Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1585

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1585: Không thể lui được nữa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Đây là chiến thuật kinh điển của Tây Hạ... chiến thuật bầy sói.

Kiểu chiến thuật bầy sói này là một kiểu chiến thuật đơn giản thô bạo mà không văn hóa.

Đơn giản tới mức độ nào?

Chỉ là từng cánh quân một, không còn có gì khác. Không giống những người văn hoá Trung Nguyên kia làm bát quái trận gì đó, khoác lác đó là rối tinh rối mù, nhưng khi đánh nhau, một khi bị vỡ, thì toàn bộ tan tành, bầy sói kia thì không là như vậy, đơn giản thô bạo, không ai từng thấy bầy sói đạp trên trận bát quái đi đánh nhau.

Nhưng nếu ngươi nói đơn giản, kỳ thật cũng không phải đơn giản như vậy.

Nói là từng cánh quân một, nhưng Tây Hạ vì bồi dưỡng loại trận pháp này, về chi tiết thì cũng đủ công phu.

Sói sống bầy đàn. Sói đều là sinh sống chung cùng nhau. Như vậy chiến thuật bầy sói cũng giống như thế.

Một cánh quân là trăm binh lính, nhưng mà, chính là một trăm binh lính này bình thường đều là sinh hoạt chung với nhau, dù sao ăn uống tè ị đều cùng một chỗ là được rồi, binh doanh của Tây Hạ chính là đơn vị của cánh quân.

Điều này cũng tạo thành tình cảm vô cùng tốt đẹp của một trăm binh sĩ này. Như vậy khi đánh trận, nếu chiến, mọi người cùng nhau chiến, nếu lui, mọi người cùng nhau lui, đánh một người, cũng là một trăm người cùng xông lên, đánh một ngàn người, cũng là một trăm người cùng xông lên, đồng sinh cộng tử. Điều này sẽ không xuất hiện ở thất bại của Đại Tống, trốn chạy, giẫm đạp lên nhau, không cần đến kẻ thù động thủ, chính mình đã giẫm chết đồng bào của mình rồi, chạy mạng quan trọng hơn nha, ngươi chắn trước mặt ta, đây không phải là muốn hại ta sao, đương nhiên ta phải giết chết ngươi.

Đoàn kết lực lượng lớn, kiểu chiến thuật này có thể phát huy sĩ sức chiến đấu của binh lính Tây Hạ đến mức tận cùng.

Mặt khác, chính là kiểu chiến thuật này nhất định phải phối hợp với Thiết Diều Tử. Nếu như đối phương duy trì trận hình vô cùng tốt, thì ngươi trên một trăm người cũng chỉ là chịu chết, cho nên bên trong chiến thuật bầy sói, bình thường Thiết Diều Tử chính là dùng để xung phong. Thứ nhất, làm loạn trận hình của quân địch. Thứ hai, yểm hộ bộ binh của mình xông lên.

Nếu chỉ luận về sức chiến đấu của hai bên Kim, Hạ, thì chắc chắn vẫn là quân Kim mạnh hơn, nhiều thì không nói rồi, quân Kim nhiêu ngựa. Hơn nữa người Nữ Chân đến nay vẫn chưa bị người Hán đồng hóa, vẫn duy trì một trái tim dã thú, nhưng người Đảng Hạng hơn phân nửa cũng đã bị người Hán đồng hóa rồi, mất đi không ít dã tính.

Vốn dĩ bất kể là Hoàn Nhan Tông Vọng, hay là Lưu Ngạn Tông, cũng đều là nghĩ như vậy, cho rằng chỉ cần dẫn dụ quân Tây Hạ ra ngoài, vậy thì chính là thịt trên thớt gỗ.

Nhưng chiến trường liền là vô cùng vi diệu, trước khi đánh, hai bên đều cho là mình tất thắng, một khi đánh nhau, ai cũng không hoàn toàn nắm chắc, bởi vì bất kỳ một bất ngờ nào cũng đều có thể thay đổi toàn bộ chiến cuộc. Cho nên tướng quân thường thắng chân chính, đó là điều hết sức có được, kỳ thật rất nhiều điều đều là thổi phồng ra, nhìn chung lịch sử thế giới đều không có mấy người. Napoléon lợi hại à, đánh thắng cả đời, một trận chiến Waterloo là trở về trước giải phóng rồi.

Quân Kim không phải không bằng đối phương về thực lực, mà là lượt xung phong này bị Thiết Diều Tử của đối phương đánh u mê rồi, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào nữa.

Dưới kiểu tình huống này, thì còn đánh thế nào.

Kèn ngân dài, tuy nhiên không phải kèn xung phong, mà là kèn rút lui.

Quân Kim hoảng loạn cũng không thèm ham chiến, vừa nghe tiếng kèn, khẩn trương lui lại.

Đại tướng Tây Sát Hach Hạ thấy mình đã đánh bại quân Kim, không khỏi mừng như điên, lại thấy quân Kim đã bại lui, làm sao chịu thả cho bọn chúng rời đi, khẩn trương mệnh lệnh đội ngũ ngăn cản hai bên tây, nam, dù sao toàn bộ quân Kim đều là kị binh nhẹ, đuổi không kịp, chỉ có thể dùng cách ngăn cản.

Quân Kim tung hoành thế giới, nếu chạy, hiện nay vẫn chưa có người nào đuổi theo kịp. Luận về công phu chạy trốn này, cũng là quân Kim lợi hại nhất, kẻ kém nhất chính là quân Tống, vài lần chạy trốn đại chiến, đều là toàn quân bị diệt, cũng bị người ngoài cười nhạo, quân Kim cũng là chạy trốn như thế, nhưng người ngoài lại xem đây là chiến thuật, điểm khác nhau chính là ở chỗ quân Kim chạy trốn, vẫn có thể quay lại giết, quân Tống một khi chạy trốn, thì thật là đầu cũng không dám quay lại.

- Đáng ghét!

Lưu Ngạn Tông mắng to một câu, quyết định thật nhanh, suất lĩnh đại quân triệt lui hướng bắc.

Hướng đông này chính là Qua Châu, ngươi đi về hướng đông, chẳng phải là chui đầu vô lưới, cho người ta làm sủi cảo hay sao? Đường đến lại bị đại quân Tây Hạ chặn mất rồi, chỉ có rút lui theo hướng bắc.

Sát Hach thấy quân Kim triệt lui hướng bắc, không khỏi mừng rỡ, khẩn trương mệnh lệnh binh lính truy kích.

Đại tướng Can Ba bên cạnh ông ta khuyên can: - Tướng quân, chúng ta sợ không đuổi kịp quân địch.

Đây là một câu nói thật. Bọn họ là do bộ binh và trọng kỵ tạo thành, gặp được thời xung phong lợi hại, nhưng năng lực truy kích thì kém xa, đối phương lại là quân Kim.

Sát Hach ngồi trên lưng ngựa, vô cùng tự tin nói: - Chúng ta không cần đuổi theo quân địch, chỉ cần đẩy vào sa mạc phương Bắc, hừ, đừng nói bọn chúng đến đường ra cũng không tìm thấy, chỉ chút lương thực này của bọn chúng, làm sao đủ dùng, ta muốn đám ác tặc Nữ Chân này chết đói ở sa mạc.

Đây chính là chủ lực của quân Kim, nếu như có thể tiêu diệt, như vậy thì quân Kim chỉ có thể lui lại, nguy cơ sẽ hóa giải, sức hấp dẫn này thật sự là quá lớn.

Lưu Ngạn Tông suất lĩnh đại quân chạy trốn một ngày đêm, giờ mới ngừng lại được, tuy rằng đã thoát khỏi truy binh, nhưng gã cũng biết không bao lâu nữa, quân địch sẽ đuổi theo đến, nhưng gã cũng không dám đi lên phía trước nữa, bởi vì phía trước là một vùng sa mạc rộng lớn vô ngần.

- Phó Đô Thống, sa mạc này đâm sâu mấy trăm dặm, vốn dĩ đây cũng thuộc một con đường phải đi qua của hành lang Hà Tây, từ Qua Châu băng qua sa mạc này là đi hướng Y Ngô, nhưng hiện giờ thương nhân đều đi vòng Sa Châu, bởi vì sa mạc này môi trường vô cùng ác liệt, gần như không tìm thấy nước, vì vậy con đường này đã biến mất.

Hoạt Lý Cải nói: - Phó Đô Thống, chúng ta chưa quen với sa mạc này, hơn nữa chúng ta có mấy vạn nhân mã, nếu như vào sa mạc, một khi lạc đường, có thể toàn bộ sẽ chết trong sa mạc.

Lưu Ngạn Tông cau mày, thầm nghĩ, một mình ta chết không có gì đáng tiếc, cũng không phụ sự tín nhiệm của Đô thống đối với ta. Đô Thống giao ba vạn nhân mã này cho ta, có thể nói là đánh cược hết thảy, nếu ta thất bại, cho dù chết cũng không có thể thứ tội. Nghĩ tới đây, gã cấp hỏa công tâm, đột nhiên phát ra một tiếng kêu, môi dưới một mảng đỏ tươi.

- Phó Đô Thống.

Đại tướng bên cạnh vội vàng tiến lên, tất cả đều lo lắng nhìn Lưu Ngạn Tông.

Lưu Ngạn Tông nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của bọn họ, thầm nghĩ, ta là Thống soái, nếu là ta cũng tiết khí, thì những binh lính kia đâu còn dũng khí chiến đấu? Nhấc tay lên, lau máu trên môi, cười nói: - Các ngươi yên tâm, ta không sao, chỉ là hơi khát nước thôi.

Câu nói đùa này thật là có chút lạnh!

Các đại tướng không sao cười nổi. Đại tướng Na Dã nói: - Phó Đô Thống, chi bằng chúng ta đánh, nhất quyết tử chiến với kẻ thù.

Lưu Ngạn Tông gật đầu, ánh mắt kiên quyết nói: - Chiến, nhất định là phải chiến, vào sa mạc là tuyệt đối không được, vấn đề là điều Đô Thống muốn không phải thảm thắng, mà là toàn thắng, nếu chúng ta liền hao hết quân tinh nhuệ ở đây, vậy thì cho dù thắng, cũng chỉ có thể lui binh.

Các tướng sĩ nghe ảm đạm không nói gì, hiện tại đánh còn không thắng được, càng miễn bàn đến toàn thắng, nói dễ hơn làm a.

Hoạt Lý Cải nói:

- Thiết kỵ của đối phương rất lợi hại, đao thương bất nhập, bọn này mà xông lên, căn bản là không ngăn được, còn cả bộ binh của bọn chúng cũng vượt xa bộ binh của quân Tống, vô cùng đoàn kết, rất khó phá vỡ bọn chúng.

Mưu sĩ Đổng Văn ở bên cạnh đột nhiên nói: - Nhưng ta vẫn luôn cho rằng thiên hạ không có quân đội vô địch. Thiết kỵ của quân địch cũng không phải là không có khuyết điểm. Vừa rồi lúc rút lui, ta đã cẩn thận quan sát một chi thiết kỵ kia, tính linh hoạt của bọn chúng kém xa chúng ta.

Lưu Ngạn Tông như thoáng chút suy nghĩ, gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, trên đời này không có quân đội vô địch, cho dù có cũng nên là quân đội Đại Kim của chúng ta.

Nói tới đây, gã dừng một chút. Nói:

- Cung tiễn bình thường rất khó bắn thủng thiết giáp của đối phương, hơn nữa bọn họ là nhân mã nhất thể, người chết không ngã, nhưng mà cường nỏ của chúng ta vẫn là có thể bắn xuyên thiết giáp của đối phương. Về phần bộ binh của đối phương, kỳ thật trang bị không có thiết kỵ hoàn mỹ, chỉ vì thiết kỵ đã phá tan trận hình của chúng ta, bộ binh của bọn họ mới có thể phát huy tác dụng lớn như thế, chỉ cần chúng ta nghĩ biện pháp khắc chế thiết kỵ của quân địch, bộ binh của bọn họ không đáng để lo nghĩ.

- Ưu thế của chúng ta là linh hoạt, ưu thế của bọn chúng là thiết giáp, nếu như kiên quyết xông lên, không thể nghi ngờ là dĩ kỷ chi đoản công bỉ chi trường, linh hoạt, thiết giáp... !

Lưu Ngạn Tông không ngừng lặp lại hai từ này, bỗng nhiên mắt sáng ngời, gã đột nhiên cười ha hả, nói:

- Ta nghĩ ta đã tìm được kế sách phá địch rồi.

- Phó Đô Thống có thượng sách gì?

Các tướng sĩ vội vàng hỏi.

Lưu Ngạn Tông lạnh lùng cười, nói: - Kỵ binh hạng nặng không nại lao, chạy không nhanh, hơn nữa quay đầu tương đối khó khăn, bọn họ xung phong đều là đấu đá lung tung, là một đường thẳng tắp, không thể quay lại, cho nên chúng ta nhất định không thể giao phong chính diện với bọn chúng, chúng ta phải lợi dụng tính linh hoạt của chúng ta, ngựa đi đường xiên, mở ra hai cánh tả hữu, phân tán đội ngũ ra trước, tránh xung phong của thiết kỵ quân địch, sau đó tập trung lại tấn công trận bộ binh của quân địch, qua lại đối xung.

Hoạt Lý Cải, Na Dã, đợi lát nữa khi giao chiến với quân địch, các ngươi mỗi người lĩnh một ngàn cường nỏ, đợi khi thiết kỵ của quân địch lao đến, lập tức lần lượt siết chặt thiết kỵ của quân địch từ hai bên tả hữu. Nhưng phải nhớ không thể đụng đao thương với bọn chúng, nếu bọn chúng đuổi theo, các ngươi lập tức lui đi, còn bên kia liền truy kích qua, dùng cường nỏ đánh chết kẻ thù. Nói tóm lại, các ngươi phải làm sao mà không cần rút đao ra, dây cung không rời tay.

Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, trận chiến này quan trọng nhất là chính là tính nhẫn nại, tuyệt đối đừng có nghĩ một hơi tiêu diệt kẻ thù, đây là một trận chiến thi đấu tính nhẫn nại, chỉ cần chúng ta có đủ tính nhẫn nại, cho dù chúng ta không giết chết kẻ thù, chúng ta cũng có thể khiến bọn chúng suy sụp, trận chiến này chúng ta tất thắng là không thể nghi ngờ.

Nói xong, gã lại hướng tới đoàn người, chắp tay nói:

- Các vị tướng quân, hiện giờ chúng ta đã không thể lui được nữa, có thể nói là tử chiến đến cùng, thành bại ở lúc này. Lưu Ngạn Tông ta nếu không phải lúc trước Đô Thống giữ lại cái mạng ti tiện này của ta, chỉ sợ mười năm trước ta đã chết rồi. Thật sự khi chết không có gì đáng tiếc, nhưng ta không thể phụ sự tín nhiệm của Đô Thống đối với ta, trận chiến này chúng ta nhất định phải thắng, hơn nữa nhất định phải đại thắng, quyết không thể làm nhục uy danh của Đô Thống.

Các tướng sĩ không một người lên tiếng, đều cắn chặt răng, hai mắt tỏa ra sát khí nồng đậm.

Muốn nâng cao tinh thần của quân Kim, không có bất kỳ thứ gì hữu dụng hơn so với bốn chữ "Hoàn Nhan Tông Vọng" này. Bởi vì Hoàn Nhan Tông Vọng chính là hóa thân của quân Kim, cũng giống như Hoàn Nhan A Cốt Đả trước kia.

Trận chiến này vô cùng mấu chốt, phải biết rằng Hoàn Nhan Tông Vọng đã dự định đích thân lãnh binh tới, chỉ là Lưu Ngạn Tông lo lắng sức khỏe của gã ta, vì vậy mới thỉnh mệnh tiến đến, hoặc là thắng, hoặc là chết. Đây là ý niệm trong đầu của Lưu Ngạn Tông lúc này, cũng là ý niệm duy nhất trong đầu các tướng sĩ còn lại.

Lưu Ngạn Tông lập tức chỉnh đốn nhân mã, ngoại trừ hai nghìn kỵ xạ binh ra, gã lại chia các binh mã còn lại làm bốn đại đội, ước chừng năm nghìn người một đội, trong đó lại phân thành năm tiểu đội.

Vừa mới điều chỉnh xong, truy binh của Tây Hạ đã đuổi theo đến.

Nơi này gần sa mạc, là một mảnh bình nguyên rộng lớn, đối với vùng chiến địa này, Lưu Ngạn Tông hết sức hài lòng.

Đợi khi quân đội Tây Hạ tới nơi, Lưu Ngạn Tông đã nghiêm chỉnh mà đối đãi.

Bùng... !

Hoàng thổ bay lên, vạn mã cùng bay.

Người Nữ Chân không thể lui được nữa vô cùng kiên định nhằm về phía quân địch.

Đây không chỉ là trận chiến tử chiến đến cùng, cũng là đánh cược uy danh Hoàn Nhan Tông Vọng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<