Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1574

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1574: Tất cả đều xong rồi?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Yên tĩnh!

Phòng trong hoàn toàn yên tĩnh!

Vương Dao hai tay che cái miệng nhỏ nhắn, mở to mắt nhìn cảnh tượng đang phát sinh ở cửa.

Lý Kỳ cũng bối rối, hắn mới vừa nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, nghĩ đến nhất định là Phong Nghi Nô các nàng, dù sao tiểu Phong bé bỏng là kẻ hay tái phạm, vì thế tính toán đổi bị động thành chủ động, trêu đùa các nàng một phen trước rồi nói sau, loại trò đùa dai này ở phủ Xu Mật Sứ thường xuyên xảy ra, nhưng hắn vạn lần không ngờ, ngoài cửa này không phải là Phong Nghi Nô, mà là Vương phu nhân, phải biết rằng sau khi một nhà Vương Trọng Lăng xuất hiện ở bữa tiệc, thì đã trở về rồi, bằng không Lý Kỳ cũng không có lá gan này, dám nghỉ đêm tại phòng ngủ của Vương Dao, Vương phu nhân xuất hiện tại nơi này, thật sự là khiến Lý Kỳ có chút không tiếp thụ được nổi.

Vương phu nhân cũng choáng váng, thấy mình còn bị Lý Kỳ ôm vào trong ngực, tức giận đến tóc cũng dựng ngược cả lên, bà xuất thân là đại gia khuê phòng đó nha, phẫn nộ quát: - Ngươi còn không buông ra.

Một tiếng này gầm lên, lập tức đánh thức Lý Kỳ, vội vàng nâng Vương phu nhân dậy, sau đó nhanh như chớp thu tay lại, rồi vừa xoay người, vừa gật đầu nói: - Vương di, rất xin lỗi, rất xin lỗi, thật sự là rất xin lỗi, tiểu tế tưởng là Nghi Nô các nàng ---

Nói tới đây, ánh mắt hắn xéo qua đột nhiên phát hiện bên ngoài còn đứng vài đạo bóng hình xinh đẹp, đúng là đoàn phu nhân của hắn.

Phong Nghi Nô nhìn thấy vẻ mặt bộ dáng quẫn bách của Lý Kỳ, làm sao còn nhịn được, che miệng cười khanh khách.

Nghi Nô a Nghi Nô, muội đùa thế này thì quá lớn rồi. Lý Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Phong Nghi Nô, nhưng Phong Nghi Nô tuyệt không sợ, nhẹ nhàng thi lễ, nói: - Phu quân, bữa sáng chúng ta đã đưa tới cho huynh rồi.

Đáng giận!

Lý Kỳ kích động muốn trào máu, hắn đoán ra bắt đầu, nhưng không đoán ra kết quả này.

Vương Dao cũng khẩn trương đi tới, đỡ lấy Vương phu nhân, quan tâm nói: - Nương, nương không sao chứ.

- Không có việc gì, may nhờ phu quân tốt của con đó.

Vương phu nhân ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng này ánh mắt thì giống như là muốn giết người vậy.

Lý Kỳ một đầu đổ mồ hôi. Vội vàng giải thích nói: - Hiểu lầm, đây tuyệt đối là một hiểu lầm, Vương di, người phải tin tưởng con, tiểu tế là trong sạch đấy.

- Ai không trong sạch rồi hả?

Vương phu nhân hừ nói: - Hiểu lầm cái gì, ngươi cứ mở cửa như vậy sao?

Vậy cũng không có người nghe trộm như bà a! Lý Kỳ sắp khóc rồi.

Phong Nghi Nô khẩn trương đi tới, khoác tay Vương phu nhân, nói: - Vương di nói rất đúng, phu quân thật sự là quá đáng ghét mà, không ngờ lại có cái chủ ý tổn hại này. Giờ hại ai cũng không tốt nha, Vương di, người phải giáo huấn huynh ấy cẩn thận một chút.

Không hổ là phu nhân của Lý Kỳ, chiêu ném đá xuống giếng này cũng là hạng nhất đấy.

Đến tột cùng là ai hại ai a!

Lý Kỳ hận đến nghiến răng nghiến lợi, muội không thể chơi ta như vậy chứ!

Vẫn còn may mà Thất Nương đứng đầu hậu cung này đi vào triều rồi, giờ nếu Thất Nương quỷ linh tinh này cũng ở đây, nàng và Phong Nghi Nô song kiếm hợp bích, vậy Lý Kỳ thật sự là không chịu nổi rồi.

Vương phu nhân cau mày nói: - Ngươi trừng ai đó?

- Con trừng ---

Lý Kỳ khẩn trương chuyển ngay một khuôn mặt tươi cười, nói:

- Vương di. Con nào có gan này, chỉ là khóe mắt con đang bị rút gân mà thôi.

Đây thật sự là một câu nói dối vụng về.

Vương phu nhân hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đánh giá con gái, thấy nàng nét mặt toả sáng, càng thêm xinh đẹp, cùng với hình ảnh bà lúc trước quả thực chính là một cái khuôn mẫu in ra đấy, đánh giá phương diện này, bình thường đều trực tiếp không đê y đên Vương Trọng Lăng mập mạp kia. Thân là người từng trải, bà làm sao không biết trải qua trong đó, trong lòng cao hứng nha. Chút tức giận mới vừa rồi cũng theo đó mà biến mất, nói: - Con gái, Lý Kỳ không có ức hiếp con chứ.

Phong Nghi Nô một bên giật dây nói: - Khẳng định là có ức hiếp rồi.

Vương Dao đỏ mặt, nhẹ nhàng giậm mạnh dưới chân, thẹn thùng nói: - Nương, Phong muội muội, các ngươi nói cái gì đó.

Vương phu nhân cười khúc khích, hướng tới Phong Nghi Nô các nàng nói: - Con gái ta da mặt mỏng, các cháu cũng đừng chế nhạo nó nữa, cháu xem mặt nó đỏ so với thái dương với bên ngoài còn chói mắt hơn rồi kìa, nào nào nào, các con khẳng định cũng mệt mỏi rồi, nhanh ăn điểm tâm thôi.

Wase! Những lời này của bà so với đám người Phong Nghi Nô các nàng còn mãnh liệt hơn, cái gì gọi là khẳng định cũng mệt mỏi rồi, đã nói là không chế nhạo rồi mà.

Lý Kỳ nghe vậy cũng hơi ngượng ngùng, Vương Dao thì càng thêm không cần phải nói rồi, hận không tìm được một cái lỗ nào để chui vào, chỉ tiếc tay nàng còn bị mẹ kéo lấy.

Vương phu nhân một tay kéo Vương Dao, một tay kéo Phong Nghi Nô ngồi xuống.

Lý Kỳ vội vàng nhận lấy từ bữa sáng từ trong tay Quý Hồng Nô, nhỏ giọng nói: - Vất vả cho muội rồi Hồng Nô.

Quý Hồng Nô chỉ giảo hoạt cười, lắc đầu không nói.

Mấy người ngồi vây quanh cái bàn.

Vương Dao hiếu kỳ nói: - Nương, sao nương lại tới đây?

Vương phu nhân nói: - Ta nhàn rỗi vô sự, lại luôn lo lắng Lý Kỳ sẽ lạnh nhạt với con, vì thế mới tới đây xem sao, khanh khách, tuy nhiên xem ra lo lắng của ta là dư thừa rồi, tốt lắm tốt lắm.

Kỳ thật lần này bà đến đây chính là đến thúc giục chung phòng đấy, không còn nguyên nhân nào khác nữa, dù sao tuổi Vương Dao cũng không nhỏ, phải khẩn trương làm việc sinh con, vì sao bà lại để ý như vậy, đó cũng là bởi vì trong đám con gái của bà, duy chỉ có Vương Dao là hoàn toàn kế thừa mỹ mạo của bà, bà vẫn hy vọng điều này vẫn tiếp tục được kế thừa nữa, nên trong lòng đặc biệt gấp gáp, nhưng mà, cảnh tượng này cũng làm cho bà cảm thấy mình tới thật là đúng lúc, khối đá lớn trong lòng rốt cục cũng hạ xuống.

Vương Dao nghe vậy dở khóc dở cười, muốn nói cũng không nói ra miệng nổi.

Lý Kỳ hơi hơi trừng mắt nhìn Phong Nghi Nô, cái này không cần phải nói, nhất định là nàng cáo trạng.

Đôi mắt đẹp của Phong Nghi Nô nhìn nghiêng loạn lên, có vẻ có chút chột dạ.

Vương phu nhân đột nhiên nói: - Lý Kỳ, ngươi lấy ít đồ đi bên ngoài ăn đi.

Lý Kỳ a một tiếng, nói: - Vì sao?

Vương phu nhân nói: - Lão thân muốn cùng các con gái ta nói chuyện một hồi, chẳng lẽ không được sao?

Bà cũng đã đều kêu lão thân rồi, ta còn dám nói không được sao.

Lý Kỳ vội vàng gật đầu nói: - Có thể, đương nhiên có thể.

Nói xong hắn chuyển tới Vương Dao hai đạo ánh mắt xin lỗi, không thể cùng nàng chịu đựng Vương di nghiêm hình bức cung, sau đó cầm lấy một khối điểm tâm, một quả trứng gà, một ly bột yến mạch đi ra ngoài.

Ôi! Vương di này thật đúng là biết chọn ngày đến nha, đã nói là bữa sáng hạnh phúc rồi mà.

Lý Kỳ trở ra sân, lưu luyến ngoái đầu nhìn lại, nhưng càng nhìn càng hao tổn tinh thần nha, ở trong dự đoán của hắn, là cùng Vương Dao, Phong Nghi Nô các nàng ăn một bữa sáng, đây không thể nghi ngờ là trái ôm phải ấp, nhưng hiện giờ --- nhìn trong tay hắn là trứng gà và điểm tâm, sữa có, bánh mì cũng có, chính là ít đi một chút tư vị hạnh phúc.

Đi vào tiền viện, vô cùng an tĩnh, dường như đêm qua một mảnh hỗn độn chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh mộng, vẫn sẽ trở về bộ dáng ban đầu, đối với cái này Lý Kỳ ngược lại là vô cùng hài lòng, cảm thẩy cần phải thưởng cho đám tôi tớ thêm tiền lương, hơn nữa nhất định phải thêm, trên đời này còn có tôi tớ tự giác như vậy sao? Cảm thấy rất kiêu ngạo, tuy nhiên chính là quá an tĩnh rồi thì phải, mà ngay cả người vẫn luôn thủ vững trận địa như Trần Đại Nương cũng không biết tung tích.

Kỳ quái, mọi người đều đi nơi đâu hết rồi?

Lý Kỳ thoáng cảm thấy một chút nghi hoặc, nhưng lập tức đã hiểu ra, Trần Đại Nương bọn họ nhất định là đi uống trà của con dâu, về phần những hạ nhân kia, kỳ thật bọn họ cùng Ngô Tiểu Lục, Mã Kiều quan hệ cũng tốt lắm. Chỉ có điều hôm qua phải vội vàng làm việc, hôm nay khẳng định đi chúc rồi, xem ra tiệc mừng này còn phải tiếp tục làm nữa a.

- Xuy xuy!

Lý Kỳ cười lắc đầu, chợt nghe một thanh âm lừa hí quen thuộc, tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con lừa mập từ sau viện chậm rì rì từ trước sảnh bên trái đi ra, bên trên còn có một người đang ngủ, đầu tựa vào trên cổ con lừa mập, hai chân cao cao dựng lên. , ngủ rất là yên lặng.

Thật sự là một đoạn nhân thú luyến máu chó nha!

Lý Kỳ cuối cùng biết vì sao Tửu Quỷ vẫn không có ý niệm lập gia đình trong đầu, khe khẽ hừ một tiếng, đi ra phía trước, hô: - Tửu Quỷ.

Tửu quỷ xoay đầu lại. Nói: - YAA. A. A.. , Xu Mật Sứ, ngươi mới tỉnh đó hả.

Giờ đã là lúc nào rồi, mới ở đâu ra a! Lý Kỳ ừ một tiếng. Nói: - Ngươi đang làm gì đó?

- Luyện công buổi sáng a!

Lý Kỳ chỉ vào con lừa mập kia nói: - Là ngươi luyện, hay là nó luyện a!

Tửu Quỷ nói: - Chúng ta đều cần vận động nhiều, ngươi coi cái tên nhóc này đều béo thành cái dạng gì rồi.

Cũng không thấy được ngươi tốt hơn chỗ nào. Lý Kỳ trắng mắt xem thường. Đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nghiêm mặt nói: - Tửu Quỷ, ngươi xuống dưới trước, ta có việc hỏi ngươi.

- Chuyện gì?

- Ngươi xuống dưới trước đã rồi nói sau a! Chẳng lẽ muốn Xu Mật Sứ ta phải đi theo sau mông con lừa để nói chuyện với ngươi sao?

- Vậy cũng phải.

Tửu Quỷ tùy ý nghiêng người một cài, nhìn như sẽ té ngã, nhưng trong nháy mắt rơi xuống đất, lại vô cùng vững vàng.

Cao thủ!

Nhưng Lý Kỳ hiện tại cũng không có tâm tình đi thưởng thức tạp kỹ này của lão, đưa tay lên phía trước ngăn lại, sau đó liền đi tới.

Tửu Quỷ thấy Lý Kỳ sắc mặt nặng nề, trong lòng cảm thấy có chút tò mò, bước nhanh tới, hỏi vội: - Chuyện gì?

Lý Kỳ vừa đi vừa nói: - Trí nhớ của ngươi như thế nào?

- Không tốt lắm.

- Vậy kẻ thù lớn nhất của ngươi là ai?

- Lão Quái.

- Tốt lắm.

Lý Kỳ đi vào dưới một cây đại thụ ở góc viện thì ngừng lại, nghiêm túc nói: - Tửu Quỷ, ngươi còn nhớ được Vương Phủ chứ?

Tửu Quỷ sửng sốt, nói: - Tất nhiên là nhớ, làm sao thế? Quỷ Hồn của gã đến lấy mạng hả?

- Coi như ngươi nói đúng.

- Ngươi đừng làm ta sợ nha, ta đánh nhau cùng với hổ và báo không ít lần rồi, nhưng lại chưa từng đánh nhau với quỷ bao giờ.

Bạn hữu, ngươi có thể biểu hiện một chút sợ hãi hay không a! Lý Kỳ trắng mắt xem thường, nói: - Vậy ngươi có nhớ rõ hay không, cái ngày ngươi giết người đó đã xảy ra tình huống như thế nào, tỷ như một ít tình trạng đột phát, hoặc là bọn họ nói những gì?

Tửu Quỷ lập tức nói: - Chuyện đã lâu như vậy rồi, ai còn nhớ được cơ chứ.

Lý Kỳ nói:

- Phiền ngươi hãy nghĩ lại cho kỹ, việc này đối với ta mà nói đặc biệt trọng yếu. Nói xong hắn lại bổ sung: - Ta nếu có cái gì sơ xuất, ngươi cho là ngươi còn có thể sảng khoái uống rượu như vậy sao.

Đây là chuyện lớn rồi!

Tửu Quỷ lập tức giữ vững tinh thần, lão hiện tại không thể rời khỏi Lý Kỳ rồi, trong thiên hạ còn có kẻ ngốc nào có thể cho lão mỗi ngày đều vui sướng uống rượu như vậy, nói: - Để ta suy nghĩ, để ta suy nghĩ.

Một lát sau, lão mới nói:

- Kỳ thật ngày đó hết thảy đều ở trong dự tính của ngươi, đích xác có người muốn nghĩ cách cứu viện Vương Phủ, không có tình huống gì đột phát. Nói xong lão nhướn mày, nói: - Nhưng bọn họ có nói rằng---

Lý Kỳ nói: - Bọn họ nói gì vậy?

Tửu Quỷ nói: - Ta nhớ được Vương Phủ lúc ấy nói cái gì có nhược điểm của ngươi trong tay.

- Nhược điểm gì?

- Ồ, chính là lúc ấy gã ta phỏng đoán gã ta lưu lạc đến tận đây, đều là ngươi và đương kim Hoàng thượng giở trò quỷ.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta đây cũng liệu đến, bằng không ta sẽ không phái ngươi đi nhổ cỏ nhổ tận gốc, thế trừ đó ra?

Tửu Quỷ lại suy nghĩ một chút, nói: - Còn có chính là bọn họ nói muốn chạy trốn tới Nhật Bản.

- Nhật Bản?

Lý Kỳ hai mắt trợn lên, nói: - Tại sao muốn bỏ chạy tới Nhật Bản.

Tửu Quỷ không quá chắc chắn nói: - Cụ thể ta cũng nhớ không rõ lắm, hình như Vương Phủ nói gã ta có một khoản tiền ở Nhật Bản.

- Cái gì?

Lý Kỳ sắc mặt hoảng sợ, chẳng lẽ --- xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<