Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0182

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0182: Nhảy dưới ánh trăng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Lý Kỳ không dám tin vào tai mình, nói:

- Vương thúc thúc, ngài làm vậy là quá tiện nghi cho tiểu chất rồi.

- Ở đâu, ở đâu, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.

Vương Trọng Lăng cười lạnh.

Thấy vậy lão hàng này đúng là sợ thật. Không thể tưởng được Vương Phủ lại có lực uy hiếp như thế. Đã như vậy, sao mình không cho thêm mồi lừa, đảm bảo dọa lão ngủ không yên. Ai kêu trước kia lão luôn dùng quan uy để khi dễ mình?

Hai mắt Lý Kỳ hiện lên một tia giảo hoạt:

- Vương thúc thúc, ngài cứ yên tâm, Vương tương tạm thời sẽ không động tới cháu?

- Có ý gì?

Vương Trọng Lăng sững sờ hỏi.

Lý Kỳ cười đáp:

- Thúc có biết vì sao tiểu chất không sợ không?

- Vì sao? Lẽ nào đầu của ngươi đập vào đâu nên có vấn đề?

Có đầu lão mới có vấn đề.

Lý Kỳ tức giận nhìn ông ta một cái, đáp:

- Đương nhiên không phải. Vừa nãy thúc không phát hiện sao, Hoàng thượng là đứng ở bên tiểu chất. Thúc có biết vì sao không?

Về điểm này, Vương Trọng Lăng cũng rất muốn biết. Ông ta lắc đầu, mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ hỏi:

- Vì sao?

- Rất đơn giản, bởi vì giữa cháu và Hoàng thượng có một ước định bí mật. Cho nên Hoàng thượng sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng vào cháu.

Lý Kỳ vẻ mặt tự tin nói.

- Còn có chuyện này?

Vương Trọng Lăng giật mình hỏi:

- Ước định bí mật gì?

Lý Kỳ khó xử đáp:

- Việc này chưa hoàn thành thì Hoàng thượng không cho phép tiểu chất nói với những người khác. Nhưng nếu Vương thúc thúc đã muốn biết, vậy thì...

- Dừng lại, nếu Hoàng thượng đã không cho ngươi nói, thì ngươi vạn lần không thể nói ra.

Vương Trọng Lăng lập tức cắt ngang lời Lý Kỳ.

Lý Kỳ a một tiếng, lại thở dài:

- Thực ra hiện tại tiểu chất lo lắng nhất chính là Vương thúc thúc ngài.

- Ngươi lo lắng cho ta cái gì?

- Vương thúc thúc, thúc nghĩ lại mà xem. Hôm nay Vương tương bị cháu làm cho đầy một bụng oán khí. Nhưng y e ngại Hoàng thượng, không thể trực tiếp tìm tiểu chất gây khó dễ. Vậy y còn không tìm người có liên quan tới tiểu chất để hả giận sao. Mà người có quan hệ tốt nhất với tiểu chất chính là Tần phu nhân và chú cháu Ngô đại thúc. Nhưng Vương tương đường đường là quan to nhất phẩm, y đương nhiên phải tìm một người có phân lượng để ra tay. Như vậy, chỉ còn lại Vương thúc thúc ngài. Hơn nữa Vương thúc thúc cũng làm quan trong triều. Nếu Vương tương thực sự muốn chỉnh thúc, thì cũng tương đối dễ dàng. Ngay cả lộ phí đều được giảm.

Lý Kỳ thở dài nói.

Vương Trọng Lăng nghe mà ngây người tại chỗ, đôi mắt ti hí đảo quanh, vẻ sợ hãi hiển rõ trên khuôn mặt. Ông ta ho nhẹ một tiếng, nói:

- Ngươi chớ nói hươu nói vượn đi. Ta và Vương tương rất hòa thuận. Ta tin rằng Vương tương không phải là hạng người không phân biệt được đúng sai.

- Nếu là như vậy, thì không thể tốt hơn.

Lý Kỳ vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra:

- Tiểu chất đương nhiên không hy vọng Vương thúc thúc vì tiểu chất mà bị thương tổn. Đương nhiên, nếu Vương thúc thúc muốn giao năm thành cổ phần của Tần phu nhân cho tiểu chất, thì tiểu chất đành cố mà nhận.

Vương Trọng Lăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt, lão phu có việc đi trước.

Nói xong, ông ta liền vội vàng rời đi.

Lý Kỳ đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn thấy Vương Trọng Lăng vừa trở lại bữa tiệc, lập tức tìm tới Bạch Thiển Dạ, rồi kéo lão hàng kia tới một bên nói nhỏ gì đó. Hắn liền không nhịn được cười ha hả.

- Lý đại ca phải không?

Đúng lúc này, chợt vang lên thanh âm quen thuộc.

Lý Kỳ sững sờ, quay đầu nhìn, thấy một bóng đen đứng cách đó không xa:

- Thất Nương?

- Lý đại ca.

Bạch Thiển Dạ vừa nghe đúng là giọng Lý Kỳ, vội vàng chạy tới, nắm chặt hai tay Lý Kỳ, lo lắng hỏi:

- Lý đại ca, huynh có làm sao không?

Lý Kỳ sững sờ:

- Ta rất khỏe, sao muội lại tới đây?

Bạch Thiển Dạ nghe thấy vậy, ngẩn người hỏi:

- Huynh, huynh không xảy ra việc gì?

- Có việc gì cơ chứ? Huynh còn phải tới phòng bếp. Nếu muội muốn hẹn ta, chắc phải đợi thêm một lát.

Lý Kỳ rất chân thành nói.

Bạch Thiển Dạ choáng váng:

- Cái gì mà hẹn? Muội vừa nghe người ta nói, huynh và Vương nha nội đánh nhau.

Mịa, có nhầm không vậy, mới đây thôi đã truyền khắp nơi rồi.

Lý Kỳ trợn mắt nói:

- Ai nói như thế? Thật không có đạo đức. Ta và Vương nha nội chẳng liên quan gì tới nhau, sao có thể đánh nhau được.

Nói xong, hắn rất vô sỉ kéo tay Bạch Thiển Dạ, cười hì hì:

- Thực ra vừa rồi chỉ là Vương nha nội không cẩn thận bị ngã thôi. Đúng lúc ta ở bên cạnh. Tuy nhiên hiện tại đã không có việc gì. Muội xem, không phải huynh yên ổn đứng ở chỗ này sao?

Bạch Thiển Dạ nghe xong, thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn, cả người dán vào ngực Lý Kỳ, nhỏ giọng nói:

- Vừa rồi khiến muội sợ chết khiếp. Huynh có biết không, tên Vương nha nội kia còn xấu xa hơn Cao nha nội nhiều lắm. Ngay cả cha muội cũng không dám động tới y. Lúc ấy muội thực sự sự.

Trong lòng Lý Kỳ rất cảm động, vỗ lưng nàng, nói:

- Thất Nương, muội nghe ai nói vậy. Ta thấy Vương nha nội rất tốt mà. Đối xử thành khẩn với mọi người, tính tình ngay thẳng, có gì nói đó, đúng là bậc quân tử. Mà y đặc biệt thích ăn món ta làm. Người khác đều cầm đĩa ăn, mà y thì trực tiếp bưng nồi ăn. Đúng là cảm động.

Bạch Thiển Dạ sững sờ, hỏi:

- Huynh, huynh đang nói ai vậy?

- Con trai của Vương tương, Vương nha nội chứ ai.

- Huynh nói Vương nha nội đối xử thành khẩn, tính tình ngay thẳng?

- Đúng rồi, chẳng lẽ không phải sao?

- Lý đại ca, có phải huynh vì quá mệt mỏi mà nghĩ linh tinh không? Huynh đừng dọa Thất Nương.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Thất Nương, sao ta phải dọa muội chứ. Nếu muội không tin, tí nữa có thể hỏi Tiểu Ngọc.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Vừa mới dứt lời, chỉ nghe cách đó không xa truyền tới tiếng của Tiểu Ngọc:

- Lý đại ca, Lý đại ca.

Bạch Thiển Dạ khẽ giật mình, vội vàng giãy khỏi vòng tay của Lý Kỳ, đứng một bên cúi đầu.

Lý Kỳ thở dài, có chút tiếc nuối, hướng Tiểu Ngọc hỏi:

- Ta ở chỗ này, có chuyện gì không?

Tiểu Ngọc thở dốc:

- Lý đại ca, Hoàng thượng tìm huynh.

- Ừ.

Lý Kỳ rất không nỡ nhìn Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ vội la lên:

- Lý đại ca, Hoàng thượng muốn gặp huynh, huynh mau đi đi.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói tiếp:

- Vậy muội đợi ta một lát. Ta đi đuổi Hoàng thượng rồi lập tức quay lại.

Đuổi Hoàng thượng?

Bạch Thiển Dạ nghe mà đổ mồ hôi.

Lý Kỳ không chú ý nhiều như vậy, hướng Tiểu Ngọc nói:

- Tiểu Ngọc, muội cầm chút gì cho Thất Nương ăn đi. Mà ở luôn đây nói chuyện với Thất Nương.

Nói xong, hắn lại nhỏ giọng:

- Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng nói linh tinh.

Tiểu Ngọc gật đầu:

- Muội biết rồi.

Lý Kỳ dặn dò vài câu, liền rời đi.

Lúc này, Tống Huy Tông ngồi dưới hiên nhà, cùng với cha con Thái Kinh và Lý sư phó thảo luận tranh chữ, rất là hào hứng. Giống như việc Vương Phủ vừa rồi không hề ảnh hưởng tới bọn họ.

Mà Lương Sư Thành cũng nhờ đó mà được ngồi bên cạnh Tống Huy Tông

*****

- Hoàng thượng, ngài tìm thảo dân à?

Lý Kỳ đi lên, hướng Tống Huy Tông thi lễ, hiếu kỳ hỏi.

Tống Huy Tông thấy Lý Kỳ tới, nói:

- Trẫm mới nghe Thái ái khanh nói, món bò bít tết của người rất không tồi. Không biết hôm nay ngươi có chuẩn bị không?

Lý Kỳ thở dài đáp:

- Xin lỗi Hoàng thượng, hôm nay thảo dân không chuẩn bị bò bít tết. Tuy nhiên thảo dân có chuẩn bị dê bít tết, hương vị không thua kém bò bít tết.

Không phải là Lý Kỳ không muốn chuẩn bị bò bít tết. Chỉ là nhiều người như vậy, phải giết bao nhiêu con bò chứ? Dù với năng lực của Thái Kinh, muốn làm chuyện đó cũng không dễ dàng gì, mà lại còn rất phiền toái. Cho nên Lý Kỳ dứt khoát dùng thịt dê để thay thế, bớt được nhiều chuyện. Hơn nữa người của thời này đều thích ăn thịt dê. Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Tống Huy Tông gật đầu:

- Vậy ngươi gọi người mang lên đi.

- Vâng.

Lý Kỳ đáp ứng, sau đó đi tới phòng bếp phân phó những đầu bếp kia lập tức bưng đồ ăn nóng lên. Những đồ ăn nóng mà hôm nay hắn chuẩn bị, phần lớn là đồ ăn tây. Như hot dog, mỳ Ý, dê bít tết, Bánh Pizza, cùng một vài đồ ăn Trung Quốc như mì ống, chân giò hun khói, bánh trứng thịt. Còn có vài món ăn Nhật Bản, Hàn Quốc, tổng cộng là hai mươn món. Tất cả đều là những món mà bọn họ chưa từng ăn.

Mặt khác, hắn lại sai Trần A Nam đi gọi Phong Nghi Nô chuẩn bị lên sân khấu. Bởi vì đây là những món ăn nóng, cho nên phải ngồi ăn. Vừa lúc nhường sân trống cho Phong Nghi Nô.

Món ăn vừa được bưng lên, lập tức phá vỡ bầu không khí nặng nề của yến hội. Các món ăn với hình thức khác lạ, nhất thời khiến mọi người hiếu kỳ. Những đại thần kia nắm giữ rất nhanh tinh túy của tiệc tự phục vụ, đầu tiên mỗi món kẹp một ít để vào trong đĩa, sau đó tới bàn bên cạnh ngồi.

Những nữ tỳ đã được huấn luyện cũng đi tới các bàn, hướng dẫn đám đại thần sử dụng dao nĩa.

Lý Kỳ thì dẫn theo mấy nữ tỳ bưng đồ ăn cho đám người Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông chứng kiến món dê bít tết không có gì lạ trên đĩa, vẻ thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt, hướng Thái Kinh nói:

- Trẫm thấy món dê bít tết này cũng không có gì đặc sắc như lời ái khanh nói.

Thái Kinh chắp tay, mỉm cười đáp:

- Hoàng thượng có điều không biết. Món ăn này giống như Lý Kỳ vậy. Nhìn bề ngoài không được tốt lắm, nhưng ăn vào lại rất mỹ vị.

Tống Huy Tông cười nói:

- Ái khah so sánh như vậy thật là thú vị.

Ánh mắt gì vậy? Lão tử đẹp trai ngời ngời thế này, con gái nhìn qua thôi đã nhỏ nước miếng rồi.

Trong lòng Lý Kỳ rất bi thương.

Lại nghe Tống Huy Tông nói:

- Vậy trẫm phải thưởng thức thử xem.

Nói xong, y liền cầm lên một đôi đũa. Nhưng khi y chứng kiến miếng thịt dê lớn như vậy, không biết bắt tay vào đâu.

Thái Kinh vội thưa:

- Hoàng thượng, món này không dùng đũa ăn, mà dùng cái này.

Nói xong, ông ta liền cầm lấy dao nĩa.

Lúc này Tống Huy Tông mới chú ý dao nĩa trong mâm. Cầm lấy dao nĩa, nhìn nhìn, không khỏi hiếu kỳ hỏi:

- Hai thứ này dùng kiểu gì?

Thái Kinh cười đáp:

- Thực ra lúc trước cựu thần cũng không biết dùng thế nào. Tất cả đều là nhờ Lý Kỳ dạy cựu thần dùng dao và nĩa. Nếu như Hoàng thượng không ngại, cựu thần có thể làm mẫu cho Hoàng thượng một lần.

Đổ mồ hôi! Thì ra Thái lão hàng vội vàng bảo mình bưng dê bít tết, là muốn khoe khoang trước mặt Hoàng thượng! Mia, già như vậy rồi, còn chơi cái trò này.

Lý Kỳ thật không biết nói gì với tâm tư của Thái Kinh.

Tống Huy Tông gật đầu:

- Ừ, ái khanh dùng trước cho trẫm nhìn xem.

Thái Kinh gật đầu, sau đó ngồi thẳng người, hữu mô hữu dạng dùng dao và nĩa.

Tống Huy Tông và Lương Sư Thành nhìn thấy, cũng cảm thấy hiếu kỳ, cầm lấy dao nĩa học theo.

Không thể không nói, Tống Huy Tông đúng là một nghệ thuật gia thiên tài. Chỉ mất một lát, vừa nhìn đã biết sử dụng, hơn nữa tư thế cực kỳ chuẩn xác, đầy phong độ của một thân sĩ. Nhìn bên ngoài còn thuần thục hơn cả Thái Kinh.

Rất nhanh, y đã cắt một miếng thịt dê, bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt một lát, gật đầu nói:

- Không sai, không sai, món dê bít tết này quả nhiên là món ăn ngon. Còn có dao và nĩa, cũng rất là thú vị. Vừa rồi ái khanh giới thiệu đều chuẩn xác!

Thái Kinh cũng cắt một miếng thịt dê bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nói:

- Hoàng thượng yêu mến là tốt rồi.

Tống Huy Tông rất nhanh lại cắt một miếng, dư quang nhìn sang Lương Sư Thành ở bên cạnh. Thấy y đầu đầy mồ hôi, dùng sức cắt, nhưng cắt mãi không được, không khỏi cười ra tiếng:

- Lương ái khanh, vẫn chưa cắt được à?

Lương Sư Thành vẻ mặt lúng túng:

- Thứ cho vi thần ngu dốt, không biết dùng dao và nĩa. Vi thần dùng đũa ăn là được.

Tống Huy Tông vẻ mặt đắc ý:

- Ngươi không nghe Thái ái khanh nói sao, món dê bít tết này phải phối hợp ăn với dao và nĩa mới thú vị.

- Nhưng mà...

- Lương đại nhân, thực ra cách ngài sử dụng là không đúng. Nếu như ngài không ngại, thảo dân nguyện ý dạy ngài cách dùng dao và nĩa.

Lý Kỳ bỗng xen vào, trong lòng đã sớm nhạc nở hoa. Thấy vậy hôn quân kia cũng không phải hạng tốt đẹp gì, chỉ thích thấy người khác xấu mặt.

Tống Huy Tông nói:

- Vậy ngươi nhanh dạy đi.

Lương Sư Thành cũng gật đầu cam chịu.

Lý Kỳ vội vàng đi tới, cẩn thận dạy. Thực ra dùng dao và nĩa không khó. Chỉ cần nắm giữ bí quyết, rất nhanh có thể thành thạo.

Trải qua một phen chỉ đạo của Lý Kỳ, Lương Sư Thành rốt cuộc cắt được miếng thịt dê. Y thở phào một hơi, bỏ miếng thịt dê vào miệng, nhưng biểu lộ trên khuôn mặt như muốn nói, ta không phải ăn thịt dê, mà là ăn vất vả.

Đang lúc mấy người hào hứng dạt dào, Trần A Nam chợt chạy tới gần, ra dấu cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy, nói nhỏ vào tai Thái Kinh.

Thái Kinh gật đầu, sau đó hướng Tống Huy Tông nói:

- Hoàng thượng, ca kỹ đã đợi phía dưới.

Tống Huy Tông nói:

- Không biết lần này ái khanh mời người phương nào.

- Bẩm, là Phong nương tử.

- Ừ.

Tống Huy Tông mỉm cười:

- Hình như đã lâu rồi trẫm chưa được xem Phong nương tử nhảy. Mau gọi các nàng tiến vào đi.

- Vâng.

Chỉ sau chốc lát, Phong Nghi Nô dẫn đầu mười người đi tới phía trước.

Sự xuất hiện của nàng đã khiến mọi người xôn xao.

Lý Kỳ cũng ngẩn ra. Hôm nay Phong Nghi Nô trang điểm cực kỳ rực rỡ. Nàng mặc một cái áo khoác màu đỏ, đầu đội chân quang bảo khí, một đôi mắt xếch càng là câu hồn đoạt phách. Lại phối hợp với ánh mắt cao ngạo của nàng, quả thực có thể nói không chê vào đâu được.

Mà ngay cả Lý Kỳ không thể không thừa nhận, cô nàng này sinh ra đã là minh tinh.

Mà mười nữ ca kỹ đi theo sau, có năm người hơi cao chút, đều để tóc đuôi ngựa và mặc quần áo màu xanh. Năm người còn lại thì thấp hơn, mặc quần áo màu hồng phấn.

Toàn trường ngoại trừ Lương Sư Thành vài vị đại thái giám, còn lại đều tràn đầy vẻ hưng phấn.

*****

Dân nữ bái kiến Hoàng thượng.

- Mau mau bình thân.

Tống Huy Tông vung tay lên, cười nói:

- Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Phong nương tử còn hơn trước kia. Chắc hẳn vũ kỵ cũng tiến thêm một bậc.

Phong Nghi Nô hơi cúi người:

- Hoàng thượng quá khen.

Tống Huy Tông cười gật đầu:

- Các ngươi mau chuẩn bị đi, trẫm đã đợi không kịp rồi.

Lý Kỳ thấy mọi người đều quăng lực chú ý lên người Phong Nghi Nô, liền lặng lẽ thối lui.

Nhưng hành động của hắn không trốn khỏi ánh mắt của Phong Nghi Nô. Trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Đầu tiên nàng sai người cầm đàn lên. Sau đó dặn dò mấy nữ ca kỹ vài câu, liền đi tới bên sân, ngồi trước bàn cầm.

Tống Huy Tông thấy Phong Nghi Nô không khiêu vũ, hơi sững sờ, còn chưa mở miệng, tiếng đàn bỗng vang lên.

Mười ca kỹ kia, chia thành hai hàng năm người. Năm người lùn hơn nhấc mép váy lên, kiễng mũi chân, hai chân khẽ cong.

Năm người cao hơn thì đặt tay sau lưng, một tay đặt trước bụng, hơi cúi người. Đôi bên chào hỏi, sau đó bước tới phía trước, chuẩn bị cho điệu nhảy Waltz.

Một khúc nhạc dạo này thôi, đã khiến mọi người sững sờ.

Tống Huy Tông không chú ý tới Phong Nghi Nô nữa, mà tập trung vào mười nữ ca kỹ kia.

Hôm nay, mười nữ ca kỹ đã trở thành tâm điểm của toàn trường.

Khúc nhạc dạo qua đi, Phong Nghi Nô thuần thục gảy bài nhạc mà Lý Kỳ và Quý Hồng Nô hợp tác soạn ra.

Tiếng đàn êm ái dễ nghe, tiết tấu mãnh liệt, hòa quện với từng bước nhảy của mười nữ ca kỹ.

Giống như câu, trên bục một phút, mười năm dưới bục.

Ai cũng không thể chối bỏ những ngày tập luyện khắc khổ của các nàng. Dù đặt ở hậu thế, có lẽ còn chưa đạt ới trình độ chuyên nghiệp, nhưng các nàng vẫn thể hiện được sự ưu nhã của điệu Waltz.

Dù thiếu vài phần không bị cản trở của người phương Tây, nhưng lại nhiều hơn phần hàm súc của người Trung Quốc.

Những điệu nhảy xoay tròn giống như ong bướm trong bụi hoa, xinh đẹp động lòng người, làm cho người ta kinh diễm.

Lại phối hợp với cầm kỹ tinh xảo của Phong Nghi Nô, hết thảy đều hoàn mỹ.

Mọi người đều ngừng thở, tiếng đàn và vũ đạo đã thay thế mỹ thực. Bầu không khí của nghệ thật cũng đã thay thế bầu không khí chính trị nặng nề. Làm cho người ta đắm chìm trong đó.

Mà người đứng sau tất cả đang đi tới một gốc cây đại thụ.

Ở đó, Tiểu Ngọc và Bạch Thiển Dạ chính đang nói chuyện phiếm. Thấy Lý Kỳ tới, Tiểu Ngọc rất thức thời rời đi.

Bạch Thiển Dạ thấy Lý Kỳ tới, trong mắt lóe lên sự mừng rỡ:

- Lý đại ca, có phải Phong tỷ tỷ và các nàng đang khiêu vũ?

Lý Kỳ nhẹ gật đầu, chợt thò tay ra:

- Mỹ nữ, có thể cho tại hạ vinh dự được nhảy cùng không?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, chậm rãi đặt tay lên.

Tiếng đàn mỹ diệu, ánh trăng mơ hồ, ánh nến đung đưa, tạo nên một không khí cực kỳ lãng mạn dưới bóng cây.

Bởi vì khoảng thời gian trước, Bạch Thiển Dạ cơ hồ ngày nào cũng tập nhảy với Phong Nghi Nô, cho nên đã rất thành thạo với điệu Waltz kia. Nàng và Lý Kỳ ôm nhau nhảy trong bầu không khí lãng mạng đã, quên hết mọi chuyện, quên cả bản thân.

Bốn mắt nhìn nhau, nhu tình tràn đầy.

Ánh trắng chiếu xuống đôi mắt của Bạch Thiển Dạ càng thêm thanh tịnh sáng ngời. Đã khiến cho trong lòng Lý Kỳ chấn động, chậm rãi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi anh đào ướt át kiều diễm của Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ đã sớm giao cả trái tim cho hắn, nên cũng nhẹ nhàng nhắm hai mắt, hơi thở hổn hển, đôi môi mềm mại như không thuộc về mình.

Lý Kỳ cũng trầm mê trong đó. Kìm lòng không được ôm eo nhỏ của Bạch Thiển Dạ, cái lưỡi nóng rực thuận thế chui vào miệng nhỏ của nàng, tìm tòi đến cái lưỡi đỏ tươi, nhẹ nhàng khiêu khích. Một mùi thơm nhàn nhạt ập vào trong miệng, hấp dẫn khó nói lên lời. Giống như đang nhấm nháp món ngon nhất của yến hội.

Lý Kỳ nhiệt tình, chủ động đã khiến đầu óc của Bạch Thiển Dạ trống rỗng, nhấc mũi chân, hai tay bám lên cổ Lý Kỳ, ngượng ngùng đáp trả.

Bạch Thế Trung đang ngồi ở yến tiếc xem nhảy múa, tuyệt đối không ngờ, con gái bảo bối của ông ta đang ôm hôn một đầu bếp ở cách đó không xa. Nếu như để ông ta biết được, phỏng chừng sẽ tức giận thổ huyết tại chỗ mà chết.

Khúc tất.

Tiếng đàn tiêu tán.

Phong Nghi Nô đứng dậy, đi vào trong sân, cùng mười nữ ca kỹ kia hướng Tống Huy Tông hành lễ.

Tống Huy Tông và đám đại thần giống như vẫn còn đang dư vị điệu nhảy kia, có chút không kịp phản ứng. Qua nửa ngày, Tống Huy Tông chợt vỗ bàn, kêu lên:

- Hay, nhảy hay lắm, ha ha.

Những người còn lại cũng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Mười ca kỹ kia thấy phản ứng này cua rmoij người, vẻ mặt không che dấu được sự mừng rỡ. Một tháng trước, không ai trong các nàng có thể nghĩ tới mình lại được Hoàng thượng và các vị quan to trong triều tán thưởng. Đây có thể nói là một vinh dự lớn lao đối với các nàng.

- Không thể tưởng được hôm nay trẫm không chỉ được nếm những món ngon mỹ vị, còn có thể được thưởng thức điệu nhảy đẹp như vậy. Thật sự không bõ công một chuyến. Thưởng, nhất định phải trọng thưởng.

Tống Huy Tông vuốt chòm râu, long nhan cực kỳ vui mừng, cười ha hả nói.

- Dân nữ (Tiểu nữ) bái tạ Hoàng thượng đã ban thưởng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Phong Nghi Nô và mười ca kỹ đều quỳ xuống.

- Tất cả đứng lên đi.

Tống Huy Tông gật đầu, hướng Phong Nghi Nô khen:

- Phong nương tử, tân khúc cùng với tân vũ đạo của cô, thật sự kinh diễm tuyệt luân, trẫm rất là ưa thích.

Khóe miệng Phong Nghi Nô hơi nhếch, thản nhiên đáp:

- Bẩm Hoàng thượng, thực ra vũ đạo và vũ khúc này không phải do dân nữ nghĩ ra.

- Ủa?

Tống Huy Tông sững sờ, hiếu kỳ hỏi:

- Vậy là người phương nào?

- Là Lý Kỳ.

Phong Nghi Nô đáp.

- Cái gì? Lại là hắn?

Tống Huy Tông không nhịn được toát ra một câu như vậy, quay đầu nhìn cha con Thái Kinh với ánh mắt hỏi thăm. Giống như không dám tin.

Thái Thao vội đáp:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, thực ra từ đồ ăn tới vũ khúc của yến hội lần này đều do một mình Lý Kỳ bố trí.

Điều này, không những Tống Huy Tông không tin, mà ngay cả các vị đại thần kia cũng khó mà tưởng tượng nổi.

Cái tên kia có thật chỉ là một đầu bếp không?

Biết nấu nướng, biết vẽ tranh, còn có thể biên vũ phổ nhạc, chẳng lẽ còn biết cả ngâm thi tác đối?

Tuy nhiên, nếu để cho Lý Kỳ ngâm thi tác đối, bọn họ cũng không cảm thấy có cái gì không ổn. Bởi vì bọn họ đã chết lặng.

- Lý Kỳ ở đâu?

Tống Huy Tông bỗng kêu lên.

Chính là qua một lúc lâu, vẫn không có người nào trả lời. Y lại hô hai câu, vẫn không thấy bóng dáng của Lý Kỳ, nhướn mày hỏi:

- Tiểu tử kia lại chạy đi đâu rồi?

Người bình thường, có ai lại bỏ qua cơ hội hầu hạ Hoàng thượng. Chỉ có Lý Kỳ là khinh thường. Vừa có cơ hội liền chuồn mất, khiến cho Tống Huy Tông rất xấu hổ.

Thái Kinh cũng chỉ có thể cười khổ.

Dưới cây cổ thụ, Lý Kỳ và Bạch Thiển Dạ đang ôm nhau tình tứ. Dù tiếng đàn đã ngừng, nhưng bọn họ vẫn đắm chìm trong đó, không có cách nào tự kiềm chế.

Bỗng một tiếng hô to, đã khiến hai người tỉnh lại:

- Lý đại ca, Lý đại ca.

Hai người tách ra nhanh như thiểm điện. Lúc này Bạch Thiển Dạ mới nhớ tới cha của mình ngồi ở cách đó không xa, khuôn mặt liền đỏ bừng đến bóng đêm cũng không thể che dấu. Nàng cúi đầu thật sâu, sắp chạm vào bộ ngực sữa.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<