← Hồi 1464 | Hồi 1466 → |
- Vĩnh viễn không định tội ngôn luận
Lý Kỳ thì thào đọc mấy lần, cười nói: - Việc này còn khó làm hơn cả vĩnh viễn không giàu thêm nha.
Triệu Giai hừ nói: - Trẫm một lòng vì dân, trong lòng vô tư, không sợ trời, không sợ đất, thị phi công đạo hậu nhân sẽ tự nói, có gì phải sợ nữa chứ. Hơn nữa, ngôn luận đáng sợ không phải xảy ra trước mặt ngươi, mà là ẩn giấu phía sau ngươi, bất cứ việc gì cũng vậy cả, tất cả biểu hiện ra ngoài đều không đáng sợ, đáng sợ là cái không biết gì cả. Nếu người trong thiên hạ có thể lớn tiếng nói ra sự bất mãn của người trong thiên hạ trước mặt trẫm, thì ngược lại trẫm có thể ngủ rất ngon giấc, sợ là sợ ngoài mặt dân chúng ca tụng công đức của trẫm, nhưng sau lưng lại nói trẫm không tốt, loại bằng mặt không bằng lòng này mới là đại kỵ của đế vương.
- Trước nay tạo phản đều xuất phát từ lời đồn nhảm ẩn sâu phía dưới, bởi vì trẫm sống trong thâm cung trong thời gian dài, rất khó nhìn thấy cuộc sống của dân chúng rốt cuộc ra sao, tất cả những thứ biết được đều nghe được từ miệng của người khác. Phải do chính bọn họ nói ra, trẫm mới có thể nghe được, như vậy trẫm mới có thể nghĩ cách giải quyết.
- Căn bệnh nghi kỵ này, không phải là đạo làm vua. Vì sợ nhìn thấy quốc gia vỡ nát như tổ ong mà bịt chặt tai mắt mình, vậy chẳng phải là bịt tai trộm chuông rất đáng buồn cười sao. Chẳng phải khanh thường nói với trẫm, lấy dân chúng giám sát quan viên là phương pháp tốt nhất sao. Đề xướng tự do ngôn luận có thể giám sát những quan viên kia rất tốt, đồng thời cũng có thể giám sát trẫm rất tốt.
- Nếu có một ngày trẫm thực sự không thể cai trị tốt quốc gia này nữa, vậy thì trẫm tuyệt đối sẽ không chiếm lấy vị trí này để những kẻ như Hoàn Nhan Tông Vọng coi trẫm như trò cười. Đương nhiên, trẫm nắm chắc việc cai trị tốt quốc gia này, đây cũng là nguyên nhân duy nhất để trẫm ngồi được trên long ỷ này. Khanh nói trẫm có lý do gì mà phản đối ngôn luận, sợ hãi ngôn luận chứ. Khanh không đối mặt với khó khăn thì vĩnh viễn không giải quyết được khó khăn, trẫm sợ là sợ không biết khó khăn ở đâu, lại còn vì thế mà dương dương tự đắc.
Lý Kỳ vỗ tay cười nói: - Nếu Hoàng thượng có thể làm được điểm này, thiên cổ nhất đế không phải Hoàng thượng thì còn ai khác nữa.
Không giết sĩ đại phu thật ra vô cùng sai lầm, bởi vì sĩ đại phu cũng có tốt xấu, hơn nữa người đọc sách mà phản bội thì còn gây nguy hại lớn hơn nhiều so với người không có văn hóa phản bội nữa.
Phạm vào tội lớn, lại không thể trừng phạt, vậy thì vô cùng bất công đối với người bị hại. Thật ra khi đó Tống Thái Tổ nói ra câu đó, chỉ là để cổ vũ dân chúng đọc sách, mở rộng ngôn luận, đề xướng tự do ngôn luận thôi.
Đây chỉ là một dạng chính sách.
Không hơn.
Thật ra Triệu Giai cũng không làm trái thánh ngôn của Thái Tổ, y chỉ cụ thể hóa, hợp lý hóa ý của Thái Tổ ơn thôi. Phổ cập giáo dục, tăng cường mở học viện, ban cho trợ cấp chẳng phải là khuyến khích mọi người đọc sách sao. Vĩnh viễn không định tội ngôn luận, đây chẳng phải là mở rộng con đường ngôn luận sao. Cho dù ngươi nói thế nào, ta đều không trị tội ngươi, nói cái gì không nằm trong phạm vi luật pháp, dù sao thì từ sau Thái Tông Hoàng đế, việc triều Tống mắng Hoàng đế nhìn mãi thành quen, Hoàng đế triều Tống nhìn nhận vấn đề này khá cởi mở.
Có thể nói như vầy, vĩnh viễn không định tội ngôn luận chỉ có thể làm được ở triều Tống, bởi vì triều Tống vô cùng tiến bộ về vấn đề này. Đương nhiên, đây chỉ là có thể, kết quả ra làm sao, trước mắt không ai có thể dự đoán được.
Xét theo góc độ chính trị, đây là đánh một gậy, cho một quả táo điển hình, một mặt bức sĩ đại phu cúi đầu, một mặt khuyến khích dân chúng đọc sách, mở rộng ngôn luận. Lúc trước người có thể có quyền phát biểu chỉ có người đọc sách, nhưng vừa ra luật này, ai ai cũng đều có quyền phát biểu.
Như vậy, có thể ngăn chặn những sĩ đại phu kia kích động tâm tình của người đọc sách, làm cho những người đọc sách đấu tranh anh dũng cho bọn họ, đây chính là kỹ xảo nhất quán của sĩ đại phu.
Nhưng nói đi nói lại, nhìn chung nhiều thế hệ cũng không có Hoàng đế nào nói ra câu "Vĩnh viễn không định tội ngôn luận", đó là bởi vì trong lòng bọn họ đều không thể làm đến bằng phẳng vô tư, cho dù Đường Thái Tông cởi mở nhất, thì sự kiện Huyền Võ Môn đã định trước là Đường Thái Tông phải gia tăng khống chế đối với ngôn luận.
Tuy Triệu Giai có rất nhiều chỗ tương tự như Lý Thế Dân, nhưng lại không thể nói là hoàn toàn giống nhau, Lý Kiến Thành kia có thể không phải bao cỏ, cũng lập được công lớn, có rất nhiều đại tướng đi theo Lý Kiến Thành, coi ông ta là hiền chủ. Nói cách khác, Lý Thế Dân có thể sẽ không hạ sát thủ, sự kiện Huyền Vũ Môn cũng sẽ xảy ra ở một khía cạnh khác, thật ra Lý Thế Dân cũng vô cùng sợ Lý Kiến Thành.
Mà Triệu Giai lại lập kỳ công đăng cơ, được mọi người kỳ vọng, lòng dân theo về, quan trọng nhất là đối thủ của y chỉ có hai bao cỏ mà thôi. Hai người Triệu Cát, Triệu Hoàn đã mất sạch lòng dân, hơn nữa hiện nay dân chúng dưới sự thống trị của Triệu Giai, an cư lạc nghiệp, chất lượng cuộc sống nâng cao mấy trăm lần vẫn chưa dừng lại, cho nên Triệu Giai có được lòng thiên hạ căn bản không sợ lời đồn.
Mà Triệu Giai lại là một người vô cùng tự tin, tất thảy những thứ này cũng thúc đẩy điều luật sắp được sinh ra này.
- Những hư danh đó không nói cũng được. Triệu Giai lắc đầu, hỏi: - Bây giờ trẫm muốn biết nhất là khanh cảm thấy thế nào?
Lý Kỳ cười nói:
- Có luật này tương trợ, thêm vào ba chiếc xe ngựa là hai Viện, Ngự Sử Đài hộ tống, chúng ta không chỉ có thể toàn thắng, hơn nữa còn có thể nhanh chóng giải quyến trận chiến.
- Vậy là được rồi. Triệu Giai nói: - Còn chuyện mở học viện
Không đợi y nói xong, Lý Kỳ liền nói: - Xin Hoàng thượng yên tâm, vi thần cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
- Trẫm tin tưởng không nghi ngờ khanh. Triệu Giai gật đầu, nụ cười trên mặt thu lại vài phần, đột nhiên nói: - À, nghe nói khanh có gặp qua Hoàn Nhan Tông Vọng một lần ở châu Hồn Nguyên.
Lý Kỳ sửng sốt, cười khổ nói: - Biết chắc Hoàng thượng sẽ hỏi đến việc này.
Triệu Giai vờ giận dữ nói: - Vậy sao vừa rồi khanh không nói, phải đợi trẫm mở miệng hỏi.
Lý Kỳ ngượng ngùng cười nói: - Thật ra chúng ta cũng không nói gì cả, chỉ là chế nhạo nhau mấy câu. Có điều Hoàn Nhan Tông Vọng lại tràn đầy lòng tin với lần tây chinh này, xem ra gã ta quyết chí đạt được.
- Hoàn Nhan Tông Vọng sao có thể không tự tin.
Triệu Giai khẽ cười, trong lòng bổ sung một câu, nếu không như vậy thì sao trẫm lại coi ông ta là đối thủ mạnh nhất chứ, nói: - Đúng rồi, sức khỏe của gã ta thế nào?
Toát mồ hôi!Ngươi có lầm hay không hả, quân Kim tây chinh đối với Đại Tống ta mà nói cũng không phải là chuyện nhỏ nha, nhưng ngươi lại cứ quan tâm một mình Hoàn Nhan Tông Vọng, lẽ nào. đây chính là vì hận sinh yêu trong truyền thuyết, vậy rốt cuộc là ai công ai thụ hả. Lý Kỳ nghĩ mãi nghĩ mãi, không khỏi rùng mình một cái, bản thân hắn cũng bị sự tà ác của mình hù dọa rồi, kinh ngạc nói: - Hình như Hoàng thượng rất quan tâm Hoàn Nhan Tông Vọng?
Sắc mặt Triệu Giai ngưng trọng nói: - Nói một câu khá ích kỷ, trước mắt trẫm thật sự không hi vọng Hoàn Nhan Tông Vọng có bất cứ sơ xuất gì. Trẫm muốn đường đường chính chính đánh bại gã ta một lần, thuận tiện trả lại cây tên kia cho gã ta.
Lý Kỳ thở dài nói: - Câu này thật sự là vô cùng ích kỷ, nhưng vi thần chỉ ước gì Hoàn Nhan Tông Vọng chết sớm một chút, đáng tiếc khẩu vị tên kia còn tốt hơn cả thần nữa.
*****
- Vậy thì
Nói đến đây, Triệu Giai đột nhiên biến sắc, nói: - Khanh lại đang cố ý gài bẫy trẫm.
- Không dám, không dám.
- Còn có gì mà khanh không dám. Triệu Giai khẽ hừ một tiếng, đột nhiên nói: - Suýt chút quên nói với khanh, mấy ngày trước Ngô Giới đã đánh bại liên quân Thổ Phiên ở Thổ Phiên rồi.
Lý Kỳ mừng rỡ, nói:
- Thật sao?
Triệu Giai nói: - Hơn nữa Nam quân liên trấn còn không dùng tới, có thể nói là thu được toàn thắng.
- Hay cho một Ngô Giới, quả nhiên lợi hại nha! Lý Kỳ kích động đến ngồi xổm lên ghế.
Triệu Giai cũng không để ý, cười nói: - Ngô Giới đích xác là một nhân tài, lúc đầu trẫm suýt chút nhìn lầm rồi, cho rằng gã chỉ là một tướng tài, vẫn là khanh tinh mắt nha.
Đó là chắc chắn, ta thi đậu lịch sử trung học đó, Lý Kỳ ha ha nói:
- Nói tới nói lui, vẫn là Yến Phúc tinh mắt, vậy tình hình bây giờ thế nào?
Triệu Giai nói: - Ngô Giới thượng tấu nói phải thừa thắng truy kích, trẫm đã phê chuẩn rồi, liên quân Thổ Phiên lúc này chịu tổn thương nặng, lòng quân tán loạn, không thể để cho bọn chúng có cơ hội thở dốc nữa, trẫm cũng không có thời gian để lãng phí với bọn chúng. Bây giờ đã có rất nhiều bộ lạc quy thuận Đại Tống chúng ta, có điều trước mắt trong phạm vi Kim Sa Giang còn có một chính quyền giữ vững độc lập.
- Chính quyền nào?
Đông Nữ Quốc.
Lý Kỳ mờ mịt nhìn, nói:
- À, thần nhớ ra rồi, nghe nói quốc gia này do nữ nhân nắm quyền, có thể nói là Nữ Nhi Quốc danh xứng với thực.
Triệu Giai gật đầu nói: - Khanh nói không sai, Đông Nữ Quốc vẫn luôn qua lại với Đại Tống ta, nói một cách tương đối cũng khá hữu hảo, hơn nữa lần này cũng không tham dự vào, luôn duy trì trung lập, điều này vô cùng đáng quý. Nhưng Ngô Giới cũng từng phái người đi giao thiệp, nhưng đối phương dường như không có ý quy thuận Đại Tống ta.
Lý Kỳ nhíu mày trầm ngâm một hồi, nói: - Thần nghĩ nếu là nam nhân cầm quyền, có thể bọn họ đã quy thuận từ sớm rồi.
- Không sai, vấn đề ở chỗ đó. Triệu Giai nói:
- Đông Nữ Quốc do nữ nhân nắm quyền, bọn họ tôn sùng nữ tôn nam ti, một khi bọn họ quy thuận Đại Tống ta, thì chắc chắn sẽ xảy ra xung đột về mặt này. Cho dù quốc vương của bọn họ đồng ý, nhưng dân chúng của bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, khanh nói nên làm gì đây?
Lý Kỳ ngẫm nghĩ trong chốc lát, nói: - Việc này thần còn phải suy nghĩ, nhưng tuyệt đối không đồng ý dùng vũ lực, thần cảm thấy việc này hẳn có thể giải quyết bằng thủ đoạn ngoại giao.
Triệu Giai cười nói: - Vậy chuyện này giao cho khanh làm.
- Hả? Tại sao lại thế?
- Đối phó với nữ nhân, khanh luôn có nhiều biện pháp.
- Làm ơn, nghĩa đệ của ngài Cao Nha nội mới được xưng là tình thánh.
- Khanh có thể bảo nghĩa đệ kia của ta phò trợ khanh, chỉ cần khanh cần thì có thể không hỏi qua trẫm.
Lý Kỳ trợn trắng xem thường, nói: - Ý tốt của Hoàng thượng, thần xin ghi nhận. Có điều Cao Nha nội thì thôi đi, vạn vật trời sinh đều có khắc tinh, có gã thì việc này không thành được.
Triệu Giai cười ha ha nói: - Việc này trẫm cũng không gấp, dù sao thì Đông Nữ Quốc cũng không có uy hiếp gì, chỉ cần tiêu diệt những bộ lạc còn lại, vậy thì Đông Nữ Quốc được quy vào bản đồ Đại Tống chúng ta chỉ là chuyện sớm muộn thôi, quan trọng vẫn ở chỗ nước Kim.
Lý Kỳ ừm một tiếng, nói: - Hoàn Nhan Tông Vọng từng nói muốn Đại Tống chúng ta đừng bán vũ khí cho Tây Hạ
Triệu Giai cau mày nói - Khanh đồng ý chứ?
Lý Kỳ nói: - Làm ơn, lúc đó bọn họ có mười mấy vạn tinh nhuệ ở cách vách chúng ta, thần có thể không đồng ý sao. Nói theo tình huống lúc đó, bất cứ tình huống gì đều tốt hơn là không khai chiến, huống chi việc này còn phải can thiệp một phen.
Triệu Giai nhíu mày, nói: - Ý của khanh là nước Kim dự định động võ với Tây Hạ?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Rất có khả năng này.
Sắc mặt Triệu Giai ngưng trọng nói: - Nếu bọn họ tiến quân Tây Hạ theo phía tây, nhất định phải đánh hạ Cao Xương Hồi Cốt. Một khi bọn họ đánh hạ Cao Xương Hồi Cốt, vậy thì có thể uy hiếp được địa khu Hà Hoàng.
Lý Kỳ có vẻ bất đắc dĩ nói: - Việc này thần cũng biết, nhưng chúng ta có thể động thủ với Thổ Phiên, lại không có năng lực động thủ với Cao Xương Hồi Cốt. Sở dĩ thần có thể thoải mái đánh bại Thổ Phiên là bởi vì Thổ Phiên hiện này đã không còn là Thổ Phiên năm đó nữa. Nhưng Cao Xương Hồi Cốt là một quốc gia hoàn chỉnh, nội bộ đoàn kết, lại cách chúng ta một Tây Hạ. Nếu không có nước Kim và Tây Hạ, chúng ta ngược lại có thể thử xem, nhưng tình hình bây giờ, nước Kim và Tây Hạ tuyệt đối sẽ không để chúng ta đặt chân vào Cao Xương Hồi Cốt.
- Điều này cũng đúng. Triệu Giai thở dài nói: - Vậy khanh cho rằng bây giờ chúng ta nên làm gì?
- Thần cũng luôn suy nghĩ về việc này. Lý Kỳ nói: - Cách tốt nhất chính là yên lặng theo dõi diễn biến, nếu bọn họ đánh nhau, thì chúng ta có thể thừa cơ mà vào. Nếu không đánh nhau, thì chúng ta cũng không có cách nào tốt cả, chỉ có thể phát triển về phía tây, liên hợp với Da Luật Đại Thạch bảo đảm chúng ta thông qua con đường Tây Vực, còn phải ngăn cản nước Kim tiếp tục phát triển về phía tây. Nước Kim và Cao Xương Hồi Cốt có thể khai chiến hay không thì thần không biết, nhưng bọn họ nhất định sẽ khai chiến với Tây Hạ, đây chính là cơ hội của chúng ta. Thật ra chuyến đi này thần phát hiện một vấn đề, chính là trong mắt người nước Kim, mấy năm tới chúng ta sẽ không dám động thủ với bọn họ, lần này bọn họ không lựa chọn nam hạ, không phải là bị chúng ta dọa chạy, chỉ là vì bọn họ cảm thấy tây chinh càng có lợi cho bọn họ hơn, nhưngai biết được chứ?
Triệu Giai cười ha ha, nói: - Nói rất đúng, chuyện sau này ai có thể ngờ được, trước tiên cứ xem động tác của nước Kim đi, tạm thời chúng ta phải nhịn thêm nữa.
Lý Kỳ đột nhiên nói:
- Hoàng thượng, dường như có một việc ngài không hỏi thần.
- Chuyện gì?
- Nhật Bản a!
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói.
Triệu Giai cười nói: - Việc này chẳng phải trẫm đã giao lại cho khanh rồi sao?
- Vậy Hoàng thượng sẽ không nghe không hỏi sao?
- Bây giờ quân ta còn đang trên đường, tình hình liên quan đến Nhật Bản cũng viết thư nói cho trẫm biết rồi, khanh cho rằng trẫm cần hỏi cái gì.
- Ách, Yến Phúc nha.
- Yến Phúc?
Triệu Giai nói: - Việc này mắc mớ gì đến Yến Phúc?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Khi cải cách binh chế lúc trước, chẳng phải chúng ta đã thương lượng sao, văn võ không thể thiếu một thứ. Ngưu Cao tuy đánh trận lợi hại, nhưng mặt ngoại giao lại không được, cho nên thần phái Yến Phúc đi giúp Ngưu Cao xử lý chuyện liên quan đến ngoại giao.
- Còn có chuyện này?
Triệu Giai nhíu mày liếc Lý Kỳ, đột nhiên nói: - Đã phái người đi rồi, khanh còn hỏi trẫm làm gì.
Ta đang hỏi sao, ta đang nói cho ngươi biết mà! Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cũng mới quyết định phái Yến Phúc đi khi ở Lai Châu thôi, hơn nữa khi đó sắp xuất binh, do vậy không có thông báo cho Hoàng thượng trước.
Triệu Giai nói: - Không sao, trẫm không phải đã nói sao, để khanh toàn quyền làm chủ.
- Cứ như vậy?
- Bằng không thì thế nào? Triệu Giai khoát tay nói: - Chuyện Nhật Bản đặt sang bên trước đi, trước mắt cũng không có chuyện gì đáng nói. Chúng ta vẫn nên nói chuyện Thổ Phiên đi, mảnh đất lớn như vậy, phải cai trị như thế nào không phải là chuyện dễ nha!
Lý Kỳ như thoáng suy nghĩ liếc nhìn Triệu Giai, gật đầu nói: - Vậy, được rồi.
← Hồi 1464 | Hồi 1466 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác