← Hồi 1346 | Hồi 1348 → |
Pê-ni-xi-lin.
Không thể nghi ngờ, đây chính là một loại thần dược có thể tạo phúc cho toàn bộ nhân loại, nếu như có thể nghiên cứu ra được, chắc chắn chính là một đột phá trọng đại lớn của y học.
Nhưng trong lòng Lý Kỳ cũng không đặt hy vọng nhiều lắm, hắn vĩnh viễn đều chuẩn bị đầy đủ nhất, tính toán những điều xấu nhất. Tuy nhiên việc thi hành Tây y là điều chắc chắn phải làm, chỉ tiếc Lý Kỳ biết được rất ít, chỉ có thể bỏ ra một số khái niệm thôi, còn về những thứ khác vẫn phải cho giao cho chuyên gia đi nghiên cứu thôi.
Kỳ thật chỉ cần là những nghề nghiệp hắn không quen thuộc, hắn đều chỉ mở miệng nói nói mà thôi, nói cho các ngươi biết có tồn tại một thứ như thế, nó có lợi ích gì, về phần có nghiên cứu ra được hay không, vậy phải xem chính các ngươi thôi, nhưng chỉ cần là những sản phầm có liên quan đến trù nghệ, giống như cà phê, tổ yến, mì tôm hay là rượu, vậy thì đối với hắn chính là bắt buộc phải làm được.
Về phần Tây y cùng với thuốc tây, tuy rằng nói vào thời điểm này còn rất xa xôi, nhưng nếu ngươi không có, vậy thì khẳng định là không có rồi, nếu vạn nhất nghiên cứu ra được, vậy thì thật đúng là phúc của vạn dân nha, vụ mua bán này tính thế nào cũng không bị chịu thiệt.
Hắn vẫn luôn đều làm như vậy, Lý Kỳ đương nhiên không phải là vạn năng, cho dù là kể cố sự, hắn cũng chỉ kể ra một dàn ý thôi, nội dung cụ thể trong đấy đều do đại tài nữ Lý Thanh Chiếu điền vào, ngoại trừ ý chính là giống nhau ra thì những phần còn lại đều không giống nhau.
Kế tiếp Lý Kỳ lại đem những điều mình hiểu biết về pê-ni-xi-lin giải thích cặn kẽ với thầy trò Quái Cửu Lang một lần, cũng mặc kệ bọn họ nghe có hiểu hay không, dù sao chính là ném tất cả cho bọn họ, để cho chính các ngươi chậm rãi đi nghiên cứu đi.
Mấy người nói một lúc lâu, Thẩm Văn đột nhiên đi tới, nói rằng heo mẹ đã tỉnh, hai thầy trò Quái Cửu Lang lập tức đi vào phòng bên trong.
Trong nháy mắt này khiến cho Lý Kỳ cảm giác heo còn quan trọng hơn cả người vậy, trong lòng hắn căm giận bất bình, tốt xấu gì cũng để lại một người tâm sự với ta chứ.
Một mình hắn ngồi chỗ này cảm giác thật là nhàm chán, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem xem, nào biết vừa ra khỏi phòng, lại thấy Triệu Tinh Yến đang đi tới, nhưng lại không thấy bóng dáng Triệu Giai đâu cả. Hắn hiếu kỳ hỏi:
- A? Tam ca của muội đâu rồi?
Triệu Tinh Yến ồ một tiếng, nói:
- Vừa rồi có người của trong cung tới, Tam ca đã về luôn rồi.
Mọi người cùng nhau tới, thế nhưng lại để lại một mình ta ở đây, thật sự là rất không nghĩa khí rồi. Lý Kỳ xúm lại gần, vẻ mặt bát quái hỏi:
- Tam ca của muội nói những gì với muội vậy?
Triệu Tinh Yến vân đạm phong khinh trả lời:
- Còn có thể nói gì nữa, không phải để cho muội an tâm ở lại đây sao, còn ân chuẩn cho phép muội về nhà đón mừng năm mới với phụ thân nữa.
Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng:
- Về nhà đón mừng năm mới thôi cũng cần phải ân chuẩn, khó trách hiện giờ sản lượng của ân tình cao thái quá. Nói không chừng ngày sau muốn vào nhà xí cũng phải cần ân chuẩn.
Triệu Tinh Yến nhíu đôi lông mày lại, nói:
- Huynh lại nói hươu nói vượn gì đấy, nguyên nhân của chuyện này chẳng lẽ huynh còn không rõ sao, Tam ca có thể làm được như vậy đã là rất không dễ rồi, nếu đổi lại là muội, muội chỉ sợ cũng khó có thể làm được thế.
Lý Kỳ oa một tiếng, hỏi:
- Giọng điệu này của muội, nghe có vẻ còn khá cảm kích y?
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói:
- Chưa tới mức cảm kích, càng nhiều là khâm phục thôi.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Khâm phục y cho muội về nhà đón năm mới. Ta hiểu được.
Triệu Tinh Yến cười khổ nói:
- Tam ca có thể dung hạ muội, không phải chứng minh huynh ấy khoan hồng độ lượng đến cỡ nào, mà là chứng minh huynh ấy có đầy đủ sự tự tin, huynh ấy cảm thấy sự hiện hữu của muội căn bản là sẽ không mang đến được nửa điểm uy hiếp cho huynh ấy. Chỉ có nhân tài mới có được sự tự tin như vậy, từ khi Tam ca lên ngôi tới này, cũng đích thật khiến cho muội nhìn với cặp mắt khác xưa, giang sơn của Đại Tống ta nằm trong tay huynh ấy, là phúc phần của Đại Tống, đừng nói muội không có được bản sự như thế, cho dù có bản lĩnh, muội cũng sẽ không làm loạn giống như trước kia.
Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, lại liên tục lắc đầu:
- Không đúng, không đúng, cùng với việc lo lắng về muội, Tam ca còn không bằng đi lo ngại huynh.
Lý Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Lo ngại ta làm gì, ta chính là một trung thần rất lớn nha.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Lòng người khó dò nha. Huynh nghĩ một chút xem, bằng vào quan hệ của hai người chúng ta, nếu như muội muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo, khẳng định phải dựa vào huynh rồi, vậy thì huynh nói xem rốt cục Tam ca sẽ lo ngại về muội hay cũng là về huynh đây?
Lý Kỳ sợ hãi nói:
- Thật hay giả, ta nhát gan lắm, muội cũng đừng dọa ta sợ nha.
Triệu Tinh Yến cười khẽ nói:
- Quyền lực là một con dao hai lưỡi, có thể giúp người hô mưa gọi gió, đồng dạng cũng có thể nhốt đánh người ta vào mười tám tầng địa ngục, huynh hẳn là hiểu được đạo lý này, huynh cũng có thể đề phòng, đừng để cho Tam ca của muội lo ngại về huynh.
Lý Kỳ thở dài, hỏi;
- Không phải ta đây vẫn luôn phòng bị sao?
Triệu Tinh Yến kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
Lý Kỳ lắc đầu cười khổ một tiếng, hỏi:
- Muội nghĩ rằng ta và muội nên làm như thế nào?
Triệu Tinh Yến lắc đầu bảo:
- Loại sự tình này đã tồn tại từ xưa đến nay rồi, nhưng còn không có người nào có biện pháp có thể giải quyết tốt được, bằng không cũng sẽ không nói rằng gần vua như gần cọp, chẳng lẽ huynh có biện pháp giải quyết sao?
Lý Kỳ nói:
- Quy chế.
- Quy chế?
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Chỉ có một bộ quy chế hoàn thiện mới có thể ngăn chặn được loại hiện tượng này, đứng từ một góc độ đến phân tích quyền lực, thì quyền lực có thể sáng lập ra trật tự, hoặc là nói có thể thay đổi trật tự, loại quyền lực này bình thường đều nằm trong tay Hoàng đế, một khi có ai đó có năng lực sáng tạo ra trật tự mới, như vậy thì có thể nói rằng đã uy hiếp được Hoàng đế rồi, cho nên Hoàng đế chắc chắn sẽ không khiến cho loại uy hiếp này tồn tại, muội rất ít khi nhìn thấy Hoàng đế giết chết một ít quan lại nhỏ đi, đó là bởi vì bọn họ không có năng lực sáng tạo ra trật tự. Quyền lực có thể sáng lập ra trật tự, ngược lại, trật tự cũng có thể hạn chế được quyền lực, một bộ quy chế hoàn thiện sẽ có thể làm được điều đó.
- Muội nghĩ một chút xem, khi có một bộ quy chế hoàn thiện, những mệnh quan triều đình như chúng ta chỉ cần làm việc dựa theo điều lệ là được, không cần thay đổi gì cả, lại càng không đến mức thiếu người nào đấy thì không làm được, rất nhiều người đều có thể đảm nhiệm, nếu như quy chế không hoàn thiện, như vậy thì nhất định định phải dùng một số người riêng biệt để bù lại điểm này, muốn quản lý tốt triều chình, nhất định phải có một bộ quy chế hoàn thiện, thì Hoàng đế mới có thể làm được thành thạo, không cần cho các đại thần quá nhiều quyền lực nữa.
*****
Triệu Tinh Yến trầm ngâm nửa ngày, gật đầu nói:
- Huynh nói cũng có chút đạo lý, nhưng là muốn co một bộ quy chế hoàn thiện là điều nói dễ hơn làm nha.
Lý Kỳ nói:
- Nhưng nếu như muội không cố gắng, vậy thì khẳng định sẽ không có.
Triệu Tinh Yến cười hỏi:
- Huynh chỉ chính là Tư Pháp viện cùng Lập Pháp viện sao?
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Muội đều nghe nói rồi hả.
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Hiện giờ trên phố lớn ngõ nhỏ đều đang bàn luận về việc này, muội có thể không biết được sao?
Lý Kỳ cười hỏi:
- Vậy muội cảm thấy ta xử lý việc này như thế nào?
Triệu Tinh Yến cười nói:
- Huynh hỏi như vậy, đơn giản chính là muốn muội khen ngợi huynh thôi.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Chỉ muội hiểu ta thôi, phu nhân.
- Chẳng lẽ còn thiếu người khen huynh sao?
Yến Phúc trợn mắt, thật là bất đắc dĩ.
Lý Kỳ nói:
- Cái này không giống nhau, người khác khen ta thì trên cơ bản đều bị ta loại bỏ hết, nếu như được muội khen vài câu, phu quân ta nhất định sẽ phi thường vui vẻ đấy.
Triệu Tinh Yến có chút khó có thể mở miệng hỏi:
- Hiện tại muội lại khen huynh, có thể hay không có vẻ có chút dối trá?
- Sao thế được.
Lý Kỳ lập tức nói.
Triệu Tinh Yến nhìn vẻ mặt bức thiết của Lý Kỳ, cười khúc khích, lập tức ho nhẹ một tiếng, chân thành nói:
- Nước cờ này đi đích xác rất hay, huynh chỉ tổn hại ích lợi của Tần Cối thôi đã có thể đi bước đầu tiên lấy pháp luật trị quốc, Đại Tống ta cũng được lợi vì việc này, mà trong tay Tam ca của muội cung nhiều hơn một thanh thần binh lợi khí, cũng từ trong đó đạt được không ít lợi ích. Càng thêm không cần nói là Vương Trọng Lăng bởi vậy mà giữ được tính mạng không lo, đương nhiên, trọng yếu nhất là huynh đã cho Tần Cối một bài học, lấy lại được mặt mũi, một chiêu này của huynh cao minh hơn so với Tần Cối.
Lý Kỳ nghe vậy liên tục vò đầu:
- Tuy rằng muội nói những câu này đều là thật, nhưng mà nghe thật đúng là khá dối trá đấy.
Triệu Tinh Yến trợn mắt nói:
- Huynh người này còn thật khó hầu hạ đấy, là huynh muốn ta nói, nói rồi huynh lại cảm thấy dối trá.
Lý Kỳ cười ha ha nói:
- Kỳ thật muội hẳn là nên bắt lấy trọng điểm để nói, nếu để cho muội làm người phát ngôn, nhất định là thất bại đấy.
- Trọng điểm gì?
- Chính là ta nha.
Lý Kỳ nói:
- Muội hẳn là nên nói như này, khụ khụ, Phu quân ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, văn thành vũ đức, lên trời xuống đất, không gì không làm được, thiên thu vạn thế, nhất thống --- nhất thống ---.
Nói đến tận đây, thế nhưng dừng lại, Triệu Tinh Yến mím môi cười bảo:
- Nhất thống cái gì, huynh ngược lại tiếp tục nói đi chứ.
Lý Kỳ nhẫn nhịn nửa ngày, nói:
- Một thùng mì tôm.
Triệu Tinh Yến phì cười một tiếng, cười ha ha bảo:
- Chí hướng của huynh thật đúng là lớn quá nhỉ.
Lý Kỳ mặt không đổi sắc nói:
- Muội cũng chớ có xem thường một thùng mì tôm này, trong đó bao hàm nhiều thâm ý lắm đấy, đây cũng là nguyên nhân mấu chốt mà ta có thể sống tới bây giờ đấy, Tam ca của muội không thích thần tử có chí hướng quá lớn đâu, mì tôm là đủ rồi.
Triệu Tinh Yến cười mà không nói, bây giờ còn chưa phải thời điểm để nói về đề tài này, ngược lại nàng nghiêm mặt nói:
- Ai cũng biết rằng lần này Tần Cối ngã một cú lớn, nếu như y không làm được chút việc vậy thì mặt mũi của y coi như mất hết rồi.
Lý Kỳ nói:
- Điều này ta biết, cũng không chỉ có một người đã nói với ta như thế, nhưng gần nhất y cũng không có động tác gì, chờ đến khi ăn tết xong ta sẽ so chiêu với y, không vội, không vội.
Nói xong hắn đột nhiên giơ tay ôm lấy eo nhỏ của Triệu Tinh Yến, kéo đi qua.
Triệu Tinh Yến cực kỳ kinh hoảng, tựa đầu rúc mặt vào, hỏi:
- Huynh muốn làm gì?
Lý Kỳ cười hì hì nói:
- Hiện giờ Tam ca của muội đã gật đầu rồi, vậy thì muội có thể an tâm làm thê tử của ta rồi đó.
Sắc mặt của Triệu Tinh Yến hiện ra sự e lệ, run giọng hỏi:
- Thì --- thì tính sao?
Lý Kỳ mở to hai mắt nói:
- Thì tính sao á? Đương nhiên là theo ta về nhà mừng năm mới chứ sao.
Triệu Tinh Yến bày ra vẻ mặt xin lỗi:
- Thật xin lỗi, năm nay muội muốn về nhà cùng người nhà đón năm mới.
Lý Kỳ sửng sốt, gật đầu bảo:
- Đây là điều nên làm, nên như thế, phải đặt chữ hiếu lên trước.
Triệu Tinh Yến khẽ mỉm cười, lấy đó làm lời cảm ơn, lại hỏi:
- Hiện giờ huynh có thể buông lỏng ra rồi sao?
- A?
Lý Kỳ chẳng những không có buông ra, ngược lại nhẹ nhàng kéo một cái, ôm Triệu Tinh Yến qua, lại hôn xuống môi của nàng, Triệu Tinh Yến làm sao dự đoán được tên nhãi này sẽ dám hôn mỗi nàng ngay giữa ban ngày ban mặt thế này, nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như ánh sáng mặt trời vậy, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, nàng căm tức nhìn Lý Kỳ, hỏi:
- Huynh có buông ra hay không?
Lý Kỳ da mặt rất dày nói:
- Để ôm một lúc nữa đã.
Triệu Tinh Yến biết rằng nói nhiều hơn nữa với tên nhãi này cũng vô dụng, nhẹ nhàng uốn éo, đã giãy ra luôn được rồi.
Lý Kỳ trong tay không còn người nữa, cũng cảm thấy tràn đầy bất đắc dĩ, nghĩ thầm rằng, không biết Mã Kiều có biết dùng Long trảo thủ hay không, cái này ngược lại là có thể học một ít.
Triệu Tinh Yến lại nói:
- Tuy nhiên huynh có thể bảo Thập Nương về nhà mừng năm mới với huynh.
Lý Kỳ nói:
- Ta đương nhiên biết thế rồi, kỳ thật ta ban đầu vốn định để ngày mai đến đón bọn muội đấy, nào biết Tam ca của muội hôm nay lại kéo ta đến đây, đợi ăn cơm xong ta sẽ bảo Thập Nương về nhà mừng năm mới với ta.
Nhắc đến ăn cơm, tự nhiên là do Lý Kỳ xuống bếp rồi, đối với tài nấu nướng của Lý Kỳ, mặc dù là Quái Cửu Lang cũng không có chút năng lực chống cự nào hết, mấy người giống như mọi khi gió cuốn mây tan ăn hết sạch mấy món đồ ăn gia đình do Lý Kỳ làm ra, thoải mái hưởng thụ khó tả thành lời được.
Một quan to nhất phẩm như Lý Kỳ lại tự mình xuống bếp, cũng đã phi thường khó lường rồi, việc rửa chén tự nhiên sẽ không giao cho hắn, Doãn thị rất tự giác cầm hết bát đũa đi, Thẩm Văn cũng đi theo hỗ trợ.
Mà Quái Cửu Lang sau khi ăn no nê thì chạy vào phòng bên trong ngủ trưa.
Về phần Triệu Tinh Yến cũng đi trở về nhà.
Cơ hội tới.
Lý Kỳ lặng lẽ vào trong nội đường, thấy Lưu Vân Hi ngồi một mình trầm tư bên lò sưởi, Lý sư phó tay chân nhẹ nhàng tới gần, cười hì hì hỏi:
- Thập Nương, đang nghĩ gì đấy? Có phải là nghĩ về ta không vậy.
Lưu Vân Hi ngẩn ra, nói:
- Muội đang nghĩ về heo.
- Ách...
Lý Kỳ nhất thời toát ra một đầu mồ hôi lạnh, buồn bực nói:
- Này --- muội không cần phải chế giễu ta thế đi.
Lưu Vân Hi cũng rất chân thành nói:
- Chế nhạo gì huynh chứ? Muội đích thật là đang nghĩ về con heo mẹ vừa được khâu xong kia mà.
Thật sự là càng nói càng thương tâm a. Lý Kỳ phi thường bất đắc dĩ nói:
- Nghĩ heo thì nghĩ heo vậy.
Nói xong hắn lại đặt mông ngồi xuống cạnh Lưu Vân Hi, cười ha ha bảo:
- Thập Nương, hiện giờ đã tới một bước mấu chốt nhất của quá trình thử kết hôn của chúng ta.
Lưu Vân Hi nghe vậy cau mày, nghĩ thầm, hóa ra huynh ấy vẫn còn đang thử cảm giác với ta, ta còn tưởng rằng ---. Nghĩ đến đây, thần sắc của nàng biến thành vô cùng thương tâm, không muốn nói chuyện nhiều, chỉ ừ một tiếng đáp lại.
Sao lại thế nào? Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Lưu Vân Hi, chốc lát sau, hắn tức khắc tỉnh ngộ lại, chết tiệt, ta lại nói sai, thế này làm thế nào xử lý tốt được đây. Trầm ngâm một lát, hắn ra vẻ không phát hiện, tiếp tục nói:
- Thời điểm ở Nam Ngô đã chứng minh chúng ta làm vợ chồng hoàn toàn không có vấn đề gì, còn kém nước sữa hòa nhau nữa thôi, nhưng muội cũng biết, sau lưng ta còn có một gia đình lớn, trong nhà còn có rất nhiều thành viên, việc này không phải một mình ta có thể làm chủ được, muội chưa dung nhập vào gia đình lớn này, nên vẫn chưa biết được bao nhiêu về nó cả, vừa lúc lập tức sắp bước sang năm mới rồi, muội hãy cùng ta về nhà đón năm mới, đi đến một bước cuối cùng của quá trình sống thử này, không biết ý tứ của muội thế nào?
Lưu Vân Hi nghe vậy kinh ngạc không nói.
Lý Kỳ cẩn thận liếc nhìn nàng một cái, cẩn thận nói:
- Muội sẽ không trách ta rất đường đột đi, kỳ thật ta đã phi thường uyển chuyển rồi đấy, muội xem ta đều mượn cả vấn để sống thử để thuyết phục muội theo ta về nhà đón năm mới đấy.
Lưu Vân Hi chợt ngẩn ra, hỏi:
- Mượn --- mượn? Có ý tứ gì?
Lý Kỳ nói:
- Đương nhiên a, muội cũng biết, ta là người khá ngại ngùng, việc như này nói thẳng ra cũng không tốt lắm, nếu chẳng may bị cự tuyệt vậy thì mất mặt lắm nha, vì vậy ta đã nghĩ đến dùng chuyện kết hôn để thuyết phục muội về nhà đón năm mới với ta, không ngờ rằng muội vẫn cứ tức giận, thật sự là thất bại.
Nói xong hắn lại thở dài.
Lưu Vân Hi vội nói:
- Ai --- ai nói muội tức giận chứ.
Thập Nương đơn thuần sao có thể là đối thủ của Lý sư phó cáo già được.
Lý Kỳ nói:
- Vừa rồi muội rõ ràng đã tức giận, thôi đi, nếu muội không muốn, ta đây sẽ không miễn cưỡng, muội cũng biết, ta là người phi thường tôn trọng muội đấy.
Lưu Vân Hi hoàn toàn luống cuống, vội nói:
- Muội --- muội không có nói là không nguyện ý, muội ---.
Trong mắt Lý Kỳ mang theo ý cười hỏi:
- Muội cái gì?
Lưu Vân Hi liếc nhìn Lý Kỳ, ngượng ngùng nói:
- Kỳ thật muội cũng muốn về nhà đón năm mới với huynh nha.
Lý Kỳ mừng rỡ, vỗ tay một cái:
- Tốt lắm, muội mau thu dọn đồ đạc đi, rồi trở về cùng ta.
Lưu Vân Hi lắc đầu nói:
- Bây giờ còn chưa được, muội còn phải chăm sóc cho con heo mẹ kia nữa.
Lý Kỳ ghen tuông nói:
- Đến tột cùng là heo quan trọng hay ta quan trọng a.
Lưu Vân Hi rất tổn thương người ta nói:
- Nhưng mà heo bị khâu, huynh thì không a.
- ...!
← Hồi 1346 | Hồi 1348 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác