Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1534

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1534: Lại là lỗi của ta?
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Phải biết rằng trong cải cách kinh tế lúc trước của Lý Kỳ, mấu chốt trung tâm không phải Biện Lương, mà là Hàng Châu, bởi vì Biện Lương cách nước Kim quá gần, không quá an toàn, vì vậy, Lý Kỳ vẫn luôn muốn dùng Biện Lương làm một khu trung tâm chính trị, còn trung tâm kinh tế thì đặt ở Hàng Châu.

Hơn nữa bởi vì Biện Lương là đế đô, nên giá hàng, giá đất đều cực kỳ đắt đỏ, bất kể là ngươi bán đắt đến thế nào, cũng không lo lắng bán không được, gần như là những gia tộc sĩ phu có tiền nhất đều tập trung bốn Kinh đô luôn lấy Biện Lương làm trung tâm, đây có thể coi là chính trị ảnh hưởng giá hàng, có bớt nữa cũng không rẻ đi nơi nào được, là vấn đề bất luận chính sách gì đều không thể thay đổi, vì vậy, kinh tế của Biện Lương một khi gần như bão hòa, thì không thể nào đột phá được.

Đây cũng là lý do vì sao lúc ấy có rất nhiều phú thương lựa chọn đi ra bên ngoài để buôn bán.

Hàng Châu thì không giống thế, hơi thở thương mại ở Hàng Châu cực kỳ nồng đậm, dân chúng địa phương cũng giỏi về buôn bán, giá hàng cũng lúc cao lúc thấp, bởi vì nơi này không bị ảnh hưởng của nhân tố chính trị, chỉ đơn thuần là quan hệ kinh tế, chỉ nhìn xem ngươi sẽ thao tác như thế nào, bên trong đấy có vô hạn thương cơ.

Mà triều đình vì muốn cho trung tâm kinh tế chuyển hướng về tương lai, đã từng tạo cho Hàng Châu chính sách ưu đãi rất lớn, đặc biệt là ở phương diện ngoại thương, tốt hơn gấp bao nhiêu lần so với Lai Châu, kỳ thật Lai Châu cũng là một nơi cực kỳ tốt, nhưng cũng bởi vì cách nước Kim quá gần, vì vậy tốc độ phát triển không được nhanh như Hàng Châu.

Hơn nữa trong vòng hai năm này sau khi thu phục Đại Lý và Nam Ngô, đột nhiên nhiều thêm bao nhiêu người, nhiều thêm bao nhiêu đất đai, mà lúc ấy lại chủ yếu dựa vào Hàng Châu để bồi dưỡng cho kinh tế của hai quận Đại Lý, Nam Ngô, cho nên kích thích kinh tế Hàng Châu đột nhiên tăng mạnh, chính như lời của Lý Thanh Chiếu, vùng Hàng Châu mỗi ngày một khác, rất khó tìm được một người nghèo ở nơi này.

Vốn dĩ việc giàu có nguyên bản là chuyện tốt, nhưng trong lời nói của Lý Thanh Chiếu ngược lại có ý Hàng Châu không yên ổn, điều này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, hắn hỏi: - Liên quan gì đến ta? Thanh chiếu tỷ tỷ sao lại nói lời này?

Lý Thanh Chiếu kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, nói: - Chẳng lẽ ngươi không phải vì thế mà đến sao?

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Ta tới nơi này chỉ đơn thuần là muốn đến thăm các ngươi, không có mấy người biết ta đến Hàng Châu cả.

- Là thế a.

Trên mặt Lý Thanh Chiếu hiện lên vẻ sầu lo.

Lý Kỳ vội vàng hỏi: - Đến tột cùng thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Thanh Chiếu thở dài xa xăm, nói: - Vấn đề hiện tại ở Hàng Châu rất phức tạp. Có rất nhiều nguyên nhân, cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết từ sau khi Lập Pháp Viện thành lập ở Hàng Châu, thì có vô số vấn đề nối tiếp nhau mà đến, cái gì như khởi công xây dựng học viện, xây dựng bệnh viện, còn có chính là về chuyện dân tuyển quan, hiện giờ ngươi mà đi trên đường phố xem, khắp nơi phố lớn ngõ nhỏ đều đang có người diễn thuyết đấy.

Nói tới đây, nàng cười khổ một tiếng, nói: - Trước kia làm gì có loại chuyện như này, tất cả mọi người đều vội vàng kiếm tiền nuôi sống gia đình, nhưng hiện tại dân chúng đều có tiền, dân lao động chủ yếu là người bên ngoài, bọn họ đều nhàn rỗi không có việc gì làm, cho nên bắt đầu tích cực suy nghĩ, Âu Dương Tri phủ cũng bị bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, gần đây không phải lại phải mời Giám Pháp Tuần Sát Sứ Trần Đông tới trấn thủ đó sao, nhưng dường như cũng không có được hiệu quả tốt cho lắm. Cho nên ta mới nghĩ đến triều đình phái ngươi đến xử lý vấn đề này đấy.

Điều này ngược lại Lý Kỳ thật sự không biết, nhưng hắn lại càng tò mò hơn, hỏi rằng: - Về việc khởi công xây dựng bệnh viện, học viện, còn có dân tuyển quan, những việc này đều là chuyện tốt cả, vì sao dân chúng Hàng Châu lại phải bởi vì thế mà gây rối?

Lý Thanh Chiếu nói: - Nghe nói bên trong có rất nhiều nguyên nhân, ta cũng không quá rõ ràng, nếu như ngươi muốn biết, e rằng phải đi hỏi Âu Dương Tri phủ ấy, y mới là người rõ ràng nhất.

Nàng thân ở Hàng Châu, đương nhiên sẽ biết một ít. Nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một người dân bình thường, hơn nữa chỉ là một người phụ nữ, nên chỉ biết nói ra được mặt ngoài của sự tình, cũng không dám nói lung tung với Lý Kỳ, Lý Kỳ là Xu Mật Sứ, nếu chẳng may nói trước như thế, có thể sẽ gây ra hiểu lầm lớn hơn nữa, cho nên nàng cảm thấy việc này còn cần Lý Kỳ và Âu Dương Triệt giao tiếp với nhau mới được.

Hàng Châu là vùng trung tâm kinh tế, cũng không thể để có tổn thất gì được.

Lý Kỳ âm thầm nhíu mày, đột nhiên trong mắt sáng ngời, lần này ta đến đây có thể nói là lấy công mưu tư, cũng không được ở bao lâu lại phải trở về, nếu như ta đến đây bởi vì chuyện này, vậy thì bản chất đã có thể hoàn toàn khác nhau rồi, ta có đầy đủ lý do để ở trong này một thời gian lâu hơn, ta cũng có thể ở chung với mẹ con Sư Sư lâu hơn chốc lát.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên bật cười ha ha.

Lý Thanh Chiếu hiếu kỳ hỏi: - Ngươi cười gì thế?

- À? Ta có cười sao? Ta không cười a! Chúng ta mau ăn đi.

...

...

Ngày đó Lý Kỳ vẫn luôn ở cùng Lý Kiến Tố và Lý Sư Sư, chỉ có sau bữa cơm trưa là đi ngủ trưa một lúc thôi.

Sau khi nếm qua cơm tối, Lý Kỳ đi tới một gian phòng nghị sự nhỏ ở Túy Tiên Sơn Trang, lúc này bên trong có hai người đang ngồi, đúng là Trần Đông và Âu Dương Triệt.

Hai người bọn họ vừa thấy Lý Kỳ, khẩn trương đứng dậy hành lễ:

- Học sinh bái kiến Phó viện trưởng.

Thời đại triều Tống này cực kỳ chú ý đến tôn sư trọng đạo đấy, hơn nữa đây cũng là lén gặp gỡ, hai người bọn họ đều từng là giáo viên của Học viện Thái sư, đều do Lý Kỳ đề bạt bọn họ đi lên cả, vì vậy bọn họ dùng xưng hô này để tôn xưng Lý Kỳ, bày tỏ sự tôn kính của chính mình.

- Miễn lễ. Lý Kỳ nhìn hai người này, cười ha ha nói: - Ta hao hết cả đầu óc để an bài bọn ngươi một người ở Biện Lương, một người ở Hàng Châu, nhưng vòng vo cả nửa ngày, các ngươi vẫn là tiến đến một chỗ đi, Âu Dương, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ít qua lại với Trần Đông thôi, thằng nhãi này trở mặt thì lập tức không nhận người nữa đâu, đừng để y dạy hư cho ngươi.

Lời này nói ra khiến cho hai người xấu hổ không thôi, vụng trộm liếc nhau, trong lòng đột nhiên có chút kích động, dường như là về tới những năm tháng gian khổ lúc trước, nhớ lại ngày tháng xa xôi đó, bọn họ chỉ là những tiểu tử nghèo mới bước vào cuộc đời, một lần đắc tội với Thái thái sư, suýt chút nữa thì khó giữ được đầu mình, nghèo đến ngay cả cơm cũng không có mà ăn, nhưng hiện giờ hai người, đều là đại hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, một người là tri phủ của vùng trung tâm kinh tế Đại Tống, một người thì gánh vác chức trách Ngự Sử Đài, đều là xưa đâu bằng nay a!

*****

Nhưng có một điều vẫn không thay đổi, người đứng trước mặt bọn họ, vẫn luôn là lão đại của bọn họ.

Trần Đông vội nói: - Phó viện trưởng, học sinh chỉ phụng mệnh mà đến thôi.

Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi đừng có gạt ta, căn cứ vào kế hoạch, hiện tại ngươi cùng lắm chỉ tới Sở Châu, sao có thể hiện tại đã ở Hàng Châu rồi, rõ ràng chính là nhớ kỹ cơ hữu, vì vậy chạy tới Hàng Châu trước.

Âu Dương Triệt vội vàng nói: - Phó viện trưởng hiểu lầm rồi, là do học sinh mời Trần Đông tới đây.

Lý Kỳ chuyển chuyển tròng mắt, đột nhiên hừ một tiếng: - Ngươi còn nói mà không biết xấu hổ, ta đã nghe được hết rồi, ngươi nghĩ xem ngươi đã làm những chuyện gì? Ngươi khiến cho ta quá thất vọng rồi.

Âu Dương Triệt thật đúng là bị Lý Kỳ hù dọa rồi, thở dài nói: - Là do học sinh vô năng.

Trần Đông lại hỏi: - Phó viện trưởng, là Hoàng thượng phái ngươi đến xử lý việc này sao?

- Việc này thì không phải, nói ra rất dài dòng, đợi lát rồi nói sau, trước tiên lập tức đem chuyện này giải quyết rồi lại nói. Lý Kỳ hàm hồ suy đoán phất tay nói: - Ngồi đi, ngồi đi. Các ngươi đều ngồi đi.

Ba người ngồi xuống vây quanh bàn.

Lý Kỳ thưởng thức một hớp trà, hỏi:

- Âu Dương, ngươi nói đi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?

Âu Dương Triệt thấp thỏm hỏi: - Không biết Phó viện trưởng muốn hỏi sự kiện gì?

- Hắc, xem ra trong chuyện này còn có không ít phiền toái a! Lý Kỳ nói: - Vậy thì nói từng chuyện một đi.

- Vâng.

Âu Dương Triệt nói:

- Việc này còn phải bắt đầu nói từ Lập Pháp Viện, khi Lập Pháp Viện vừa được thành lập lên, dân chúng vẫn còn không rõ, cũng vẫn bình an vô sự, nhưng từ sau khi triều đình thúc đẩy tư tưởng cải cách, đặc biệt là sau khi ban ra một bộ luật pháp không luận tội ngôn luận, Hàng Châu bắt đầu rơi vào giữa dư luận, sau lại Hoàng thượng lại tính toán xây dựng bệnh viện và học viện trên cả nước, điều này khiến cho Lập Pháp Viện trở nên tranh cãi ầm ĩ không chịu nổi, hơn nữa đều là những lần cãi vã không phân biệt ngày đêm.

Đối với tư tưởng cải cách, Lý Kỳ ngược lại là có thể lý giải, việc này nếu không có cãi vã thì mới là kỳ quái, nhưng đối với bệnh viện, học viện, thì hắn lại cảm thấy sâu sắc nghi ngờ, nói:

- Ta đây cũng nghe được như vậy, nhưng đây là chuyện tốt nha.

- Đây dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng dân chúng Hàng Châu cảm thấy còn chưa đủ tốt. Âu Dương Triệt nói với vẻ mặt khó xử: - Mấu chốt ở chỗ, triều đình tính toán ở địa khu Hàng Châu xây dựng một khu bệnh viện, một nhà học viện, nhưng dân chúng Hàng Châu lại cho rằng như thế quá ít, yêu cầu tăng thêm số lượng bệnh viện và học viện.

Lý Kỳ cau mày hỏi: - Bọn họ yêu cầu mở bao nhiêu?

Âu Dương Triệt nói: - Về phía bệnh viện thì bọn họ yêu cầu tăng lên thành ba khu, tuy nhiên việc này thật ra lại dễ nói, bởi vì không có đủ lang trung, nên tạm thời không gia tăng bệnh viện được, nhưng còn học viện thì bọn họ kiên quyết yêu cầu phải tăng lên thành hai mươi khu học viện, hơn nữa nhất định phải cam đoan mỗi khu học viện phải chứa được năm trăm người.

Lý Kỳ sợ tới mức ho khan kịch liệt, thật vất vả mới nhịn lại được, hắn lập tức hỏi: - Nhiều như vậy? Còn đòi chứa được tận năm trăm người? Thôi cứ dứt khoát mở tất cả học viện ở Hàng Châu luôn đi.

Âu Dương Triệt nói: - Nhưng là bọn họ đều cảm thấy con cái của bọn họ đều nên được đến trường, về phần phải chứa được năm trăm người, thì đều do bọn họ dựa vào tiêu chuẩn của Học viện Thái sư thôi.

Thái lão hàng dùng cả vốn gốc để làm ra học viện này, Hàng Châu là nơi tập trung đông dân cư, nơi này học viện không thể nhỏ hơn so với Biện Lương, triều đình lấy đâu ra nhiều tiền như thế để xây dựng học viện với quy mô lớn thế được.

Lý Kỳ nói: - Không có tiền thì lấy mạng ra làm a, ngươi cũng thật là không biết ăn nói.

Âu Dương Triệt buồn bực bảo: - Nhưng việc này đã không còn là việc một mình ta làm chủ được nữa, Lập Pháp Viện mới là mấu chốt, về phần tiền, ta nghĩ dân chúng chỉ sợ còn biết rõ Hàng Châu có bao nhiêu tiền hơn ta ấy.

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi: - Tại sao lại nói như thế?

Trần Đông đột nhiên nói: - Phó viện trưởng, chẳng lẽ ngài quên sao, lúc trước ngài đưa ra chính sách minh bạch tài chính đấy? Hiện tại tổng điều tra nhân khẩu, thu nhập từ thuế cũng không áp dụng theo quy tắc thông thường nữa, Hàng Châu có bao nhiêu gia đình, bao nhiêu nhân khẩu, hàng năm nộp bao nhiêu thuế, dân chúng đều nhìn chằm chằm cả đấy.

Âu Dương Triệt nói tiếp: - Hơn nữa sau khi hai viện kia được thành lập, ta sao còn dám dấu diếm nữa chứ, mỗi khoản tiền dùng đi nơi nào, đều không dấu diếm báo hết chi tiết cho dân chúng, có một lần, ta chỉ là quên báo đi ra ngoài một số tiền dùng ở phương diện thủy lợi, lập tức đã có người tố cáo ta tham ô nhận hối lộ rồi, thật sự là không biết những người đó lấy được tin tức từ đâu. Cho dù ngươi có thể lừa gạt được nhất thời, nếu như ngươi không báo cho dân chúng, đợi cho đến lúc dùng tiền ngươi lại bỏ tiền ra, thì dân chúng sẽ nói ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, Tuần San Đại Tống Thời Đại cũng chỉ biết đưa tin, vậy thì chẳng cần bao lâu sẽ truyền đến tận Kinh Thành đi.

Nói đến phần sau, y cảm thấy tràn đầy oan ức a! Làm quan kiểu này cũng thật sự là quá khó khăn.

Lý Kỳ chà xát cái trán, thầm nghĩ rằng, hóa ra nguyên nhân gây ra việc này là do ta à! Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: - Vậy tình huống bây giờ như thế nào rồi?

Âu Dương Triệt nói: - Hiện tại trong Lập Pháp Viện ở Hàng Châu, hai trăm danh Lập Pháp Ti của Ti nông công thương nhất trí yêu cầu quan phủ mở thêm bệnh viện và học viện, bọn họ biết rằng quan phủ có bao nhiêu tiền, nhưng tiền này triều đình còn muốn dùng vào việc khác, cũng không phải của riêng mỗi Hàng Châu thôi, nhưng căn cứ vào quy tắc của Lập Pháp Viện, một khi Lập Pháp Ti nhất trí thông qua, thì phải nên chấp hành, nguyên bản chúng ta còn lợi dụng việc Lập Pháp Viện chỉ nhằm vào giới hạn mơ hồ của pháp luật để kéo dài, nhưng gần đây triều đình lại ban bố ra pháp luật về giáo dục, làm cho chúng ta thật sự không viện cớ được nữa, hiện giờ Viện trưởng Lập Pháp Viện cũng không dám ra phố nữa rồi.

Lại là lỗi của ta! Cái mặt mo của Lý Kỳ khó được đỏ lên, hắn nói: - Như vậy thì thật khó xử lý đấy, tuy nhiên không có đạo lý cả hai trăm Lập Pháp Ti đều nhất trí thông qua đi, điều này cũng chưa bao giờ xuất hiện qua ở Lập Pháp Viện Đông Kinh a, liệu có phải có người ở bên trong giở trò ...

Âu Dương Triệt hơi có chút trách cứ nhìn Lý Kỳ.

Chẳng lẽ lại là lỗi của ta. Lý Kỳ ngượng ngùng bảo: - Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng là được.

Âu Dương Triệt nói:

- Đây thật đúng là có người từ giữa làm khó dễ, mà độc thủ đứng phía sau màn thì chính là thương nhân.

.....

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<