← Hồi 1416 | Hồi 1418 → |
Dư luận!
Cải cách không ngừng của Triệu Giai làm cho cả Đại Tống lọt vào giữa dư luận, lại là học phái tranh cãi, lại là nam nữ tranh cãi, nhưng đây là chuyện tốt, bởi vì trong quá trình tranh luận, tất cả mọi người đang không ngừng suy nghĩ, hơn nữa, dùng miệng đánh giặc cũng tốt hơn là dùng dao để đánh.
So sánh với cải cách trước đây, lần này gặp phải lực cản ít hơn nhiều, khi đám người Vương An Thạch, Thái Kinh cải cách, đều gặp phải lực cản vô cùng lớn. Sự thất bại của cải cách Vương An Thạch mấu chốt là ở chỗ cực đoan quá mức. Biến pháp của ông ta giàu nghèo đều tổn thương, triều đình là người thu lợi lớn nhất, hơn nữa ông ta nhắm vào quá mạnh mẽ, người tinh mắt vừa nhìn là có thể hiểu được.
Còn về Thái Kinh, thì quá là chỉ vì cái trước mắt. Đại Tống lúc đó loạn trong giặc ngoài, mà Thái Kinh vì chiến tích và quyền lợi của mình, vì thay đổi mà thay đổi, làm cho tình hình càng thêm không ổn.
Nhưng mà lần này thì khác, cải cách của Triệu Giai đều là tính toán từ lâu dài, bất kể là về tư tưởng, hay là luật bảo hộ nữ nhân, người bình thường xem đều rất khó hiểu được. Cứ nói về luật bảo hộ nữ nhân này đi. Ai sẽ nghĩ đây là Triệu Giai đang vì khuếch đại bản đồ sau này, để có đủ sức lao động thúc đẩy toàn bộ chính sách mở rộng, về phần cải cách tư tưởng thì càng sâu xa hơn, đến nay đều không có ai biết đây kỳ thật đều là Lý Kỳ bọn họ đứng sau lưng thao túng.
Không chỉ vậy, trong những cải cách này, đều có một đám người được lợi rất lớn. Người được lợi của cải cách tư tưởng chính là các học phái, hơn nữa những sĩ tử đó cũng hết sức hưởng thụ quá trình tranh luận, còn luật bảo hộ nữ nhân thì người được lợi đương nhiên chính là nữ nhân, lại thêm tập quyền độ cao của Triệu Giai, cho nên xuất hiện hiện tượng tuy rằng dân gian tranh luận không ngớt, nhưng cải cách lại tiến hành vô cùng thuận lợi.
Lý Kỳ cũng coi như là đi qua thời khắc bận rộn nhất, có thể được nghỉ ngơi chốc lát rồi. Sáng sớm hôm nay, hắn liền đi tới Vương phủ.
- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.
Đứa bé giữ cửa nhìn thấy Lý Kỳ, khẩn trương thi lễ.
Lý Kỳ hỏi trước: - Lão gia các ngươi có nhà không?
- Lão gia đến học viện rồi.
- Vậy Vương di đâu?
- Ồ, phu nhân và Tam tỷ đang ở hậu viện.
- Họ đang ở cùng nhau?
- Đúng vậy, bây giờ tiểu nhân sẽ đi thông báo giúp Xu Mật Sứ.
- Ừ Không, không cần. Ta tự đi là được, ngươi hầu hạ Mã ca ngươi tốt là được rồi.
Lý Kỳ giơ tay ra chỉ vào Mã Kiều, rồi nhấc chân đi vào bên trong. Ý của câu này, chính là bảo Mã Kiều đừng đi theo.
Chỉ chốc lát sau, hắn đã đi tới hậu viện, xa xa trông thấy Tần phu nhân cùng mẹ nàng ngồi trong đình ở hoa viên, hộ vệ Tiểu Đào đứng bên cạnh hầu hạ. Hiện giờ đã vào hạ rồi, thời tiết trở nên ấm áp, ánh nắng chói lóa, nhưng lại không phải là quá nóng, ở lỳ trong phòng thì lãng phí thời tiết quá tốt này rồi.
- Ồ! Là Lý Kỳ đến đấy à!
Vương phu nhân chợt thấy Lý Kỳ đi tới, cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó liền lộ ra nụ cười vui vẻ.
- Lý Kỳ bái kiến Vương di.
Lý Kỳ nói xong lại quay sang Tần phu nhân vẫy tay, nói: - Tam nương.
Tần phu nhân nghe thấy Lý Kỳ gọi nàng "Tam nương", dùng giọng mũi phát ra một chữ "Uhm".
Vương phu nhân thì lại hết sức nhiệt tình, nói: - Lý Kỳ, con tới đúng là khéo thật, vừa nãy ta còn còn nhắc tới con với tam nương.
- Vậy sao?
Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Không biết đang nói gì con?
Vương phu nhân cười lớn nói: - Nói tiểu thuyết của con thật sự là hay, hai quyển tiểu thuyết võ hiệp con viết trước đó, lão thân cũng xem qua, nhưng nói thật, không hay bằng Tân Bạch nương tử truyền kỳ này, ta vừa nghe đã mê mẩn rồi.
Lý Kỳ thoáng nhìn lên bàn. Thấy trên đó để mấy tập bản thảo, nói: - Vương di quá khen, là Tam nương viết tốt.
Tần phu nhân nói: - Ngươi đừng khen ta, ta chỉ là chiếu theo lời ngươi nói mà viết thôi.
- Tam nương nói đúng. Mặc dù tài văn chương của nó không tệ, nhưng quá khô khan, rất nhiều chuyện đều không có tinh tế. Nếu muốn nó viết tiểu thuyết, phỏng chừng nửa ngày cũng không viết ra được một chữ, phương diện này là còn kém con xa a.
Vương phu nhân đây là có ám chỉ gì khác nha.
Đúng là biết chỉ mẹ hiểu con gái a!
Lý Kỳ thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Tần phu nhân ủy khuất nhìn mẫu thân, rốt cuộc ai là con gái mẹ đây.
Không ngờ là con rể này chẳng khác gì con, rất rõ ràng là Vương phu nhân có mới nới cũ.
Vương phu nhân lại nói: - Đúng rồi, hôm nay con tới là tìm Tam nương viết tiểu thuyết à? Vậy lão thân sẽ không quấy rầy các con. Tuy rằng bà cũng muốn dự thính, nhưng bà cũng không muốn quấy rầy thế giới hai người của Lý Kỳ và Vương Dao.
Không thể không nói một câu, gừng càng già càng cay, giác ngộ cao nha!
Ặc!
Lý Kỳ thoáng chần chừ, nói: - Vương di, thật ra là hôm nay con tới tìm Tam nương ra ngoài chơi.
Không tệ, không tệ, tiểu tử ngươi rốt cục cũng hiểu biết rồi. Vương phu nhân mắt sáng ngời, vui vẻ cười không ngừng, nói: - Được được được, đi đi, đi đi, chơi lâu một chút, không về về muộn một chút cũng không sao.
Thiếu chút nữa bà đã bảo Tần phu nhân đừng về rồi.
Tam nương đáng thương, vẫn chưa có lấy lại tinh thần, một lát sau, mới nói: - Mẹ, nhưng nữ nhi không có dự định ra ngoài.
Vương phu nhân nghiêm mặt, nói: - Lý Kỳ người ta hảo tâm đến mời con ra ngoài du ngoạn, con nên cảm kích mới phải, sao có thể từ chối chứ, bình thường mẹ dạy con lễ nghĩa, chẳng lẽ con đã quên rồi à.
Lý Kỳ khẩn trương đưọc đà lấn tới: - Kỳ thật là ta thấy Tam nương cả ngày ngồi trong nhà, như vậy không tốt đối với thân thể, vì vậy muốn tìm Tam nương ra ngoài vận động một chút, chơi đánh bóng, cưỡi ngựa gì đó, rèn luyện thân thể.
- Có thấy không, có thấy không, Lý Kỳ quan tâm đến con nhiều như vậy nha.
Tần phu nhân ủy khuất nói: - Nhưng nữ nhi thật sự không muốn ra ngoài.
Vương phu nhân đột nhiên đấm ngực dậm chân nói:
- Vương gia ta đây đã tạo nên nghiệt gì, mà lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái bất hiếu như vậy, đến lời của người làm mẹ cũng không nghe nữa, Trọng Lăng ơi, ông có nghe thấy không, ông có nghe thấy không.
Oh, shit! Vương di này thật đúng là mãnh liệt, với kỹ năng diễn xuất này, chậc chậc, mẹ vợ ta cũng không bằng nha, tuy nhiên nghe có chút không đúng, cái này có vẻ giống như Vương thúc thúc đã qua đời. Lý Kỳ cố nhịn không để cho mình cười ra tiếng.
Chiêu này vừa ra, Tần phu nhân lập tức tan tác, vội nói: - Mẹ, nữ nhi không phải ý này, nữ nhi đi không phải là được sao.
Vương phu nhân mặt biến sắc, ho nhẹ một tiếng, nói: - Thế thì còn được. Vậy con mau đi với Lý Kỳ đi, mẹ còn có chút chuyện nên không tiễn các con, Tiểu Đào, ngươi lại đây giúp ta một chút.
Tần phu nhân sửng sốt, nói: - Mẹ, mẹ kêu Tiểu Đào đi, vậy nữ nhi làm sao?
- Không phải có Lý Kỳ có đây à? Vương phu nhân nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, ta giao con gái cho con, con phải chăm sóc nó tốt đấy.
- Tuyệt đối không có vấn đề, tiểu chất cam đoan Châu về hợp phố.
Lý Kỳ vỗ ngực nói, trong lòng vui như nở hoa. Thiếu cái bóng đèn hộ vệ Tiểu Đào này, thì thật là quá sung sướng.
- Vương di tin tưởng con.
Vương phu nhân gật đầu, sau đó liếc con ngươi thoáng nhìn, trầm giọng nói: - Tiểu Đào, ngươi còn đứng đơ ra đó làm gì?
*****
Tiểu Đào tình thế khó xử nha, nhưng Đại phu nhân chung quy vẫn là Đại phu nhân, vội vàng gật đầu nói: - Vâng. Sau đó cô ta liền cùng Vương phu nhân rời đi.
Bọn họ đi rồi, trong đình chỉ còn lại Lý Kỳ và Tần phu nhân.
Chỉ thấy phu nhân quay ngoắt đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Kỳ, hai mắt phát ra ánh lửa. Trước đây khi nàng đối mặt với Lý Kỳ, thực sự không có cách nào, vẫn có thể trầm mặc mà chống đỡ, nhắm mắt làm ngơ, nhưng hiện tại cũng không biết Lý Kỳ và mẹ nàng đã đạt thành hiệp nghị gì, hai người phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, căn bản là không chống đỡ được, nếu tiếp tục thế này, thì thật sự sẽ điên mất.
- Tam nương. Cô đừng nhìn người ta như vậy, người ta xấu hổ.
Lý sư phó cũng biết xấu hổ à.
- Ngươi ngươi vô sỉ!
Tần phu nhân muốn điên rồi.
- Ây ây ây, quen thì quen, nói lung tung ta sẽ kiện cô tội phỉ báng. Hôm nay vừa đúng lúc ta muốn đi vận động một chút, đột nhiên nhớ ra cô cứ ru rú ở trong nhà, hảo tâm gọi cô ra ngoài rèn luyện với, cũng không nhìn xem mình đã béo thành dạng gì rồi, thực đem mình làm Dương Ngọc Hoàn rồi. Ý tốt của ta uổng mất rồi. Nếu như cô không muốn đi, cứ nói thẳng là được, cũng không cần phải chửi người ta chứ, ta cũng sẽ không miễn cưỡng cô.
Lý Kỳ nghẹo đầu, giống như là bị ủy khuất lớn lắm.
Ta rất béo sao?
Tần phu nhân lén dùng ánh mắt đánh giá lại mình, hình như cũng không có quá tệ nha, lại nghe giọng điệu này của Lý Kỳ, dường như thật sự trách lầm hắn rồi, nói: - Thật sao?
Lý Kỳ nhún nhún vai nói: - Đương nhiên, tất cả mọi người đều biết, ta trước giờ không thích miễn cưỡng người khác, ta sẽ đi nói với Vương di một tiếng cáo từ ngay bây giờ.
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Ngươi đây còn nói không miễn cưỡng à! Rõ ràng là muốn đâm thọc nha. Tần phu nhân tức giận hừ một tiếng, nhưng trong lòng cũng là tràn đầy bất đắc dĩ, nói: - Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
Đương nhiên là "cua" cô rồi! Lý Kỳ tức giận nói: - Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ là muốn tìm cô ra ngoài rèn luyện thân thể một chút, cô chưa từng nghe thấy sao, sinh mạng ở vận động.
- Rèn luyện?
Tần phu nhân làm sao chịu tin, nói: - Vậy ngươi nói trước đi, lát nữa đến đâu?
Chăng lẽ cô nghĩ rằng ta tới đây là để tìm gái. Nếu là như thế, ta hà tất phải phí công sức, trực tiếp cưỡng ép cô xxoo là được rồi, Vương di mà thấy, không chừng sẽ còn vỗ tay khen hay, phất cờ hò reo cho ta nữa. Lý Kỳ nói qua quýt: - Nếu cô không tin ta, vậy thì cô làm chủ đi, kiểu kiện tướng thể dục thể thao giống như ta căn bản là cũng không có bất cứ sở đoản gì trên phương diện vận động, là đá cầu, hay là đánh cầu lông, hoặc là chạy bộ, tùy cô chọn.
Tần phu nhân đột nhiên hơi giật mình, hừ nhẹ nói: - Ta thấy chưa chắc.
Lý Kỳ ngẩn ra, hồ nghi nhìn về phía Tần phu nhân, nói: - Tam nương, không phải là cô muốn tỷ thí cùng ta một phen chứ?
Tần phu nhân nói: - Đang có ý đó.
Ai ôi!!! Hôm nay phu nhân bị hỏng não rồi đấy à? Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Ta tưởng là thật đấy.
Tần phu nhân nói: - Ta không giống ngươi, lời nói ra thì nhất định sẽ giữ.
Lý Kỳ cười dài nói: - Chắc không phải cô muốn thi đá cầu với ta chứ. Đừng cho rằng cô biết một chiêu kim kê là đã giỏi lắm rồi. Bây giờ đá cầu không phải là trò nữ nhân các cô có thể chơi, biệt danh của bổn nhân ở trong sân đá cầu gọi là Cầm thú, không, Dã thú, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm cô bị thương.
Hắn đây thật ra là đang uy hiếp Tần phu nhân, thật ra hắn đá cầu đâu có giỏi gì, lần trước hắn thấy Tần phu nhân ra tay, biết mình không phải là đối thủ của nàng, vì vậy muốn dùng dã man để cảnh cáo nàng, ta sẽ không cùng cô chơi kỹ xảo gì đó, ta muốn đấu là sức mạnh.
Người này thật sự là giảo hoạt hết sức. Tần phu nhân trong lòng làm sao lại không rõ, nói: - Ai nói ta muốn thi đá cầu với ngươi.
- Vậy là cái gì?
Tần phu nhân cười nói: - Không phải ngươi nói mình không có bất kỳ sở đoản sao, nếu đã như vậy, thì ngươi còn hỏi cái gì, cứ nói có dám ứng chiến hay không đi.
Nói đùa gì vậy, tưởng là cái gì ta cũng biết thật à? Lý Kỳ xoa xoa cằm nói: - Cũng không có thể nói như vậy, tuy rằng ở phương diện vận động ta không có bất kỳ sở đoản nào, nhưng mà có vài môn vận động là nữ nhân các cô chơi, ta cũng không mạnh lắm.
Tần phu nhân thản nhiên nói: - Môn vận động này nam nữ đều thích hợp, chắc ngươi cũng từng chơi qua, hơn nữa cũng không có kỹ xảo gì, thứ thi đấu là sự gan dạ.
- Sự gan dạ?
Lý Kỳ thở mạnh một cái, thầm nghĩ, cô nhát như chuột, lại dám thi gan với ta, rốt cuộc là cô điên rồi, hay là ta xuất hiện ảo thính rồi, nói: - Cô chắc chắn?
Tần phu nhân gật đầu.
- Giỏi như vậy?
Lý Kỳ thầm nghĩ, chắc ta từng chơi qua? Chẳng lẽ là nhảy cầu? Nhưng năm nay chưa có cái đồ chơi nhảy cầu này nha. Hơn nữa ta đã ở cùng cô ta mấy năm, ngày bình thường cũng không thấy cô ta vận động gì, nhiều nhất chỉ là đánh cầu lông với Hồng Nô, chơi mạt chược gì đó, nếu chỉ là tỷ thí lòng gan dạ đơn thuần, không có lý gì ta sẽ thua cô ta nha! Liền cắn răng nói: - Được, thi thì thi, ta lại sợ cô à.
Tần phu nhân nói: - Ta cũng không làm khó ngươi, nếu đã thi gì là để ta quyết định, vậy thì chỉ cần hòa là coi như ngươi thắng.
- Thật hay giả? Lý Kỳ giật mình, dường như cả thế giới đều điên đảo rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy Tần phu nhân tự tin như vậy.
- Đương nhiên.
Tần phu nhân khẳng định cực kỳ chắc chắn.
Lý Kỳ trong lòng hơi sợ, cẩn thận nói: - Tin là đây nhất định không phải tỷ thí đơn thuần chứ?
Tần phu nhân khẽ cười, giống như đóa băng sơn tuyết liên nở rộ, gọn gàng dứt khoát nói: - Nếu ngươi thua, sau này sẽ không được lợi dụng mẹ ta để dọa ta nữa. Nói đến phần sau, nàng gần như cắn chặt răng nói.
- Ta cũng đâu có lợi dụng Vương di để dọa cô, ta tôn kính Vương di còn không còn kịp nữa, làm sao lại lợi dụng lão nhân gia, lời này của cô thật sự là làm tổn thương đến chỉ số thông minh của Vương di rồi.
- Ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi không cần phải giả vờ ngây ngốc.
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, mặt đỏ lên, nói: - Vậy nếu cô thua?
Tần phu nhân nói: - Điều kiện tùy ngươi ra.
Lý Kỳ trợn tròn hai mắt nói: - Tùy ta ra? Ta không có nghe nhầm chứ?
Tần phu nhân gật đầu nói: - Ngươi không có nghe nhầm.
Lý Kỳ nuốt nước bọt đánh ực, hết sức uyển chuyển nói: - Ý là tùy ta ra, nhưng không có bất kỳ quy phạm đạo đức nào à, cô nên nghĩ cho kỹ.
Người này thật sự là hạ lưu! Tần phu nhân phun một tiếng, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Cái này ta biết, không cần ngươi phải nhắc nhở, ngươi cứ nói có dám đánh cuộc hay không đi.
Nếu ta đây không đánh cuộc, thì ta đúng là một cái chày gỗ rồi! Cho dù không cần Vương di tương trợ, ta chắc chắn cũng "cua" được cô. Lý Kỳ nói: - Được! Hôm nay Lý Kỳ ta sẽ liều mình cùng phu nhân.
← Hồi 1416 | Hồi 1418 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác