Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0125

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0125: Bầy trù tụ hợp
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Ấn tượng đầu tiên của Lý Kỳ khi vào trong Thái phủ thái sư, chính là một chữ Lớn.

Quả thực là quá lớn.

Không nói tới hòn non bộ, bên trong còn có cả hồ nhân tạo. Con mẹ nó thật quá khoa trương.

Đình đài lâu tạ, kỳ thạch trân tú, cầu nhỏ nước chảy. Đi qua đường lát gạch, lại xuyên con đường trải bằng đá cuội. Khắp nơi là tiếng chim kêu, hoa thơm cỏ biếc, cây mọc thành rừng. Cứ đi vài bước, lại thấy hai, ba gia đinh hoặc là bốn, năm tỳ nữ vội vã đi qua. Cách đi đường giống hệt người Hồng Kong đời sau. Bất chợt còn có thể nhìn thấy vài hạ nhân điều khiển xe lừa đi qua.

Nơi này không phải là nơi ở, mà là một công viên rộng lớn.

Lý Kỳ âm thầm giật mình. Đệ nhất gian thần của Bắc Tống quả thật không phải nói ngoa.

Lúc đi đường, Lý Kỳ có hỏi Thái Mẫn Đức vài điều về phủ thái sư. Ai ngờ Thái Mẫn Đức nói lúc y còn làm đầu bếp trong phủ, là làm ở phía tây viện. Chỗ này y chưa từng tới.

Chỉ sợ hoàng cung cũng chỉ như vậy mà thôi.

Lý Kỳ lắc đầu, sợ hãi than.

Gia đinh kia dẫn bọn họ tới một gian phòng lớn. Bảo bọn họ nghỉ ngơi một lúc, tí nữa sẽ có người tiếp bọn họ tới tiền viện gặp Thái thái sư.

Mấy người đi vào trong phòng. Bên trong đã có mười mấy người, tốp năm tốp ba trò chuyện. Hơn nữa bọn họ đều giống nhau một điểm, chính là dáng người mập mạp. Giống như sợ người khác không biết bọn họ là đầu bếp vậy.

Nếu so sánh, thì thầy trò Lý Kỳ và Ngô Tiểu Lục chính là hai người gầy nhất.

Đám người này nếu đặt ở hậu thế, ai sẽ nghĩ bọn họ là đầu bếp giỏi nhất cả nước. Mà chỉ tưởng rằng là một đám đồ phu giết heo.

Lý Kỳ âm thầm cười khổ. May mắn không phải lên võ đài. Bằng không với cơ thể của hắn, không chịu nổi mấy tên kia tàn phá.

Mọi người vừa thấy Thái Mẫn Đức tới, liền đi lên hành lễ. Nhóm của Thái Mẫn Đức coi như là đặc biệt. Ngoại trừ Lý Kỳ là lão bản không lộ ra ngoài, thì y chính là là lão bản duy nhất tham gia yến tiệc lần này. Thân phận tự nhiên cũng cao hơn đám đầu bếp kia một bậc.

Tuy nhiên, những đầu bếp đó hành lễ, ngữ khí dù cung kính, nhưng vẻ mặt rất bình thản.

Lý Kỳ thấy vậy, âm thầm mỉm cười. Thấy vậy nhân duyên của lão hồ ly này cũng không tốt lắm. Vẫn nên bảo trì cự ly với y tốt hơn. Miễn cho người ta hiểu lầm.

Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bị tìm một góc để nghi ngơi, thì một trung niên vừa béo vừa lùn, tuổi chừng bốn mươi đi tới hỏi: - Vị này có phải là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý sư phó không?

Lý Kỳ nhìn y, thấy đó có vẻ là một người thật thà phúc hậu, âm thầm ngạc nhiên. Hắn không nhớ đã từng gặp người này ở đâu.

Ngô Tiểu Lục vội vàng nỏi nhỏ bên tai Lý Kỳ: - Lý ca, vị này chính là đầu bếp của Dương Lâu, Lưu Vĩnh Phúc, Lưu sư phó.

- Nguyên lai là Lưu sư phó, kính đã lâu, kính đã lâu. Tại hạ Lý Kỳ.

Lý Kỳ vừa nghe, vội vàng chắp tay cười nói. Nhớ ngày đó Túy Tiên Cư khai trương, trong số các quán ăn, chỉ có mỗi Dương Lâu là tặng quà tới mừng. Cho nên Lý Kỳ rất có hảo cảm với Dương Lâu.

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vĩnh Phúc được gặp Lý Kỳ. Nhưng ông ta lại nhận ra Ngô Tiểu Lục, chắp tay, nhếch môi cười nói: - Không thể tưởng được Lý Sư phó lại trẻ tuổi như vậy. Lúc ta bằng tuổi Lý sư phó, vẫn còn đi theo sư phụ học nghề.

"Hắc, cái tay béo này đúng là thật thà phúc hậu."

Lý Kỳ mỉm cười, khiêm tốn đáp: - Đâu có, đâu có, Lưu sư phó quá đề cao tại hạ rồi. Tại hạ có thể có ngày hôm nay, tất cả đều dựa vào phu nhân và Ngô đại thúc nâng đỡ.

Lưu Vĩnh Phúc nghe Lý Kỳ nhắc tới Tần phu nhân, vẻ mặt khâm phục, chậc chậc tán dương: - Nhắc tới Tần phu nhân, ta lại khâm phục. Một nữ tử yếu đuối lại có tài buôn bán như vậy. Vừa ra mặt đã khiến Túy Tiên Cư phát triển không ngừng. Đúng là giỏi.

Tính cách của người này vốn thành thật. Mặc kệ người khác nói gì, đều tin. Nên làm sao nghĩ tới hết hảy đều do Lý Kỳ thao túng phía sau. Hơn nữa từ nhỏ ông ta đã cho rằng đầu bếp sinh ra chỉ để nấu ăn. Những việc lục đục kia, căn bản không liên quan gì tới đầu bếp.

Lời này của Lưu Vĩnh Phúc đã khiến những người khác chú ý. Bọn họ vừa nghe người thanh niên kia chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư, vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa ghen ghét.

Hiện tại trong thành Biện Kinh, danh tiếng của Lý Kỳ có thể nói là không người không biết, không người không hiểu. Càng truyền càng thần kỳ. Đây là lần đầu tiên trong giới đầu bếp của Bắc Tống có một người như vậy. Thân là người cùng nghề, ngoài miệng dù không nói, nhưng trong lòng khẳng định rất đố kỵ Lý Kỳ.

Lý Kỳ vốn định làm quen với những người ở đây. Dù sao ở chỗ này hắn coi như là vãn bối. Nhưng thấy bọn họ có địch ý với mình như vậy. Người nào người nấy lộ vẻ khinh thường, liền không đi đòi mất mặt. Trong lòng còn cười thầm. Với lòng dạ hẹp hòi của các ngươi, khó trách Thái lão hồ ly không để các ngươi vào mắt.

Lưu Vĩnh Phúc hàn huyên với Lý Kỳ một lúc, liền rời đi. Lý Kỳ dẫn Ngô Tiểu Lục tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đang thảo luận lần yến tiệc gạch cua này. Duy chỉ có hai phe Lý Kỳ và Thái Mẫn Đức có phần cô đơn. Các đầu bếp còn lại tựa hồ kính nhi viễn chi đối với bọn họ.

Tuy nhiên, hai người cũng lơ đễnh, thưởng thức trà ngon thượng đẳng của phủ thái sư. Thỉnh thoảng thì nói chuyện phiếm với trợ thủ của mình vài câu, rất là thích ý.

Một lát sau, có bốn người từ bên ngoài đi vào. Hai người đi đằng trước là một nam một nữ. Nam tuổi chừng ba mươi, dáng người cường tráng, lông mày rậm, mũi to, khuôn mặt xấu xí. Nữ tuổi chừng ba mươi, tương đối cao, tướng mạo thường thường, tóc dài vén lên, tứ chi tráng kiện, nhưng thân hình tương đối mảnh mai, nhìn vẻ ngoài rất là kỳ lạ.

Ngô Tiểu Lục vừa thấy hai người kia, liền thấp giọng nói: - Lý đại ca, hai vị kia chính là đầu bếp của Phàn Lâu và Phan Lâu. Nam tên là Cổ Đạt, là đầu bếp của Phan Lâu. Nữ tên là Trương Xuân Nhi, là đầu bếp của Phàn Lâu.

Lý Kỳ sững sờ, cả kinh nói: - Ngươi nói nữ nhân kia là đầu bếp của Phàn Lâu?

Hắn vạn lần không ngờ, đầu bếp của đệ nhất lâu Bắc Tống lại là một nữ nhân. Không khỏi nhìn Trương Xuân Nhi kia kỹ hơn. Thấy nàng vẻ mặt ngạo khí, trong lòng biết nữ nhân này khẳng định không đơn giản.

Ngô Tiểu Lục gật đầu nói - Không sai. Trù nghệ của vị Trương nương tử này rất cao. Còn được xưng là đệ nhất nữ đầu bếp của Đại Tống. Nghe nói ngay cả đương kim Thánh Thượng cũng khen món nàng nấu.

Lý Kỳ thấy vẻ mặt khâm phục của cậu ta, hiếu kỳ hỏi: - Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đã từng nếm qua đồ ăn nàng ấy nấu?

Ngô Tiểu Lục lắc đầu: - Tiểu đệ đâu có phúc phận ấy. Huống hồ tiểu đệ cũng không có nhiều tiền.

*****

- Ha ha, Cổ sư phó, Trương nương tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?

Thái Mẫn Đức thấy Trương Xuân Nhi và Cổ Đạt tới, liền đứng dậy, chắp tay hướng hai người cười nói.

Hai người cũng chắp tay hành lễ Thái Mẫn Đức.

- Thật không ngờ lần này viên ngoại lại tự thân xuất mã, tham gia dự thi cùng với những đầu bếp như chúng tôi. Trương Xuân Nhi thản nhiên nói, lời nói có chút chói tai. Nhưng đứng phía sau nàng chính là Phàn Lâu. Hơn nữa địa vị của nàng ở Phàn Lâu không giống với những đầu bếp bình thường. Cho nên cũng không sợ Thái Mẫn Đức.

Thái Mẫn Đức không tức giận, mà thở dài: - Thái mỗ cũng đâu muốn như vậy. Nhưng khổ nỗi tiểu điếm không có đầu bếp trù nghệ cao siêu như Trương nương tử. Bằng không Thái mỗ đã không tham gia náo nhiệt rồi. Ài, Thái mỗ sinh ra đã là số khổ, không thể so sánh với lão gia nhà cô.

Trương Xuân Nhi cười nói: - Viên ngoại không cần quá khiêm tốn. Trong mắt của ta, trù nghệ của viên ngoại, là số một số hai của cả Đông Kinh, thậm chí là cả nước. Đương nhiên nếu lão gia nhà ta có được sự khoáng đạt như viên ngoại, thì hôm nay chỉ sợ ta tham gia với thân phận trợ thủ rồi.

Những năm gần đây, Phỉ Thúy Hiên tranh đấu gay gắt với Phàn Lâu, những người ngồi chỗ này đều biết. Thấy hai người đấu võ mồm, đều làm ra vẻ xem kịch vui.

Thái mẫn đức cười ha hả: - Lời này của Trương nương tử sai rồi. Xa không nói, hiện tại trong phòng này có một vị thanh niên tài tuấn. Trù nghệ chỉ sợ trên cả ta và cô. Nói xong, ngoắc tay hướng Lý Kỳ: - Lý lão đệ, nhanh tới đây. Ta giới thiệu cho cậu một vị nữ đầu bếp tài nghệ phi thường.

Một tiếng Lý lão đệ này không thể nghi ngờ là lôi kéo Lý Kỳ về phe của y.

"Mẹ nó, lão hồ ly này đúng là thời thời khắc khắc nhớ thương lão tử."

Lý Kỳ vừa nghe, trong lòng liền ân cần hỏi thăm cả nhà Thái Mẫn Đức mấy lượt. Hắn không muốn vì vậy mà trở thành bia ngắm trong mắt mọi người.

Dù vạn lần không muốn, nhưng Lý Kỳ vẫn mỉm cười đi tới.

- Trương nương tử, vị này chính là đầu bếp của Túy Tiên Cư, Lý Kỳ, Lý sư phó. Lẩu uyên ương, còn có rượu Thiên Hạ Vô Song đều do đích thân Lý lão đệ làm ra.

Trương Xuân Nhi nghe thấy vậy, hơi sững sờ, kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Tiếp theo Thái Mẫn Đức lại giới thiệu cho Lý Kỳ: - Lý lão đệ, vị nương tử này, chính là đầu bếp của Phàn Lâu. Có danh xưng là đệ nhất nữ đầu bếp, Trương nương tử.

- Nguyên lai là Trương nương tử của Phàn Lâu. Kính đã lâu, kính đã lâu. Lý Kỳ chắp tay cười.

- Không dám, cái gì mà đệ nhất nữ đầu bếp, Trương Xuân Nhi thực sự xấu hổ không dám nhận. Mong viên ngoại đừng nhắc lại.

Trương Xuân Nhi ngoài miệng dù khiêm nhượng, nhưng vẻ mặt lại đắc ý, nhìn Lý Kỳ hỏi: - Lý sư phó, nghe nói món Khai Thủy Tùng Diệp của quý điếm, giá tận ba mươi xâu. Không biết có thật hay không?

Lý Kỳ sững sờ, gật đầu đáp: - Không sai.

Thái mẫn đức bỗng nói xen vào: - Lý lão đệ có điều không biết. Món đó của quý điếm, đã vượt qua món Kim Ngọc Mãn Đường của Trương nương tử. Biến thành món ngon đắt tiền nhất của thành Biện Kinh chúng ta.

"Dm, còn nữa hay không. Con mẹ ngươi có phải muốn thấy ta và Trương Xuân Nhi đánh nhau một trận, thì mới bỏ qua?"

Lý Kỳ sao không biết dụng ý của Thái Mẫn Đức. trong lòng rất khó chịu, nhưng bên ngoài lại dấu diếm thanh sắc, chỉ hơi hơi liếc nhìn Thái Mẫn Đức.

Hai mắt Trương Xuân Nhi cũng hiện lên một tia không vui: - Không biết món đó của quý điếm rốt cuộc là món như thế nào, mà đắt như vậy?

Lý Kỳ cười đáp: - Đó là một món súp. Về phần vì sao đắt như vậy, cô nương nên đến hỏi phu nhân nhà ta. Giá tiền đó do phu nhân quy định.

Tần phu nhân thật không biết đã mang bao nhiêu tiếng xấu hộ Lý Kỳ.

Trương Xuân Nhi khẽ cau mày, lại nói: - Vậy không biết đã có khách hàng nào gọi món đó chưa?

"Đồ mồ hôi! Không phải là một món có chút đắt sao? Cần gì phải quấn quít như vậy?"

Lý Kỳ cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Nhưng hắn lại không biết. Trương Xuân Nhi từ trước tới nay vốn tâm cao khí ngạo. Đương nhiên, nàng cũng có tiền vốn để tự ngạo. Một nữ nhân có thể đảm nhiệm đầu bếp tại Phàn Lâu. Riêng việc đó thôi cũng đủ để kiêu ngạo rồi.

Còn về danh tiếng của Lý Kỳ, nàng đã sớm nghe thấy. Nhưng nàng lại cho rằng, Lý Kỳ sở dĩ có thể vang danh, chẳng qua là Lý Kỳ toàn làm những món mới lạ, còn trù nghệ chỉ bình thường. Hôm nay thấy Lý Kỳ lại trẻ tuổi như vậy, trong lòng càng không phục.

Thái Mẫn Đức chính vì biết tính cách này của nàng, mà không ngừng châm ngòi.

Với thực lực hiện tại của Túy Tiên Cư, không nên gây thù chuốc oán quá nhiều. Cho nên Lý Kỳ tuy khó chịu, nhưng không biểu lộ ra ngoài, cười ha hả: - Nói ra thật xấu hổ, tới hiện tại mới chỉ có một vị khách gọi món đó.

Cổ Đạt đứng bên cạnh bỗng nói: - Vậy cũng khó lường rồi. Món đó của Lý sư phó đã hơn cả món Kim Ngọc Mãn Đường.

Lý Kỳ vừa nghe, âm thầm nhíu mày. Giờ lại tới Phan Lâu của ngươi tham gia náo nhiệt. Được thôi, món nợ này, lão tử ghi nợ ở đó. Ngày khác sẽ trả lại.

Những người đang ngồi đây, đều là người cùng nghề. Đã là cùng nghề, thì không thể tránh khỏi cạnh tranh. Mặt ngoài nhìn hòa hòa khí khí, sau lưng đều có tâm tư. Một người sáng chói như Lý Kỳ, khó tránh khỏi trở thành đối tượng bị công kích.

Quả nhiên, Trương Xuân Nhi nghe xong, sắc mặt càng khó coi: - Chắc hẳn vị thực khách kia rất tán thưởng món Khai Thủy Tùng Diệp?

Lý Kỳ cười cười, cũng không lên tiếng.

Trương Xuân Nhi lại nói: - Ngày khác Trương Xuân Nhi nhất định đăng môn bái phỏng, nếm thử món Khai Thủy Tùng Diệp kia của quý điếm.

Hạ chiến thư?

Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Vậy thì xin hoan nghênh. Người ta đã cưỡi lên đầu, Lý Kỳ cũng không có lý do gì mà lùi bước.

Đúng lúc này, ba nữ tỳ đi vào, người đi trước nói: - Các vị sư phó, lão gia nhà ta mời các vị tới tiểu viện.

Rốt cuộc cũng được gặp mặt vị đệ nhất quyền thần của Bắc Tống này.

Hiện tại trong đầu Lý Kỳ suy nghĩ rất nhiều. Muốn nói hận, dù sao hình tượng gian thần Thái Kinh đã mọc thâm căn cố đế trong lòng hắn. Nhưng nói trở lại, những điều này là do ngày trước thầy giáo lịch sử rót vào đầu hắn. Ít nhất, tới bây giờ Thái Kinh còn chưa từng làm điều gì gây hại cho hắn. Hắn muốn hận, lại không biết bắt đầu từ đâu. Không chỉ những thế, hắn có một cảm giác thân thiết khó giải thích với Thái Kinh. Dù sao Thái Kinh cũng là một danh nhân lịch sử quen thuộc mà hắn được gặp, sau Lý Thanh Chiếu và Bạch Thế Trung.

Đương nhiên, trong đó cũng có khẩn trương. Lý Kỳ luôn tự nhủ bản thân, tí nữa không được nói bậy.

Đoàn người hạo hạo đãng đãng đi theo mấy nữ tỳ đi tới một sân rộng ở tiền viện.

Cái sân này rộng bằng một cái sân bóng. Phía sau có một loạt những căn phòng nhỏ mới dựng bằng gỗ. Ước chừng hai mươi gian. Từng gian đặt một cái bếp và bàn vuông. Đây chính là nơi bọn họ tỷ thí.

Phía trước dưới mái hiên đặt hơn hai mươi cái bàn. Trên bàn bày hoa quả, nước trà, đồ điểm tâm. Bát đĩa đều bằng bạt, chén bằng ngọc lưu ly, trông rất xa hoa.

Chỉ là hiện tại chỗ đó chưa có ai ngồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<