Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1581

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1581: Không bì kịp ngươi
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Không quá hai ngày, tin tức Kim quốc khai chiến với Tây Hạ đã truyền đến kinh đô Biện Lương Đại Tống.

Phải biết rằng Tây Hạ và Kim quốc là hai quốc gia thực lực mạnh nhất bên cạnh Đại Tống, hai quốc gia bọn họ giao chiến, toàn bộ Đại Tống cũng chấn động theo, bởi vì chuyện này nhất định sẽ lan đến Đại Tống.

Trong lúc nhất thời khắp Biện Lương cũng đều bàng hoàng.

Trong đại điện, quần thần nước miếng tung bay, cãi vã không ngớt, người nào người nấy đều tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, nguyên nhân bọn họ cãi vã đương nhiên cũng là vây quanh chuyện của Tây Hạ.

Rất hiển nhiên, Tây Hạ nhất định sẽ xin giúp đỡ của Đại Tống. Dựa vào đại quốc phương bắc hoặc là đại quốc Trung Nguyên vẫn là sách lược ngoại giao Tây Hạ từ trước tới nay, đây cũng là thủ đoạn sinh tồn của Tây Hạ. Dù sao bọn họ ít người đất nhỏ, cũng không đủ năng lực để nuốt bất kỳ một đại quốc nào, như vậy thì chỉ có dựa vào một đại quốc khác để bảo chứng sự an toàn của mình. Hiện giờ Kim quốc quyết tâm muốn tiêu diệt bọn họ, vậy thì người Đảng Hạng nhất định sẽ thỉnh cầu Đại Tống viện trợ.

Đây là chuyện nhất định, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Mấu chốt chính là ở chỗ rốt cuộc Đại Tống có nên ra tay giúp đỡ hay không?

Một số đại thần liền đề nghị Triệu Giai khẩn trương xuất binh tương trợ, liên hợp Tây Hạ cùng nhau chống lại Kim quốc, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất, Kim quốc đối với Đại Tống vẫn như hổ rình mồi, lần trước suýt nữa đã nổ ra chiến tranh, mà mấy năm gần đây Tây Hạ và Đại Tống giao hảo, thành lập ngoại giao không tồi, quan hệ hết sức hòa hợp, lưỡng hại tương quyền đương thủ kỳ khinh, trợ giúp Tây Hạ chính là trợ giúp chính mình a.

Thứ hai, hiện giờ mà nói thực lực quân sự của Kim quốc mạnh hơn chúng ta và Tây Hạ, lưỡng nhược nhất cường này, tất nhiên là liên hợp kẻ yếu chống lại kẻ mạnh, nếu như ngươi lại liên hợp Kim quốc, đó là chuyện tuyệt đối không được, liên Kim diệt Liêu lúc trước còn rõ mồn một trước mắt, đây chính bài học như máu a!

Thứ ba, hiện giờ Kim quốc đã vô cùng cường đại rồi, nếu Tây Hạ cũng để cho bọn họ tiêu diệt, địa khu Hà Sáo rơi vào trong tay người Kim, như vậy thì Kim quốc có thể hai mặt giáp công Đại Tống ta từ phía tây, phía bắc, lại có thể xuất binh địa khu Hà Hoàng. Xuất phát từ chiến lược mục đích, cũng có thể xuất binh cứu viện.

Nhưng, người phản đối cũng không ít, cũng có ba nguyên nhân chủ yếu.

Thứ nhất, không nên quên, Tây Hạ này cũng là kẻ thù của chúng ta. Kẻ giết con dân Đại Tống ta nhiều nhất không phải Liêu quốc, cũng không phải Kim quốc, mà là Tây Hạ. Tây Hạ có huyết hải thâm cừu với chúng ta. Chúng ta không có giậu đổ bìm leo đã là đủ nghĩa khí rồi, dựa vào cái gì mà để con dân của chúng ta đổ máu vì người Đảng Hạng gã chứ!

Thứ hai, chúng ta và Kim quốc cũng là đồng minh. Kim quốc chỉ là xuất binh Tây Hạ, hơn nữa là sư xuất hữu danh, nếu như chúng ta xuất binh thì đó chính là sư xuất vô danh nha. Hợp lý thì nhiều người trợ giúp, mà không hợp lý thì không có trợ giúp, nói không chừng sẽ còn lừa chúng ta.

Thứ ba, đối thủ này của Tây Hạ không phải là Đại Lý, cũng không phải Nam Ngô, mà là Kim quốc. Chúng ta lại đánh không nổi quân Kim, hơn nữa lúc trước khi quân Kim xuôi nam, Tây Hạ cũng từng xuất binh đối với chúng ta, nếu chúng ta giúp Tây Hạ, như vậy chẳng khác gì là trở mặt với Kim quốc. Đây không thể nghi ngờ sẽ khiến Đại Tống cũng đưa thân vào trong chiến hỏa. Hiện giờ quốc nội chúng ta đang tích cực biến pháp. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, kẻ thù suy yếu lẫn nhau, chúng ta nhân cơ hội phát triển, lấy kế cầu lâu dài.

Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, tranh cãi từ buổi sáng đến giữa trưa, tranh cãi đến mức không thể dứt ra, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý. Triệu Giai bị bọn họ làm cho đau hết cả đầu. Vừa hay đã đến giờ cơm trưa, Triệu Giai vội vàng mời bọn họ ăn cơm, cũng nhân cơ hội cho cái tai được thoải mái.

Sau khi cơm nước xong, buổi triều sẽ tiếp tục.

Lần này thì Triệu Giai không thể để cho bọn họ lại tranh cãi nữa. Dù sao bọn họ nói đi nói lại cũng chỉ là mấy cái lý do như vậy, y cũng hiểu được rồi, ánh mắt này thoáng nhìn, đầu tiên là hướng tới Tần Cối dò hỏi: - Tần Thiếu tể, khanh cho là chúng ta có nên viện trợ Tây Hạ hay không?

Tần Cối đứng ra nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cảm thấy nên giúp cũng không nên giúp, mấu chốt là xem làm như thế nào có lợi hơn đối với Đại Tống ta, hiện giờ Tây Hạ vẫn chưa phái người đến, bây giờ nói đến chuyện này, không khỏi có chút quá sớm rồi.

Lý Cương nói: - Thiếu tể nói vậy sai rồi, Kim quốc đối với Đại Tống chúng ta vẫn như hổ rình mồi, tà tâm bất tử, nếu Kim quốc tiêu diệt Tây Hạ, thì đối tượng tiến công kế tiếp của Kim quốc nhất định là chúng ta, đây không phải là xem chúng ta có được cái gì, mà là chúng ta nhất định phải xuất binh tương trợ, trợ giúp Tây Hạ chính là giúp trợ bản thân chúng ta.

Tần Cối nói: - Nhưng Viện trưởng Tư pháp có thể nắm chắc nhất định có thể trợ giúp Tây Hạ đánh lui quân Kim, nếu chẳng may thua? Hơn nữa Tây Hạ từ trước vốn là một dạ hai lòng, vào thời điểm sinh tử như thế này, nếu chẳng may Tây Hạ vì sinh tồn, mượn oai Đại Tống ta, chạy tới đàm phán với Kim quốc, thậm chí liên hợp Kim quốc đối phó chúng ta, loại chuyện này Tây Hạ cũng làm không ít, vậy không phải chúng ta đây phải bù đắp tổn thấy sao? Nói không chừng còn có thể tổn thất thê thảm.

Lý Cương nghe thấy vậy sửng sốt, không thể phản bác.

Chính xác. Người Đảng Hạng một lòng hai dạ có thể làm bất cứ chuyện gì để sinh tồn. Từ khi bọn họ kiến quốc tới nay, nghĩa khí, đạo nghĩa chó má gì đó đều không có duyên với bọn họ. Bọn họ lúc thì dựa vào Đại Tống, lúc thì dựa vào Liêu quốc, lúc thì lại thần phục Kim quốc, lúc thì lại kết minh cùng Đại Tống, đủ để chứng minh hết thảy, ngươi đi giúp y, vậy ngươi phải suy nghĩ lại xem liệu y có lấy oán trả ơn hay không.

Chính khách này chính là như vậy đấy. Mỗi khi làm một chuyện, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến không phải là sẽ được cái gì, mà là dự tính thất bại sẽ có hậu quả gì, nếu như tổn thất lớn nhất cũng có thể chấp nhận, vậy thì mới suy nghĩ đến vấn đề thu lợi. Đây không chỉ là chính khách, cũng là thói quen tư duy của thương nhân.

Nếu Tây Hạ thật sự lại thần phục Kim quốc, cùng Kim quốc đến đối phó Đại Tống, này rõ ràng chính là điều Đại Tống không chịu được, cho nên Lý Cương cũng không phản bác.

Triệu Giai nghe được gật đầu, nói: - Vậy ý của Tần Thiếu tể là chúng ta án binh bất động, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Tần Cối nói: - Vi thần đúng là có ý này.

Triệu Giai ừ một tiếng, lại hướng tới Trịnh Dật dò hỏi: - Tam Ti Sứ, còn khanh nghĩ như thế nào?

Trịnh Dật lúng túng nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tán thành đề nghị của Tần Thiếu tể.

Triệu Giai nhướn mày, nói: - Án binh bất động? Yên lặng theo dõi kỳ biến? Vậy các khanh cũng khác gì là không nói.

Tần Cối, Trịnh Dật trầm mặc mà chống đỡ, chuyện xảy ra đột ngột như vậy, hơn nữa đây cũng không phải là việc nhỏ. Quan hệ, thế lực của ba nước Tây Hạ, Đại Tống, Kim quốc rắc rối phức tạp, đó thật là cắt không đứt, lý còn loạn, xuất binh hay không cũng đều có thể đem kéo Đại Tống vào chỗ vạn kiếp bất phục. Trước đây Tống Huy Tông cũng là sảng khoái, vung bút lên, liên Kim diệt Liêu, nhưng kết quả đổi lại là cái gì, thiếu chút nữa đã đánh mất nửa giang sơn của Đại Tống rồi. Xét thấy bài học trước kia, cho nên việc này nhất định phải thận trọng và thận trọng, suy xét rồi suy xét, cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ được, nếu chẳng may thất bại, ai sẽ gánh phần trách nhiệm này.

Trong lòng Triệu Giai cũng hiểu, nhưng y cũng không phải là một hoàng đế thiếu quyết đoán. Y chấp chính tới nay, điều yêu cầu chính là nhanh, độc, chuẩn, sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào. Bất kể là xuất binh Nam Ngô, Đại Lý, hay là Thổ Phiên, Nhật Bản, chưa bao giờ y có nửa khắc do dự, một khi quyết định, vậy thì nhất định phải chấp hành. Nếu như chuyện này cũng sợ, chuyện kia cũng sợ, thì còn nói gì đến hoành đồ đại kế.

Kim quốc và Tây Hạ bùng nổ chiến tranh, đến lợn cũng biết rằng trong đó nhất định là có lợi ích, chỉ xem làm sao để thu hoạch thôi.

Triệu Giai đột nhiên quay đầu nhìn Lý Kỳ đứng ở bên phải, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hướng ra ngoài điện nói: - Xu Mật Sứ không có ngủ chứ.

Lý Kỳ chắp tay nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không có ngủ.

Triệu Giai nhìn hắn một cái, như cười như không nói: - Khanh không nói lời nào, trẫm còn thực sự tưởng rằng khanh đang ngủ. Trẫm nhớ từ sáng đến trưa, khanh cũng không có nói một câu. Khanh thân là Xu Mật Sứ, chuyện lớn như thế, khanh nên dẫn đầu góp lời mới phải, nếu như trẫm không điểm tên khanh, có phải khanh còn định tiếp tục giả câm giả điếc hay không?

Lý Kỳ nói: - Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần không có giả câm giả điếc, mà là suy nghĩ.

Triệu Giai nói: - Suy nghĩ chuyện gì?

- Suy nghĩ lời các vị đồng liêu vừa nói.

- Vậy bây giờ khanh suy nghĩ như thế nào?

Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Vi thần cảm thấy các vị đồng liêu đều nói hết sức có lý.

Triệu Giai nói: - Vậy suy nghĩ của khanh là như thế nào, đừng có lại nói cái gì mà yên lặng theo dõi kỳ biến, án binh bất động.

Lý Kỳ lập tức hô to: - Hoàng thượng thánh minh.

Triệu Giai sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: - Kỳ thật vi thần cũng có suy nghĩ giống Tần Thiếu tể và Tam Ti sứ.

- Khanh...

Triệu Giai ra sức gật đầu vài cái, nhấc tay áo lên, đứng dậy bỏ đi.

Thái giám kia cũng không kịp phản ứng, đợi cho Triệu Giai đã ra đại điện rồi, mới vội vàng kêu lên: - Bãi triều.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Quần thần hướng tới ngai vàng trống trơn hô lớn.

- Ôi... Nghỉ rồi, Lý Kỳ liền cảm thán một tiếng.

*****

Tần Cối hiếu kỳ nói: - Sao Xu Mật Sứ lại thở dài?

Trịnh Dật cũng đã đi tới.

Lý Kỳ nói: - Ta cảm giác ta thất sủng rồi.

Uhm?

Những văn võ bá quan chuẩn bị ra đại điện nghe thấy Lý Kỳ vừa nói như vậy, đều ngừng lại, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, lời này quá là dọa người rồi.

Tần Cối đảo mắt hai cái, "ân cần" nói: - Tại sao Xu Mật Sứ lại nói như vậy?

Lý Kỳ nói: - Đây không chuyện rất rõ ràng đó sao? Ba người chúng ta ý kiến nhất trí, nhưng Hoàng thượng chỉ nổi giận với một mình ta, đây không phải thất sủng thì là cái gì.

... !

Mọi người nghe được đều là mồ hôi lạnh tuôn ra như thác nước đổ.

Trịnh Dật muốn cười nhưng lại nín cười, nói: - Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi, ta nghĩ hoàng thượng là đang nổi giận với ba người chúng ta.

- Thật hay giả?

Tần Cối cũng nói: - Ta cũng cho là như vậy đấy, Xu Mật Sứ quá lo lắng rồi.

- Vậy sao?

Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta an tâm rồi, thật là làm ta sợ muốn chết. Ta nói Tần Thiếu tể, lần tới ngài có thể mở đầu tốt hơn được không, đừng cứ chọc cho hoàng thượng giận chứ.

Chẳng lẽ là lỗi của ta à, ngươi có thể nói khác nha, ta cũng đâu có bảo ngươi tán thành đề nghị của ta. Tần Cối trong lòng thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Ta cũng không muốn, thật sự ta cũng không nghĩ ra phương pháp tốt hơn. Không biết Xu Mật Sứ có kế sách gì?

Lý Kỳ than một tiếng, lắc đầu nói: - Nếu ta có kiến nghị hay, thì lúc nãy đã nói rồi, nhưng chuyện này đúng là không dễ phán đoán, giúp và không giúp đều phải chịu mạo hiểm vô cùng lớn, chỉ có thể đợi đến khi cơ hội xuất hiện.

Trịnh Dật gật đầu nói: - Ngài nói không sai, việc này không thể dễ dàng quyết định, lần trước phạt Liêu chính là thiệt điểm này.

Ba người nói chuyện một lát, tất cả mọi người chẳng có biện pháp gì, chỉ có thể buồn bã chia tay.

Vào mùa xuân, cá tới gần kỳ đẻ trứng, trong mình tích súc càng nhiều dinh dưỡng hơn nữa. Cá vào thời điểm này, thân to mà rắn chắc, trong thịt này hàm lượng các loại a-xít a-min tăng nhiều mà hàm lượng lại cân đối, mùi vị của cá cũng ngon hơn, cho nên, mùa xuân là thời cơ tốt để ăn cá, hơn nữa còn có rất nhiều cá biển trở lại Hoàng Hà đẻ trứng. Cho nên hàng năm vào mùa xuân, chỉ cần nghe được chợ cá có thuỷ sản tươi mới về, Lý Kỳ đều bớt thời giờ đến đấy xem thế nào, làm một bữa ăn hàng, bất kể bận rộn đến đâu, điểm truy cầu đó vẫn phải có.

- Xu Mật Sứ, không ngờ là lúc này ngươi vẫn có tâm tư tới đây.

Đi vào chợ cá, Mã Kiều nói với Lý Kỳ bằng vẻ mặt buồn bực. Y thường xuyên đưa Lý Kỳ tới chỗ này, đối với cái này hẳn là đã quá quen rồi, nhưng y vốn cho là hiện giờ loạn trong giặc ngoài, chắc chắn Lý Kỳ sẽ không đi, nhưng chưa từng nghĩ đến, Lý Kỳ vẫn cứ tới.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngươi không nghe nói, hôm nay chợ cá này có một con cá lớn à.

Mã Kiều lắc đầu nói: - Chuyện này tôi thật không có nghe nói.

- Vậy ta sẽ đưa ngươi đi xem thử.

Hai người đi vào chợ cá.

Những người đánh cá vừa thấy Lý Kỳ đến, đều chạy ra đón chào, mời Lý Kỳ đến quầy hàng của bọn họ xem thử một chút, thậm chí có không ít người cầm cá theo muốn biếu cho Lý Kỳ. Đây cũng không phải là nịnh bợ, bởi vì bình thường Lý Kỳ tới đây, cũng giúp bọn họ không ít chuyện, bất kể là việc công hay là việc tư, cho nên bọn họ đều mang lòng cảm kích.

Nhưng Lý Kỳ chỉ xem mà không mua, cũng không nhận cá của bọn họ. Đi vào bên trong, chợt thấy trong một cái chậu gỗ để mấy con cá nóc, Lý Kỳ không khỏi động lòng thèm thuồng nha, đã lâu không có ăn cá nóc rồi, bước nhanh về phía trước, người đánh cá kia thấy Lý Kỳ đến, vội vàng đứng dậy thi lễ, lại vội vàng nói: - Xu Mật Sứ, ngài đến thật đúng lúc, mấy con cá nóc này là tiểu nhân bắt được hôm qua đấy. Vẫn còn tươi rói.

- Vậy à? Vậy ta phải xem sao.

Lý Kỳ đang muốn thò tay xuống, đột nhiên bên cạnh cũng thò ra một bàn tay, quay đầu lại nhìn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, "ơ" một tiếng, nói: - Là Trương Nương Tử à!

Người tới chính là Trương Xuân Nhi.

Trương Xuân Nhi trong mắt lóe ra hào quang khác thường, chắp tay nói: - Xu Mật Sứ? Thật là trùng hợp a!

Lý Kỳ ngây người giây lát, lập tức cười ha hả nói: - Sao nào? Trương Nương Tử cũng muốn nếm thử mỹ vị của cá nóc?

Trương Xuân Nhi lắc đầu nói: - Cũng muốn, chỉ có điều không bản lĩnh này, Xu Mật Sứ là kẻ tài cao gan cũng lớn, nhưng Xuân Nhi thật sự có lòng mà không đủ sức. Chỉ sợ miệng còn đang nếm mỹ vị, đã tiễn cái mạng này đi rồi.

Lý Kỳ nói: - Vậy thì ta sẽ mua tất cả.

- Xu Mật Sứ xin cứ tự nhiên.

Lý Kỳ lập tức hướng tới người đánh cá kia nói: - Đưa tất cả đến phủ của ta, nhớ là cẩn thận một chút, đây là thứ muốn lấy mạng người đấy.

- Xu Mật Sứ xin yên tâm, tiểu nhân nhất định làm thỏa đáng.

Người đánh kia cá cười không ngậm nổi miệng, trong thiên hạ người dám đem cá nóc ra làm cơm canh hàng ngày, cũng chỉ có Lý Kỳ thôi. Hôm qua ông ta đánh được chỗ cá nóc này, trong lòng cũng hết sức buồn rầu, bởi vì mình thì không dám ăn, bán cũng không bán được, chỉ có thể mong đợi hôm nay Lý Kỳ quay lại chợ cá, không thì chỉ có thể đem phóng sinh. Ai ngờ Lý Kỳ cũng đến thật, người này sắp phát tài, đó là việc ngăn cũng không ngăn được a.

Trương Xuân Nhi đột nhiên giơ tay, nói: - Khoan đã. Lại nói với Lý Kỳ: - Không biết hôm nay Xuân Nhi có may mắn nếm thử cá nóc tươi này hay không?

Lý Kỳ hơi trầm ngâm, gật đầu nói: - Cũng được, cá nóc này có duyên với chúng ta, đáng lý nên chia cô một phần, được rồi, hôm nay ta sẽ đem kỹ thuật cá nóc này truyền thụ cho cô.

Trương Xuân Nhi mừng rỡ, vội nói: - Vậy thì thật là vô cùng cảm kích rồi.

Lý Kỳ nói: - Kia không biết là đến Kim Lâu cô, hay là Túy Tiên Cư ta?

Trương Xuân Nhi hơi do dự trong chốc lát, nói: - Tiệm của chúng ta vẫn đang mở cửa làm ăn, chế biến cá nóc ở đấy, chỉ sợ có chút không ổn.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Điều này cũng đúng.

Trương Xuân Nhi nói: - Chi bằng như vậy đi, gần đây ta có một lầu các nhỏ, bình thường rất ít đến ở, chi bằng chúng ta hãy đến đấy đi.

- Được, cứ vậy đi. Tiền này...

- Nên để ta trả.

- Thật sự có lỗi, ta rất ít khi mang tiền ra ngoài, bình thường đều là bọn họ trực tiếp đưa đến phủ của ta.

- Chỉ là chút tiền lẻ, không đáng noi đến, Xu Mật Sứ khách khí.

Trương Xuân Nhi trả tiền, người đánh cá bỏ cá nóc vào một cái thùng gỗ xong, Lý Kỳ liền theo Trương Xuân Nhi ra khỏi chợ cá.

Ba người đến một chỗ yên tĩnh ở phía sau chợ cá, khung cảnh tĩnh mịch và đẹp đẽ, vô cùng thích hợp để định cư.

Trương Xuân Nhi mở cửa ra, đưa tay nói: - Xu Mật Sứ mời.

- Mời.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ mặt biến sắc, trực tiếp ngồi xuống, tự mình rót một chén trà, cười ha hả nói: - Vẫn còn nóng đó a! Uống một ngụm, liên tục nói: - Trà ngon trà ngon, Trương Nương Tử đúng là biết hưởng thụ a!

Nói xong hắn để chén trà xuống, moi ra từ trong ngực một tờ giấy, giơ giơ trước mặt Trương Xuân Nhi lên, cười nói: - Nếu tờ giấy này là cô làm cho người ta đưa, như vậy thì trước đó vài ngày chúng ta gặp nhau ở Tướng Quốc Tự, hẳn không phải là trùng hợp nhỉ.

Trương Xuân Nhi cười mà không nói.

Lý Kỳ lắc đầu thở dài: - Không ngờ được, thật sự không thể tưởng được, Trương Nương Tử, nói một lời xuất phát từ nội tâm, ta từng không chỉ một lần cho rằng ta đã đánh giá cao cô, coi trọng cô đủ rồi, nhưng cô cũng có thể làm cho ta cảm thấy kinh ngạc, xem ra lần này ta lại xem nhẹ cô rồi. Ôi, cũng trách chính ta, đúng là dạy mãi không sửa a. Nhưng không thể không nói một câu, cô đúng là một nữ tử hiếm thấy nha, Lý Kỳ ta là tính toán tường tận, nhưng luôn không thể tính đến cô, lợi hại, thật sự là lợi hại.

Trương Xuân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, như cười như không nói: - Cớ sao Xu Mật Sứ nói ra lời ấy?

Lý Kỳ cười ha hả, không đáp lời này, cất cao giọng nói: - Người ở trên lầu, nếu ngươi vẫn còn không xuất hiện, thì ta phải đi rồi, hiện giờ ta thật sự rất bận rộn.

- Ha ha!

Trên lầu đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng, nói: - Không hổ là Xu Mật Sứ, cũng có thể đoạn sự như thần, chỉ dựa vào số chữ ít ỏi "đến lúc gặp mặt rồi" này đã có thể tính ra ta là ai, Trương Nương Tử so với ngươi, vẫn còn kém xa a!

Lý Kỳ vừa nghe thanh âm này, liền trợn tròn mắt, ngoài miệng cười lạnh nói: - Các hạ khiêm tốn rồi, ta còn xa mới kịp ngươi a!


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1753)


<