Vay nóng Tima

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1262

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1262: Sự tàn khốc của chiến tranh
5.00
(một lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Đêm đã khuya.

Nhưng bên trong doanh trại quân Tống vẫn rất náo nhiệt.

Nhưng bọn họ không phải đang ăn mừng mà là đang dọn dẹp chiến trường, những âm thanh náo nhiệt kia chẳng qua chỉ là những tiếng kêu rên than vãn.

Trong quá trình diễn ra chiến trận, mọi người đều chém giết đỏ cả mắt, chẳng quan tâm được nhiều đến vậy, nhưng khi trận chiến vừa kết thúc, đợi trong lòng mọi người đã bình lặng, thứ bao vây xung quanh họ vĩnh viễn luôn là sự thê lương, dù là đối với bên thắng lợi, hay là bên thất bại.

Cảnh tượng hậu chiến cũng có thể thể hiện rõ nhất sự tàn khốc của chiến tranh.

Đây lại là trận đánh giữa gần hai trăm ngàn người, hơn nữa lại diễn ra vào thời điểm kết thúc giữa hoàng hôn và đêm tối, chỉ vận chuyển xác người e cũng phải tốn đến mấy ngày.

Đương nhiên, quy trình phức tạp nhất vẫn là cứu chữa người bị thương.

Nhưng mệnh lệnh của Lý Kỳ lần này không chỉ có chữa trị vết thương cho người của mình, mà còn yêu cầu chữa trị cho người bị thương của đối phương, nói một cách thực tế thì, hi sinh chút ít lúc này sẽ thu được nhiều thành quả ngày sau, đây rõ ràng là một cuộc buôn bán có lời.

Gió đêm lướt qua, ánh nến trong lều lớn lắc lư không ngừng.

Lý Kỳ nằm trên giường một hồi lâu nhưng thực tình không ngủ nổi, mấu chốt nằm ở chỗ những kiếng kêu rên thê lương thảm thiết khiến tâm hồn hắn có chút bất an, hắn dứt khoát đứng dậy, đi ra bên ngoài lều.

Vừa ra ngoài đã thấy cảnh binh lính khiêng cáng đi lại không ngừng.

- Đại nhân.

- Ừ. Các ngươi làm việc của mình đi, không cần quan tâm đến ta.

- Vâng.

Lý Kỳ nhìn quanh, sau đó liền đi về hướng đông, đi ngang qua trước lều của Ngưu Cao, nghe tiếng ngáy vang như sấm, trong lòng hắn vô cùng ngưỡng mộ, tên nhãi này quả thật biết đánh biết giết biết ăn biết ngủ.

Thật ra những võ tướng như Ngưu Cao đã đánh đấm cả 1 ngày trời, tự nhiên sẽ mệt mỏi không chịu đựng nổi, làm gì có thời gian nghĩ nhiều đến thế, dù sao bọn họ cũng đều quen cả rồi.

- Ai! Lão tử phiền nhất chính là cái lúc này.

Bỗng đâu nghe thấy tiếng oán giận, gợi lên sự đồng cảm trong lòng Lý Kỳ. Hắn không nhịn được mà tìm hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy bên cạnh sông có hai người đang ngồi. 1 người dựa lưng vào cây đại thụ, còn một người đang ngồi, cũng đang dựa lưng vào cái cây.

Hai người này có kiểu tóc độc đáo, trong tay bọn họ còn cầm vò rượu, ắt hẳn là Tửu Quỷ và Mã Kiều đây rồi.

Mặc dù có Lý Kỳ trong doanh trại, trừ khi hắn mở miệng, bằng không bất kỳ ai cũng không được uống rượu, nhưng hai thầy trò này lúc nào cũng lén lén lút lút lấy chút rượu uống, dù sao hai người họ cũng chẳng phải người trong cấm quân.

Lại nghe Tửu Quỷ nói:

- Ta nói Mã Kiều à, con cũng đâu phải là lần đầu ra chiến trường, sao vẫn còn cái tính này.

Mã Kiều hừ một tiếng, nói:

- Ông ngày ngày uống rượu, chẳng phải vẫn muốn uống rượu đó ư.

Một hồi yên tĩnh trôi đi, Tửu Quỷ vỗ đùi nói:

- Có lý, Tiểu Kiều, ta phát hiện ra con càng ngày càng biết ăn nói rồi, cũng đúng. Ở bên cạnh Xu Mật Sứ, người gỗ e là cũng phải mở mồm.

- Ông mới là người gỗ, không, ông phải là lòng dạ sắt đá, chết bao nhiêu người như vậy rồi, chẳng lẽ ông không có chút cảm xúc nào sao?

- Tại sao phải có, thế giới này vốn dĩ là như vậy, nếu ta có xúc cảm thì sẽ không chết nhiều người như thế, vậy thì thiên hạ sớm đã thái bình rồi. Quen được thì tốt, chúng ta cũng đâu phải nhà thơ, chẳng đáng để đa sầu đa cảm.

...

Hai thầy trò này ở cạnh nhau, khó mà có một khoảnh khắc yên tĩnh.

Lý Kỳ vốn dĩ muốn đến chỗ họ, nhưng sau cùng lại thôi, hắn không muốn nhảy vào vũng nước đục này, tiếp tục đi về phía trước, đi một hồi lâu thì đến trước một hàng rào gỗ.

Binh sĩ trước cửa trông thấy Lý Kỳ đến, đang chuẩn bị hành lễ, lại bị Lý Kỳ đưa tay ngăn cản.

- Vất vả cho các ngươi rồi.

Lý Kỳ gật đầu cười, đi vào bên trong.

Hai tên lính ngơ ngác nhìn nhau, cảm động vô cùng, thủ trưởng nói chuyện với ta rồi, đây là vinh dự gì đây, đáng tiếc không có máy ghi âm, bằng không bọn họ không thể không ghi âm lại.

- A --- a ---!

- Nhanh mang nước đến đây.

- Thập Nương, mau xem xem, hình như y không xong rồi.

...

Nơi này là khu chữa bệnh, nhưng lại vô cùng đơn sơ, còn đơn sơ hơn nhiều lần so với lần trước ở Biện Kinh, hơn phân nửa thương binh đều nằm ngay trên mặt đất, rất chật chội, tốt hơn một chút thì là nằm trên chiếu, thực sự là đến một chiếc giường cũng không có.

Mấy trăm người bên trong xen kẽ lẫn nhau, vội vàng cứu giúp người bị thương.

Trong đó một bóng người bận rộn hiện ra rất rõ ràng.

Đó chính là Lưu Vân Hi, chỉ thấy nàng mặc một bộ đồ màu xanh lá, đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt đen láy xinh đẹp, kỳ thực chiếc khẩu trang này cũng chỉ là một miếng vải mà thôi, lúc này nàng đang ngồi cạnh một người bị thương, một lát sau, nàng đứng dậy, điềm đạm nói:

- Không cứu nổi nữa, khiêng ra ngoài đi.

Nói xong, nàng liền chạy đến bên cạnh một người bị thương khác.

Nàng vừa đi khỏi, hai tên lính lập tức đi tới, mang người bệnh trên cáng cứu thương ra ngoài.

Hai tên lính đi được vài bước, bỗng nhiên phát hiện thấy Lý Kỳ đứng trước mặt, bị dọa cho sững sờ, chớp chớp mắt, dường như đang hoài nghi vào chính mắt mình.

Lý Kỳ không đợi bọn họ kịp phản ứng, liền lập tức giơ tay, ra hiệu cho bọn họ không cần hành lễ, sau đó đi tới bên cạnh chiếc cáng, chỉ thấy người bị thương nằm trên cáng đã được trùm kín nửa thân người, trước ngực có một vết máu vô cùng rõ ràng.

Nhưng vẫn còn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong miệng người đó, hai mắt hơi mở ra một đường kẻ nhỏ.

Hiển nhiên gã chưa tắt thở.

Nhưng lúc này Lý Kỳ bằng lòng đối mặt với một binh sĩ đã tắt thở, tiếng rên rỉ khiến hắn cảm thấy đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

- Rất xin lỗi.

Ngoài lời này, hắn cũng không biết nên nói gì, hai mắt nhắm lại, phẩy phẩy tay ra ngoài.

Hai tên lính kia hơi cúi đầu, sau đó đi ra ngoài.

Lý Kỳ khẽ thở dài một tiếng, đi về hướng Lưu Vân Hi, nhưng đoạn đường chỉ mấy bước chân ngắn ngủi lại khiến hắn thấy như đã đi rất lâu, những bước đi rất khiên cưỡng.

- Tiểu nhân tham kiến Xu Mật Sứ.

- Đại nhân.

...

Những binh lính chỉ bị thương nhẹ trông thấy Lý Kỳ, còn chuẩn bị hành lễ.

Lý Kỳ vô cùng sợ hãi, vội vã ngăn cản bọn họ, nói:

- Được rồi, được rồi, các người đã như vậy rồi, đừng làm mấy việc này nữa, ta còn sợ bị giảm tuổi thọ, an tâm nằm xuống đi, ai ôi, các ngươi đều thật tâm muốn ta đau lòng phải không.

Lúc này, Lưu Vân Hi cũng phát hiện ra Lý Kỳ, ngảng đầu, tò mò hỏi:

- Sao người lại tới đây.

Lý Kỳ nhún nhún vai đáp:

- Chẳng lẽ ta không nên đến ư?

Lưu Vân Hi ngây người, sau đó liền cúi đầu, tiếp tục băng bó vết thương cho một người bệnh.

Lý Kỳ nhận lấy băng gạc và kéo từ trong tay Hoắc Nam Hi, Hoắc Nam Hi hiểu chuyện liền đi đến chỗ khác giúp đỡ, mặc dù hai người bọn họ không phải lang trung nhưng dù sao cũng đã ở cạnh Lưu Vân Hi lâu như vậy, kỳ thực y thuật cũng được coi là rất cao cường, đừng nói là vào cung làm ngự y, ở Biện Lương mở hiệu thuốc chắc chắn sẽ rất lời lãi.

Đương nhiên, Quái Cửu Lang và Quái Thập Nương muốn đầu độc cho bọn họ thành kẻ câm, chỉ là chuyện trong giây lát.

Đây không phải là Lý Kỳ hỗ trợ Lưu Vân Hi nữa, đôi bên đã có sự ăn ý nhất địnz.

Nhưng tên lính bị thương kia không quen với việc này, vội nói:

- Xu Mật Sứ, tiểu nhân---

- Im miệng.

Lưu Vân Hi giận dữ mắng một tiếng, nói:

- Tên khốn nhà ngươi còn khinh vết thương chưa đủ nặng à, nếu như thế, bây giờ ta kêu người đến ném ngươi ra ngoài.

Người nọ liền lập tức ngậm chặt miệng lại.

Đừng thấy nơi này toàn những người anh dũng lợi hại đang nằm, chỗ này cũng chỉ có một khoảnh đất bé tí. Thử hỏi có ai dám động vào nữ ma đầu Lưu Vân Hi, vậy thì quả là thực lòng tìm đến đau khổ.

Lý Kỳ chỉ biết lắc đầu cười, ra hiệu cho người bệnh kia đừng nói nữa, lại hỏi:

- Haizz, Thập Nương, vết thương của gã có nặng không?

- Con heo đần này vì truy kích kẻ thù đã cởi hết áo giáp ra. Kết quả bị người ta bắn cho một mũi tên trúng ngực, thiếu chút nữa thì đến cả mặt gã ta cũng chẳng buồn nhìn.

Lưu Vân Hi nổi giận đùng đùng nói.

Người bệnh kia bị Lưu Vân Hi giáo huấn, khuôn mặt đỏ bừng, nào còn dám lên tiếng.

Lý Kỳ khẽ gật đầu, lại hỏi:

- Vậy người vừa xong thì sao? Hình như y vẫn chưa tắt thở?

Lưu Vân Hi thoáng ngây ra, nói:

- Bây giờ thì tắt thở rồi.

*****

- A...

Lý Kỳ nói:

- Nhưng y thuật của muội cao cường như vậy, chẳng phải nói chưa tắt thở là muội sẽ cứu được ư?

- Trước tiên, ta không lợi hại như thế, tiếp theo, kể cả ta có thể cứu được, ta cũng sẽ không cứu.

- Vì sao?

- Không rảnh.

- Hả?

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Không rảnh? Muội đến đây không phải để cứu người ư?

Lưu Vân Hi lạnh lùng đáp:

- Nếu ta muốn cứu người kia, bắt buộc phải tốn rất nhiều công sức, đồng thời khi ta chữa trị cho y, sẽ càng có nhiều người vì vậy mà chết, ta chỉ có thể từ bỏ y. Huynh cũng nghĩ mà xem, những người này tại sao lại phải nằm ở đây, đều là nhờ hồng phúc của huynh đó.

Người bệnh kia không nhẫn nhịn nổi nữa, lúc này không nịnh nọt thì còn đợi đến lúc nào, lập tức viện ra lý do:

- Chúng tôi đều là binh sĩ của Xu Mật Sứ, Xu Mật Sứ vẫn thường dạy dỗ chúng tôi, vì để mở mang bờ cõi cho Đại Tống, đây chính là sứ mệnh của chúng ta, kể cả có chết, chúng tôi cũng không hối hận.

- Thế ư?

Lưu Vân Hi lạnh lùng nói.

- A ---!

Nguời bệnh kia bỗng hét to một tiếng.

Lý Kỳ sợ sệt cúi đầu, chỉ thấy Lưu Vân Hi một tay nắm lấy chỗ cuốn băng trên cánh tay phải của tên lính bị thương.

Đau tới mức người bệnh kia đổ những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu.

- Nếu ngươi có bản lĩnh thì đứng có hé răng kêu gào.

Lưu Vân Hi hừ một tiếng, đứng dậy nói:

- Tài bắn cung của quân Nam Ngô cũng kém cỏi quá, như thế này cũng bắn không chết.

Nói xong liền rời đi.

Ác ma!

Nữ nhân này thực sự là ác ma!

Lý Kỳ đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, biểu thị sự đau đớn tới viễn cảnh sống thử sắp tới của hai người.

- Huynh còn đứng đó làm gì, còn không mau lại đây.

Lý Kỳ ngẩn ra, chỉ thấy Lưu Vân Hi đã đi tới bên cạnh một người bị thương khác, hắn vội hướng về phía binh sĩ trước mặt, nói:

- Thật xin lỗi quá, là ta làm liên lụy đến ngươi, về kinh rồi, tự ngươi đến Túy Tiên Cư nhận thẻ hội viên hoàng kim nhé.

Người nọ nghe được mừng rỡ vô cùng, còn hơi đâu mà để ý tới vết thương trên người, lập tức vui vẻ ra mặt, nói:

- Đa tạ Xu Mật Sứ, đa tạ Xu Mật Sứ.

- Được rồi, ta đi trước đã, ngươi dưỡng thương cho tốt.

Lý Kỳ vội vã đi tới phía sau Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi thực sự coi Lý Kỳ như tôi tớ, không ngừng sai bảo. Hiển nhiên nàng đã quên luôn lời hẹn ước sống thử với Lý Kỳ.

Lý Kỳ lại chẳng giận, ngoan ngoãn đi theo sau nàng, đằng nào hắn cũng chẳng ngủ được.

Một lúc lâu sau.

Lưu Vân Hi vốn không hề có ý định dừng lại, nhưng Lý Kỳ đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không khỏi lo âu nhìn Lưu Vân Hi, thì thầm:

- Muội có cần đi nghỉ một lát trước không?

Lưu Vân Hi ngẩn ra, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Kỳ:

- Ta còn nhiều cơ hội nghỉ ngơi, còn bọn họ chỉ có 1 cơ hội, nếu đôi mắt này khép lại, thì sẽ không mở ra được nữa.

Nói xong nàng đột nhiên cầm lấy kéo và băng gạc trên tay Lý Kỳ, cao giọng nói:

- Đuổi hết toàn bộ người không liên quan ra.

Người không liên quan?

Lý Kỳ dáo dác nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng nói ta?

Hoắc Nam Hi, Hồ Bắc Khánh đều dùng ánh mắt có lỗi nhìn về hướng Lý Kỳ.

Xem ra đúng là ta rồi. Lý Kỳ cũng biết thật ra Lưu Vân Hi có ý tốt, để hắn quay về nghỉ ngơi, nhưng nàng không giỏi nói những lời tốt đẹp. Hắn không nhịn được lại liếc nhìn Lưu Vân Hi, bỗng phát hiện ra khi chữa bệnh cho người khác mới là lúc Lưu Vân Hi hấp dẫn nhất. Hắn ngây ra một hồi, gật gật đầu nói:

- Không cần đuổi, muội nói 1 câu thì ta nào dám không tuân theo, vậy---vậy được, ta đi trước đây, muội---.

Vốn dĩ Lý Kỳ còn muốn nhắc Lưu Vân Hi chú ý giữ gìn sức khỏe, nhưng lời này của hắn chắc Lưu Vân Hi sẽ không để ý, nên cũng không nói ra nữa. Chỉ dùng ánh mắt nhờ Hoắc, Hồ hai người họ chăm sóc Lưu Vân Hi, sau đó liền quay người rời đi.

Sau khi hắn đi, Lưu Vân Hi chợt ngẩng đầu liếc nhìn về phía cánh cửa, kỳ thực trong lòng nàng rất hi vọng sẽ được nghe thêm 1 câu quan tâm mình của Lý Kỳ.

Đáng tiếc là, Lý Kỳ không phải tên Cao đần độn, sự hiểu biết đối với phụ nữa vẫn chưa đạt đến mức độ thuần thục.

...

...

- Cha à, có phải con rất vô dụng không, đêm nay đã có bảy người chết trên tay con rồi.

Lý Kỳ vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy một âm thanh vô cùng não nề, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai cha con Quái Cửu Lang đang đi về phía này.

- Văn nhi, chúng ta chỉ là lang trung, không phải thần tiên, làm hết sức mình là được rồi, có một số việc không thể cưỡng ép được, con đã làm rất tốt rồi, cha rất tự hào về con.

Trước giờ Quái Cửu Lang chưa từng hết lời dùng ngôn từ hoa mỹ khen ngợi con.

Phương thức giáo dục này, Lý Kỳ vô cùng tán thưởng, sự tự tin của một người là vô cùng quan trọng, cho dù là tự đại, vậy vẫn còn tốt hơn so với tự ti.

Thẩm Văn lại nói:

- Nhưng cha, chiến tranh chết nhiều người như vậy, tại sao Lý thúc bọn họ vẫn còn đánh giặc?

Cậu ta tuy rằng không còn nhỏ, nhưng vẫn luôn sống trong cốc, chuyện bên ngoài tất thảy đều không hay biết.

- Cái này...

Quái Cửu Lang chần chừ một hồi, không biết phải trả lời làm sao, bỗng vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt của Lý Kỳ, nói:

- Vấn đề này e là con phải đi hỏi Lý thúc con.

- Lý thúc.

Thẩm Văn nhìn theo hướng ánh mắt của cha, thấy Lý Kỳ cũng ở đó, còn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Điều này quả thật là một vấn đề nan giải? Nhân loại tìm tòi mấy ngàn năm còn chưa tìm ra được lời giải đáp. Lý Kỳ đi tới, cười nói:

- Tiểu Văn, những chuyện trên thế gian rất khó để chuyện nào cũng có thể giải thích rõ ràng, ví dụ như là có gà trước rồi mới có trứng, hay có trứng rồi mới có là, hoặc là tại sao con người lại có sinh lão bệnh tử, có người sống lâu, có người chết sớm, những điều này đều rất khó trả lời rõ ràng.

Nhưng ngươi nhất định phải biết rõ mình là ai, mình nên làm gì, ngươi là một lang trung, chức trách của ngươi là cứu giúp người bệnh, ngươi có thể căm ghét Lý thúc, căm ghét chiến tranh, căm ghét tất cả những thứ này, đây là quyền lợi về tư tưởng của ngươi, nhưng cứu người vẫn là thiên chức của ngươi, từ bỏ người bệnh của mình, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp diễn, ngươi phải cố gắng để trở thành một lang trung khiến người đời kính nể, ngươi có thể dùng y thuật để bày tỏ sự bất mãn, có thể dùng một biện pháp lương thiện để phản đối chiến tranh, nói cho Lý thúc rằng ngươi mới là người làm đúng, để càng nhiều người biết điều này là đúng hay sai.

Thẩm Văn nghe xong trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên kiên quyết gật gật đầu, nói:

- Lý thúc, ta hiểu rồi. Bây giờ ta và Sư tỷ cùng đi cứu người, cha, Lý thúc, ta đi đây.

Quái Cửu Lang gật đầu vài cái cười.

Thẩm Văn hưng phấn vội vã chạy vào trong.

Quái Cửu Lang dùng ánh mắt hiền dịu nhìn bóng lưng của Thẩm Văn, cười nói:

- Tên tiểu tử ngốc này, khi nãy mẹ nó thấy nó bận rộn cả một buổi tối, sợ thân thể nó chịu không nổi, mới đi kéo nó về, nhưng nó lại khổ sở xin xỏ, muốn quay lại cứu người bị thương, hai chúng ta khuyên bảo một hồi lâu lại bị nó thuyết phục, đành đem nó tới đây.

Lý Kỳ nói:

- Ta luôn cảm thấy cha con binh sĩ cùng lâm trận là điều hạnh phúc, ta vốn luôn muốn gặp mà chưa từng được gặp.

Quái Cửu Lang cười nói:

- Ngươi đừng có suy nghĩ này, lão phu đã từng nói sẽ không tham gia vào đây, thì sẽ nhất định không, ai nói cũng vậy thôi.

- Vì sao?

Quái Cửu Lang hỏi ngược lại:

- Vậy ngươi nói gà có trước, hay là trứng có trước.

- À...

Lý Kỳ bực bội nói:

- Rất khó mà tưởng tượng nổi, ngươi lại có thể sinh ra một đứa con lương thiện như vậy.

Quái Cửu Lang thản nhiên đáp:

- Nó giống mẹ nó.

Mẹ ngươi! Chỉ biết lấy nữ nhân ra làm lá chắn, thật vô liêm sỉ. Lý Kỳ khinh bỉ, nhưng hắn thật chẳng có cách nào với Quái Cửu Lang.

Quái Cửu Lang cười nói:

- Nhưng mà dựa vào những lời khi nãy, ta cũng an tâm để Văn nhi ở bên cạnh ngươi, nói thật lòng, tài ăn nói của ngươi còn cao cường hơn y thuật của ta. Được rồi, khi nãy đi qua bờ sông, tên Tửu Quỷ thối còn mời lão phu uống mấy chén, lão phu xin cáo từ trước.

- Đừng có rơi xuống nước đấy nhé, mong là ngươi không biết bơi.

Lý Kỳ rủa một câu, bỗng ngẩn người ra, nói:

- Đợi đã, ngươi uống rượu với ai? Tửu Quỷ? Có lầm không vậy.

Quái Cửu Lang lúc này đã đi xa, chẳng đếm xỉa gì đến Lý Kỳ.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<