Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1246

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1246: Vui sướng trào dâng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hôm nay thế nào lại đụng phải toàn chuyện không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là gặp tà? Xem ra khi trở về phải dùng lá bưởi tắm rửa, đuổi tà ma, con mẹ nó thật sự quá tà môn rồi.

Trên đường trở về, Lý Kỳ suy đi nghĩ lại, cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra hôm nay đều thật là quỷ dị.

Hắn trước đây từng thử lý giải sống thử, chính là không tự tin với hôn nhân, nhưng hắn là người tự tin, với bất cứ chuyện nào cũng thế, bao gồm cả hôn nhân, nhưng hắn vạn lần không ngờ, mình cũng có một ngày sống thử, không khỏi lắc đầu cười khổ.

Kỳ thật hắn cảm giác giữa bản thân mình và Lưu Vân Hi, không giống như là tình yêu, ngược lại giống như một vụ mua bán. Lưu Vân Hi bức thiết hi vọng có một tình cảm trong cuộc sống, để mình không còn cô độc, đàn ông trong thiên hạ tuy rằng nhiều không kể xiết, nhưng đối với Lưu Vân Hi mà nói, dường như Lý Kỳ đã trở thành tiêu chuẩn duy nhất.

Mà Lý Kỳ cũng muốn Lưu Vân Hi ở lại bên người để chăm sóc Triệu Tinh Yến, chính vì nguyên nhân này, mới thúc đẩy một cuộc sống thử không hiểu ra sao.

Tuy Lý Kỳ có kinh nghiệm phong phú trong phương diện này, cũng không biết nên tiến hành sống thử như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đi từng bước.

Lý Kỳ vùi đầu trong suy nghĩ đau khổ trong lúc bất tri bất giác đã tới sảnh trước hậu viện.

- Huynh đã về rồi.

Bên trong truyền đến giọng nói của một cô gái.

Lý Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy bên trong có một cô gái đang ngồi, hắn không khỏi kêu lên một tiếng: - Oa! Tình hình như cục shit! Lập tức lùi về ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn lên: - A? Không đi sai chỗ chứ?

Chợt định nhãn nhìn vào trong phòng, thấy người trong phòng mặc váy dài màu xanh, sợi tóc mềm mại như mây vén lên thành một búi tóc, lả lướt tinh xảo. Mày lá liễu như phỉ thúy, hơi thở mùi đàn hương giống như chu sa, một đôi mắt trong veo như nước mùa thu. Da thịt trắng như bóc, cử chỉ thanh tao lịch sự. Môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà xanh, khuôn mặt như khay bạc, đôi mắt như quả hạnh. Mặc dù đang ngồi, nhưng không thể che dấu nổi dáng người thon dài nổi bật, bộ ngực sữa cao cao nhô lên, quả là tiên nữ hạ phàm.

A A A! Lần này ta thật sự phát tài.

Lý Kỳ trợn to hai mắt, trực tiếp nhìn vào mỹ nữ bên trong kia, không chút che dấu dáng vẻ Trư ca (Bát Giới) của mình.

Nàng kia đứng dậy, dáng người tinh tế trời sinh dần dần hiện ra, thấy Lý Kỳ vẫn si ngốc, hơi có vẻ thẹn thùng lườm hắn một cái, nói: - Huynh đứng trước cửa ngốc cái gì đó?

Cô gái này đúng là Triệu Tinh Yến. Tuy nhiên lúc này Triệu Tinh Yến đã mặc lại trang phục phụ nữ. Phải biết rằng Triệu Tinh Yến khi mặc trang phục đàn ông cũng đã rất đẹp trai, phong độ kinh người, giết chết không biết bao nhiêu nam nữ, quả thật trong nháy mắt đã giết bao nhiêu đàn ông.

Hóa ra vừa rồi nàng rất nghiêm túc suy nghĩ yêu cầu nho nhỏ mà Lý Kỳ đưa ra, nàng rất thông tình đạt lý cũng hiểu được yêu cầu này của Lý Kỳ tuyệt không quá đáng. Tuy rằng nàng từng rất ghét giới tính của mình, nhưng dù sao nàng cũng là phụ nữ, luôn mặc đồ đàn ông, đối với người khác mà nói, có lẽ là râu ria. Nhưng đối với Lý Kỳ mà nói, vậy quả là không công bằng.

Có người đàn ông nào lại không thích vợ mình xinh đẹp, thanh xuân.

Bởi vì người phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, đàn ông tiêu tiền cho người mình thích.

Nếu bản thân trong những năm đẹp nhất không thể hiện ra vẻ đẹp của mình, vậy thì qua vài năm nữa, muốn phô bày ra cũng không đủ lực, vì vậy nàng sau khi tắm xong thì đổi lại trang phục phụ nữ.

Chỉ có điều nàng đã quen mặc trang phục đàn ông, đặc biệt là trước mặt Lý Kỳ, vì vậy lần này mặc trang phục phụ nữ xuất hiện trước mặt Lý Kỳ, nàng cảm thấy có chút thẹn thùng.

Lý Kỳ ngẩn người, bật thốt lên: - Hình như ta lạc vào tiên cung rồi.

Những lời này tuyệt đối phát ra từ tận trong đáy long của hắn.

Triệu Tinh Yến sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười khổ nói:

- Là đẹp hay xấu, không phải cũng chỉ là một bộ da thịt thôi sao?

- Không thể nói vậy được.

Lý Kỳ bước nhanh vào, vội vàng nói: - Nếu bộ dạng ta xấu, muội sẽ thích ta sao? Đây là chuyện không thể.

- Vì sao không thể? Triệu Tinh Yến lại đương nhiên nói: - Ta thích huynh, không có quan hệ gì đến vẻ ngoài của huynh. Cho dù huynh xấu, ta vẫn sẽ thích huynh, người ta thích chính là huynh, mà không phải là một tấm da mặt, nếu ta trông mặt mà bắt hình dong, đàn ông đẹp trai hơn huynh trong thiên hạ nhiều không kể xiết.

- Thật tức quá! Lý Kỳ nhấc tay lên, cắt đứt lời của Triệu Tinh Yến, cau mày nói: - Sĩ khả sát bất khả nhục (giết thì giết đại đi đừng có mà làm nhục), ta dầu gì cũng đẹp trai thứ hai Đông Kinh, thậm chí là đẹp trai thứ hai thiên hạ, Hoàng thượng so với ta cũng chỉ đẹp trai hơn một chút, muội sao lại làm nhục ta như vậy, ta cái gì mà làm nhiều không kể xiết, thật sự là buồn cười, tức chết ta.

- Đẹp trai thứ hai Đông Kinh?

Triệu Tinh Yến thấy dáng điệu hổn hển của Lý Kỳ, phù một tiếng, cười khanh khách ha hả, bộ ngực sữa đứng thẳng, có thể nói là ầm ầm sóng dậy, thấy Lý Kỳ không chuyển mắt, trong lòng thầm nghĩ, nếu có cảnh này, cho dù mỗi ngày bị nàng làm nhục ngàn vạn lần, cũng không có ngại gì.

Triệu Tinh Yến chợt thấy hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn thẳng trước ngực nàng, dù nàng không để ý những thứ này, nhưng cũng không thể chịu nổi, phất ống tay áo một cái, bày ra tư thế nữ vương, quát: - Huynh nhìn cái gì đó?

- Ngực --- không không không.

Lý Kỳ nuốt từng ngụm nước miếng to, si ngốc ngơ ngác nói: - Yến Phúc, ta có thể ôm muội một cái không?

Lại nữa rồi?

Cho dù là lần thứ hai, nhưng Triệu Tinh Yến vẫn còn không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, người này thật sự là hạ lưu quang minh chính đại.

- Yên tâm, đây chỉ là một cái ôm thuần khiết, ta chỉ muốn xác nhận vị tiên nữ đứng trước mặt này là của ta.

Nét mặt Lý Kỳ nghiêm túc, nhưng trong mắt rõ ràng đã lóe ra sự dâm đãng, hắn sớm không phải là thiếu niên, thử hỏi làm sao thuần khiết được.

Cái ôm thuần khiết?

Triệu Tinh Yến đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nàng gặp Lý Kỳ, không khỏi ngẩn người, lại thấy vẻ mặt si ngốc của Lý Kỳ, ánh mắt chờ mong giống như trẻ con hồn nhiên, đủ thấy hành động của Lý Kỳ cẩn thận cỡ nào, thật sự không đành lòng cự tuyệt, liền giữ im lặng.

Lý Kỳ mừng rỡ, vừa mới dang hai tay ra, đột nhiên lại vội vàng nhìn hai tay của mình, dường như sợ sẽ làm bẩn thân hình xinh đẹp trước mặt mình.

Triệu Tinh Yến thấy động tác nhỏ này của Lý Kỳ, chỉ cảm thấy người đàn ông này kỳ thật có đôi khi khá ngốc, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, trái tim đột nhiên thình thịch nhảy loạn, không khỏi thầm nghĩ, điều này chẳng lẽ là chỗ thần kỳ của tình yêu.

Sau khi xác định hai tay của mình sạch sẽ, Lý Kỳ vội vàng tiến lên một bước, thâm tình chân thành ngắm vị mỹ nhân tuyệt sắc trước mắt, dùng hai bàn tay run rẩy, nhẹ nhàng ôm Triệu Tinh Yến vào ngực, chỉ cảm thấy hương thơm hợp lòng người. Cánh tay không khỏi siết chặt hơn, ánh mắt lại vô cùng hạ lưu dừng trên cặp mông, thiếu chút nữa đã phun máy mũi ra, nghĩ thầm rằng, nếu ta thuận thế đưa tay xuống, nàng có giẫm lên ta không nhỉ? Chắc là không, từng bước từng bước rờ xuống.

*****

Dáng người Triệu Tinh Yến khi mặc trang phục phụ nữ vô cùng cao gầy. Trong số các nữ nhân của Lý Kỳ, cũng chỉ có Phong Nghi Nô có thể đẹp sánh ngang, cho nên nàng rất thoải mái tựa đầu lên bả vai của Lý Kỳ. Có thể nhẹ nhàng buông xuống, nàng bỗng nhiên cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều, một người luôn luôn tự lập như nàng, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là cảm giác an toàn. Cảm giác an toàn này trước nay chưa từng có, khiến nàng vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc này, hồn nhiên không biết suy nghĩ đen tối trong lòng Lý Kỳ, đôi mắt đẹp nhẹ nhàng nhắm lại, hai tay vòng xung quanh hông của Lý Kỳ, hạ giọng nói: - Lý Kỳ, nếu ta sinh ra đã xấu, huynh còn thích ta không?

Đáp án câu này nhất định là phủ định.

Trong lòng Lý Kỳ cũng hiểu được, tuy rằng trên nhiều khía cạnh, hắn cũng không quá quan tâm trông mặt mà bắt hình dong, nói thí dụ như trong công việc, hoặc là kết bạn, hắn cũng không quá coi trọng những thứ này. Không giống như Tống Huy Tống, nhất định phải có diện mạo đẹp trai thì mới có thể vào triều làm quan. Nhưng ở phương diện người yêu, hắn lại rất chú trọng, bởi vì tình yêu chính là một cảm giác, ánh mắt đầu tiên là vô cùng quan trọng, ít nhất mình phải cảm thấy đẹp, vậy thì cảm giác này mới xuất hiện, đương nhiên, cũng có những lúc ngươi cảm thấy đẹp, nhưng người khác lại không cho là vậy, điều này Lý Kỳ cũng không quá để ý, mình thích là được, nhưng lời này không thể nói ra được. Lý Kỳ biết điều khéo léo nói: - Ta không trả lời vấn đề mang tính giả thiết.

Triệu Tinh Yến nghe thấy, sao lại không rõ, ngược lại cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười, nói: - Kỳ thật huynh không nói ra ta cũng hiểu được, mấy vị thê tử kia của huynh, có vị nào không phải là mỹ nhân đệ nhất.

- Quá khen, quá khen.

Lý Kỳ cười cười, đột nhiên nói: - Yến Phúc, kỳ thật ta cảm thấy muội mặc trang phục đàn ông thì tốt hơn, muội nếu mỗi ngày mặc như thế, ta thật sự sẽ trầm mê, nữa đời sau mỗi ngày đều ngồi ở nhà ngắm muội.

Triệu Tinh Yến lại không cho là đúng, sẵng giọng: - Huynh ít khen ta đi, ta không thèm để ý đến những thứ này. Kỳ thật huynh là người thế nào, ta rất rõ, nếu ngay cả điểm hấp dẫn này huynh cũng không chịu được, vậy thì hoàn toàn không có khả năng leo đến vị trí này.

- Vậy muội thật sự đánh giá ta quá cao rồi. Không tin muội cởi quần áo thử xem. Lý Kỳ rất vô sỉ nói.

Triệu Tinh Yến nổi giận nói: - Huynh ---.

- Đừng giẫm lên ta.

Lý Kỳ vội vàng nói rõ, đối với Triệu Tinh Yến thì không có cách nào.

Lý Kỳ hì hì cười, nói: - Muội hẳn là còn nhớ muội nợ ta một nụ hôn.

Trái tim Triệu Tinh Yến chấn động, cũng không nói gì.

- À, à, không có gì ta coi như là muội đồng ý.

Hai tay Lý Kỳ đặt lên hai vai Triệu Tinh Yến, nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, mặc dù không hề trang điểm, nhưng còn xinh đẹp hơn tất cả ở thế gian, không kìm nổi giơ tay lên vuốt ve hai má nàng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một câu quảng cáo, thật sự mềm mại như sữa bò. Lại thấy đôi môi đỏ mọng kiều diễm, dường như có một lực hấp dẫn mạnh mẽ, khiến hắn không kìm nổi cúi đầu xuống, tam tấc, hai tấc

Đôi mắt đẹp của Triệu Tinh Yến dần dần nhắm lại, lông mi dài nhỏ khẽ run, để lộ ra tâm trạng đang hồi hộp.

- Ai ôi ---!

Mắt thấy đôi môi đỏ mọng đang ở trước mắt, hai mắt Triệu Tinh Yến bỗng nhiên trợn to, một tiếng rên rỉ, gập lưng lại, thiếu chút nữa đụng lệch mũi của Lý Kỳ.

Không phải chứ, ông trời ngươi không đùa người vậy chứ, Lý Kỳ còn tưởng rằng Triệu Tinh Yến cố ý tránh đi, nhưng thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trán rịn mồ hôi, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất.

- Yến Phúc.

Lý Kỳ cũng biết đây không phải là Triệu Tinh Yến đùa, mà là sự thật, vội vàng ngồi xổm xuống, ôm lấy Triệu Tinh Yến, sợ hãi nói: - Yến Phúc, Yến Phúc, muội sao vậy?

- Đau --- đau quá.

Hai tay Triệu Tinh Yến đè chặt bụng, dung mạo tuyệt sắc dần dần méo mó, nàng tuy là nữ nhân, nhưng còn kiên cường hơn cả nam nhi, nếu nàng nói đau quá, vậy có thể nghĩ nàng đau đến cỡ nào.

Chẳng lẽ ---!

Lý Kỳ bỗng nhiên hô lớn với bên ngoài: - Người đâu, mau mau tới đây.

- Đại nhân ---.

- Mau mời Lưu Thập Nương đến, mau.

- Vâng.

Lý Kỳ ôm chặt Triệu Tinh Yến, không ngừng an ủi: - Không có chuyện gì đâu, không có chuyện gì đâu, Thập Nương sắp đến rồi, muội sẽ không có chuyện gì đâu. Trong lòng lại nghĩ, không phải nói còn mấy ngày sao, thế nào mà hôm nay đã bắt đầu đau.

Triệu Tinh Yến thấy dáng vẻ đau lòng của Lý Kỳ, đôi bàn tay trắng noãn nắm chặt, khóe miệng kéo ra thành nụ cười, nói: - Huynh không cần lo lắng, ta không sao đâu.

Lý Kỳ thấy môi nàng đã cắn nát, vẫn còn an ủi mình, lại càng thêm đau lòng. Ôm càng chặt hơn.

Sau nửa canh giờ.

Lý Kỳ đi tới đi lui trước cửa, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong cánh cửa, đáng tiếc chính là, trong phòng không có bất cứ động tĩnh gì. Triệu Tinh Yến người này tương đối kiêu ngạo, nàng ở trước mặt Lý Kỳ nói hai chữ đau quá, đã là vô cùng không dễ dàng. Trước mặt người bên ngoài, cho dù đau, nàng cũng không kêu nửa tiếng. Trước đây khi trúng tên, nàng nửa câu rên rỉ cũng không có.

- Ta nói này Xu Mật Sứ, ngươi có thể nghỉ một lát được không, lão phu sắp bị ngươi làm cho chóng mặt rồi.

Quái Cửu Lang ngồi trên hành lang. Ngáp, không kìm nổi mà lắc lắc đầu.

Bởi vì đây là lần đầu tiên thi châm cho Triệu Tinh Yến, vì vậy Lý Kỳ còn tìm tới Quái Cửu Lang, lúc này có tên ma quỷ này, hắn cũng an lòng hơn.

Lý Kỳ hừ nói: - Nếu tẩu phu nhân cũng bị như thế, ngươi không nóng nảy sao?

Quái Cửu Lang ha hả nói: - Ngươi cho rằng lão phu là người chết à, vợ ta sao có thể trải qua đau khổ như vậy.

Ngụ ý, chính là ám chỉ châm biếm Lý Kỳ vô dụng.

Ngươi đắc ý cái gì, không phải chỉ biết châm kim sao? Lão tử có thể giết heo. Lý Kỳ không phục nói thầm một câu. Sau lại dò hỏi: - Không phải còn có vài ngày sao, sao lại bắt đầu đau vậy?

Quái Cửu Lang tức giận nói:

- Việc này người ngoài không thể khống chế, trừ phi mỗi ngày ngươi cho người ta mỗi ngày giúp thê tử ngươi bắt mạch, nếu không có thể tính chuẩn xác từng ngày.

Lý Kỳ nghĩ đến vẻ mặt đau đớn vừa rồi của Triệu Tinh Yến, nói: - Vậy mỗi ngày xem một lần mạch, đau đớn này người bình thường sao chịu được, mới vừa rồi Yến Phúc đau đến ngất đi.

Quái Cửu Lang thở dài: - Năm đầu tiên sẽ là năm khó khăn nhất, trong một năm này, đau đớn sẽ đến tột cùng, hơn nữa khó có thể chịu được. Qua một năm này, đau đớn sẽ giảm đi một ít, kỳ thật trước bảy ngày khi kinh nguyệt đến, mỗi ngày xem một lần mạch cũng không thể, chỉ cần thi châm trước một ngày kinh nguyệt đến, là có thể tránh cho đau đớn, tuy nhiên, trong một năm này phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình, nếu trong lúc này mà lục phủ ngũ tạng xuất hiện hỗn loạn gì gì đó, vậy có thể sẽ tăng thêm đau đớn.

Lý Kỳ vốn còn đang suy nghĩ nếu Lưu Vân Hi thật sự phải đi, hắn cũng sẽ không ép ở lại, cùng lắm thì cùng với Triệu Tinh Yến chịu đựng đau đớn này. Nhưng cảnh vừa rồi khiến lòng hắn kinh sợ, ý nghĩ này cũng biến mất theo, đừng nói là mười năm, cho dù là một năm chỉ sợ không ai qua nổi.

Một lát sau, cửa mở ra, Lưu Vân Hi từ trong nhà bước ra.

- Thế nào rồi?

Lý Kỳ vội vàng nghênh đón.

Lưu Vân Hi nói: - Đã không sao.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ nói hai tiếng đa tạ, lập tức vội vàng đi vào.

Lưu Vân Hi ngoái đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một chút mất mát.

Trong mắt Quái Cửu Lang đều nhìn thấy, không khỏi vuốt chòm râu bạc trắng, trong mắt mỉm cười.

*****

Đi đến bên giường, Lý Kỳ nhìn thấy sắc mặt Triệu Tinh Yến tái nhợt, tâm loạn như ma, ngồi bên giường, dùng khăn cẩn thận lau mồ hôi trên trán của nàng, quan tâm nói: - Muội hiện tại cảm thấy thế nào?

Triệu Tinh Yến thở nhẹ nói: - Ta không sao rồi, hiện giờ huynh có thể xuôi nam hội họp với bọn Nhạc Phi rồi.

Lý Kỳ sửng sốt nói: - Muội đều biết rồi à?

- Mới vừa rồi Thập Nương đã nói cho ta biết.

Triệu Tinh Yến rất thản nhiên nói: - Kỳ thật lần trước có thể nhặt về một cái mạng, ta đã rất cảm tạ trời đất, chút ít đau đớn này, ta sẽ không để ý.

Lý Kỳ áy náy nói: - Là ta làm liên lụy đến muội, vốn dĩ đau đớn này là do ta chịu đựng.

Triệu Tinh Yến cười cười, nói: - Nhưng ta nhìn huynh hiện tại còn khó chịu hơn cả ta, đây chẳng qua là việc nhỏ mà thôi, huynh đừng vì chuyện nhỏ mà bỏ lỡ chuyện lớn.

Lý Kỳ vừa bực mình, vừa buồn cười, nói: - Đúng vậy, đúng vậy, ở trong lòng muội, ngoại trừ Đại Tống thì bất cứ chuyện gì cũng là chuyện nhỏ.

Triệu Tinh Yến hơi có vẻ xấu hổ, không lên tiếng.

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: - Yến Phúc, nếu không muội đừng theo ta xuôi nam, an tâm ở đây tĩnh dưỡng.

Triệu Tinh Yến vội la lên: - Lúc trước huynh mời ta tới, hiện giờ lại ném ta ở lại đây, về công về tư huynh đều không nên làm như vậy.

- Nhưng ---.

- Được rồi, một chút đau đớn của ta thấm gì so với các binh lính phải chịu trên tiền tuyến, ta là bộ hạ của huynh, bọn họ cũng như thế, nếu ai vừa gặp một chút khó khăn đã lựa chọn lui bước, vậy cuộc chiến này còn đánh như thế nào được. So với bọn họ, ta đã được tính là vô cùng may mắn rồi, huynh làm Thống soái, hẳn là phải đối xử bình đẳng với mỗi người, nếu không kẻ dưới sao có thể phục tùng.

Kỳ thật sau khi Triệu Tinh Yến biết được bệnh tình của mình, liền lập tức hiểu được, hóa ra Lý Kỳ không vội đi hội hợp với Nhạc Phi, chủ yếu là vì nàng. Nhưng đây cũng là điều nàng không muốn thấy nhất, cũng là cố kỵ lớn nhất sau khi nàng và Lý Kỳ xác định quan hệ.

Nhưng lời này của Triệu Tinh Yến cũng làm Lý Kỳ rất hổ thẹn, gật đầu nói: - Vậy được rồi, ta sẽ đi sắp xếp, tận lực đi sớm một chút để hội họp với bọn Nhạc Phi.

Bởi vì thần kinh Triệu Tinh Yến vừa mới phải chịu khảo nghiệm đau đớn cực lớn, cho nên sau khi đau đớn biến mất, nàng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nói chuyện với Lý Kỳ một lúc, liền ngủ thật say.

Lý Kỳ đắp kín chăn cho nàng, rồi đi ra phòng ngoài, lúc này thầy trò Quái Cửu Lang đang ngồi ngoài cửa nghiên cứu thảo luận y học, vì thế đi lên phía trước nói với Quái Cửu Lang: - Có thể ta sẽ lập tức xuôi nam, hội hợp với đại quân, ngươi để Tiểu Văn đi không?

Quái Cửu Lang nói: - Văn nhi coi như đã nhập chức trong cấm quân rồi, nếu những người khác đều phải đi, Tiểu Văn đương nhiên phải đi, điều này ngươi tới hỏi lão phu làm gì, lão phu cũng không phải là Thống soái.

Cũng đúng, ta mới là Thống soái mà! Lý Kỳ nói:

- Nhưng trên chiến trường là chuyện vô cùng nguy hiểm, ngươi đã nghĩ thông suốt chưa đó?

Quái Cửu Lang hừ nói: - Ngươi sợ chết như vậy mà cũng dám đi, lão phu còn sợ gì nữa. Hơn nữa Văn nhi là đi cứu người, không phải là đi giết người, có thể có nguy hiểm gì.

- Ta sợ chết? Vậy ngươi thật sự không hiểu ta rồi. Lý Kỳ tức giận hừ một tiếng, trong lòng lại nghĩ, ai mà không sợ chết chứ, lão thử tìm ra một người xem. Lại hỏi: - Vậy ngươi có đi không?

Quái Cửu Lang gật đầu nói: - Ta và vợ hàng năm đều ở trong sơn cốc, hiện giờ ra ngoài, cũng định đi khắp nơi một lần. Chúng ta còn chưa từng tới Nam Ngô, thuận tiện đến đó ngắm cảnh một chút.

Lý Kỳ khinh bỉ nói: - Không rỡ xa con trai thì nói thẳng ra là được, tìm nhiều lý do như vậy định để lừa ai chứ.

Quái Cửu Lang cười ha ha nói: - Cho nên ta mới nói là thuận tiện đi thăm, chủ yếu đương nhiên là không nỡ xa Văn nhi. Ồ, nhắc ngươi một câu, lão phu có đi hay không không quan trọng, quan trọng là Thập Nương có đi hay không, ngươi sao không đi hỏi con bé.

Tiểu tử! đồ đệ ngươi cũng đã cầu hôn ta rồi, ngươi còn dám ở đây kiêu ngạo, được, để ngươi xem một chút thủ đoạn của lão tử. Ánh mắt Lý Kỳ liếc xéo Lưu Vân Hi, đột nhiên cười ha ha nói: - Thập Nương đương nhiên là đi theo ta, việc này còn cần hỏi sao, ngươi thật sự là quá ngây thơ.

Lưu Vân Hi đang muốn phản bác, chợt thấy Lý Kỳ liếc mắt nhìn nàng, lúc này mới nhớ ra chuyện sống thử, lời nói đến bên miệng nuốt trở lại, trên khuôn mặt đỏ ửng.

Quái Cửu Lang thấy Lưu Vân Hi không phản bác lại Lý Kỳ, cảm thấy kinh ngạc, liếc mắt nhìn ái đồ, ha ha mỉm cười, nói: - Tiểu tử ngươi thật đúng có đủ bản lĩnh.

Lý Kỳ ngẩng đầu đắc ý nói: - Bình thường thôi.

Quái Cửu Lang đột nhiên chỉ tay xuống dưới chân Lý Kỳ nói: - A? Con rắn nhỏ này ở đâu ra vậy?

- Dọa ta sao? Nhưng ta dọa lại đấy, a, ai đang sờ chân ta? Thập Nương, không nghĩ tới cô háo sắc như vậy.

Lý Kỳ cho rằng Quái Cửu Lang đang cố ý dọa hắn, chợt thấy có vật khác thường, nói xong cúi đầu nhìn, chỉ thấy có một con rắn nhỏ màu xanh đang vòng trên cổ chân hắn, kinh hô một tiếng nói: - Oa chết tiệt! Thật sự có một con rắn nhỏ! Lời vừa ra khỏi miệng, hắn nhất thời tái mặt, run giọng nói: - Là --- là Trúc ---- Trúc Diệp Thanh, các ngươi còn không mau --- mau lấy con vật này ra.

Quái Cửu Lang cũng không nóng nảy, còn vui cười hớn hở nói: - Ngươi không phải là không sợ sao?

- Ai ôi!!! Nhưng rắn này có kịch độc nha, xin đấy, mau mau bắt nó ra! Một cử động Lý Kỳ cũng dám, thậm chí cũng không dám nhìn, hai vai run bần bật.

Quái Cửu Lang đột nhiên cúi thấp thân mình, hai ngón tay kẹp con rắn tiện tay ném cho Lưu Vân Hi, Lưu Vân Hi bắt được, nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.

- Hô ---!

Lý Kỳ thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, một lát sau, mới ổn định tâm thần, ánh mắt liếc trái phải, nói:

- Là ai? Là ai làm? Đừng nói với ta là rắn này tự chui ra, có hai người các ngươi ở đây, hổ cũng không dám đến, càng miễn nói đến con rắn nhỏ này, nhất định là một trong hai người các ngươi làm.

Quái Cửu Lang nói: - Nhìn ta làm gì, không phải do ta ném.

- Không phải ngươi.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, nói: - Thập Nương?

Lưu Vân Hi cười, hơi lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, nói: - Cũng không phải là ta.

Quái Cửu Lang cười ha ha nói: - Vụ án này đúng là phức tạp, chỉ sợ phải mở đường thẩm tra.

Quái Cửu Lang không đến mức ngây thơ làm chuyện này, hẳn là Thập Nương gây nên, nhưng trước tiên ta phải làm tan rã liên minh thầy trò giữa bọn họ. Lý Kỳ liếc mắt nhìn con rắn nhỏ trong tay Lưu Vân Hi, trong lòng còn sợ hãi, vì thế nói: - Dùng mở công đường xử lý cái gì, thật sự là lãng phí tiền đóng thuế, Thập Nương dịu dàng thiện lương, đơn thuần đáng yêu như vậy, sao có thể làm những chuyện ngây thơ thế này, nhất định là Quái Cửu Lang làm.

Lưu Vân Hi cũng thật sự là rất đơn thuần, vừa nghe lời nói của Lý Kỳ, trong mắt hiện lên một chút áy náy, mở miệng nói: - Ta ---.

Nàng vừa mới nói một chữ, Lý Kỳ lập tức giơ tay lên, ngăn cản nàng nói tiếp, ưỡn ngực nói: - Thập Nương, cô đừng sợ, có ta ở đây, cô không cần phải khuất phục dưới thế lực ác.

Quái Cửu Lang vỗ tay ha ha nói: - Được được được, quan lại ta cũng thấy nhiều, quan anh minh giống như ngươi, lão phu thật đúng là lần đầu gặp được.

- Hiện tại đã biết sai chưa. Lý Kỳ hừ một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: - Tẩu phu nhân, Quái Cửu huynh ức hiếp ta.

Quái Cửu Lang cười dài nói:

- Ngươi ít lừa gạt lão phu đi, đừng nói vợ ta không ở đây, cho dù vợ ta đến đây, nàng hiền lương thục đức, lại biết đạo lý, phân rõ phải trái, nữ tử trên thế gian không gì sánh bằng, sao có thể tin lời nói dối của ngươi.

- Ta cũng không tốt như ông nói.

Quái Cửu Lang vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng nói.

Chỉ thấy Doãn thị trong mắt mang theo ý cười đi tới.

Quái Cửu Lang quay đầu nhìn, kinh ngạc nói: - Sao bà lại tới đây?

Doãn thị nói:

- Ta nghe nói thân thể Triệu cô nương không khỏe, nên tới đây thăm.

Con mẹ nó chứ, lão nhân này thật sự giấu tài không để lộ nha, đã lớn tuổi như vậy rồi, mà lỗ tai còn thính như vậy, hơn nữa còn rất giảo hoạt. Môi Lý Kỳ bất động thấp giọng nói: - Ngươi thật dối trá.

Quái Cửu Lang nhỏ giọng nói: - Vừa mới học đấy.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<