Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1266

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1266: Công phu sư tử ngoạm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

- Cam đoan?

Lý Kỳ đột nhiên bật cười ha hả.

Lý Kỳ nghe được tiếng cười coi thường không thèm quan tâm của Lý Kỳ, nhất thời tức giận không hài lòng hỏi:

- Không biết vì sao Xu Mật Sứ lại bật cười?

Lý Kỳ lắc lắc tay, một lát sau, mới ngừng ý cười, hỏi lại:

- Lưu học sĩ, chẳng lẽ ngươi không cho rằng lần cam đoan này của ngươi rất nực cười hay sao?

Lưu Khánh Thanh tức giận nói:

- Tại hạ không thấy thế.

- Nhưng ta lại cảm thấy vậy.

Lý Kỳ lắc đầu cười nói:

- Mệt ngươi có thể nói ra nhưng lời này, hoặc là do ngươi quá coi trọng mình, hoặc là ngươi coi ta thành đứa trẻ ba tuổi rồi. Cho dù những lời này của ngươi là thành tâm thành ý, nhưng ngươi thật sự có tư cách đại diện cho triều đình của các ngươi sao? Trên đời này ai chẳng biết lừa gạt trộm cắp là phạm pháp, nhưng hàng năm vẫn có hàng vạn người bởi vậy mà phải ngồi tù đấy thôi, ngươi có thể ngăn cản được sao? Vậy thì cam đoan của ngươi có buồn cười không? Nếu như lần này chúng ta lui binh, các ngươi lại lập lại chiêu cũ, vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nói tới đây, hắn đột nhiên dựng thẳng ngón út lên, nhiêm túc nói:

- Kỳ thật đi --- Nam Ngô của các ngươi cũng chỉ lớn như vậy thôi.

- Phốc ---!

Ngưu Cao nghe vậy nhất thời cười ra tiếng, hành động này của Lý Kỳ thật sự là quá kinh điển rồi, sau đó lập tức khẩn trương cúi đầu uống một hớp trà che dấu sự thất thố của chính mình, thầm nghĩ, Xu Mật Sứ thật đúng là uy vũ trước sau như một nha, vừa mới làm nhục Hoàng đế của người ta, hiện giờ lại nhục nhã toàn bộ Nam Ngô, thế này thì còn để người sống hay không nữa.

Ba người Lưu Khánh Thanh vừa nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Lý Kỳ không hài lòng liếc nhìn Ngưu Cao, lập tức nhấn vào ngón út một cái:

- Nhân khẩu thì chỉ nhiều như vậy.

Phốc phốc phốc!

Lần này, cả bọn Nhạc Phi cũng không nhịn được rồi, đều cúi đầu.

Lưu Khánh Thanh tức giận nói:

- Xu Mật Sứ, chẳng lẽ ngài không cảm thấy được lời này có chút hơi quá đáng à.

Thật sự là có việc phải cầu xin người ta, bằng không thì ông đã sớm hất bàn bỏ đi rồi.

Lý Kỳ nhún vai nói:

- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

Nói xong hắn đột nhiên chuyển lời nói:

- Nhưng với một quốc gia chỉ lớn như vậy, nhân khẩu cũng chỉ nhiều ngần ấy lại dám nhổ lông trên đầu lão hổ, hơn nữa còn không chỉ một lần.

- Đây là vì sao?

- Rất đơn giản, bởi vì các ngươi biết Đại Tống ta sẽ không vì một chút việc nhỏ mà chạy đến cái nơi chướng khí mù mịt, vắt cổ chày ra nước này, cổ vũ cho các ngươi kiêu ngạo. Kỳ thật các ngươi nghĩ rất đúng, vì lấy đại cục làm trọng, triều đình chúng ta chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn mấy việc ác các ngươi làm, nhưng sự tha thứ của người ta cũng có giới hạn, các ngươi bằng mặt không bằng lòng giật dây thổ ty Lĩnh Nam, không ngừng xâm chiếm thổ địa của Đại Tống ta, giết hại dân chúng Đại Tống ta, cái gì có thể nhịn được chứ việc này thì không thể.

- Nếu mỗi lần các ngươi tác loạn ở biên cảnh chúng ta lại sai đại quân đến giáo huấn các ngươi thì Đại Tống của chúng ta sẽ phải nhìn chằm chằm các ngươi cả ngày, chuyện gì cũng không làm được. Lúc này đây Hoàng thượng để cho ta tiến đến chính là muốn giải quyết triệt để vấn đề này, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Vĩnh tuyệt hậu hoạn? Lưu Khánh Thanh cảm thấy lo sợ, nhưng trên mặt vẫn dấu diếm không lộ chút nào nói:

- Phương pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, mà quý quốc thì là một quốc gia quân tử, không nên dùng vũ lực để giải quyết, làm thế sẽ tổn hại đến thanh danh của nước lớn Trung Nguyên.

- Ngươi nói rất đúng, Đại Tống ta chính xác là một quốc gia quân tử, người trong thiên hạ đều biết điều đấy.

Lý Kỳ lại chuyển lời, nói:

- Nhưng ta thì không phải quân tử, ta xuất thân từ thương nhân, không hiểu biết đạo làm quân tử cho lắm. Mà Hoàng thượng đề bạt ta, không phải muốn ta đi tuyên truyền đạo làm người quân tử, mà hy vọng ta có thể trợ giúp ngài khiến cho con dân của ngài ấy trôi qua cuộc sống giàu có, chỉ thế thôi.

Nói tới đây, hắn đột nhiên đứng lên, đi tới trung gian, tiếp tục nói:

- Ta là người công tư rõ ràng, trong lén lút khi ngươi cùng ta lôi kéo tình cảm, có thể dối trá, cũng có thể theo đuổi giao tình của người quân tử, đều không có vấn đề gì cả, nhưng khi bàn bạc về chuyện công, nói mấy lời như đạo làm quân tử tương đương với lãng phí thời gian của mọi người, ta đây hỏi lại ngươi, lúc trước vì sao các ngươi lại xâm lược Ấp Châu, Khâm Châu?

Lưu Khánh Thanh nói:

- Việc này chính là lỗi của chúng ta, ta đã thừa nhận rồi.

Lý Kỳ lắc đầu:

- Không không không, có một câu là "không có lửa thì làm sao có khói, không có lợi không dậy sớm nổi", nếu không thể được lợi thì các ngươi có thể làm việc này sao? Hiển nhiên sẽ không. Cho nên các ngươi không sai, người đều vì tư lợi thôi, các ngươi làm như vậy đơn giản là vì muốn quốc gia của các ngươi hùng mạnh hơn, giàu có hơn, nhìn từ góc độ của các ngươi thì các ngươi không sai chút nào.

Lưu Khánh Thanh nghe Lý Kỳ nói đến choáng váng, ông tuyệt đối không ngờ Lý Kỳ sẽ giúp bọn họ biện hộ, cho nên trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lý Kỳ tiếp tục nói:

- Cũng giống như vậy, nguyên nhân chúng ta lần này cũng không khác biệt với các ngươi lần trước, lúc trước các ngươi luôn muốn hỏi ta, tại sao muốn xuất binh xâm chiếm Nam Ngô các ngươi, đây là cử chỉ không nhân nghĩa, ta cũng chưa bao giờ nói qua là chúng ta đến vì chính nghĩa cả, chúng ta tới đây chỉ có một mục đích, chính là giữ gìn lợi ích của dân chúng Đại Tống ta, cũng có thể nói là giữ gìn lợi ích của Đại Tống ta, chỉ thế thôi.

- Có lẽ đứng ở góc độ của các ngươi chúng ta chính là cường đạo, là đạo tặc, nhưng đứng ở góc độ của chúng ta, chúng ta không thể không đi một bước này, cho nên không cần phải tranh luận vấn đề này nữa, bởi vì mọi người đại diện cho hai bên bất đồng, cho nên chúng ta hẳn là đặt ánh mắt trên cách giải quyết vấn đề.

Những lời này khiến cho Lưu Khánh Thanh buồn bực không thôi, đôi mặt với sự thẳng thắn của Lý Kỳ, thì những đạo lý lớn của ông tha thật đúng là không có đất dụng võ, vì vậy đơn giản vứt lại vấn đề cho Lý Kỳ:

- Vậy không biết Xu Mật Sứ có thượng sách gì?

Lý Kỳ đi đến trước mặt ông ta, cười nói:

- Ta vẫn luôn nghĩ trên đời này không có gì là không thể bàn cả, giống như lời của người, có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề, phương án các ngươi đề xuất cũng chưa hẳn không được.

Lưu Khánh Thanh nghr vậy thì trong lòng vui vẻ, vội hỏi:

- Vậy là các vị đáp ứng hả?

Lý Kỳ cười nói:

- Vì sao không đáp ứng chứ, yêu cầu của các ngươi chỉ đơn giản là muốn chúng ta lui binh, trả lại thổ địa và tù binh cho các ngươi, dựa trên cơ sở này thì việc gì cũng có thể bàn.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lưu Khánh Thanh liên tục gật đầu không ngừng.

*****

Lý Kỳ nói:

- Kỳ thật yêu cầu của chúng ta rất đơn giản, một vạn vạn quan, với năm mươi vạn nhân khẩu, hai thứ này vừa tới tay, chúng ta sẽ lập tức lui binh.

Thế này là cũng gọi là bàn bạc?

Tâm Lưu Khánh Thanh như rơi vào trong hầm băng, ông ta cảm giác mình bị đùa giỡn, Nam Ngô của bọn họ cho dù đập nồi bán sắt cũng không xuất ra được nhiều tiền như vậy.

Lý Kỳ cười hỏi:

- Như thế nào? Có gì khó khăn sao?

Lưu Khánh Thanh tức giận nói:

- Ta thật sự là không nhìn ra thành ý trong lời này của Xu Mật Sứ ở đâu?

Lý Kỳ nói:

- Không, ta chỉ là đề xuất mức bồi thường hợp lý thôi, ta cho các ngươi một con số, lúc trước các ngươi giết mười vạn người ở Ấp Châu, Khâm Châu nước ta, tính mỗi người hàng năm kiếm được mười quan cho Đại Tống ta thì tổng cộng là một trăm vạn quan, một người ít nhất có thời gian hai mươi năm lao động, vậy thì đã là hai ngàn vạn quan rồi. Trong năm mươi năm này các ngươi lại buôn bán mấy ngàn người Đại Tống đến Nam Ngô của các ngươi, coi như là hai ngàn người thì mười năm năm tổng cộng cũng là hai vạn người, lại dựa theo phép tính hai mươi năm thì là bốn trăm vạn quan, mặt khác lúc đầu các ngươi bốn phía cướp đoạt ở Ấp Châu nước ta, ngay cả tường thành cũng phá, ruộng tốt, phòng ở càng là bị hủy đi vô số, thôi thì tính là sáu trăm vạn quan đi. Chỉ thế thôi tổng đã là ba ngàn vạn quan rồi.

- Lúc trước vì việc này, triều đình chúng ta phái mười vạn đại quân đến thu phục Ấp Châu, Khâm Châu, tính cả lao dịch thì tổng cộng là ba mươi vạn người, chết ước chừng hai mươi vạn, cũng tính theo công thức lúc trước, như vậy đã thêm bốn ngàn vạn quan rồi. Mặt khác còn có quân lương, tiền nhân công, tính hai trăm vạn quan cũng không quá đáng đi. Ít nhất là chiết khấu năm phần, tính ra ước chừng chính là bảy nghìn hai trăm vạn quan, còn lại hai ngàn tám trăm vạn quan thì xem như là tiền đảm bảo.

- Tiền đảm bảo?

Lưu Khánh Thanh thật sự có xúc động muốn liều mạng với Lý Kỳ rồi.

Lý Kỳ nói:

- Tiền đấy là đương nhiên rồi. Đây cũng không phải việc nhỏ, chỉ một tờ hàng thư, một câu hứa hẹn của các ngươi mà đã muốn khiến chúng ta tin tưởng ư? Đổi lại là ngươi thì ngươi có tin không? Đương nhiên phải giao tiền đảm bảo rồi, chỉ cần các ngươi nộp tiền đảm bảo thì chúng ta sẽ lập tức lui binh ngay. Thêm nữa chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy các ngươi nữa, nói thật ra, các ngươi nghèo như vậy, cho dù chúng ta muốn cướp thì cũng không có gì để cướp cả, nhưng các ngươi cũng đừng có ý đồ gì với chúng ta, chỉ cần các ngươi tạo thành bất kỳ thương tổn nào đến dân chúng Đại Tống ta thì ta sẽ lập tức khấu trừ tiền đảm bảo, nếu như tiền đảm bảo của các ngươi bị khấu trừ hết thì đại quân của chúng ta nhất định sẽ đến nơi này một lần nữa để thu tiền đảm bảo đấy. Tuy nhiên, các ngươi cứ yên tâm, Đại Tống của chúng ta có tiền, cho nên sẽ không hám chút tiền trinh ấy của các ngươi, nếu như trong vòng trăm năm không có việc gì thì chúng ta sẽ hoàn trả đầy đủ, ồ, trong đó còn bao gồm cả tiền lãi, như thế nào, đủ công bằng đi.

Lời này nói ra rất khí phách a!

Trong lòng bọn Ngưu Cao đều giơ ngón tay cái lên.

Như này mà ngươi còn bảo không tham? Trên đời này còn có người nào tham lam hơn ngươi nữa sao? Còn công bằng, công bằng kiểu gì chứ. Lưu Khánh Thanh thật sự rất muốn nhổ nước miếng đầy mặt Lý Kỳ, ông ta gần như rít gào hỏi:

- Ngài chỉ tính mỗi cho bên ngài xong, vậy còn chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không vì thế mà thương tổn sao? Chúng ta không có người phải chết sao?

- Đúng đúng đúng, ta còn tính sai một chút.

Lý Kỳ khiêm tốn gật đầu, nói:

- Mấu chốt là chỗ này của các ngươi không có gì để tính cả, chỉ bằng nơi này của các ngươi, ta muốn phá cũng không tìm được chỗ để phá, một cướp đoạt tiền tài cũng thì mỗi người lại đều nghèo muốn chết, hơn nữa cả nước mới có ba bốn trăm vạn người, muốn giết cũng không có người để giết, hơn nữa năng lực tạo ra của cải kém xa Đại Tống ta, như vậy đi, ta sẽ tính hào phóng chút, coi như là hai ngàn vạn quan đi, vậy thì các ngươi còn phải trả chúng ta tám ngàn vạn quan, còn về năm mươi vạn người, các ngươi nhất định phải đáp ứng vô điều kiện.

Này thật đúng là công phu sư tử ngoạm nha, lúc Hoàn Nhan Tông Vọng đối mặt với Đại Tống, mới mở miệng đòi mấy trăm vạn quan thôi, mà Lý Kỳ đối mặt người nghèo có tiếng như Nam Ngô đã mở miệng đòi một vạn vạn quan đấy.

Lưu Khánh Thanh đều lười cãi cọ với Lý Kỳ, dứt khoát nói:

- Xu Mật Sứ, cũng không sợ nói thật với ngài, cho dù ngài giết hết chúng ta thì chúng ta cũng không cầm ra được nhiều tiền như vậy.

- Thế sao?

- Tin hay không thì tùy ngài.

Lý Kỳ tuyệt đối không buồn bực, cười ha ha nói:

- Không có việc gì, không có việc gì, nếu các ngươi không thể thực hiện biện pháp này thì chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác, ta đây còn có một bộ phương án nữa.

Lưu Khánh Thanh biết những lời trước của Lý Kỳ chỉ vì làm nền thôi, vì vậy giữ vững tinh thần nói:

- Xin lắng tai nghe.

Lý Kỳ biến sắc, nghiêm mặt nói:

- Vì sao các ngươi sẽ nhiều lần nhiễu loạn biên cảnh nước ta, truy cứu tận gốc thì chỉ có một nguyên nhân, đó chính là do các ngươi nghèo, bị lợi ích thúc ép, các ngươi đầu trọc nên không sợ bị nắm tóc, cho nên chỉ cần thay đổi điềm này, như vậy thì mọi vấn đề sẽ đều được giải quyết.

Lưu Khánh Thanh nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy những lời này rất có đạo lý, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Lý Kỳ lại nói:

- Nhưng sự thật đã chứng minh, triều Lý căn bản không thể dẫn dắt dân chúng Nam Ngô thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó, bước về phía ánh sáng được. Như vậy thì chỉ có thể thay đổi một người đến thống trị nơi này thôi.

Lưu Khánh Thanh mãnh liệt trợn to hai mắt.

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đừng nhìn ta như thế, ta chỉ nói một câu thật lòng thôi, đều nói quan phụ mẫu như cha mẹ, vậy ta hỏi ngươi, đến tột cùng là quan phục vụ cho dân chúng hay là phục vụ cho Hoàng đế.

Lưu Khánh Thanh không lên tiếng trả lời, lời này rõ ràng là một cái bẫy, bởi vì đáp lại như thế nào thì cũng đều sai cả.

Lý Kỳ nói:

- Chính vì có dân chúng ủng hộ, cho nên Hoàng đế mới được gọi là Hoàng đế, không có dân chúng thì sẽ không có Hoàng đế, nhưng không có Hoàng đế thì dân chúng cũng vẫn cứ tồn tại, chức trách của Hoàng đế là quản lý cả nước, dẫn dắt quốc gia đi theo chiều hướng cường thịnh, nói dựa theo quan điểm này thì Hoàng đế kỳ thật chính là người hầu của dân chúng, Hoàng đế đều như vậy thì những quan viên như ta và ngươi càng phải thế, các người đều nói chúng ta vì dân chúng phục vụ, vậy thì chúng ta nên tự hỏi theo góc độ của dân chúng.

- Lần này Đại Tống xuất chinh cũng vì như thế, chúng ta là người hầu, nhìn đến chủ nhân của mình bị thương tổn, bị ức hiếp thì chúng ta nhất định phải đứng ra làm việc, vấn đề này cũng đang bày trước mặt các ngươi, các ngươi cũng hẳn là nên như thế.

- Cuộc sống của dân chúng Nam Ngô phi thường gian khổ, có lẽ có rất nhiều nguyên nhân, nhưng nguyên nhân căn bản là do Hoàng đế của các ngươi vô dụng, một khi đã như vậy thì chúng ta nên thay đổi từ gốc rễ, ta có thể cam đoan với các ngươi, nếu nơi này thuộc quyền thống trị của Đại Tống, thì sau mười năm, nơi này sẽ rực rỡ hẳn lên, dân chúng nơi này nhất định sẽ an cư lạc nghiệp, sẽ không phải phiền não về những chuyện củi gạo dầu muối, kể từ đó, những vấn đề nói ở phía trước đều không còn tồn tại nữa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<