Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1499

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1499: Gậy nạm vàng quấy phân heo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lễ vật?

Chúng ta có chuẩn bị lễ vật đâu chứ!

Bạch Thiển Dạ nghe vậy thì sửng sốt, dùng ánh mắt dò hỏi liếc nhìn Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô khẩn trương đưa cho nàng một ánh mắt ra hiệu.

Hai người các nàng tâm đầu ý hợp, Bạch Thiển Dạ lập tức ngầm hiểu, cười nói: - Đúng vậy a, Thập nương, nếu như cô nhìn thấy phần lễ vật này của chúng ta, nói không chừng lập tức sẽ đem mấy thứ lưỡi dao gì đó ném sang một bên.

Lý Kỳ nghe vậy rất mơ hồ, nói: - Thật hay giả? Vậy các muội lấy ra để xem cái nào.

Phong Nghi Nô hì hì nói: - Đã lấy ra rồi, hơn nữa cũng đã tặng cho Thập nương rồi.

Lưu Vân Hi a một tiếng, không hiểu ra sao nhìn các nàng.

Nói đến đây rồi, Quý Hồng Nô và Da Luật Cốt Dục cũng đều phản ứng lại, tứ nữ đột nhiên cùng vây tới.

Phong Nghi Nô một tay kéo cánh tay của Lý Kỳ, cười dài nói: - Phần lễ vật này chính là phu quân, đây chính là thứ đồ vật quý giá nhất của chúng ta rồi đó.

- Đồ vật?

Lý Kỳ khó chịu liếc nhìn Phong Nghi Nô.

Phong Nghi Nô hơi lè cái lưỡi thơm tho nói: - Phu quân huynh ấy không phải thứ gì --- không không không, này --- hình như càng nói càng đả thương người rồi. Nàng nói càng nói về sau, thanh âm nhỏ dần như muỗi ngâm, ngay cả bản thân cũng nghe không rõ chính mình đang nói cái gì.

Lý Kỳ bị nữ nhân này chọc giận tới mức muốn cầm lấy đao giải phẫu tự đâm vào mình rồi.

Bạch Thiển Dạ khẩn trương kéo đề tài về, trêu ghẹo nói:

- Thập nương, cô yêu thich phần lễ vật này của chung ta, hay là mấy cây dao nhỏ này?

Lưu Vân Hi cũng không phải là phu nhân, bị người trêu chọc vài câu, liền phát huy tinh thần đà điểu, nàng ngược lại ngẩng đầu lên thẹn thùng nhìn Lý Kỳ, ẩn tình đưa tình, mặt nhiễm sắc hồng, lúc này không tiếng lại thắng có tiếng.

Phong Nghi Nô cười nói: - Ta đã nói, mấy cây dao nhỏ này giá rẻ rồi mà, cũng mệt cho phu quân huynh tự tay tặng.

Da Luật Cốt Dục cố nén ý cười nói: - Phong muội muội, cũng là đừng trách phu quân nữa, huynh ấy là một thương nhân, không gian thì không phải thương, thứ quá quý trọng, huynh ấy làm sao bỏ được a!

Quý Hồng Nô mặc dù không lên tiếng. Nhưng lại ôm Chính Hi trốn ở một bên cười trộm.

Những nữ nhân này, thực là coi trời bằng vung rồi. Lý Kỳ trong long rất là hận nha. Lời này căn bản là khó giải thích, hắn cũng không thể nói mình còn không bằng mấy lưỡi dao này đi, nhưng nếu không phải, vậy lễ vật này của hắn đã bị bỡn cợt thành không đáng một đồng, cắn răng nói: - Mấy vị mỹ nữ, đến tột cùng là ai không gian thì không phải thương hả, món sổ sách này cũng không phải tính toán như vậy chứ, ta cũng là phu quân của Thập nương. Các muội cầm thứ ta nguyên bản thuộc về Thập nương, tặng cho Thập nương, vụ mua bán này thật sự rất lãi a!

Môi đỏ mọng quyến rũ của Phong Nghi Nô hơi bĩu, mắt đẹp doanh động, ủy khuất nói: - Chẳng lẽ phu quân hunh không cần chúng ta nữa?

Lý Kỳ vội nói: - Này chớ nói lung tung, ta cũng không nói như vậy.

Bạch Thiển Dạ bật người nói tiếp: - Còn không phải sao, phu quân chúng ta cũng có phần, tính toán đồng đều ra, Thập nương cũng chỉ chiếm hai phần, chúng ta mang tám phần còn lại đem tặng cho nàng. Vậy có gì không thể?

Lý Kỳ nghe cứ kỳ quặc thế nào ấy, nói: - Thất Nương, lời này nói ra giống như ta là một khối bánh ngọt ấy nhỉ.

Phong Nghi Nô vứt ra một ánh mắt quyến rũ. Nói: - Phu quân huynh so với bánh ngọt thì soái hơn nhiều.

Sóng mắt của nàng, đó là điện áp mạnh của nhà máy năng lượng nguyên tử nha, Lý Kỳ nháy mắt bị điện giật cho đầu óc choáng váng, ngốc hề hề gật đầu nói: - Vậy cũng phải.

Phong Nghi Nô ở bên tai Lý Kỳ nhẹ giọng nói ra: - Vậy phu quân nói phần lễ vật này chúng ta là tặng được, hay là không được.

Hơi thở nàng như lan, Lý Kỳ hoàn toàn say sưa, gật đầu nói: - Tặng được --- thì chính là quái sự.

Nữ nhân này thật sự là một yêu tinh, người thuần khiết như ta gặp nàng cũng tắt điện. Lý Kỳ đột nhiên bừng tỉnh, nói: - Ta nghe ý tứ này của nàng, sao giống như không phải ta không cần các nàng phải, mà là các nàng từ bỏ ta nhỉ!

Bạch Thiển Dạ cũng bu lại. Cười hì hì nói: - Tiểu nữ tử sao dám, chúng ta chỉ là đem huynh tặng cho Thập nương một đêm mà thôi.

Phong Nghi Nô cười nói: - Thập nương. Tối nay phu quân đã thuộc về cô, cô muốn làm phu quân như thế nào đều được, chúng ta sẽ không để ý đâu. Nói xong chính nàng ngược lại khanh khách cười.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Các muội chơi lớn như vậy?

Da Luật Cốt Dục cười dài nói: - Nhị vị muội muội, nếu chúng ta đã đem lễ vật đưa đến trong tay Thập nương, chúng ta đây vẫn là đi trước thôi, nếu chúng ta còn ở lại không đi, đây chẳng phải là làm trễ nải canh giờ tốt của Thập nương sao.

- Tỷ tỷ nói rất đúng, chúng ta đi thôi.

- Phu quân, vậy chúng muội xin lỗi không tiếp được rồi.

Nương theo một tràng tiếng cười như chuông bạc, chúng nữ bước nhanh ra tiểu viện, xa xa còn nghe được các nàng thương lượng.

- Thất Nương, muội ngày mai phải thay phiên nghỉ ngơi.

- Ừ.

- Hiện tại canh giờ còn sớm, không bằng chúng ta đánh vài ván mạt chược.

- Tốt!

...

Còn sớm? Đều đã canh hai rồi nha, thê thiếp của người khác lúc này đều đang hầu hạ lão công đi ngủ, các nàng lại nghĩ đến chơi mạt chược? Lý Kỳ đột nhiên cảm giác mình quá giống Đường Bá Hổ rồi, vừa bực mình vừa buồn cười, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy giai nhân trong ngực vô hạn thẹn thùng, nghĩ lại, kỳ thật điều này cũng rất không tệ ah. Hạ giọng nói: - Thập nương.

Lưu Vân Hi là một nữ nhân đơn thuần, cổ cũng đã hồng thấu, kiều diễm ướt át, nghe được Lý Kỳ gọi nàng, mới ngẩng đầu lên, ừ một tiếng.

Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Nếu các nàng ấy đã có nhã ý như vậy, muội hãy vui lòng nhận đi, không biết muội tính toán khi nào thì mở phần lễ vật này ra nha, ồ, hữu tình gợi ý một câu, đêm đẹp khổ ngắn, muội nên tranh thủ thời gian a.

Lưu Vân Hi còn chưa mở miệng, chợt thấy một bàn tay to lửa nóng từ trên lưng của nàng trượt xuống, khẩn trương giãy ra, thẹn thùng nói: - Ta --- ta còn chưa tắm rửa đâu.

Lý Kỳ ha hả nói: - Vậy ta trước hết hầu hạ muội tắm rửa. Nói xong hắn liền tiến lên, chặn ngang ôm lấy Lưu Vân Hi, ở trên môi nàng khẽ hôn một cái, đi nhanh về hướng phòng tắm.

Chỗ này tỉnh lược năm nghìn chữ...

....

Trong nước Đại Tống tứ hải thái bình, nam bắc đều là bình an vô sự, nhưng hai phía Đông Tây thì không thế nào thái bình.

Đặc biệt phía tây, hiện giờ bầu trời Tây Vực đã hoàn toàn bị sự lo lắng bao phủ, khắp nơi đều có thể ngửi được hơi thở chiến tranh, dường như đại chiến hết sức căng thẳng.

Ngô Giới sau khi nhận được mật lệnh của Lý Kỳ, đại quân lập tức ra Ước Xương thành, tiến thẳng về Sơ Lặc.

Nhưng trước đó y đã cùng Da Luật Đại Thạch thư từ qua lại, mịt mờ nói cho gã biết, ta không phải đến tấn công của ngươi, ta chỉ là lại đây để dọa quân Kim thôi.

Tuy rằng trong thư Ngô Giới vô cùng mịt mờ, nhưng Da Luật Đại Thạch vừa nhìn thấy thư liền lập tức hiểu được dụng ý của quân Tống, kỳ thật gã vô cùng hy vọng quân Tống có thể cùng quân Kim khai chiến, như vậy là gã có thể cùng Tống quang minh chính đại kết minh.

Hiển nhiên, quân Tống không có ý đồ này, cho dù Da Luật Đại Thạch không muốn bất cứ kẻ nào đặt chân đến mảnh địa giới này. Nhưng gã cũng không có cách nào, hiện giờ quân Tống không chịu giúp đỡ gã đối phó quân Kim, như vậy chỉ có làm cách đó, mới có thể ngăn cản quân Kim tấn công Sơ Lặc, hơn nữa nói như vậy, thế lực ba phương cũng không dám vọng động, bọn họ có thể nhân cơ hội chỉnh hợp thế lực, tuyển quân mua ngựa, mở rộng phạm vi thế lực của mình, vì thế gã cân nhắc mãi cuối cùng cũng đáp ứng để cho quân Tống tiến vào.

Kỳ thật ở mảnh đất này, ấn tượng của dân chúng đối với quân Tống vẫn rất tốt, dù sao người Hán thường thường tới nơi này buôn bán, song phương chung đụng cũng khá thân mật, ngược lại thì bọn họ khá chán ghét người Thổ Phiên.

Vì không để tạo thành phức tạp cho dân chúng địa khu này. Ngô Giới còn lợi dụng thương nhân đến yểm hộ cho mình tiến quân.

Y đem thương nhân địa khu Hà Hoàng tập trung lại, cùng tham dự trong đội ngũ đi đến, bởi vì thương nhân dẫn theo đại lượng hàng hóa, cho nên ven đường khi Ngô Giới tiến quân, thương nhân Đại Tống và dân chúng địa phương bắt đầu thường xuyên giao dịch.

Bởi vì đại lượng hàng hóa dũng mãnh tiến vào, cho nên ánh mắt dân chúng đều đặt vào những thứ hàng hóa này, như vậy cũng cung cấp rất ít yểm hộ cho Trấn Tây Quân.

Nguyên bản những thương nhân này chỉ tới nơi này để buôn bán, nhưng nghe đến nơi đó đang đánh giặc, cũng không dám đi, rất nhiều người đều chuẩn bị dẹp đường hồi phủ rồi. Đúng lúc này, Ngô Giới tìm đến bọn họ.

Có quân đội hộ tống bọn họ đương nhiên không sợ, hơn nữa sắp xếp quân đội, ngay cả tiền thuế cũng được miên, nhưng bọn họ gặp Trấn Tây Quân tây tiến, trong lòng cũng hiểu được có thể là sắp chiến tranh rồi, vì vậy nóng lòng đem hàng hóa bán ra, bán xong thì biến luôn.

Chuyện này Ngô Giới cũng không để ý, hành quân liên tục, đi mấy ngày thì tới phía đông huyện Toa Xa, đóng quân ở bờ Đông sông Tháp Lý Mộc, đi về trước một đoạn nữa chính là Sơ Lặc rồi. Đại quân ở bờ đông thanh thế lớn, mài đao soàn soạt. Xem điệu bộ này có vẻ như đang chuẩn bị qua sông rồi, nhưng qua mấy ngày liền, quân Tống vẫn còn ở nơi đó mài đao.

*****

Trong đại trướng.

Mặt Trương Hiến và các đại tướng liên can đều cười nở hoa rồi, hiện giờ không uổng người nào đã thuận lợi tiến nhập mảnh đất bên cạnh Tây Vực, như vậy so với trong tưởng tượng của bọn họ thì thoải mái hơn nhiều.

- Vẫn là Xu Mật Sứ lợi hại, ở ngoài ngàn dặm, cũng có thể liệu sự như thần.

Bạch Mao Phượng ngồi ở trong trướng vải đang tâng bốc Lý Kỳ.

Ngô Giới cười gật gật đầu, người khác khen Nhạc Phi, y nhất định sẽ rất không thích, nhưng khen Lý Kỳ ấy à, nói không dễ nghe thì, y ngay cả tư cách khó chịu cũng không có, dù sao chính y cũng là thủ hạ của Lý Kỳ.

Trang Tường đột nhiên nói:

- Tướng quân, nhớ rõ lúc trước khi Xu Mật Sứ ở Vân Châu, từng dựa vào sông Tang Thiên mà đoạt được huyện Hồn Nguyên trong tay Hoàn Nhan Tông Hàn, tướng quân sao không noi theo, thừa cơ hội này đem đất đai vùng phía đông sông này nhập vào bản đồ Đại Tống ta.

Ngô Giới ừ một tiếng, nói: - Tin tưởng Xu Mật Sứ cũng là ý này, vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?

Trang Tường cười nói: - Chúng ta vẫn luôn bị vây ở thế bị động, là đánh hay là hòa còn phải xem quân Kim, bọn chúng thích thì chiến, chúng ta chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi, chúng ta thừa dịp này thị sát dân tình, vì dân chúng địa phương làm một vài việc, để làm bước đệm cho thống trị nơi này về sau.

- Vậy hãy theo lời tiên sinh nói đi.

Ngô Giới không có bất kỳ suy xét nào, liền gật gật đầu, thiên phú của y là lãnh binh đánh giặc, y cũng biết ở phương diện chính trị, y không bằng Trang Tường, lại hỏi: - Trương Hiến, quân Kim bên kia có tin tức gì không?

Trương Hiến nói: - Căn cứ tin tức mà thám tử tìm hiểu được, quân Kim nhiều nhất ngày mai hoặc là ngày kia là có thể tới phụ cận nơi này.

Ngô Giới ha hả cười, nói: - Ta ngược lại muốn nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng kia có phải thật sự có ba đầu sáu tay hay không.

...

Cách một ngày, Hoàn Nhan Tông Vọng liền tự mình dẫn đại quân đi tới chỗ giao giới của Hồi Cốt và Sơ Lặc, đại quân tích trữ ở trong hạ du sông Tháp Lý Mộc, nhưng đã đến nơi này, quân Kim liền ngừng lại, cũng không tiếp tục tiến quân nữa, bởi vì binh của Da Luật Đại Thạch đã sớm bố trí ở nơi biên giới yếu địa chiến lược rồi.

Trong đại trướng.

Thuật Liệt Tốc và đại tướng liên can cũng đã có chút không kiên nhẫn được nữa, địch nhân hiện giờ đang ở ngay trước mặt, Hoàn Nhan Tông Vọng đột nhiên hạ lệnh đình chỉ tiến quân, thật sự là quá khó để tiếp thu.

Nói trở lại, quả thật cũng làm khó cho bọn họ rồi, bọn họ xuất binh nguyên bản chính là tới đây để đánh giặc, nhưng chạy xa như vậy, thậm chí ngay cả một trận chiến còn chưa đánh, đây đối với võ tướng mà nói, thực là không thể nhịn được.

Hoàn Nhan Tông Vọng uống một ngụm rượu, nhìn quét các ái tướng bên dưới một lượt, đột nhiên ha ha cười.

Lưu Ngạn Tông hiếu kỳ nói: - Đô Thống vì sao bật cười?

Tướng sĩ còn lại cũng đều kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Tông Vọng.

Hoàn Nhan Tông Vọng đầu tiên là khoát tay, lập tức dừng ý cười, ngạo nghễ nói:

- Da Luật Đại Thạch chẳng qua chỉ là một con tôm tép nhãi nhép thôi, hiện giờ đầu của gã có thể nói là ta đang gửi lại ở trên cổ gã đấy, bất cứ lúc nào có thể đi lấy, các ngươi vì một cái đầu đã thuộc về chúng ta mà tức giận. Có phải rất buồn cười hay không?

Thuật Liệt Tốc nói: - Vậy không biết Đô Thống tính toán khi nào thì đi lấy?

- Không vội, không vội.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Ta hiện tại đang lo lắng không phải Da Luật Đại Thạch, mà là quân Tống đến từ địa khu Hà Hoàng. Ta đã phái rất nhiều người đi tìm hiểu tin tức của phía quân Tống, tin tưởng cũng đã trở về đến rồi.

Vừa nhắc Tào Tháo. Tào Tháo đến.

Thám tử sau khi đi vào, lập tức đem tin tức quân Tống nói một lượt.

Hoàn Nhan Tông Vọng nghe xong, nhướn mày, nói: - Ngươi nói cái gì? Quân Tống mười ngày trước đã tới bờ tới Hà Đông.

Thám tử gật đầu nói: - Thưa Đô Thống, việc này cực kỳ chính xác, hơn nữa quân Tống một đường đi tới cũng không gặp phải bất luận sự chống cự nào.

Lưu Ngạn Tông chìm lông mày nói: - Chẳng lẽ Nam triều đã cùng Da Luật Đại Thạch kết minh hay sao?

Thám tử nói: - Nhưng nghe nói quân đội Nam triều vẫn luôn trong tình trạng chuẩn bị qua sông, chỉ có điều chậm chạp chưa qua sông, nhưng nhìn tình thế kia dường như hoặc như là muốn tiến công Sơ Lặc.

Lưu Ngạn Tông nói: - Vậy thì kì quái. Một khi đã như vậy, thì quân Tống hẳn nên khẩn trương qua sông, bên kia bờ sông chính là Sơ Lặc rồi, quân Tống tới đây nhất định là hướng về phía Sơ Lặc mà tới, vì sao lại chậm chạp không có động tĩnh, bọn họ đến tột cùng là đang chờ cái gì?

Hoàn Nhan Tông Vọng suy nghĩ một lát, đột nhiên ha hả nói: - Ta biết y đang ở đây chờ cái gì?

- A?

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Chúng ta ở chờ cái gì, bọn họ cũng đang chờ cái đấy?

Lưu Ngạn Tông trầm ngâm một lát, nói: - Ý tứ của Đô Thống, quân Tống chờ chúng ta lưỡng bại câu thương. Sau đó lại ngồi không mà thu thành này?

Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói: - Nào có đơn giản như vậy, bọn họ muốn ngồi không thu thành này, điều kiện tiên quyết là chúng ta tiến công.

Lưu Ngạn Tông bừng tỉnh đại ngộ. Nói:

- Ta hiểu được, quân Tống đóng quân như thế không phải muốn vào công, mà là không muốn chúng ta tiến công.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Đúng là như thế.

Ba Lỗ nghe mơ mơ màng màng, hỏi: - Đô Thống, Phó Đô Thống, các ngươi đang nói cái gì?

Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống sở dĩ không tiếp tục tiến binh, cũng là bởi vì đề phòng quân Tống, nếu thời điểm chúng ta đang cùng Da Luật Đại Thạch giao chiến, quân Tống đột nhiên cắm một cước tiến vào. Thì dù là ai cũng không cách nào dự đoán được hậu quả, đồng dạng. Nếu quân Tống tiến công trước, chúng ta đồng dạng cũng có thể ngồi thu thành này. Cứ như vậy, thì chỉ có một kết quả.

Thuật Liệt Tốc nói: - Chính là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Đây mới là mục đích của Nam triều, bất kể nói thế nào, Da Luật Đại Thạch chỉ cần sống trên đời một ngày, đối với chúng ta mà nói cũng không là một chuyện tốt, cho nên Nam triều đương nhiên không hy vọng Da Luật Đại Thạch có bất kỳ sơ xuất, chỉ cần trận chiến tranh này không khai chiến, như vậy bọn họ chính là thắng.

Ba Lỗ vỗ xuống bàn, nói: - Thật sự là buồn cười, đám người Nam triều này thật sự là giảo hoạt. Đô Thống, cho dù bọn họ liên kết, chúng ta cũng không cần e ngại, sao không nhân cơ hội đều diệt hết bọn họ.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Binh lực của chúng ta còn chưa đủ để đồng thời đối mặt Da Luật Đại Thạch và quân Tống, hơn nữa tiếp tế tiếp viện của chúng ta cũng là một vấn đề, hơn nữa Da Luật Đại Thạch còn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, tùy tiện khai chiến, chúng ta có thể sẽ tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể toàn quân bị diệt.

Ba Lỗ nói: - Chẳng lẽ Đô Thống tính toán cứ như vậy bỏ qua? Chúng ta đây chẳng phải là chạy không một chuyến.

Hoàn Nhan Tông Vọng ha ha nói:

- Các ngươi không cần vội, nếu đã đến đây, có thể nào tay không mà về, như thế nào cũng phải làm cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn tận hết tình địa chủ chứ, lấy bản đồ đến đây.

Rất nhanh địa đồ ngay lập tức được mang lên, tướng sĩ liên can cũng đều vây xung quanh, chỉ nghe Hoàn Nhan Tông Vọng định liệu trước nói: - Các ngươi không được quên một điểm, nơi này chính là vương triều Đông Khách Lạt Hãn, Da Luật Đại Thạch chỉ là mời tới viện binh, cũng giống như chúng ta, đều là khách nhân.

Nói xong tay gã chỉ vào trên bản đồ, nói: - Sơ Lặc cố nhiên trọng yếu, nhưng đó chỉ là bởi vì nếu muốn lấy được Tây Vực, nhất định phải trải qua Sơ Lặc, nhưng là các ngươi xem nơi này. Tay gã tại vẽ một vòng tròn trên địa đồ, nói:

- Vương triều Đông Khách Lạt Hãn cũng không chỉ có mỗi một tòa thành thị Sơ Lặc này, ở phía tây bắc Sơ Lặc còn có một khối lớn như vậy đấy, chúng ta sở dĩ nhìn chằm chằm Sơ Lặc, đó là trong lòng chúng ta luôn muốn Tây Vực, nhưng căn cứ tình huống trước mắt, chuyện này không thể thực hiện được, một khi đã như vậy, chúng ta nên đưa ánh mắt đặt tới nơi khác.

Lưu Ngạn Tông nói: - Đô Thống là muốn chuyển sang tây bắc?

- Không sai.

- Vậy không biết Đô Thống muốn tiến công nơi nào?

- Tiến công nơi nào không trọng yếu, mỗi một thành trấn của vương triều Đông Khách Lạt Hãn này cũng đều có thể là mục tiêu tiến công của chúng ta, chúng ta đánh chỗ nào cũng được.

Đánh chỗ nào cũng được? Lưu Ngạn Tông hít vào một hơi, nói: - Đô Thống là muốn tạo áp lực cho vương triều Đông Khách Lạt Hãn?

Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Chúng ta có thể công bố vương triều Đông Khách Lạt Hãn chứa chấp Da Luật Đại Thạch, phát động tiến công đối với vương triều Đông Khách Lạt Hãn, như vậy vương triều Đông Khách Lạt Hãn nhất định sẽ một lần nữa cân nhắc làm thế nào đối đãi với Da Luật Đại Thạch, hơn nữa chúng ta cũng có thể lôi kéo địch nhân của đại hãn vương triều Đông Khách Lạt Hãn, thậm chí còn có thể liên hợp Hồi Cốt xuất binh, chỉ cần chúng ta đồng ý đem địa bàn đánh hạ được đều giao cho bọn họ quản lý, ta tin tưởng bọn họ sẽ vô cùng nguyện ý xuất binh đấy.

Dừng một chút, gã lại tiếp tục nói: - Đây chỉ là thứ nhất, thứ hai, chúng ta có thể đi vòng qua tây bắc, nhưng quân Tống nếu muốn đi, nhất định phải đi qua Sơ Lặc, một khi rời khỏi địa khu Hà Hoàng, như vậy bọn họ chính là một mình xâm nhập, ta nghĩ bọn họ không dám kéo chiến tuyến này cho dài như vậy, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng ta không ngừng khuếch trương về tây bắc.

Đương nhiên, chúng ta làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là bức bách vương triều Đông Khách Lạt Hãn đuổi Da Luật Đại Thạch đi, bọn họ một ngày không đuổi Da Luật Đại Thạch đi, chúng ta sẽ ở địa bàn của bọn họ bất chấp mọi thứ mà cướp đoạt, tốt nhất có thể khơi mào chiến tranh giữa bọn họ, đến lúc đó, chúng ta cắt đứt đường về tây bắc của Da Luật Đại Thạch, Nam triều theo chúng ta là đồng minh, mặc kệ bọn họ lén lút thế nào, ta dám cá bọn họ cũng không dám thu nhận và giúp đỡ Da Luật Đại Thạch, đến lúc đó Da Luật Đại Thạch cũng chỉ có thể lui binh về hướng Tây Vực, cứ như vậy, chúng ta là có thể thuận thế chiếm lĩnh Sơ Lặc, tiến công Tây Vực.

Nói cho cùng, mục đích của gã vẫn là Sơ Lặc.

Lưu Ngạn Tông cười nói: - Hay! Hay! Không chỉ có như thế, nghe nói vương triều Đông Khách Lạt Hãn và vương triều Tây Khách Lạt Hãn cũng luôn luôn giao chiến với nhau, một khi Da Luật Đại Thạch bại đi về Tây Vực, chúng ta còn có thể thi hành chính sách dụ dỗ, cùng vương triều Đông Khách Lạt Hãn đạt thành liên minh, và đồng ý giúp bọn họ đánh vương triều Tây Khách Lạt Hãn, giật giây bọn họ xung phong đánh trận cho chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng ha ha nói:

- Ta muốn đem một bãi nước đục này quấy lên cho càng hỗn độn, ta ngược lại muốn nhìn Nam triều có dám nhảy vào cái bãi nước đục nàyb hay không. Nói xong gã lại đưa mắt nhìn tướng sĩ xung quanh, nói: - Các huynh đệ khẳng định cũng đã vô cùng khát khao rồi, cũng nên thả bọn họ đi ra ngoài để hóng gió, nói cho các huynh đệ, một khi tiến vào vương triều Đông Khách Lạt Hãn, hết thảy nơi đó đều là thuộc về bọn họ, bất kể là người hay là tài vật, người nào cướp được thì chính là của người đó.

- Vâng!

Các tướng sĩ cùng kêu lên đáp, hai mắt tỏa ánh sáng, chuyện này chính là thứ bọn họ thích làm nhất.

...

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<