Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1488

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1488: Tông vọng Tây chinh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đầu năm nay ai đang cùng với Đại Tống chơi trò tranh giành kinh tế, không thể nghi ngờ đó là đang đi tìm chết, nhưng, mỗi người đều có sở trường và khuyết điểm của mình, đồng dạng, quốc gia cũng là như thế, ai nếu hiện tại dám đấu võ lực với Kim quốc, đó đồng dạng chính là tự tìm không thoải mái.

Đây là một cái đạo lý.

Hoàn Nhan Tông Vọng một đường Tây chinh, gần như không gặp phải bất luận trở ngại gì, bởi vì xung quanh chỉ là một cái vài bộ lạc nho nhỏ, cho dù liên hợp cùng nhau, cũng đánh không lại quân Kim, mấu chốt nhất chính là, Hoàn Nhan Tông Vọng không sử dụng vũ lực, thậm chí không có nhiễu loạn trị an cùa địa khu này, chỉ cần các ngươi đáp ứng quy thuận Đại Kim ta, vậy là được rồi, đây là điều mà Hoàn Nhan Tông Vọng học được từ bên trong Hán thư --- người nhân nghĩa vô địch.

Bởi vì ở trong mắt Hoàn Nhan Tông Vọng, những bộ lạc này đã là con dân của Đại Kim bọn họ, cho nên không cần phải động dùng vũ lực đối với con dân của mình.

Nguyên bản những bộ lạc này biết được đại quân Kim quốc lại tới nữa, thật sự là sợ tới mức mất hồn mất vía, nhưng khi nhìn thấy quân Kim thân mật như vậy, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, đưa cho quân Kim không ít quân bị vật tư, tỏ vẻ nguyện ý quy thuận Đại Kim.

Đoạn đường này đi tới, Kim quốc không tốn người nào mà bản đồ đã được mở rộng thêm không it, rất nhanh đã đến được biên cảnh Cao Xương Hồi Cốt.

Cao Xương Hồi Cốt này ở hậu thế chính là vùng đất Thổ Lỗ Phiên, đây chính là yếu địa chiến lược khuếch trương phía Tây, mấy cái yếu đạo đều phải đi qua Cao Xương Hồi Cốt, có thể nói là con đường phía tây phải qua của Kim quốc.

Mà bộ lạc Cao Xương Hồi Cốt này không giống, nó là một quốc gia đầy đủ, có lực lượng quân sự cường đại, hơn nữa ý thức dân tộc vô cùng mạnh mẽ.

Hoàn Nhan Tông Vọng vẫn giống như dĩ vãng, không xuất binh tiến công, mà là phái sứ thần tiến đến chiêu an.

Nhưng liên tiếp trôi qua nửa tháng, cũng không có một chút tin tức nào, sứ thần cũng chưa trở về.

Trên dưới quân Kim bắt đầu có chút không bình tĩnh, là tốt là xấu thì cũng phải gửi cái tin nha, dù thế nào sứ thần cũng nên trở lại đi chứ.

Trong đại trướng.

Giờ Cao Xương Hồi Cốt trầm mặc, khiến đại trướng của Hoàn Nhan Tông Vọng cũng có chút trầm mặc, giống như hiện tại cũng chỉ có một lựa chọn. chính là xuất binh, ngươi lách qua Cao Xương Hồi Cốt, đi về hướng Mạc Bắc, thế nhưng sẽ phải đi rất xa.

Lưu Ngạn Tông bước nhanh đi vào trong trướng vải, nói: - Nhị Thái Tử, đại sự không ổn, ta vừa mới nhận được tin tức, hoá ra khi sứ thần chúng ta phái đi không lâu, Tây Hạ, Da Luật Đại Thạch đồng dạng cũng phái sứ thần tới Cao Xương Hồi Cốt, xem ra bọn họ đều muốn lôi kéo Cao Xương Hồi Cốt.

Trong trướng các Đại tướng nghe xong, cảm thấy không xong rồi nha, trong lòng đều nghĩ, vậy nửa tháng đợi chờ kia khẳng định là uổng công rồi.

Tướng tiên phong Bôn Đổ liền đứng lên nói: - Đô Thống, ta nghĩ Cao Xương tiểu nhi kia khẳng định đã quy thuận Tây Hạ hoặc là Da Luật Đại Thạch rồi, nói vậy người chúng ta phái đi, cũng đã bị bọn họ sát hại rồi, chỉ là Cao Xương Hồi Cốt mà thôi, không cần Đô Thống phiền não, kính xin Đô Thống cấp mạt tướng mười ngàn binh mã. Mạt tướng nguyện lập quân lệnh trạng, nhất định lấy cái đầu trên cổ của Tất Lặc Ca tiểu nhi kia về cho Đô Thống.

- Mạt tướng cũng nguyện đi tới.

...

Liên can tướng sĩ đều chờ lệnh, đầu năm nay quân Kim chính là ngang ngược ngạo mạn không chịu nổi, kỳ thật bọn chúng đã sớm ngứa ngáy cả người rồi. Nhưng không có kẻ thù nào để bọn chúng đánh, những bộ lạc đầu hàng kia so với ngựa của bọn chúng mà còn nhanh một chút, kỳ thật nói trở lại, bọn chúng mới không muốn những bộ lạc này đầu hàng. Nếu trực tiếp tiến công, cái gì trâu ngựa nữ nhân, mặc cho bọn chúng chọn lựa.

Chỉ có điều Hoàn Nhan Tông Vọng hạ tử mệnh lệnh. Quyết không thể tự tiện động võ, đây chính là Hoàn Nhan Tông Vọng a, ai dám không nghe.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn nhóm ái tướng này, phong khinh vân đạm phất tay, nói: - Các ngươi ngồi xuống trước, nếu là khai chiến, không cần các ngươi chờ lệnh, ta cũng sẽ phái các ngươi tiến đến, bằng không ta mang các ngươi tới nơi này để làm cái gì.

Một đám tướng sĩ nhìn nhau, sau đó lại ngồi trở xuống.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại hướng tới Lưu Ngạn Tông hỏi: - Ngạn Tông, ngươi cảm thấy Cao Xương Hồi Cốt sẽ làm như thế nào?

Lưu Ngạn Tông nói: - Ta cho rằng Cao Xương Hồi Cốt nhất định quy thuận một phương.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật gật đầu nói: - Ngươi cùng ta nghĩ không mưu mà hợp, hiện giờ đại quân ta tiếp cận, nếu Cao Xương đối mặt với sự lôi kéo của thế lực ba phương mà đều bỏ mặc, như vậy một khi quân ta tiến binh, ai cũng sẽ không đến giúp đỡ bọn họ, hoặc là gã liền quy thuận Đại Kim ta, hoặc là gã liền liên hợp Da Luật Đại Thạch hoặc là Tây Hạ để chống lại chúng ta, nhưng ngươi cho rằng Cao Xương sẽ lựa chọn như thế nào đây nhỉ?

Lưu Ngạn Tông trầm ngâm nửa ngày, nói: - Cái này thật đúng là không dễ đoán, nhưng ta nghĩ Da Luật Đại Thạch trước mắt còn chưa đứng vững gót chân, không có thực lực mạnh mẽ, cho nên ta xem chừng Cao Xương Hồi Cốt sẽ lựa chọn giữa Tây Hạ và giữa chúng ta.

Hoàn Nhan Tông Vọng lại gật gật đầu vài cái, đột nhiên cất cao giọng nói: - Nhưng ta nghĩ rằng Cao Xương Hồi Cốt nhất định sẽ quy thuận chúng ta đấy.

Các tướng sĩ nghe vậy rất sửng sốt, ngươi đây là dựa vào đâu mà cho rằng như thế a!

Hoàn Nhan Tông Vọng tiếp tục nói: - Nguyên nhân rất đơn giản, Cao Xương Hồi Cốt từng đồng thời xưng thần với Liêu quốc, Nam triều, tuy rằng đây chỉ là ở mặt ngoài, kỳ thật đó vẫn là một quốc gia, nhưng trong đó cũng có ngụ ý, vì sao Cao Xương Hồi Cốt từ đầu đến cuối đều không xưng thần với Tây Hạ? Nguyên nhân có hai, thứ nhất, bởi vì Tây Hạ vẫn mơ ước thổ địa và của cải của Cao Xương, Tây Hạ luôn luôn chiến tranh với Nam triều, khi làm cho quốc nội trống rỗng, bọn họ sẽ đem mục tiêu chuyển hướng về phía tây, hơn nữa Tây Hạ cũng tranh đoạt không ít thổ địa của Cao Xương Hồi Cốt, hai nước từng phát sinh chiến tranh quy mô nhỏ nhiều lần.

Thứ hai, Cao Xương Hồi Cốt khinh thường Tây Hạ, Nam triều lúc trước tuy rằng binh lực không mạnh, nhưng dù sao cũng là Trung Nguyên đại quốc, mà Liêu quốc lúc ấy là thời kì cường thịnh, bản đồ hai nước đều vô cùng rộng lớn, Tây Hạ chẳng qua cũng là một quốc gia nho nhỏ, bản đồ không thể lớn hơn bao nhiêu so với Cao Xương Hồi Cốt, thậm chí còn nhỏ hơn, hơn nữa giữa hai dân tộc cũng có không ít mâu thuẫn, cho nên Cao Xương Hồi Cốt có thể xưng thần với Nam triều, Liêu quốc, nhưng tuyệt không khả năng xưng thần với Tây Hạ, cũng không đạt thành liên minh, bởi vì bọn họ hiểu Tây Hạ cũng không thể chống lại Đại Kim ta, một khi khai chiến, Tây Hạ nhất định sẽ làm cho bọn họ chạy ở phía trước, sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi, trừ phi Nam triều cũng tới cắm một cước, bằng không Cao Xương Hồi Cốt chỉ có một lựa chọn, đó chính là Đại Kim chúng ta.

Đại tướng Hoạt Lý Cải nói: - Nhưng vì sao Cao Xương Hồi Cốt bên kia một chút tin tức cũng không có chứ?

Hoàn Nhan Tông Vọng ha hả nói:

- Đây là bởi vì Đại Kim ta kiến quốc không lâu, mà ban đầu Tông Hàn Tây chinh, nhất định là đánh cướp bốn phía một phen, điều này làm cho Cao Xương Hồi Cốt đối với chúng ta trước sau vẫn có điều giữ lại, bọn họ sợ dẫn sói vào nhà, vì vậy do dự.

Dừng một chút, gã lại nói: - Ta biết các ngươi đều không có đem Cao Xương Hồi Cốt để vào mắt, nhưng các ngươi phải hiểu, một khi khai chiến, chúng ta đối mặt không chỉ là một Cao Xương Hồi Cốt, mà là Da Luật Đại Thạch, Tây Hạ, Cao Xương Hồi Cốt liên quân, bọn họ vì tự bảo vệ mình nhất định sẽ âm thầm trợ giúp Cao Xương Hồi Cốt, nếu thắng, nhất định cũng phải trả giá thê thảm và nghiêm trọng. Nếu mục đích của chúng ta chỉ là hướng về phía Cao Xương Hồi Cốt mà tới, như vậy cũng có thể khai chiến, nhưng chúng ta lại có mục tiêu xa hơn, cho nên chúng ta nhất định phải bảo tồn thực lực, hơn nữa tại hành lang Hà Tây này, chúng ta nhất định phải có một chỗ đứng.

Phía đông Tây Hạ sẽ không thể nào để cho chúng ta trú binh, phía tây Da Luật Đại Thạch thì càng thêm không cần phải nói rồi, chỉ có Cao Xương Hồi Cốt có khả năng nhất trở thành phiên quốc của chúng ta, chúng ta cũng vô cùng bức thiết cần Cao Xương Hồi Cốt. Dùng cái này làm điểm tựa, đông có thể chinh phục Tây Hạ, tây có thể tiến quân Tây Vực, nam có thể xuất binh Hà Hoàng, cho nên yếu địa chiến lược này, đối với chúng ta chính là tình thế bắt buộc, nhưng nếu muốn khai chiến, sợ rằng chúng ta đánh một trận chiến bất bại, ít nhất cũng phải ba tháng, nếu phải mất một tháng kiên nhẫn chờ đợi, chúng ta không uổng người nào mà có thể tiến vào chiếm giữ Cao Xương Hồi Cốt, các ngươi nói, chúng ta nên làm như thế nào?

Những lời này nói ra làm cho các đại tướng cấp dưới đều vui lòng phục tùng, cùng kêu lên nói: - Hết thảy cẩn tuân mệnh lệnh của Đô Thống.

Hoàn Nhan Tông Vọng cười nói: - Ở trong sách Tam Quốc Diễn Nghĩa của người Hán từng có một hồi gọi là ba lần đến mời. Đủ thấy chiêu an một người hoặc là một quốc gia, thành ý là vô cùng trọng yếu đấy, chúng ta hẳn nên biểu hiện ra đầy đủ thành ý, các ngươi đi xuống dặn dò các huynh đệ kiên nhẫn chờ đợi, tuyệt không thể gây rối, ai nếu dám quá biên cảnh, thì đừng trách bản Đô Thống không nói tình cảm.

- Mạt tướng tuân mệnh.

Kỳ thật từ khi Hoàn Nhan Tông Vọng đi theo phụ thân Hoàn Nhan A Cốt Đả khởi binh tới nay. Gã không phải dựa vào một mặt vũ lực chinh phục, ở trong quá trình kia, gã càng thích chiêu an tướng cũ của Liêu quốc, có thể không dùng vũ lực thì tận lực không dùng vũ lực, và cho những tướng cũ của Liêu quốc đãi ngộ vô cùng tốt, cũng có thể nói là chiêu hiền đãi sĩ, đương nhiên, gã cũng phải xem người đó là ai, nếu nhân phẩm không tốt, giống Quách Dược Sư vậy, thì sau cuộc chiến gã liền sẽ để cho ngươi đi thảo nguyên chăn cừu nuôi thả ngựa, nhân tài giống Lưu Ngạn Tông, gã sẽ giữ ở bên người trọng dụng.

Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa gã và Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Hàn kỳ thật cũng rất là khôn khéo, lúc trước Hoàn Nhan A Cốt Đả cố ý đem Vân Châu cũng trả lại cho Đại Tống, nhưng Hoàn Nhan Tông Hàn liền cực lực phản đối, Vân Châu này có thể kiềm chế Tây Hạ và Đại Tống, nên không thể trả lại, thậm chí còn cầm Vân Châu lấy cớ, hỏi Đại Tống đòi tiền tài, gã tôn trọng chính là vũ lực tối thượng, trực tiếp chinh phục ngươi, cái chiêu gì an, dụ hàng, đây vĩnh viễn đều là lựa chọn thứ hai của gã, hoặc là nói đó là chăn đệm để cho gã tiến công.

Nhưng không có cách nào, Hoàn Nhan Tông Hàn thực lực quá mạnh mẽ, gần như là bách chiến bách thắng, một lần thất bại lớn nhất, đó chính là bị Lý Kỳ âm cho một trận kia, giờ tùy hứng một chút lại có ngại gì.

...

...

Kỳ thật hiện tại khó khăn nhất không phải Hoàn Nhan Tông Vọng, mà là Cao Xương Hồi Cốt quốc vương --- Tất Lặc Ca.

Kỳ thật từ lúc biết được Hoàn Nhan Tông Vọng Tây chinh, gã vốn chưa từng có một giấc ngủ an ổn, bởi vì quốc gia của gã có vị trí địa lý thật quá tốt, tốt tới trình độ nào, ở phía đông Cao Xương Hồi Cốt, bất kể là quốc gia nào Tây chinh, vậy nhất định có quan hệ với gã, cái này không cần nghĩ cũng biết.

Quả nhiên, trong nháy mắt, quân Kim đã đến biên giới, trong nước lòng người bàng hoàng, Tất Lặc Ca cũng không biết nên xử lý như thế nào mới tốt, đánh thì nhất định là đánh không thắng rồi, gã cũng không muốn đánh nhau, hiện tại trong nước trăm họ an cư lạc nghiệp, ai muốn đánh nhau nha.

Càng mấu chốt hơn chính là, sứ thần Da Luật Đại Thạch, sứ thần Hoàn Nhan Tông Vọng, còn có sứ thần Tây Hạ đồng thời đi tới Cao Xương.

Sứ thần Kim quốc đương nhiên là tới chiêu an.

Sứ thần Tây Hạ tuy rằng không phải đến chiêu an, nhưng cũng không khác lắm, thì là tới kết minh, bảo Cao Xương Hồi Cốt đừng quy thuận Kim quốc, Kim quốc không thể tin, ta nguyên bản đều là nước phụ thuộc của chúng, nhưng cũng bị bức rồi, kết minh với ta, chúng ta cùng nhau chống lại Kim quốc xâm lấn.

Da Luật Đại Thạch đồng dạng cũng phái người đến kết minh.

Thân là quốc vương Tất Lặc Ca có chút được sủng mà lo, chính mình từ khi nào đã liền biến thành một miếng bánh thơm ngon vậy, ngươi tranh giành ta đoạt lấy, nhưng quyết định này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới cả quốc gia, Tất Lặc Ca cũng không dám dễ dàng quyết định.

Hiện giờ một bên đại thần nhắc nhở Tất Lặc Ca, ngươi muốn sao thì quyết định như thế, nếu ngươi còn không có quyết định, thì ngàn vạn lần không cần thả cho sứ thần bọn họ đi, bởi vì một khi ngươi thả đi, như vậy tam phương cũng không biết ngươi nghĩ thế nào, đều tự đoán ngươi khả năng đã đầu nhập vào hai phe còn lại rồi, chẳng may đánh nhau, vậy chính là tự làm chúng ta chịu khổ a.

Tất Lặc Ca nghĩ thầm cũng là đạo lý này, vì thế đem giam lỏng toàn bộ sứ thần ba nước lại.

Nhưng đã qua hai mươi ngày rồi, tốt xấu cũng phải có một kết quả chứ.

Một ngày này, Tất Lặc Ca triệu tập quần thần bắt đầu thảo luận lần cuối cùng, quốc gia chúng ta đi con đường nào?

*****

Đồ Đồ Hãn nói: - Hai nước giao chiến, không chém sứ thần. Nếu chúng ta làm như vậy, liệu có phải là có chút không đạo đức không?

Ba Nhĩ Tháp cười nói: - Nếu chúng ta quy thuận Kim quốc, như vậy bên ngoài chúng ta chỉ là phiên quốc của Kim quốc. Chúng ta cũng chỉ là có ý tuân theo Kim quốc, không liên quan tới đạo đức. Nếu theo suy nghĩ của ngươi, vậy cuối cùng chỉ có thể đổ lỗi lên người Quái Tử Thủ.

Đồ Đồ Hãn nói: - Nhưng Kim quốc không có yêu cầu chúng ta làm như vậy.

Ba Nhĩ Tháp nói: - Nhưng ta dám đảm bảo, Kim quốc chắc chắn sẽ hy vọng chúng ta làm như vậy, họ sẽ rất vui về chuyện này.

Tất Lặc Ca nghĩ thầm, nếu chúng ta đã quyết định quy thuận Kim quốc, còn quan tâm tới hai đầu người này, dùng hai đầu người này để đổi lấy sự tín nhiệm của Kim quốc. Chuyện này dù tính thế nào cũng không thể thiệt thòi được, đập bàn quyết định: - Được, làm như vậy đi. Người đâu, cho mời sứ thần Kim quốc tới, nhớ phải tiếp đãi cho tốt. Ngoài ra, lôi sứ thần Tây Hạ và sứ thần Da Luật Đại Thạch ra chém đầu.

- Tuân mệnh.

.

.

Quân doanh quân Kim.

Mặc dù Hoàn Nhan Tông Vọng đã thuyết phục các tướng sỹ, nhưng quân Kim vẫn ở trong vòng xao động. Đám Hồi Cốt con con lại dám để Đại Kim gia chúng ta ở nơi chim không rơi cứt, gió tây bắc thổi tới này. Đây quả thực chính là có lý này.

Ngày ngày trôi qua, họ bắt đầu nghi ngờ Hoàn Nhan Tông Vọng, Hồi Cốt cuối cùng liệu có quy thuận chúng ta hay không?

Đúng thời điểm sắp tròn một tháng, bên phía Hồi Cốt cuối cùng cũng đã gửi thư tới, tỏ ý bằng lòng quy thuận Đại Kim.

Hoàn Nhan Tông Vọng xem xong, không khỏi vui mừng, không mất một binh một tốt cũng có thể chiêu an Hồi Cốt. Điều này đối với Kim quốc mà nói, là kết quả lý tưởng nhất, chờ tới khi Tể tướng Hồi Cốt Ba Nhĩ Tháp mang quốc thư tới, Hoàn Nhan Tông Vọng dẫn các tướng sỹ, đích thân ra đại trướng nghênh tiếp, thể hiện sự nhiệt tình, sánh vai với Ba Nhĩ Tháp đi vào đại trướng.

Ba Nhĩ Tháp trong quân daonh thấy lính quân Kim mạnh ngựa khỏe, đao thương sáng loáng, thầm vui mừng đã chọn đúng. Tây Hạ và Da Luật Đại Thạch tuyệt đối không phải là đối thủ của kim quốc.

Vào tới trong trướng, Hoàn Nhan Tông Vọng kéo tay Ba Nhĩ Tháp ngồi song song với mình, xem như là lễ nghi tối cao. Lần này tới đã khiến cho Ba Nhĩ Tháp có chút sủng ái mà sợ, liền đưa quốc thư và đầu của sứ thần Tây Hạ và Da Luật Đại Thạch dâng lên, thể hiện quyết tâm quy thuận.

Quả nhiên, khi Hoàn Nhan Tông Vọng thấy hai cái đầu này, vui mừng quá đỗi, liền khen ngợi Tất Lặc Ca, lại cùng Ba Nhĩ Tháp uống vài bát rượu, hứng chí nói: - Ta và Diệc Đô Hộ dù chưa bao giờ gặp mặt, nhưng lại có thần giao đã lâu, vô cùng kính trọng Diệc Đô Hộ, nguyện kết làm huynh đệ khá họ với ông ta. Bệ hạ chúng ta cũng bằng lòng gả con gái thứ ba cho Diệc Đô Hộ, cùng liên hôn.

Đây chính là liên hôn chính trị mà dân tộc du mục thích nhất. Nếu như vậy, Tất Lặc Ca chính là con rể của Hoàn Nhan Thịnh rồi, lại là huynh đệ của Hoàn Nhan Tông Vọng. Địa vị này quả thực là một bước nhảy ba bậc rồi. Điều này có lẽ là đãi ngộ cực cao. Ngày xưa Liêu quốc không có hậu lễ long trọng như vậy với họ.

Ngay từ đầu, hai bên đã bước vào bầu không khí vô cùng vui vẻ. Chuyện sau này thật sự là có thể thương lượng được!

Hoàn Nhan Tông Vọng thể hiện rất rõ ràng, không những không thể yếu hơn địa vị thống trị của Tất Lặc Ca. Trước đây các ngươi quản lý thế nào, sau này vẫn vậy. Hơn nữa, còn có bộ lạc xung quanh, đều thuộc sự quản lý của Hồi Cốt các ngươi. Không chỉ như vậy, Hoàn Nhan Tông Vọng còn tỏ ý không thể đóng quân ở Cao Xương, cũng không thể làm phiền người dân Hồi Cốt.

Tóm lại, chính là vô cùng thành ý.

Ba Nhĩ Tháp đương nhiên là phải có qua có lại mới toại lòng nhau, tỏ ý bằng lòng tới trấn Đình Trọng cùng đóng quân với quân Kim. Hơn nữa còn tặng lượng lớn ngựa, lạc đà, dê, ủng hộ đại nghiệp của các người. Thậm chí Tất Lặc Ca còn hy vọng Hoàn Nhan Tông Vọng nhận con thứ của mình làm nghĩa tử.

Hoàn Nhan Tông Vọng nào có chuyện không đồng ý chứ. Mặc dù Cao Xương là thủ đô, nhưng từ phương diện quân sự, không bằng Bắc Đình, Bắc Đình mới là yếu địa thông với tây bắc. Về chuyện thu nhận nghĩa tử đã thân lại càng thân này, càng không cần phải nhắc tới nữa. Ngay tại đó liền nói muốn thăng Bắc Đình làm Đô Hộ Bắc Đình phủ, còn đặt một doanh Hồi Cốt ở thành Khả Đôn Trấn Châu, còn thiết lập một chợ lớn, chuyên dành cho thương nhân Hồ Cốt tới Kim quốc buôn bán. Bắc Khả Trấn Châu này Bắc Khải đi tới Mông Cổ, Đông Khả đi tới Thượng Kinh, Nam Khả đi tới Tây Hạ, Đại Tống, vị trí địa lý cũng rất tốt.

Doanh Hồi Cốt này chính là ý đại sứ quán.

Cuộc đàm phán hai bên này đều rất thành ý, cho nên từ đầu tới cuối đều rất vui vẻ.

Rất nhanh, Hoàn Nhan Tông Vọng liền dẫn đại quân tiến đóng ở Bắc Đình phủ, hơn nữa còn thực hiện lời hứa của mình, đi thẳng tới, nghiêm lệnh, e là sau khi vào thành, cũng nghiêm lệnh ba quân, không được quấy nhiễu dân chúng địa phương, nếu không thì xử lý theo quân pháp.

Trong lòng gã rất hiểu, mặc dù Tất Lặc Ca đã quy thuận, nhưng trong lòng người dân địa phương vẫn xem họ là người ngoài. Hơn nữa, gã lại không phải là ở một chút thời gian, gã có lẽ là ở lâu dài. Nếu là ở lâu dài, đương nhiên phải nhận được sự ủng hộ trong nước Hồi Cốt rồi. Cho nên, gã phải tạo được mối quan hệ tốt với người dân địa phương.

Phương diện Hồi Cốt thấy Hoàn Nhan Tông Vọng nói được làm được, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao để quân Kim vào, trong lòng họ cũng vẫn lo lắng vô cùng, do đó đã tặng không ít lương thực và quần áo chống lạnh.

Sau khi đã chỉnh đốn qua loa, Hoàn Nhan Tông Vọng liền triệu tập các tướng sỹ lại, chuẩn bị kế hoạch bước tiếp theo.

Quân Kim đang ở Bắc Đình phủ, tầm nhìn có chút thoáng hơn, đông tây nam bắc đều có thể tiến quân, đi về phía tây có thể vào Tây Vực, đi về phía đông có thể tấn công Tây Hạ, đi về phía bắc có thể tiêu diệt Da Luật, đi về phía nam có thể lấy được Hà Hoàng.

Lựa chọn nhiều, phiền muộn cũng nhiều, sáu bảy vạn binh mã của gã không thể chia ra làm bốn đường, như vậy thì chắc chắn là bốn đường đều bại. Bởi vì bốn đối thủ này đều không phải là dễ động tới.

Hoàn Nhan Tông Vọng đã đi tới ngã tư đường quan trọng của đời người.

Đám tướng sỹ vây quanh địa đồ, nhìn trước ngó sau, cảm thấy đánh ở đâu cũng được, chỉ cần có thể thắng, ý nghĩa sẽ vô cùng quan trọng. Tây Vực là vùng đất béo bở, đương nhiên không cần phải nói nhiều. Da Luật Đại Thạch là cái gai trong lòng Kim quốc, không diệt nó thì xâm hại tới sự an nguy. Khu vực Hà Hoàng, nếu cướp Hà Hoàng, mậu dịch Đại Tống sẽ bị tổn thương nặng. Đương nhiên, nếu có thể tiêu diệt được Tây Hạ, Kim quốc tất sẽ trở thành bá chủ của Trung Nguyên rồi.

Suy trước nghĩ sau đều có người muốn dứt khoát bốc thăm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<