Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1588

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1588: Nhìn được, ăn không được
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Nhất hỉ?

Không phải.

Nhị hỉ?

Cũng không phải?

Tam hỉ?

Ách Dường như cũng không đúng.

Tứ hỉ?

Không sai. Phải nói là tứ hỉ lâm môn!

- Thất Nhi. Thất Nhi.

Bạch phu nhân vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng. Lập tức nhìn đông nhìn tây.

- Mẹ!

- Thất Nhi.

Bạch phu nhân nhìn thấy con gái bảo bối của mình, vội vã chạy tới, ôm chằm lấy Bạch Thiển Dạ, nức nở nói: - Thất Nhi của ta, con làm cho ta lo lắng gần chết.

Thất Nương là nữ nhân đầu tiên của Lý Kỳ thế mà cũng xem như việc tốt lắm gian truân. Hai người li nhiều hợp ít và điều quan trọng chính là Thất Nương chậm chạp chưa mang thai đứa nhỏ nào. Bất kể tương lai hay quá khứ thì đây cũng là việc lớn. Tuy Lý Kỳ không quá để ý đến việc này nhưng Bạch phu nhân làm sao không nghĩ đến chứ. Trong lòng vẫn còn oán giận Lý Kỳ ở Giang Nam đã cướp mất khoảng thời gian tươi đẹp nhất của Thiển Bạch Dạ. Sau đó hai nhà lại trở mặt thành thù, ngay cả mặt mũi cũng không thèm nhìn. Việc sinh con thì càng không cần phải bàn thêm nữa.

Nhưng sau đó hòa hảo trở lại, mà bụng Bạch Thiển Dạ vẫn chậm chễ không có động tĩnh gì. Bạch phu nhân ngoài miệng tuy không nói nhưng trong lòng lúc nào cũng nôn nao, gấp gáp. Hôm nay vừa nghe con gái mang thai, vui mừng đến ngây dại, liền kéo lão gia nhanh chóng chạy đến.

Bạch Thiển Dạ cũng không khá hơn chút nào, khóc như hoa lê gặp mưa, nhưng mà nàng lại khóc không hoàn toàn là vì mình đã mang thai, thật ra là nàng đến bây giờ vẫn còn có chút mơ hồ, không hy vọng là sẽ mang thai. Bởi vì mang thai rất phiền phức. Nàng hy vọng có thể tận lực trợ giúp Lý Kỳ. Mà nàng khóc còn là bởi vì hiện giờ những mối nguy đã được giải trừ. Phải biết rằng mấy ngày này nàng vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Mấy đêm liền ngủ không ngon giấc nên đã đem chuyện mang thai mà giấu nhẹm đi. Nghĩ thôi cũng biết nàng đã chịu biết bao nhiêu là áp lực rồi.

Giữa lúc buồn phiền mừng rõ đó, nàng cũng không có cách nào để khống chế tâm tình của mình cho nên lúc này mới khóc không ngừng.

Lý Kỳ đứng ở một bên, đột nhiên kéo tay Thập Nương nhỏ giọng nói: - Thập Nương, muội có muốn không?

Lưu Vân Hi khẽ gật đầu, nàng cũng mong muốn như vậy lắm chứ.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Hiện giờ pê-ni-xi-lin đã nghiên cứu chế tạo thành công. Muội nên về nhà nhiều, chúng ta sẽ nỗ lực hơn nữa.

Lưu Vân Hi nói: - Nhưng hiện nay vừa mới nghiên cứu chế tạo thành công vẫn còn nhiều việc cần phải làm. Thật ra thật ra phu quân huynh cũng có thể qua y viện đó.

Lý Kỳ mắt sáng ngời. Nói: - Cũng đúng. Cũng đúng. Phu quân ta từ nay về sau nhất định sẽ chạy sang chỗ muội nhiều hơn.

Lưu Vân Hi vui sướng gật đầu, nói: - Muội đã nhớ kỹ lời của phu quân rồi đó.

Bỗng nghe bên cạnh vang lên một thanh âm già nua: - Hiền tế à.

- Ấy, cha vợ. Chúc mừng, chúc mừng.

Lý Kỳ vừa nhìn thấy Bạch Thời Trung thì liên tục chắp tay vái.

Bạch Thời Trung sửng sốt, nói: - Ta nói tên tiểu tử nhà ngươi đúng là quá lạ lùng rồi. Muốn nói chúc mừng thì lão phu đây phải chúc mừng nhà ngươi mới đúng.

Thật là phải toát cả mồ hôi. Hóa ra đứa nhỏ trong bụng Thất Nương không phải là cháu ngoại của ông. Có điều hôm nay bất luận kẻ nào nói cái gì, Lý Kỳ đều sẽ không tức giận. Tứ hỷ lâm môn, việc này thật là quá vui mừng. Hắn hớn hở nói: - Cùng vui, cùng vui. cha vợ, tối nay nhất định phải uống vài chén mới được.

Bạch Thời Trung cũng nhịn không được nữa, cười ha hả rộ lên.

Đêm nay nhất định là phải vui sướng rồi. Trong đó vui sướng nhất thì kể ra không ai qua được Lý Chính Hi. Cậu đã trông mong người đệ đệ muội muội này quá lâu rồi. Thằng nhóc này lập tức quấn lấy Phong Nghi Nô hỏi đứa bé trong bụng Phong Nghi Nô là đệ đệ hay là muội muội. Rồi lại quấn lấy Bạch Thiển Dạ hỏi người đệ đệ muội muội này bao lâu nữa mới ra đời. Chọc cho mọi người cười ầm cả lên.

Lý sư phó sầu muộn hồi lâu cũng mừng rỡ, chuyện vui bỗng nhiên ở đâu cứ ùn ùn kéo đến. Cho nên hắn hăng hái phát tiền lì xì cho tôi tớ trên dưới toàn phủ, còn cho ăn ngon hơn chút nữa.

Đêm đã khuya. Sự huyên náo nơi đại sảnh cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

- Ôi!

Vừa mới tắm rửa xong, Lý sư phó đứng dưới tàn cây than nhẹ một tiếng. Hôm nay cuối cùng hắn cũng có thể cùng ở ba người rồi. Ngày này hắn đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Cuối cùng thì hôm nay cũng đã đến. Nhưng hắn lại không dự đoán được sẽ cao hứng như thế. Bởi vì

- Két.

Lý Kỳ đẩy cửa chính phòng ngủ, nhấc chân đi vào. Ánh đèn ố vàng hắt lên một khuôn mặt phiền não.

- Phu quân.

Một tổ hợp âm thanh vang lên.

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, gấp rút thở ra một hơi khí lạnh. Chỉ thấy trên nửa giường có hai người con gái đang lười biếng nằm uể oải. Khóe môi hơi mở, hai tròng mắt long lanh, dung nhan tuyệt sắc, muôn vạn phong tình, dưới lớp áo ngủ lại như ẩn như hiện đôi gò bồng đảo. Thật là cực kỳ mê người.

Đáng giận thay!

Hai mắt Lý Kỳ vừa toát ra lòng ham muốn vừa tức giận. Không ngờ mới có như vậy mà đã mê hoặc ta rồi. Đã như vậy thì quyết không thể nhẫn nhịn được nữa. Hắn bước lên từng bước. Một tay cởi áo lớp áo ngoài rồi lại cởi áo ngủ của mình. Thân trên bắt đầu chuyển động. - Hai vị phu nhân. Các muội là người đang mang thai, mặc ít như vậy sẽ lạnh đó. Mặc thêm vào đi, khoác thêm vào.

Hắn nhanh chóng đem áo ngủ khoác lên người Bạch Thiển Dạ rồi lại đem áo khoác khoác lên người Phong Nghi Nô. Gắt gao bao lấy, sợ như sẽ bị người khác nhìn thấy, mà kỳ thực ở trong phòng này chỉ có mỗi một nam nhân là hắn.

- Ai ôi. Nóng quá đi.

Phong Nghi Nô yêu kiều rên lên một tiếng. Hai vai khẽ động, cái áo khoác trên người từ từ tuột xuống. Làn da của nàng trơn nhẵn không chút tì vết, đôi mắt chớp chớp kia như muốn lấy mạng người ta, khóe môi gợi cảm khẽ cong lên khiến cho người ta phải điên cuồng. - Phu quân, huynh cảm thấy muội mặc một thân áo ngủ này như thế nào?

- Đẹp. Rất đẹp. Nhưng Nghi Nô à, hay là muội cứ mặc thêm quần áo vào đi.

Lý Kỳ nhìn cũng không dám nhìn. Đầu ngoảnh lại hướng bên kia. Nhưng bên này cũng là một cảnh xuân vô hạn. Chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đang mặc một bộ áo màu trắng, đôi gò bồng đảo thẳng tắp, con ngươi linh động tỏa ra ánh hào quang yêu mị.

Mẹ nó, còn có thể vui vẻ mà mở mắt ra sao!

Lý Kỳ nằm giữa hai đại mỹ nhân, nhưng chỉ cúi đầu, bắt đầu đùa bỡn mấy ngón tay của mình.

Bạch Thiển Dạ gắt giọng: - Phu quân à. Chúng ta khó coi lắm sao?

- Rất đẹp.

Phong Nghi Nô lại nói: - Vậy huynh sao đến liếc mắt cũng không thèm nhìn bọn muội một cái?

- Các muội mặc ít quá, phi lễ chớ nhìn. Lý Kỳ tỏ ra vẻ mặt chính khí nghiêm minh.

Phong Nghi Nô ơ một tiếng:

- Phu quân, huynh chẳng phải bình thường luôn dụ dỗ bọn muộn mặc như vậy sao, còn nói cái gì là tình thú giữa vợ chồng

Bạch Thiển Dạ nói: - Đúng vậy đó. Phu quân, huynh không phải lúc nào cũng mang tâm tư xấu xa, bắt chúng ta cùng hầu hạ huynh đi ngủ đó thôi. Hôm nay huynh rốt cục đã được như ý nguyện, sao lại một chút cũng không hứng thú?

*****

Lý Kỳ đáy mắt rưng rưng, ủy khuất nói: - Các muội rõ ràng là cố ý đùa cợt ta. Biết rõ là ta không thể làm mấy chuyện đó với các muội, các muội còn cố ý mặc thành như vầy. Thật là hiếp người quá đáng. U, u, u.

Phong Nghi Nô và Bạch Thiển Dạ cùng cười lên khanh khách.

Hôm nay hai nàng là nhân vật chính, Lý Kỳ đương nhiên sẽ hầu tiếp các nàng. Dù sao các nàng cũng đang mang thai, thân thể yếu ớt, phải an ủi vỗ về nhiều hơn chút. Vậy mà hai nữ nhân này Hắn thật cũng không biết phải ở cùng ai. Cuối cùng Phong Nghi Nô lại chủ động đề xuất cả ba người ở chung, khiến cho Lý Kỳ buồn bực không thôi. Bởi hai nàng đều mang thai, mấy tháng đầu thường kiêng kị việc phòng the, hắn cũng không dám loạn động. Vậy mà giỏi lắm. Hai nữ nhân này còn ăn mặc gợi cảm như thế. Thật là muốn lấy mạng người ta đây mà.

Lý Kỳ nghe bọn họ cười, trong lòng buồn bực muốn chết, nói: - Hai muội thật là không có lương tâm. Phu quân ta một lòng tình thâm ý trọng, các muội còn giày vò ta như vậy.

Bạch Thiển Dạ cười khanh khách nói: - Cũng không nên trách muội. Là chủ ý của Phong tỷ tỷ đó.

Phong Nghi Nô vội nói: - Giỏi cho Thất Nương muội, không ngờ lại bán đứng ta. Thật là không có nghĩa khí mà.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Nghi Nô, muội cho rằng Thất Nương không nói thì ta không biết sao? Chủ ý này, trừ muội ra còn có ai nghĩ ra được chứ?

Phong Nghi Nô cười một tiếng, nói: - Xin lỗi nhé. Chúng ta cũng chỉ là muốn nhìn bộ dạng chính nhân quân tử của phu quân một chút thôi mà.

Lý Kỳ có ý giận nói: - Có ý gì chứ? Ta vẫn luôn là bậc chính nhân quân tử, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn kia đã trở thành thói quen của ta rồi.

Hai nàng đồng thời ngẩng đầu lên, đảo tròng mắt, rồi cùng nhau hôn lên hai bên má Lý Kỳ.

- Cảm ơn huynh, phu quân.

Cũng đúng. Hôn như vậy thì cũng không có việc gì. Mắt Lý Kỳ sáng lên, trong lòng mừng thầm. Hai tay vòng ra ôm hai nữ nhân vào lòng, lần lượt hôn hai người một chút, cười nói: - Phu quân không thể làm một ông chủ thua thiệt được. Các muội đã hôn ta thì ta cũng phải hôn lại các muội.

Hai nàng dựa vào ngực Lý Kỳ, liếc mắt nhìn nhau không khỏi ửng hồng nét mặt. Đều không dám nhìn đến phía bên kia. Bọn họ vừa rồi cũng là đã cố gắng chống gượng lắm rồi. Lúc sau thì cùng ngủ với Lý Kỳ trên một cái giường.

Lý Kỳ ôm hai nữ nhân trong lòng như là ôm bảo bối, trong lòng vô cùng tĩnh lặng, một chút tà niệm cũng không có, không khỏi cảm thán nói:

- Thật ra có thể ôm hai muội như thế này, ta đã cảm thấy quá thỏa mãn rồi.

Phong Nghi Nô nói: - Kỳ thực bọn muội có được sự yêu thương của phu quân cũng là trời cao đã ban ân cho bọn ta rồi. Phu quân huynh tuy không phải là chính nhân quân tử nhưng quả là một người chồng tốt.

Đây là khen hay là chê vậy chứ? Lý Kỳ không biết nên khóc hay nên cười, nói: - Các muội lẽ nào lẽ nào không chê ta hoa tâm sao?

Bạch Thiển Dạ mím môi cười, không nói.

Phong Nghi Nô trộm cười một tiếng, bỗng nghiêm túc nói: - Ai dám nói như vậy chứ? Nam nhân bình thường chỉ yêu một nữ nhân, săn sóc, yêu chiều chu đáo mọi bề đã khó khăn vô cùng rồi. Phu quân huynh lại có thể yêu thương, trân trọng nhiều nữ nhân như vậy. Phu quân muội mới đáng là nam tử.

Lý Kỳ hất đầu, tự sinh ra một loại cảm giác tự hào nói: - Nghi Nô, muội đúng là biết nói chuyện. Nhưng mà nghe muội nói như thế, xem ra việc này ta còn cần phải khiêu chiến tới cực hạn, tìm thêm vài cô nữa về đây.

- Huynh dám?

Cả hai nữ nhân đồng thanh một tiếng. Nhưng lại thấy vẻ cười xấu xa của Lý Kỳ, biết là đã bị lừa. Bạch Thiển Dạ liền vỗ nhẹ vào lồng ngực Lý Kỳ nói: - Phu quân, huynh thật là xấu xa.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ta đây không phải là đang học theo các muội sao. Biết rõ ta phải thủ lễ mà còn dám ăn mặc xinh đẹp gợi cảm như vậy.

Phong Nghi Nô thẹn thùng nói: - Phu quân, việc lần này xem như là bọn muội không đúng. Huynh đồng ý với muội việc này đi, đợi bọn muội sinh hạ đứa nhỏ xong thì thì bọn muội sẽ cùng với huynh Nói đến phần sau, thanh âm của nàng nhỏ lại như tiếng muỗi ngâm.

Lý Kỳ lại nghe thấy rõ ràng, mắt sáng ngời, nói: - Thật chứ?

Bạch Thiển Dạ vội nói: - Muội đây không bằng lòng đâu.

- Thất Nương.

Lý Kỳ cười xấu xa, một tay ôm Thất Nương khẽ nâng lên xoa lấy gò bồng đảo của nàng.

Bạch Thiển Dạ cảm thấy trước ngực nhột nhột, hai má nóng lên, vội vàng nắm lấy bàn tay kia, sẵng giọng quát: - Phu quân, huynh làm gì vậy? Muội đang mang thai đó.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Muội cũng biết là muội đang mang thai sao. Các muội đem hỏa dục ra thiêu đốt người ta, ta sẽ không để các nàng yên ổn đâu, xem ai nhịn được ai nào. Nói xong bàn tay kia của hắn cũng thuận thế áp xuống. Bởi vì các nàng bên trong cái gì cũng không mặc nên Lý Kỳ hoàn toàn có thể cảm nhận được sự nhẵn mịn tinh tế ở phía dưới.

Phong Nghi Nô ở một bên cũng giật dây nói: - Phu quân, muội ủng hộ huynh. Phải giáo huấn cho tốt cô gái nhỏ này, tốt nhất là biến muội ấy thành một thân hỏa dục, cả đêm không thể say giấc.

- Phong tỷ tỷ, tỷ sao có thể đối xử với ta như vậy. Bạch Thiển Dạ hờn dỗi nói một câu, nắm chặt tay Lý Kỳ cầu xin tha thứ, nói: - Phu quân. Thất Nương van huynh đó.

Lý Kỳ nói: - Vậy muội có đáp ứng đề nghị của Nghi Nô không?

Bạch Thiển Dạ thoáng trừng mắt nhìn Phong Nghi Nô nói:

- Đều tại tỉ, kéo luôn ta xuống nước. Muội muội đáp ứng là được chứ gì. Lời nói được một nửa, mặt nàng đã vùi vào rãnh ngực sâu kia.

Lý Kỳ ừ một tiếng, nói: - Này thì còn được. Trong lòng lại vui đến nở hoa rồi.

- Tốt lắm. Huynh sẽ để muội như ý.

Bạch Thiển Dạ liếc mắt nhìn Lý Kỳ một cái, nói: - Muội không để ý tới các người nữa. Muội đi ngủ trước.

Phong Nghi Nô cười khanh khách nói: - Thất Nương. Muội có phải là không nhịn được rồi?

- Không Không phải. Muội ngày mai cò phải vào triều sớm. Trong giọng Bạch Thiển Dạ mang chút hoảng hốt.

Lý Kỳ đột nhiên nói: - Thất Nương. Muội an tâm ở nhà nghỉ dưỡng đi. Huynh ngày mai sẽ giúp muội xin phép.

Bạch Thiển Dạ vội vàng nói: - Vậy đâu có được!

Lý Kỳ nói: - Không có gì là không được. Muội từ lúc đi theo ta, vốn đã không có ngày nào nhàn hạ. Nhân cơ hội này thì hãy ngoan ngoãn nghỉ ngơi thật tốt một chút. Nói xong cánh tay hắn lại thêm vài phần lực đạo.

Bạch Thiển Dạ sửng sốt, lại nhìn Lý Kỳ, hai đầu mày vừa nhấc lên liền lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nói: - Được rồi.

Lý Kỳ lại nói với Phong Nghi Nô: - Nghi Nô. Việc của Hội Phụ nữ, muội cũng nên giao cho Vương Thị xử lý đi.

Phong Nghi Nô nói: - Nhưng

Lý Kỳ đã cắt đứt lời nàng, nói: - Không có nhưng nhị gì hết. Bắt đầu từ bây giờ, các muội đều phải ở nhà an tâm nghỉ dưỡng cho ta, không cần phải làm lụng vất vả nữa, việc còn lại ta sẽ tự mình giải quyết.

Trong giọng nói của hắn mang chút ngỗ ngược uy nghiêm.

Đừng thấy Lý Kỳ bình thường hay bị các nàng trêu chọc, một khi hắn đã nghiêm túc rồi thì không gì thay đổi được. Bọn Phong Nghi Nô các nàng vẫn phải nghe theo ý kiến của hắn. Dù sao thì hắn cũng là chủ của gia đình này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<