← Hồi 1577 | Hồi 1579 → |
Hoàng hà viễn thượng bạch vân gian, nhất phiến cô thành vạn nhận sơn. Khương địch hà tu oán dương liễu, xuân phong bất độ ngọc môn quan. (Sông Hoàng khuất chân trời mây trắng Giữa trùng san thấp thoáng một thành Sáo Khương "Dương Liễu" nghe quanh Ngọc môn quan gió không đành chuyển đi) (Lương Châu từ - Vương Chi Hoán)
Trong bài thơ này không khỏi lộ ra một cảm xúc thê lương, bi tráng.
Điều khiến cho người ta thở dài là, hiện giờ Ngọc Môn Quan đã ra khỏi tầm nhìn của mọi người, từ sau khi Tây Hạ hoàn toàn chiếm lĩnh hành lang Hà Tây, cả vùng địa khu yên ổn hài hòa này, đường xá cũng do Ngọc Môn Quan vòng tới hai châu Qua, Sa, cũng chính bởi sự phát triển của hai châu Qua, Sa, dẫn đến sự đi xuống của Ngọc Môn Quan, thứ lưu lại chỉ có dấu vết thê lương kia.
Nhưng mà, Sa Châu yên ổn gần trăm năm, nghênh đón một đại họa.
Người Nữ Chân đến rồi!
Người Nữ Chân hung hãn bắt đầu phát động cuộc chiến đối với dân tộc Đảng Hạng, có lẽ là cuộc chiến tranh dân tộc Đảng Hạng không thể thừa nhận.
Hơn nữa, đây là một chiến trường được mưu đồ đã lâu!
Hoàn Nhan Tông Vọng đến chỗ này, tất nhiên không phải là tới vì Cao Xương Hồi Cốt và vương triều Đông Khách Lạt Hãn, gã chỉ có một mục đích, chính là Đại Tống. Nhưng mà Đại Tống tập trung trọng binh ở địa khu Yến Vân, từ bắc đến phía nam lại là lớp lớp phòng thủ, Thái Nguyên, Trung Sơn, Hà Gian, Hoàng Hà, cho dù đánh trận nào cũng thắng, chỉ sợ tới được Biện Lương cũng chỉ là vài chục người ít ỏi. Vì vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng không muốn lại giằng co với quân Tống ở địa khu Yến Vân.
Nhưng mà từ tây về phía đông chỉ có hai con đường, hoặc là đường vòng Thổ Phiên, hoặc là mượn đường Tây Hạ, từ khi quân Tống giữ quan khẩu Sơ Lặc này, quân Kim đã không có bất kỳ ảo tưởng nào đối với Thổ Phiên rồi, như vậy thì cũng chỉ còn lại có một con đường, đó chính là Tây Hạ.
Kỳ thật lựa chọn đầu tiên của Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn là Tây Hạ. Bởi vì Tây Hạ dao động không chừng, mấy năm gần đây lại thường xuyên kết giao với Đại Tống, quan hệ rất tốt, nếu không diệt Tây Hạ, lỡ như đến thời khắc quan trọng, nhất cử nhất động của Tây Hạ có thể sẽ làm cho toàn bộ chiến cuộc thay đổi. Vì vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng cho rằng nếu muốn tiêu diệt Đại Tống, đầu tiên phải tiêu diệt Tây Hạ.
Chỉ là vừa hay lúc đó quân Tống đang chinh chiến Thổ Phiên, nếu gã có thể vào đóng quân trong Thổ Phiên, thì có thể tạo thành phiền toái lớn hơn nữa cho quân Tống, đáng tiếc chưa thể đạt được, điều này cũng càng làm quyết tâm tiến công Tây Hạ của gã kiên định hơn.
Ở phía đông nam Ngọc Môn quan có một dải cồn cát rộng lớn, một đội ngũ thật là dài nhìn không thấy điểm cuối, còn đội ngũ phía trước nhất chỉ hóa tạo một điểm đen trong sa mạc.
Hơn mười chiếc xe lạc đà xen kẽ trong đám người, trên xe chất lương thảo, y bị và nước, bọn trẻ con ngồi trên xe, đôi mắt sợ hãi nhìn quê hương dần dần biến mất trong sa mạc, bi thương, đau buồn như vậy. Người lớn lưu lại một dấu chân xa xứ trong sa mạc. Dấu chân đã biến mất, quê hương trong con mắt của họ cũng đã biến mất.
Bọn họ là một thế hệ cư dân của Ngọc Môn quan. Tuy rằng Ngọc Môn quan đã đi xuống, nhưng vẫn có không ít dân chúng sống ở đây. Thế nhưng, bởi vì chiến lược của Tây Hạ là toàn lực phòng thủ Sa Châu, vì vậy Ngọc Môn quan đã bị từ bỏ không lời nói, bọn họ cần phải sớm rời đi, nếu không có lẽ bọn họ sẽ không được thấy mặt trời vào ngày mai nữa.
Nhưng ông trời dường như cũng không thương xót bọn họ.
Phía tây có một đường kẻ đen, đột nhiên có thêm mấy chấm đen. Chấm đen càng ngày càng nhiều, mơ hồ truyền đến từng tiếng kêu gào.
Quân Kim đến rồi!
Trong mắt những người Đảng Hạng này lộ ra vẻ tuyệt vọng, chạy là chạy không thoát, đánh chắc chắn là đánh không lại được. Nhưng đối mặt cái chết, người Đảng Hạng vẫn cầm cung tiễn lên.
Trong sự kinh hoảng, các nam nhân kêu nữ nhân ôm trẻ con cưỡi lạc đà nhanh chóng rời đi, còn bọn họ thì dùng mộc xa tạo thành một đường phòng tuyến. Trong mắt của bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi và dũng cảm.
Đoàn kị binh nhẹ do một ngàn người tổ thành mang theo bụi cát đầy trời chạy tới.
Đây chính là đội quân tinh nhuệ của Hoàn Nhan Tông Vọng, lẽ nào chi dân binh này có thể ngăn cản được? Lúc bụi cát hạ xuống, máu đã chảy thành sông trên sa mạc, điều làm người ta tiếc nuối là, không một ai chạy trốn.
Quân Kim quơ đại đao, vây quanh nhóm phụ nữ và trẻ con, ánh mắt của bọn chúng lộ ra vẻ hưng phấn và kiêu ngạo.
Nhưng làm người ta ghê tởm.
Mặc cho tiếng khóc xé ruột xé gan của những đứa trẻ, bọn chúng cũng không buông tha cho vận mệnh của tù nhân.
Những người này bị chiến lược vứt bỏ.
Quân Kim mới đến biên cảnh hành lang Hà Tây, đã trực tiếp cầm mũi dùi nhắm ngay chỗ giao giới Tây Hạ và Cao Xương Hồi Cốt, cũng chính là Châu Sa. Sau khi Tây Hạ biết được, lập tức áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, từ bỏ vùng đất phía bắc Châu Sa, dù sao đó đều là sa mạc, di dời toàn bộ dân chúng xung quanh về Qua Châu ở phía sau.
Nhưng quân Kim tới quá nhanh. Điều quan trọng hơn chính là, quân Kim nhìn có vẻ hung mãnh, nhưng ở giai đoạn ban đầu vẫn chưa phát động bất kỳ tiến công nào đối với Sa Châu, mà lại chia thành tốp nhỏ, chia đội ngũ làm mười cánh quân lớn, mỗi một cánh quân lớn do một ngàn người tạo thành, trong đó lại chia làm mười cánh quân nhỏ, mỗi một cánh quân một trăm người. Những người này đi đi về về ở phụ cận Qua Châu, cướp đoạt khắp nơi, chỉ là không xảy ra đối kháng chính diện với quân đội Tây Hạ.
Điều này cũng làm cho "vườn không nhà trống" của quân Tây Hạ trở nên vô cùng buồn cười. Bởi vì trong quá trình di dời, hết thảy vật tư nhân lực đều vô cùng tập trung, một khi quân Kim quơ được, thì chính là một lưới bắt hết, đến xe cũng đã chuẩn bị xong, thật là thuận tiện, cứ chém rơi cái đầu là có thể vận chuyển hàng hóa về.
Trong đại trướng quân Kim.
Thuật Liệt Tốc nhảy xuống từ trên lưng ngựa, một cánh tay to lớn túm một người phụ nữ trên lưng ngựa xuống dưới, người phụ nữ tay trói gà không chặt giống như con chim sẻ trong tay gã, bị ném cho một tên binh lính bên cạnh, Thuật Liệt Tốc cười ha ha nói:
- Thưởng cho ngươi.
Tên lính kia hưng phấn liên tục nói lời cảm tạ.
Tiếng cười của Thuật Liệt Tốc lại vang lên dữ dội, rảo bước hướng đến đại trướng trong quân.
- Thuật Liệt Tốc.
Một gã đại hán râu quay nón ở bên trái đột nhiên giơ tay gọi to Thuật Liệt Tốc.
Thuật Liệt Tốc quay đầu nhìn, nói: - Ba Lỗ, ngươi cũng đã về rồi.
- Đã về rồi, đã về rồi.
Ba Lỗ hưng phấn chạy tới, nói: - Thu hoạch của ngươi như thế nào?
Thuật Liệt Tốc nói: - Bắt được hơn một ngàn người, trăm con lạc đà, còn có một ít súc vật.
Ba Lỗ cười ha hả nói: - Lần này thì ta may mắn hơn ngươi một chút, ta gặp may, gặp mấy đám mục thương, dê, bò, lạc đà cộng lại cũng có năm, sáu trăm con, còn có hơn hai ngàn người.
- Tên này được đấy nhỉ!
Thuật Liệt Tốc vỗ mạnh xuống bờ vai của Ba Lỗ.
- Bình thường, bình thường.
Ba Lỗ nói xong, hai con ngươi to đảo quanh vài cái, nói: - Trong một tháng này, khắp nơi đều đã hoang tàn không có dấu người, không có gì để cướp nữa rồi, hơn nữa cũng chẳng có thú vị gì, chỉ giống như đi săn thú thôi, Đô Thống định khi nào thì tiến công Sa Châu đây?
Thuật Liệt Tốc nói: - Chuyện này làm sao ta biết được, phải xem sắp xếp của Đô Thống, đi thôi, đi tìm Đô Thống.
Đi vào đại trướng, chỉ thấy không ít người ngồi bên trong, Thuật Tốc và Ba Lỗ nhìn nhau, cười ha hả nói: - Xem ra chúng ta vẫn coi như là đến muộn rồi.
Đại tướng Bôn Đổ nói: - Cái gì mà coi như là muộn, hai người các ngươi là đến muộn nhất đấy. Các tướng sĩ cười ầm lên.
Thuật Liệt Tốc, Ba Lỗ hơi xấu hổ tiến lên, hướng tới Hoàn Nhan Tông Vọng đang ngồi ở phía trên thi lễ một cái.
Hoàn Nhan Tông Vọng cũng cười cười, nói: - Ngồi đi.
- Vâng.
*****
Thuật Liệt Thư sau khi ngồi xuống, liền nói: - Đô Thống đúng là liệu sự như thần, đã sớm tính đến việc người Đảng Hạng sẽ áp dụng chiến thuật vườn không nhà trống, chỉ sợ người Đảng Hạng nằm mơ cũng không ngờ đến, chúng ta sẽ tương kế tựu kế, bắt những con cá lọt lưới này về trước.
Ba Lỗ cười ha ha nói: - Nghĩ tất bọn họ hiện giờ đang ở Sa Châu lo lắng sợ hãi.
- Ha ha!
Hoàn Nhan Tông Vọng nhẹ nhàng phất tay, nói: - Chẳng phải ta liệu sự như thần, chỉ là ta đã sớm thăm dò chiến thuật trước đây của người Đảng Hạng, biết được bọn họ dựa vào vùng sa mạc rộng lớn, đã sử dụng chiêu này nhiều lần, vì vậy ta mới lệnh cho các ngươi đi bắt những người này trước.
Thuật Liệt Tốc nói: - Thật sự là không ngờ, chúng ta chỉ đi một lượt trên mấy con đường chủ đạo thông tới Sa Châu, mà đã bắt được hơn vạn người.
Lưu Ngạn Tông cười lớn, nói: - Đây vẫn là nơi người ở thưa thớt, nếu để chúng ta đi bắt ở từng chỗ một, thì chỉ sợ đến hao tổn về chiến mã cũng không bù nổi, chính là nghĩ đến bên phía Tây Hạ báo cho dân chúng biên cảnh này dời đi, mà xung quanh đây chỉ có mấy con đường, cho nên mới phải tập trung như vậy. Các ngươi đi một chuyến, đương nhiên thu hoạch không phải ít.
Thuật Liệt Tốc gật đầu, lại hỏi: - Đô Thống, Phó Đô Thống, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chính là để thảo luận việc này. Nói xong gã sai người lấy bản đồ ra, tất cả tướng sĩ vây quanh.
Lưu Ngạn Tông nói: - Căn cứ theo tin tức Cao Xương Hồi Cốt nghe được, vốn dĩ Tây Hạ chỉ có năm vạn binh mã ở Sa Châu, Qua Châu, phụ cận Sa Châu chỉ có hai vạn binh mã, nhưng sau khi Cao Xương Hồi Cốt thần phục với chúng ta, Tây Hạ lại trưng phái không ít nhân mã ở đây. Tổng cộng ước chừng có bảy vạn nhân mã, lấy quân ti Tây Bình làm chủ. Tuy nhiên bởi vì rất nhiều người đều là người được mộ binh lâm thời, vậy nên quân tinh nhuệ chân chính sợ rằng cũng chỉ có bốn, năm vạn, hơn nữa là lấy bộ binh làm chủ.
Tuy rằng Tây Hạ có địa khu Hà Sáo, nhưng vẫn là lấy bộ binh làm chủ, bộ binh của bọn họ cũng không phải như bộ binh của quân Tống trước kia, bộ binh của Tây Hạ là quân vô cùng dũng mãnh, lên núi xuống nước, hết sức chịu khó, cực kỳ hung hãn.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói tiếp: - Kẻ thù sớm đã yên tĩnh đợi chúng ta, chuẩn bị đầy đủ, nếu như cường công, cho dù giành được phần thắng, chỉ sợ là cũng sẽ tổn thất nghiêm trọng, cho nên, chúng ta nhất định phải dụ quân Tây Hạ ra đánh cùng chúng ta, tiêu diệt bọn họ trên chúng.
Thuật Liệt Tốc nói:
- Nhưng mà Đô Thống, chỉ nhìn từ mấy ngày, dường như quân Tây Bình này quyết định, kiên thủ không ra, mặc cho chúng ta ở bên ngoài khiêu khích như thế nào, bọn họ cũng không chịu ra, đây rất khó để dụ bọn họ ra.
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Người Đảng Hạng này không như người Hán. Người Hán co đầu rụt cổ là bởi vì bọn chúng thật sự sợ hãi, thật sự không dám ra ngoài đánh, chỉ có thể co đầu rụt cổ ở trong thành, ra ngoài chính là ra đầu hàng. Nhưng người Đảng Hạng không phải là bởi vì sợ hãi, mà là chiến thuật như thế, bọn chúng không rõ thực lực của chúng ta, cho nên mới kiên thủ không ra.
Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống là muốn trước tiên dĩ nhược kỳ địch, dụ bọn chúng đi ra?
Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Trước tiên chúng ta trưng dụng mười ngàn binh lính từ chỗ Cao Xương Hồi Cốt, chúng ta xuất thêm hai vạn binh lính, nhưng không có ý định xuất động quân tinh nhuệ, mà là lấy binh lính vừa mới chiêu mộ từ tây bắc làm chủ, phân chia ra tiến công Sa Châu từ ba mặt tây bắc nam, như vậy nhất định là đánh không được, nhưng như thế, chúng ta vừa có thể hiểu rõ phương thức tác chiến của người Đảng Hạng, lại có thể dĩ nhược kỳ địch, đợi đến lúc bọn chúng cho rằng thực lực của quân ta chỉ là như thế, chúng ta sẽ đổi binh lính thành quân tinh nhuệ, tập trung chủ lực vượt Sa Châu tiến công đại bản doanh Qua Châu của quân Bình Tây, chỉ để lại hai vạn quân tinh nhuệ ở phụ cận Sa Châu đọ sức cùng bọn chúng.
Thuật Liệt Tốc lắc đầu nói: - Không thể, không thể, Sa Châu thông đến Qua Châu, đường đi không phải quá nhiều, cũng chỉ có hai đại lộ, trừ phi chúng ta xuyên qua sa mạc phía đông Ngọc Môn quan, nhưng nghe nói vùng sa mạc này cực kỳ khó đi, phải mạo hiểm lớn. Nếu chúng ta tiến công Qua Châu bất lợi, như vậy thì quân địch của Sa Châu sẽ cắt đứt tiếp viện của chúng ta, quân ta có thể sẽ tiến thoái lưỡng nan.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười ha hả nói: - Ngươi cũng tưởng là ta muốn tiến công Qua Châu, như vậy thì người Đảng Hạng sẽ càng nghĩ như vậy rồi.
Ba Lỗ hiếu kỳ nói: - Không phải Đô Thống muốn tiến công Qua Châu?
Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Tiến công Qua Châu chỉ là miếng mồi chúng ta ném đi. Sa Châu là tuyến đầu, khi kẻ địch biết được chúng ta muốn khai chiến với bọn chúng, nhất định điều không ít quân đội từ Qua Châu đến Sa Châu, còn quân đội của Sa Châu thấy thực lực của chúng ta không mạnh như bọn họ tưởng tượng, như vậy thì, một khi bọn họ biết được chúng ta tập trung chủ lực tiến quân Qua Châu, nhất định sẽ cho là chúng ta muốn lấy Qua Châu trước, rồi vòng lại bao vây Sa Châu, nhất định sẽ rút hết bộ phận quân đội tiến đến cứu viện, lúc này chúng ta quay đầu lại đánh đón đầu đội viện quân này, sau đó phối hợp với chủ lực ở phụ cận Sa Châu đánh giáp hai mặt, nếu tiêu diệt nhóm chủ lực này trước, như vậy thì Sa Châu chỉ là vật mằn trong túi của chúng ta.
Lưu Ngạn Tông như thoáng chút suy nghĩ nói: - Nếu có thể tiêu diệt quân đội của Sa Châu, và giành được Sa Châu, ta cho rằng chiêu hàng quân Bình Tây của Qua Châu cũng không phải chuyện khó.
- Ngươi và ta suy nghĩ giống nhau.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười vang, nói: - Người có thể chiêu hàng vẫn nên tận lực chiêu hàng, trận chiến tranh này chúng ta phải tiêu diệt Tây Hạ, quân đội này phải càng đánh càng nhiều mới được. Nói xong gã cao giọng nói: - Thuật Liệt Tốc ngươi lĩnh mười ngàn nhân mã tiến công Sa Châu từ phía tây.
- Mạt tướng tuân mệnh.
- Bôn Đổ, ngươi lĩnh quân đội mười ngàn tiến công Sa Châu từ phía nam.
- Mạt tướng tuân mệnh.
- Ba Lỗ, ngươi lĩnh mười ngàn nhân mã tiến công Sa Châu từ phía bắc.
- Mạt tướng tuân mệnh.
Hoàn Nhan Tông Vọng lại nói: - Hoạt Lý Cải, Na Dã, Tái Lạt, Phái Đương Hải, các ngươi theo ta lĩnh ba vạn quân tinh nhuệ ở bên cạnh tùy cơ hành động, đến thời cơ thích hợp, lập tức đi đường vòng tiến quân Qua Châu. Ngạn Tông, đến lúc đó ngươi lĩnh hai vạn quân tinh nhuệ ở Sa Châu đọ sức với kẻ thù, có thể đánh nhau thì đánh, không thể đánh thì lui.
Lưu Ngạn Tông vội hỏi: - Đô Thống, chuyện tiến quân Qua Châu giao cho ta là được.
Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Nếu là ta đi, bọn chúng mới tin tưởng chúng ta là định đến Qua Châu trước, như vậy thì quân đội của Sa Châu mới ra ngoài.
Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống không cần như thế, kỳ thật chỉ cần giương đại kỳ của Đô Thống đi trước là được, hay là Đô Thống ở lại đây là khá thỏa đáng.
Các tướng sĩ còn lại cũng lần lượt khuyên bảo Tông Vọng không cần đi.
Dù sao đây là lần đầu tiên Hoàn Nhan Tông Vọng lĩnh quân xuất chinh khi vừa mới khỏi bệnh nặng, hơn nữa sức khỏe của Hoàn Nhan Tông Vọng không bằng lúc trước nữa, bọn họ đều không hy vọng Hoàn Nhan Tông Vọng mệt nhọc quá mức.
Tất nhiên Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu được tâm ý của bọn họ, cũng không có miễn cưỡng, cuộc chiến tranh này không phải chuyện một ngày hai ngày, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, vậy thì Ngạn Tông ngươi đi thay ta, nhưng Ngạn Tông, người Đảng Hạng cũng không yếu, ngươi chớ có khinh địch.
Lưu Ngạn Tông vội nói: - Đô Thống xin yên tâm, ta nguyện lập quân lệnh trạng.
Hoàn Nhan Tông Vọng khoát tay, thản nhiên nói: - Quân lệnh trạng thì không cần, nếu như ta không tín nhiệm ngươi, ngươi có lập quân lệnh trạng thì ta cũng sẽ không phái ngươi đi, ta phái ngươi đi, tất nhiên là hết sức tin tưởng đối với ngươi
← Hồi 1577 | Hồi 1579 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác