← Hồi 1373 | Hồi 1375 → |
Hôm nay không thể nghi ngờ là đổi thành Tần Cối đang đóng vai chính, chỉ là so với Lý Kỳ lúc trước đề xuất khái niệm Lập Pháp Viện thì cải cách Võ Học không được người khác chú ý nhiều. Phải biết là khi đó Lý Kỳ kiến nghị thành lập Lập Pháp Viện thì lập tức khơi dậy sóng to gió lớn trong triều, huyên náo đến mức sôi sùng sục, may mà Triệu Giai đủ cứng rắn, mạnh mẽ mới trấn áp được cục diện.
Nhưng đối với cải cách Võ Học thì rất nhiều đại thần đều ngoảnh mặt làm ngơ, việc không liên quan tới mình, ngẩng mặt cao cao, cục diện có vẻ khá an tĩnh, không có quá nhiều người đứng ra nói chuyện.
Đây là triều Tống, văn cử thì ngày nào cũng nói, võ cử? Ai để ý?
Nhưng cũng có số ít người sắc mặt ngưng trọng, tuy nhiên bọn họ cũng không nói gì cả.
- Bãi triều.
Nương theo thanh âm bén nhọn, Triệu Giai đứng dậy rời đi.
- Thiếu tể, vừa rồi thật sự là hù chết ta, sao ngài lại đề xuất Xu Mật Sứ tiếp quản Võ Học, lỡ như hắn đồng ý thì chúng ta chẳng phải là uổng công may áo cưới cho người khác sao.
Vừa ra khỏi đại điện thì Binh Bộ Thượng thư Đào Sầm liền vội vàng đuổi theo Tần Cối, trên mặt vừa mừng vừa sợ.
Việc này mà ngươi còn nhìn không thấu, nếu không có ta ở đây thì các ngươi sao có thể là đối thủ của hắn. Tần Cối thầm than một tiếng, nhưng niệm tình bọn Đào Sầm vào triều chưa lâu, kinh nghiệm còn thiếu, cũng không thể kỳ vọng quá cao, cười nói: - Nếu hắn đồng ý thì mới không phải là Xu Mật Sứ.
Đào Sầm hiếu kỳ nói: - Thiếu tể nói vậy là sao?
Trên mặt Tần Cối rốt cuộc nở nụ cười đắc ý, nói: - Võ Học này thoạt nhìn thì chỉ như một Học Viện, nhưng nếu học sinh trong đó đều là tướng lĩnh các quân thì ý nghĩa đã khác rồi. Xu Mật Viện chỉ chưởng quản điều động binh quyền, tuyệt đối không thể nắm giữ binh quyền, có điều Xu Mật Sứ đã nắm giữ một phần quyền lãnh binh, đây là một sự phá lệ. Nếu trong tay Xu Mật Sứ còn có thêm Võ Học, thì thời gian dài lâu, tướng lĩnh trong thiên hạ đều xuất thân từ Xu Mật Viện, vậy thì không nghi ngờ gì chính là tăng thêm quyền lãnh binh trong tay hắn. Đây chính là đại kỵ của Hoàng đế triều ta, hắn sao dám gánh việc này. Sở dĩ ta nói ra trước, mục đích là muốn chặn họng Xu mật Sứ. Xu Mật Sứ trời sinh giảo hoạt, ta sợ hắn lại làm giống như Lập Pháp Viện, làm ra một số chuyện hại người không lợi mình.
- Thì ra là thế. Đào Sầm như thoáng suy nghĩ, gật đầu nói: - Nếu Võ Học do Binh Bộ quản lý thì có thể kiềm chế Tam Nha và Xu Mật Viện trong phạm vi nhất định, gây được tác dụng điều tiết. Ha ha, đúng như lời Thiếu tể nói, đợi khi tướng lĩnh của các quân doanh học ở Võ Học xong, trở lại trong quân đội thì theo sự tăng dần địa vị của họ, địa vị của Thiếu tể trong quân cũng nhất định ngày càng tăng lên.
Tần Cối khẽ cười, nói: - Tuy chế độ triều ta Tể tướng không thể đề cập đến tài chính và quân quyền, nhưng đó là đối với một số kẻ bình thường. Những Tể tướng có tài chân chính thì trong tay sao có thể không có chút tài chính, binh quyền chứ. Bắt đầu từ tể tưởng đầu tiên Triệu Phổ, đến Phạm Trọng Yêm, Tư Mã Quang, Vương An Thạch, Thái Kinh, vân vân, trong tay bọn họ đều nắm không ít tài chính và binh quyền. Có điều tình huống của ta và bọn họ khác nhau, Xu Mật Sứ, Tam Ti Sứ hiện giờ đều không phải dễ chọc, hơn nữa Hoàn thượng là minh quân thiên cổ mới gặp được, chúng ta chỉ có thể từ từ chầm chậm, thận trọng từng bước, không thể quá tham lam.
- Nhưng, ngươi phải nhớ kỹ, đương kim Hoàng thượng không phải là Thái Thượng Hoàng, không phải dễ gạt. Ngươi muốn có được sự ủng hộ của Hoàng thượng thì nhất định phải có được chút thành thích. Chuyện Võ Học ngươi nhất định phải toàn lực ứng phó, chỉ cần bồi dưỡng ra được nhân tài chân chính có thể dùng được, thì địa vị của Võ Học ở Đại Tống ta mới được nâng cao, bằng không thì cho dù Xu Mật Sứ không ra mặt, thì ngươi có thể cũng sẽ bị người ta thay thế.
Đào Sầm vội nói: - Xin Thiếu tể yên tâm, hạ quan nhất định toàn lực ứng phó.
Tần Cối ừ một tiếng, nói: - Ngoài ra, ngươi có thể lợi dụng Học viện quân sự tạo quan hệ tốt với quân đội các nơi, đặc biệt là Tây Quân, ngươi phải chiêu mộ nhiều nhân tài từ chỗ bọn họ vào mới được.
- Dạ, hạ quan hiểu.
- Người này thật sự là lợi hại, bản chất của hành động này đủ để gợi nên cải cách trong quân, nhưng đa số người đều không phản ứng, e rằng chỉ có đợi sau khi địa vị của y trong quân tăng lên một cách rõ ràng thì những nhân tài này mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Bạch Thiển Dạ và Lý Kỳ ra khỏi đại điện, nhìn Tần Cối nơi xa, nàng không khỏi lắc đầu than thở.
Người này thật sự là chính trị gia trời sinh mà!
Lý Kỳ ha ha nói: - Người mà huynh đề bạt thì sao có thể là hạng giá áo túi cơm được. Đối với việc y có thể làm được như vậy, ta ngoài trừ bội phục ra cũng cảm thấy vô cùng thưởng thức. Tuy rằng khái niệm Học viện quân sự là ta nói ra, nhưng y lại dung hòa khái niệm này vào trong thực tiễn, đổi lại là ta, e rằng cũng không làm tốt như y. Phải biết rằng y chỉ là một văn thần, cho nên nói nha, lợi ích mới là động lực cho sự tiến bộ của nhân loại, không có lợi ích chính trị thì Học viện quân sự này làm sao xuất hiện chứ.
Bạch Thiển Dạ đột nhiên cau màu, nói: - Trước đó Tần Cối có nói từng bái phỏng Chủng Công, huynh thấy thế nào?
Lý Kỳ nói: - Chủng Công nhất định giúp Tần Cối nghĩ ra không ít chủ ý, nhưng huynh nghĩ Chủng Công thật ra cũng chẳng hay biết gì. Tuổi tác của Chủng Công đã lớn như vậy rồi, không có khả năng còn muốn bước vào vũng nước đục này, hơn nữa huynh cũng không tin Chủng Công sẽ chọn đứng bên phía Tần Cối.
Nói xong hắn lại thở dài nói: - Tần Cối thông minh như vật, nếu muốn gạt Chủng Công thì không phải là chuyện khó gì.
Bạch Thiển Dạ cười hì hì, nói: - Nhưng y có lợi hại hơn nữa thì cũng không phải bị huynh đùa bỡn trong lòng bàn tay sao. Trước mắt, y vẫn đang tiến hành theo ý của huynh, không phải sao?
Lý Kỳ nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: - Mấy câu này đừng có nói ở đây.
Bạch Thiển Dạ thè lưỡi, khóe mắt liếc ra đằng sau, nói: - Tam Ti Sứ đến.
Lý Kỳ lập tức thở dài, nói: - Thất nương, muội đừng an ủi huynh, lần này huynh thua tâm phục khẩu phục.
Bạch Thiển Dạ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ, huynh thay đổi cũng quá nhanh mà, rốt cuộc thì trên người huynh còn bao nhiêu câu nói dối đây.
Còn chưa đợi nàng phục hồi lại, thì Trịnh Dật phía sau đã bước vội đuổi theo, nói: - Xin Xu Mật Sứ dừng bước.
Lý Kỳ ngừng lại, quay đầu lại, sắc mặt buồn bã nói: - Là Tam Ti Sứ à.
Vẻ mặt, động tác tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế Oscar nha.
Trịnh Dật tiến lên, chắp tay cười nói: - Chúc mừng, chúc mừng.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chúc mừng cái gì?
Trịnh Dật nói: - Xu Mật Sứ thật sự là danh sư xuất cao đồ nha.
Lý Kỳ chậc chậc nói: - Ta nói này Trịnh Nhị.
*****
-Huynh thật sự ngày càng giống một tên tiểu nhân vô sỉ, chuyên làm chuyện bỏ đá xuống giếng nha. Quân tử khiêm tốn trước kia đi đâu rồi, ta mong huynh nói cho ta biết, ta phải tìm y trở về, để tránh luôn bị người ta giễu cợt.
Bạch Thiển Dạ mím môi cười nói: - Nhị ca, muội cũng muốn biết.
Trịnh Dật cười ngượng ngùng, khoát tay nói: - Ta nhận thua, ta nhận thua. Phu thê hai người, bất cứ một người nào ta đều không nói lại, huống hồ là phu thê các ngươi liên thủ.
Lý Kỳ hừ nói: - Huynh biết thì tốt rồi.
Trịnh Dật liếc Lý Kỳ nói: - Có điều Xu Mật Sứ hình như chưa bị ảnh hưởng gì.
Lý Kỳ tức giận nói: - Chẳng lẽ phải gào khóc thì mới được coi là chịu ảnh hưởng sao? Thật ra trong lòng ta đang rỉ máu, có điều huynh nhìn không thấy mà thôi. Nói thật, lúc này huynh không nên mời ta một bữa lớn để ta an ủi ta, để ta vui vẻ một chút sao.
Trịnh Dật không bị mắc lừa, nói: - Huynh bớt thế đi. Huynh có tiền như vậy, có mời cũng là huynh mời ta.
- Thật là keo kiệt.
- Huynh từng nhìn thấy người quản tài chính nào hào phóng chưa.
- Vậy cũng đúng.
Trịnh Dật nghiêm mặt nói: - Vừa rồi Tần Cối đề nghị huynh tiếp quản Võ Học, vì sao huynh không đồng ý?
Lý Kỳ nói: - Ta đồng ý thì có tác dụng gì, cũng phải được Hoàng thượng gật đầu mới được, có điều huynh cho rằng Hoàng thượng sẽ gật đầu sao? Hơn nữa Võ Học luôn do Binh Bộ quản lý, mà việc này cũng do Tần Cối đề xuất, ta không có bất cứ lý do gì tiếp quản Võ Học cả.
Trịnh Dật thở dài, nói: - Thật ra ta cũng biết chuyện này, ta cũng đoán được Tần Cối nhất định sẽ nghĩ cách đoạt được một phần binh quyền, có điều ta tuyệt đối không ngờ Tần Cối lại nghĩ ra cách lợi dụng Võ Học đoạt binh quyền. Nếu tướng soái thiên hạ sau này xuất thân từ Võ Học, vậy cũng có thể nói là học sinh của y, việc này thật sự là khó lường nha.
Lý Kỳ gật đầu nói: - Tuy rằng cách này hiệu quả chậm, nhưng một khi thành thục thì sau mười năm, Tầm Cối nếu quyền khuynh triều dã thì ta cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc gì cả.
Trịnh Dật hỏi: - Vậy huynh định làm thế nào?
Lý Kỳ nhún vai nói: - Tạm thời chưa nghĩ đến, có điều Hoàng thượng vô cùng coi trọng Võ Học, cải cách Võ Học không thể ngăn cản được, chỉ xem sau này Tần Cối sẽ làm như thế nào. Ta cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến. Nói rồi hắn đột nhiên mỉm cười, nói: - Bây giờ Tần Cối đã lật quân bài cuối cùng ra với ta, tạm thời ta hẳn là không có bất kỳ phiền não gì, ngược lại huynh phải chú ý, nói không chừng bước tiếp theo Tần Cối sẽ lợi dụng Hộ Bộ đoạt binh quyền.
Trịnh Dật cười ha ha.
Lý Kỳ nói: - Việc này có gì đáng vui mừng sao?
- Chỉ cần Hoàng thượng gật đầu thì ta không để ý chút nào cả.
Trịnh Dật lắc đầu cười, nói:
- Thật ra tài chính của Tam Ti vô hình trung đã bị phân chia không ít rồi, Thương Vụ Cục các ngươi chưởng quản kinh tế toàn quốc, tiền nhiều tiền ít đều do các ngươi định đoạt. Tần Cối từng lợi dụng luật mới giúp Hộ Bộ, Lại Bộ, Công Bộ đoạt được một phần quyền tài chính, thêm vào sự thành lập của Viện Lập Pháp, quyền lực trong tay ta lại bị thu nhỏ thêm một bước.
- Trước kia Tam Ti Sứ khống chế tài chính thiên hạ trong tay, dưới một người, trên vạn người, cho dù là Tam Tỉnh Lục Bộ, hay là Xu Mật Viện, Tam Nha đều phải cầu Tam Ti. Nhưng bây giờ lại khác, tuy hiện tại ta còn nắm giữ tài chính trong thiên hạ, nhưng ta chẳng qua chỉ là một người quản sổ sách mà thôi. Sổ sách vô cùng rõ ràng, ai cũng đều biết quốc khố có bao nhiêu tiền, mỗi khoản sổ sách đều phải ghi lại vô cùng rõ ràng, ngay cả thuế thu cơ bản nhất cũng không do Tam Ti ta cai quản, bây giờ là chuyên của Lập Pháp Viện. Mỗi năm Lập pháp Viện nói thuế thu nên là bao nhiêu thì là bấy nhiêu, ta chỉ cần chiếu theo trình tự làm việc là được. Tần Cối muốn quyền tài chính tìm ta cũng vô dụng, bây giờ nên tìm Lập Pháp Viện.
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không ngờ sự xuất hiện của Lập Pháp Viện lại ảnh hưởng lớn đến huynh như vậy, huynh sẽ không ghi hận ta chứ.
Trịnh Dật cười nói: - Đương nhiên là không. Thật ra như vậy cũng tốt, ta không cần gánh quá nhiều trách nhiệm. Huynh làm ăn hẳn là cũng biết, việc quản tiền bạc là dễ đắc tội người ta nhất, làm không tốt thì hai mặt đều không gặp người được. Bây giờ có Lập Pháp Viện, ta nhẹ nhàng hơn nhiều, kiếm tiền thế nào là chuyện của Thương Vụ Cục, lấy được bao nhiêu tiền là chuyện của Lập Pháp Viện, là kiếm tiền hay bù tiền đều không liên quan quá nhiều đến Tam Ti ta.
Đúng lúc này, Lý Cương và Mao Thư đột nhiên đi qua, chắp tay với ba người, chào hỏi mấy tiếng.
Lý Kỳ chắp tay đáp lễ, lại cười nói: - Mao Viện trưởng, lần đầu vào triều cảm giác thế nào?
Mao Thư nói: - Thực có chút căng thẳng, có điều tại hạ có thể được ngày hôm nay thật sự đều do Xu Mật Sứ đề bạt.
Lý Kỳ khoát tay nói: - Vậy cũng phải do ngươi có bản lĩnh chứ.
Ba người hàn huyên một lát, Trịnh Dật liền nói:
- Xu Mật Sứ, Kinh Tế Sử, chúng ta còn phải đến Lập Pháp Viện thương lượng chuyện liên quan luật thuế năm nay, cáo từ trước.
- Ba vị cứ tự nhiên.
- Cáo từ.
Ba người lại chắp tay sau đó bước nhanh rời đi.
Bạch Thiển Dạ nhìn bóng lưng ba người, nói: - Nhị ca thật ra cũng không thay đổi chút nào, đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói:
- Huynh ấy mới là người có đại trí tuệ, không phải người mà kẻ phàm tục chúng ta sánh được, có điều, có một điểm muội đã nói sai rồi.
- Xin lắng tai nghe.
- Muội đừng quên huynh ấy từng vì phu nhân mà rối rắm hơn mười năm, hơn mười năm tinh hoa nhất của một nam nhân đại biểu cho cái gì chứ, cho nên huynh ấy không phải đối với bất cứ chuyện gì cũng nhìn thoáng như vậy.
Bạch Thiển Dạ khẽ cười nói: - Phu quân nói có lý, có điều phu quân huynh thật ra nhìn rất thoáng đó.
Lý Kỳ cười lắc đầu nói: - Nếu Trịnh Dật không cưới Nhuận Nhi, cho dù bây giờ phu nhân lựa chọn Trịnh Dật, huynh tuyệt đối hoàn toàn hài lòng mà chúc phúc, ngoài trừ điều này cũng không còn gì khác.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc nói: - Huynhhuynh nỡ sao?
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Làm ơn, muội thật sự coi phu quân ta là bá vương sao, loại chuyện này cũng giống như là buôn bán vậy, chú trọng ngươi tình ta nguyện, hái dưa xanh không ngọt. Huynh không phủ nhân huynh thích phu nhân, nhưng nếu phu nhân chọn người khác thì cũng chưa hẳn không thể, nàng ấy cũng có quyền lựa chọn mà, tại sao ta không thể chúc phúc chứ.
Bạch Thiển Dạ kinh ngạc liếc nhìn Lý Kỳ, đột nhiên phát giác bản thân mình hình như không hiểu Lý Kỳ chút nào, một lát sau, nàng đột nhiêm mỉm cười nói: - Nếu là Cao Nha Nội.
- Vậy đương nhiên không được.
Lý Kỳ gần như không suy nghĩ, lại thấy Thất nương bật cười khanh khách, biết đã bị lừa, hung hăn nói: - Được lắm Thất nương, lại dám trêu chọc vi phu, nếu nơi này không phải là hoàng cung thì vi phu nhất định gia pháp hầu hạ, đêm này phạt muội trực phiên.
- Trực phiên cái gì?
- Trực phiên trên giường.
← Hồi 1373 | Hồi 1375 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác