Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1361

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1361: Thầy trò và chủ tớ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Rống ---!

Sĩ khí đại chấn! Cuộc đời có thể gặp được ông chủ này, vậy quả thật là phúc khí đã tu được ở kiếp trước, ngay cả ngai vàng của mình đều cho bọn họ mượn, đây quả thật là không thể bắt bẻ được. không biết rằng trong lòng Lý sư phó cũng có suy tính của chính mình.

Nhưng Tần phu nhân nghe thấy lời này liền ngơ ngẩn trong chốc lát, lập tức vội vàng thấp giọng nói: - Ta cũng chưa đồng ý đưa ngươi về.

Lý Kỳ cười gian nói: - Phu nhân, ta đang suy nghĩ vì sự an toàn của bọn họ, người cho rằng ta muốn muốn những tên say rượu này nằm trên xe của ta sao, đương nhiên là không, nếu phu nhân đồng ý cho mượn xe ngựa, ta hoàn toàn có thể đưa phu nhân về, ồ, tiền rửa xe ta sẽ thanh toán.

Gã --- gã say? Trong mắt Tần phu nhân hiện lên sự sợ hãi, vô cùng dứt khoát nói: - Vậy thì dùng xe ngựa của ngươi đi, ta đưa ngươi về là được.

Tiểu tử! Chơi với ta, ta ngay cả xe ngựa cũng không đếm xỉa tới, ngươi có khả năng sao. Trong lòng Lý Kỳ cảm thấy đắc ý.

Trong lòng Tần phu nhân mệt mỏi, nàng không rõ vì sao chính mình khi trước mặt Lý Kỳ, nhiều lần phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, da mặt Lý Kỳ quá dày, mà da mặt nàng lại quá mỏng, thật sự là vô cùng tương khắc với nhau.

Nàng sợ Lý Kỳ chuẩn bị hậu chiêu gì, vội vàng tiến lên, chỉ huy mọi người làm việc, thuận tiện hỏi các đại nương mùa đông này có lạnh không, suy nghĩ có nên mang cho họ một ít chăn đệm cũ đến, tuy nhiên hiện giờ người làm Túy Tiên Cư còn đâu cần nàng bận tâm, phải biết rằng bọn họ vừa mới nhận được một phong bao tiền thưởng cuối năm dầy cộm.

Mà Lý Kỳ đương nhiên không có thời gian, vẫy tay gọi A Nam qua, đợi cho A Nam vội vội vàng vàng đến, hắn chỉ vỗ lên đầu A Nam một cái, lạnh lùng nói: - Tiểu tử ngươi mới vừa rồi cười vui vẻ nhỉ.

Phải biết A Nam bây giờ ở Đông Kinh nhưng có danh tiếng rất lớn, là nam ca quán rượu, có ai không biết, người bình thường ai dám đánh cái đầu này, A Nam sẽ liều mạng với kẻ đó, có lẽ đến tên ngốc Cao cũng hơi sợ y, cũng không dám sai khiến A Nam lúc rảnh rỗi, duy chỉ có Lý Kỳ dám đánh y, y một chút tức giận cũng không, vò vò cài đầu, tươi cười thật thà chất phác.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói: - Dám giễu cợt ta, thực là coi trời bằng vung rồi, còn Điền Thất nữa, đâu rồi? Tiểu tử kia đi rồi, xem ra y chạy cũng nhanh đấy, ngươi lát nữa thay ta đánh y một cái.

Sống lưng Trần A Nam vẫn thẳng, vô cùng nghiêm túc nói: - Đại ca cứ yên tâm, lát nữa ta sẽ đi. Y và Điền Thất là huynh đệ tốt, đương nhiên có nạn phải cùng chịu.

Tiểu tử này, Lý Kỳ cười lắc đầu, nói: - Đúng rồi, Tiểu Ngọc đâu?

Trần A Nam ồ một tiếng, nói: - Công ty tập đoàn bên kia còn có chút việc phải xử lý, Tiểu Ngọc nói nàng e rằng buổi chiều mới xong việc.

Lý Kỳ gật đầu, như cười như không nói: - Nghe nói tiểu tử nhà ngươi gần đây luôn đi cùng với bọn Nha Nội, khá phong lưu khoái hoạt đấy.

Trần A Nam vội nói: - Ta chỉ cùng với bọn Nha Nội đi uống chút rượu, nghe bọn họ kể chuyện lý thú ở Giang Nam, những thứ khác đều không làm.

- Vậy ngươi còn muốn làm gì? Lý Kỳ trừng mắt nhìn y, lại nói:

- Đúng rồi, ngươi và Liễu Phiêu Phiêu đó?

Trần A Nam lắc đầu nói: - Trong lòng ta chỉ nhớ mỗi Tiểu Ngọc, những nữ nhân khác không liên quan gì tới ta.

- A Nam, nói rất hay, không hổ là đồ đệ của ta, nhưng cũng đừng học những người khác, lát nữa thầy trò chúng ta uống vài chén.

Đúng lúc Mã Kiều giúp Lỗ Mỹ Mỹ bưng điểm tâm đi qua bên cạnh, không kìm được âm thầm châm biếm Lý Kỳ một phen.

- Đi đi, ngươi đi một bên.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Mã Kiều, đợi sau khi tên này đi, lại nói với Trần A Nam: - Ngươi đã nhớ Tiểu Ngọc, vậy giúp Tiểu Ngọc nhiều một chút, đừng có cả ngày lăn lộn với bọn Nha Nội, những kẻ đó chỉ là phá gia chi tử, trong nhà có tiền là tiêu xài, ngươi nên phải tự mình cố gắng. Hắn cũng thật tâm xem A Nam, Tiểu Lục Tử, Điền Thất như đệ đệ của mình, đây cũng là khát vọng muốn kết thân tình của hắn.

Trần A Nam khó xử nói: - Đại ca, những chuyện động não thế này ta làm không được.

Lý Kỳ tức giận không muốn nói: - Ta xem ngươi không có đầu óc, ta để ngươi đi quan tâm Tiểu Ngọc, cũng không phải là để ngươi đi mua bán, cho dù ngươi dám, ta cũng không dám, còn nữa, ngươi không sợ Tiểu Ngọc sẽ chạy theo người khác sao?

Mắt Trần A Nam nổ đom đóm, nói: - Ai dám?

- Ngươi trừng ai.

- Không có, không có, ta không trừng ngươi.

Lý Kỳ hừ nói: - Ngươi thật đúng coi mình là Nam ca, nỗ lực một chút nữa, ngươi cũng đã trưởng thành rồi, tranh thủ cưới Tiểu Ngọc vào cửa sớm một chút, mẫu thân ngươi đã muốn ôm cháu rồi.

Trần A Nam tỉnh tỉnh mê mê ồ một tiếng, kỳ thật y còn cho rằng Lý Kỳ sẽ giúp y làm chủ, vì vậy luôn luôn đau khổ chờ đợi, hiện giờ xem ra, chính mình còn phải cố gắng.

- Lý ca, Lý ca, chuyện này ngươi cũng không công bằng rồi.

Chẳng biết từ lúc nào, Ngô Tiểu Lục bỗng nhiên chui ra từ phía sau, vội vàng nói: - A Nam và Tiểu Ngọc là thanh mai trúc mã, cũng đã sớm tình đầu ý hợp, việc này sớm hay muộn gì cũng làm, nhưng ta đây lại không có tin tức, ngươi giúp ta nha.

Lý Kỳ trừng mắt nhìn Tiểu Lục Tử, nói: - Ta không phải đã sớm truyền thụ chân truyền cho ngươi rồi à?

- Gì?

Ngô Tiểu Lục mở mịt mở to mắt, nói: - Ta không nhớ rõ có chuyện này.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Xem đi, xem đi, tiểu tử ngươi chính là không để tâm, mới có thể không có manh mối gì, ngươi chẳng lẽ đã quên ta truyền thụ cho ngươi bảy chữ gì rồi sao, gan lớn. thận trọng, da mặt dày.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Lục buồn bực, nói: - Bảy chữ này nói thật ta không biết đã dùng bao nhiêu lần, nhưng một chút tác dụng cũng không có.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Thật hay giả, ngươi dùng thế nào?

Ngô Tiểu Lục thấp giọng nói: - Chỉ là có thời gian rảnh ta làm đồ ăn ngon lén đưa cho Tiểu Đào, sau đó Tiểu Đào đến vương phủ, ta thậm chí còn trèo tường để vào.

- Trèo tường? Lý Kỳ không thể tin nổi nói: - Ngươi có gan này?

Trần A Nam nói: - Đại ca, đây là thật, ta đã giúp y mấy lần rồi.

Không hổ là đồ đệ của ta, đúng là có phong phạm của ta nha, lúc trước khi ta tán Thất nương, cũng gặp không ít tội. Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Ngô Tiểu Lục, đúng là ngoài dự liệu của hắn.

Ngô Tiểu Lục buồn bực nói: - Ta tự hỏi da mặt ta đã đủ dày, có lẽ chỉ mỏng hơn một chút so với Lý ca ngươi, nhưng thu hoạch lại rất ít, A Nam hắn bây giờ nhìn Tiểu Ngọc còn đỏ mặt, nhưng Tiểu Ngọc lại thích A Nam, Lý ca, ngươi có phải lừa ta không?

- Cái gì mà mỏng hơn ta một chút, tiểu tử ngươi rốt cuộc có biết nói chuyện không hả, muốn ăn đòn đúng không? Lý Kỳ nghe những lời này rất tức giận, nhưng trong lòng vừa khâm phục lại vừa buồn bực, nói: - Nhưng không hẳn thế, ưu thế đầu bếp đã được ngươi phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, Tiểu Đào hẳn là trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, có phải ở giữa đã xảy ra điều gì sai lầm hay không.

Ngô Tiểu Lục nói:

- Cái này ta nào biết, ta cũng không biết đã bảy tỏ với Tiểu Đào bao nhiêu lần, nhưng nàng lại không đồng ý.

Lý Kỳ trợn to hai mắt nói: - Ngươi đã bày tỏ rất nhiều lần sao?

Ngô Tiểu Lục gật đầu.

Oa! Người ta thất bại một lần, trong lòng đã có bóng ma, còn tiểu tử ngươi thất bại nhiều lần, vẫn dũng cảm đi lên phía trước, thật sự là trò giỏi hơn thầy. Vẻ mặt Lý Kỳ bát quái nói: - Vậy Tiểu Đào sao lại từ chối ngươi? Mau nói cho ta nghe một chút, Lý ca giúp ngươi phân tích.

Nghiễm nhiên bày ra tư thế của một chuyên gia.

Ngô Tiểu Lục này tín nhiệm nhất là Lý Kỳ, lập tức nói: - Kỳ thật ta cảm thấy Tiểu Đào cũng thích ta, tuy nhiên nàng nói nếu nàng cũng rời xa phu nhân, phu nhân sẽ cô đơn một mình, phu nhân có ơn trọng như núi với Tiểu Đào, cho nên Tiểu Đào mới luôn từ chối ta.

Lý Kỳ thoáng chút suy nghĩ nói: - Ngươi đã biết Tiểu Đào thích ngươi, cũng biết được vấn đề ở đâu, nên đúng bệnh hốt thuốc.

Ngô Tiểu Lục vò đầu, nói: - Ta đây chưa có cách nào, cái này nhờ Lý ca chỉ điểm mới được.

Trần A Nam ngay thẳng hào sảng nói: - Đại ca, sao ngươi không thu phục phu nhân, thành toàn cho Lục tử.

- Ta thu --- thu --- ta thu đầu của ngươi. Lý Kỳ lại đánh y một cái, tiểu tử này nói chuyện cũng không khéo léo hơn chút nào, mắng: - Ngươi cho là thu yêu tinh à, nói thu là thu.

Trần A Nam che đầu, trong lòng kêu một tiếng buồn bực.

Ngô Tiểu Lục thức thời lui một bước, mới nói: - Lý ca, vậy ngươi nói làm thế nào, ngươi cũng không thể để Tiểu Lục ta cô đơn cả đời. Ta thấy trên đời này cũng chỉ có Lý ca ngươi xứng đôi với phu nhân.

Trần A Nam nói: - Lục tử, ngươi nói gì thì nói, vấn đề là phu nhân xứng hay không xứng với Đại ca. Y vẫn luôn coi Lý Kỳ là thần tượng, cá nhân y thấy có thể xứng với Lý Kỳ, là lông phượng và sừng lân, e rằng Tần phu nhân cũng nằm ngoài.

Lý Kỳ hắc một tiếng, lại giơ tay lên, Trần A Nam vội vàng che đầu, nói: - Đại ca đừng đánh. Nào ngờ Lý Kỳ chỉ vỗ nhẹ vai y, cười nói: - Ai muốn đánh ngươi, ha ha, lời này của ngươi cũng rất có lý.

Trần A Nam thở phào một hơi.

Ngô Tiểu Lục thật cẩn thận ma hoi:

- Vậy Lý ca ngươi đồng ý rồi?

Hóa ra tiểu tử này có chủ ý này, Lý Kỳ chỉ vào Ngô Tiểu Lục, vẻ mặt khinh bỉ nói: - Tiểu Lục Tử, da mặt ngươi thật đúng càng ngày càng dầy rồi, ngươi vì tán Tiểu Đào, không ngờ lại bảo vi sư đi tán phu nhân, ngươi thật đúng là tán tận lương tâm.

Nói xong hắn lại thở dài, rất khó xử nói: - Tuy nhiên chuyện này dù sao cũng liên quan đến chung thân đại sự của ngươi, ta sẽ suy nghĩ một chút.

Ngô Tiểu Lục mừng rỡ, nói: - Lý Kỳ ngươi xuất mã, việc này chắc chắn không sai đi đâu được.

- Cảm ơn lời tốt lành của ngươi, nào có nào có.

Lý Kỳ mừng rỡ cười ha hả không ngừng.

Bởi vì sau đó Lý Kỳ còn rất nhiều việc phải làm, buổi tối còn phải về nhà ăn cơm tất niên, hơn nữa nếu bọn họ ở đây, rất nhiều người sẽ không thả ra, vì thế Lý Kỳ và bọn Ngô Tiểu Lục nói chuyện tào lao vài câu, rồi chuẩn bị rời đi

- Đi nhanh vậy sao?

Tần phu nhân nghe thấy Lý Kỳ bảo phải đi, không khỏi kinh ngạc nói.

Lý Kỳ thấp giọng nói: - Người nhìn bọn họ xem, gò bó cỡ nào khi chúng ta ở đây, bọn họ sao có thể cười đùa thoải mái, đi thôi, đi thôi.

Tần phu nhân đưa mắt nhìn qua, nhận ra giống như Lý Kỳ nói, cũng không muốn làm mọi người mất hứng, vì thế chào mọi người, cùng Lý Kỳ đi ra ngoài.

Xe ngựa của Tần phu nhân luôn có một mùi hương thơm nhàn nhạt, giống như mùi hoa, ở giữa có một bàn trà nhỏ, trên bàn trà một một than lò nhỏ, trên lò than có một bình trà thơm.

Lý Kỳ sau khi lên xe ngựa, hoàn toàn không xem mình là người ngoài, trực tiếp cầm lấy ấm trà trên bếp lò, mở nắp ấm, nhẹ nhàng thổi, nhận ra không quá nóng, sau đó nhấp một miếng, cảm thán nói: - Trà này thật sự rất thơm nha.

Tần phu nhân nhìn đến ngơ ngẩn, chậm chạp nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ e lệ nói: - Phu nhân, người nhìn ta như vậy làm gì? Ta sẽ xấu hổ đấy.

Tần phu nhân ngẩn ra, nhẫn nhịn kích động muốn đuổi Lý Kỳ xuống, không kềm được giận nói: - Ngươi còn biết xấu hổ sao? Ta nói này, ngươi rốt cuộc có phải đại quan nhất phẩm không vậy, ngươi gặp ai cũng lấy ấm trà để uống sao?

Lý Kỳ ai một tiếng, bất mãn nói: - Phu nhân, người nói điểm này không đúng rồi, lần trước người sợ ta lấy chén của người uống trà, cho nên bảo ta sau này trực tiếp lấy ấm uống, ta hoàn toàn dựa vào sự phân phó của người, người hiện tại lại nói ta, sao ta làm gì cũng sai vậy.

Tần phu nhân kinh ngạc nói: - Ta đã từng nói những lời này sao?

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Ta dám thề với trời.

Tần phu nhân ngẫm nghĩ một lát, dường như thật sự có việc như vậy, nói: - Nhưng ngươi lấy ấm trà để uống, ta đây uống gì?

- Ta giúp người châm một ly trà là được, ta không ngại đâu.

- Miễn đi.

Tần phu nhân vội vàng lấy tay che chén trà của mình, nghĩ thầm rằng, dù sao chờ lát nữa quay về rồi.

Nhưng ý tưởng này vừa bật ra, Lý Kỳ liền hô với bên ngoài: - Đến xưởng thủy tinh. Tự cho đây là xe ngựa của mình.

Tần phu nhân lại si ngốc, nói: - Không phải ngươi về nhà sao? Sao còn nói đến xưởng thủy tinh.

Lý Kỳ nói: - Ta khi nào nói muốn về nhà?

Tần phu nhân nói: - Ngươi vừa rồi rõ ràng nói để ta đưa ngươi về.

- Nhưng ta cũng không nói bây giờ về.

- Vậy ngươi định bao giờ về?

- Ta còn phải đến các xưởng xem xem.

- Cái gì? Tần phu nhân lắc đầu như cái trống bỏi, nói: - Vậy ngươi tự mình đi đi, ta phải về rồi.

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Phu nhân à, chẳng lẽ những người làm thuê ở xưởng này không phải là công nhân ở Túy Tiên Cư ta sao? Chúng ta không nói đâu xa, nói hai vạn quan người lấy ra, cũng là mồ hôi và máu bọn họ đổ ra, vốn dĩ hai vạn quan này là đưa cho bọn họ thêm tiền thưởng, nhưng người ---.

- Đủ rồi.

Tần phu nhân nhấc tay, bất đắc dĩ nói: - Ta đi là được chứ gì.

Chắc chắn rồi.

Lý sư phó cười đến đắc ý.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<