← Hồi 1275 | Hồi 1277 → |
Đây chính là cơ hội để biểu hiện mình a!
Trương Bá Ngọc việc nhân đức không nhường ai nói: - Tuy rằng trước đó Xu Mật Sứ lĩnh đại quân vào thành, cũng không có tạo thành bất luận khủng hoảng gì, cũng không có giết oan một người, điều này làm cho dân chúng Thanh Long Phủ thoáng buông lỏng một hơi, nhưng như thế này vẫn còn không đủ, hiện giờ dân chúng vẫn còn đang trong thấp thỏm lo âu, bọn họ không biết vị trí của mình mình ở Đại Tống đến tột cùng ở cái dạng gì, tuy rằng chỗ ở không có đổi, người bên cạnh không có đổi, nhưng những thay đổi của hôm nay, khẳng định hết thảy bọn họ đều cảm thấy vô cùng mê man.
Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ngươi nói rất đúng, nói tiếp.
Trương Bá Ngọc nói: - Hạ quan nghĩ rằng triều đình hẳn là càng sớm càng tốt truyền đạt xuống một ít mệnh lệnh chính sách trấn an, để đám dân chúng mau chóng rời khỏi sợ hãi, trở về cuộc sống bình thường.
Lý Kỳ nói: - Vậy ngươi có biện pháp nào?
Trương Bá Ngọc nói: - Đất chính là căn bản của dân, hạ quan thấy sao triều đình không từ phương diện này mà bắt tay vào làm. Lúc trước ta --- tiền triều vì kích thích nông nghiệp, cổ vũ chế độ tư hữu thổ địa, và phong ban thưởng thổ địa đối với người xuất thân khoa cử, lúc ban đầu đích xác lấy được hiệu quả rất tốt, nhưng tích lũy tháng ngày, làm cho đất đai bị tư hữu hóa càng ngày càng nghiêm trọng, gần chín phần đất đai trong ngoài Thanh Long Phủ này đều được giữ ở trong tay quan viên và địa chủ, đất đai trong tay dân chúng thì ít ỏi không có mấy, chúng ta đại khái có thể thừa cơ hội này chỉnh đốn thổ địa một lần nữa, đem từng chỗ đất đai bị quan phủ tịch thu trả lại cho dân chúng.
Xem ra bọn họ đều đã được lên lớp nhiều lần rồi nha! Không tồi! Không tồi!
Lý Kỳ sau khi nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng vui mừng, hiển nhiên Trương Bá Ngọc đã hạ không ít khổ công đấy, bằng không như thế nào y vừa lên đến, liền nhắc tới chuyện tổ chức lại đất đai, bởi vì Lý Kỳ bất kể là ở địa khu Lĩnh Nam, hay là Quảng Nguyên Châu đều áp dụng phương án tổ chức lại đất đai, cho nên Trương Bá Ngọc biết rằng Lý Kỳ ở Thanh Long Phủ đồng dạng sẽ cũng sẽ muốn làm một cách này.
Y đoán không lầm, Lý Kỳ đích thật là tính toán tổ chức lại đất đai, bởi vì từ xưa đến nay đất đai và dân tâm chính là cùng một nhịp thở, đây chính là một vũ khí vô cùng trọng yếu trong kho binh khí của Lý Kỳ, không có đạo lý đặt đó mà không dùng.
Mà Lý Kỳ sở dĩ trước tiên để cho bọn họ nói, chính là muốn xem trong bụng bọn họ có bao nhiêu mực nước, để cho nhân viên phía sau an bài, đáp án làm hắn vô cùng hài lòng, cười nói: - Ngươi nói rất hay, nhưng có một chút ngươi vẫn thiếu suy xét rồi, tại sao phải tổ chức lại đất đai, một cái nguyên nhân vô cùng mấu chốt trong đó, chính là tình huống đất đai hiện nay vô cùng hỗn loạn, xuất hiện diện tích ruộng hoang lớn, đây đều là do chiến tranh tạo thành, điều này vừa bất lợi với triều đình quản lý, lại bất lợi với kế sinh nhai của dân chúng, nếu lúc này chúng ta cầm một mảnh khế đất hỗn loạn này phân phát cho dân chúng, thì sẽ chỉ làm tình huống trở nên càng thêm không xong hơn.
Trương Bá Ngọc trầm tư một lát, gật đầu nói: - Xu Mật Sứ lời ấy không sai, hạ quan đích xác là có chút nghĩ đơn giản rồi.
Dương Anh Nhị đột nhiên nói: - Vậy không biết Xu Mật Sứ có kế sách thần kỳ gì?
- Kế sách thần kỳ thì chưa nói tới, nhưng là nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta, chính là sớm đem đất đai thanh tra rõ ràng trước đã. Dừng một chút, Lý Kỳ mới nói: - Mà phương pháp hữu hiệu nhất chính là phá rồi lại lập.
- Phá rồi lại lập?
Trương Bá Ngọc ba người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt đều lóe ra nghi hoặc.
Lý Kỳ cất cao giọng nói: - Đầu tiên ta muốn nói rõ một chút, ta tuyệt không phản đối chế độ tư hữu đất đai, đây là một loại kinh tế tự nhiên, bất kể thay đổi thế nào, đến cuối cùng vẫn là sẽ biến thành chế độ tư hữu đất đai, nhưng căn cứ tình huống hiện tại, chúng ta nhất định phải tìm ra một con đường riêng ngược lại mà đi. Chính như các ngươi mới vừa rồi cũng nói, chế độ tư hữu đất đai đã vô cùng nghiêm trọng rồi, trong tay dân chúng đều không có đất đai, việc này đối với phát triển nơi này là cực kỳ bất lợi đấy. Do đó để sớm giải quyết được vấn đề này, sao chúng ta không đem đất đai quốc hữu hóa, chính là tất cả đất đai ở đây đều về triều đình, cũng giống với việc đem một đống sổ sách trước kia rối mù một mồi lửa đều đốt tất cả.
- Quốc hữu hóa đất đai?
Trương Bá Ngọc kinh hô một tiếng.
Dương Anh Nhị vội hỏi: - Kính xin Xu Mật Sứ suy nghĩ kỹ, nếu là như vậy, đất đai đều về triều đình tất cả, đây đối với dân chúng sẽ càng thêm bất lợi. Dân chúng nhất định sẽ có câu oán hận trong lòng đấy.
Lý Kỳ cười nói: - Các ngươi hãy nghe ta nói hết trước đã, quốc hữu hóa chỉ là vì khiến triều đình có thể quản lý mảnh địa khu này càng nhanh hơn, đến về sau vẫn là sẽ từ từ biến thành chế độ tư hữu đất đai. Về phần phương diện bách tính, ta định dùng phương thức mua bán, lấy danh nghĩa triều đình đem đất đai cho dân chúng thuê.
Trương Bá Ngọc ba người vừa nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng quái dị, bọn họ đều nghĩ rằng hành động này của Lý Kỳ chính là không để ý đến chết sống của người Nam Ngô dân, chuyên môn vì triều đình vơ vét của cải, thuế ruộng nhất định là cao thái quá.
Theo góc độ bóc lột mà xem, một chiêu này đích thật là cao. Bởi vì làm như vậy, triều đình không khỏi bóc lột ích lợi của dân chúng, còn bóc lột ích lợi của vài địa chủ, bởi vì bên trong đây nguyên bản một bộ phận ích lợi vốn là rất lớn thuộc về địa chủ. Nhưng chính sách này một chút liền đều lấy tất cả toàn bộ về triều đình.
Lý Kỳ nhìn quét liếc mắt một cái, biết mình bị hiểu lầm rồi, cười nói: - Các ngươi yên tâm, bất luận chuyện gì trái với nguyên tắc kinh tế ta cũng sẽ không làm. Các ngươi cũng đừng quên ta lúc đầu đã cam đoan, phần khế ước thuê mướn này kỳ thật chính là một phần hiệp ước, triều đình thuê dân chúng trồng trọt, mỗi tháng phát trả thù lao, hoặc lương thực, hoặc tiền tài, tại phần hợp đồng này, miễn trừ nông thuế, đối với dân chúng mà nói, liền vô cùng đơn giản rồi, mỗi tháng bọn họ bỏ ra bao nhiêu sức lao động, liền có thể có bấy nhiêu thù lao, không cần đi suy xét đến chuyện thu nhập từ thuế. Hơn nữa các ngươi yên tâm, phần tiền thù lao này nhất định không phải ít, ít nhất phải cam đoan đủ cho đám dân chúng có cuộc sống cơ bản nhất, đây là ranh giới cuối cùng.
Trương Bá Ngọc bọn họ vừa nghe, lại cảm thấy chủ ý này khá tốt.
Nếu là trước kia mà nói, hơn phân nửa dân chúng trồng trọt đất đai, lương thực về địa chủ tất cả, bọn họ mỗi tháng nhận được vô cùng ít, chỉ có thể duy trì ấm no, nhưng bọn họ lại còn phải nộp thuế, đây là hai tầng bóc lột, làm cho dân chúng khổ không thể tả.
Còn có, một khi thiên tai địch họa, không hề thu được chút quả, hạt nào, nhưng bọn họ vẫn nhất định phải nộp thuế, đây còn không phải là đang hút máu của dân chúng sao.
Nhưng nếu chọn dùng thuê hợp đồng, dân chúng không cần đi quản chuyện thu nhập từ thuế nữa rồi, bọn họ chỉ cần cày ruộng, mỗi tháng ấn sức lao động tới mà nhận thù lao của mình, còn về thiên tai địch họa, là triều đình thừa nhận đại bộ phận tổn thất, trừ phi triều đình phá sản, bằng không bọn họ vẫn có thể có được phần thù lao tương ứng.
Nói như vậy, một khi ký hiệp ước, triều đình và địa chủ liền khuyết thiếu không gian bóc lột.
Đương nhiên, chính sách này hạ xuống, triều đình Tống vẫn là người được lợi lớn nhất, bởi vì triều đình nắm trong tay hết đất đai, nếu đem tất cả đất đai đều nắm ở trong tay, như vậy ai còn bật nổi dậy được nữa.
Đây là một loại chế độ tập quyền trung ương.
*****
Trương Bá Ngọc ở chính đàn lăn lộn lâu như vậy, mỗi người đều thành tinh, làm sao không rõ quan hệ ích lợi trong đó, nhưng y cũng không phản đối, bởi vì đây là một cục diện hai bên cùng thắng.
Lưu Khánh Thanh cũng là tâm sáng như gương, nhưng hai đầu lông mày hãy còn lộ ra một tia lo lắng, nói: - Xu Mật Sứ kế sách này rất hay, nhưng nếu như vậy mà nói, địa chủ không thể nghi ngờ là người bị hại lớn nhất.
- Ngươi nói không sai, chuyện trên đời này có được tất có mất, triều đình và dân chúng lấy được ích lợi là từ đâu tới, không thể nào là từ trống rỗng mà sinh ra, như vậy dĩ nhiên là có người bị hại, hy sinh một ít địa chủ, đây là chiều hướng phát triển, cũng là không để cho thay đổi.
Lý Kỳ nói xong đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng là bọn họ lại may mắn đấy, nếu không có lúc trước chính quyền Lý thị đáp ứng ra khỏi thành đầu hàng, vậy bọn họ không chỉ đơn giản mất đi đất đai như vậy, khả năng còn có thể cả người cả của đều không còn. Đại địa chủ thu hết nhiều năm như vậy, sớm đã là thắt lưng quấn bạc triệu, cho dù thu hồi đất đai của bọn họ, bọn họ vẫn có thể đủ cam đoan áo cơm không lo, hơn nữa Đại Tống chúng ta từ trước luôn luôn thúc đẩy phát triển kinh tế, buôn bán mới là vương đạo, dùng tiền đẻ ra tiền sẽ là chủ lưu của tương lai, trông chờ vào một mẫu ruộng còn có ba phần đất có tiền đồ chút rắm này, hy vọng bọn họ đừng để cho ta khó làm, bằng không mà nói, ta cũng không sẽ làm cho bọn họ sống khá giả đấy.
Nói nửa ngày, vẫn là một câu nói sau cùng này ra sức.
Giọng điệu này của Lý Kỳ rất rõ ràng là nói cho bọn họ biết, việc này không có đường nào để thương lượng nữa, Trương Bá Ngọc bọn họ cũng liền không nhiều lời thêm nữa.
Lý Kỳ tiếp tục nói: - Việc này phải ta nhờ các ngươi rồi.
Cũng biết là như vậy.
Trong lòng Trương Bá Ngọc thầm than một tiếng, loại chuyện tốn sức mà vô bổ thế này liền giao cho chúng ta làm, việc tốt như mời dân chúng toàn thành ăn cơm, sao lại không giao cho chúng ta?
Vẻ mặt buồn bực trên mặt bọn họ, Lý Kỳ đều nhìn ở trong mắt, vì thế lại nói: - Về thay đổi nhân sự trong thời gian sắp tới, ta sẽ đem việc tổ chức lại đất đai này trở thành là một lần khảo hạch, nhớ rõ ban đầu ta đã nói với các ngươi rồi, người có khả năng thì có vị trí.
Lời này vừa nói ra, Trương Bá Ngọc ba người bọn họ lập tức giữ vững tinh thần, cùng kêu lên nói: - Hạ quan tuân mệnh.
- Hy vọng các ngươi không cần làm ta thất vọng, đương nhiên, ta cũng sẽ tận lực phối hợp với các ngươi, khiến quân đội giúp các ngươi xử lý một ít chuyện khá khó giải quyết. Lý Kỳ khẽ mỉm cười, lại nói: - Còn có một việc cũng phải làm mau chóng xử lý, đó chính là vấn đề nhân lực. Đất đai đặt ở nơi nào, ngươi không động vào nó, nó cũng chỉ là một khối đất hoang, là con người làm cho đất có giá trị đấy, cho nên nhân lực cũng là vô cùng mấu chốt, nhất định phải đồng thời tiến hành cùng với tổ chức lại đất đai. Nhưng chiến tranh làm cho dân số giảm mạnh, làm thế nào để phân phối nhân lực hợp lý, đây là vấn đề khó khăn nhất mà sau này chúng ta gặp phải, các ngươi có đề nghị gì không?
Lưu Khánh Thanh nói: - Xu Mật Sứ nói không sai. Nhưng người tử vong ở trong chiến tranh cũng chỉ là một cái nguyên nhân trong đó, còn có một cái nguyên nhân khác.
Lý Kỳ trong mắt sáng ngời, hỏi: - Vậy sao? Kia không biết còn có nguyên nhân gì nữa?
Lưu Khánh Thanh nói: - Còn có chính là sau khi chiến tranh bùng nổ, triều đình đại quy mô trưng quân. Đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu làm cho nông phu, thợ thủ công giảm mạnh.
Không hổ là nhân vật số ba Nam Ngô, quả nhiên có chút bản lãnh, ta thật cũng không có nhìn lầm người a. Lý Kỳ như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Đây thật là một nhân tố không thể xem nhẹ.
Lưu Khánh Thanh hiện tại vội vã biểu hiện mình. Tiếp tục nói: - Những người tử vong ở trong chiến tranh, mặc kệ chúng ta làm như thế nào, đều không thể thay đổi sự thật này. Nếu như muốn giải quyết vấn đề nhân lực này, chỉ có thể bắt tay vào làm từ phương diện quân đội.
Lý Kỳ hỏi: - Vậy không biết ngươi có ý nghĩ gì?
Lưu Khánh Thanh nói: - Chúng ta có thể ở trong quân áp dụng chế độ 'Luân phiên làm nông', cho bọn lính bình thường thay nhau về nhà trồng trọt, bù lại nhân lực không đủ, còn có thể kích thích nông nghiệp.
Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị nghe vậy thì đều gật đầu, dường như cũng tán thành lời Lưu Khánh Thanh nói.
Xem ra chỉ cần là người có bản lĩnh, đều có thể cùng ta sinh ra ăn ý a! Ha ha! Lý Kỳ thoáng gật đầu, nói: - Chủ ý này tương đối tốt, nhưng --- còn chưa đủ hoàn toàn.
Lưu Khánh Thanh kinh ngạc nhìn Lý Kỳ nói: - Chưa đủ hoàn toàn? Xin hỏi Xu Mật Sứ, lời này giải thích thế nào?
Lý Kỳ hai tay dang ra nói: - Luân phiên ở đâu ra? Vì sao không cho binh lính trực tiếp về nhà làm nghề nông.
Lưu Khánh Thanh kinh ngạc nói: - Vậy--- vậy khả thi thế nào được, nếu bọn lính đều về nhà làm nghề nông rồi, người nào đến bảo hộ dân chúng a.
- Ngươi nói gì vậy, đại quân ta đây một trăm ngàn chẳng lẽ cũng không vào được pháp nhãn của ngươi sao?
Chẳng lẽ hắn là định?
Lưu Khánh Thanh trong lòng nhảy dựng, không dám lên tiếng.
Trương Bá Ngọc, Dương Anh Nhị cũng kịp phản ứng, cùng nghĩ, người này tuổi còn trẻ, nhưng lại khôn khéo như thế, ngoài miệng luôn nói vì dân chúng mà suy nghĩ, kì thực là tăng mạnh lực ảnh hưởng của Tống triều đình ở trong này, mệt cho chúng ta mới vừa rồi còn dương dương đắc ý, hoá ra chúng ta sớm đã đi vào trong cái bẫy mà hắn thiết kế, hắn khẳng định đã sớm nghĩ kỹ, chỉ có điều hy vọng dùng miệng của chúng ta nói ra.
Điều này càng làm Trương Bá Ngọc bọn họ lại càng ủ rũ, chính mình tốt xấu cũng sống hơn nửa đời người, lại bị một người tuổi còn trẻ đùa bỡn trong lòng bàn tay, điều này thật sự là rất tổn thương sĩ khí rồi.
Hành động này của Lý Kỳ rất rõ ràng chính là muốn mượn cơ hội giải trừ quân quyền nguyên bản của Nam Ngô, để cho quân đội Đại Tống đóng quân như thế, nếu binh lính của Nam Ngô đều giải giáp quy điền, hơn nữa triều đình Tống còn nắm giữ tất cả đất đai nơi này, muốn tái phục quốc vậy đơn giản chính là si tâm vọng tưởng rồi.
Đây kỳ thật cũng là việc mà mỗi một kẻ xâm lược đều đã làm, nhưng chỗ lợi hại của Lý Kỳ, là hắn khiến Trương Bá Ngọc bọn họ chủ động nhắc tới, chính hắn chỉ làm một tổng kết mà thôi.
Hiện tại mới phản ứng tới? Muộn rồi. Lý Kỳ cười nói: - Hiện nay là thời kì mấu chốt, cần phải xử lý cẩn trọng, khi Lý Càn Đức cầm quyền, liên tục chinh chiến, không nói kết quả như thế nào, dân số luôn luôn bị giảm đi, nếu chúng ta muốn ba mũi nhọn binh công nông cùng phát ra một lúc mà nói, điều này hiển nhiên không chiếm được sự ủng hộ đầy đủ, một khi đã như vậy, chúng ta chỉ có thể tập trung lực lượng chú trọng phát triển một con đường, chúng ta còn sống là vì cái gì, là hưởng thụ cuộc sống, mà không phải bị cuộc sống nô dịch, có tiền mới là vương đạo, cho nên mục tiêu của chúng ta không nên đặt ở trên mặt tranh cường háo thắng, mà là làm giàu, hết thảy chính sách đều là vì thế mà phục vụ, các ngươi nhất định phải nhớ lấy điểm này.
Dối trá!
Trương, Dương, Lưu trong lòng ba người đồng thời khinh bỉ Lý Kỳ một phen, nhưng ngoài miệng vẫn phải cung kính đáp: - Xu Mật Sứ nói như vậy, hạ quan khắc ghi trong tâm khảm.
← Hồi 1275 | Hồi 1277 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác