Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1284

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1284: Nhân triều trước, quả triều nay
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Từ sau khi thông tin đất đai quốc hữu hóa được lan truyền ra, người dân của Thăng Long phủ hoang mang vô cùng. Họ còn quá thuần phác, thoáng chốc căn bản phản ứng không kịp được. Ý niệm đầu tiên trong lòng họ chính là triều đình không thu đất của họ, nhưng họ cũng không ngờ đất canh tác của họ có cái cây ngọn cỏ là thuộc về họ ....

Nhưng, gấp nhất không phải là họ, mà là những địa chủ đó.

Mặc dù những quan binh đó đều vô cùng khách khí, mời họ trở về hỗ trợ điều tra. Nhưng vấn đề là từ khi họ vừa tới nha phủ, đã bị gạt ở bên trong, ngay cả nửa bóng dáng quan lại cũng không nhìn thấy.

Thời gian trôi đi liên tiếp hai ngày, họ cả ngày ở đây kêu oan, kêu muốn gặp Lý Kỳ, ai nấy trong lòng đều lao lực quá độ, cổ họng cũng đã khàn đi, thật sự là rất đáng thương.

Có câu nói nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Những người dân này thấy quan phủ đưa toàn bộ những địa chủ này vào nha phủ, một số người dân đã từng bị những quan phủ này ức hiếp quá đang cũng lần lượt ném đá theo mưa, chạy tới nha phủ kiện họ. Chuyện này còn tốt, tội chứng của họ thật sự là đã tăng lên gấp bội. Tay của những tên văn lại đó đều đã tê rần rồi.

Sau khi Triệu Tinh Yến biết được tình hình này, thầm nói một tiếng hỏng rồi, lập tức đi tới nơi ở của Lý Kỳ. Vừa gặp Lý Kỳ, liền nói:

- Về chuyện của địa chủ hiện nay, bên ngoài càng gây càng lớn.

Lý Kỳ cười nói:

- Chuyện này ta cũng biết rồi, muội xem, những chuyện này chính là cáo trạng của những người dân đó trình lên.

Trong lúc nói chuyện, tay hắn chỉ về đống trúc thư dày cộp trên bàn.

Do vì Nam Ngô hiện giờ còn khá lạc hậu, giấy rất đắt. Mặc dù là cơ cấu triều đình, vẫn còn hơn phân nửa là dùng trúc thư làm việc.

Vậy huynh còn cười được sao? Triệu Tinh Yến liền nói:

- Huynh thật sự định nhân cơ hội này muốn tiêu diệt những địa chủ đó?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Nếu có thể tiêu diệt được, ta sớm đã tiêu diệt rồi. Vấn đề là bây giờ không thể tiêu diệt được, nguyên nhân trong đó muội có lẽ cũng đã hiểu rồi. Những địa chủ này có lẽ đều vô cùng có thế lực, mặc dù Thăng Long phủ đã hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chúng ta rồi, chút thế lực này của họ căn bản không đủ, nhưng những nơi khác còn có không ít địa chủ.

Nếu trong chiến tranh giết chết họ, vậy thì sẽ chẳng có người nào đi chú ý, chúng ta cũng có lý do để giải vây. Nhưng Lý Thị đều đã đầu hàng rồi, chúng ta còn đại khai sát giới, điều này sẽ ảnh hưởng vô cùng xấu tới uy tín của triều đình. Địa chủ những nơi khác sau khi biết tin này, chắc chắn sẽ vô cùng sợ hãi. Tới khi đó họ khó tránh khỏi tình trạng thỏ không ba huyệt. Nói không chừng còn có thể chiếm núi làm vương, họ có tiền có người. dù đều rất hữu hạn, nhưng đều đoàn kết với nhau để chống lại chúng ta. Xử lý đó cũng tương đối phức tạp. Nếu như vậy, chúng ta cũng có thể không bị tổn thất.

- Chuyện này ta biết, ta chính là vì chuyện này mà tới.

Triệu Tinh Yến âu sầu nói:

- Hiện giờ có không ít người dân lên phố dâng cáo trạng. Nếu huynh tha cho những địa chủ đó như vậy, làm thế nào để trả lại công đạo cho những người dân đó? Tới khi đó theo pháp trị quốc mà huynh đều xương sẽ trở thành chuyện nực cười nhất thiên hạ. Huynh đây là chẳng phải là tự đào mồ chôn mình sao?

Lý Kỳ bật cười ha hả, nói:

- Chuyện này muội yên tâm đi, sơn nhân tất có diệu kế.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ rõ ràng là không muốn nói nhiều, nói:

- Được rồi, hôm qua ta đã đi gặp những địa chủ đó rồi. Tới khi đó muội ở bên bên đứng xem kịch hay là được rồi.

......

Đang lúc những địa chủ đó sắp bỏ chạy rồi, Lý Kỳ bỗng nhiên muốn gặp họ.

Trong gian phòng là các loại nước mắt!

Con mẹ nó đây thật sự là không dễ dàng gì.

Những địa chủ này đều sắp cảm tạ tổ tiên tám đời Lý Kỳ rồi. Họ cũng không nghĩ ra được là ai đã bắt họ tới đây.

Mặc dù ở đây có trăm tám mươi địa chủ, nhưng cũng may Lý Kỳ lại đang tiếp kiến họ trong hoàng cung, đủ để dung nạp nhiều người như vậy.

Tuyệt đại đa số trong số đó đều là lần đầu tiên tới hoàng cung, khắp nơi đều là binh lính canh gác. Ánh đao sáng loáng đâm vào mắt họ, cúi đầu, sợ hãi, tim đập liên hồi.

Sau khi những người xung quanh tới đại điện, hai bên cạnh đứng hai hàng hộ vệ, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng. Còn phía trên thì ngồi năm người, trong đó có ba người quen nhau, chính là Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị, Lưu Khánh Thanh. Đây đều là gương mặt cũ.

Ngoài ra còn có hai người trẻ tuổi. Một người trong đó còn ngồi vốn là trên ghế rồng của Hoàng đế họ ngồi. Họ biết người này chắc chắn chính là Xu Mật Sứ Đại Tống đại danh đỉnh đỉnh kia, không khỏi đều liếc khóe mắt nhìn lén, đánh giá Xu Mật Sứ này, chỉ thấy người này mi thanh mày tú, nụ cười trên khóe miệng dường như chính là bẩm sinh vậy, thoạt nhìn chính là người vô hại.

Nói thật, khuôn mặt Lý Kỳ thật sự quá thân thiện và hấp dẫn. Điều này có lẽ là có liên quan tới xuất thân thương nhân của hắn. Thương nhân nào chẳng ngày ngày mỉm cười đón khách. Nếu thương nhân nào có khuôn mặt như Dương Tái Hưng, dù chỉ số thông minh có cao tới đâu, chắc chắn sẽ phá sản. Xét từ phương diện nào đó có thể nói, khuôn mặt này của Lý Kỳ quá là có tính lừa gạt rồi.

Nhưng hiện tại Lý Kỳ lại không phải là cố ý tươi cười để chống đỡ. Thực sự là hắn đã thấy những địa chủ này tóc tai bù xù, tinh thần tiều tụy, thật là buồn cười.

Những địa chủ này đều có chút quá câu nệ, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất cũng đều quên mất.

- Đây chính là Xu Mật Sứ, các ngươi còn không mau hành lễ đi.

Trương Bá Ngọc thấy mọi người đều ngây ra, nhíu mày, trầm giọng quát.

Đám địa chủ đáng thương vừa mới tỉnh ngộ, liền hành lễ nói:

- Thảo dân bái kiến Xu Mật Sứ.

Họ lúc này đều có thể là người bị tình nghi, ta thì không thể thấy sắc mặt họ quá tốt, Lý Kỳ thu lại mấy phần ý cười, khiển trách:

- Các ngươi thật sự là đáng giận vô cùng. Cái mông này của ta còn chưa ngồi nóng, các ngươi đã thêm nhiều phiền phức như vậy, ta thật sự hận là không giết chết các ngươi chút.

Nói xong, hắn cầm cáo trạng trên bàn lên quẳng xuống, hoa la hoa la đầy dưới mặt đất, nói:

- Về chuyện này các ngươi còn gì để nói?

Những người đó thấy mà như không thây gì, liền quỳ xuống, kêu khóc:

- Xu Mật Sứ oan cho ta quá! Oan uổng quá!

- Xu Mật Sứ minh xét, thảo dân thực sự không có cướp cháu gái của Trần Lão Hán, là ... là Trần Lão Hán lão ta muốn cháu của lão ta đưa cho thảo dân.

- Xu Mật Sứ, thảo dân cũng không có chiếm đoạt đất đai của Lão Hoàng gia đó, là nhà họ nợ tiền thảo dân, đây là dùng để trả nợ.

- Xu Mật Sứ, thảo dân mới là oan uổng. Thảo dân cũng không quen muội phu của vợ của đệ đệ của vợ thảo dân.

........

Những địa chủ này vừa nghe thấy Lý Kỳ hận là không sớm giết chết họ, sợ tới mức tranh nhau kẻ trước người sau kêu oan. Phương thức là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, họ có tiền như vậy đều không bắt đầu hưởng thụ, làm sao muốn chết được.

Lý Kỳ tức giận quát:

- Ngươi ở đây ồn ào chuyện gì chứ? Biến nơi đây thành cái chợ à? Có tin một mình ta cũng tặng các ngươi 50 đại bản không?

Hắn còn chưa nói dứt lời, thoáng chốc đã im lặng trở lại, ai cũng không muốn thử hương vị của 50 đại bản kia. Nhưng họ cũng không muốn từ bỏ, mở to đôi mắt đẫm lễ, bộ dạng đáng thương, "Thâm tình chân thành" nhìn Lý Kỳ.

*****

- Đừng có nhìn ta như vậy, bổn quan chỉ là làm việc theo pháp luật. Nếu các ngươi thực sự oan uổng, ta đương nhiên không thể mời các ngươi tới uống trà. Các ngươi thật sự khiến ta nhàn nhã không có việc để làm, lôi các ngươi ra để đùa giỡn. Bổn quan bây giờ cả ngày bận rộn ngay cả đi ỉa cũng không có thời gian, nếu không phải nghe thấy cả ngươi cả ngày ở trong nhà lao hô quỷ gọi quỷ, làm phiền các phạm nhân khác nghỉ ngơi. Ta e là còn phải hai ngày nữa mới có thời gian rảnh để gặp các ngươi. Nếu các ngươi lại muốn đùa giỡn với ta, vậy thì chờ tháng sau ta xong việc rồi, chúng ta sẽ từ từ mà nói.

Những địa chủ đó may mắn mấy ngày này của mình đã tích đủ dũng khí để ở đó gọi ma gọi quỷ. Nếu không Lý Kỳ tới ngày tháng năm nào mới có thể gặp họ. Nhưng ai cũng không dám nhiều lời, họ không muốn trở về phòng giam nữa.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Ta làm quan lâu như vậy còn thật sự chưa thấy loại tội phạm nào không kêu oan uổng. Nếu chỉ dựa vào hai câu oan uổng cũng đủ để chứng minh tất cả, đó còn cần bổn quan làm gì? Thật sự là buồn cười, trước tiên các ngươi tìm tội chứng của mình, suy nghĩ kỹ lại, xem xét kỹ lại, sau đó lại kêu oan với bổn quan. Nhưng ta cũng nhắc nhở các ngươi, nói dối trên đại điện, đó có lẽ là tội càng tăng thêm.

Nửa câu sau cùng này, đã dọa những địa chủ đó run hết cả người lên, suýt nữa đã không thể khống chế nổi.

Kỳ thực Lý Kỳ cũng chính là tùy tiện mà nói, không ngờ lại có sức uy hiếp lớn đến vậy. Quan trọng vẫn là vì hắn là từ hậu thế tới, không hiểu tâm lý của kẻ hạ nhân. Đừng nói họ, e là chút quan nhỏ ở trên đại điện này, đó hoàn toàn có thể đã sắp không thể khống chế được.

Đại điện hoàng cung này đối với người dân mà nói, đó tuyệt đối là thần thánh không thể xâm phạm được.

Nghe thấy âm thanh sột sột soạt soạt, những địa chủ đó quỳ rạp dưới mặt đất bắt đầ tìm tội trạng của mình. Không bao lâu sau, đại đa số mọi người đã tìm ra được tội chứng của mình, thấy hai tay mình bắt đầu run lên.

Lát sau, trên đại điện này đã nghe thấy tiếng trúc thư run rẩy.

Lý Kỳ thấy mà suýt chút nữa bật cười thành tiếng, chút can đảm này của các ngươi cũng dám chơi những trò này với lão tử, đúng là mắt chó đui mù rồi.

Hồi lâu sau, Lý Kỳ thấy họ ai nấy đều vẫn cầm tội chứng của mình, không dám buông xuống, nét mặt ngây ra, trong lòng thầm nghĩ sao họ còn chưa xem xong chứ? Không phải là cố ý kéo dài thời gian đấy chứ? Ho nhẹ một tiếng, nói:

- Xem xong chưa? Bổn quan có oan uổng các ngươi không?

Mặc dù giọng của hắn không lớn, nhưng đối với những địa chủ này mà nói, lại giống như tiếng chuông chế chóc. Không ít người quỳ dưới đất nói:

- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!

Họ đều là đại địa chủ của Thăng Long phủ. Nếu ngươi nói họ không lừa dối người dân, sao có thể chứ?

Nhanh như vậy đã gục hết xuống rồi, ta đây vẫn còn chưa bắt đầu mà. Lý Kỳ ngoài miệng vẫn mỉm cười, hơi có chút khinh miệt nói:

- Tha mạng? Nếu hôm nay ta tha mạng cho các ngươi, vậy thì thiên hạ này còn có vương pháp gì chứ?

Lời vừa nói ra, có mấy người sợ tới mức tái mặt đi.

Triệu Tinh Yến cũng không có cảm giác nghi ngờ về chuyện này. Nếu ngươi không định giết chết họ, lại nói chết như vậy, chờ xem lát nữa ngươi sẽ viên hồi thế nào?

Ngang cũng là chết, dọc cũng chết, nói gì cũng phải đọ sức như vậy! Chỉ nghe một người cao giọng nói:

- Đại nhân, cho dù như vậy, nhưng đây là chúng ta có lỗi với triều đình, là con dân Đại Tống, chúng ta vẫn luôn cẩn thận giữ đúng bổn phận, từ trước tới giờ chưa từng làm bất kỳ việc gì phi pháp. Không biết đại nhân là đại diện quan viên triều nào tới trừng phạt chúng ta?

- Tội phạm to gan, dám nói những lời lẽ lỗ mạng như vậy với Xu Mật Sứ. Người đâu, lôi ra chém cho ta.

Trương Bá Ngọc bỗng nhiên đứng lên, chỉ tay nói với người đó, đây là không thể hiện lòng trung thành, càng chờ tới khi nào?

Lý Kỳ với vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Bá Ngọc, dường như đang nói người ta nói là ngươi, lão già ngươi sao phải kích động như vậy?

Không thể không nói, dù lời nói này đại nghịch bất đạo. Nhưng lại vô cùng có lý, bây giờ Thăng Long phủ này có lẽ là địa bàn của Đại Tống. Họ đương nhiên đã trở thành con dân Đại Tống. Ngươi lấy tội trạng của quan phủ Nam Ngô còn sót lại để chứng nhận con dân Đại Tống. Đó vọi là cái gì?

Vì vậy có thể thấy, những người này vẫn có chút thủ đoạn. Chí ít đầu óc suy nghĩ khá nhanh, nhưng họ lại có chút thủ đoạn, dù sao cũng vẫn là một người dân, không có chút thực quyền nào. Dân đấu với quan, đó hầu như là thiệt thòi, cho nên dù Lý Kỳ có oan uổng hay không, suy nghĩ đầu tiên của họ chắc chắn là xin tha mạng, không muốn chính diện cân bằng, chỉ là hiện giờ họ đã bị ép vào đường cùng rồi, nếu không phản kháng tiếp, như vậy thì tất cả đều xong rồi.

Những địa chủ đó lần lượt ủng họ lời nói của người đó vừa rồi, với lý do này, đánh trả mãnh liệt Lý Kỳ, thể hiện nếu dùng nó để luận tội, họ tuyệt đối không phục.

Tình hình dường như có chút không thể kiểm soát được.

Trương Bá Ngọc, Lưu Khánh Thanh muốn kêu họ câm miệng lại, nhưng lại bị Lý Kỳ ngăn cản.

Lý Kỳ đã nhìn đám địa chủ kích động đó, ý cười ở khóe miệng lại phát ra kịch liệt hơn.

Lát sau, Lý Kỳ mới lên tiếng:

- Những người này các ngươi thật là xảo quyệt, thần cũng là các ngươi, quỷ cũng là các ngươi.

Chúng ta xảo quyệt? So với ngươi, người nào trong chúng ta không phải là đại thiện nhân. Những địa chủ đó căm giận bất bình, nhưng giận mà không dám nói gì, lật lượt nhìn Lý Kỳ bằng ánh mắt không phục.

Lý Kỳ bỗng nhiên chuyển đề ta, cười nói:

- Nhưng không thể không nói một câu, ngươi nói thật sự là rất có lý. Ta thực sự không nên lấy tội trạng triều trước để định tội các ngươi. Chuyện này có mất công bằng, nhưng ta cũng có một vấn đề muốn hỏi các ngươi. Các ngươi lấy khế đất của triều trước bá chiếm đất đai của Đại Tống ta có đạo lý thế nào?

Phấn khích!

Xinh đẹp!

Triệu Tinh Yến, Trương Bá Ngọc nghe thấy câu nói này của Lý Kỳ, trong lòng đều không kìm nổi trầm trồ khen ngợi.

Lời nói này thật sự quá tuyệt, hoàn mỹ đi kèm.

Họ vừa mới bắt đầu còn đang ấm ức, khẩu khí của Lý Kỳ cứng rắn như vậy, sau này sao có thể hồi hồn lại được? Chưa từng nghĩ tới, Lý Kỳ sớm đã xem như lời đó của hắn có một lỗ hổng chí mạng. Rõ ràng hắn cũng đã đoán được những địa chủ này khi bị ép vào đường cùng, nhất định sẽ lấy đi lỗ hổng này để phản bác.

Đây cũng chính là vì sao ngày từ đầu Lý Kỳ đã cứng rắn như vậy. Đó chính là vì hắn cần phải ép những địa chủ này vào đường cùng, để họ phải đập nồi dìm thuyền một lần.

Chỉ cần những địa chủ đó nói ra những lời này làm lý do, như vậy là đang bằng lòng chịu thiệt bởi Lý Kỳ.

Lần này, đám người Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị đã hoàn toàn vui lòng phục tùng Lý Kỳ rồi, đối với việc nắm bắt tính người thực sự là chính xác vô cùng.

Về phần Triệu Tinh Yến, phần lớn là ái mộ.

Biểu hiện trên mặt của những địa chủ đó, tuyệt đối có thể xem như là một màn kịch vui có thể vượt qua bộ phim truyền hình của các bạn học, thấy thật sự khiến người ta cảm thấy buồn cười, hơn nữa là muốn cười lớn.

Thật sự là quá bựa rồi.

Trong đại điện, là một màn tĩnh lặng.

Yên tĩnh khiến người ta sợ hãi và buồn cười.

Các địa chủ trừng mắt nhìn, miệng hé mở, ngơ ngác nhìn Lý Kỳ, rất khó tưởng tượng những lão già đó cũng có thể như vậy.

Lý Kỳ cũng không lên tiếng, chính là đang nhìn cùng bọn họ.

Hồi lâu sau, một số người lặng lẽ cúi đầu thấp xuống. Lát sau, tất cả mọi người đều cúi đầu xuống.

Làm sao bây giờ?

Những địa chủ đó vắt óc suy nghĩ. Mặc dù bọn họ ai nấy đều khá xảo quyệt, nhưng không thể nghĩ ra được phương sách ứng phó. Bởi vì lý luận này có lẽ là họ tự dưa ra. Hơn nữa còn nói leng keng như vậy có lực, tìm vô số lý do để ủng hộ luận điểm này.

Lúc này cũng tốt, chiêu này của Lý Kỳ mượn lực đẩy lực, khiến cho tất cả bọn họ đều ngất xỉu rồi.

Lát sau, Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Kỳ thực con người ta vô cùng dân chủ, những người quen ta đều biết ta có một thói quen tốt, chính là thích tiếp thu ý kiến của quần chúng. Thậm chí rất nhiều vấn đề đều áp dùng phương pháp biểu quyết. Các ngươi cho rằng vì sao ta lại xử lý các ngươi? Ta tuyệt đối là lấy thiểu số để phục tùng đa số.

Triệu Tinh Yến nghe mà muốn bật cười, không khỏi thầm nghĩ, con người này thật sự là đáng yêu quá. Huynh đây chẳng phải là dân chủ. Huynh đây là bắt rùa trong hũ đấy!

Đối với những địa chủ này mà nói, lựa chọn thế nào cũng đều là sai. Nếu các ngươi kiên trì Lý Kỳ không thể dùng tội chứng triều trước để phán tội của các ngươi. Như vậy khế đất tiền triều trong tay các ngươi đương nhiên không thể xem là trên đất của Đại Tống này à!

Nếu họ cảm thấy Lý Kỳ có thể định tội của họ, khế đất có giữ lại, nhưng lệnh có thể không có, chí ít cũng phải ngồi xổm bảy tám năm.

Ngay ở cái tuổi này của họ, lại ngồi xổm bảy tám năm, đi ra không phải là một hảo hán, mà là một chó chết.

Tiền hay mạng!

Điều này dù là ở hậu thế, hay là ở đương thế đều là vấn đề khó lựa chọn nhất.

Trước đây Quái Cửu Lang vì muốn có được đáp án này, còn đặt ra quy củ cổ quái như vậy. Nếu lão ở đây, lão chắc chắn rất vui khi thấy cảnh này.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<