← Hồi 1422 | Hồi 1424 → |
Phương diện này bị trọng thương nhất không ai hơn được Tần phu nhân, nguyên bản là nàng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, còn có thể khiến Lý Kỳ kinh ngạc, đây có thể nói là điều duy nhất mà người vẫn luôn vô dục vô cầu như nàng hiện tại theo đuổi, nào biết được nửa đường lại có một Trình Giảo Kim giết ra, làm cho cả cái kế hoạch hoàn chỉnh của nàng chết từ trong trứng nước, nguyên bản đã làm cho nàng vô cùng buồn bực, nào biết được Lý Kỳ còn được một tấc lại muốn tiến một thước, không thuận theo không buông tha, chẳng những không chịu nhận thua, ngược lại còn muốn bức bách nàng nhận thua.
Đây là điều mà Tần phu nhân quyết không thể tiếp nhận.
Lý Kỳ coi vẻ mặt kiên quyết của Tần phu nhân, biết rõ không có bất cứ hy vọng nào nữa rồi, điều kiện này được đưa ra đối với hắn có sức hấp dẫn vô cùng lớn, như vậy đồng dạng lực sát thương đối với Tần phu nhân cũng là vô cùng lớn, chỉ có thể thấy tốt thì lấy nha, than mạnh một tiếng, nói:
- Đám người các ngươi nha, đây không phải muốn đẩy ta vào chỗ bất nghĩa sao?
Nói tới đây, hắn dừng một chút, vô cùng miễn cưỡng nói:
- Thôi, thôi, vì Đại Tống, vì dân chúng thiên hạ, Lý Kỳ ta cho dù làm một tiểu nhân đê tiện vô sỉ, tất nhiên cũng không thể chối từ.
- Xu Mật Sứ vì nước vì dân, cam nguyện hy sinh danh dự của chính mình, chúng ta kính nể không thôi.
Mọi người cùng hô lên.
Duy chỉ có Tần phu nhân ở nơi đó trợn mắt nhìn thẳng, lời này nói ra, tuy rằng không ai tin tưởng, nhưng ngươi vẫn không thể không khen tặng Lý Kỳ như vậy, dù sao tác dụng của Lý Kỳ còn ở đó, ta là dùng sự thật mà nói chuyện thôi.
- Đâu có, đâu có.
Lý Kỳ tự mình tiến lên nâng Ninh thị và đại thúc quét rác dậy, lại hướng tới mọi người cất cao giọng nói:
- Tốt lắm, tốt lắm, tất cả mọi người giải tán đi, bản quan hôm nay tới đây chỉ là để giải sầu mà thôi, các ngươi coi như ta không tồn tại, tiếp tục chơi trò của các ngươi đi.
Những người đó cũng không muốn cứ tiếp tục ngây ngốc ở đây nữa, không ai lại thích loại không khí này, đều đứng dậy cáo từ, chỉ có rất ít người ở tại chỗ, hơn phân nửa mọi người đều trở về, một trận náo như vậy, bọn họ làm sao còn có hưng trí ở tại chỗ này chơi đùa.
Lý Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng đại thúc quét rác kia đang đi xa dần, đột nhiên nói với Ninh thị:
- Ninh tứ tỷ. Ngươi có biết lai lịch của đại thúc quét rác này không?
Một bên Tần phu nhân kinh ngạc nói:
- Ông ta không phải do ngươi phái tới sao?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói:
- Ta nói này Tam nương, ta là lần đầu tiên tới nơi này, hơn nữa là cô ra vẻ thần bí như vậy, lẽ nào ta còn có thể biết trước?
Tần phu nhân sửng sốt, nghĩ thầm rằng, hắn nói không sai, trước đó, hắn cũng không biết ta muốn dẫn hắn tới nơi này, không thể nào là trước đó đã an bài xong xuôi rồi, chẳng lẽ vận khí của hắn thật sự tốt như vậy.
Càng nghĩ lại càng buồn bực. Lần này nàng đã vắt hết óc, bỏ ra tất cả vốn liếng, nào biết thắng được Lý Kỳ, lại bại bởi vận khí, một loại cảm giác vô lực tự phát. Đành phải nói với Ninh thị:
- Tứ tỷ, thật sự là thật có lỗi, quấy rầy đến tỷ rồi.
Đây thật đúng là đã quấy rầy rồi.
Làm cho người ta nghẹn khuất a!
Ninh thị cũng chỉ có thể nghĩ một đằng nói một nẻo nói:
- Tam nương khách khí, muội và Xu Mật Sứ có thể tới, ta cao hứng cũng còn không kịp nữa đó.
Đúng lúc này, chỉ thấy ba nam tử ăn mặc kiểu tài tử đi tới, ba người đầu tiên là hướng Lý Kỳ chắp tay thi lễ một cái.
Lý Kỳ sửng sốt, trong lòng tò mò, vừa mới chuẩn bị chắp tay đáp lễ lại. Nào biết tài tử cầm đầu kia lập tức quay đầu hướng Tần phu nhân chắp tay nói:
- Tại hạ Tiêu Mính, Mính trong trà thơm, không biết vị nương tử này có thể cho biết phương danh hay không.
Lý Kỳ trợn trắng hai mắt, hóa ra là ngươi tới để làm quen nha! Tổ sư bà bà nó. Ngươi thật đúng là không đem ta để vào mắt a, ở trước mặt ta lại đến đào góc tường của ta, tốt xấu ngươi cũng chờ ta đi rồi về sau lại đến đào a. Thật sự là buồn cười.
Tần phu nhân dường như cũng không có dự liệu được, nàng thấy mấy người kia vừa lên đến liền thi lễ với Lý Kỳ, còn tưởng rằng là tìm đến Lý Kỳ, đang muốn mượn cớ rời khỏi, cùng Ninh thị đi nói chuyện tâm sự, nào biết mục tiêu của đối phương không ngờ lại là chính mình, không khỏi nhẹ nhàng a một tiếng.
Giờ thì không thể nhẫn nha! Lý Kỳ chỉ vào người nọ nói:
- Cái gì Tiêu --- Tiêu cái gì kia đi đâu đấy?
- Hồi Xu Mật Sứ, tại hạ Tiêu Mính.
Tiêu Mính này cũng coi như là nho nhã lễ độ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều cực kỳ có tu dưỡng.
- Tiêu Mính đúng không.
Lý Kỳ không hiểu ra sao cả mà hỏi:
- Phụ thân ngươi là ai?
- Gia phụ ---.
Tiêu Mính vừa định đáp lời, bên cạnh y đồng bạn đột nhiên giật giật ống tay áo của y, y nhìn lại, người nọ lập tức cúi đầu xuống, y sửng sốt một lát, đột nhiên kịp phản ứng, hơi một tia bất mãn nói với Lý Kỳ:
- Xu Mật Sứ, cổ nhân có câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Trong ngôn ngữ còn có chứa một tia hương vị khiêu khích, coi như đang nói, tán gái là bằng bản lĩnh đấy, đừng có lấy cha mẹ ra để nói.
Ngươi ngu xuẩn thực là giống như cái bóng, chỉ bằng ngươi mà cũng không biết xấu hổ khiêu khích ta, thật sự là khôi hài. Lý Kỳ cười hì hì nói:
- Ta là hỏi phụ thân ngươi là ai, ngươi cần gì hỏi một đằng, trả lời một nẻo, lẽ nào là phụ thân ngươi không dám gặp người khác sao?
- Ta ---.
Tiêu Mính nhướn mày, vẻ mặt giận dữ, nhưng muốn nói lại thôi.
Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:
- Trở về đợi lông dài đủ thì lại đến đi, thật sự là không biết trời cao đất rộng, cút.
Tiêu Mính không cam lòng nói:
- Xu Mật Sứ, tại hạ chưa bao giờ đắc tội ngươi, ngươi vì sao phải gây sự.
Ngươi đều chạy tới đào góc tường của ta, còn nói không có đắc tội ta? Ta đi bà mẹ ngươi đấy. Lý Kỳ dựng thẳng lên hai ngón tay, nghiêm túc nói:
- Ngươi hiện tại có hai lựa chọn, thứ nhất, tiếp tục lưu lại nơi này, ngày mai cùng người cả nhà cút ra khỏi kinh thành, thứ hai, hiện tại liền cút cho ta.
Đây là một hồi khí phách mà Lý Kỳ khó có được a, trước kia thời điểm đám người Tống Ngọc Thần vẫn còn ở đây, quyền lực hắn còn chưa đủ lớn, cũng không có thế lực gì, hoàn toàn chính là bằng cây đại thụ Triệu Cát này che trời để sống, mà Tống Ngọc Thần và bậc cha chú đảng Thái tử đều là trâu bò, mỗi người đều là đại gia tộc, vì vậy hắn làm việc cũng sẽ không làm quá quyết tuyệt, mặc kệ người khác đối với hắn như thế nào, hắn luôn có lưu đường sống, dĩ hòa vi quý, nhưng hiện tại bất đồng, hiện tại trong triều ai còn dám gây gổ với hắn, hắn cũng không thích cùng với mấy tài tử kia đi tranh giành tình nhân, liền dứt khoát trực tiếp một chút.
Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Mính này không khác gì ăn đại tiện, muốn bao nhiêu khó xem, thì có bấy nhiêu khó xem, giờ nếu rời khỏi, vậy mặt mũi đều ném ra tận nước ngoài rồi, hơn nữa còn là ở trước mặt nữ nhân chính mình ngưỡng mộ trong lòng, nhưng nếu không đi, hậu quả kia quả thực là không thể đoán được, cũng không phải y có thể thừa nhận.
Vẫn là hai người đồng bạn bên người y khá thức thời, thấp giọng nói:
- Chúng ta hãy đi thôi.
Ở trong này đùa giỡn người khác, bình thường đều là một ít con cháu đảng Thái tử, quan lại, từ sau khi Triệu Giai vào chỗ, đảng Thái tử kinh thành cũng thay đổi một đám, đám người giống Tống Ngọc Thần, Trâu Tử Kiến đều bị đuổi ra khỏi kinh thành, đương nhiên những quyền thần, Đại học sĩ như Tống Mặc Tuyền, Thái Du, Đồng Quán thì không giống, chỉ là bọn họ đều là cựu thần tử của Triệu Cát, Triệu Giai khẳng định không tha cho bọn họ, nhưng cũng không trở thành đuổi tận giết tuyệt, đối với những Đại học sĩ lúc trước này, Triệu Giai đều là ép bọn họ về hưu, không có giáng tội cho bọn họ. Nhiều nhất chính là làm cho bọn họ chuyển ra khỏi kinh thành.
Mà đảng Thái tử vừa mới xuất hiện này đối với hoàn cảnh kinh thành còn chưa rõ ràng lắm, rất nhiều người đều chưa từng nghe qua đại danh của Tần phu nhân, càng thêm không biết Tần phu nhân cùng Lý Kỳ có quan hệ lớn lao, thật sự là nghé con mới sinh không sợ hổ nha.
Nhưng không sợ cũng không có nghĩa là ngươi có thể đi trêu chọc con mãnh hổ này, xác thực một chút mà nói, đây là một con hổ điên.
Tiêu Mính không thể không vì người nhà suy xét, chỉ có thể nói một tiếng cáo từ, sau đó xám xịt rời đi.
- Cái thứ gì vậy.
Lý Kỳ khinh thường hừ một tiếng.
Tần phu nhân cau mày nói:
- Ngươi làm cái gì vậy? Bọn họ cũng không phải mang ác ý mà tới, ngươi cần gì lấy trưởng bối của bọn họ ra để bức bách.
*****
Lý Kỳ vừa nghe vậy, nhất thời ghen tuông mọc lan tràn a. Nói:
- Hoá ra là cô trách ta làm hỏng chuyện tốt của cô, vậy cô sớm nói a, Mã Kiều, ngươi gọi Tiêu đồ chơi kia lại đây, thuận tiện bảo Túy Tiên Cư bày một bàn bữa tối với nến, đông chủ này muốn tương thân rồi.
Tần phu nhân gấp đến độ dậm chân nói:
- Ta nói như vậy lúc nào chứ, ngươi người này luôn thích cắt câu lấy nghĩa, già mồm át lẽ phải.
Lý Kỳ lập tức nói:
- Vậy cô có ý gì?
Tần phu nhân thở dài, nói:
- Thì chỉ cần trả lời người ta là được. Không đáng như thế.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nhưng bọn họ rõ ràng đối với cô ôm ý đồ bất lương, ta đáp ứng Vương di phải bảo vệ cô.
- Ngươi lại nữa rồi.
Tần phu nhân liếc trắng Lý Kỳ một cái, trên mặt hiện ra một tia đỏ ửng, nói:
- Có mấy lời nói cẩn thận. Bọn họ cũng sẽ rõ, không cần phải người gây sự.
Lý Kỳ chậc chậc hai tiếng, nói:
- Nhìn không ra Tam nương cô rất có kinh nghiệm nha.
Ninh thị thổi phù một tiếng, cười nói:
- Xu Mật Sứ lời ấy sai rồi. Tam nương trong phương diện này thực không có kinh nghiệm gì.
Lý Kỳ vội vàng được thể lấn tới lên, dò hỏi:
- Không có khả năng nha, Tam nương nàng tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, lại thường xuyên đến nơi này chơi, không đạo lý những nam nhân kia đều là người mù a.
Ninh thị nói:
- Trước kia bên người Tam nương có Trịnh Nhị Lang ở, những người đó đều biết khó mà lui rồi, nên thật ra cũng không chưa từng quấy rầy gì cả.
- Phải không?
Sắc mặt Lý Kỳ có chút không vui.
Ninh thị sửng sốt, thoáng gật đầu.
Lý Kỳ buồn bực nói:
- Ồ, Trịnh Nhị Lang ở đây, những ong bướm này liền biết khó mà lui, ta ở trong này, lại bị người khác coi như không nhìn thấy, đây chẳng phải là nói ta không bằng Trịnh Nhị, hơn nữa là rất rất không bằng nha, xem ra hôm nay ta phải giết gà dọa khỉ rồi, Mã Kiều, ngươi lập tức sai người đi điều tra mấy tên kia, ta muốn đi vạch tội bọn chúng một lượt, đồ chó hoang, thật sự là quá khinh thường người rồi.
Tần phu nhân chặn lại nói:
- Ngươi đang định làm gì?
- Giờ còn có thể làm gì, rõ ràng là tranh giành tình nhân a!
Lý Kỳ nói xong lại nói với Ninh thị:
- Ninh tứ tỷ, ngươi nói đúng không?
Người này thật sự là quá mãnh liệt rồi.
Ninh thị sửng sốt cả nửa ngày, ánh mắt kia giống như là đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, nàng kỳ thật đã sớm nhìn ra Lý Kỳ có ý tứ Tần phu nhân, nhưng không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ trực tiếp nói ra như vậy, bây giờ gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng không xong.
Xong rồi, xong rồi. Tần phu nhân sắc mặt phiếm hồng, đều không biết nên như thế nào để trao đổi cùng Lý Kỳ, chỉ có thể bại lui, nói với Ninh thị:
- Tứ tỷ, tỷ muội chúng ta đã lâu không thấy, không bằng đi vào phòng trong nói chuyện đi.
Ninh thị thật đúng là muốn cùng Tần phu nhân tâm sự một hồi, liên tục nói:
- Tỷ tỷ cũng đang có ý này, đi thôi.
Tình huống gì thế này? Ta bị bỏ rơi rồi hả? Nói đùa gì vậy. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cái kia tứ tỷ à, bản quan khó được đến một chuyến ah
Hắn nhấn mạnh vào chữ "bản quan".
Ninh thị sửng sốt, chần chừ một lát, nói:
- Nếu Xu Mật Sứ không chê hàn xá đơn sơ, xin mời đến hàn xá uống chén trà, để giải khát.
- Vừa lúc, ta khát nước lắm rồi.
Tần phu nhân buồn bực nói:
- Hai người nữ nhân chúng ta nói chuyện phiếm, ngươi một đại nam nhân theo tới làm chi?
- Ninh tứ tỷ người ta hảo tâm mời ta đi, chẳng lẽ cô muốn ta cự tuyệt sao, vậy không khỏi quá không hiểu cấp bậc lễ nghĩa rồi.
Lý Kỳ tiếp tục nói:
- Ta cùng với Ninh tứ tỷ mới quen đã thân, đó là trà gặp tri kỷ ngàn chén ít, hơn nữa, gần đây triều đình ban bố luật bảo hộ nữ nhân, ta thân là mệnh quan triều đình, hẳn là phải cùng nhiều nữ nhân tâm sự, nhìn xem còn có cái gì không đủ không, Ninh tứ tỷ kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể cho ta một ít ý kiến hữu dụng, về công về tư, cho lễ cho pháp, ta đều hẳn là nên tới đó nha.
Những lời này nói ra làm hai nữ nhân trợn mắt há hốc mồm.
Tài ăn nói của Kim Đao Trù Vương, truyệt không phải là hư danh, không khác gì Tiểu Lý con mẹ nó Phi Đao.
Rõ ràng chính là muốn theo đuổi Tần phu nhân, nhưng hắn đều có thể nói ra bát chữ to về công về tư, cho lễ cho pháp này, hơn nữa nói rất có lý có cứ, làm cho không người nào phản bác lại được.
Ninh thị giờ phút này thật là tâm phục khẩu phục, nghĩ thầm rằng, nếu ta hiện tại không mời ngươi đi, chỉ sợ còn phải bị ngươi cài lên tội danh gây trở ngại chấp pháp.
Tần phu nhân cũng không phản bác được rồi, nhưng nàng cũng không muốn để cho Lý Kỳ cùng đi với mình, dù sao Ninh thị biết chuyện cũ của nàng nhiều lắm rồi, đợi lát nữa bắt đầu tán gẫu, khẳng định chính là tán gẫu chuyện cũ của nàng, đây vốn là không có gì không dám ngẩng mặt nhìn người khác, nhưng là từ mới chuyện mới vừa rồi Lý Kỳ ăn dấm chua của Trịnh Dật mà xem, một khi tán gẫu đến đề tài này, khẳng định sẽ dẫn tới càng nhiều luận đề làm cho nàng khó chịu, bèn dứt khoát nói:
- Tứ tỷ, hiện giờ trời không còn sớm, hôm nay liền miễn đi, ngày khác tiểu muội lại đến nhà thăm hỏi, tiểu muội liền cáo từ trước.
Nói xong nàng liền đi ra ngoài cửa.
- Người gì thế không biết, thật sự là quá không biết lễ phép rồi.
" Lý Kỳ nói với Ninh thị:
- Trong đầu Tam nương chỉ toàn cơ bắp, tứ tỷ ngươi chớ trách móc nàng đó.
Muốn trách móc, cũng có thể là trách móc ngươi đi. Ninh thị cười không phải, khóc cũng không xong, chỉ có thể xấu hổ gật đầu.
Người có thể làm cho nàng xấu hổ, thật đúng là không nhiều lắm.
Lý Kỳ đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Ninh tứ tỷ, ta muốn thỉnh giáo ngươi một sự kiện?
Ninh thị nói:
- Không dám, không dám, Xu Mật Sứ cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ nói:
- Ta thật sự so với Trịnh Dật kém vậy sao?
- A ---? Cái này ---
Ninh thị quanh co không nói, bên này là Tam Ti Sứ, bên kia là Xu Mật Sứ, ai cũng không thể trêu vào nha.
Lý Kỳ thở dài, mất mát nói:
- Ta hiểu được.
- Xu Mật Sứ đã hiểu lầm.
Ninh thị vội hỏi:
- Xu Mật Sứ và Trịnh Nhị Lang đều có ưu điểm, chưa nói tới ai mạnh ai yếu, hơn nữa, theo dân phụ xem ra, nếu là lúc trước đổi lại là Xu Mật Sứ, vậy Tam nương tuyệt sẽ không gả vào Tần gia.
- A? Lời này nói vô cùng có triết lý đó, có điểm giống giống như thánh nhân nói vậy, tại hạ xin lắng tai nghe, kính xin chỉ giáo.
Lý Kỳ lập tức chuyển buồn làm vui.
Người gì thế? Ta khen ngươi thì chính là lời của thánh nhân nói. Ninh thị nói:
- Không dám, không dám, ngu phụ sao dám đánh đồng cùng thánh nhân.
- Lời không thể nói như vậy, tiểu nhân vật, đại trí tuệ.
Khi Lý sư phó rất nghiêm túc bắt đầu lừa gạt, đó thật sự là từng chương từng chương một nha.
Ninh thị cười khổ lắc đầu, nói:
- Trịnh Nhị Lang khi tuổi nhỏ còn có danh xưng là tiểu Tô Thức, kỳ tài trí có thể thấy được từng ban, hơn nữa bất kể là gia thế, hay là bản thân đều không thể bắt bẻ, nhưng Trịnh Nhị Lang quá mức quân tử, y ban đầu là đem quyền lựa chọn hoàn toàn giao cho Tam nương, mà sau khi Tam nương lựa chọn, y sợ chính mình sẽ không kìm nổi lại đi tìm Tam nương, liền rời đi Biện Lương, kỳ thật trong mắt của ta, Trịnh Nhị Lang lúc ấy không nhất định sẽ thua, nếu y liều lĩnh đi tranh thủ mà nói, cơ hội còn là rất lớn, dù nói thế nào, lập gia đình còn phải được sự đồng ý của cha mẹ, mai mối nói chuyện, nếu Tam nương không gả cho Tần Mặc, cũng sẽ không chịu nhiều năm cay đắng như vậy.
Nói tới đây, nàng tiếc hận thở dài.
Lúc trước trong những bằng hữu kia của Tần phu nhân, thì không có ai thích Tần Mặc, Ninh thị này cũng không ngoại lệ.
Lý Kỳ nghe vậy nhỏ giọng nói thầm:
- Lời này nói rất hay, nếu là như vậy, ta đây không phải càng không có cơ hội.
- Xu Mật Sứ ngươi nói cái gì đó?
- Ồ, không có gì.
Lý Kỳ lại nói:
- Vậy còn ta.
Ninh thị nhẹ nhàng cười, nói:
- Đây hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Xu Mật Sứ a.
Lý Kỳ sửng sốt, chợt ha ha nói:
- Ninh tứ tỷ nói đùa, tốt lắm, ta liền cáo từ trước.
Ninh thị nói:
- Ta tiễn Xu Mật Sứ.
- Không cần, không cần, ngày khác ta lại tới thỉnh giáo Ninh tứ tỷ. Cáo từ.
Lý Kỳ nói xong cũng hướng về phía Tần phu nhân đi mà đuổi theo.
Ninh thị nhìn bóng lưng đi xa của Lý Kỳ, cười lắc đầu, nói:
- Kim Đao Trù Vương này quả thật là danh bất hư truyền, Tam nương, lần này ta cũng muốn xem muội lại lựa chọn như thế nào đây, thật là khiến người ta chờ mong a.
← Hồi 1422 | Hồi 1424 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác