Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1400

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1400: Duyên phận ngàn năm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

- Nói bậy.

Tần phu nhân cảm thấy thật quẫn bách, liếc mắt xem thường Lý Kỳ, cáu giận nói: - Ngươi nói ta thật sự muốn xuất gia sao, lần trước ngươi cũng nói, đó chỉ là do ta muốn trốn tránh mà thôi. Nói đến đến sau, thanh âm của nàng nhỏ như muỗi kêu.

Lý Kỳ ha ha nói: - Lẽ nào ta nói sai sao. Đối diện với lương duyên mà phu nhân còn trốn trốn tránh tránh. Nếu là nghiệt duyên, phu nhân còn không nhanh chóng xuất gia sao.

Rõ ràng là ám chỉ nha! Tần phu nhân hơi quay đầu đi, né tránh nói:

- Cái gìlương duyên, nghiệt duyên gì chứ, ngươi rốt cuộc là đang kể chuyện, hay là đang nói ta.

Lý Kỳ khẽ cười nói: - Câu chuyện dễ xem nhất định sẽ thu hút sự đồng tình của độc giả, chuyện cũng như người, người cũng như chuyện, rõ ràng rất khó phân ra rõ ràng.

- Cưỡng từ đoạt lý. Tần phu nhân khẽ hừ một tiếng, lại tò mò nói; - Vậyvậy Bạch Tố Trinh lựa chọn thế nào?

- Bạch Tố Trinh à!

Lý Kỳ hơi ngừng một lát, nói:

- Phu nhân cho rằng thế nào?

Tần phu nhân chần chừ một lát, nói: - Nhất định sẽ đi tìm Hứa Tuyên.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Làm sao phu nhân biết?

Tần phu nhân phụt một tiếng, lại mím môi nói: - Nếu không đi tìm, thì chuyện của người làm sao viết tiếp đây.

Đúng nha, sao ta lại hỏi ra vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ. Lần này đến lượt Lý Kỳ lúng túng, dựng thẳng ngón cái nói: - Phu nhân thật thông minh.

- Không sánh bằng ngươi.

Tần phu nhân cười nhạt một tiếng, nói: - Còn kể chuyện hay không? Nếu không kể

- Kể, đương nhiên kể!

Lý Kỳ không đợi Tần phu nhân nói xong thì lập tức reo lên. Hắn không kể cũng không biết đi đâu, kể chuyện tình yêu còn thú vị hơn bàn luận Khổng Tử, Mạnh Tử nhiều, thế là lập tức kể tiếp.

Quả nhiên, tiếp theo Bạch Tố Trinh gặp được Tiểu Thanh, đi cùng với Tiểu Thanh đến Tây Hồ tìm người hữu duyên. Khi Lý Kỳ kể đến đoạn Tiểu Thanh chơi xấu Hứa Tuyên, Tần phu nhân không nhịn được cười nói:

- Tiểu Thanh này thật nghịch ngợm, có điều Hứa Tuyên kia cũng quá thành thật rồi.

- Giống ta.

Vẻ mặt Lý Kỳ thật thà chất phác nói.

Bộ ngực của Tần phu nhân đột nhiên run rẩy mấy cái, chợt nhấc bút viết mấy chữ lên tờ giấy trắng bên cạnh, sau đó đưa đến trước mặt Lý Kỳ, nhếch môi nói: - Cho ngươi.

- Oa! Phu nhân trở nên biết chuyện như vậy từ khi nào thế, còn biết chủ động tặng quà cho ta nữa, hiếm có, hiếm có.

Lý Kỳ vội vàng cầm lấy nhìn, do là chữ phồn thể nên hắn xem một lúc, mới đọc từng chữ ra: - Không- biết- xấu- hổ.

Vừa mới nói ra, Tần phu nhân sao có thể nhịn được, phụt một tiếng bật cười, lại giống như hoa lê nở rộ vậy, rạng rỡ xung quanh, đúng là răng trắng như tuyết, mày đen xinh đẹp, da trắng như ngọc.

Lý Kỳ nhìn thấy mà tinh thần dao động, lập tức bĩu môi nói: - Chữ của phu nhân thật sự là càng ngày càng đẹp!

Tần phu nhân che miệng cười nói: - Nhưng lời nói dối của ngươi càng này càng không cao minh. Nếu Hứa Tuyên giống ngươi, Bạch nương tử nhất định sẽ không chọn y.

Nhưng thực tế là Bạch nương tử chọn ta, cô làm gì được ta! Lý Kỳ ồ một tiếng thật dài, nói: - Ta hiểu.

Tần phu nhân ngơ ngác nói: - Ngươi hiểu cái gì.

- Hóa ra phu nhân thích kiểu này.

- Kiểu?

- Chính là phu nhân thích người thành thật nha.

Tần phu nhân đỏ ửng cả mặt, nói

- Vậy thì có vấn đề gì. Người thành thật dĩ nhiên là phẩm chất tốt đẹp, đương nhiên khiến người ta yêu thích, ngược lại những kẻ miệng lưỡi trơn tru chỉ khiến người ta chán ghét.

Câu chuyện này còn kể tiếp được sao?

Lý Kỳ nâng tay che đi nửa mặt, buồn bực nói: - Phu nhân, phu nhân nói vậy là ám chỉ nha!

Tần phu nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền hiểu ra, nói: - Ta cũng không nói ngươi.

- Thật sao?

Lý Kỳ vui vẻ nói.

Tần phu nhân ừ có lệ, nói: - Miệng lưỡi trơn tru đã không đủ để hình dung ngươi rồi.

- Ách

Lý Kỳ nói: - Không biết câu này là khen hay chê?

Tần phu nhân suy nghĩ một lát, nói: - Câu nói trung dung.

- Ý của trung dung là công bằng không thiên vị.

Lý Kỳ nói rồi chậc một tiếng, nói: - Phu nhân nói vậy là chê nha. Nếu theo lời ấy, thì ta chẳng phải khiến phu nhân cảm thấy chán ghét sao.

- Hả?

Gò má Tần phu nhân đỏ bừng, ấp a ấp úng nói: - Tata không có nói như vậy.

- Vậy ý của phu nhân là gì?

Lý Kỳ muốn đập vỡ tất cả hỏi đến cuối cùng, thật ra hắn cũng muốn biết rốt cuộc trong lòng phu nhân hắn là người thế nào.

Tần phu nhân nói: - Việc này có gì đáng nói chứ.

Lý Kỳ khẳng định và xác định nói: - Chuyện liên quan đến nhân cách của ta, nếu không hỏi rõ, sao ta có thể ngủ được.

Tần phu nhân nói vô cùng hàm súc: - Còn nhớ trước kia ngươi cũng từng nói vô gian bất thương, tin rằng bản thân ngươi cũng cho rằng mình không phải là người thành thật. Vậy thì ta cũng có cảm giác giống như vậy.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Ta có nói như vậy sao?

- Rất nhiều người đều từng nghe.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Ta thừa nhận, ta đích thực không phải là người thành thật, nhưng phu nhân cũng biết, người thành thật sao có thể làm ăn chứ.

Tần phu nhân lập tức nói: - Ngươi xem, lúc trước chính ngươi nói như vậy, ta cũng không có nói lung tung.

Lý Kỳ nhệch miệng nói: - Bây giờ ta hỏi phu nhân có chán ghét ta không.

Tần phu nhân lấy khăn tay lau trán, nói: - Ừmlúc mới bắt đầu, đích thực có chút chán ghét.

- Vậy về sau.

- Về sau à, về sau thì bỏ qua.

- Bỏ qua sao?

Lý Kỳ sắp phát điên rồi, nói: - Ý của phu nhân là ta khiến phu nhân chán ghét đến mức bỏ qua. OMG, phu nhân mau cởi y phục của phu nhân ra, à không, mau tháo đai lưng xuống, ta muốn treo cổ tự tử.

Tần phu nhân xì một tiếng, nói: - Bản thân ngươi không có đai lưng à.

- Ta chỉ muốn thi thể toàn vẹn mà thôi, lẽ nào phu nhân không thể thỏa mãn ta, thật sự là khiến lòng người rét lạnh mà.

Tin ngươi mới là lạ, Tần phu nhân lườm hắn một cái, nói: - Được rồi, được rồi, ta không phải có ý đó.

- Vậy phu nhân có ý gì?

- Vì sao ngươi phải hỏi rõ ràng như vậy.

- Nhân cách giống như là trinh tiết của ta vậy, mà trinh tiết lại quan trọng như tính mạng của ta, nói cách khác nhân cách của ta giống như tính mạng ta vậy, phu nhân nói có nghiêm trọng hay không.

- Ngươi đây là càn quấy.

- Còn nhớ ta nói khi phu nhân và Trịnh nhị hẹn hò, phu nhân cũng giống như vậy.

- Việc này có thể giống nhau sao.

- Đương nhiên giống nhau, chẳng phải ta nói rồi sao, nhân cách tựa trinh tiết.

Tần phu nhân hoàn toàn bại, thấy Lý Kỳ đã ngồi xổm trên ghế, nói: - Nếu ta chán ghét ngươi, ngươi cho rằng còn có thể ngồi xổm trên ghế này à.

Lý Kỳ cúi đầu nhìn, sặc, từ khi nào thì Cao dở hơi đã lây nhiễm thói xấu cho ta rồi, vội vàng ngồi xuống, lại hỏi:

- Nhưng phu nhân, vừa rồi rõ ràng phu nhân nói chán ghét người không thành thật. Ta tự hỏi có chút không thành thật, vậy vì sao phu nhân không chán ghét ta, phu nhân rõ ràng là đang lấy lệ với ta.

Xong rồi, xong rồi!

Tần phu nhân trợn mắt nhìn, thầm nghĩ, hôm nay nếu không khen hắn mấy câu, e rằng hắn sẽ không bỏ qua, thế là nói: - Ta không lấy lệ với ngươi. Ngươi tuy rằng không thành thật, lại miệng lưỡi trơn tru, nhưng tâm địa lại vô cùng lương thiện. Lúc trước ngươi đã cứu không ít người ở Túy Tiên Cư, hơn nữa khi quân Kim bao vây Khai Phong, ngươi cũng anh dũng ra tiền tuyến, bảo vệ dân chúng toàn thành. Thử hỏi người như vậy thì có thể hư hỏng đến mức nào chứ.

- Dùng một câu trong Thần điêu hiệp lữ để nói chính là hiệp chi đại giả, vì nước vì dân. Cho dù là Quách Tĩnh hay Dương Quá, tuy rằng đều có chút khuyết điểm ở một vài khía cạnh nhỏ, nhưng về mặt phải trái đúng sai, bọn họ vẫn tuân thủ nguyên tắc, đây là nhân vật vô cùng giỏi, ngươi cũng giống như vậy.

*****

Mấy câu này thật sự là không phải lừa gạt, đây chính là bình luận của nàng dành cho Lý Kỳ. Nếu Lý Kỳ thật sự là một tiểu nhân ham muốn quyền lợi, không việc ác gì không làm, thì cho dù Lý Kỳ giúp nàng kiếm được nhiều tiền hơn nữa, giúp đỡ nàng nhiều hơn nữa, nàng cũng không thể ở cùng Lý Kỳ đến ngày hôm nay. Cho dù về mặt tính cách có nhiều xung đột, nhưng về mặt phải trái rõ ràng thì chắc chắn có chung nguyên tắc, bằng không, đừng nói là tình nhân, ngay cả bằng hữu cũng không làm được.

Cũng giống như Lý Thanh Chiếu tuyệt đối không thể yêu một kẻ bán nước, cho dù đối phương là một nhân tài ưu tú đến thế nào. Triệu Minh Thành mấy phen bỏ trốn, thật sự khiến lòng nàng lạnh lẽo, thậm chí khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Cho dù nàng từng yêu Triệu Minh Thành đến thế nào, cho dù Triệu Minh Thành lén lút nạp thiếp, nàng đều có thể tìm lý do biện giải cho Triệu Minh Thành, nhưng lâm trận bỏ trốn, đây là chuyện mà Lý Thanh Chiếu quyết không thể chấp nhận được.

Mà Tần phu nhân cũng giống như vậy, nàng không thể yêu một người lãnh khốc vô tình. Việc này không liên quan chuyện gì khác, chỉ là bởi vì bản thân nàng là một nữ nhân vô cùng lương thiện.

Thật ra lúc ban đầu, nàng đích thật khá chán ghét Lý Kỳ, dù sao thì lúc ấy Lý Kỳ là một thương nhân tự tư tự lợi, nhưng từ khi Lý Kỳ bắt đầu cứu tế nạn dân, nàng mới dần dần thay đổi cách nhìn về Lý Kỳ, về sau Lý Kỳ dẫn quân bảo vệ Khai Phong, trong lòng nàng mới nảy sinh kính nể, hoặc là những tình cảm khác.

Cho nên, cho dù sau đó Lý Kỳ tổn hại đến cả nhà nhạc phụ của hắn, nàng cũng chưa từng trách cứ Lý Kỳ, bởi vì về mặt phải trái Lý Kỳ hoàn toàn không làm sai, chỉ là về mặt tiểu tiết chưa làm được đến hoàn mỹ. Có điều nàng xem xét việc này từ góc độ bàng quan, nếu bản thân ở trong đó, có thể sẽ có cách nhìn khác.

- Ha ha, hóa ra ta tốt như vậy à! Lý Kỳ cười ha ha mấy tiếng, lại rất ngượng ngùng nói: - Nhưng phu nhân trực tiếp nói ra như vậy, ta thật ngại nha. Phu nhân biết da mặt ta rất mỏng, hơn nữa luôn khiêm tốn, chi bằngphu nhân lại diễn tả bằng phương thức uyển chuyển hơn đi.

Tần phu nhân có xung động muốn hộc máu, đôi mắt đẹp trừng thật to, giống như đang nói, ngươi đừng có được một tấc lại muốn tiếng một thước.

Phu nhân phát uy cũng vô cùng có khí thế, lập tức hóa thân thành nữ vương, dù sao thì nàng cũng từng là chủ một gia đình. Lý Kỳ vội vàng thấy tốt thì thôi, nói: - Vậyvậy để lần sau vậy. Chúng ta tiếp tục kể chuyện đi.

Vậy thì còn được.

Trong lòng Tần phu nhân cũng coi như là thở phào ra, có điều nói ra mấy câu này, nàng cảm thấy cả người cũng thoải mái hơn, lại nhấc bút lên.

Chốc lát sau, Lý Kỳ đã kể đến đoạn Bạch Tố Trinh và Hứa Tuyên gặp nhau trên thuyền, đây có thể nói là màn cẩu huyết nhấtcủa cả quyển sách, Lý Kỳ nói mãi nói mãi, trong đầu đột nhiên bật ra một bài hát, chợt ngừng lại, hưng phấn nói: - Phu nhân, ta hát một bài cho phu nhân nghe.

Kể chuyện thì cứ kể đi, hát bài gì nữa chứ!

Tần phu nhân kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng phát hiện câu này có chút không đúng, sửa miệng nói: - Bài hát này chính là nội dung tiếp theo, hơn nữa còn là tinh hoa của cả câu chuyện, cho nên ta mới bất đắc dĩ triển lãm giọng ca ngọt ngào của ta. Phu nhân đừng quá mê mẩn, rất nhiều thiếu nữ đều thác thân cho ta bởi vì nghe ta hát đó, nhưng đều bị ta cự tuyệt, có thể nói giọng ca của ta đã tổn thương trái tim ngàn vạn thiếu nữ đó.

Tần phu nhân nghe hắn nói đến vô cùng kỳ diệu, xì một tiếng, nói: - Ngươi muốn hát thì hát đi, ta cũng không xen vào.

- Vậy phu nhân nghe cho kỹ. Khụ khụà! ÁchLên cao rồi.

Nói hát liền hát, nhưng vừa vào nốt đầu thì Lý Kỳ đã phá âm rồi, hơn nữa còn phá rất rõ ràng.

Tần phu nhân đầu tiên là mở to mắt nhìn Lý Kỳ, một lát sau, nàng thật sự không nhịn được, bật cười khanh khách, trước ngực rung động cực kỳ kịch liệt, ba đào không giảm nha.

Tình huống lúng túng nhất khi ca không nghi ngờ gì chính là phá âm.

Hức, sao ta cũng phạm phải sai lầm của Tiểu Húc Dương, lại lên cao thế. Lý Kỳ hé gương mặt đen nói: - Cười đã chưa?

Tần phu nhân mím chặt bờ môi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, không nói nên lời, chỉ run rẩy lắc đầu.

Đáng chết, lần này thật sự là vô cùng nhục nhã mà! Lý Kỳ thầm oán giận chính mình, lại nói: - Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Lúc trước ta ca hát từng đoạt giải đó, thật đó, không lừa phu nhân đâu. Lần này đều do ta còn chưa có cất tiếng, lần này thật sự được rồi, khụ khụ khụ, hừ hừ hừ, a a a!

Mất sạch mặt mũi rồi, trong lòng Lý Kỳ chỉ muốn nhanh chóng lấy lại mặt mũi, không khỏi dựng thẳng sống lưng.

Tần phu nhân thấy dáng vẻ này của hắn, suýt chút lại cười ra tiếng rồi.

- Aaa, cảnh đẹp Tây Hồ, tháng ba thiên liệthữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện khó nắm tay, tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối

Khúc "Độ tình" này không nói khoa trương chút nào, Lý Kỳ lại có thể hát được. Khúc ca này có thể nói đã trở thành hồi ức của tuổi thơ. Đương nhiên, ở hậu thế hắn chưa từng hát khúc ca này, rất dễ dàng bại lộ tuổi tác, có điều hắn cũng không phải người hay e ngại, cũng không quan tâm người khác thích nghe hay không, tự hát cũng là một niềm vui nha.

Tần phu nhân mới bắt đầu nghe còn cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nghe mãi nghe mãi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lẩm bẩm nói: - Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện khó nắm tay, tu mười năm mới được ngồi cùng thuyền, tu trăm năm mới cùng chung chăn gối.

Mà lúc này Lý Kỳ đã hát xong từ lâu, vừa khéo nghe thấy phu nhân lẩm bẩm tự nói, không khỏi hai mắt nhìn chằm chằm phu nhân, thầm nghĩ, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, tu trăm năm mới có thể chung chăn gối, thế như ta lại vượt qua cả ngàn năm đến đây gặp được nàng, đây là duyên phận thế nào đây?

Chính lúc này Tần phu nhân khẽ ngước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt giống như mang theo thứ gì đó, không khỏi sững ra. Tần phu nhân lập tức choáng váng, dời ánh mắt đi.

Ta xuyên qua ngàn năm đến đây, nếu ngay cả cùng chung chăn gối cũng không tu được, thì chẳng phải là không bằng cả Hứa nhị lăng tử sao, vậy ta dứt khoát tự sát cho xong, cô nàng ngốc này ta ôm chắc rồi. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười hỏi: - Phu nhân, ta hát thế nào?

- Cũngcũng được.

Tần phu nhân thuận miệng nói có lệ.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Nhưng ta cảm thấy vẫn không được.

- Hử?

Tần phu nhân bật thốt lên nói: - Từ lúc nào ngươi trở nên thành thật như vậy rồi? Nhưng vừa nói ra thì nàng phát hiện có chút không ổn, liền nói: - Ta không có ý đó.

Người nào thế hả, thật quá tổn thương tự trọng mà, ca thần nhà tắm ta không phải chỉ là hư danh nha. Lý Kỳ thở dài nói: - Thật ra khi ta viết khúc ca này, còn dự định để một nam một nữ hợp xướng. Một mình ra không hát được ý cảnh trong đó.

Vẻ mặt Tần phu nhân kỳ lạ, nói: - Ngươi nói vậy là có ý gì?

Lý Kỳ hưng phấn nói: - Phu nhân hát chung với ta đi.

Tần phu nhân lập tức phất ống tay áo, dứt khoát cự tuyệt nói: - Ngươi nằm mơ, ta sẽ không hát.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1753)


<