← Hồi 1489 | Hồi 1491 → |
Rõ ràng triều đình là đã định giá thu hồi sắt, thiếc trước khi phát hành tiền tệ. Về mặt lý luận, triều đình đã lời rồi, hơn nữa ai cũng biết, nhưng triều đình có thể làm được như vậy, người dân cũng đã rất hài lòng rồi. Bởi vì nếu họ trực tiếp đi bán sắt phế liệu, giá còn thấp hơn nữa. Bởi vì bên trong còn có chi phí nấu lại, dù giá trị của đồng tiền đã được thu lại, nhưng tương tự như vậy, sắt, thiếc cũng đang hạ xuống.
Hơn nữa, ngoài triều đình ra thì không có nhà đại thương gia nào có khoản tiền lớn như vậy để thu mua lại nhiều sắt và thiếc như vậy. Điều này cũng có thể nói là con đường đổi tiền duy nhất của người dân, tính an toàn cũng cực cao.
Trong Cục nông nghiệp dù là tiền sảnh hay hậu sảnh đều đặt đầy bàn dài, ghế dài trước mặt mọi người. Còn trên khu đất trống thì chỉ thấy hai loại tiền sắt, thiếc chất đầy như núi, đếm qua cũng phải tới hơn chục đống, đống nào đống đấy cao ngất ngưởng, đồ sộ. Nên nhớ, bây giờ vẫn chưa tới chính ngọ.
Bỗng nhiên, một hàng nhân sỹ bảnh bao đi vào.
- Xu Mật Sứ tới rồi, Xu Mật Sứ tới rồi.
- Thảo dân tham kiến Xu Mật Sứ.
Người tới chính là Lý Kỳ, bên cạnh hắn còn có một vị công tử đẹp trai, phong độ. Người này có lẽ không phải là người khác, chính là Hoàng đế Đại Tống Triệu Giai.
Chuyện phát hành tiền tệ này có lẽ không phải là chuyện nhỏ. Mặc dù phát hành thành công rồi, nhưng người dân có cách nhìn thế nào về chuyện này thì vẫn chưa thể biết được. Mà Triệu Giai lại không phải là một vị Hoàng đế an phận. Y hy vọng có thể thường xuyên vi phục xuất tuần, xem cuộc sống của người dân thế nào? Xem xem những lời mình nghe thấy từ đại thần và mình tận mắt nhìn thấy có giống nhau hay không?
Hôm nay y xuất cung chỉ có một mục đích, chính là tới xem chuyện quần chúng đổi tiền tệ.
Chỉ là những người dân đó chỉ nhận ra Lý Kỳ, mà không biết người bên cạnh hắn chính là Hoàng đế. Thấy Lý Kỳ tới rồi, lần lượt hành lễ, nhưng vị tướng quốc Lý Kỳ này cũng không phải là hư danh nói chơi.
Lý Kỳ mỉm cười gật đầu, để họ tiếp tục, lập tức cùng với Triệu Giai đi quan sát khắp nơi, tìm mấy người dân hỏi han, không có gì là ngoại lệ, người dân đều rất vui mừng, họ thực sự hận là số tiền sắt và tiền thiếc này không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tuần tra một vòng, thấy tất cả đều tiến triển vô cùng thuận lợi, Triệu Giai cũng thở phào nhẹ nhõm. Tới bên cạnh, nhìn đống tiền sắt chất đống như núi sắt, thở dài nói: - Lý Kỳ, ngươi có biết không, sau khi ta lên ngôi, bắt đầu suy nghĩ thận trọng tới vấn đề tiền tệ, thấy căm hận vô cùng. Tiền sắt hay là tiền thiếc, ta thực sự không biết vì sao lại có chủ ý ngu ngốc như vậy, lại còn phải thu nạp.
Nhưng sau khi nghe xong ý kiến của ngươi, Trẫm cũng bắt đầu hiểu ra, đây chỉ là một hành động bất đắc dĩ. Tiền tệ nhiều, tạp, đó cũng chẳng có gì hay ho. Dù nói thật giả lẫn lộn là nghĩa xấu, nhưng chí ít cũng đang nghĩ cách, mà không phải là làm mà như không.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Hoàng thượng nói rất đúng, nhưng quan trọng nhất không phải là thật giả lẫn lộn, mà là vì triều đình không bỏ qua tiền đồng. Dù là tiền sắt hay tiền thiếc đều là vì cứu viện tiền đồng mà đẩy đi. Thần nghe nói triều đình vì củng cố địa vị của đồng, còn đóng cửa không ít mỏ bạc, mỏ vàng.
Triệu Giai cười khổ nói: - Ngươi có phải là đang lo lắng ý trí của Trẫm không đủ kiên định chăng? Dù sao mỏ đồng Đại Tống ta cũng vô cùng phong phú. Mỏ bạc thì có chút kém hơn rồi. Nếu lấy đồng là tiền tệ chính, nếu triều đình không có tiền, tiền đúc cũng có thể được.
Ngươi biết là tốt rồi, Lý Kỳ thở phào một cái nói: - Sao dám, sao dám.
Triệu Giai nói: - Dân giàu thì nước giàu, quan điểm kinh tế này của ngươi, Trẫm không thể nào quên được, hơn nữa còn ghi khắc trong lòng. Trẫm sao có thể phản đối đề nghị có lợi cho dân chúng chứ? Mặt khắc, triều đình hiện giờ còn dựa vào mậu dịch cũng không kém tiền, kỳ thực trong lòng ngươi sớm đã nghĩ tới bước này rồi, chỉ là khi đó triều đình rất thiếu tiền, bây giờ thì ổn rồi. Cho nên ngươi nói ra, đây không phải đều là nằm trong kế hoạch của ngươi sao? Về phương diện tầm nhìn này, không ai có thể nhìn xa hơn ngươi được.
- Triệu công tử quá khen rồi.
Triệu Giai khẽ mỉm cười, bỗng nhiên chỉ tay về phía trước mặt, nói: - Nhưng thật ra những loại sắt, thiếc này lại khiến cho ta cảm thấy vô cùng phiền phức, sao có thể xử lý được tốt những loại tiền này chứ?
Lý Kỳ đảo đảo tròng mắt, khóe miệng nhếch lên cười gian nói: - Nếu Hoàng thượng ngại có thể bán chỗ còn lại cho Túy Tiên Cư của thần, chỉ là giá cả à, ha ha, nhiều nhất chỉ có thể bỏ chút phí vất vả và phí vận chuyển, nhiều hơn nữa thần cũng không thể mua nổi.
Triệu Giai nghe mà thấy sửng sốt, nói: - Ngươi cần những thứ này làm gì?
Lý Kỳ cười gượng vài tiếng, nói: - Chút vốn nhỏ buôn bán, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.
Vốn nhỏ mua bán? Khẩu khí này của ngươi cần nhiều sắt, thiếc như vậy, sao có thể tính không phải là cuộc mua bán nhỏ được! Triệu Giai cười mà như không cười nói:
- Xem ra Túy Tiên Cư của ngươi thật sự là có tiền đấy, đây đều có thể xem như mua bán nhỏ.
Lý Kỳ chỉ mỉm cười không nói gì.
Triệu Giai liếc mắt nhìn hắn nói: - Liệu có phải ngay cả ta cũng không thể nói được sao?
Con người ngươi thật là không thú vị gì cả, cơ mật kinh doanh này sao có thể nói linh tinh được. Nếu nha đầu ngươi không phải là Hoàng đế, ta sớm đã tát cho cái bạt tai rồi, không hiểu biết gì hết.
Nhưng vấn đề là người trước mặt chính là Hoàng đế. Hoàng đế hỏi ngươi, ngươi còn không nói, đó chẳng phải ngươi thực sự muốn tìm tới khó khăn rồi sao? Nhưng Lý sư phó cũng không phải người tầm thường, hắn còn muốn tranh thủ một chút, liền bật cười ha hả nói: - Triệu công tử, đây có lẽ là cơ mật kinh doanh của Túy Tiên Cư ta.
Triệu Giai nói thẳng: - Vậy Thiên hạ vô song cũng không phải cơ mật của Túy Tiên Cư các ngươi sao? Ta cũng đã từng hỏi tới bất kỳ chi tiết nào của ngươi, ta chỉ muốn biết ngươi mua đống sắt, thiếc này về làm gì? Hừ, ngươi cũng biết loại sắt này có thể dùng để chế tạo vũ khí, cho dù ta không hỏi ngươi, chỉ cần cho người ta biết ngươi thu mua số lượng lớn sắt, thiếc, tới khi đó nhất định có người tới tấu ngươi một bản, nói ngươi mưu đồ tạo phản.
Lý Kỳ sợ sệt nói: - Không nghiêm trọng thế chứ.
- Ngươi không tin thì thôi, chúng ta cứ chờ xem.
Triệu Giai nói xong, làm bộ như muốn rời đi.
Con người này thả cho ngươi đi, ông mày thật sự có lý cũng không thể nói rõ được. Lý Kỳ liền ngăn Triệu Giai lại, bật cười ha hả nói: - Triệu công tử, công tử có lẽ cũng đã hiểu con người ta rồi, ta rất vui được cùng mọi người chia sẻ, đặc biệt là Triệu công tử. Triệu công tử muốn biết gì, ta nhất định sẽ biết thì nói, đã nói là nói hết.
Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Ta chính là quá hiểu ngươi rồi, ngươi có lẽ là ngươi tự nói đi, ta không có ép ngươi.
Đều là có mưu đồ tạo phản rồi, đều còn không phải là ép à! Trong lòng Lý Kỳ thầm chửi một câu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Triệu công tử, mời theo ta.
Hai người ra khỏi Cục nông nghiệp, tới phủ đệ của Lý Kỳ. Bởi vì Triệu Giai không muốn làm kinh động tới người nhà Lý Kỳ, cho nên Lý Kỳ liền lặng lẽ dẫn Triệu Giai tới thư phòng của mình. Kỳ thực, hắn không có đọc sách, thư phòng này chính là phòng làm việc của hắn.
Mặc dù không đọc sách, nhưng bên trong thư phòng, sách thật sự không hề ít, có hai tủ sách lớn, phía trên còn bày đầy sách.
Triệu Giai bị hù tới sợ hãi, nói: - Không ngờ ngươi lại đọc nhiều sách vở như vậy!
Lý Kỳ sững người ra, cười nói: - Sách này thần căn bản chưa có động tới, chỉ làm ra vẻ thế thôi, cũng hiểu học vấn của mình, tốt xấu gì cũng là Xu Mật Sứ, trong nhà không có vài cuốn sách, đó chẳng phải là sỉ nhục tầm nhìn của Hoàng thượng ngài sao. Thật ra, thê tử của thần lúc nhàn rỗi cũng tới đây đọc sách.
Triệu Giai cười nói: - Ngươi thật sự là rất thành thật.
- Ôi, Hoàng thượng, không ngờ người vẫn còn phát hiện ra khuyết điểm lớn nhất của thần.
- Được rồi, được rồi.
Triệu Giai khoát tay, nói: - Nói linh tinh cũng không cần phải nói thêm nữa, ngươi dẫn Trẫm tới đây làm gì?
Mẹ kiếp! Đây mà linh tinh sao, ta đều đã nói khuyết điểm của mình cho ngươi biết rồi. Đây là sự tín nhiệm gì chứ, Lý Kỳ thầm chửi vài câu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: - Hoàng thượng chờ một chút. Nói xong, hắn liền bước tới trước giá sách trong cùng, lấy toàn bộ sách trên tầng cao nhất xuống, lấy một chiếc hộp gỗ bên trong ra, đập đập bụi phía trên, sau đó bước tới trước mặt Triệu Giai, hưng phấn nói: - Hoàng thượng, bí mật chính là ở đây.
Nói xong, hắn liền mở chiếc hộp ra.
Triệu Giai nhìn tới, chỉ thấy bên trong đặt một bộ đồ nấu ăn, một chiếc đĩa, một bộ dao nĩa, nếu có một miếng ca ri bò, có lẽ y thực sự cho rằng Lý Kỳ là mang tới cho y ăn. Nhưng nhìn kỹ lại, thấy bộ đồ nấu ăn này là màu bạc, ánh bạc lóng lánh, nhìn thì rất bóng, vô cùng đặc biệt. Y bỗng kinh ngạc nói: - Đây là dùng bạc làm sao?
- Hoàng thượng, thần có lẽ là đã tiết kiệm vô cùng rồi, chưa bao giờ lãng phí phô trương, càng đừng nói tới cái gì là vàng bạc làm bát đũa.
*****
Lý Kỳ nói xong lại tiếp tục nói: - Hoàng thượng có thể sờ thử xem.
Triệu Giai liền cầm dao nĩa lên, vừa chạm tay vào, y liền biết không phải là làm từ bạc, liền nói: - Lẽ nào làm từ thiếc sao?
Đầu năm nay đã có dùng bát đũa được làm bằng thiếc rồi.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng thượng chỉ nói đúng một nửa thôi. Kỳ thực đây là dùng thiếc và sắt thép dung hợp lại, luyện thành kiểu sắt mới, gọi là sắt tây.
- Sắt tây?
Triệu Giai hơi giật mình.
Lý Kỳ cười ha hả nói: - Loại sắt tây này cũng không có nhiều điểm tốt, chính là không dễ bị hoen rỉ, có tính phong kín rất tốt. Thức ăn được để trong đó có thể bảo quản được rất lâu, là thần chuyên chuẩn bị đề làm vỏ đồ hộp. Dùng sắt tây để làm hộp đựng, bảo quản được chí ít cũng có thể nâng lên một hai năm.
Kỳ thực từ sau khi đồ hộp ra đời, hắn vẫn luôn ảo tưởng dùng sắt tây, cũng luôn âm thầm nghiên cứu. Kỳ thực nửa năm trước, hắn đã làm ra rồi, nưng hắn vẫn chờ cơ hội tốt. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, bởi vì sắt, thiếc hiện giờ rẻ, hơn nữa lại vô cùng tập trung, thu mua cũng khá dễ dàng, lại tiết kiệm tiền.
Đương nhiên, lợi ích của sắt tây cũng tuyệt đối không phải chỉ có như vậy. Lý Kỳ chỉ là nói một mặt thôi, nhưng điều này cũng phù hợp với tính cách của Lý Kỳ, bất kỳ chuyện gì cũng có thể liên tục phát triển, cũng tương tự như bừng tỉnh vậy.
- Một hai năm?
Sắc mặt Triệu Giai thoáng kinh ngạc, đồ hộp hiện giờ đã trở thành loại đồ vật tất yếu của quân dụng rồi, cũng mang lại nhiều điểm tốt cho cuộc sống của người dân. Danh tiếng của nó cũng đã vượt lên trên cả Thiên hạ vô song, có thể nói là một đại từ của Đại Tống. Nếu còn có thể bảo quản được một hai năm nữa, như vậy phạm vi tiêu thụ sẽ càng lớn hơn.
Lý Kỳ lại tiếp tục nói: - Ngoài đồ hộp ra, còn có thể bảo quản các loại thức ăn khác, ví dụ như thịt khô, bánh bích quy Lý Kỳ. Càng quan trọng hơn nữa là, hiện này người của gia đình giàu có đều thích dùng bạc làm bát đũa, nhưng luận về cao quý, đẹp và còn có tính thực dụng, thì đĩa bạc này không bằng loại sắt tây. Thần dám đảm bảo, tới khi đó sắt tây và thủy tinh một khi được phổ cập rồi, tuyệt đối sẽ khiến cho những nhà cao quý đó không còn dùng đĩa bạc nữa. Như vậy cũng có thể giải quyết được đại bộ phận bạc vốn có, trở thành tiền tệ chuyên dụng.
Triệu Giai nghe mà mỉm cười, liếc mắt nhìn Lý Kỳ, không nói lời nào.
Lý Kỳ cẩn thận nói: - Hoàng thượng, người nhìn vi thần như vậy, vi thần có chút lo sợ.
Triệu Giai bật cười, nói: - Hóa ra Trẫm bận rộn nửa ngày như vậy đều là vì ngươi đang làm việc! Khó trách ban đầu ngươi lại có ý kiến đổi tiền thiếc, sắt thành loại tiền tệ mới. Ngươi là đang có chủ ý này.
Lý Kỳ buồn bực nói: - Hoàng thượng, sao người lại nghĩ như vậy chứ? Vi thần là luôn có tấm lòng son.
- Ngươi dừng việc này lại đi, sắt tây này của ngươi cũng chậm ra đi, sớm không ra, lại nhằm đúng lúc này, ngươi dám nói ngươi không có chút tư tình nào không? Triệu Giai hừ một tiếng, nói: - Hiện giờ triều đình tích trữ được lượng lớn thiếc, sắt, đang lo lắng không biết nên xử lý thế nào. Nếu ngươi thu mua lúc này, giá cả nhất định rẻ vô cùng.
Mẹ kiếp, thật đúng là không nên dạy ngươi làm buôn bán mà. Lý Kỳ cười khan vài tiếng, nói: - Đây chỉ là vi thần tiện tay thôi, điều này hoàn toàn chính là một cục diện song thắng.
- Song thắng cũng phải phân lớn nhỏ chứ.
Triệu Giai nói: - Ngươi lấy sắt tây so với đĩa bạc, trong đó lợi nhuận còn chứ tính tới nữa.
Y càng nói càng tức giận, liền hừ một tiếng nói: - Ta nói ngươi cũng thật là gian trá, vừa rồi còn muốn để Trẫm bán nguyên giá cho ngươi. Nhiều lắm thì ngươi chịu chút vất vả, ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Không gian không thương chính là loại người như ngươi. Ngươi đây là đang đùa giỡn với Trẫm, thật là nực cười.
Biết ngay là không nên cho ngươi biết, Lý Kỳ liền nói: - Hoàng thượng, người làm ăn nói chuyện làm ăn, bất kỳ thương nhân nào cũng đều có thể thừa dịp giá thấp mà thu mua. Đây là nguyên tắc kinh doanh, vi thần cũng chưa từng nói người thật thà có thể làm được kinh doanh lớn.
Triệu Giai nói: - Nhưng ngươi cũng không thể gian lên đầu Trẫm chứ. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ đều cưỡi vào mặt Trẫm, hơn nữa tốt xấu gì ngươi cũng đã để lại cho Trẫm một chút, ngươi lại còn muốn nuốt một mình.
- Đây chỉ là tư duy theo quán tính của thương nhân, vi thần khi đó cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy.
- Người khác ta không hiểu, Lý Kỳ ngươi Trẫm còn không hiểu sao? Làm bất cứ việc gì cũng đều vô cùng cẩn thận, suy nghĩ mọi việc chu toàn, ngươi có thể không nghĩ tới, ngươi rõ ràng chính là nhân lúc nhà cháy mà đi hôi của.
Thế là thế nào? Nếu ngươi không phải là Hoàng thượng, ta cũng không thể gài bẫy ngươi. Lý Kỳ quắt miệng tủi thân nói: - Vậy Hoàng thượng người nói nên làm thế nào đây?
Triệu Giai ho nhẹ một tiếng, nói: - Theo lệ cũ, nguyên liệu của triều đình xuất ra, chúng ta sẽ chia lợi nhuận sau này.
Biết ngay là như vậy mà. Cuộc mua bán này thật sự không có cách làm nào khác, Lý Kỳ liền nói: - Tiền nguyên liệu thần trả, thần 7 người 3, thế nào?
- Không bàn nữa!
Triệu Giai nói: - Sắt tây này của ngươi một khi ra đời, tiền nguyên liệu tính toán gì chứ, còn 7 3 phần, Trẫm 7 ngươi 3.
Lý Kỳ oa lên một tiếng, nói: - Hoàng thượng, nhân lúc hỏa hoạn mà đánh thần, đùa với thần hơi nhiều rồi đấy, nhiều lắm thì 5 5, thần còn phải nuôi cả một đống thợ. Tiền thù lao của thợ thủ công không hề thấp, 3 phần, thần còn chẳng kiếm được gì.
Triệu Giai thở dài một tiếng, nói: - Trẫm không muốn cò kè mặc cả, 6 4, Trẫm 6 ngươi 4. Ngươi cũng biết triều đình gần đây muốn xây bệnh viện, lại muốn xây trường học, hơn nữa phương diện hai viện cũng cần không ít tiền.
Bá đạo! Con người này đoán chắc tâm lý của ta rồi, làm người thực sự không thể quá cao thượng, trong lòng còn có dân chúng của ta, sống thật sự quá mệt mỏi rồi. Lý Kỳ liền không chờ y nói hết, liền nói: - Được rồi, được rồi, 6 4 thì 6 4. Hoàng thượng, có câu nói vi thần luôn thấy bức bối trong lòng, nếu có chỗ nào không phải, Hoàng thượng có thể lượng thứ được chứ?
Triệu Giai nhìn Lý Kỳ đồng ý, trong lòng vui vẻ, cười nói: - Nói đi.
Lý Kỳ nói: - Hoàng thượng, ngươi có thể phóng tầm nhìn ra xa một chút được không, đừng nhìn chằm chằm vào vi thần chứ. Cuộc buôn bán nhỏ của vi thần dễ như vậy, vậy kính ngươi nói một câu là muốn 7 8 phần rồi. Loại sắt tây này người lại đòi 6 phần, cứ như vậy vi thần sẽ không còn động lực sáng tạo nữa.
Triệu Giai cười nói: - Kỳ thực Trẫm cũng không muốn vậy, nhưng vấn đề là ngươi đây là cuộc buôn bán nhỏ, người ngoài ai cũng nói, cuộc buôn bán này cùng làm với Kim Đao Trù Vương, chắc chắn là không sai. Trẫm cũng không nhìn vào ngươi, sao Trẫm có thể phát tài được. Ngươi còn có mặt mũi ở trước mặt Trẫm mà khó lóc than nghèo. Trẫm còn nghèo hơn ngươi nhiều, ngươi là thần tử, là vì vua mà phân ưu, cứu tế Trẫm còn không thể, hơn nữa, không có Trẫm, ngươi có thể dễ dàng lấy được nhiều nguyên liệu thế sao? Hơn nữa còn có nguồn liên tục, Trẫm muốn 6 phần của ngươi, tuyệt đối không có chiếm tiện nghi của ngươi.
Hóa ra vẫn là ta chiếm tiện nghi của ngươi. Lý Kỳ nghiến chặt răng lại, nói: - Hoàng thượng, Đại Tống ta dưới sự thống trị của người, nhất định sẽ giàu nứt đố đổ vách.
Triệu Giai ồ lên một tiếng, nói: - Lời này là thế nào?
Lý Kỳ tức giận nói: - Có Hoàng thượng kiểu gì, có thần dân kiểu đó.
Triệu Giai sao mà nghe không hiểu ý châm biếm của hắn chứ, liền bật cười ha hả, nói: - Ngươi có câu nói hay, người làm thương nhân này sao lại không bị người ta mắng chứ. Từ nay về sau Trẫm sẽ dựa vào thương nhân để duy trì cung cầu tiền tệ của Đại Tống ta. Trẫm đương nhiên cũng xem như là một thương nhân rồi, nhận được lời nói tốt lành của ngươi, nhưng nguyện Đại Tống ta có thể sớm ngày giàu nứt đổ đổ vách.
Da mặt thằng nhãi này càng ngày càng dày. Lý Kỳ hận tới mức ngứa cả răng, trong cơn tức giận, liền tự động phát ra, nói: - Hoàng thượng, vi thần còn nhớ lúc đầu ngươi vẫn luôn canh cánh hành động xung động đó của vi thần mà. Kỳ thực trong lòng vi thần cũng luôn có sự lo lắng bất an, nếu không, bây giờ chúng ta đã kết thúc rồi.
Triệu Giai hơi giật mình, liền bật cười ha hả nói: - Ngươi muốn cùng Trẫm động võ?
Ta hỏi ngươi, ngươi có sợ không? Lý Kỳ bật cười ha hả nói:
- Vi thần sao dám nghĩ như vậy, vi thần vẫn luôn trung thành với Hoàng thượng. Đây không phải là Hoàng thượng người luôn nghĩ như vậy, làm thần tử phải phân ưu với vua chứ. Trong lòng thầm nghĩ, bây giờ ta đang tức với ngươi, nói đến đánh nhau, khả năng chiến đấu nhất định sẽ tăng lên gấp bội, lúc này không hiểu, thì còn chờ tới bao giờ?
Có thể khiến cho cục tức của Lý Kỳ thành ra như vậy, trong lòng Triệu Giai vui sướng vô cùng. Đây là điều không dễ làm, thường thì chỉ có Lý sư phó chọc tức người ta, rất ít người có thể khiến cho Lý sư phó tức giận, liền nói: - Trẫm thực sự muốn dạy cho ngươi một bài học, để ngươi thấy được sự lợi hại của Trẫm. Nhưng bây giờ không phải lúc, ngươi yên tâm đi, cuộc tỉ thí lần này không thể thiếu ngươi được.
Rùa đen rụt đầu! Lý Kỳ chửi thầm một âu, đang muốn mở lời, hộ vệ bên ngoài bỗng lên tiếng: - Hoàng thượng, Thổ Phiên cấp báo.
← Hồi 1489 | Hồi 1491 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác