Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0015

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0015: Thu đồ đệ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Lý ca, Lý ca.

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng sợ hãi. Nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, đành phải thử hô nhỏ hai câu.

Nhưng Lý Kỳ giống như bị điểm huyệt vậy, căn bản không chút phản ứng.

Không phải là trúng tà đấy chứ? Ngô Tiểu Lục lại quơ quơ hai tay trước mặt Lý Kỳ.

Bỗng Lý Kỳ khẽ giật mình, nắm lấy tay của Ngô Tiểu Lục, hỏi:

- Vừa rồi, ngươi...Ngươi nói cái gì...Món canh vớ vẩn...À không, bí phương của Hoa Điêu Túy bao nhiêu tiền?

- Một.... Một ngàn xâu. Tiểu đệ...Tiểu đệ là nghe chú kể lại. Không liên quan gì tới tiểu đệ.

Ngô Tiểu Lục nói lắp bắp. Xem ra cậu ta bị hành động này của Lý Kỳ dọa không nhẹ!

- Ha ha!

Lý Kỳ hơi sững sờ, buông tay ra, không ngừng cười ha hả. Đúng là trời có mắt, không tuyệt đường sống!

Cười một lúc mới dừng lại, lắc đầu, khuôn mặt tươi cười nhìn Ngô Tiểu Lục đã bị sợ tới đờ người:

- Sao lại không liên quan tới ngươi. Ngươi nói rất đúng. Ta thực yêu ngươi chết mất.

Hiện tại hắn hận không thể cưỡng hiếp Ngô Tiểu Lục một phen.

Lẽ nào đây là thần kinh chợt phát tác mà mọi người hay nói? Ngô Tiểu Lục bị dọa tới mặt phát xanh, sợ hãi nói:

- Lý...Lý ca, nhưng tiểu đệ nam nhân mà.

- Ngươi thì tính là nam nhân cái nỗi gì. Nhiều lắm mới mọc vài sợi lông thôi.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt xanh lè của Ngô Tiểu Lục, lập tức hiểu ra, mặt đen lên nói:

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Lão tử không có sở thích luyến đồng. Biến.

Ngô Tiểu Lục nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười:

- Lý ca, vừa nãy huynh dọa tiểu đệ sợ chết khiếp. Tiểu đệ còn tưởng rằng...Ha ha.

Lý Kỳ lườm một cái, chẳng muốn so đo với cậu ta, nghiêm trang hỏi:

- Đúng rồi, vừa nãy ngươi nói Thái viên ngoại trả một nghìn xâu mua bí phương của Hoa Điêu Túy là có ý gì?

- Ủa, Lý ca hỏi chuyện này làm gì?

Ngô Tiểu Lục hiếu kỳ nói.

Lý Kỳ phất phất tay:

- Ngươi đừng hỏi, nhanh trả lời. Rốt cuộc là thế nào.

- Vâng!

Ngô Tiểu Lục vuốt cằm, giải thích:

- Chuyện này là lúc trước tiểu đệ nghe chú nói. Món Hoa Điêu Túy là do lão lão thái gia sáng chế. Lúc ấy có thể nói là trấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư. Cho nên chỉ có đầu bếp của Túy Tiên Cư mới có tư cách học nấu món này.

(Lão lão thái gia: Đời cụ)

"Chảy mồ hôi! Lão lão thái gia? Từ đời tám hoánh nào rồi"

Lý Kỳ không kiên nhẫn nói:

- Đừng nói nhảm nhiều. Ta chỉ muốn biết, cuối cùng các ngươi có bán bí phương kia cho Thái viên ngoại hay không?

- Không có. Lúc ấy Thái viên ngoại biết lão gia chắc chắn sẽ không bán bí phương Hoa Điêu Túy cho y. Cho nên y liền đánh chủ ý lên Chu sư phó. Y lén lút gặp Chu sư phó, nói nguyện ý giao một nghìn xâu tiền mua bí phương của Hoa Điêu Túy. Nhưng Chu sư phó chẳng những không bán bí phương cho y, còn hung hăng mắng y một trận.

Ngô Tiểu Lục lắc đầu, nói tiếp:

- Tuy nhiên Thái viên ngoại chưa từ bỏ ý định. Về sau y tìm hiểu được Chu sư phó đã truyền thụ cách nấu Hoa Điêu Túy cho đồ đệ của ông ấy. Bởi vậy y liền dùng thù lao cao gấp mấy lần lôi kéo đồ đệ của Chu sư phó về Phỉ Thúy Hiên. Hiện tại Hoa Điêu Túy đã biến thành món ăn chiêu bài của Phỉ Thúy Hiên.

Nhìn không ra vị Chu sư phó này đúng là có nghĩa khí. Một ngàn xâu tiền mà không lay động được. Khó trách Ngô đại thúc lại kính trọng ông ta như vậy.

Lý Kỳ nhíu mày, trầm tư một lát, hỏi:

- Ý của ngươi là, Thái viên ngoại thực sự nguyện ý giao một ngàn xâu để mua bí phương Hoa Điêu Túy?

- Đó là đương nhiên.

Ngô Tiểu Lục hừ một tiếng:

- Vị Thái viên ngoại kia nổi tiếng là buôn bán không từ thủ đoạn. Chỉ cần y muốn, nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp để đoạt. Minh không được, thì dùng tới ám. Đúng là hèn hạ.

Làm buôn bán mà không hèn hạ một chút, thì mười phần phải đóng cửa. Đào góc tường, lừa gạt người khác là chuyện thường xuyên phát sinh ở thời của Lý Kỳ. Đây thực ra cũng chỉ là một loại thủ đoạn buôn bán mà thôi.

Tuy nhiên, điều khiến Lý Kỳ khó hiểu, chính là cách làm Hoa Điêu Túy thật quá bình thường. Dùng rượu ướp cá, khiến mùi vị của nó thơm hơn. Cách làm này, từ bé hắn đã biết. chỉ có điều chưa từng nghĩ tới, một bí quyết nhỏ nhoi như vậy cũng có giá trị tới một nghìn xâu. Thật là bất khả tư nghị.

Không thể không cảm thán một câu, tri thức chính là của cải! Mà tri thức hơn những 900 năm, sẽ có giá trị bao nhiêu tiền? Lý Kỳ rất chờ mong đáp án này!

Ngô Tiểu Lục thấy Lý Kỳ trầm mặc không nói, ngồi ở kia ngây ngốc bật cười, liền khẽ đẩy hắn, nhỏ giọng hô:

- Lý ca, huynh không sao chứ?

- À, à, ta không sao, ta có thể có chuyện gì.

Lý Kỳ nao nao, hít một hơi lấy lại tinh thần. Tâm tình tốt, liền cầm đôi đũa lên, vẫn không quên mời Ngô Tiểu Lục, cười ha ha nói:

- Đến đây ăn chung luôn. Con cá này làm đúng là ngon. Không tồi, không tồi. Lục Tử, không thể tưởng được ngươi rất có tài nấu nướng.

Lý Kỳ chỉ tùy tiện nói như vậy, nhưng cũng khiến Ngô Tiểu Lục kích động tới lệ nóng doanh tròng, vui vẻ hỏi:

- Thật không? Lý ca, tiểu đệ thực sự có tài nấu nướng?

- Đương...

Từ 'Nhiên' còn chưa nói ra, Lý Kỳ bỗng cảm thấy lời của Ngô Tiểu Lục giống như có ý gì đó, liền ngậm miệng.

Lục Tử vốn tính cách keo kiệt. Hôm nay lại hảo tâm mời hắn ăn cơm như vậy. Hơn nữa còn là món ăn quý giá như Hoa Điêu Túy. Tục ngữ nói rất hay "Vô sự mà ân cần, không phải kẻ gian thì cũng là kẻ trộm". Vừa rồi Lý Kỳ cao hứng quá mức, tùy ý khen ngợi Ngô Tiểu Lục vài câu. Hiện tại tinh tế nghĩ lại. Hắn không thể không tập trung tinh thần, cẩn thận hỏi:

- Lục Tử, có phải ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta giúp đỡ phải không?

- Hì hì!

Ngô Tiểu Lục cười giảo hoạt, ngượng ngập đáp:

- Huynh đã đoán ra rồi à!

"Má! Quả nhiên, lão tử thiếu chút nữa bị dính bẫy của tiểu tử này. Nhưng trên người mình đâu có cái gì đáng giá để cậu ta hao tâm tốn sức như vậy? Chẳng lẽ cậu ta đã biết chuyện mình thắng một trăm lượng của Phỉ Thúy Hiên, rồi muốn vay tiền?". Trong lòng Lý Kỳ rất nghi hoặc, thử hỏi:

- Lục Tử à, ngươi cũng biết, hiện tại Lý ca đến tự thân cũng khó bảo toàn. Nếu ngươi muốn mượn...Mượn cái kia, Lý ca thực sự lực bất tòng tâm.

- Mượn cái kia là cái gì?

Ngô Tiểu Lục sững sờ, cảm thấy khó hiểu:

- Lý ca, huynh đang nói cái gì vậy? Tiểu đệ chỉ muốn bái huynh làm thầy, dạy cho đệ cách nấu ăn.

- Bái sư?

Lần này đến phiên Lý Kỳ sững sờ, gãi gãi đầu, hỏi:

- Ngươi nói ngươi muốn theo ta học nấu ăn?

- Vâng!

Ngô Tiểu Lục gật mạnh đầu.

- Tại sao?

Lý Kỳ kinh ngạc hỏi.

Ngô Tiểu Lục cười hắc hắc đáp:

- Lý ca, ngươi có điều không biết, tiểu đệ rất thích nấu ăn, nhưng mà...

- Được rồi, đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi.

Ngô Tiểu Lục mới nói một nửa, Lý Kỳ đã phất tay cắt ngang.

- Vâng, là như vậy. Huynh cũng biết Túy Tiên Cư sắp phải sang tay người khác. Đông gia mới tới chắc chắn sẽ không cần tiểu đệ. Cho nên tiểu đệ muốn học nấu ăn từ huynh. Đến lúc đó có một môn phòng thân. Cũng không phải chết đói đầu đường.

Ngô Tiểu Lục thành thật đáp.

*****

"À, thì ra tiểu tử này đang tính toán tương lai về sau. Cũng tốt, dù sao hiện tại chính là lúc dùng người. Tiểu tử này lại là một người nhanh nhẹn. Thu y làm đồ đệ, với mình mà nói, trăm lợi mà không có hại. Chuyện tốt như vậy, sao có thể buông tha."

Dù trong lòng đã có so đo, nhưng Lý Kỳ không biểu lộ ra ngoài, nhàn nhạt nói: - Thực ra, ngươi quả thực có một ít thiên phú nấu ăn. Thu ngươi làm đồ đệ, cũng không phải là không thể. Chỉ là ta phải nói trước một câu. Làm đồ đệ của ta, không phải là một chuyện dễ dàng.

Hắn nói là nói thật. Một khi bắt tay vào công việc, Lý Kỳ rất cẩn thận và tỉ mỉ. Lúc trước khi hắn còn đang làm cho khách sạn của cha vợ. Mấy đầu bếp dưới tay hắn ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Có đôi khi, chỉ cần phạm phải một sai lầm nho nhỏ, cũng bị hắn mắng đến cẩu huyết xối đầu. Nhưng những lúc không phải làm việc nữa, đi liên hoan hay là hát karaoke, đều là do Lý Kỳ tính tiền. Chưa từng có ngoại lệ. Cho nên các đồng nghiệp đối với hắn vừa yêu vừa hận. Tất cả mọi người đều gọi sau lưng hắn là Quỷ Kiến Sầu.

Ngô Tiểu Lục không phải người ngốc, ngược lại rất cơ trí. Nghe Lý Kỳ nói như vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhảy xuống giường, quỳ rạp xuống, cung kính hô: - Sư phụ, xin nhận một lạy của đồ đệ. Nói xong, liền dập đầu một cái.

Một tiếng sư phụ này khiến cho Lý Kỳ cảm thấy lương tâm bất an. Hắn thu Ngô Tiểu Lục làm đồ đệ, nguyên nhân rất lớn là xuất phát từ tư tâm. Vội vàng nâng Ngô Tiểu Lục lên, nói: - Đừng, ta ghét nhất là người khác gọi ta là sư phụ. Cứ gọi ta là Lý ca là được.

- Lý ca!

Ngô Tiểu Lục nhu thuận đổi cách xưng hô. Đối với cậu ta mà nói, chỉ cần Lý Kỳ nguyện ý thu cậu ta làm đồ đệ, những thứ khác đều không quan trọng. Từ cái lần công tử áo tím tới đây ăn cơm, Ngô Tiểu Lục đã rất sùng bái với trù nghệ của Lý Kỳ. Một lòng muốn bái hắn làm thầy.

Lý Kỳ gật đầu, nói - Được rồi. Ngươi đã bái ta làm thầy, vậy sau này ngươi phải nghe lời ta. Bằng không ta sẽ tùy thời đuổiĐuổi ngươi ra khỏi sư môn.

- Đó là nhất định. Tiểu đệ nổi tiếng là nhẫn nhục chịu khó. Huynh có việc gì cứ việc phân phó là được. Ngô Tiểu Lục vỗ ngực cam đoan.

"Mình đợi đúng là mấy câu này". Lý Kỳ nhịn cười, nghiêm túc nói: - Nói suông cũng vô dụng. Như vậy đi, trước tiên ta sẽ kiểm tra ngươi một số kiến thức cơ bản về nấu nướng.

Lý Kỳ càng nói như vậy, Ngô Tiểu Lục càng cảm thấy hắn không phải là qua loa mình. Liền vui vẻ: - Huynh cứ thoải mái hỏi.

Lý Kỳ giả bộ như suy nghĩ, một lát sau mới hỏi: - Đúng rồi, ngươi biết chữ không?

Ngô Tiểu Lục gật đầu đáp: - Trước kia tiểu đệ theo học chú vài năm, biết một ít.

Lý Kỳ gật đầu: - Vậy thì tốt. Như vậy đi, ta cho ngươi thời gian một ngày. Ngươi đi khắp quán ăn của thành Biện Lương, rồi ghi lại những món ăn mà dân chúng nơi đây thích ăn nhất. Nhớ kỹ, càng chi tiết càng tốt.

- ChỉChỉ như vậy?

Ngô Tiểu Lục trừng mắt hỏi. Nguyên lai cậu ta tưởng rằng Lý Kỳ sẽ hỏi cậu ta một vài vấn đề về nấu nướng. Chưa từng nghĩ tới lại bảo cậu ta làm chân chạy. Trong lòng vừa hoang mang, vừa buồn bực.

Lý Kỳ liếc xéo cậu ta, hỏi: - Như thế nào? Ngươi cho rằng việc đó rất đơn giản sao? Ngươi có biết không, nắm được khẩu vị của thực khách, chỉ là bước đầu tiên để trở thành đầu bếp. Trừ khi ngươi học nấu ăn, chỉ để nấu cho mình ăn.

Ngô Tiểu Lục vừa nghe, thấy Lý Kỳ nói rất có đạo lý, vội vàng gật đầu: - Tiểu đệ đã hiểu. Sáng mai tiểu đệ sẽ lập tức đi.

- Tốt!

Lý Kỳ rất hài lòng với thái độ của Ngô Tiểu Lục, nhẹ nhàng gật đầu. Bỗng nghĩ tới điều gì đó, hỏi: - Đúng rồi, Lục Tử, chìa khóa của phòng bếp có phải do ngươi cầm?

- Đúng vậy, Lý ca, huynh muốn dùng phòng bếp à?

- Ừ, ta muốn mượn vài ngày.

- Không có vấn đề. Dù sao hiện tại cũng không có người dùng. Huynh chờ một chú, để tiểu đệ lấy chìa khóa. Ngô Tiểu Lục đang lo không có cơ hội vuốt mông ngựa. Vừa nghe Lý Kỳ nói như vậy, vội vàng lấy một cái chìa khóa bằng đồng treo trong tủ quần áo, đưa cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ nhận lấy cái chìa khóa, ước lượng trong tay, ánh mắt lập lòe. Một kế hoạch cướp lấy Túy Tiên Cư gần như hoàn mỹ, đã nảy sinh trong đầu hắn.

Thực ra, việc mà Lý Kỳ phân phó cho Ngô Tiểu Lục làm, được gọi là "Điều tra thị trường". Nếu đã quyết định mở mang sự nghiệp ở Đông Kinh Biện Lương, thì việc điều tra thị trường là việc không thể thiếu. Dù lúc trước hắn đã từng sinh hoạt ở vùng đất này. Nhưng thời gian thay đổi, khẩu vị của mọi người khẳng định cũng phải khác. Cho nên hắn bắt buộc phải một lần nữa hiểu rõ khẩu vị của người nơi đây.

Việc này thoạt nhìn như đơn giản, nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, lại rất quan trọng. Không thể để xảy ra sai lầm. Hắn nguyên bản còn muốn tự mình đi. Nhưng do thời gian cấp bách, hơn nữa nhân thủ lại không đủ, cho nên mới giao cho Ngô Tiểu Lục.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngô Tiểu Lục tỉnh dậy, trước chào hỏi Lý Kỳ vài câu, liền vội vàng rời đi. Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lý Kỳ giao cho cậu ta. Cho nên cậu ta không dám chậm trễ.

Lý Kỳ cũng không nhàn rỗi. Ngô Tiểu Lục rời đi chưa tới một chén trà, hắn cũng mang theo bạc xuất môn.

Riêng Biện Lương, quán ăn lớn nhỏ đã có hơn bảy mươi nhà. Nếu muốn điều tra từng nhà, ít nhất phải mất mười ngày. Điều này thực sự là hao phí thời gian. Cho nên Lý Kỳ dặn Ngô Tiểu Lục chỉ điều tra những quán ăn có lưu lượng khách hàng lớn.

Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho Ngô Tiểu Lục mệt bở hơi tai. Đến tận chạng vạng tối mới quay trở về.

Cốc cốc cốc!

- Lý ca ơi, Lý caỦa? Không có trong phòng. Ngô Tiểu Lục gõ cửa phòng Lý Kỳ nửa ngày, thấy trong phòng không chút động tĩnh, liền gãi đầu tự nhủ:"Lẽ nào còn chưa về? Không có khả năng. Trời đã tối như vậy rồi, cũng nên trở về rồi chứ. Lẽ nàoĐang ở phòng bếp?"

Ngô Tiểu Lục đột nhiên nhớ ra hôm qua Lý Kỳ nói muốn mượn phòng bếp vài ngày. Liền vội vội vàng vàng chạy tới hướng phòng bếp.

Quả nhiên, vừa tới phòng bếp, cậu ta đã thấy Lý Kỳ ở một mình trong đó. Một tay cầm khăn, đang cẩn thận lau bốn cài vò lớn có thể chứa được người trưởng thành.

- Lục Tử, quay về rồi à. Lý Kỳ thấy Ngô Tiểu Lục tới, bỏ khăn lau xuống, cười ha ha nói.

Ngô Tiểu Lục gật đầu, chỉ vào bốn cái vò, nghi ngờ hỏi: - Lý ca, huynh mới mua à?

- Ừ!

Lý Kỳ gật đầu, hỏi:

- Hôm nay thu hoạch thế nào?

- À, đúng rồi.

Ngô Tiểu Lục nao nao, lập tức phản ứng, lấy một tờ giấy từ trong ngực, đưa cho Lý Kỳ, hưng phấn nói: - Lý ca, huynh xem, đây là những tin tức mà hôm nay tiểu đệ thăm dò được. Trên đó có ghi tất cả các món ăn và món điểm tâm mà dân chúng thành Biện Kinh thích ăn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<