Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1475

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1475: Sân khấu và đời thực
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Chỉ trông thấy Hồng Thiên Cửu, Trần A Nam đang chạy tới.

Lý Kỳ dám thề với trời, Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu chỉ có 1 điểm duy nhất giống với Quách Khiếu Thiên, Dương Thiết Tâm, đó là bọn họ đều là huynh đệ tốt, chỉ có thế mà thôi.

Hoàn toàn không phải là một chuyện mà.

Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên người ta đều là nam tử hán mình đồng da sắt, vì nước vì dân, đầu đội trời chân đạp đất, Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu, nói dễ nghe một chút, thì là hai tên ngốc, nói khó nghe một chút, thì là hai thằng lưu manh.

Lý Kỳ nhìn Hồng Thiên Cửu cũng ăn vận như nông phu, buồn bực nói: - Tiểu Cửu, ngươi tới góp vui cái gì đây, ngươi chắc chắn là Hồng Thất Công đấy.

Hồng Thiên Cửu không cho là thế, hắn ha ha cười, nói: - Lý Kỳ ca, huynh chưa có diễn xuất, không biết việc diễn xuất này thú vị đến cỡ nào, hơn nữa còn không khiến người ta thấy nhàm chán.

Không phải chứ, tên tiểu từ này là điển hình cho việc tính tình thay đổi thất thường đấy. Lý Kỳ vẻ mặt nghi ngờ nói: - Ngươi vừa mới bắt đầu diễn xuất chắc chắn sẽ không thấy thế, diễn nhiều rồi thì sẽ chán đó thôi.

Hồng Thiên Cửu tràn đầy hứng thú nói:

- Mấu chốt nằm ở chỗ này, ta có thể đóng nhiều người khác nhau, sẽ có thể xem như nhiều cách chơi khác nhau, thực ra lúc nào cũng làm Hồng Thiên Cửu, ta sớm đã thấy phiền lắm rồi, làm một tên ăn mày, một nông phu, cũng thú vị lắm đấy.

Sao đến cả chính mình ngươi cũng chán luôn rồi. Lý Kỳ không còn gì để nói lại, tên tiểu tử này quả là đặc biệt, đâu chỉ có y, tứ tiểu công tử này tên nào tên nấy đều đặc biệt nổi trội, nói đến Sài Thông nhìn qua thì vô cùng bình thường, giơ tay nhấc chân đều để lộ mùi làm màu nồng nặc, không ai vượt mặt nổi, còn về Phàn Thiếu Bạch, trước đây Lý Kỳ xem y như người bình thường, có thể chỉ vì mọi người đều có cái duyên là thương nhân.

Vốn dĩ Lý Kỳ tràn đầy tin tưởng vào hồi 1, bởi hắn tưởng hai tên đần này sẽ không lên góp vui, nào ngờ --- đúng là người tính không bằng trời tính, hắn lo lắng nói:

- Nha Nội, Tiểu Cửu, hồi 1 này vô cùng quan trọng, hơn nữa các ngươi lại làm long trọng thế này, còn mua cả nửa trang bìa của báo của Tuần san Đại Tống thời đại, chẳng may làm không tốt thì hỏng bét.

Sài Thông ừ một tiếng, nói: - Đây cũng là điều ta lo lắng nhất.

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Hai người các ngươi có ý gì, khinh thường ta và Tiểu Cửu hả, hừ, lần trước ở Tướng Quốc tự, chính là ta và Tiểu Cửu diễn hay nhất, chúng ta vừa xuất hiện, tiếng cười không ngừng, tiếng ngợi khen không dứt.

Sài Thông hừ giọng nói: - Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói à. Chẳng bao giờ chịu làm như bình thường, còn bị cái hồ lô của Tiểu Cửu đánh ngất, nếu là ta, ngươi đã đem nó coi như trò cười lớn nhất rồi.

Cao Nha Nội rụt đầu lại nói: - Vậy thì phải trách Tiểu Cửu, dùng lực mạnh quá như thế.

Hồng Thiên Cửu gãi đầu ha ha nói: - Ta chẳng phải có uống chút rượu đó ư, nhất thời không khống chế được.

Lý Kỳ lắc đầu, nói: - Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích, các ngươi diễn cho tốt vào, tuyệt đối đừng căng thẳng, nhưng cũng đừng uống rượu, như vậy thiếu chuyên nghiệp quá.

Cao Nha Nội nói:

- Chuyện này huynh yên tâm đi, lần trước là lần đầu, bọn đệ nào biết được huynh làm có được hay không, cho nên mới có hơi căng thẳng, uống chút rượu để lấy thêm can đảm, lần này chúng ta không hề thấy căng thẳng, tuyệt đối sẽ không uống rượu---ha ha, nhưng nếu Tri Cầm có căng thẳng, lát nữa đệ sẽ đi an ủi nàng cho thật tốt.

- Được rồi, ngươi tuyệt đối đừng có đi, ngươi đi nàng càng thêm căng thẳng.

Lý Kỳ trừng mắt liếc thằng nhãi này, bỗng nghe thấy sau lưng có âm thanh u ám vang lên: - Lý đại ca. Vừa quay đầu nhìn, trông thấy sáu tên mặc áo đen bịt mặt, tên nào tên nấy đều cầm trong tay một thanh đại đao, dọa cho hắn sợ quá tung ra một cước, đá trúng tên bụng to nhất, gầy quá thì hắn sợ đá không trúng, cùng lúc kêu lên:

- Có thích khách.

Bang!

- Ai ya!!!

Tên bụng tròn nhất ôm lấy bụng rên rỉ một tiếng, vội vã kéo mặt nạ xuống, khóc không ra nước mắt nói: - Lý đại ca, là đệ mà!

- Mập mạp.

Tên này đúng là Chu Hoa.

Những kẻ còn lại đều vội vã tháo mặt nạ xuống, tên nào cũng sợ bị đá.

Chính là đám người Lục Thiên, Từ Phi, đến cả Thẩm Văn cũng có mặt.

Lý Kỳ nhìn đến đần người, nói: - Sao lại là các ngươi.

Chu Hoa rên rỉ nói: - Chúng ta là sát thủ truy giết Khâu Xử Cơ đó!

- Sorry, sorry

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh, nói: - Sao diễn viên quần chúng lại ở đây thế này!

Hắn bỗng nói với Thẩm Văn: - Tiểu Văn, sao ngươi cũng ở đây?

Thẩm Văn thật thà cười: - Lần trước ta và Hồng ca tới đây chơi, xem bọn họ diễn cũng thú vị lắm, sau đó Nha Nội mời ta cùng tham gia.

Thực là chọn sai bạn mà chơi rồi! Lão quái, coi như là đã làm khổ lão rồi. Lý Kỳ giống như trông thấy một tên lang băm đang trưởng thành, nói: - Vậy cha ngươi có biết chuyện không? Chuyện này nếu không báo với lão Quái, trời mới hay lão ta có nổi giông tố lên không!

Thẩm Văn gật đầu đáp:

- Ta đã nói với cha mẹ rồi, bọn họ đều đồng ý, cha mẹ ta cũng đều tới rồi.

Điều này Lý Kỳ cũng chẳng hoài nghi nhiều, bởi vì bất kể Quái Cửu Lang có làm chuyện gì, hắn cũng không thấy kinh ngạc, gật đầu nói: - Như vậy thì tốt, diễn cho hay nhé.

Thẩm Văn nghe xong gật đầu.

Một vai quần chúng có diễn thế nào thì cũng là bị người ta đánh, hồi sau phải bảo Cao dở hơi tăng thêm đất diễn cho Thẩm Văn mới được, trong lòng Lý Kỳ thoáng thay Thẩm Văn cảm thấy không đáng, lại hướng tới Trần A Nam ở bên cạnh nói: - A Nam, ngươi không có vào giúp vui đấy chứ.

Trần A Nam vội lắc đầu:

- Ta không có.

Cao Nha Nội hừ giọng nói: - Y dám à, bây giờ đã có không ít người gọi y là Quách Tĩnh rồi.

Đây là điển hình của việc ngưỡng mộ đến ghen ăn tức ở đấy! Lý Kỳ không đếm xỉa đến thằng nhãi kia, nói: - Tiểu Ngọc đến rồi à?

Trần A Nam gật đầu nói: - Vừa cùng Phong nương tử các nàng lên lầu rồi.

Xem ra Tiểu Ngọc vẫn không yên tâm, nhưng điều này cũng khó trách, chuyện diễn xuất này dễ xảy ra chuyện phát sinh tình cảm, Lý Kỳ đương nhiên là ở phía Tiểu Ngọc, nói: - A Nam, ở trên sân khấu ngươi là Quách Tĩnh, nhưng dưới sân khấu ngươi là Trần A Nam, điều này ngươi phải phân rõ ràng, đừng có không phân rõ lúc trên sân khấu và ngoài đời thực, đem nữ nhân của mình coi như Hoàng Dung luôn.

Trần A Nam vội nói: - Mong đại ca yên tâm, ta và Liễu tiểu nương tử không có chuyện gì, hơn nữa hiện tại---.

Nói đến đây, ánh mắt hắn bỗng nhiên hướng về phía Thẩm Văn.

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Thẩm Văn, mặt Thẩm Văn đỏ bừng, lúng túng nhìn Lý Kỳ.

- Đám quý tộc các ngươi loạn lắm.

Lý Kỳ thở dài, vỗ vai Cao Nha Nội, nói: - Vậy được, ta không làm phiền các ngươi nữa, chúc các ngươi vừa ra mắt đã nổi danh.

Nói xong hắn liền quay người đi, thoáng nghe thấy tiếng Cao Nha Nội ở đó nói: - Vừa ra mắt đã nổi danh, vừa ra mắt đã nổi danh, câu thành ngữ này hay đấy, ta thích.

Mẹ kiếp, lời của ta lại bị xuyên tạc rồi, thằng nhãi này đúng là có thiên phú dị bẩm.

Lý Kỳ lắc đầu, dẫn theo Mã Kiều, Lỗ Mỹ Mỹ tới đại sảnh. Tiếng người cười nói huyên náo, nếu ngươi không nói to lên thì căn bản không nghe rõ chính mình đang nói gì, nhìn quanh chỉ thấy một mảng đen ngòm, trông thấy cảnh tượng này, Lý Kỳ ngược lại thay bọn Cao Nha Nội toát mồ hôi lạnh, e rằng đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ căng thẳng.

- Lý sư phó, Lý sư phó.

- Lý sư phó, ngươi cũng đến rồi.

Rất nhiều khách quý ngồi ở chiếc bàn tròn phía trước đều quen biết với Lý Kỳ, hơn một nửa đều là mấy thương Nhân, Chu Thanh, Hồng Bát Kim, Hồng Thất Công v. v, đến cả Trương Xuân Nhi cũng có mặt.

Lý Kỳ gật đầu cười, vẫy vẫy tay, rồi lại chỉ lên trên lầu, sau đó liền đi lên.

Những ghế thường ở phía sau đều là dân chúng, phía trước là người giàu có, ghế hạng sang ở tầng hai không cần nghĩ cũng biết là được chuẩn bị cho các vị quan quyền cao chức trọng, các sĩ phu.

Lên đến tầng hai, Lý Kỳ cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt thiếu thiện ý, thầm nghĩ, khoảng thời gian này tốt nhất vẫn là ít ra đường thì hơn. Hắn đi thẳng tới trước căn phòng hạng sang đẹp nhất Nhà hát Biện Lương, bỗng nghe thấy căn phòng phía bên trái có tiếng cười nói, hắn lập tức dừng lại, xoay người đi về phía đó.

Nhưng vừa vào phía trong, Lý Kỳ liền cảm thấy hối hận, chỉ trông thấy trước mặt chính là ba vị phu nhân, ở giữa một vị là Cao phu nhân, cũng chính là mẹ của Cao Nha Nội, kì thực Cao phu nhân là một người phụ nữ tính tình dịu dàng tài trí, thật không hiểu vì sao lại có thể nuôi dạy ra một thằng con bất hiếu như Cao Nha Nội, chắc trong quá trình thực hiện có xuất hiện sai sót gì.

Bên trái một người là mẹ vợ hắn Bạch phu nhân, bên phải là Vương phu nhân.

Nếu như tách hai vị phu nhân này ra thì Lý Kỳ cũng có thể đối phó được, nhưng nếu ở cùng 1 chỗ thì Lý Kỳ có chút e sợ.

Ngồi bên cạnh Cao phu nhân đương nhiên là con dâu Cao Nha Nội, còn có Tô Vân, ngồi cạnh Bạch phu nhân là Phong Nghi Nô, Quý Hồng Nô, bên cạnh Vương phu nhân là hai người con dâu, còn có Tần phu nhân đã lâu không gặp.

Còn Lý Chính Hi, Cao Tam tỷ mấy đứa nó chắc chắn đã bị tôi tớ dẫn đến một căn phòng riêng khác, dù sao thì những người phụ nữ này cũng khó lắm mới được tụ tập 1 lần, trẻ con ở đây thì có hơi ồn ào.

Chết tiệt, sao bọn họ đều ở đây. Lý Kỳ miễn cưỡng tiến đến, chắp tay nói: - Tiểu chất Lý Kỳ bái kiến Cao di, Vương di, con rể bái kiến mẹ vợ.

Cao phu nhân mỉm cười gật đầu nói: - Lý Kỳ, mấy năm nay thực phải đa tạ sự chăm sóc của ngươi với đám Khang nhi, đứa con này của ta không hiểu chuyện lắm, nếu có ngươi ở cạnh thì ta an tâm rồi.

Chăm sóc con bà vào tù bầu bạn với ta à! Lý Kỳ trộm cười một tiếng, con bà quả thực không hiểu chuyện, ta chẳng dám ở cạnh, con bà là khắc tinh lớn nhất của ta đấy! Hắn nói: - Làm gì có, làm gì có, tiểu chất mang ơn Thái úy đã đề bạt, đây đều là những chuyện tiểu chất nên làm thôi.

Lời này nói ra khiến Cao phu nhân nghe xong thấy rất hài lòng, tán dương nhìn Lý Kỳ, bởi vì hiện nay địa vị của Lý Kỳ không biết còn cao hơn Cầu ca tới tận đâu, nhưng Lý Kỳ lại không quên sự chiếu cố của Cầu ca với mình khi xưa, đây quả là điều hiếm có.

Bạch phu nhân bỗng lên tiếng: - Chỗ này đều là phụ nữ, ngươi tới đây làm gì?

- Con---.

Lý Kỳ muốn nói lại thôi, thầm nghĩ, ta là một người đàn ông mà, đương nhiên thích cảm giác được ở giữa bụi hoa rồi, nhưng mà, nếu biết các người đều ở đây thì ta nhất định sẽ không tới, hắn ngượng ngùng nói: - Mẹ vợ và Vương di, Cao di ở đây, thân làm vãn bối như cháu thế nào cũng phải tới thăm hỏi một câu chứ.

- À? Ngươi trở nên hiểu lễ nghĩa như thế từ lúc nào vậy, còn biết đến hỏi thăm một tiếng, chứ không phải có mục đích khác à.

Bạch phu nhân nửa cười nửa không, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía Tần phu nhân chớp chớp.

Mẹ vợ à, trò đùa này của người hơi quá rồi, vợ con còn ở đây này, người còn là mẹ vợ con, người không nhìn vợ con mà còn cố tình liếc về phía Vương Dao, Vương Dao mẹ nàng cũng ở đây, người đây chẳng phải là cố ý để con toát mồ hôi hay sao.

Lý Kỳ dù da mặt dày nhưng cũng khó tránh khỏi việc toát mồ hôi như tắm, đã nói rồi mẹ vợ chính là kẻ thù tự nhiên của con rể, câu này không sai chút nào.

Phong Nghi Nô nấp ở một bên che miệng cười trộm, Quý Hồng Nô cũng mím môi, nhưng Tần phu nhân còn tỏ ra lúng túng hơn so với Lý Kỳ một chút, nhưng lần này lên tiếng lại không phải mẹ nàng, mà là Bạch phu nhân, nàng chỉ có thể tỏ vẻ như không nghe thấy, cầm một chén trà lên nhấp một ngụm.

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách! Lý Kỳ gượng cười mấy tiếng, mở miệng phét lác: - Mẹ vợ minh giám, mấy ngày trước tiểu tế ngồi trong lao đã suy ngẫm sâu sắc về hai ba mươi năm đã trôi qua, cảm thấy bản thân có rất nhiều chỗ làm chưa đủ, cũng sâu sắc kiểm điểm một lần, Lý Kỳ hôm nay đã không còn là Lý Kỳ của ngày trước, Lý Kỳ của ngày trước đã chết trong tù rồi, Lý Kỳ hôm nay đã được thanh lọc tâm hồn, tiểu tế đã thề với ánh nến trong ngục rằng, sau khi ra tù, nhất định phải sửa đổi thành một con người mới, phải làm một con người cao thượng, thuần khiết, có đạo đức, thoát khỏi những thú vui thấp hèn, có ích cho nhân dân, một chính nhân quân tử.

- Phù!

- Phù phù!

Nghe được nửa câu, Bạch phu nhân bọn họ đã không nhịn nổi, nghe đến chỗ Lý Kỳ muốn làm một chính nhân quân tử, mọi người nhất thời đều cười ầm lên, không có ai là ngoại lệ.

Xui xẻo nhất là Tần phu nhân, nàng bị sặc nước trà ho không dứt.

Kiểu người gì đây? Chẳng lẽ chính nhân quân tử ta không làm được sao? Lý Kỳ thấy rất tổn thương, dường như vừa mới được thanh lọc tâm hồn thì đã bị bọn hộ vô tình dày xéo một phen.

Bạch phu nhân cười, ho vài tiếng trấn tĩnh mới nói: - Xem từ lời ngươi nói thì lời thề của ngươi đã bị phá vỡ rồi, ngươi mau đi đi, mau đi đi.

- Vâng.

Lý Kỳ thi lễ, sau đó liền lui ra, nghe thấy bên trong còn phát ra một tràng cười khanh khách.

*****

Tới căn phòng bên cạnh, chỉ thấy Thái Kinh, , Cao Cầu, Vương Trọng Lăng, Bạch Thì Trung bốn lão già ngồi bên trong. Ngoài ra, còn có Trương Trạch Đoan, Thái Thao, chênh lệch này quả là quá lớn rồi, Lý Kỳ thầm nghĩ nếu như có thể thì hắn tình nguyện ở chỗ mẹ vợ, hắn tiến đến chắp tay hành lễ.

Cao cầu vội nói: - Mau ngồi đi, vở kịch sắp bắt đầu rồi.

Lý Kỳ vừa chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng nghe thấy một ca khúc vọng đến, hắn trợn trừng hai mắt, mông rơi xuống, thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất, may mà hai tay hắn vịn được vào ghế.

Chuyện gì vậy?

Vừa mới bắt đầu mà ngươi đã ngồi đất rồi à.

Đám người Thái Kinh đều sững sờ nhìn Lý Kỳ.

Ta còn muốn hỏi là chuyện gì đây, đây sao lại là tiết tấu của Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương (cụ thể mời xem ca khúc chủ đề phim Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương của Châu Tinh Trì) Lý Kỳ vội vàng đứng dậy, nói: - Ca khúc này là---.

Cao Cầu khẽ cười nói: - Ca khúc đầu tiên này là do Khang nhi sáng tác đấy, nó còn quyết định đem ca khúc này làm ca khúc mở màn cho Nhà hát.

- Ca khúc mở màn?

Bạch Thì Trung tò mò nói: - Ca khúc mở màn là thế nào?

Cao Cầu đáp: - À, chính là ca khúc được đàn khi chiếc rèm che được kéo lên, Khanh nhi bọn chúng còn quyết định từ sau bất luận là diễn vở gì ở đây thì đều sẽ diễn ca khúc này trước.

- Thú vị, thú vị đấy. Thái Kinh ha ha nói: - Không ngờ Khanh nhi còn biết sáng tác nhạc, hơn nữa ca khúc này nghe cũng thú vị lắm, lão phu khi nãy cũng không nhịn được mà ngâm nga mấy tiếng.

Mẹ kiếp! Đây rõ ràng là đạo nhạc mà! Tên đần này thật quá vô sỉ rồi, rõ ràng là nghe lén từ ta, đã thế còn dám nói là mình làm, wa a a, thật tức chết mất.

Lý Kỳ coi như đã hiểu hết, phải biết rằng hắn là fan trung thành của Châu Tinh Trì, thực ra chỉ sợ là đám người thế hệ 8x chẳng có ai không phải là fan của Châu Tinh Trì, chuyện Đường Bá Hổ Điểm Thu Hương này chắc chắn thuộc làu làu, đặc biệt là câu " Cánh gà kho tàu, ta thích ăn nhất". Lúc ăn cánh gà nướng Lý Kỳ cũng hay hát lên mấy câu này, dần dà, Cao Nha Nội cũng học được, nhưng nào ngờ tên đần này lại có thể đạo nhạc làm thành ca khúc mở màn.

Cao Cầu ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, tò mò nói: - Lý Kỳ, có phải ca khúc mở màn này có gì không đúng không?

- Ờm

Lý Kỳ thầm nghĩ, ván này đã đóng thuyền, tên dở hơi đó chắc chắn sẽ không thừa nhận, nếu ta tranh chấp với y thì rõ ràng có hơi nhỏ mọn rồi, hắn nói: - Không có, không có, ta chỉ là bị tác phẩm chấn động thiên hạ của Cao Nha Nội làm cho kinh ngạc mà thôi, lợi hại, thực lợi hại.

Cao Cầu mang theo một tia ngờ vực nhìn Lý Kỳ nhưng cũng chẳng hỏi thêm gì.

Mọi người lại dõi mắt lên phía sân khấu, theo tấm màn kéo lên tận đỉnh, ca khúc mở màn cũng kết thúc, đập vào mắt là một chậu cây lớn và một chậu cây nhỏ, bên trong là một gốc cây thấp rậm rạp nhưng không hay là cây gì.

Ở bên phải sân khấu có một căn nhà lá, đương nhiên, căn nhà lá này được làm theo kiểu nhà dựng trên sân khấu, chỉ là một mô hình, có một mặt tường, phương thức mở rộng hoàn toàn, chỉ cần mọi người nhìn ra đây là một căn phòng là được.

Trước chậu cây lớn có một ông lão hơn năm mươi tuổi, tóc điểm hoa râm đang ngồi, một chiếc áo dài màu xanh đã ngả thành màu ghi lam, quanh ônh ý còn có ba bốn người lớn, năm sáu đứa trẻ.

Thêm vào sự hỗ trợ của ánh nến, giống như ánh tà dương đang hạ xuống phía Tây, đây hoàn toàn là cảnh tượng trong câu chuyện, những người ngồi đây đều mê truyện Xạ Điêu, những tình tiết trong truyện còn nhớ rõ hơn cả Lý Kỳ, vừa nhìn thấy đã vỗ tay rầm rầm, có không ít người còn kêu lên: - Trương Thập Ngũ!.

Đây mới chính là sân khấu kịch kiểu mới, mấy cái ngõa xá kia làm quả thực là chẳng ra đâu vào đâu.

Đợi cho những tràng vỗ tay thưa dần, hai miếng gỗ lê hoa trong tay ông lão kia bỗng nhiên đập mấy tiếng, thanh trúc trên tay trái liên tục gõ lên mặt chiếc trống nhỏ, hát: - Cây đào nhỏ vô chủ tự nở hoa Mấy chú vịt bay qua thảm cỏ Mảnh tường đổ chiếc giếng cũ đã lâu không ai đụng tới Trước đây đã từng là nhà người.

Những lời này là từ trong truyện, nhưng giai điệu là mới soạn, năng lực soạn nhạc lúc bấy giờ cũng rất khá, phối hợp vô cùng ăn ý.

Sân khấu sau khi được dàn dựng thiết kế thì có hiệu ứng tiếng vang, thêm vào thanh âm vang dội của ông già, tuy rằng không có micro, nhưng chỉ cần mọi người đều yên lặng, thì vẫn có thể nghe rất rõ ràng, những diễn viên trên sân khấu vừa mở miệng, khán giả lập tức sẽ tập trung xem, rất nhanh đã bắt đầu vào câu chuyện.

Tiếp sau đó thì không khác gì nhiều với những tình tiết trong truyện, chính là Trương Thập Ngũ kể chuyện những quân thần ngu si vô đạo, binh sĩ nước Ngân giết người cướp của.

Rất mau chóng, câu chuyện đã được kể xong, Trương Thập Ngũ toan đứng dậy thì hai nhân vật chính của hồi này cuối cùng cũng xuất hiện, lúc mới bắt đầu, mọi người đều không chú ý, cho đến khi người dân trong thôn tản đi, bọn họ mới phát hiện có hai bóng hình quen thuộc ẩn trong đó.

Chính là hai tên đần Cao, Hồng.

Bên dưới sân khấu lập tức vang lên một tràng cười.

Cao Nha Nội nghe thấy, không khỏi mừng rỡ, xem đi, xem đi, có Cao Nha Nội ta ở đây, cần gì phải diễn, cứ đứng lên sân khấu là được rồi.

Tên này vừa hưng phấn lên thì đã nhập tâm ngay vào trạng thái.

Ba người hàn huyên vài câu, Hồng Thiên Cửu liền vỗ ngực nói: - Tiểu đệ chủ trì, mời tiên sinh đi uống vài ly, thế nào?

Những câu thoại này căn bản không cần học thuộc, ngoài đời y cũng thường xuyên nói.

Ba người đi tới một chiếc bàn đặt bên cạnh. Một tên tiểu nhị thọt tới nghênh đón ba người ngồi xuống, Cao Nha Nội kêu lên: - Cho ta một vò rượu ngon, ba cân thịt dê chín, một bát cua, ừ, thêm một con cá nữa.

Chuyện gì đây, tên của món ăn đều đã bị sửa đổi, Lý Kỳ là đầu bếp, có khứu giác trời sinh về phương diện này.

Thái Kinh cũng là tên phàm ăn, hắn hỏi: - Hình như trong truyện không phải là mấy món này.

Cao Cầu nói: - Là thế này, Khanh Nhi bọn chúng không thích ăn đậu hũ khô, cho nên đã thay đổi món ăn.

Vấn đề là Dương Thiết Tâm, Quách Khiếu Thiên chỉ là hai người dân trong thôn mà thôi, ba lạng thịt dê chín, rõ ràng là bọn nhà giàu mới nổi mà! Lý Kỳ nói: - Chẳng lẽ bọn họ ăn thật à?

Cao cầu nói: - Việc ăn uống này cũng phân thật giả ư?

- Vậy thì rượu này---.

- Đương nhiên cũng là thật.

Lý Kỳ gật đầu, thầm nghĩ, thảo nào khi nãy bọn chúng nói tuyệt đối sẽ không uống rượu rồi lên sân khấu, bởi vì vừa lên sân khấu là có rượu uống ngay kia! Xong rồi, xong rồi, uống hết mấy bát rượu, thì thực là chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Khán giả bên dưới sân khấu thì lại chẳng chú ý nhiều lắm, bởi vì những người ngồi đây đều là người có chút tiền, những món ăn này đối với họ mà nói đã vô cùng quen thuộc, ngược lại còn khiến họ nhập tâm vào hơn.

Thế nhưng, những điều Lý Kỳ dự đoán quả không sai.

Rượu vừa lên, Cao Nha Nội mỗi người rót một bát đầy, nâng bát lên nối: - Cạn.

Trương Thập Ngũ kia nghe xong ngây người, tình huống đâu có phải diễn ra như thế này! Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành giơ bát lên nói: - Ta mời hai vị.

Ba người đều cạn sạch.

Cao Nha Nội lau miệng, vẫn chưa đủ nghiền đâu, y theo bản năng lại rót đầy rượu, nói: - Cạn nữa nào.

Hồng Thiên Cửu ngày ngày uống rượu cũng Cao Nha Nội, những câu này còn thuộc hơn là lời thoại cần học thuộc, rượu vừa vào bụng, rất dễ dàng liền trở về là Hồng Thiên Cửu, y liên tục gật đầu nói: - Ba người chúng ta gặp nhau tại đây chính là duyên phận, uống liền ba bát đi.

Trương Thập Ngũ xanh mặt, ta chỉ là một diễn viên mà thôi, các ngươi có cần làm đến như vậy không, nhưng rượu đã ở trước mặt, không thể không uống!

Khán giả bên dưới cuối cùng cũng nhìn tới mức có chút buồn bực, các ngươi chẳng nói chẳng rằng, rượu này dứt ra không nổi rồi, còn muốn diễn cái này đến khi nào đây.

Lý Kỳ xem đến mức phải thay Cao Nha Nội đổ mồ hôi một phen, lại hỏi với Cầu ca:

- Thái úy, đây---đây là rượu thật à?

Cao Cầu nào còn dám nói năng bình thản như khi nãy, mặt ông ta đã cứng đờ lại, nói: - Chắc vậy---ta cũng không rõ nữa. Trong lòng ông ta nghĩ, mong là không phải.

Ba bát rượu vào bụng, ba người sắc mặt đều đã đỏ ửng.

Người đóng vai Trương thập ngũ dù sao cũng đã luống tuổi, đây còn là ba bát rượu đấy, ông nín nhịn, không để tiếng ợ rượu kia phát ra, mau chóng quay trở lại vấn đề chính, nói: - Có rượu thực tốt. Nghe khẩu âm của hai vị, chẳng phải cũng là người phương Bắc đấy ư.

Y vừa dứt lời, , Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu cũng tự giác vào nhịp, xem ra bọn họ cũng cố gắng học thuộc lời thoại, không giống như lần trước, lời thoại lung tung loạn cả lên.

Sau một vòng đi đi lại lại, tâm trạng của khán giả cũng được kéo trở về.

Dù sao đây cũng là chuyện hiếm, chỉ cần không mắc phải sai lầm quá nghiêm trọng, khán giả vẫn có thể lượng thứ, cho nên mới nói khán giả lúc này là đáng yêu lương thiện nhất, nào có bắt bẻ soi mói như khán giả thời sau này.

Cao Cầu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Lý Kỳ lại không cho là ổn, giờ mới vừa bắt đầu, đợi đến lúc rượu phát huy tác dụng, chắc chắn sẽ có chuyện, nhưng so với lần trước, lần này hắn thoải mái hơn nhiều, bởi lần trước hắn là tổng đạo diễn, lần này cho dù Cao Nha Nội phá cả sân khấu lên thì cũng chẳng phải chuyện của hắn.

Không thể không nói một câu rằng, điều này Lý Kỳ thực đã có dự kiến từ trước.

Ba người đem chuyện thiên hạ đại sự, kịch liệt thảo luận nghiên cứu một lượt, người diễn Trương Thập Ngũ vốn là một nhạc công, là một nhân vật địa vị thấp, không dám làm bừa như Cao Nha Nội, cho nên khi luyện tập y vô cùng nghiêm túc, các tình tiết đã thuộc làu ở trong đầu, nói tới chỗ cao trào này, trong kịch bản yêu cầu y rót rượu.

Y liền vô thức cầm lấy vò rượu rót cho Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, nhưng chỉ rót ra được một hai giọt, hóa ra vò rượu này đã thấy tận đáy rồi.

Bởi vì trong lúc luyện tập, vì lấy kịch bản làm chuẩn, cho nên chỉ sắp xếp cho ba người mỗi người uống hai bát, vốn dĩ còn dùng chén, nhưng Cao Nha Nội nhất quyết đổi thành bát, anh hùng hảo hán mà, sao lại có thể dùng chén uống rượu, chẳng đáng mặt anh hùng chút nào.

Những điều này đều đã được tính toán, một vò rượu cũng đủ cho mỗi người các ngươi uống ba bát, thế nào cũng là đủ rồi, nhưng lúc luyện tập, cơ bản đều dùng bát không, chủ yếu là thuộc lời thoại, chỉ là trong lần tập dượt cuối cùng hôm qua, dùng tới rượu thật, đây đương nhiên là do yêu cầu Cao Nha Nội ép buộc, nhưng lý do của y lại rất hay, y nói nếu dùng nước để thay thế, thì không thể có cảm xúc được, việc uống rượu nói, và không uống rượu mà nói, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Sài Thông bọn họ nghe xong thấy hình như cũng đúng, hơn nữa bọn họ cũng biết Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, và cả người nhạc công này tửu lượng không tồi, uống hai ba bát sẽ không có chuyện gì, vì thế liền đồng ý, đổi thành rượu thật.

Nhưng bọn họ nào ngờ được, Cao Nha Nội vừa lên sân khấu, hoàn toàn không làm theo kịch bản, tửu tính phát tác, vừa bắt đầu liền uống liên tiếp ba bát, dẫn đến việc lúc này vò rượu đã trống rỗng.

Trương Thập Ngũ lúc này thực không biết phải làm sao, nên dùng thủ đoạn lừa lọc ứng biến cho qua, hay là----. Tay y dừng lại ở chiếc bát, mờ mịt nhìn Cao Nha Nội.

Nhưng Cao Nha Nội người ta đã vô cùng nhập tâm vào vở kịch rồi, y không có chút ngắt quãng nào, liền hô lên: - Chủ quán, mang thêm một vò rượu nữa đến đây.

Thêm---thêm một vò.

Nam diễn viên phụ đóng tên thọt Khúc Tam vừa nghe xong, bị dọa đến suýt chết, sững sờ nhìn Cao Nha Nội, thầm nghĩ, Nha Nội không phải là quên mất, ở đây chỉ chuẩn bị có 1 vò rượu, ta đi đâu kiếm ra một vò nữa đây, ngươi thực coi đây là quán rượu đấy à.

Cả nhà hát đều im lặng như tờ.

Cao Nha Nội thấy không có phản ứng gì, thầm nghĩ, thằng ranh này không phải quên lời thoại đấy chứ. Nhưng rồi trông thấy khẽ nháy mắt với mình, trong lòng bỗng nhớ ra, hình như hết rượu rồi, cái này---.

Thật gượng gạo!

Hồi này không có Sài Thông, chỉ có hai tên đần này, phen này hoàn toàn không nối tiếp nổi nữa.

Lý Kỳ trước đó xem không hiểu, thoảng ngẩn người, rồi cũng hiểu ra, trộm cười, xem ra ta quả thực đã đánh giá quá cao bọn họ rồi, hóa ra một vò rượu cũng có thể khiến bọn họ kìm nén mà chết, càng nghĩ càng thấy buồn cười, hắn thực không nhịn nổi nữa, phù một tiếng, bật cười ha ha.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Bất chợt xung quanh phóng tới những ánh nhìn phức tạp, Lý Kỳ quay đầu nhìn, trông thấy Cầu ca sắc mặt tái mét nhìn mình, thầm nghĩ, thiếu chút nữa là quên béng mất cha y ngồi đây, lúc này quyết không được vui mừng khi thấy người gặp họa. Hắn vỗ tay nói:

- Hay tuyệt! Quả thực rất hay, ta đã bị diễn xuất của Cao Nha Nội bọn họ làm cho ---ờmcoi như ta chưa nói gì cả nhé.

Bởi vì mặt Cầu ca đã đen xì như bao Thanh Thiên rồi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<