, bò trên bàn vài vòng, bỗng dùng một động tác như hổ đói vồ mồi, trực tiếp xông tới chiếc bánh ngọt lớn còn thừa.

Nhất thời bánh ngọt văng tung tóe.

Mọi người bị tiểu gia hỏa này làm cho hoảng sợ. Đến gần nhìn, chỉ thấy tiểu gia hỏa bò tới trước bánh ngọt, nhặt bánh ngọt nhét vào miệng.

Oa! Còn bé mà đã tham ăn rồi.

Lý Kỳ cười, giơ ngón tay cái hướng tiểu oa nhi.

Những người còn lại cũng bị tiểu gia hỏa chọc cho cười ha hả.

Tống Huy Tông cười lớn, hướng Thái Kinh nói:

- Thấy vậy tiểu oa nhi này lớn lên cũng giống như ái khanh, là người sành ăn.

Thái Kinh vẻ mặt đầy hạnh phúc gật đầu, hạnh phúc tới nói không ra lời.

Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, cũng là lúc yến hội đến hồi cuối. Tống Huy Tông quay lại cái bàn, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, cất cao giọng nói:

- Lý Kỳ.

- Có thảo dân.

Lý Kỳ đi ra, thi lễ.

Tống Huy Tông gật đầu khen:

- Yến tiệc tự phục vụ do ngươi bố trí này, chắc hẳn mất nhiều tâm tư của ngươi. Từ mỹ thực tới vũ đạo, trẫm đều rất yêu mến. Nên trọng thưởng.

Nói xong, y hướng Thái Kinh hỏi:

- Thái ái khanh, ngươi thấy nên thưởng cái gì?

Vì cao hứng, nên y liền quên sạch chuyện cha con Vương Phủ vừa nãy.

Thái Kinh chắp tay thưa:

- Toàn bộ do Hoàng thượng làm chủ.

Đừng lại tranh chữ nữa, bạc, mỹ nữ, bạc, mỹ nữ.

Lý Kỳ cúi đầu, yên lặng cầu nguyện.

Chợt nghe Tống Huy Tông hô:

- Có ai không, lấy bút và mực.

Thân thể Lý Kỳ hơi nghiêng, suýt nữa ngã lăn ra đất. Một lòng chờ đợi, đã hóa thành hư ảo. Trong lòng khóc không ra nước mắt! Con mẹ nó, ta biết chữ viết của ngươi tốt rồi. Chính là ngươi cần gì phải tặng cho một người không biết dùng bút lông như ta chứ?

Rất nhanh, hạ nhân liền cầm bút và mực tới. Tống Huy Tông duỗi tay bên cạnh, người tùy tùng lập tức đưa cây quạt khảm ngọc tới.

Tống Huy Tông nhận lấy cây quạt, phất một cái, quạt mở, tay trái của Tống Huy Tông cầm quạt, tay phải cầm bút viết lên đó mấy chữ to.

Tiếp theo y đưa bút cho người tùy tùng, sau đó hướng Lý Kỳ nói;

- Những chữ ghi trên cây quạt này vốn là chữ của Tư Mã hiền tương viết, trẫm cực kỳ yêu thích, luôn mang theo bên người, hôm nay liền ban cho người.

Nói xong, hắn bảo người tùy tùng đưa cây quạt cho Lý Kỳ.

Mọi người vừa nghe, đều lộ vẻ kinh ngạc.

Ông trời! Phát tài rồi.

Lý Kỳ yêu thích cây quạt kia đã lâu, hôm nay rốt cuộc đạt được mong muốn. Vội vàng bái tạ hoàng ân, nhận lấy cây quạt nhìn, chỉ thấy mặt trước viết hai hàng chữ nhỏ 'Việc nhỏ không hồ đồ là năng, việc lớn không hồ đồ là tài', ký tên Tư Mã Quang.

Má ơi, danh nhân đây mà! Nếu có thêm tranh vẽ thì càng hoàn mỹ.

Lý Kỳ quay sang mặt sau để nhìn, vừa nhìn liền sững sờ. Chỉ thấy mặt sau ghi bốn chữ to 'Trù nghệ vô song', như long phi phượng vũ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<