← Hồi 0179 | Hồi 0181 → |
Lý Kỳ đi dạo một vòng. Thấy các món ăn lạnh đã ăn không sai biệt lắm, liền đi vào phòng bếp, phân phó bọn họ chuẩn bị món súp. Khi hắn trở lại hậu hoa viên, chợt nghe thấy một thanh âm trầm thấp:
- Lý Kỳ.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, thấy chính là Cao nha nội, giật mình hỏi:
- Nha nội? Sao lại là ngài?
Cao nha nội uống một hơi cạn sạch cốc rượu trong tay, tức giận nói:
- Lý Kỳ, ngươi biết không, đây là lần đầu tiên trong đời bản nha nội gặp được hạng người vô sỉ như vậy.
Chỉ sổ thông minh của tiểu tử kia sắp ngang bằng phụ thân y. Bao cỏ như ngươi đấu sao nổi.
Lý Kỳ âm thầm cảm thán, ngoài miệng là tò mò hỏi:
- Nha nội đang nói tới ai vậy?
Cao nha nội khẽ đáp:
- Còn không phải là tên Vương Tuyên Ân chết tiệt.
Lý Kỳ vội nói:
- Nha nội chớ nói linh tinh. NGười khác nghe thấy lại không tốt.
- Bản nha nội còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Đồ mồ hôi! Lão tử sợ cái đếch ấy. Lão tử đây là suy nghĩ cho ngươi. Để ngươi tránh khỏi lại bị người khác đùa giỡn. Thật đúng là hảo ý không có hảo báo.
Lý Kỳ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Đó là, đó là, không biết vì sao nha nội phải tức giận như vậy?
Cao nha nội tới tìm Lý Kỳ rõ ràng chính là tố khổ. Thấy Lý Kỳ đồng ý với mình, y lập tức kể chuyện vừa nãy cho Lý Kỳ nghe.
Lý Kỳ dù đã biết rõ, nhưng vẫn nghe y kể xong, cười nói:
- Nha nội không cần vì việc đó mà tức giận. Ngài có biết, ở yến hội, việc đau khổ nhất là gì không?
Cao nha nội lắc đầu.
Lý Kỳ đáp:
- Việc đau khổ nhất, chính là muốn ăn nhưng lại ăn không vô. Bình thường những món ngon nhất thường mang ra lúc cuối. Hiện tại mới chỉ là mấy món khai vị. Vừa rồi ngày nên tặng cái bánh kẹp cho y. Chờ y ăn no, đợi tí nữa tới những món chính, cho dù y muốn tranh với ngài, cũng không có lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngài ăn.
Cao nha nội như có điều suy nghĩ, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nhưng tên Vương Tuyên Ân kia quá vô sỉ. Sớm muộn có một ngày, ta sẽ cho y biết sự hung mãnh của bản nha nội.
Lý Kỳ giả vờ như không nghe thấy, vỗ vai Cao nha nội cười nói:
- Tốt rồi, tại hạ phải đi đây. Nha nội nên giữ bụng, tí nữa còn uống súp.
- Ừ, ngươi đi đi.
Cáo từ Cao nha nội, Lý Kỳ tới bàn dài nhìn xem đồ ăn còn thừa nhiều hay ít. Chợt trước mặt xuất hiện một chén rượu, ngay sau đó truyền tới một thanh âm kiêu ngạo:
- Đổ rượu cho ta.
Lý Kỳ quay đầu nhìn, trong lòng buồn bực không thôi. Người tới chính là Vương Tuyên Ân. Lý Kỳ cũng không muốn đắc tội y, cho nên giả bộ như không dám nhìn thẳng y, nhận lấy cái chén, lễ phép nói:
- Vị công tử này xin chờ một lát. Tại hạ lập tức gọi người đổ rượu cho ngài.
Nói xong, đang định gọi một nữ tỳ tới.
Nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Vương Tuyên Ân cắt ngang:
- Bản nha nội muốn ngươi đi, ngươi sai người khác là có ý gì?
Hắc, xem ra tiểu tử này là cố ý tới bới móc.
Lý Kỳ nhướn mày, thầm nghĩ, chẳng lẽ là vì vừa nãy mình vẽ tranh châm biếm không có mặt y trong đó? Lòng dạ của tiểu tử này cũng thật quá nhỏ hẹp.
Lý Kỳ tuyệt đối không ngờ rằng, vừa nãy hắn nói chuyện với Cao nha nội, Vương Tuyên Ân đều một mực để ý tới hai người. Hơn nữa vừa nãy lúc Lý Kỳ vẽ tranh châm biếm, chỉ vẽ Cao nha nội, không vẽ y. Y tự nhiên cho rằng Lý Kỳ theo phe của Cao nha nội. Cho nên cố tính gây khó dễ cho hắn.
Nhưng Lý Kỳ cũng không phải hạng người dễ trêu, nhìn y, cười nói:
- Xin lỗi, nhiệm vụ của ta không phải là rót rượu.
Nói xong, xoay người rời đi, mặc xác Vương Tuyên Ân.
Vương Tuyên Ân sững sờ, đây là đầu bếp ngưu bức nhất mà y từng thấy. Liền vung tay chụp mạnh vào vai của Lý Kỳ.
Dm, ngươi tưởng rằng lão tử chịu khuất phục như Cao nha nội à.
Lý Kỳ sớm có chuẩn bị, vung tay ra đằng sau, ngăn cản tay của Vương Tuyên Ân, trầm giọng nói:
- Nha nội, mời nha nội tự trọng một chút. Ta cũng không phải là hạ nhân của nhà ngươi.
Nói xong, lại xoay người đi tới phía trước.
Vương Tuyên Ân không dám tin vào lỗ tai mình. Dĩ vãng dừng nói là đầu bếp, mà ngay cả quan to ngũ phẩm, tứ phẩm của triều đình, cũng không dám làm càn ở trước mặt y như vậy. Lửa giận liền bùng lên, cả giận nói:
- Một đầu bếp như ngươi cũng dám động thủ với nha nội? Hôm nay lão tử không cắt chân chó của ngươi thì không bỏ qua.
Nói xong, lại lao tới Lý Kỳ.
Lý Kỳ một mực đề phòng tiểu tử này. Thấy y vọt tới, vội vàng né người, chân phải thò ra.
Vương Tuyên Ân không tính tới Lý Kỳ lại ra một ám chiêu như vậy. Vấp phải vào chân, cả người mất trọng tâm lao thẳng tới cái bàn dài.
Rầm một tiếng.
Cái đầu của Vương Tuyên Ân vừa vặn rơi vào trong cái nồi váng sữa.
Nhất thời váng sữa văng khắp nơi.
Mọi người xung quah đều sững sờ nhìn qua bên này. Toàn trường trở nên yên tĩnh.
- Ôi, nha nội, ngài làm gì vậy?
Lý Kỳ chợt kinh hô một tiếng, vọt tới, một tay đặt lên cổ Vương Tuyên Ân, một tay ôm eo y, nhìn bề ngoài giống như đang kéo ra.
Ai mà ngờ tới, bàn tay đặt lên cổ Vương Tuyên Ân khẽ dùng lực.
Vương Tuyên Ân vừa định ngẩng đầu, Lý Kỳ lại đè xuống.
- Tuyên Ân, Tuyên Ân.
Vương Phủ là người phản ứng đầu tiên, vội vàng chạy tới.
Không chỉ nói là Vương Phủ, mà ngay cả Tống Huy Tông cũng bị tình huống bất ngờ này làm cho giật mình. Dẫn theo một đám đại thần chạy tới.
Như vậy chắc đã đủ liều.
Tay phải của Lý Kỳ kéo cổ áo Vương Tuyên Ân, dùng sức nhấc lên.
- Khụ khụ.
Vương Tuyên Ân thở dốc, chợt ho sặc sụa. Khuôn mặt đã sớm thay đổi. Trong mắt, trong mũi, trong lỗ tai, trong miệng đều dính đầy đậu đỏ, sặc tới thê thảm.
Lý Kỳ vỗ sau lưng y, cố nhịn cười nói:
- Nha nội, ngài không sao chứ. Không ngờ nha nội không những khiêm cung, còn là một người đầy cá tính. Ăn cũng ăn phóng khoáng như vậy.
Vương Tuyên Ân nghe hắn nói như vậy, tức giận sắp nổ phổi, ở đâu còn cố kỵ, dùng hai tay đẩy mạnh Lý Kỳ.
Lý Kỳ đã sớm ngờ tới y sẽ ra chiêu này. Tay của Vương Tuyên Ân vừa chạm vào người của hắn, cả người hắn liền bắn về phía trước, trong miệng còn quát to một tiếng, dư quang nhìn về phía Tống Huy Tông đang chạy tới.
- Hôm nay lão tử muốn giết ngươi.
Giờ đây dù con mắt của Vương Tuyên Ân đã bị đậu đỏ che lấp, chỉ thấy lờ mờ. Nhưng y dựa theo tiếng hô của Lý Kỳ, trực tiếp lao tới.
Lý Kỳ thấy y xông tới, lập tức trốn sang bên cạnh. Tống Huy Tông vừa mới chạy tới, chợt chứng kiến một con quái vật có khuôn mặt dữ tợn đang lao về phía mình, liền choáng váng.
Những người khác cũng hóa đá.
Phịch một tiếng.
Ối.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Mọi người cẩn thận nhìn, chỉ thấy Vương Tuyên Ân và Lương Sư Thành ngã sóng soài xuống mặt đất.
Thì ra vừa nãy mắt thấy Vương Tuyên Ân sắp đụng vào Tống Huy Tông, Lương Sư Thành liền vọt ra, dùng thân thể ngăn cản một kích phẫn nộ của Vương Tuyên Ân.
Oa! Bi thảm làm sao.
Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Vương Tuyên Ân.
*****
Tuyên Ân, Tuyên Ân.
- Lương đại nhân.
- Lương ái khanh.
Mọi người đều phản ứng, vội vàng lao tới, kéo hai người lên.
Tống Huy Tông kinh hồn chưa định, nhớ tới tình cảnh vừa nãy, đầu đầy mồ hôi, vội vàng hướng Lương Sư Thành hỏi:
- Lương ái khanh, ngươi không sao chứ?
Lương Sư Thành tràn đầy lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng, người có bị thương không?
Tống Huy Tông thấy Lương Sư Thành như vậy rồi còn lo lắng cho bản thân, trong lòng rất cảm động, vỗ vai của y, cảm kích nói:
- Lương ái khanh, may mà vừa nãy có ngươi.
Nói xong, y tức giận trừng mắt nhìn Vương Tuyên Ân, cả giận nói:
- Có ai không, lập tức bắt Vương Tuyên Ân cho trẫm.
Tống Huy Tông một khi đã tức giận, cực kỳ khiếp người.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng.
Vương Phủ lập tức quỳ xuống, cầu xin tha thứ:
- Hoàng thượng tha mạng.
Vương Tuyên Ân cũng tỉnh ngộ, biết mình xông đại họa, cũng quỳ xuống, khóc hô:
- Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng. Tất cả đều là do tay đầu bếp Lý Kỳ kia cố ý hãm hại tiểu chất!
Mọi người vừa nghe, lại liên tưởng tới chuyện đã xảy ra, đều quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.
Lý Kỳ vẻ mặt vô tội, nhún vai nói:
- Hoàng thượng, thảo dân vô tội a!
- Đầu bếp ngươi thật to gan, ở trước mặt Hoàng thượng rồi mà vẫn còn nói dối.
Vương Phủ quay đầu lại, cả giận nói:
- Vừa nãy rõ ràng ta nhìn thấy ngươi dây dưa với tiểu nhi. Tất cả đều là do ngươi mà ra.
Dù y không biết rõ chuyện gì xảy ra, nhưng y hiểu một điều rằng, hôm nay nếu không có người thay con y gánh hắc oa này, thì con của y khó giữ được cái mạng nhỏ. Xông vào Hoàng thượng, là tội lớn cỡ nào!
- Vương tương, ngài đừng oan uổng thảo dân!
Lý Kỳ 'kinh sợ' nói.
Tống Huy Tông trầm mặt hỏi:
- Lý Kỳ, ngươi nói xem, vừa nãy rốt cuộc xảy ra chuyên gì?
Lý Kỳ vội đáp:
- Bẩm Hoàng thượng, vừa nãy thảo dân đang chuẩn bị quay lại phòng bếp, thì Vương nha nội chợt đi tới, rồi sai thảo dân rót rượu cho y. Thảo dân tự nhiên không dám không làm theo. Thảo dân đang chuẩn bị rót rượu cho Vương nha nội, Vương nha nội chợt như nổi cơn điên vậy, lao thẳng tới thảo dân. Thảo dân sợ tới mức vội vàng né tránh, kết qua là Vương nha nội đâm đầu vào nồi váng sữa. Còn chuyện về sau chắc Hoàng thượng cũng đã thấy.
- Hoàng thượng, hắn đang nói láo, hắn đang lừa bịt ngài. Ngài vạn lần đừng tin hắn!
Hiện tại Vương Tuyên Ân đã đại loạn, lời nói cũng trở nên không rõ ràng.
Vương Phủ vẫn còn trấn định, chất vấn:
- Đây chỉ là lời một phía của ngươi, có ai làm chứng không?
Lý Kỳ giơ chén rượu trong tay, đáp:
- Có người nhìn thấy hay không, thảo dân không biết. Tuy nhiên chén của Vương nha nội vẫn còn ở trong tay của thảo dân.
- Phụ hoàng, nhi thần vừa lúc chứng kiến mọi chuyện xảy ra.
Đúng lúc này, Thái Tử Triệu Hằng chợt lên tiếng.
Lý Kỳ giật mình. Hắn và Triệu Hằng không thân không quen, cũng không đoán ra Triệu Hằng muốn giúp hắn hay hại hắn, trong lòng đã âm thầm suy nghĩ đối sách.
Tống Huy Tông vội nói:
- Hoàng Nhi, con mau kể từ đầu tới cuối.
- Vâng.
Triệu Hằng gật đầu, đáp:
- Vừa rồi nhi thần đứng ở xa, cho nên không nghe thấy bọn họ nói gì. Nhưng nhi thần nhìn thấy, đầu tiên là Vương Tuyên Ân đến bên cạnh Lý Kỳ, rồi đưa chén rượu cho hắn. Lý Kỳ nhận lấy chén xoay người rời đi. Ngay sau đó Vương Tuyên Ân lại đột nhiên nhào tới Lý Kỳ. Không ngờ Lý Kỳ tránh được, tiếp đó là Vương Tuyên Ân bị ngã vào mặt bàn.
Vương Phủ vừa nghe, nhất thời mặt xám như tro.
Lý Kỳ nghe xong, âm thầm thở phào. Thấy Triệu Hằng cũng không kể việc hắn vung tay ngăn cản Vương Tuyên Ân. Liếc mắt nhìn Vương Phủ, cười thầm, xem ra gian thần ngươi còn đắc tội rất nhiều người.
Hiện tai trong đầu Vương Tuyên Ân đã trống rỗng, chỉ biết khóc hô:
- Không phải như thế...
Tống Huy Tông vung tay cắt ngang lời y:
- Chẳng lẽ Hoàng Nhi của ta lại vì một đầu bếp mà oan uổng ngươi. Hơn nữa lời Hoàng Nhi kể cũng y hệt như lời Lý Kỳ kể. Ngươi còn có cái gì để chối cãi?
Vương Phủ biết giờ đây mặc kệ giải thích cái gì cũng không có tác dụng, liền dập đầu nói:
- Hoàng thượng, nghiệt tử quấy nhiễu Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần. Vi thần nguyện chịu tội thay cho tiểu nhi. Mong Hoàng thượng khai ân, buông tha cho tiểu nhi.
Tống Huy Tông nhìn khuôn mặt đau khổ của Vương Phủ, lại thấy y yêu con mình như thế, lửa giận trong lòng đã dập tắt hơn nửa, hít một hơi nói:
- Các ngươi cứ đứng lên đi.
Vương Phủ biết Hoàng thượng đã mủi lòng, vội vàng khấu tạ long ân, rồi kéo Vương Tuyên Ân đứng lên.
Hiện tại Vương Tuyên Ân đâu còn kiêu ngạo như vừa nãy, sợ tới toàn thân phát run.
Tống Huy Tông lắc đầu, hướng Thái Kinh hỏi:
- Thái ái khanh, ngươi thấy thế nào?
Thái Kinh không muốn dính líu gì với chuyện này. Nhưng trong lòng ông ta minh bạch, Hoàng thượng căn bản không muốn trị tội Vương Phủ, chỉ là muốn một bậc thang. Bởi vậy nói:
- Bẩm Hoàng thượng, đứa nhỏ Tuyên Ân này, cựu thần cũng biết. Bình thường rất thông minh lanh lợi, không phải là hạng người lỗ mạng, không biết nặng nhẹ. Chắc hẳn đây chỉ là một hồi hiểu nhầm. Cựu thần khẩn cầu Hoàng thượng bỏ qua lần này.
Những đại thần kia thấy thế, cũng đều quỳ xuống, thay Vương Phủ cầu tình.
Tống Huy Tông gật đầu, hướng Vương Tuyên Ân nói:
- Vương Tuyên Ân, các vị ái khanh đã cầu tình thay cho ngươi như vậy, trẫm tạm tha ngươi lần này. Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
Nói xong, y hướng Vương Phủ:
- Đã Vương ái khanh nguyện ý chịu phạt thay cho nhi tử, thì trẫm liền phạt ngươi ba tháng bổng lộc.
Ba tháng bổng lộc? Đối với Vương Phủ mà nói, chẳng khác gì một sợi lông. Chẳng khác gì là không bị phạt.
Cha con Vương Phủ vội vàng dập đầu tạ ơn.
Tống Huy Tông gật đầu nói:
- Vương ái khanh, ngươi sai người đưa Tuyên Ân về trước đi.
Vương Phủ lại khấu tạ, sau đó vịn nhi tử thối lui. Trước khi đi còn độc địa nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ tự nhiên làm như không thấy. Sự việc đã tới mức này, sợ hãi sẽ không giải quyết được gì. Dù sao hắn biết, Tống Huy Tông còn có điều cầu ở hắn. Dù Vương Phủ ngươi có ngưu bức hơn nữa, nhưng ai sợ ai còn không biết.
Xử lý xong chuyện này, Tống Huy Tông quăng mắt về phía Lý Kỳ, quát:
- Lý Kỳ, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?
Lý Kỳ vội vàng đáp:
- Thảo dân biết tội. Nếu vừa nãy thảo dân không né tránh, thì Vương nha nội đã không bị ngã rồi đắc tội Hoàng thượng rồi. Thảo dân thực sự đáng chết vạn lần!
Khóe miệng Tống Huy Tông khẽ nhếch, cố không cười ra tiếng, giả vờ cả giận:
- Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ. Như vậy đi, hôm nay trẫm vốn định ban thưởng lớn cho ngươi. Nhưng hiện tại ngươi xảy ra lỗi lầm, trẫm sẽ không phạt ngươi, cũng không thưởng ngươi. Ngươi có dị nghị gì không?
Lý Kỳ vội đáp:
- Không có, không có. Hoàng thượng thưởng phạt nghiêm minh, thảo dân cực kỳ khâm phục. Thảo dân kính ngưỡng Hoàng thượng tựa như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tận...
- Rồi, rồi.
Tống Huy Tông vội cắt đứt lời hắn:
- Ngươi mau gọi người thu thập chỗ này đi, rồi mang thức ăn chính lên. Trẫm còn đang chờ hơi hai mươi món ngon của ngươi đây.
- Vâng.
Những đại thần kia thấy Tống Huy Tông lại chiếu cố đặc biệt với một đầu bếp như vậy, trong lòng đều lộ vẻ hoang mang.
← Hồi 0179 | Hồi 0181 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác