← Hồi 1278 | Hồi 1280 → |
Chẳng lẽ là ta trách lầm hắn sao? Hắn --- hắn hóa ra là một người chính trực thiện lương như vậy?
Đoàn Chính Nghiêm trừng mắt nhìn, vẻ mặt rất ngu ngơ, dường như có chút không thể tin được vào lỗ tai của mình, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc và áy náy, trong cổ họng phát ra một tiếng ú ớ.
Ông ta vốn tưởng rằng Lý Kỳ đều đã tiêu hao hết cân não ở trên người vài người Cao thị, như vậy tiền này nhất định là chẳng phải dễ đòi, ông ta đều đã chuẩn bị tốt một lớp da để bị lột rồi, nghĩ thầm rằng, chỉ cần Lý Kỳ đem đại bộ phận cho ông ta là xong rồi.
Nhưng, ông ta làm sao nghĩ được rằng, thật không ngờ Lý Kỳ lại hào sảng đáp ứng.
Có âm mưu.
Đây là suy nghĩ trong lòng Đoàn Thế Văn, bởi vì y cùng Lý Kỳ đã nhiều lần giao tế lắm rồi, đối với sự tích của Lý Kỳ, y đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác, lời này từ trong miệng người khác nói ra, khả năng y còn sẽ tin tưởng, nhưng là từ trong miệng Lý Kỳ nói ra, đây quả thực là vớ vẩn đến cực điểm, lại lo lắng Đoàn Chính Nghiêm bị hắn lừa gạt tiếp, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ thật sự nguyện ý đem những số tiền kia trả lại cho chúng ta?
Y còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ "Chúng ta", bởi vì cái cách nói vật quy nguyên chủ này rất mờ ảo, quỷ mới biết ngươi nói "Chủ" này là đại biểu cho ai a!
Tiểu dạng! Rất khinh thường người phải không, nhưng ca cũng không chơi cái trò chơi văn tự đấy. Lý Kỳ giả bộ không vui nói: - Đoàn huynh, lời này của ngươi là có ý gì? Tiền này vốn nên la thuộc về các ngươi đấy, không cho các ngươi thì cho ai chứ? Ồ, ta biết rồi, Đoàn huynh là cho rằng ta sẽ tham khoản tiền này đi, ôi, không thể tưởng được ta có ý tốt, không ngờ --- thật sự là rất tổn thương lòng tự ái của ta.
Đoàn Chính Nghiêm căm tức nhìn Đoàn Thế Văn nói: - Thế Văn, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, còn không mau hướng Xu Mật Sứ nhận lỗi.
Chỉ cần hắn có thể đem tiền cho chúng ta, cho dù để cho ta dập đầu với hắn ta cũng nguyện ý a! Đoàn Thế Văn âm thầm cục ta cục tác một câu, chắp tay nói: - Tại hạ dùng từ không suy nghĩ, mạo phạm Xu Mật Sứ, mong rằng Xu Mật Sứ đại nhân đừng chấp tiểu nhân.
Lý Kỳ trực tiếp xem nhẹ mấy lời vô nghĩa này, lại cười ha hả nói: - Ai, khí lượng của ta mặc dù không bằng Đại Lý Vương. Nhưng cũng không phải là phường bụng dạ hẹp hòi, không sao cả, không sao cả.
Dừng một chút, hắn lại nói: - Đại Lý Vương xin yên tâm, tiền này ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi đấy, sẽ không lấy chút nào của các ngươi cả, chỉ là các ngươi cũng biết, trước mắt ta còn có rất nhiều việc phải xử lý, nhất định phải làm từng chuyện từng chuyện một, không mấy ngày nữa, đợi sau khi thế cục Thanh Long Phủ có chút ổn định, ta sẽ tự mình đem tiền đưa đi, không biết ý Đại Lý Vương thấy như thế nào?
- Tốt tốt tốt, vậy làm phiền Xu Mật Sứ rồi.
Lý Kỳ cũng đã nói tới trình độ này rồi, Đoàn Chính Nghiêm tất nhiên cũng không nên nhiều lời thêm nữa.
Lý Kỳ nói: - Nhưng Đại Lý Vương, ta có một câu không biết có nên nói hay không?
Đoàn Chính Nghiêm nói: - Xu Mật Sứ cứ nói đừng ngại.
Lý Kỳ nói: - Một khoản tiền này có bao nhiêu, ta cũng vô cùng rõ ràng, đối với là một loại người mà nói, đây có thể nói là một khoản tiền lớn. Cho dù là nằm ăn cũng đều có thể dùng tới một trăm đời, nhưng đối với một quốc gia mà nói, chút tiền ấy thì chẳng đáng là bao, Đại Lý các ngươi mấy năm gần đây liên tục nội loạn. Vốn là hao tổn rất lớn, hơn nữa lần này đại chiến, bất kể là buôn bán, hay là nông nghiệp, thậm chí là công nghiệp, đều bị tổn thất rất lớn, cho dù Đại Lý Vương đem chút tiền ấy toàn bộ bù vào đi nữa, chỉ sợ cũng sẽ không đáng kể.
Đoàn Chính Nghiêm nghe vậy thì sầu khổ đầy mặt, thở dài: - Xu Mật Sứ nói rất đúng nha, đây cũng là chỗ ta đau đầu nhất.
Triệu Tinh Yến đột nhiên chen lời nói: - Ta nghĩ những thứ tiền này chỉ sợ đều không đến được trong tay dân chúng.
Đoàn Chính Nghiêm kinh ngạc nói: - Quân sư cớ gì nói ra lời ấy?
Triệu Tinh Yến nói:
- Về lần chinh chiến này, ba mươi bảy bộ của Đại Lý các ngươi cũng đã giúp không ít việc, ta tin tưởng bọn họ cũng không phải đều là thiện bối, Đại Lý Vương nếu xử lý không tốt mà nói, chỉ sợ sẽ lại sinh đại loạn, nhưng nếu muốn xử lý tốt, phương diện này lại không thể thiếu thăng quan phát tài. Nói tới đây, nàng lại cười, nói: - Đại Lý Vương chớ trách, ta chỉ là xuất phát từ có ý tốt, chứ không phải là cố ý can thiệp vào chính sự của các ngươi.
- Không không không.
Đoàn Chính Nghiêm liên tục xua tay, nói: - Quân sư chớ nói như vậy, kỳ thật đây cũng là chỗ mà ta luôn lo lắng, ôi, hiện giờ Đại Lý ta vẫn còn đang ở trong một mảnh hỗn loạn, ngẫm lại cũng nhức đầu a.
Lý Kỳ nghiêm mặt nói: - Đại Lý Vương, Đại Tống ta thật vất vả giúp ngươi đoạt lại vương quyền, mục đích chính là muốn dân chúng phía nam có thể có được một hoàn cảnh an bình, ngươi đừng có lại đập phá cho nát hết, nếu mà như vậy, thì thật đã uổng phí tính mạng của bao nhiêu người rồi.
- Điều này ta biết chứ, điều này ta biết chứ. Đoàn Chính Nghiêm gật đầu nói: - Xin các ngươi yên tâm, cho dù ta phải liều mạng cả cái mạng già này, cũng nhất định phải thống trị Đại Lý cho tốt.
Lý Kỳ cười nói: - Vậy là tốt rồi, ta có lòng tin tuyệt đối đối với Đại Lý Vương.
Đoàn Thế Văn đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, không biết Xu Mật Sứ tính toán xử trí mấy vạn thân binh Cao thị kia như thế nào?
Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Ta vốn là đang tính toán đưa trả lại cho các ngươi đấy, chỉ là ---
Đoàn Chính Nghiêm vội vàng nói: - Chỉ là cái gì?
- Ta cũng không giấu diếm các ngươi. Lý Kỳ thở dài, nói: - Chỉ là tướng lĩnh thủ hạ của bọn họ cũng không muốn hàng phục ngươi, nguyên nhân trong đó tin tưởng Đại Lý Vương so với ta thì càng rõ ràng hơn, ta là người công khai vô cùng, chỉ cần các ngươi có thể thuyết phục bọn họ trở về Đại Lý, ta nhất định sẽ không để ý, nhưng thời điểm ta đang khuyên hàng từng đã đồng ý với những tướng lĩnh kia, hết thảy toàn bộ đều theo ý của bọn họ.
Ngụ ý, chính là nếu bọn họ thật sự không muốn, vậy ta cũng không sẽ cưỡng ép đưa bọn họ cho ngươi đưa đi đấy.
Đoàn Thế Văn nói: - Bọn họ vốn là người Đại Lý ta, vậy nên đưa trả lại cho chúng ta.
Triệu Tinh Yến nói: - Cũng không thể nói như vậy, bọn họ đã đầu hàng Đại Tống ta, hơn nữa lúc trước cũng đã nói rõ rồi, nếu chúng ta cưỡng ép đưa bọn họ trở về, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Xu Mật Sứ, thậm chí là danh dự hoàng thượng, đây là chuyện không thể vì một câu nói của các ngươi là có thể giải quyết.
Lý Kỳ thở dài, nói: - Như vậy đi, ta an bài các ngươi song phương gặp mặt, vẫn là do chính các ngươi đi thuyết phục bọn họ, ta thề, ta tuyệt không nhúng tay vào việc này, càng thêm sẽ không cưỡng chế lưu giữ bọn họ lại, chỉ cần bọn họ đáp ứng trở về Đại Lý, ta nhất định để cho bọn họ trở về, nhưng, nếu bọn họ thà chết không đi, ta đây cũng không có cách nào, dù sao ta cũng đã nói trước với bọn họ.
Đoàn Thế Văn thấy Lý Kỳ giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ, hơn nữa hiện giờ tiền còn trong tay hắn, cũng không dám chọc giận, bằng không mà nói khả năng cả người cả của đều mất, kỳ thật cho dù Lý Kỳ không cho bọn họ tiền, bọn họ cũng không thể tránh được, trên thực lực căn bản cũng không phải là cùng một cấp bậc, chỉ có thể thấy dễ thì lấy, liền nói:
- Vậy đa tạ Xu Mật Sứ rồi.
- Đâu có, đâu có, đây đều là việc ta nên làm thôi. Lý Kỳ cười cười, lập tức lên tiếng: - Tốt lắm, hôm nay trước hết đàm đến đây thôi, ta còn có chút việc phải xử lý, Đại Lý Vương ở lại luôn tại chỗ này đi, dù sao chúng ta còn có rất nhiều việc muốn nói đấy.
Lý Kỳ sớm như vậy đã chấm dứt hội đàm, tuyệt không là bởi vì đều đã nói xong rồi, mà bởi vì đàm phán những việc này cũng không phải một ngày có thể hoàn thành, phàm là nói tới chỗ có phân kỳ, song phương nhất định phải đi về thương lượng lại, sau khi quyết định xong xuôi thì lại đến đàm, cho nên không gấp được.
Đoàn Chính Nghiêm nói:
- Ta sẽ không quấy rầy Xu Mật Sứ nữa, ta vẫn là nên hồi doanh thôi, dù sao qua lại một chuyến cũng không có bao xa.
Lý Kỳ thật cũng không có miễn cưỡng, nói: - Vậy cũng tốt, nhưng đêm nay nhị vị nhất định phải ở trong này ăn cơm chiều.
- Vậy Đoàn mỗ liền cung kính không bằng tuân mệnh.
Đoàn Chính Nghiêm lúc này ngược lại cũng không cự tuyệt nữa, lập tức rời đi tới đại điện.
Đoàn Chính Nghiêm vừa đi, Triệu Tinh Yến lại hỏi: - Huynh thật sự tính toán đem những số tiền kia đưa trả cho Đoàn Chính Nghiêm?
Lý Kỳ ha hả nói: - Đương nhiên, nhưng không phải cho cá nhân Đoàn Chính Nghiêm, mà là cho dân chúng một phương này.
Chỉ biết huynh mới không hảo tâm như vậy. Triệu Tinh Yến thoáng gật đầu, nói: - Ta bắt đầu cho rằng huynh sẽ dùng những số tiền tài này để áp chế Đoàn Chính Nghiêm đi vào khuôn khổ.
Lý Kỳ trợn trắng mắt nói: - Ta là người như thế sao?
Loại sự tình này huynh còn làm ít sao. Triệu Tinh Yến nghi ngờ nói:
- Vậy huynh đến tột cùng là tính làm như thế nào chứ?
Lý Kỳ cười nói: - Ta cho tới nay vốn là đều lấy đức thu phục người khác, rất ít đi cầu người khác, bình thường đều là người khác chạy tới cầu ta, ta cũng thích loại phương thức giao lưu này, dùng tiền đi áp chế Đoàn Chính Nghiêm, không hẳn là không thể, có lẽ ông ta sẽ đi vào khuôn khổ, nhưng Đoàn Chính Nghiêm là một nhân tài, ta hy vọng là vui lòng phục tùng, mà không phải là bị buộc bất đắc dĩ thần phục.
Triệu Tinh Yến lắc đầu nói: - Ta xem rất khó, bởi vì bất kể là ai, ở thời điểm đối mặt với ngôi vị Hoàng đế, đều sẽ không dễ dàng buông tha cho.
- Điều này ta đương nhiên biết.
Lý Kỳ cười nói: - Đoàn Chính Nghiêm tuy rằng là một nhân tài, nhưng khuyết thiếu một tia khí phách, nói khó nghe một chút chính là hơi mềm yếu, so sánh ra, Cao Thuận Minh thật sự so với ông ta càng thêm thích hợp làm Hoàng đế, ít nhất Cao Minh Thuận còn có thể áp chế ba mươi bảy bộ, nếu do Đoàn Chính Nghiêm làm quốc quân Đại Lý mà nói, ông ta nhất định không áp chế được ba mươi bảy bộ này.
Triệu Tinh Yến nhíu mày trầm ngâm một lát, nói: - Huynh là muốn chế tạo khó khăn cho Đoàn Chính Nghiêm, khiến ông ta chủ động quy hàng Đại Tống ta?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đúng là như thế. Chính như như lời muội nói, sức hấp dẫn của hoàng quyền thật sự là quá lớn, cho nên hiện giờ mặc kệ ta khuyên như thế nào nói, Đoàn Chính Nghiêm nhất định sẽ cự tuyệt thần phục Đại Tống ta đâu, một khi đã như vậy, ta cần gì phải lãng phí nước miếng cơ chứ, đợi cho ông ta hiểu được nếu thiếu Đại Tống ta, ông ta căn bản vô lực quản lý tốt cục diện rối rắm này, dựa vào tính cách của ông ta, ông ta nhất định sẽ theo đại cục mà suy xét, như vậy xin sự giúp đỡ của Đại Tống ta là biện pháp duy nhất, đến lúc đó ta mới có thể cùng ông ta ngồi xuống thật sự nói về vấn đề này.
Triệu Tinh Yến nói: - Nhưng ta không có bao nhiêu thời gian cùng bọn chúng tiêu hao nữa rồi.
Lý Kỳ ha hả nói: - Yên tâm, rất nhanh Đoàn Chính Nghiêm liền sẽ cảm thấy nửa bước khó đi, không nói hơn, tại chỗ quân chính ông ta cũng không thể chỉnh hợp, không có quân đội ủng hộ, muội nói ông ta có thể ngồi ổn vương vị này sao?
Triệu Tinh Yến hơi sững sờ, cười nói: - Ta biết vì sao huynh lại muốn gặp Ngô Giới trước, rồi mới Đoàn Chính Nghiêm rồi.
Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Không có cách nào, sau khi chúng ta thu phục Nam Ngô, khẳng định phải đi về phía nam phát triển, nếu không hàng phục Đại Lý, đến lúc đó nhất định sẽ sinh ra rất nhiều mâu thuẫn, cùng với như thế, còn không bằng hiện tại liền giải quyết cho xong.
...
...
Lều lớn của Ngô Giới.
Lúc này Ngô Giới ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, hai bên trái phải đều tự ngồi vài tên đại tướng, những đại tướng này một nửa là thủ lĩnh bộ lạc của Đại Lý, còn có một nửa thì là đại tướng lúc trước của Cao thị bên kia, về sau lại quy hàng Ngô Giới.
- Buồn cười, buồn cười, mẹ cha nó là vật gì, dám cưỡi đến trên đầu lão tử, thật sự là tức chết ta mà!
Theo một trận tiếng chửi bậy, một nam nhân trung niên khuôn mặt thô cuồng từ bên ngoài đi vào.
← Hồi 1278 | Hồi 1280 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác