← Hồi 1350 | Hồi 1352 → |
Câu này nếu như là lúc trước, đừng nói là Tần phu nhân, tự Lý Kỳ cũng sẽ cho rằng đây là một câu nói đùa, nhưng hiện tại thì không giống, Lý Kỳ đã từng thổ lộ với Tần phu nhân rồi, lời này có thể nói là nửa thật nửa giả.
Nhưng bất kể thế nào, Tần phu nhân đều sắp muốn nổi điên rồi, trước ngực lại nhịn không được có một trận cao thấp phập phồng.
Ừng ực!
Trong cổ họng Lý Kỳ không kìm được phát ra một tiếng nuốt nước bọt, lại thấy Tần phu nhân sắp bạo phát núi lửa, nếu không nhanh chóng giảm bớp thì kế tiếp kiểu gì cũng có một người phải lăn ra khỏi hoa viên, hắn biến sắc, lại nói với giọng ngiêm túc:
- Phu nhân, xem ra cô vẫn lĩnh ngộ được quá ít từ trong chuyện này.
Tần phu nhân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói tiếp:
- Làm một con cháu nhà quan lại, yêu cầu phải có thể thong dong đối mặt với hết thảy những chuyện đồn nhảm, trong quan trường kiêng kị nhất chính là tự loạn trận cước, vừa rồi ta chỉ tùy tiện thử cô một chút, cô đã tức giận thế này rồi, như thế chưa được rồi, phải giống như ta đây này, thấy không, thấy không, này gọi là gì, cái này gọi là vinh nhục không sợ hãi.
Thử? Tần phu nhân hồ nghi liếc nhìn Lý Kỳ, nói:
- Thật sự không biết được câu nào của ngươi là thật, câu nào là giả nữa. Kỳ thật ta chỉ tính toán đưa hai vạn quan cho Lý Cương thôi.
- Oa, mẹ kiếp! Phu nhân, cô có lầm hay không vậy, ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi, loại chuyện nhỏ nhặt này nói tiếng cảm ơn là được rồi, cùng lắm thì tặng cái chân giò heo cho y là được rồi, tỏ ý tứ thôi, cô vừa mở miệng đã nói ra hai vạn quan rồi, cũng không phải là hai quan tiền đâu đấy.
Lý Kỳ kích động đến khoa tay múa chân.
Tần phu nhân phì một tiếng, che miệng lại cười khanh khách:
- Mới vừa rồi ngươi không phải còn nói là mình vinh nhục không sợ hãi sao, nhưng sao ta lại thấy ngươi còn kích động hơn cả ta vậy.
- Này ---.
Lý Kỳ nói sạo:
- Này vinh nhục là vinh nhục. Người ta khen ta một ngàn lần, ta cũng sẽ không mọc ra thêm một khối thịt, người ta làm nhục ta một ngàn lần, ta cũng có thể nhục lại gã một vạn lần, nhưng tiền thì không giống nha, chẳng lẽ người ta lấy một vạn quan làm nhục hoặc là khen ta, mà ta còn muốn dùng một vạn quan đi làm nhục hoặc là khen lại y thì đây chính là chuyện chỉ có tên ngốc mới làm.
Tần phu nhân nói:
- Tiền này sống không mang đến, chết không thể mang theo được, sao ngươi phải khẩn trương thế làm gì?
Lý Kỳ tức giận hừ hừ:
- Kẻ nói cho cô những lời này, toàn là những kẻ muốn kiếm chút tiền từ trên người cô thôi. Đúng vậy, tiền này sống không mang đến, chết không thể mang theo, nhưng khi còn sống, ta muốn tiền làm gì? Sau khi chết ta lại muốn tiền làm gì? Nhưng vấn đề là ở giữa sự sống và cái chết thì tiền này vô cùng trọng yếu đấy. Không có tiền là tuyệt đối không được. Củi gạo dầu muối tương dấm trà có loại nào không cần tiền đâu, ta xuất thân từ đầu bếp, cô nói ta không thể coi tiền nặng như trinh tiết sao? Cô cầm trinh tiết ta đưa cho cô đi tặng cho Lý Cương, Cô cho rằng làm vậy là thích hợp sao?
- Nói cái gì đấy, ngươi lại nói lung tung gì chứ?
Trên mặt Tần phu nhân thản nhiên nổ lên một rặng mây đỏ, chỉ cảm thấy nói chuyện với Lý Kỳ một lúc là lại đau dây thần kinh ngay, nàng nói:
- Ngươi trước nghe ta nói hết đã.
Lý Kỳ nói:
- Chỉ bằng hai vạn quan, ta cảm thấy bản thân mình chính là một sai lầm.
Tần phu nhân nói:
- Ta đây nhất định phải tặng.
- Cô đã kiên quyết như vậy rồi, vậy thì cô hãy nói cho xong đi, chúng ta mới có thể nghiêm túc thương lượng một chút.
Lý Kỳ buồn bực nói.
Tần phu nhân cười lắc đầu, nói:
- Chuyện của cha ta ngươi hẳn là rất rõ ràng, bất kể nói thế nào, ông ấy vẫn là làm hỏng lần ân khoa đầu tiên của Hoàng thượng, tuy rằng cha ta bị bãi miễn chức quan, nhưng ta nghĩ trong lòng Hoàng thượng vẫn là rất không vui, vừa lúc triều đình chuẩn bị thành lập Lập Pháp Viện, cho nên ta tính toán lấy danh nghĩ của Túy Tiên Cư quyên hai vạn quan cho Hoàng thượng thành lập Lập Pháp Viện.
Lý Kỳ nghe vậy nhăn mày hỏi:
- Cô là muốn dùng hai vạn quan này để tiêu trừ oán khí trong lòng Hoàng thượng?
Tần phu nhân gật đầu nói:
- Tuy rằng ta không biết tiền này có thể tiêu trừ oán khí trong lòng Hoàng thượng hay không, nhưng ít ra cũng có thể khiến cho Hoàng thượng nhìn đến sự trung tâm của Vương gia chúng ta.
Lý Kỳ nghiêng mắt nhìn Tần phu nhân, nói:
- Phu nhân, thật sự nhìn không ra cô khá có đầu óc chính trị đấy.
Tần phu nhân hơi hơi ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật --- kỳ thật ta đây cũng là học cùng với Thất Nương đấy.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Thất Nương?
Tần phu nhân nói:
- Ngươi lần này chiến thắng trở về mở tiệc ăn mừng chẳng phải là do Túy Tiên Cư bỏ tiền ra sao?
- Đừng có nhắc lại việc này với ta, nhắc tới trong nội tâm của ta lại tức giận, nếu ta ở đấy thì sao có thể đáp ứng được.
Lý Kỳ hừ một tiếng, lại vẻ mặt buồn bực nói:
- Kỳ thật Thất Nương còn có rất nhiều phương diện đáng cho cô học tập đấy, tỷ như kiếm tiền, không chỉ là phương diện bại gia này đâu.
Tần phu nhân nói:
- Ta biết rằng ta sẽ không biết kiếm tiền, hai vạn quan này coi như toàn bộ cổ phần của ta đi.
Lý Kỳ sửng sốt, trong mắt rưng rưng nói:
- Cô cũng không nên nói vậy, cổ phần của cô sao lại chỉ có hai vạn quan thôi được, ta nói cách khác mà thôi, không quan hệ, không quan hệ, không phải là hai vạn quan thôi sao, có phải chuyện gì lớn đâu, ta mẹ nó phải kiếm bao nhiêu năm nha.
Tần phu nhân mím mỗi, không có trả lời.
Ôi. Cái bà nương này lại muốn bại gia rồi, thật sự là người này còn lợi hại hơn người kia. Lý Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Kỳ thật ta không phản đối cô làm như vậy, hơn nữa ta cũng cho rằng cô làm vậy là đúng, Hoàng thượng tuy rằng khoan hồng độ lượng, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế, chịu thiệt thòi lớn như vậy, trong lòng khẳng định rất không thích, kỳ thật y có thể làm được như thế, đã phi thường khó được rồi, hai vạn quán thì hai vạn quán vậy, coi như đổi lấy sự an tâm.
Tần phu nhân cười nói:
- Ngươi cũng đồng ý ta làm vậy hả?
Không ủng hộ thì có năng lực làm thế nào đây? Lý Kỳ nói:
- Ta chưa bao giờ phản đối, ta chẳng qua là cảm thấy hơi nhiều tiền chút thôi.
Tần phu nhân nói:
- Quyên bao nhiêu thì ta cũng không nắm chắc, chỉ là trong tay ta chỉ có hai vạn quan thôi, cho nên ta định tặng cả.
- Phu nhân thật sự là khẳng khái hào phóng nha.
Lý Kỳ thở dài, nói:
- Tốt lắm, việc này ta sẽ an bài.
Tần phu nhân gật đầu nói:
- Đa tạ.
- Không cần cảm tạ, cô nói việc này cho ta biết, đơn giản là muốn ta giúp việc này rồi.
Tần phu nhân nhẹ nhàng cười, không đáp lại lời này, hiển nhiên là chấp nhận.
Lý Kỳ lại lấy trâm ngọc kia ra một lần nữa, nói:
- Hai vạn quan trong mắt cô chỉ giống như mây bay thôi, như vậy thì cây trâm ngọc này cũng không đáng nhắc tới là quý trọng đi.
Tần phu nhân sửng sốt, ánh mắt kia dường như đang nói, thế này là ngươi cũng có thể vòng vèo quay lại được.
Trong mắt Lý Kỳ hiện lên một tia đắc ý, cô thì biết gì nha, đây gọi là tối đa hóa lợi ích. Hắn lại nói:
- Đạo làm quan, đầu tiên phải học được cầu người, cầu người thì phải có bộ dáng khi cầu người, cũng không phải là mỗi người đều có nghĩa vụ giúp cho cô.
Tần phu nhân biết rằng nếu còn không đáp ứng thì Lý sư phó lại muốn nói tràng giang đại hải rồi. Nàng cười khổ một tiếng, giơ tay nhận lấy cây trâm ngọc, nói:
- Cảm ơn.
Lý Kỳ cười ha ha hỏi:
- Nếu không ta tiễn Phật tiễn đến Tây thiên luốn, giúp cô cài lên?
Tần phu nhân sợ hãi vội khoát tay từ chối:
- Việc này thì không cần.
- Ồ, vậy thì thật sự rất khiến người tiếc nuối rồi.
Lý Kỳ xấu hổ xoa tay, lại nói:
- Dù nói thế nào thì hiện tại cũng là sau cơn mưa trời lại sáng rồi, cô cũng không cần quá lo lắng nữa.
Tần phu nhân nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt thoải mái nói:
- Đúng vậy a! Phụ thân tuy rằng bị miễn chức rồi, nhưng cũng từ đây có thể rời xa hỗn loạn. Bởi vậy mới nói, Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
Việc này cũng không nhất định a. Lý Kỳ cười gượng vài tiếng, nói:
- Ta đây chỉ đồng ý là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường thôi, còn về phần rời xa hỗn loạn ấy mà, ta không quá đồng ý đâu.
- Lời này nghĩa là sao?
Tần phu nhân tò mò nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ nói:
- Vẫn là câu nói kia "con người sống trên đời sao có thể vô ưu vô lự cả đời được chứ", nếu không muốn có phiền toái tới cửa, như vậy cũng chỉ có thể làm theo cách của mình, đó là tiên phát chế nhân, chế tạo phiền toái đi ra.
Tần phu nhân hoang mang hỏi:
- Lời này nghĩa là sao?
Lý Kỳ ho hai tiếng, nói:
- Là như vậy, ta tính toán đẩy Vương thúc thúc lên làm người cầm đầu chống lại nho sinh, ồ, cùng loại với chưởng môn trong tiểu thuyết võ hiệp đấy
- Cái gì?
Tần phu nhân kinh hô một tiếng.
Lý Kỳ khẩn trương lui ra phía sau một bước, hơi hơi sợ hãi hỏi:
- Phu nhân, cô sẽ không đánh ta đi?
Tần phu nhân nếu như có chút thô cuồng, phòng chừng đã sớm quần ẩu Lý Kỳ vô số lần rồi, nàng khó hiểu hỏi:
- Nhưng cha ta xuất thân là nho sinh
Lý Kỳ đĩnh đạc nói:
- Xuất thân nho sinh gì chứ, Quốc gia lại không có bản chứng nhận cho ông ấy, ta đây tự có biện pháp.
Tần phu nhân hỏi:
- Nhưng vì sao ngươi phải làm như vậy?
Lý Kỳ nói:
- Hiện giờ Tần Cối lợi dụng Nho báo lấy được không ít sự ủng hộ từ nho sinh, y nhất định sẽ còn tiếp tục chèn ép các học phái khác để muốn lấy được sự ủng hộ của nho sinh trong thiên hạ đấy, ta phải ngăn y lại, nhưng hiện giờ các quan viên trong triều có hơn phân nữa là người của Nho phái, những phái khác còn thiếu một người cầm đầu.
Tần phu nhân vừa nghe đến tên của Tần Cối, liền nhíu chặt lông mày lại, hỏi:
- Vậy vì sao nhất định phải chọn cha ta?
Lý Kỳ nói:
- Bởi vì Vương thúc thúc là người thích hợp nhất để chọn lựa, hắn tinh thông vô cùng nhiều học vấn, hơn nữa đức cao vọng trọng, dù sao chuyện khoa khảo lần này cũng không công khai.
Tần phu nhân lại hỏi:
- Thế cha ta đáp ứng rồi sao?
- Vẫn chưa.
- Hoàn hỏa, hoàn hảo.
Tần phu nhân nhè nhẹ vỗ ngực.
- Oa! Phu nhân, vừa rồi cô còn nói là phải học đối mặt, lúc này mới qua bao lâu, cô đã thay đổi như cũ rồi.
Tần phu nhân khẽ thở dài, nói:
- Đối mặt phiền toái không phải là đi tìm phiền toái để đối mặt, nếu là thật sự như lời ngươi đã nói, một khi cha ta lên làm cái này hoặc là người cầm đầu của phái khác, vậy thì khẳng định sẽ xảy ra càng nhiều phiền toái khác, tuổi của cha ta cũng không nhỏ, cũng giống như Bạch bá bá đến lúc an hưởng tuổi già rồi, thế chẳng phải là rất tốt sao.
Lý Kỳ cười nói:
- Nhưng ta nghĩ Vương thúc thúc chắc chắn sẽ không phản đối đâu.
Tần phu nhân hỏi:
- Vì sao?
Lý Kỳ cười nói:
- Trực giác. Bởi vì chỉ cần bước vào vòng luẩn quẩn này, thì không ai có thể trở ra toàn thân được, bởi vì mỗi người đều có lòng nghi kỵ đấy, mặc dù là ngươi không có lòng hại người, nhưng không ai sẽ tin tưởng điều đó cả, biện pháp duy nhất chính là nhổ cỏ tận gốc.
Tần phu nhân lắc đầu:
- Nhưng ta cảm thấy cha ta sẽ không đáp ứng đấy, chuyện khoa khảo lần này đã khiến cho phụ thân nếm đến đau khổ rồi.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Vậy chúng ta cứ chờ xem đi, chẳng qua nếu như cha cô đã đáp ứng rồi thì ta hy vọng cô cũng có thể đi ra giúp đỡ một chút.
- Ta có thể giúp điều gì?
Lý Kỳ cười nói:
- Viết chuyện xưa a!
- Viết chuyện xưa?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Đầu tiên nhất định phải áp chế Nho báo, cam đoan đị vị của Tuần san Đại Tống thời đại không thể bị di động đấy, mà ưu thế của chúng ta chính là tiểu thuyết võ hiệp, đây là thứ hấp dẫn người ta nhất đấy, cho nên lần này ta tính toán xuất bản hai quyển sách liên tiếp, đồng thời ở hai phần báo chí cũng còn có, trong tay dân chúng chỉ có chút tiền, ta không cho phép bọn họ còn có tiền thừa để đi mua những báo chí khác.
Nói xong, hắn lại ngượng ngùng cười nói:
- Nhưng cô cũng biết đấy, điểm mạnh của ta là nói chuyện, mà không phải là tay, cho nên cần có sự hỗ trợ của mọi người, cô sẽ phụ trách một chuyện xưa, còn chuyện xưa kia sẽ do Phong Nghi Nô phụ trách, chỉ cần có chuyện xưa này mở đường, thì vốn liếng mà Vương thúc thúc nắm trong tay cũng nhiều hơn một ít.
Tần phu nhân suy nghĩ một chút, nói:
- Việc này đến lúc đó rồi nói sau.
Đúng lúc này, một nha hoàn đột nhiên chạy tới thông báo:
- Đại nhân, Mã hộ vệ đến đây.
Lý Kỳ nghe vậy sửng sốt, thầm nói:
- Kỳ quái, sao y lại tới đây, không phải là y đang nghỉ sao, trong thiên hạ còn có chuyện gì khiến y rời khỏi bên người Mỹ Mỹ được?
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Mã Kiều vội vã đi tới.
Lý Kỳ hỏi:
- Có chuyện gì?
Mã Kiều liếc mắt nhìn Tần phu nhân, đầu tiên là chắp tay chào hỏi Tần phu nhân, sau đó nói vài câu bên tai Lý Kỳ.
Lý Kỳ nghe được hai mắt trợn tròn:
- Nhanh như vậy?
Mã Kiều ừ một tiếng.
Tần phu nhân thấy sắc mặt của Lý Kỳ trở nên khác thường, vội hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:
- Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là ta cần phải đi xử lý một chút.
Tần phu nhân vội nói:
- Công việc quan trọng hơn, ngươi cứ đi trước đi, đợi chút ta sẽ nói cho mẹ ta.
Lý Kỳ nói:
- Vậy thì làm phiền phu nhân rồi, ta xin cáo từ trước.
Nói xong, hắn và Mã Kiều lập tức vội vàng rời đi.
← Hồi 1350 | Hồi 1352 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác