← Hồi 1376 | Hồi 1378 → |
Câu này của Thái Dũng không thể nghi ngờ là thừa nhận lời nói của Lý Kỳ.
Hoàng Trạch là Trạng Nguyên Tú đầu tiên của Học viện Thái Sư, hơn nữa còn là người may mắn nhất, bởi vì trong mấy năm đầu, Lý Kỳ thường xuyên đến Học viện Thái Sư truyền thị kinh nghiệm làm ăn cho học sinh. Mà trong quan niệm của Lý Kỳ thì thà chết cũng không làm thần giữ của, chuyện này không phải nói là giữ của không tốt, chỉ là ngươi muốn giữ của thì đừng làm thương nhân. Tiền của thương nhân nhất định phải động, thà là nợ tiền cũng đừng có ngày nào cũng ôm một đống tiền mà sống qua ngày, đây chính là tố chất cơ bản của thương nhân.
Hoàng Trạch là môn sinh đắc ý của Lý Kỳ, đương nhiên là nối gót lý Kỳ, cho nên từ sau khi y chưởng quản quỹ từ thiên Thanh Thiên, thì trên cơ bản quỹ từ thiện Thanh Thiên không cần kêu gọi mọi người quyên tiền, mà là không ngừng đầu tư. Lúc trước cũng là Hoàng Trạch dính chút hồ của Lý Kỳ, trong một năm quân Kim thoái lui thì đầu tư không ít thương gia, việc này cũng khiến quỹ từ thiện Thanh Thiên hình thành được một xí nghiệp thuần thục, bước vào cực thịnh.
Sau ba quyết nghị lớn thì ai cũng biết bệnh viện chính là trung tâm chủa chúng sách triều đình trong một năm gần đây, phàm là ngành nghề mà triều đình ủng hộ thì triển vọng nhất định vô cùng khả quan, là hạng mục đáng đầu tư, hơn nữa bệnh việc lại là một sản nghiệp mới, thêm vào quan hệ giữa Lý Kỳ và Thái Kinh, Hoàng Trạch đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Lý Kỳ cười nói: - Hoàng Trạch làm vậy, ta lại không chút kinh ngạc. Điều ta tò mò là Thái Sư sao lại đồng ý, chút tiền này đối với Thái Sư mà nói hẳn không tính là nhiều.
- Nhưng cũng không phải ít. Thái Kinh cười ha ha, nói: - Tuy lão phu không hiểu chuyện buôn bán, nhưng nghe nhiều thì quen tai, cũng học được một chút. Phải, mấy ngàn quan lão phu lấy ra được, nhưng sau này quy mô của Học viện, bệnh viện ngày càng lớn, số tiền cần có càng ngày càng nhiều, lỡ như phải bù vào, lão phu có thể mất cả chì lẫn chài. Cho nên có người đầu tư tiền vào, lão phu vô cùng vui vẻ. Đây đều là học từ ngươi cả, ngươi chẳng phải thường nói một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui sao.
Lý Kỳ cười ha ha nói: - May mà Thái Sư không phải là thương gia, nếu không thì đâu còn phần Lý Kỳ.
- Ngươi đừng khiêm nhường nữa, cho dù cho lão phu sống thêm lần nữa thì lão phu làm ăn cũng không bằng ngươi.
Thái Kinh nói xong thì vươn tay chỉ phía trước, nói: - Đến cũng đến rồi, vào xem thử đi.
Đi vào tiền viện, từng ngọn cây cọng cỏ bên trong cũng không thay đổi, chỉ là không có sinh khí như ngày xưa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Nhìn thấy tất cả những thứ này, Lý Kỳ không khỏi hồi tưởng lại từng chút từng chút ký ức lúc trước ở trong này với Thất nương, thật sự là thoáng như ngày hôm qua.
Trong lúc bất tri bất giác, Lý Kỳ đi đến dưới một bức tường, nhìn bức tường kia, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào.
Thái Kinh thấy hắn nhìn bức tường ngây ngẩn, trong lòng tò mò, gọi: - Lý Kỳ, Lý Kỳ.
Lý Kỳ sững người, nói: - Thái Sư, ngài gọi ta sao?
Thái Kinh cười nói: - Sao thế? Lúc trước ngươi trèo tường này vào à?
- Ngài saoviệc này sao có thể chứ, Lý Kỳ ta từ nhỏ quang minh lỗi lạc, chưa từng làm ra chuyện này. Lý Kỳ vội vàng nói ra mấy câu thoái thác của Mã Kiều, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc. Lão già này biết coi bói sao, hay là nhạc phụ mình nói với lão ta, không thể nha, nhạc phụ mình sĩ diện như vậy, sao có thể nói chuyện này cho người khác chứ, dò hỏi: - Sao Thái Sư lại hỏi vậy?
Thái Kinh nói: - Lão phu thấy ngươi ngây ngốc nhìn bức tường này, cho nên mới hỏi thế.
- Ách, việc này, thật ra ta đang suy nghĩ. Lý Kỳ lau mồ hôi nói.
- Suy nghĩ? Suy nghĩ chuyện gì?
Lão cần gì phải hỏi kỹ càng như vậy chứ? Lý Kỳ chần chừ một lát, nói: - Đúng rồi, ta đang nghĩ bệnh viện này nên xây dựng thế nào.
Thái Kinh vội nói: - Lão phu gọi ngươi đến cùng chính là muốn hỏi ý kiến của ngươi, đi đi đi, chúng ta vào phòng rồi nói.
- Phù!
Lý Kỳ khẽ thở phào nhẹ nhõm, coi như đã qua ải rồi.
Hai người vào trong phòng ngồi xuống.
Thái Kinh vội vàng hỏi: - Bệnh viện đã là do ngươi đề xuất thì ngươi nhất định đã có một thiết kế hoàn mỹ rồi.
Lão già này đang muốn ép khô suy nghĩ của ta sao. Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng việc này đối với quốc gia mà nói thì đích thực là một chuyện tốt. Lý Kỳ cũng không che giấu, nói: - Không biết Thái Sư xây dựng bệnh viện là muốn khám bệnh cho ai?
Thái Kinh nghe thấy thì không hiểu ra sao cả, nói: - Đương nhiên là người bệnh nha!
Lý Kỳ lắc đầu nói: - Trước khi làm ra một sản phẩm nào đó thì nhất định phải nghĩ xong việc nhằm vào quần thể tiêu phí ở giai cấp nào, đây là thứ phải suy nghĩ ngay từ đầu, sau đó mới dựa theo quần thể tiêu phí mà làm ra sản phẩm, bệnh viện cũng giống như vậy.
Thái Kinh vẫn không hiểu lắm, nói: - Bệnh viện mà còn phân chia cái này sao? Lẽ nào lão phu còn phải dán một cáo thị ngay ngoài cửa, nói chỉ cho phép những người nào vào khám bệnh sao? Việc này không thể nào.
Lão ta thầm nghĩ, nếu là như vậy, thì danh tiếng của lão ta chẳng phải là đều mất sạch, sẽ bị người ta mắng chết sao.
- Việc này đương nhiên là không thể.
Lý Kỳ khẽ cười, nói: - Nhưng chúng ta chỉ cần lợi dụng giá tiền và hoàn cảnh thì có thể phân chia bệnh nhân rồi. Thái Sư đừng quên, triều đình cũng chuẩn bị mở bệnh viện, hơn nữa tên của bệnh viện triều đình là Bệnh viện Nhân Dân Đại Tống, tên như ý nghĩa, bệnh viện này là dành cho tất cả dân chúng Đại Tống. Bệnh viện của triều đình hoàn toàn miễn thuế, dù là thuế dược liệu thì chắc chắc là sẽ thấp hơn rất nhiều so với bệnh viện của ngài nha, ngài dựa vào cái gì mà cạnh tranh với bệnh viện của triều đình?
- Vậy cũng đúng. Thái Kinh cau mày, nói:
- Theo như ngươi nói, thì nên làm thế nào?
Lý Kỳ nói: - Nói như vậy đi, cùng là thịt dê chín, ở mấy cửa hàng chỉ bán mấy chục văn tiền, nhưng ở Túy Tiên Cư của ta bán thì có thể lên đến trên trăm văn tiền. Cho dù cùng là thịt dê chín, tuy nhiên đặt ở Túy Tiên Cư của ta thì lập tức có thể tăng lên mấy chục văn tiền, nhưng lại có không ít người đến Túy Tiên Cư của ta mua, vì sao vậy? Bởi vì Túy Tiên Cư của ta hoàn cảnh tốt, chất lượng phục vụ cao, cấp bậc đã được nâng lên rồi. Những người giàu kia vì muốn bộc lộ thân phận của mình, chắc chắn sẽ không chịu ngồi cùng một bàn với những dân chúng bình thường. Tuy rằng đắt hơn rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn chịu đến Túy Tiên Cư của ta dùng cơm, bởi vì bọn họ căn bản không để ý chút tiền ấy.
Thái Kinh suy nghĩ một lát, nói:
- Ngươi muốn lão phu trang hoàng bệnh viện này càng hoa lệ hơn, để hấp dẫn những kẻ có tiền đến.
- Phải, nhưng không hoàn toàn thế. Lý Kỳ giải thích: - Cho dù là bất kỳ vụ làm ăn nào, ngài có thể đắt hơn người ta, nhưng cái đắt của ngài phải có lý do, phải đắt trong mức khách nhân có thể chấp nhận, vậy thì đầu tiên chính là bản thân sản phẩn có qua ải được hay không. Nói về tửu lâu, rượu thức ăn là quan trọng, nếu mùi vị của rượu và thức ăn của Túy Tiên Cư chúng ta rất bình thường thì e rằng cho dù có trang hoàng hơn nữa, chất lượng phục vụ có cao hơn nữa thì cũng sẽ không có ai đến. Nếu là bệnh viện, thì đầu tiên chính là y thuật của lang trung có thể qua ải hay không, đây mới là cơ bản nhất. Chỉ có y thuật của lang trung trong bệnh viện của ngài mới có thể khiến cho mọi người tin phục, những người giàu kia mới cam tâm tình nguyện mà bỏ tiền ra.
*****
Thái Kinh nói: - Ngoài trừ ngự y trong cung ra, lão phu còn quen biết không ít danh y, điểm này không thành vấn đề.
Lý Kỳ nói: - Vậy thì dễ làm rồi, Thái Sư có thể xây dựng nơi này thành một bệnh viện xa hoa, tất cả những vật phẩn cần dùng trong sinh hoạt như bàn ghế đều dùng thứ tốt nhất, để bệnh nhân đến đây khám bệnh có cảm giác như được khám ở nhà.
- Tiếp theo, bệnh viện hiện nay nếu muốn thương nghiệp hóa hoàn toàn thì nhất định phải xử lý theo phương thức thương nghiệp. Thời đại lang trung bắt một tay lúc trước lập tức phải đào thải, đổi cách khác, đến bệnh viện khám bệnh cũng cùng một đạo lý như đến tửu lâu ăn cơm vậy. Muốn đến thì phải đến quầy hẹn trước, nếu có vị trí thì đương nhiên trực tiếp ngồi vào, nếu không có thì phải xếp hàng. Cho nên bệnh nhân đến bệnh viện, thì thứ nhìn thấy đầu tiên phải là quầy, đã có quầy thì phòng sổ sách cũng phải được xây dựng.
Thái Kinh vội nói: - Dũng Tử, mau ghi lại, mau ghi lại.
Thái Dũng có thể ở bên cạnh Thái Kinh thì dĩ nhiên là vô cùng khôn khéo, nói: - Lão gia, tiểu nhân đã cho người đi lấy bút mực rồi.
Còn chưa dứt lời thì hạ nhân liền vội vàng mang bút mực tới.
Đợi sau khi Thái Dũng chuẩn bị xong, Lý Kỳ mới tiếp tục nói: - Nếu phải cung cấp phục vụ hạng nhất, thì chắc chắc cần có nhân viên y tá, cũng giống như là hầu rượu trong tửu lâu vậy, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy. Hầu rượu có thể không hiểu cách nấu ăn, nhưng nhân viên y tá thì nhất định phải hiểu kiến thức chữa bệnh thông thường, hơn nữa, ta kiến nghị tốt nhất là dùng nữ nhân đến làm nhân viên y tá.
- Vì sao lại vậy? Thái Kinh tò mò nói.
Y tá à, đồng phục hấp dẫn, hiểu không? Hì hì, hôm nào mang một bộ đồng phục y tá đến để Thập nương mặc vào. Mấy câu này đương nhiên Lý Kỳ sẽ không nói ra, ngoài miệng nói: - Nói một cách đơn giản, trong quá trình cứu trị, khó tránh khỏi có chút đụng chạm, xét theo góc độ nhân tính thì nữ nhân đụng chạm nam nhân thì nam nhân chắc chắc không có ý kiến, sẽ vô cùng thản nhiên chấp nhận. Nhưng đổi lại là nam nhân đụng chạm nữ nhân thì nữ nhân nhất định sẽ có ý kiến, cho nên để nữ nhân làm nhân viên y tá thì có thể ăn sạch cả nam nữ, nam nhân lại không được. Đương nhiên, Thái Sư cũng cần tuyển một vài nhân viên y tá nam để làm việc nặng.
Cứ nói mãi, hắn đột nhiên cảm thấy cái này không phải là mở bệnh viện, mà là mở nơi ăn chơi.
- Hóa ra trong này còn có nhiều huyền cơ như vậy, chậc chậc, vụ mua bán này thật sự không phải người bình thường có thể làm được mà. Thái Kinh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu, việc này càng nghĩ càng cảm thấy Lý Kỳ nói vô cùng có lý.
Lý Kỳ cười nói: - Về mặt nhân thủ, đại khái có thể tạo thành như vậy. Ngoài ra, cơ cấu bệnh viện đương nhiên hoàn toàn khác với trước kia. Trước đó đã nói đến phòng sổ sách, tiếp theo ta kiến nghị chia thành hai viện nội ngoại khoa.
- Nội ngoại khoa?
- À, nội ngoại khoa này là phân chia dựa theo nội thương và ngoại thương, những loại như phong hàn thuộc về nội thương, ngoại thương chính là các loại như vết chém vết bỏng.
Lý Kỳ nói: - Sắp xếp này là để tăng hiệu suất. Lang trung am hiểu ngoại thương thì sắp xếp ở viện ngoại khoa, lang trung am hiểu nội thương thì sắp xếp ở viện nội khoa, như vậy cũng có thể phân chia được bệnh nhân. Ngoài trừ nội ngoại hoa, còn có kho thuốc. Bốn cơ chế lớn này phải tách biệt ra, lang trung chỉ quản chuyện khám bệnh, sau khi khám xong bệnh thì viết một mảnh giấy cho phòng sổ sách, bệnh nhân trả tiền rồi, thì cầm theo giấy trả tiền mà đi lấy thuốc. Đây chính là một dạng thương nghiệp hóa, các bộ phận các chức vụ đều định ra theo quy trình vô cùng rõ ràng, mỗi người đều dựa theo quy củ mà làm, như vậy cũng sẽ không loạn, cũng có thể thay đổi lớn nhất lợi ích. Ngoài trừ hai viện nội ngoại khoa, còn phải thiết lập một bộ phận nằm viện.
- Bộ phận nằm viện?
Thái Kinh nghe thấy thì sửng sốt.
Lý Kỳ giải thích: - Bộ phận nằm viện dĩ nhiên là cung cấp nơi để những bệnh nhân đặc biệt nghỉ ngơi. Tình hình của rất nhiều người bệnh tương đối nguy hiểm, lúc nào cũng phải có lang trung bên cạnh. Tuy có một số người có thể bỏ ra số tiền lớn để mời lang trung về nhà khám, nhưng dược liệu và rất nhiều chỗ trong nhà bọn họ đều không hoàn thiện như bệnh viện, cho nên việc này phải dựa theo kiến nghị của lang trung, xem thử có thể phái lang trung ra ngoài được không. Nếu tình hình không cho phép thì phải ở lại bệnh viện, cho nên nhất định phải thành lập bộ phận nằm viện. Mà ở bộ phận nằm viện đêm nào cũng phải có lang trung và nhân viên y tá trực ban, chăm sóc bệnh nhân, đương nhiên, giá tiền chắc chắn cũng không rẻ.
Thái Kinh cau mày nói: - Vậy chẳng phải là cần rất nhiều lang trung?
Lý Kỳ nói: - Đây là đương nhiên, không có hơn mười hai mươi lang trung thì sao dám không biết xấu hổ mà gọi là bệnh viện. Về mặt lang trung, thì phải dựa vào Học viện Thái Sư rồi, muốn có được đầy đủ số lượng lang trung có y thuật cao siêu, nếu chỉ dựa vào dùng tiền chiêu người thì còn lâu mới đủ, bởi vì chỉ cần bệnh viện có được lợi ích, thì tương lai chắc chắn còn có tất nhiều người sẽ mở bệnh viện. Mà lang trung Đại Tống ta vốn ít, viêc này sẽ tạo thành cục diện tranh đoạt, cho nên tự mình bồi dưỡng nhân tài mới có thể khiến bệnh viện phát triển liên tục, đây cũng là một đặc tính của thương nghiệp.
- Hoàng thượng đã ân chuẩn Học viện Thái sư đảm nhiệm y khoa, đã như vậy, sao Thái sư không làm lớn một chút, cải tạo trang viên Tây Giao thành một Viện y khoa độc lập, trước tiên bỏ một số tiền lớn mời những lang trung kia đến Viện y khoa làm lão sư, chuyên bồi dưỡng lang trung. Dù sao thì ngài chiêu mộ một lang trung cũng tốn không ít tiền, hơn nữa chiêu một người cũng chỉ là một người, mà tìm lang trung đến làm lão sư, giá tiền ngang nhau mà có thể bồi dưỡng ra mười mấy, thậm chí là mấy chục lang trung. Nhìn từ góc độ buôn bán, đương nhiên là lựa chọn sau càng có lời hơn rồi
- Ngoài ra, còn có phương thuốc. Phương thuốc bây giờ vô cùng quý giá, người bình thường đều không truyền ra, cho nên phải thiết lập một khoa dược trong Viện y khoa, chuyên nghiên cứu dược vật. Ngoài ra tiêu một số tiền mua phương thuốc bên ngoài. Y thuật, phương thuốc bây giờ mới là mấu chốt. Chỉ cần có đủ phương thuốc có thể đối phó với nan y tạp chứng, thì bệnh viện thành công cũng là tất nhiên, cũng có thể thu hút những người giàu kia cam tâm tình nguyên tiêu số tiền lớn đến bệnh viện của Thái Sư ngài chữa bệnh. Danh tiếng một khi vang xa thì chuyện tiếp theo cũng dễ làm hơn.
Thái Kinh nghe được trầm tư hồi lâu, nói: - Ngươi nói rất có lý.
Thái Dũng nói: - Nhưng như vậy cần rất nhiều tiền.
Lý Kỳ cười nói: - Túy Tiên Cư chúng ta cũng có hứng thú muốn nhập cổ phần. Ngoài ra còn có Hồng gia, Chu gia, mọi người đều vô cùng quen thuộc, tin rằng bọn họ hẳn cũng đồng ý nhập cổ phần, như vậy có thể giảm bớt không ít áp lực cho Thái Sư.
Nếu chỉ xét theo góc độ buôn bán thì hắn có thể sẽ không muốn nhập cổ phần, bởi vì hiện tại hắn chỉ dựa vào thủy tinh cũng có thể phát tài rồi. Nhưng hiện nay bệnh viện mới khởi bước thôi, do vậy hắn hi vọng có thể truyền đạt được một ít quan niệm đời sau, tranh thủ tạo ra một hệ thống chữa bệnh hoàn thiện thuần thục.
- Được! Cứ làm như vậy!
Thái Kinh vừa nghe Lý Kỳ chịu nhập cổ phần, không khỏi vui mừng, đột nhiên lại hỏi: - Vậy bệnh viện đặt tên gì đây?
- Đương nhiên là tên Bệnh viện Thái Sư rồi. Lý Kỳ cười nói: - Bây giờ một từ Thái Sư đã không chỉ nói về quan hàm, nó cũng giống như một thương hiệu vậy. Một khi thương hiệu đã tạo được danh tiếng, sản sinh ra hiệu ứng thương hiệu, thì tiền tài, danh tiếng sẽ không ngừng ào ạt đổ vào trong hầu bao của Thái Sư.
← Hồi 1376 | Hồi 1378 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác