← Hồi 0169 | Hồi 0171 → |
Tuần lễ Pizza kết thúc, hết thảy trở về chính quy.
Dù hàng ngày Lý Kỳ đều thay đổi hương vị, nhưng khách hàng tới Túy Tiên Cư nghe chuyện, ăn mãi cũng thấy ngán. May mà Thái Mẫn Đức bố trí rất nhiều sạp hàng ở bên ngoài, chuyên cung cấp cho thực khách của Túy Tiên Cư thịt chín. Tuy nhiên sáng sớm ngày hôm nay, Thái Mẫn Đức đã gọi người rút lui. Bởi vì tiếp tục bán ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Nhưng tuần lễ Pizza vừa qua, cũng có một ít khách hàng bắt đầu hoài niệm hương vị thơm ngon của Bánh Pizza. Bởi vì muốn ăn nữa thì phải đợi thêm một năm.
Lý Kỳ cũng biết chuyện này, nhưng hắn không muốn thay đổi. Cho dù lúc ấy hắn chỉ dùng Bánh Pizza như biện pháp chống cháy. Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không thể rút lại. Huống hồ vật dùng hiếm là quý. Mỗi năm tổ chức một ngày Pizza, có lẽ sẽ trở thành một điểm đặc sắc của Túy Tiên Cư.
Túy Tiên Cư trở lại buôn bán bình thường, cũng không tạo thành khủng hoảng cho các quán ăn khác. Bởi vì họ sớm biết Túy Tiên Cư mua được thịt từ Phàn Lâu. Hơn nữa giá tiền vẫn giá trước kia. Cho nên bọn họ không có gì phải lo lắng.
Đồng thời, những quán ăn kia thống nhất giảm giá thịt xuống thêm một văn.
Hiện tại thị trường thịt đều do bọn họ chi phối. Giá bao nhiêu còn không phải tùy thuộc bọn họ.
Tuy nhiên, cái giá này đã là giá tới hạn. Lại giảm nữa thì các quán ăn khác không thể gánh nổi.
Dù Lý Kỳ không muốn giảm giá đồ ăn, nhưng cũng không có cách nào. Chỉ có thể đi theo giảm giá. Dù sao đằng sau còn có Phàn Lâu chống đỡ. Chịu được hơn mười ngày không phải là vấn đề.
Chỉ cần yến tiệc tròn tuổi vừa qua, thì cũng là lúc Túy Tiên Cư quy mô phản công.
Điều duy nhất khiến Lý Kỳ buồn bực, chính là còn phải kể tiếp Tam Quốc Diễn Nghĩa. Tuy nhiên hắn đã rút ngắn thời gian kể chuyện lại. Dù điều này khiến cho các khách hàng phản đối mãnh liệt.
Nhưng Lý Kỳ nói cho bọn họ biết rằng, đây là điều bất đắc dĩ. Bởi vì yến tiệc tròn tuổi sắp tới, hiện tại hắn thật không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Về nơi nghiên cứu các món ăn cho yến tiếc, Lý Kỳ đã chọn trang viên của dân chạy nạn ở ngoại thành phía tây.
Vì sao?
Làm như vậy có thể đồng thời cho những nữ hài tử kia thưởng thức món ngon.
Nếu là thử nghiệm, món ăn làm ra, tự nhiên phải có người ăn hết. Bằng không cũng quá lãng phí. Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn cho yến hội trong Thái phủ thái sư, tất nhiên sẽ không kém.
Gà, vịt, thịt, cá, cần cái gì thì có cái nấy.
Mỗi lần làm, Lý Kỳ đều có ý làm nhiều thêm một chút. Dù sao là lão hàng Thái Kinh chi tiền. Tiền của ông ta từ đâu tới? Còn không phải lấy từ trong túi dân chúng.
Lấy tại dân, dùng tại dân.
Về việc ca múa ở yến hội, Lý Kỳ đã giao toàn bộ cho Phong Nghi Nô.
Bỗng ngày thứ sáu, Phong Nghi Nô tới trang viên phía tây ngoại thành cho Lý Kỳ cái hạ mã uy. Nàng làm chuyện thứ nhất, chính là giảm mười nữ tỳ mà Lý Kỳ chọn lựa xuống còn một nửa. Lý do rất đơn giản, năm người kia không thích hợp khiêu vũ. Sau đó lại lựa ra năm người từ trong đoàn nhảy của nàng thay thế.
Dù Lý Kỳ biết nhảy, nhưng hắn không có khả năng nhìn ra được người nào có thiên phú nhảy múa không. Cho nên khẩu oán khí này chỉ có thể nuốt vào bụng.
Chọn xong người, Phong Nghi Nô cũng không chọn địa phương, mà dạy luôn ở trong trang viên.
Mặc dù Phong Nghi Nô và Lý Kỳ làm việc cùng một nơi, nhưng cả ngày khó nói được một câu. Vừa ra cửa chính liền đường ai nấy đi.
Thời gian tới yến tiệc tròn tuổi càng ngày càng gần.
Hôm qua, Lý Kỳ rốt cuộc đã làm được thứ bơ mà hắn cần. Đầu tiên hắn mời Bạch Thiển Dạ nếm thử món bánh làm bằng bơ đầu tiên.
Đương nhiên, hắn cũng muốn mời cả Tần phu nhân, chỉ có điều hắn biết Tần phu nhân nhất định sẽ không đi.
Nhưng tiếc rằng, nghìn tính vạn tính, lại không tính tới, sáng ngày hôm nay Phong Nghi Nô đã mời Bạch Thiển Dạ tới nhà chơi trước. Khiến cho hắn tức giận đến khó nhịn, trong lòng nguyền rủa Phong Nghi Nô vài trăm lần.
Không có cách nào, Lý Kỳ chỉ có thể cô đơn đi một mình.
Ài, sao mà thê lương!
Lúc Lý Kỳ cưỡi lừa tới trang viên, chợt thấy phía trước có hai người, chính là Trần A Nam và Tiểu Ngọc.
- Tiểu Ngọc, chúng ta tới bờ sông chơi đi, để huynh bắt cá cho muội xem.
Trần A Nam vẻ mặt hưng phấn, chỉ bờ sông cách đó không xa, nói.
Lý Kỳ nghe xong, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Tiểu tử Trần A Nam này, ngay cả tán gái cũng không biết tán. Muốn đi thì tới chỗ nào bí mật chút. Tuy nhiên khiến cho Lý Kỳ hiếu kỳ chính là, giờ này Tiểu Ngọc phải đang dạy chữ cho đám nữ hài tử kia mới đúng. Sao lại chạy tới đây.
Tiểu Ngọc vừa định đáp ứng, chợt thấy Lý Kỳ cưỡi lừa tới, vội hành lễ:
- Lý đại ca.
Trần A Nam cũng phản ứng tới, gãi đầu nói:
- Lý đại ca, huynh tới rồi à.
- Sao vậy, có phải Lý đại ca tới không đúng lúc, quấy rầy các ngươi bắt cá?
Lý Kỳ trêu ghẹo.
- Ủa, huynh nghe thấy hết rồi à.
Trần A Nam kinh ngạc hô lên, khuôn mặt lập tức chuyển từ trắng sang đỏ. Mà Tiểu Ngọc ở bên cạnh đã đỏ bừng mặt.
Lý Kỳ cười cười:
- Các ngươi yên tâm, Lý đại ca không phải là người cổ hủ như vậy. Trai lứa nói chuyện yêu đương, cũng rất bình thường.
Nói tới đây, lời nói xoay chuyển:
- Nhưng các ngươi muốn nói chuyện yêu đương, tốt xấu cũng phải làm cho xong chuyện trước đã.
- Lý...Lý đại ca, không phải, không phải như huynh nghĩ đâu.
Tiểu Ngọc vội vàng giải thích.
Lý Kỳ cười nói:
- Muội gấp cái gì, ta cũng không trách muội. Ta chỉ muốn nhắc nhở muội, đừng lẫn lộn việc tư với việc chung.
Tiểu Ngọc nghe lời này của Lý Kỳ, nhanh sắp khóc.
Trần A Nam vội đứng ra, đáp:
- Lý đại ca, huynh hiểu lầm đệ và Tiểu Ngọc rồi. Là Lý nương tử bảo bọn đệ nghỉ ngơi chút.
Lý Kỳ sững sờ:
- Lý nương tử? Lý Thanh Chiếu?
Hai người đồng thời gật đầu.
- Nàng ta đến đây lúc nào?
Lý Kỳ hiếu kỳ hỏi, hắn vạn lần không ngờ Lý Thanh Chiếu cũng tới đây.
Trần A Nam đáp:
- À, Lý nương tử đi cùng với Bạch nương tử. Vừa nãy Lý nương tử thấy Tiểu Ngọc đang dạy những nữ hài tử biết chữ, liền bảo để cho nàng ấy dạy, còn Tiểu Ngọc đi nghỉ ngơi.
Còn có chuyện này?
Lý Kỳ nhíu mày, gật đầu:
- Thế thì các ngươi cứ đi bắt cá đi.
Nói xong, thấy hai người bọn họ vẫn đứng đó, trừng mắt nói:
- Còn không đi mau, đây là mệnh lệnh.
Trần A Nam và Tiểu Ngọc nghe vậy mới ngượng ngùng đi về hướng bờ sông.
Lý Kỳ cười lắc đầu, đi tới tiền viện, thấy Lý Thanh Chiếu chính đang cầm một nhánh cây viết cái gì đó xuống mặt đất. Mà đám hài tử kia cũng cầm nhánh cây viết theo.
Lý Kỳ nhìn thấy một màn này, trong lòng liền sững sờ. Hắn thật không ngờ Lý Thanh Chiếu lại hạ mình dạy những hài tử kia biết chữ. Mà dạy lại rất chăm chú, không có chút qua loa.
Lý Thanh Chiếu vừa viết xong một chữ, ngẩng đầu, mục quang vừa vặn đụng vào Lý Kỳ. Nàng đứng dậy, cười nhạt nói:
- Lý sư phó, cậu tới rồi à.
- Chào buổi sáng, Thanh Chiếu tỷ tỷ.
Lý Kỳ nao nao, vội vẫy tay cười đáp.
Đám hài tử kia vừa nghe, quay đầu nhìn, thấy là Lý Kỳ, vội vàng hành lễ.
Lý Kỳ cười cười:
- Đừng để ý tới ta, các ngươi cứ tiếp tục đi.
Nói xong, hấp tấp chạy sang một bên để nghe.
*****
Có thể được nghe Lý Thanh Chiếu dạy học, là một việc có thể ngộ mà không thể cầu.
Lý Thanh Chiếu ngây cả người. Nàng cho rằng Lý Kỳ muốn tới phòng bếp. Ai mà ngờ tới, hắn lại đứng một bên không đi. Khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, cũng không để ý tới hắn, tiếp tục chăm chú dạy học.
Có thể được Lý Thanh Chiếu đích thân truyền thụ, đúng là phúc khí khó được.
Mà ngay cả Lý Kỳ cũng phải hâm mộ đám hài tử kia.
Phương thức dạy học của Lý Thanh Chiếu đương nhiên còn chuyên nghiệp hơn hai gà mờ như Lý Kỳ và Tiểu Ngọc rất nhiều. Bởi vì nàng có một mớ kiến thức đồ sộ. Dạy mỗi chữ, nàng đều nói ý nghĩa và nguồn gốc của chữ này cho bọn nhỏ. Để cho bọn nhỏ nhớ lâu hơn, cũng đề cao hứng thú học tập của bọn chúng.
Lý Thanh Chiếu dạy một lúc, rồi để cho đám hài tử kia tự mình luyện tập. Không phải là nàng không muốn dạy tiếp, chỉ là ánh mắt sùng bái nóng bỏng của Lý Kỳ khiến cho nàng quả thực rất khó chịu.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ đúng là không hổ danh đệ nhất tài nữ của Đông Kinh, riêng khả năng dạy chữ này đã cao hơn chúng tôi mấy bậc rồi.
Lý Kỳ thấy Lý Thanh Chiếu không dạy nữa, vội đi lên đón chào, giơ ngón tay cái khen.
Đối với Lý Kỳ nịnh họt, Lý Thanh Chiếu đã sớm quen. Nàng cũng không hiểu vì sao Lý Kỳ lại sùng bái nàng như vậy, lắc đầu cười khổ:
- Nghe nói những hài tử này đều được chọn lựa từ đám dân chạy nạn ở phương bắc?
- Đúng vậy.
Lý Kỳ gật đầu, thở dài:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, không phải tỷ không biết, tiểu đệ vốn là một người rất thiện lương. Nhìn thấy đám hài tử kia ngay cả cơm cũng không có mà ăn, bởi vậy liền đau khổ cầu khẩn phu nhân cho bọn họ tới Túy Tiên Cư làm tiểu nhị. Ài, tiểu đệ thấy tiểu đê thật không thích hợp với nghề buôn bán.
Lý Thanh Chiếu thực sự nhịn không được, cười khúc khích:
- Cậu bớt nói nhảm đi. Ta rất hiểu tính cách của Vương muội muội. Muội ấy đâu cần cậu phải đau khổ cầu khẩn. Còn có, nếu nói cậu không thích hợp với nghề buôn bán, thì trên đời này không có ai thích hợp. Tuy nhiên, bất kể thế nào, cậu có thể làm được đến mức này, đã là khó được.
Tài nữ chính là tài nữ, một câu liền trúng.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ quá khen.
Lý Thanh Chiếu cười nhạt một tiếng:
- Chỉ có điều, ta cảm thấy sinh ý của quý điếm đã tốt như vậy, không ngại thu lưu nhiều hơn.
Đổ mồ hôi! Nàng ta tưởng Túy Tiên Cư là trại tị nạn chắc.
Nhưng Lý Kỳ cũng không cự tuyệt thẳng thừng Lý Thanh Chiếu, nhãn châu xoay động, cười đáp:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ cũng không phải không biết. HIện tại dân chạy nạn càng ngày càng tăng. Nhiều người không có cơm ăn như vậy, cho dù tiểu điếm có dốc hết gia tài, cũng không cứu được hết.
Lý Thanh Chiếu than nhẹ một tiếng, gật đầu:
- Cậu nói không sai, chỉ dựa vào Túy Tiên Cư của các cậu, cứu được bao nhiêu thì cứu. Chỉ tiếc triều đình...Ài.
Nàng thở dài một tiếng, ánh mắt mang theo một tia bất đắc dĩ.
Lý Kỳ thấy vẻ bi thương của Lý Thanh Chiếu, tâm nhiệm vừa động, nói:
- Thực ra những việc như vậy cũng không nhất định phải dựa vào triều đình.
Lý Thanh Chiếu liếc nhìn hắn, hỏi:
- À? Lẽ nào cậu đã nghĩ ra cách?
Qua trò chuyện với Bạch Thiển Dạ, nàng đã biết Lý Kỳ là một người rất nhanh trí, trong lòng cũng có chút chờ mong.
- Có một vài ý tưởng.
Lý Kỳ đáp.
Lý Thanh Chiếu vội thúc dục:
- Cậu mau mau nói.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, đáp:
- Thực ra Đông Kinh không thiếu kẻ có tiền. Chỉ cần mỗi người bọn họ đóng góp số tiền ăn một ngày của bọn họ, vậy thì có thể cứu không biết bao nhiêu người.
Lý Thanh Chiếu hừ nhẹ một tiếng, khóe miệng lộ ra tia khinh thường:
- Những kẻ có tiền mà cậu nói, chỉ là những hạng người tư lợi. Bọn họ tình nguyện ném số bạc đó vào chốn ăn chơi, cũng không cầm đi cứu tế dân chúng. Ta thấy biện pháp này không thể thực hiện được.
- Điều này cũng không nhất định.
Lý Kỳ lắc đầu:
- Phải xem là ai đi quyên góp tiền. Nếu là tiểu đệ, chắc chắn không được. Nhưng nếu là Thanh Chiếu tỷ tỷ, Thất Nương, Phong Hành Thủ, hoặc những người nổi tiếng ra mặt, thì tình huống sẽ bất đồng.
Lý Thanh Chiếu cười khổ nói:
- Không dối gạt gì cậu, trước kia ta cũng thử qua biện pháp này. Nhưng số bạc quyên góp được chỉ như muối bỏ biển.
- Đó là do phương pháp của tỷ không đúng.
Lý Kỳ cười đáp. Thực ra nhiều kẻ có tiền ích kỷ như vậy, cũng không có gì đáng trách. Đầu tiên phải nghĩ, người ta dựa vào cái gì cho ngươi bạc? Lẽ nào chỉ dựa vào một câu 'Ông trời có đức hiếu sinh', người ta phải nôn bạc ra? Cũng quá vớ vẩn đi.
- Lẽ nào cứu người còn cần lý do?
Đôi mi thanh tú của Lý Thanh Chiếu khẽ nhíu.
"Ài, bà chị này của mình thật quá đơn thuần."
- Thiên hạ còn rất nhiều người cần cứu hơn. Nên đây không phải là lý do.
Lý Kỳ lắc đầu, lại nói:
- Các ngươi muốn người khác trả giá, đầu tiên chính các ngươi phải trả giá. Để cho người khác được cái họ muốn, họ mới cho các ngươi thứ các ngươi muốn.
- Cậu nói cũng có lý.
Lý Thanh Chiếu nhíu mày, gật đầu, hỏi:
- Vậy theo như lời cậu, chúng ta nên làm thế nào?
- Rất đơn giản, tỷ có thể tổ chức một buổi biểu diễn để quyên tiền cứu tế nạn thiên tai. Dùng tài hoa của tỷ để đổi lấy bạc của bọn họ. Như vậy mới là công bằng.
Lý Kỳ cười đáp.
Lý Thanh Chiếu hơi cau mày:
- Tổ chức biểu diễn cứu tế nạn thiên tai?
- Buổi biểu diễn này thực ra rất đơn giản.
Nói xong, Lý Kỳ miệng lưỡi lưu loát giảng giải cái gì là biểu diễn cứu tế cho Lý Thanh Chiếu nghe. Ở thời đại của hắn, những buổi biểu diễn như vậy thường xuyên thấy. Không biết cũng khó khăn.
Đương nhiên, Lý Kỳ rất ghét nhìn thấy những buổi biểu diễn như vậy. Dù sao cũng không ai hy vọng nhìn thấy nạn thiên tai xảy ra.
Lý Thanh Chiếu nghe xong, trầm tư một lúc, cẩn thận phân tích ý kiến của Lý Kỳ, hơi gật đầu, hiếu kỳ hỏi:
- Biện pháp này là do cậu nghĩ ra được?
- Đối với một người làm ăn, ý tưởng đó không khó nghĩ ra. Chỉ là việc này không có lợi lộc gì, cho nên người bình thường rất ít khi nghĩ tới phương diện đó mà thôi.
Lý Kỳ trả lời một cách khuôn mẫu.
Lý Thanh Chiếu cười nhạt một tiếng, lại hỏi:
- Cậu đã nghĩ ra điểm này, vậy vì sao cậu không làm? Nếu Túy Tiên Cư của các cậu ra mặt mở một buổi biểu diễn cứu tế nạn dân, ta nhất định toàn lực tương trợ.
Đổ mồ hôi, nói nhiều như vậy, cuối cùng vẫn bị quấn vào.
- Điều này...
Lý Kỳ vẻ mặt làm khó.
Lý Thanh Chiếu nhìn hắn, hỏi:
- Sao vậy? Cậu không muốn à?
Lý Kỳ ngượng ngùng đáp:
- Cũng không phải không muốn. Nhưng hiện tại tiểu đệ còn phải chuẩn bị yến tiệc tròn tuổi cho cháu nội Thái thái sư, làm gì có thời gian rảnh rỗi.
- Vậy có thể đợi yến tiệc tròn tuổi qua đi.
Đợi yến tiệc tròn tuổi qua đi, ta còn phải thu thập Thái lão hồ ly.
Đương nhiên, việc này không thể tiết lộ ra ngoài. Lý Kỳ lại dùng kế hoãn binh:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, buổi biểu diễn cứu tế này, không phải nói mở là mở. Còn phải có một kế hoạch chu đáo tỉ mỉ mới được. Như vậy đi, chờ qua đoạn thời gian này, sau khi tiểu đệ làm xong việc, chúng ta lại chậm rãi thương lượng. Tỷ thấy thế nào?
Đối với Lý Thanh Chiếu, hắn rất tôn trọng nàng. Hơn nữa việc này cũng không phải việc làm xấu xa gì. Nếu có thời gian rảnh rỗi, cũng có thể thử xem. Dù sao tổ chức biểu diễn cứu tế, cũng là một cách để quảng cáo.
*****
Lý Thanh Chiếu thấy hắn không cự tuyệt mình, trong lòng hơi an ủi. Nàng cũng là một nữ nhân rất hiểu chuyện, gật đầu nói:
- Vậy cứ theo lời cậu nói đi.
Lý Kỳ âm thầm thở phào một tiếng, không dám nói tiếp chủ đề này nữa, hỏi:
- Đúng rồi, Thanh Chiếu tỷ tỷ, Thất Nương đâu? Không phải nàng ấy tới đây cùng với tỷ sao?
Lý Thanh Chiếu quay đầu, đáp:
- Thất Nương đang ở hậu viện xem Phong muội muội dạy nhảy.
- Dào, nàng ta nhảy có gì đẹp mà nhìn.
Lý Kỳ vẻ mặt khinh thường nói.
Lý Thanh Chiếu mắt chứa ý cười nhìn hắn:
- Việc giữa cậu và Thất Nương, ta cũng biết một ít...
- Tỷ đã biết cái gì rồi? Có phải Phong Hành Thủ nói bậy nói bạ gì về đệ trước mặt tỷ không?
Lý Kỳ cắt ngang lời Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiếu thấy vẻ chột dạ của hắn, khóe miệng mỉm cười, không đáp mà hỏi ngược lại:
- Cậu sợ cái gì à?
- Ai nói đệ sợ.
Lý Kỳ hất ngực lên. Hắn biết Lý Thanh Chiếu chắc đã khám phá ra chuyện giữa hắn và Thất Nương, cũng không tính toán giấu diếm, đơn giản nói:
- Đệ và Thất Nương là lưỡng tình tương duyệt, vì sao đệ phải sợ. Hừ, nhưng có một vài người, suốt ngày nhớ thương làm sao chia rẽ đệ và nàng. Thật đúng là tiểu nhân âm hiểm.
Lý Thanh Chiếu khẽ cười:
- Nếu như cậu không sợ, vì sao hai người phải che che lấp lấp. Cậu và Thất Nương là lưỡng tình tương duyệt, vì sao phải sợ lời gièm pha. Nói cho cùng, trong lòng cậu vẫn đang lo lắng điều gì đó. Ta không biết giữa cậu và Phong muội muội xảy ra chuyện gì, mà khiến muội ấy có địch ý với cậu như vậy. Nhưng muội ấy cũng là vì suy nghĩ cho Thất Nương. Chứ bản ý của muội ấy không xấu.
"Đúng rồi, mình phải sợ cái gì nhỉ?"
Lý Kỳ nhướn mày, trong lòng rất nhanh nghĩ ra được đáp án. Nguyên nhân chính vì Bạch Thế Trung. Nhưng nghĩ lại, trong lòng không khỏi cười tự giễu. Không thể tưởng được một thanh niên đầy hứa hẹn của thế kỳ 21, lại không nhìn thấu triệt bằng một nữ nhân của xã hội phong kiến. Còn lo lắng vấn đề môn đăng hộ đối gì đó. Dũng khí lúc trước theo đuổi Tinh Đình đã đi nơi nào rồi? Lý Kỳ à Lý Kỳ, ngươi đúng thật là càng sống càng kém cỏi. Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua:
- Chẳng phải là do tiểu đệ băn khoăn Thất Nương sao. Là da mặt nàng ấy mỏng, không muốn để cho người khác biết.
Lý Thanh Chiếu lắc đầu cười khổ:
- Lời này ngươi nói cho chính mình nghe à?
Lý Kỳ cười ngượng ngùng, biết không thể gạt được Lý Thanh Chiếu, cảm kích nói:
- Bất kể là nói cho ai nghe, tiểu đệ vẫn phải cảm ơn Thanh Chiếu tỷ tỷ đã nhắc nhở. Tiểu đệ đã biết nên làm thế nào rồi.
Lý Thanh Chiếu cười nhạt một tiếng:
- Cám ơn thì không cần. Chỉ cần sau này cậu ngàn lần đừng cô phụ Thất Nương là được.
Lý Kỳ nghiêm túc đáp:
- Tỷ cứ yên tâm, điều khác đệ không dám cam đoan, nhưng hạnh phúc mà một nữ nhân nên có, Thất Nương đều có, chỉ nhiều hơn chứ không ít hơn.
Lý Thanh Chiếu ngẩn người, chợt nghe thấy tiếng của Bạch Thiển Dạ ở phía sau:
- Lý tỷ tỷ, Lý đại ca, hai người đang trò chuyện gì vậy?
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Hai người quay đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ mỉm cười đi tới.
- Thất Nương.
Lý Kỳ cười, đợi nàng tới gần, không nói hai lời, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Động tác bất ngờ này của hắn, khiến cho Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu đều ngây người tại chỗ.
- Lý đại ca, huynh mau buông tay.
Bạch Thiển Dạ hồi phục tinh thần, lập tức liếc mắt nhìn Lý Thanh Chiếu, vội vàng nhỏ giọng nói. Bàn tay nhỏ bé co lại, khuôn mặt tuyệt sắc càng thêm nóng bừng.
Lý Kỳ nắm chặt không bỏ, ngoài miệng còn cười hì hì nói:
- Thất Nương, muội đừng lo lắng, Thanh Chiếu tỷ tỷ cũng đã biết rồi. Chính là tỷ ấy dạy ta làm như vậy.
- Ta?
Bạch Thiển Dạ ngây như phỗng nhìn Lý Thanh Chiếu.
- Ta dạy cậu là...
Lý Thanh Chiếu cũng là có khổ không nói lên lời. Nhìn Lý Kỳ, như đang nói, ta dạy ngươi nắm tay con gái giữa ban ngày ban mặt từ khi nào vậy? Ngươi cũng thật biết xuyên tạc ý của ta. Nhưng thấy vẻ mặt vui vẻ giảo hoạt của Lý Kỳ, nàng phất tay nhận thua:
- Thôi, thôi, ta tới chỗ Phong muội muội nhìn xem thế nào đây.
Nói xong liền lắc đầu ly khai. Nàng là người thông minh, biết rằng lúc này càng giải thích, sẽ càng bị Lý Kỳ lợi dụng. Dứt khoát rời đi.
Quả nhiên không hổ là thần tượng của ta, rất biết đồng cảm.
Lý Kỳ quăng ánh mắt tán dương tới bóng lưng của Lý Thanh Chiếu, sau đó hướng Bạch Thiển Dạ, nói:
- Thất Nương, sau này cúng ta cũng đừng trốn trốn tránh tránh nữa. Dứt khoát đợi yến tiệc tròn tuổi qua đi, ta tới chỗ cha muội cầu hôn.
- Cầu hôn?
Bạch Thiển Dạ chấn động, vẻ mặt đầy kinh hỉ. Đôi mắt đẹp sáng ngời thanh tịnh đã có lệ quang. Nhưng trong ánh mắt vẫn có một tia lo lắng.
Lý Kỳ khẽ cau mày:
- Sao vậy? Chẳng lẽ muội không muốn?
- Không, không phải.
Bạch Thiển Dạ vội lắc đầu, lại nói:
- Chỉ là muội sợ cha muội.
- Muội yên tâm, ta sẽ nói chuyện với cha muội.
- Đừng, đừng, Lý đại ca, huynh có điều không biết. Cha muội là người khá cứng nhắc với việc kia. Huynh đi nói chuyện với ông ấy, muội chỉ sợ sẽ lộng xảo thành chuyên.
Bạch Thiển Dạ nói xong, ngẩng đầu, thâm tình nhìn Lý Kỳ, cố lấy dũng khí nói:
- Lý đại ca, Thất Nương đã sớm coi mình là người của huynh. Cuộc đời này không quân không lấy chồng. Chỉ là muội hy vọng huynh có thể cho muội thêm chút thời gian.
Lý Kỳ cảm động tới rối tinh rối mù, lại kéo bàn tay kia của Bạch Thiển Dạ, nghiêm mặt nói:
- Thất Nương, ta biết muội đang lo lắng điều gì. Không nói gạt gì muội, ta vốn đinh mặc kim giáp thánh y gì đó, cước đạp đám mây bảy màu, cho muội một hôn lễ oanh oanh liệt liệt. Nhưng hôm nay, hừ, ta muốn mặc tạp dề, cầm chảo đi đón muội về rinh. Không chỉ như thế, ta còn muốn cha muội cam tâm tình nguyện gả muội cho ta. Muội chỉ cần vui vẻ sống mỗi ngày là được. Những chuyện khác đều giao cho ta. Nếu một việc nhỏ như vậy mà ta còn không làm được, thì ta đâu có bản lĩnh làm nam nhân của muội.
Hai mắt Bạch Thiển Dạ ngập nước, thẫn thờ nhìn Lý Kỳ, bỗng kiễng chân, hôn nhẹ vào đôi môi của hắn, sắc mặt ửng hồng như ráng chiều, xoay người liền chạy tới hướng hậu viện.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Lý Kỳ như một anh chàng mới yêu, vẻ mặt tỉnh tỉnh mê mê đứng tại chỗ. Nửa ngày qua đi, hắn mới phản ứng tới, vẻ mặt rất hối hận. Ài, sớm biết như thế, thì mình đã nói những lời này từ lâu rồi.
Mà Thất Nương cũng thật là, đã biết mình không am hiểu vè phương diện kia, lại chơi xấu đột kích mình. Ít nhất cũng phải nói trước cho mình một tiếng chứ. Khiến cho mình không chút phản ứng. Thực sự là lãng phí một nụ hôn thơm.
Lý Kỳ buồn bực sờ môi của mình, cảm thụ một ít hương thơm còn lưu lại. Hối hận vô cùng a. Quay đầu nhìn, thấy những hài tử kia đều trợn mắt há miệng, thẫn thờ nhìn hắn, khuôn mặt liền trầm xuống, đe dọa:
- Nhìn cái gì vậy, còn không mau luyện chữ đi.
Đám hài tử kia sợ tới mức vội vàng ngổi xổm xuống, tiếp tục luyện chữ.
Lý Kỳ thấy vẻ sợ hãi này của bọn nhỏ, không khỏi cười ha hả, sau đó đi tới hướng phòng bếp.
*****
Mặc dù phòng bếp của tòa trang viên này không lớn như phòng bếp của phủ thái sư, nhưng bên trong cũng có bảy cái bếp lò lớn. Còn lớn hơn phòng bếp của trường học đời sau.
Đi vào phòng bếp, một thân ảnh cao lớn chính đang bận rộn làm việc.
Người này chính là một trong Dương Châu Song Mỹ, Lỗ Mỹ Mỹ. Khoảng thời gian này, nàng ta luôn một mực chiếu cố ẩm thực hàng ngày của đám hài tử kia. Làm việc gì cũng rất chịu khó, không có bất kỳ câu oán hận nào. Điểm này Lý Kỳ đều nhìn trong mắt.
Lỗ Mỹ Mỹ thấy Lý Kỳ tới, vội vàng hành lễ:
- Lý sư phó, ngài đã tới rồi à.
Lý Kỳ ừ một tiếng, hỏi:
- Sư huynh của cô đâu?
Lỗ Mỹ Mỹ đáp:
- Huynh ấy đã tới quán bar từ sáng sớm.
- Không tồi, không thể tưởng được người này lại rất chịu khó.
Lý Kỳ gật đầu khen.
Lỗ Mỹ Mỹ nói:
- Lý sư phó, thực ra sư huynh của ta không phải là người xấu. Một khi huynh ấy đã đáp ứng làm việc, thì rất chuyên chú.
- Thật không?
Lý Kỳ cười ha hả, nói giỡn:
- Không phải y đáp ứng cô, nhất định khiến ta thu cô làm đồ đệ sao? Nhưng ta có thấy y làm được đâu.
Lỗ Mỹ Mỹ sững sờ, nói:
- Lý sư phó, thực ra ta có một vấn đề luôn muốn hỏi ngài.
- Cô thích nấu ăn không?
Lý Kỳ bỗng hỏi một câu bất ngờ.
Lỗ Mỹ Mỹ ngây người, không biết trả lời thế nào.
Lý Kỳ thản nhiên nói:
- Đợi khi cô thực sự thích việc nấu ăn, thì lại hỏi ta vấn đề đó.
- Lẽ nào Lý sư phó biết ta muốn hỏi cái gì?
Lỗ Mỹ Mỹ giật mình.
Lý Kỳ mỉm cười, không trả lời mà hỏi:
- Người của phủ thái sư đã mang nguyên liệu tới chưa?
Lỗ Mỹ Mỹ gật đầu:
- À, vừa đưa tới.
- Còn bơ?
Lý Kỳ lại hỏi.
- Cũng đã chuẩn bị xong, đều làm theo lời phân phó của ngài, vừa mới lấy từ hầm băng trong phủ thái sư. Để ta đi lấy cho ngài.
- Ừ.
Chỉ sau chốc lát, Lỗ Mỹ Mỹ đã cầm toàn bộ nguyên liệu tới đặt trên mặt bàn.
Mười mấy quả trứng gà mới đẻ, một túi bột mì lớn, một thùng gỗ lớn đựng bơ còn bốc lên khí lạnh. Một chậu sữa còn mới, còn có ít phối liệu như đường, mứt hoa quả.
- Lý sư phó, ngài chuẩn bị làm bánh trứng à?
Lỗ Mỹ Mỹ thấy đống nguyên liệu đó, hiếu kỳ hỏi.
Lý Kỳ lắc đầu, cười đáp:
- Không phải, ta đang chuẩn bị làm bánh ga tô.
- Bánh ga tô?
Lỗ Mỹ Mỹ vẻ mặt hoang mang hỏi.
Lý Kỳ không giải thích quá nhiều, phân phó:
- Cô nhóm lửa đi.
Lỗ Mỹ Mỹ cũng không dám hỏi tiếng, vâng một tiếng, liền đi nhóm lửa.
Lý Kỳ rửa sạch tay, chuẩn bị xong các công tác, sau đó liền bắt đầu làm bánh ga tô đầu tiên từ khi hắn tới Bắc Tống, cũng là bánh ga tô đầu tiên xuất hiện ở thời này.
Đầu tiên, hắn đập trứng gà vào một cái bát lớn, rồi cho đường vào. Sau đó dùng cái máy trộn bằng tay làm từ cây trúc đánh trứng. Vừa đánh trứng trong lòng vừa nén giận, vì sao thời này còn chưa có máy đánh trứng bằng điện nhỉ. Thật con mẹ nó mệt mỏi.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể dùng hai tay không ngừng đánh trứng.
Bên kia Lỗ Mỹ Mỹ đã nhóm lửa xong, đứng một bên không có việc gì làm.
Lý Kỳ nhìn thân hình cường tráng của nàng ta, trong lòng thầm nghĩ, thật không có đạo lý. Một lão bản như ta phải làm việc cực nhọc, mà nàng ta ở một bên rảnh rỗi. Không được, phải để nàng ta san sẻ chút.
Bởi vậy hắn lập tức kêu Lỗ Mỹ Mỹ tới, một bên đánh trứng, một bên dạy nàng kỹ thuật đánh.
Lỗ Mỹ Mỹ còn tưởng rằng Lý Kỳ đã thay đổi thái độ với nàng, biểu lộ dù cẩn thận tỉ mỉ, nhưng trong ánh mắt mang theo vài phần mững rỡ. Học càng thêm chăm chú.
Hỗn hợp trứng đã thành bông, thể tích tăng lên mấy lần. Vừa đánh trứng vừa đổ lên khuông sao cho tạo thành hình hoa văn. Lúc này Lý Kỳ mới thở phào một hơi, mồ hôi chảy đầy trên trán. Tiếp theo hắn bảo Lỗ Mỹ Mỹ đặt khuôn lên lò nướng bằng sắt đã làm từ trước, rồi tăng nhiệt độ.
Sau đó hắn lại đổ bột mì, bơ, sữa vào trong bát, rồi quấy lại sao cho dính lại. Tiếp túc quấy sao cho tạo thành bông.
Sau đó hắn đổ hỗn hợp bột vào khuôn đã đúc sẳn, cuối cùng thì bỏ vảo trong lò nướng.
Tiếp theo hắn dạy Lỗ Mỹ Mỹ cách làm bánh ga tô cỡ nhỏ.
Bánh ga tô cỡ nhỏ này là để cho đám hài tử ăn. Còn bánh cho mấy người Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu thì phải tốn công sức hơn.
Khoan hãy nói, thể lực của Lỗ Mỹ Mỹ thật không tồi, đánh trứng vừa nhanh vừa ổn. Lý Kỳ chỉ đạo nàng ta luyện tập mấy lần, sau đó bắt đầu làm bánh ga tô cho mấy người Bạch Thiển Dạ. Dù sao làm bánh ga tô vẫn phiền phức hơn mấy thứ bánh kia.
Qua một hồi lâu, bánh ga tô loại nhỏ mà Lỗ Mỹ Mỹ đã ra lò.
Lý Kỳ để cho nàng ta mang cho đám hài tử ăn. Dù theo lý mà nói, nên đưa cho mấy người Lý Thanh Chiếu ăn trước. Nhưng từ trước tới nay Lý Kỳ không quan tâm tới mấy cái tiểu tiết vớ vẩn đó.
- Oa, thứ gì mà thơm vậy.
Ba vị đại mỹ nữ Phong Nghi Nô, Lý Thanh Chiếu, Bạch Thiển Dạ vừa mới tới tiền viện, chuẩn bị nghỉ ngơi, thì đúng lúc nhìn thấy Lỗ Mỹ Mỹ bưng một cái khay, trên khay là từng miếng bánh màu vàng đưa cho đám hài tử kia.
Một mùi thơm nồng đậm của bơ tràn ngập cả tiền viện.
- Lỗ nương tử, cô đang cầm gì vậy?
Phong Nghi Nô hiếu kỳ hỏi. Nàng tới nơi này cũng đã một khoảng thời gian rồi, nên tương đối quen thuộc với Lỗ Mỹ Mỹ.
Lỗ Mỹ Mỹ thấy đám người Phong Nghi Nô tới, vội hành lễ:
- À, đây là bánh ga tô mà Lý sư phó vừa mới làm xong.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì nói:
- Thì ra đây là bánh ga tô, nhìn bề ngoài có vẻ rất ngon.
Phong Nghi Nô khinh thường hừ một tiếng:
- Sao tỷ nhìn không ra nhỉ.
Bạch Thiển Dạ biết Phong Nghi Nô có thành kiến với Lý Kỳ, nên không nhiều lời nữa. Hiện tại trong lòng nàng ngọt ngào như ăn mật vậy. Chỉ sợ cho dù có người mắng nàng trước mặt, nàng cũng không để ý.
- Ừm, bánh ga tô này ăn ngon thật.
- Tất nhiên, Lý sư phó làm mà lại.
Những hài tử kia nhận được bánh ngọt, đều ăn nhồm nhoàm, vẻ mặt toát ra nụ cười hạnh phúc, không ngừng tán dương bánh ga tô ăn ngon.
Những lời trầm trồ khen ngợi này, không khác gì một cú tát với Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô lộ vẻ xấu hổ, bụng cũng hơi đói. Vừa nãy nàng tập nhảy một thời gian khá lâu, vừa mệt vừa đói. Nàng hướng Lỗ Mỹ Mỹ:
- Lỗ nương tử, hôm nay chúng ta ăn gì?
- À, Lý sư phó đang làm bánh ga tô kem cho các vị.
- Hắn cố ý đây mà.
Phong Nghi Nô buồn bực nói.
Lý Thanh Chiếu mỉm cười:
- Phong muội muội, ta thấy Lý sư phó không phải là hạng người keo kiệt. Hắn để cho đám hài tử kia ăn trước, cũng không có gì đáng trách. Dù sao chúng ta cũng không vội, chờ chút cũng được.
Bạch Thiển Dạ hát đệm:
- Lý tỷ tỷ nói không sai, từ trước tới nay Lý đại ca làm việc gì đều có đạo lý của huynh ấy.
Lý Thanh Chiếu đều lên tiếng, Phong Nghi Nô tự nhiêu cũng không nhiều lời. Ba người liền đi tới phòng khách ở tiền viện nghỉ ngơi.
Lý Thanh Chiếu đi vào phòng khách, uống một ngụm trà, nhớ tới vẻ mặt rạng rỡ của những đứa trẻ kia, cười nhạt một tiếng, nói:
- Trù nghệ của Lý sư phó thật đúng là cao.
- Nói về cái này, lại nghĩ tới Tô đại học sĩ. Nghe nói trù nghệ của Tô đại học sĩ cũng rất cao. Lý tỷ tỷ, trước kia tỷ ở bên cạnh ông ấy học tập, nhất định là đã được thưởng thức rất nhiều món ngon ông ấy làm.
Bạch Thiển Dạ cười h
*****
Lý Thanh Chiếu sững sờ, lắc đầu nói:
- Tỷ không biết, có lẽ trù nghệ của Lý sư phó vẫn cao hơn. Dù sao Tô bá bá nấu ăn chỉ là hứng thú nhất thời, mà Lý sư phó là toàn tâm toàn lực với nghề đầu bếp.
- Thất Nương, hắn sao có thể so sánh với Tô đại học sĩ được?
Phong Nghi Nô khinh thường nói.
Bạch Thiển Dạ phản bác:
- Vì sao lại không thể? Lý đại ca cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, ngoại trừ chữ viết hơi kém ra, những thứ khác đều khác người, không có ai bằng. Hơn nữa Tam Quốc Diễn Nghĩa mà huynh ấy biên soạn ra cũng được rất nhiều người yêu thích. Tài hoa còn hơn mấy người Tống công tử nhiều lắm.
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy tiếng cười ở bên ngoài:
- Thất Nương, muội khen huynh như vậy, huynh sẽ đỏ mặt đó.
Ba người quay đầu nhìn, thấy Lý Kỳ bưng một cái khay tới. Trên khay có đậy, nên tạm thời không nhìn ra bên trong là vật gì.
Bạch Thiển Dạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Muội cũng không phải khen huynh, mà chỉ nói tình hình thực tế.
Như vậy còn không phải khen? Phong Nghi Nô vừa nghe lời này, tức giận suýt bất tỉnh.
Nha đầu kia đúng là được chân truyền của mình mà! Lý Kỳ cười hắc hắc, đi tới, cười nói:
- Thất Nương, chúng ta nên an phận, miễn cho ít người ghen ghét. Muội biết đấy, nữ nhân tới ba mươi tuổi mà không gả được, chính là một loại bi ai. Nên an phận, an phận.
- Lý Kỳ, ngươi nói ai không lấy được chồng?
Lông mày đen của Phong Nghi Nô dựng lên, cả giận nói.
Lý Kỳ hiếu kỳ nhìn nàng:
- Phong Hành Thủ, cô tức giận như vậy làm gì? Ta nói là những nữ nhân ba mươi tuổi, cũng không nói cô. Không phải cô mới chỉ hai mươi chín tuổi thôi sao?
Bạch Thiển Dạ thấy Phong Nghi Nô có dấu hiệu sắp bão nổi, vội xen vào:
- Lý đại ca, huynh đừng nói linh tinh, năm nay Phong tỷ tỷ chỉ có hai mươi bảy.
- Hai mươi bảy?
Lý Kỳ nhìn Phong Nghi Nô với ánh mắt cổ quái, trong cổ quái còn có mấy phần hoài nghi.
Phong Nghi Nô cắn chặt răng, cố nặn vẻ tươi cười:
- Ngươi nhìn cái gì đó?
- À, xin lỗi, hiếu kỳ, chỉ là hiếu kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu, nói thầm:
- Thoạt nhìn không giống a!
Lời này, Phong Nghi Nô nghe rõ ràng rành mạch, nhất thời nổi trận lôi đình.
Lý Thanh Chiếu cười khổ một tiếng, thay đổi chủ đề mẫn cảm này:
- Lý sư phó, phía dưới cái kia là cái gì vậy?
- À, là bánh ga tô, bánh ga tô kem.
Lý Kỳ nói xong, liền mở cái đậy.
Ba người vừa thấy, chợt hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong đặt một cái hình trụ, đường kính chừng 2 cm, màu trắng tinh, bên cạnh còn trang trí một vài hình hoa văn, phía trên là vài đóa hoa màu cam.
- Oa, thật là đẹp.
Bạch Thiển Dạ kinh hô.
- Cái...cái bánh ga tô này của cậu sao không giống với Lỗ Mỹ Mỹ vừa đưa cho đám nhỏ ăn?
Lý Thanh Chiếu kinh ngạc hỏi.
Lý Kỳ cười ha ha:
- Thực ra không khác nhau là mấy, cái này chỉ trang trí thêm mà thôi.
- Vậy bánh ga tô kem này ăn thế nào?
Bạch Thiển Dạ vui vẻ hỏi.
Lý Kỳ cười đáp:
- Dùng thìa ăn.
Nói xong, hắn liền dùng con dao nhỏ cắt bánh ga tô thành bốn phần. Phần thứ nhất tự nhiên đưa cho Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiếu gật đầu, nói cảm ơn.
Còn phần cho Bạch Thiển Dạ, Lý Kỳ cố ý cắt một bông hoa đặt lên, cười nói:
- Tặng cho muội.
Bạch Thiển Dạ tự nhiên hiểu ý của Lý Kỳ, khuôn mặt hơi đỏ, trong mắt đầy vẻ mừng rỡ, vụng trộm nhìn Lý Thanh Chiếu và Phong Nghi Nô. Thấy hai người bọn họ, một người làm như không nhìn thấy, một người thì không biểu lộ gì. Nàng hạnh phúc nói cảm ơn.
Tiếp theo, Lý Kỳ cắt cho mình một phần, ngồi xuống cười nói:
- Mọi người mau nếm thử.
Phong Nghi Nô bị vắng vẻ, tức giận đến dựng cả tóc, hừ một tiếng, tỏ vẻ kháng nghị mãnh liệt.
Bạch Thiển Dạ kéo ống tay áo của Lý Kỳ, nói:
- Lý đại ca, còn Phong tỷ tỷ.
Lý Kỳ sững sờ:
- Không phải ta còn lưu lại cho nàng ta một miếng đó sao?
Nói xong, hắn hướng Phong Nghi Nô:
- Chẳng lẽ cô còn muốn ta đưa tới tận tay?
Trong lòng cười thầm, tiểu yêu tinh, nếu không có Thất Nương và Thanh Chiếu tỷ tỷ ở đây, thì làm gì có phần cho ngươi.
Phong Nghi Nô hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, tỏ vẻ mình không ăn cũng được.
Bạch Thiển Dạ không muốn mâu thuẫn giữa Lý Kỳ và Phong Nghi Nô trở nên gay gắt. Vốn định chia bánh ngọt trong đĩa của mình cho Phong Nghi Nô, nhưng lại nghĩ tới bông hoa mà Lý Kỳ cắt cho mình, lại không bỏ được. Bởi vậy đứng lên, nói:
- Phong tỷ tỷ, để muội giúp tỷ.
Nói xong, liền đặt miếng bánh còn lại vào trong đĩa của Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô thấy Bạch Thiển Dạ tự mình động thủ, cũng không nên tự cao tự đại, vội nói:
- Thất Nương, không cần phiền tới muội, tỷ tự lấy là được.
- Không sao.
Bạch Thiển Dạ khẽ mỉm cười.
Lý Kỳ than nhẹ một tiếng:
- Thất Nương, muội thật hiểu chuyện. Lý đại ca không biết nên khen muội thế nào. Cùng là nữ nhân, sao mà khác nhau đến thế.
Bạch Thiển Dạ cắn môi, lườm hắn một cái, ý bảo hắn đừng nói nhiều.
Thật đúng là một đôi oan gia. Lý Thanh Chiếu cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nói:
- Chúng ta mau nếm thử bánh ga tô của Lý sư phó xem.
Bạch Thiển Dạ đã sớm không thể chờ đợi được, cầm lấy cái thìa, mục một miếng kem trắng bỏ vào trong miệng. Cảm giác đầu tiên là ngọt. Ngọt tới tận tâm khảm. Giống hệt với tâm trạng hiện tại của nàng. Liền nhu tình nhìn Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ âm thầm cười trộm. Xem ra bơ đúng là thứ hấp dẫn trí mạng với nữ nhân.
Lý Thanh Chiếu nếm thử một miếng, hai mắt hiện lên tia kinh hỉ, thoáng gật đầu, nhưng không nhiều lời, một miếng lại một miếng, kinh hỉ ngày càng nhiều. Thì ra Lý Kỳ còn bỏ rất nhiều nhân hoa quả vào trong bánh ngọt. Bản thân bánh ngọt cũng rất xốp. Vừa vào miệng liền tan, quả nhiên mỹ vị vô cùng.
Đối với bánh ngọt, Lý Kỳ không có nhiều cảm giác như hai nàng, ba miếng đã giải quyết xong.
Phong Nghi Nô bên kia vốn định không động thìa. Nhưng thấy Bạch Thiển Dạ và Lý Thanh Chiếu ăn ngon lành như vậy, tâm ngứa khó nhịn, cũng bất chấp mặt mũi, cầm lấy cái thìa múc một miếng kem nếm thử. Đôi mắt đẹp hiện lên tinh mang, cũng gia nhập với Bạch Thiển Dạ, ăn rất chăm chú.
Chỉ sau chốc lát, ba nữ đã chén sạch bánh trên đĩa.
- Lý sư phó, bánh ga tô này của cậu đúng là dễ ăn. Đây là lần đầu tiên ta được ăn món bánh ngon như vậy.
Lý Thanh Chiếu vẫn chưa thỏa mãn khen.
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, chỉ cần tỷ thích ăn, chính là lời khen tốt nhất đối với tiểu đệ.
Lý Kỳ cười hắc hắc.
Bạch Thiển Dạ biết Lý Kỳ rất tôn sùng Lý Thanh Chiếu, nên không có ghen, cười nói:
- Lý đại ca, thứ bơ màu trắng này huynh làm kiểu gì mà ăn ngon vậy?
Bạch Thiển Dạ ngạc nhiên hỏi.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Bơ chính là làm từ sữa, không có gì đặc biệt. Mà muội cũng đừng ăn nhiều, ăn nhiều dễ gây béo phì, không tốt cho sức khỏe.
- Béo phì?
Lý Thanh Chiếu cau mày hỏi.
Lý Kỳ cười hắc hắc:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ ăn nhiều chút không có vấn đề gì. Tỷ cũng thật không biết chăm sóc sức khỏe gì cả. Tỷ nhìn Phong Hành Thủ người ta mà xem. Tuổi sấp xỉ với tỷ, nhưng thân thể tráng kiện, nhảy lên nhảy xuống cả buổi sáng, mà vẫn như thường.
Tráng kiện?
Phong Nghi Nô cắn đến sắp nát cả răng. Nhưng nàng lại không thể phản bác. Bởi vì nếu phản bác, chẳng phải là châm chọc Lý Thanh Chiếu đã già rồi sao. Đầy ngập lửa giận khiến cho bộ ngực vốn cao ngất càng tới cực hạn.
Lý Thanh Chiếu khó được đỏ mặt, nói:
- Cậu chớ nói bậy nói bạ. Cái gì mà tuổi sấp xỉ. Ta lớn hơn Phong muội muội mười mấy tuổi cơ mà.
- A? Tuổi tứ tuần?
Lý Kỳ ra vẻ kinh hô một tiếng, lại thấy bộ dáng yếu đuối của Lý Thanh Chiếu, nghiêm mặt nói:
- Tuy nhiên, Thanh Chiếu tỷ tỷ, tỷ xác thực nên ăn nhiều thứ bổ dưỡng. Hay thế này đi, chờ qua yến tiệc tròn tuổi, hàng ngày tỷ cứ tới Túy Tiên Cư bồi chuyện với phu nhân nhà đệ. Tỷ xem, phụ nhân nhà đệ được đệ nuôi trắng trẻo mập mạp, khí sắc rất tốt. Đệ cam đoan, không tới ba tháng, Thanh Chiếu tỷ tỷ có thể quay về tuổi mười tám.
Lời này là lời nói thật lòng của hắn. Hắn biết Lý Thanh Chiếu về già một mực bị bệnh tật tra tấn. Trong lòng cũng đau xót cho nàng. Hôm nay có cơ hội, dĩ nhiên muốn giúp đỡ nàng một tay. Không phải một bữa cơm sao? Đối với Túy Tiên Cư mà nói, căn bản không tính là cái gì.
Trắng trẻo mập mạp? Thực không biết nếu Vương muội muội nghe thấy lời này, trong lòng sẽ nghĩ gì? Còn mười tám tuổi? Tiểu tử này quả nhiên cái gì cũng dám nói. Khuôn mặt thanh tú của Lý Thanh Chiếu lộ ra một tia đỏ ửng. Nàng thực sự không dám tiếp tục cái đề tài này nữa. Vừa mới chuẩn bị từ chối nhã nhặn ý tốt của Lý Kỳ, lại nghe Lý Kỳ nói:
- Thanh Chiếu tỷ tỷ, nếu như không tỷ không tới, thì hàng ngày đệ sẽ sai người mang cơm tới nhà tỷ.
Phong Nghi Nô khẽ nói:
- Thấy nhiều người, còn chưa từng thấy ai bắt người khác phải tới quán mình ăn cơm.
Lý Kỳ cười cười:
- Phong Hành Thủ, cô nói vậy là nhầm rồi. Trước kia ta nói qua, Túy Tiên Cư vĩnh viễn miễn phí cho Thanh Chiếu tỷ tỷ, tuyệt đối sẽ không thu một đồng. Đây là một loại tôn trọng. Thôi, dù sao hạng người như cô cũng không biết cái gì là tôn trọng.
Phong Nghi Nô vừa nghe nói vậy, sắc mặt liền tái nhợt.
Bạch Thiển Dạ sợ Phong Nghi Nô lại bão nổi, vội tiếp lời:
- Lý tỷ tỷ, tỷ nên đáp ứng Lý đại ca, bằng không huynh ấy có thể làm những việc như vậy đó.
- Vẫn là Thất Nương hiểu ta.
Lý Kỳ gật đầu.
Lý Thanh Chiếu bị một đôi tình lữ này làm cho đau đầu, gật đầu nói:
- Vậy...vậy được rồi.
- Như vậy mới đúng chứ.
Lý Kỳ cười đắc ý.
Bạch Thiển Dạ lại hỏi:
- Đúng rồi, Lý đại ca, bánh ga tô này là huynh mới nghĩ ra à?
- Điều này...
Lý Kỳ vừa định nói là đúng vậy, nhưng bánh ga tô là một con bài quan trọng. Nên tăng cho nó chút sắc màu. Tâm niệm vừa động, lắc đầu đáp:
- À, không phải, bánh ga tô này là do một vị phụ nhân nhân nghĩ ra.
(Phụ nhân: người đàn bà đã có chồng)
- Phụ nhân?
Bạch Thiển Dạ hiếu kỳ hỏi:
- Vị phụ nhân nào?
Lý Kỳ cười giải thích:
- Thực ra bánh ga tô này còn có tên là bánh 'Dẫn ta đi'. Trước kia, ở một thôn nhỏ phía tây, có một vị phụ nhân, lấy chồng được hai tháng, thì chồng của nàng ta phải xuất chinh. Vừa đi chính là ba năm. Ba năm sau, chồng của nàng ta rốt cuộc trở lại. Nhưng mới được một tháng, lại phải xuất chinh. Lần này phụ nhân kia không muốn rời xa chồng nữa, bởi vậy liền cầu khẩn trượng phu mang theo nàng đi. Nhưng chiến tranh đâu phải trò đùa, sao có thể mang theo gia thuộc được. Rơi vào đường cùng, một ngày trước khi người chồng xuất chinh, nàng đem tất cả những gì có thể ăn được trong nhà, trộn chung vào với nhau, rồi đặt lên lò nướng. Chưa từng nghĩ tới, sữa, bột mỳ, mứt hoa quả, trứng gà trộn lẫn vào nhau, lại tạo thành một thứ bánh rất là mỹ vị. Trượng phu của nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng đồng thời y cũng minh bạch hàm nghĩa phía sau của món bánh này. Bởi vậy liền đáp ứng dẫn vợ cùng xuất chinh.
- Hàm nghĩa phía sau? Hàm nghĩa gì?
Bạch Thiển Dạ không hiểu hỏi.
Lý Thanh Chiếu cười khổ đáp:
- Thất Nương, phụ nhân kia đã đem tất cả những thứ có thể ăn trong nhà dùng hết. Nếu là chồng của nàng ta rời đi, nàng kia chẳng phải sẽ chết đối. Phụ nhân này vì tình yêu, mà lấy cái chết để chứng tỏ, xác thực khả kính.
Bạch Thiển Dạ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hốc mắt ửng hồng, khẽ thở dài:
- Không thể tưởng được, bánh ga tô này lại có một câu chuyện cảm động như vậy.
Phong Nghi Nô nghe xong, ánh mắt biến thành thâm thúy, nhiều hơn là một loại ái mộ.
Xem ra trời sinh ta là một kẻ đại lừa dối.
Lý Kỳ thấy ba nàng cảm động tơi rối tinh rối mù, trong lòng thở dài một tiếng.
← Hồi 0169 | Hồi 0171 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác