Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1228

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1228: Trời không phụ người có lòng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

- Chậm đã!

Đang lúc Lý Kỳ chuẩn bị lên xe ngựa, Lưu Vân Hi đột nhiên chặn ở trước người hắn, đơn giản dứt khoát nói: - Ngươi cưỡi ngựa.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Nếu ta không có nhớ lầm, xe ngựa này hình như là ta cho cô mượn đấy.

- Nhưng hiện tại là chúng ta đang giúp ngươi đó.

Nàng nói cũng đúng nha, nhưng cũng không cần phải không cho ta ngồi xe ngựa chứ, đây chính là phải đi đường ban đêm đó a. Lý Kỳ đôi mắt vừa chuyển, thở dài:

- Được rồi, ta đây cưỡi ngựa là được, nhưng nếu là làm phiền hà gì đến cô và Tiểu Văn, cô cũng đừng trách ta đó.

Lưu Vân Hi vừa nhíu mày ngài, nói: - Lời này của ngươi có ý gì?

Lý Kỳ thần thần bí bí nói: - Cô quên đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi ư, ta là người vốn đẹp trai, bây giờ lại cưỡi một con vật, vậy chẳng phải là soái không chịu nổi rồi, rất khó làm cho người ta bỏ qua, nếu chẳng may bị địch nhân nhìn thấy, vậy ---.

Lưu Vân Hi yên lặng nghiêng người sang một bên, giờ nếu chỉ có một mình nàng, nàng bất kể như thế nào cũng sẽ không ngồi ở một chiếc xe ngựa với Lý Kỳ, đáng tiếc nàng còn mang theo Thẩm Văn, cũng không dám làm gì tùy hứng.

- Đa tạ, đa tạ.

Lý Kỳ khẩn trương một cước nhảy lên xe ngựa, đột nhiên lại xoay đầu lại, nói: - Kỳ thật còn có một biện pháp khác, chính là --- cô cưỡi ngựa.

- Ngươi mơ tưởng.

Lưu Vân Hi nguyên bản thật là có tính toán cưỡi ngựa, nhưng nghe Lý Kỳ vừa nói như vậy, nàng càng muốn ngồi xe ngựa.

Thẩm Văn thấy hai người bọn họ đấu võ mồm, chỉ cảm thấy thú vị, trốn ở một bên cười trộm.

Sau khi ba người lên xe ngựa, Hoắc, Hồ hai người liền vội vàng đánh xe ngựa xuất phát, phía trước còn có ba hộ vệ mở đường.

Thẩm Văn vừa vào trong xe liền vươn thẳng đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi cái này hỏi cái kia đấy, tựa hồ đối với hết thảy sự vật phía ngoài đều cảm thấy hứng thú vô cùng.

Lý Kỳ cũng không thấy phiền chán mà đều nhất nhất trả lời.

Về phần Lưu Vân Hi trước sau vẫn trầm mặc không nói, tựa đầu nghiêng qua một bên.

Nữ nhân này mà bắt đầu ương lên, thật đúng là đủ khiến người đau đầu đấy. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, hô: - Tiểu Văn.

Thẩm Văn co rút quay đầu lại, hỏi: - Lý thúc, chuyện gì?

Lý Kỳ cười hỏi: - Ngươi và sư tỷ của ngươi vẫn là lần đầu tiên gặp mặt đi?

Thẩm Văn gật đầu. Nói: - Nhưng thật ra ta vẫn thường xuyên nghe cha ta nhắc tới sư tỷ.

Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ nhắc tới chính mình, không biết hắn lại đang đánh cái chủ ý gì, nhưng theo bản năng khẳng định không phải là cái chuyện gì tốt, nàng cũng biết chính mình không phải là đối thủ của Lý Kỳ, đang muốn mở miệng bảo Thẩm Văn không cần để ý đến hắn, nhưng nghe lời Thẩm Văn nói xong, lời nói đã đến bên miệng lại bị thu trở về.

Lý Kỳ liếc mắt nhìn Lưu Vân Hi, lại nói: - Vậy cha ngươi thường xuyên nói cái gì về sư tỷ của ngươi?

Thẩm Văn vẻ mặt thành thực nói: - Cha ta nói sư tỷ nàng vô cùng thông minh, đặc biệt thiên phú về phương diện y thuật so với ta cao hơn rất nhiều, thậm chí so với chính phụ thân còn cao hơn. Đợi một thời gian nữa nhất định có thể vượt qua ông ấy đấy, còn nói tính tình cũng rất giống ông ấy, còn thật ra làm con trai như ta đây lại có vẻ giống nương hơn.

Lưu Vân Hi nghe vậy trên mặt xuất hiện một tia biến đổi.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Cha ngươi đó là lừa gạt ngươi, kỳ thật sư tỷ của ngươi ngu vô cùng, còn lâu mới bằng ngươi.

Lưu Vân Hi phẫn nộ quát: - Ngươi nói bậy cái gì đấy?

Thẩm Văn vội nói: - Sư tỷ, ngươi không cần tức giận, ta xác thực không bằng ngươi, điều này ta biết, cha ta cũng không gạt ta mà.

Lưu Vân Hi biết Thẩm Văn đã hiểu lầm. Khẩn trương nói: - Tiểu Văn, sư tỷ không phải chỉ ngươi --- cái này ---

Nàng vốn là không am hiểu xử lý việc này, không khỏi lại trừng hướng Lý Kỳ, nói: - Ngươi người này thật sự là quá đê tiện rồi.

Lý Kỳ nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Lưu Vân Hi. Thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, nói: - Đê tiện cái gì chứ, chẳng lẽ ta nói sai sao. Tiểu Văn, không thể nói cha ngươi lừa ngươi. Chỉ có thể nói cái kia chỉ đặc biệt là ở một phương diện khác, không phải so sánh ở toàn bộ các phương diện, nếu đem ngươi và sư tỷ của ngươi thả cùng một chỗ mà so sánh. Ngươi so với sư tỷ của ngươi thông minh hơn, sư tỷ của ngươi ngay cả điều cơ bản nhất là cười cũng không biết, ngươi nói có ngốc hay không?

Lưu Vân Hi nhất thời trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn Lý Kỳ.

Thẩm Văn tuy rằng cũng có mười sáu mười bảy tuổi rồi, nhưng cậu ta chưa từng được tiếp xúc với người ngoài, đối với những thứ này căn bản không hiểu, hiếu kỳ nói: - Lý thúc, ngươi nói là sự thật sao?

Lý Kỳ hỏi ngược lại: - Ngươi đã bao giờ thấy sư tỷ của ngươi cười chưa.

Thẩm Văn ngẫm nghĩ một chút, thật đúng là như thế, không khỏi dùng con mắt đơn thuần nhìn Lưu Vân Hi, nói: - Sư tỷ, ngươi thực không biết cười sao?

Lưu Vân Hi bị vấn đề này hỏi đến sắp khóc rồi, nói: - Tiểu Văn, ngươi đừng nghe hắn nói bừa, phàm là con người thì đều biết cười.

Thẩm Văn nói: - Vậy sư tỷ ngươi cười một cái.

Tiểu tử này thật sự là mãnh liệt nha, ngay cả Quái Thập Nương cũng dám đùa giỡn. Lý Kỳ quyết đoán tựa đầu chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ.

Lưu Vân Hi hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, giờ sao có thể cười ra nha, không khóc coi như là tốt rồi, dưới tình thế cấp bách nàng đột nhiên đưa chân đá cho Lý Kỳ một cái.

Lý Kỳ quay đầu, thấy mặt Lưu Vân Hi đều hồng thấu, dùng sức nghẹn ý cười, đột nhiên nói: - Tiểu Văn, cha ngươi thường xuyên kể chuyện xưa cho ngươi nghe chứ?

Thẩm Văn nói: - Hồi nhỏ có kể qua một ít, nhưng không nhiều lắm.

Lý Kỳ cười nói: - Lý ca hiện tại có một câu chuyện, là kể về Mỹ Hầu Vương đại náo Thiên cung đấy, ngươi muốn nghe hay không.

- Mỹ Hầu Vương.

Thẩm Văn hai mắt sáng ngời, gật đầu thật mạnh, lập tức ném Lưu Vân Hi ra sau đầu rồi.

Lưu Vân Hi trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lại liếc nhìn Lý Kỳ, nghĩ thầm rằng, người này thật đúng là lợi hại, giống như mỗi người đều rất thích hắn vậy.

Nghĩ đi nghĩ lại, hai đầu lông mày nàng lộ ra vẻ cô đơn.

Quái Cửu Lang kia y thuật tuy rằng cao minh, đầu óc cũng thông minh, nhưng nếu bàn về kể chuyện xưa, chỉ sợ ngay cả một đầu ngón chân của Lý Kỳ lão cũng không sánh bằng.

Thẩm Văn sống hơn mười năm, cho đến hôm nay mới hiểu được cái gì gọi là chuyện xưa, sau khi nghe xong Lý Kỳ kể về Mỹ Hầu Vương, cậu ta nhất thời cảm thấy chút chuyện xưa mà cha mình kể trước kia quả thực chán đến phát bực, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, mở hai mắt thật to, nghe vô cùng mê mẩn, khi thì vỗ tay bảo hay, khi thì khẩn trương trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, khi thì thương cảm.

Chẳng những chỉ có cậu ta, ngay cả ở phía sau, Lưu Vân Hi cũng dần dần nghe lọt được, cũng không biết là bị khí phách của Mỹ Hầu Vương mà trong miệng Lý Kỳ đang kể kia làm cho mê hoặc, hay là bị tài ăn nói của Lý Kỳ làm cho mê hoặc

*****

Trong lúc bất tri bất giác, trời đã tối rồi, chuyện xưa cũng kể xong rồi, Thẩm Văn tới giờ vẫn còn chưa thoát ra khỏi câu chuyện đó, miệng nói rằng lúc trở về nhất định phải kể cho cha mẹ mình nghe. Có lẽ là cậu ta ở trong thung lũng đã quen với việc trời vừa tối liền đi ngủ, cho nên nói nói liền ngủ mất rồi.

Lưu Vân Hi đặt thân cậu nghiêng xuống, sau đó dùng bàn thấp chắn ở bên cạnh, phòng ngừa cậu ta lăn xuống, nhưng kể từ đó, nàng chỉ có thể ngồi chung một chỗ với Lý Kỳ.

Lý Kỳ cũng rất thức thời ngồi vào phía ngoài cùng, để ra đủ nhiều không gian,

Lưu Vân Hi không có cách nào, đành phải chấp nhận ngồi vào bên trong.

Lý Kỳ liếc mắt một cái nhìn nàng. Trầm mặc một lúc lâu, mới nói: - Thập Nương, mặc kệ cô có muốn nói chuyện với ta hay không, nhưng ta vân muôn nói, chuyện hôm nay, là ta có lỗi với cô, điều này ta cũng không muốn phủ nhận, nhưng tình huống lúc đó, ta chỉ có thể làm như vậy, cô suy nghĩ một chút xem. Nếu ta tuân thủ hứa hẹn, theo tính nết của sư phụ cô, lão nhất quyết sẽ không ra tay giúp đỡ---.

Lưu Vân Hi hừ nói: - Lấy cớ.

- Cô hãy nghe ta nói hết trước đã. Lý Kỳ lại nói: - Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kiếm cớ, nhưng nếu ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, vậy Yến Phúc nàng xác định chắc chắn không cứu được rồi, quan hệ của ta cùng với nàng không nói làm gì, đó dầu gì cũng là một cái mạng nha, nhưng nếu ta ruồng bỏ hứa hẹn, đây chẳng qua là ta có lỗi với cô, ít nhất cũng cứu vãn được một cái mạng, đâu nặng đâu nhẹ, cô nên biết.

Lưu Vân Hi nhíu nhíu mày, trầm mặc không nói. Dường như đang tự hỏi.

Không phải đâu, ta cũng đã đem mình quảng cáo có tình có nghĩa rùm beng như vậy rồi, cô còn không chịu tha thứ cho ta? Lý Kỳ lại nói: - Kỳ thật lời hôm nay ta nói đó với sư phụ cô, đây chẳng qua là dọa lão đấy. Nếu lão thật sự không chịu cứu, ta còn có thể làm gì được lão chứ, ta không nhìn mặt tăng, không nhìn mặt phật, cũng phải nhìn mặt mũi của cô a, cô giúp ta nhiều như vậy, ta có thể nào sẽ thương tổn cả nhà sư phụ cô đây.

Mí mắt Lưu Vân Hi thoáng nâng lên, nhìn nhìn Lý Kỳ, lóe ra vài phần hồ nghi, nhưng vẫn còn trầm mặc.

Xem ra ta chỉ có cách sử dụng đòn sát thủ thôi. Lý Kỳ nói: - Nếu không như vậy, sư phụ cô đánh hai cái tát, cô liền đánh lại ta hai cái tát, như vậy được chưa.

Lưu Vân Hi sửng sốt một lát, đột nhiên mở miệng nói: - Thật sao?

Toát mồ hôi! Mẹ nó chứ! Ta rõ ràng chỉ là tùy tiện nói một chút a! Nhưng đã nói ra miệng rồi, Lý Kỳ cũng chỉ có thể cứng ngắc lấy đầu ra, hơn nữa hai cái tát kia, đích thật là hắn nợ Lưu Vân Hi đấy, ngóc mặt lên nói: - Đương nhiên, chỉ mong cô nhẹ tay một chút.

Lưu Vân Hi đột nhiên ngồi dậy, định giơ tay lên.

Lý Kỳ sợ tới mức chết khiếp, vội hỏi: - Chậm đã.

Lưu Vân Hi khinh thường hừ một tiếng.

Lý Kỳ nói: - Khinh thường người phải không, ta tuyệt sẽ không lùi bước đâu, mặc kệ cô dùng lực mạnh đến đâu đều được, chỉ cầu cô đừng đánh vang quá, chớ để ầm ĩ đến Tiểu Văn ngủ.

Lưu Vân Hi không tự giác liếc mắt về phía Thẩm Văn đang ở ngủ say, vừa mới chuẩn bị gật đầu, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, lạo không cho phát tiếng, thế thì còn dùng sức thế nào a! Vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Ngươi người này thật đúng là giảo hoạt, nhưng ta không ngại, vậy xuống xe rồi đánh đi.

Oa! Cô đây cũng quá nghiêm túc đi à nha. Lý Kỳ nói: - Nơi này còn có bộ hạ của ta bên canh, cô tốt xấu cũng cho ta chút mặt mũi chứ!

Lưu Vân Hi nói: - Nhớ rõ lúc sư phụ ta đánh ta, Hoắc Nam Hi và Hồ Bắc Khánh cũng ở đó.

- Ách... Bọn họ hẳn là đã quen nhìn thấy những trường hợp như thế này rồi mà, nhưng bộ hạ của ta thì lại không quen.

- Không hề có thành ý.

- Thật sự phải xuống xe? --- vậy được rồi.

Lý Kỳ đang chuẩn bị bảo Hoắc Nam Hi dừng xe, nào biết lời này còn chưa có nói ra, xe cũng đã dừng lại rồi.

Hắc! Hóa ra không ngờ hai người các ngươi cũng góp sức bắt nạt ta như thế nha, lão tử cầu mong cho các ngươi lại bị Quái Cửu Lang độc câm đi. Lý Kỳ trong lòng mắng to một câu, hơi hơi nhấc mông lên, ánh mắt từ đầu đến cuối lại nhìn về Lưu Vân Hi, nói: - Xuống xe.

Lưu Vân Hi duỗi tay ra, làm một tư thế xin mời.

- Không cần nghiêm túc như vậy chứ. Được rồi, đánh liền đánh, lại có chuyện gì chịu không được, Hàn Tín còn chui qua dưới háng của người khác rồi, cùng lắm thì ta ngày mai điều ba bạn hữu kia đi thủ hòn đảo nhỏ là được.

Lý Kỳ trực tiếp chui ra ngoài xe, nhảy xuống xe, nhìn chung quanh, thầm mắng một câu, chết tiệt, lão tử cực ghét mấy cây đuốc.

Lưu Vân Hi liếc mắt Lý Kỳ ngoài xe, nhẹ nhàng cười, hướng tới phía ngoài nói: - Đừng động đến hắn, chúng ta đi.

- Ah.

Hoắc Nam Hi vung roi ngựa lên, xe ngựa lại lần nữa tiến lên đằng trước.

- Đợi một chút đã.

Lý Kỳ vội vàng đuổi theo, vừa càu nhàu bò lên xe, vừa cười hì hì hướng tới Lưu Vân Hi nói: - Ta biết ngay cô luyến tiếc mà. Nói xong đặt mông ngồi xuống.

- A ---!

Lý Kỳ đột nhiên kêu thảm một tiếng, bật mạnh lên, bịch một tiếng, đầu và trần xe lại thân mật tiếp xúc một lần: - Ai ôi!!!, đầu của ta, cái mông của ta.

Một tiếng kêu này cũng làm cho Thẩm Văn bị tỉnh lại, cậu vội đứng dậy hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy.

Lưu Vân Hi lập tức nói: - Không có việc gì, Lý thúc ngươi bị muỗi cắn một cái.

Thẩm Văn nhìn Lý Kỳ nói: - Vậy sao? Trong lòng lại nói thầm, Lý thúc này thật sự là sợ đau, con muỗi cắn một chút, đã kêu lớn tiếng như vậy.

Lý Kỳ mặt đều xanh ngắt rồi, gian nan gật đầu, đây là vấn đề mặt mũi a.

Lúc này, một gã hộ vệ ở ngoài xe hỏi: - Đại nhân, đại nhân.

Lý Kỳ một tay bụm đầu, một tay che mông, nói: - Ta không sao, tiếp tục chạy đi.

- Tuân mệnh.

Lý Kỳ đợi cho hộ vệ đi rồi, một tay đặt ở trên mông đít sờ sờ rồi, đột nhiên toàn thân run rẩy giật mình, còn rên rỉ một tiếng, trực tiếp nghiến răng nghiến lợi nhìn Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng và chỉnh tề của nàng.

Thẩm Văn nhìn, thành thực nói: - Sư tỷ. Ngươi cười thật sự là đẹp.

Lưu Vân Hi nghiêm mặt, nói: - Ngươi còn không mau ngủ, sáng mai phải vào núi rồi.

- Ah.

Thẩm Văn lại vụng trộm liếc nhìn Lý Kỳ, thấy hắn hai chân kẹp chặt, một tay giấu ở sau lưng, mặt cũng đã méo xẹo, chỉ cảm thấy bộ dáng này của hắn vô cùng buồn cười, quay lưng đi cười trộm hai tiếng.

Đợi sau khi Thẩm Văn lại lần nữa nằm ngủ, Lý Kỳ mới đưa tay từ sau ra. Chỉ thấy ở hai ngón tay là ngân quang lóng lánh, là một cây ngân châm dài đến một tấc, nói: - Cô ---- cô thật đúng là hạ thủ được nha, nếu chẳng may ta ngồi trật, vậy ta không để yên cho cô.

- Ta đem ngân châm đặt dựa vào vị trí bên trong, chắc là sẽ không cắm lệch đấy, hiện tại hai chúng ta hết nợ.

Lúc này không biết vì sao Lưu Vân Hi lại phản ứng nhanh như vậy, có lẽ có liên quan đến việc nàng học y đi.

Lý Kỳ một tay xoa đầu. Một tay xoa mông, lửa giận thiêu đốt trong lòng, lúc này thật đúng là lật thuyền trong mương. Bà nương này nếu là đồ đệ của Quái Cửu Lang, khẳng định cũng có một vài chiêu, ta hẳn nên đề phòng khắp nơi mới được. Thôi, thôi, làm buôn bán còn có lúc lãi có lúc lỗ, ta cũng từng ngầm chọc nàng không ít lần rồi, bị nàng chọc lại một hồi cũng không có gì to tát cả, coi như là bị tiêm một mũi pê-ni-xi-lin đi.

*****

Vừa định ngồi xuống, trong lòng lại căng thẳng, cái mông lơ lửng giữa không trung, không dám hạ xuống, lập tức xoay người lại, đầu tiên là lấy tay sờ sờ, sau khi xác nhận an toàn, Lý Kỳ mới ngồi xuống.

Lưu Vân Hi nhìn thấy động tác nhỏ này của Lý Kỳ, phụt một tiếng, bật cười, nhưng lập tức liền ngậm miệng lại.

Bà nương đáng ghét này. Lý Kỳ duỗi tay ra, nói: - Trả lại cô, thanh toán xong rồi.

Lưu Vân Hi nhìn ngân châm trong tay Lý Kỳ, quay đầu đi: - Ghê tởm.

- Ghê tởm cô còn làm.

Lý Kỳ đương nhiên sẽ không trả lại cho nàng, cái đồ chơi này quá kinh khủng, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ.

Lưu Vân Hi cũng không để ý, dù sao ngân châm này nàng còn nhiều mà, ít nhất có thể cắm đầy mông Lý Kỳ.

Lý Kỳ thấy bộ dáng Lưu Vân Hi nặng nề tâm sự, đột nhiên lại nói: - Thập Nương, cô có phải đang ghen tị với Thẩm Văn hay không?

Lưu Vân Hi sửng sốt, nói: - Lời này của ngươi là ý gì?

Lý Kỳ cười nói: - Rất đơn giản, bởi vì Quái Cửu Lang vì Thẩm Văn mà bỏ rơi cô.

Ánh mắt Lưu Vân Hi có vẻ có chút trốn tránh, ngoài miệng lại nói: - Ngươi đừng có mà châm ngòi ly gián lúc này.

- Có phải hay không chỉ có trong lòng cô tự mình hiểu được. Lý Kỳ cười cười, nói: - Kỳ thật loại suy nghĩ này của cô cũng là hợp tình hợp lý, dù sao Quái Cửu Lang dưỡng dục cô, trong lòng cô khẳng định sớm đã coi lão trở thành phụ thân mà đối đãi rồi, cho nên cô mới có thể ghen tị với Thẩm Văn, nếu cô tuyệt không để ý, vậy chỉ có thể thuyết minh cô thật là một động vật máu lạnh. Tuy nhiên ---

Nói tới đây, hắn đột nhiên ngừng lại, quay đầu đi, chỉ thấy Lưu Vân Hi đang chờ mong nhìn hắn, dường như hy vọng hắn có thể nói tiếp. Nhưng Lưu Vân Hi thấy hắn quay sang nhìn, lập tức quay đầu đi.

Lý Kỳ khẽ mỉm cười, nói: - Chẳng qua là luận sự mà thôi, ta cảm thấy cô căn bản không cần như thế, nhân sinh ngắn ngủi hơn mười năm, thời gian đó trôi qua chỉ trong nháy mắt, cho nên mọi người đều là ích kỷ đấy, ích kỷ mà ta nói còn hơn xa so với trí tưởng tượng của cô, còn muốn làm cho lòng người lạnh ngắt hơn nhiều, có vài huynh đệ ruột, thậm chí là cha con, vì tranh đoạt gia sản hoặc là quyền vị, không tiếc tự giết lẫn nhau.

Mà Quái Cửu Lang không những dưỡng dục cô, lại đem y bát của lão bao gồm tất cả tài sản của lão đều cho cô, đây đã là vô cùng khó được rồi, có thể nói những gì lão có thể đưa cho cô thì đều cho cô tất cả rồi, mà tuổi của lão cũng không còn nhỏ, cái chết hiện giờ đối với lão mà nói, có ý nghĩa rất nhiều, cho nên cô hẳn là nên thông cảm cho lão, mà không phải là bất mãn. Đương nhiên, ta không phải nói Quái Cửu Lang chính là một người tốt, đây chẳng qua là đối với cô mà thôi, đối với rất nhiều người mà nói, lão vẫn là người xấu hung ác đến cùng cực.

- Nói hươu nói vượn, không biết ngươi đang nói cái gì.

Lưu Vân Hi co rụt lại thân mình, điều chỉnh chỗ ngồi, liền nhắm mắt ngủ.

Đúng a! Bản thân ta còn có rất nhiều việc không để ý cho rõ ràng được hết, còn quan tâm chuyện gì vớ vẩn nữa. Lý Kỳ cười lắc đầu, cũng co rút ở trong góc, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bởi vì hắn tối hôm qua vốn không có ngủ, cho nên rất nhanh liền ngủ mất rồi.

Một lát sau, Lưu Vân Hi đột nhiên mở mắt ra, khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia mỉm cười thoải mái, lẩm bẩm nói: - Cảm ơn.

....

Bất tri bất giác trôi qua, trời đã sáng rồi, đám người Lý Kỳ đi tới mảnh rừng sâu núi thẳm mà Quái Cửu Lang chỉ kia, liếc nhìn lại, xanh biếc tràn đầy, căn bản nhìn không thấy giới hạn.

Mà một trăm kỵ binh kia cũng sớm đã vào vị trí của mình. Bọn họ đều cưỡi ngựa, cho nên đêm hôm qua đã chạy tới nơi, còn được nghỉ ngơi mấy canh giờ.

Mấy người Lý Kỳ đầu tiên là rửa mặt một phen ở bên một dòng suối nhỏ.

Bỗng nhiên, Thẩm Văn đi sát tới, nhỏ giọng nói: - Lý thúc, nói cho ngươi một chuyện này.

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Chuyện gì?

- Ta cảm thấy sư tỷ hình như đã thay đổi.

- Có ý tứ gì?

- Cụ thể ta cũng không nói rõ ràng được, nhưng cũng cảm giác sư tỷ giống như thay đổi thành một người khác.

- Phải không?

Lý Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lưu Vân Hi đứng ở bên dòng suối, trên khuôn mặt với nước da khỏe mạnh tràn đầy bọt nước, con ngươi lóng lánh sáng ngời giống như sao. Ánh mắt đen láy hơi hơi phản xạ ánh mặt trời, hàm răng trắng noãn sáng như tuyết, so với đại mỹ nữ như Phong Nghi Nô, Triệu Tinh Yến, vẻ đẹp của nàng cũng có thể nói là phong cách riêng.

Lưu Vân Hi dường như cảm giác được cái gì, quay đầu đi, thấy Lý Kỳ và Thẩm Văn đều ngồi cạnh thân mình, nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt không khỏi đỏ lên, chỉ nói: - Các ngươi nhìn cái gì?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ah. Tiểu Văn nói cô rất đẹp. Da mặt này thật đúng là dầy làm người ta giận sôi.

Thẩm Văn sống lớn như vậy, vẫn là lần đầu bị bán đứng, vội vàng nói: - Lý thúc, ngươi nói láo. Ta không nói như vậy.

Lý Kỳ cười hì hì nói: - Vậy ý của ngươi chính là sư tỷ của ngươi không đẹp?

- Ta --- ta --- không phải có ý này.

Thẩm Văn làm sao có thể là đối thủ của Lý Kỳ, hai ba câu, cậu đã bị náo loạn đến đỏ thẫm cả mặt, không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Lưu Vân Hi trừng mắt nhìn Lý Kỳ. Vẫy tay nói: - Tiểu Văn, ngươi mau lại đây, chớ ở cùng người này học xấu.

- Ah.

Thẩm Văn lập tức lựa chọn trận doanh.

Sau khi nghỉ ngơi sơ qua, đám người Lý Kỳ liền chuẩn bị tiến vào núi.

Lưu Vân Hi nói với Lý Kỳ: - Chúng ta bốn người một đội, các ngươi đi phần của các ngươi.

Lý Kỳ vội hỏi: - Khó mà làm được, ta còn muốn bảo hộ Tiểu Văn đấy.

- Ngươi bảo hộ cậu ta, ta thấy là cậu bảo hộ ngươi mới đúng.

- Mặc kệ cô nói như thế nào, ta đã đáp ứng với Quái Cửu huynh rồi đấy. Lý Kỳ bất đắc dĩ đùa giỡn nói, lính của hắn đều là từ Đông Kinh tới, tại vùng đồi núi phía nam này có xài được hay không, vẫn còn không biết thế nào, mà Lưu Vân Hi bọn họ đều là cao thủ đi rừng, là một con người thì đều biết nên lựa chọn như thế nào a!

Lưu Vân Hi nói: - Tùy ngươi đi. Nói xong nàng chuẩn bị vào núi.

- Đợi chút.

Lý Kỳ lại kêu lên.

Lưu Vân Hi tức giận không vui nói: - Ngươi người này thật sự là rất phiền toái, ngươi lại muốn nói cái gì

Lý Kỳ tức giận nói: - Kính nhờ, chúng ta phải chú ý hiệu suất, mà không phải là đi loạn giống như con ruồi mất đầu, bằng không ta gọi là nhiều người như vậy đến thủ núi làm gì hả! Nói xong hắn vung tay lên nói: - Tiểu tổ trưởng tập hợp.

Năm tên tiểu tổ trưởng lập tức đứng dậy.

Thẩm Văn sinh lòng tò mò, đi tới, muốn thăm dò đến tột cùng.

Lưu Vân Hi chỉ còn cách đứng ở một bên chờ đợi.

Lý Kỳ đầu tiên là bảo Lưu Vân Hi đem đặc điểm của cây Kiến huyết phong hầu và các chủng loại cây giống như cây kéo giảng giải một lượt cho những tiểu tổ trưởng này, sau đó hắn lại bố trí nhiệm vụ, mỗi một tổ phụ trách một khu vực, nếu ai phát hiện, liền phóng ra tiễn tín hiệu, chính hắn dẫn theo một tổ, chốn rừng sâu núi thẳm này không mang nhiều thêm một vài người, nếu chẳng may bị dã thú ăn mất, vậy thì tìm ai để khóc đây hả.

Lưu Vân Hi nghe vậy cực kỳ nhàm chán, nói: - Cứ cố làm những việc vô dụng.

Thẩm Văn lại nói: - Ta cảm thấy Lý thúc nói rất đúng.

Lưu Vân Hi trừng mắt, nói:

- Ngươi tiểu hài tử biết cái gì.

Thẩm Văn bĩu bĩu môi, không lên tiếng.

Sau khi an bài thỏa đáng hết thảy, Lý Kỳ mới cùng tướng sĩ liên can tiến nhập mảnh rừng sâu núi thẳm này.

Lý Kỳ trước kia cũng leo núi rèn luyện không ít lần, nhưng thật đúng là lần đầu tiên tiến vào chốn rừng sâu núi thẳm như thế này, chỉ có một cảm giác, thì chính là nửa bước khó đi. , không có đường còn chưa tính, những loài cỏ dại này đều cao bằng đầu người, căn bản nhìn không rõ phía trước có cái gì, cũng may có binh lính mở đường, Lý Kỳ còn miễn miễn cưỡng cưỡng không cần người dìu, nhưng hơi ẩm rất nặng, vẫn chưa đi được hai bước, trên nón tre đã bắt đầu có giọt nước đọng rồi.

Cây Kiến huyết phong hầu này là loài thực vật vô cùng hiếm thấy, ở hậu thế chính là một loài thực vật thuộc cấp được bảo hộ, làm sao dễ dàng tìm thấy như vậy, mà Quái Cửu Lang là tám năm trước đã tới nơi này, lão không có đường đi, cũng không có đường để nhớ, lão chỉ nói cho Lý Kỳ, lúc ấy lão từ bên ngoài đi vào, đến lúc phát hiện cây Kiến huyết phong hầu mất thời gian khoảng nửa ngày, vậy ít nhất có thể nói cho Lý Kỳ, cây Kiến huyết phong hầu này không ở tận cùng bên trong, hơn nữa Quái Cửu Lang còn nói là ở một chỗ sườn núi, xung quanh còn có một chút đá hoa cương, tuy rằng tin tức rất ít, nhưng cũng giúp Lý Kỳ tiết kiệm không ít chuyện.

Nhưng như thế vẫn là còn không đủ, bởi vì một khi đến buổi tối, ở trong rưng gia này có thể nói là vô cùng khủng bố, hơn nữa vô cùng dễ dàng lạc đường. Căn bản con người không thể ở đó, cho nên lúc xế chiều đám người Lý Kỳ đã nói nhất định phải ra khỏi rừng, và bọn họ chỉ có hơn ba canh giờ để đi tìm.

Đây ngày đầu tiên năm phân đội nhỏ điều tra toàn bộ đều không công mà lui, cũng không có thiếu binh lính bị các loại vết thương nhỏ, may mắn chính là không có bị tổn thất nhân viên nào.

Đám người liền dựng chỗ ở tạm thời ở bìa rừng này, Thẩm Văn là lần đầu tiên được tham gia loại cuộc sống tập thể này, hưng phấn nhất chính là cậu ta, rất nhanh cậu liền kết giao được cùng mấy người bằng hữu, ăn mỹ vị đồ hộp, nghe những binh lính kia kể về chuyện trận chiến bảo vệ Khai Phong, tình cảm mãnh liệt mênh mông, trong lòng rất là say sưa.

Còn Lý Kỳ mà nói, một ngày không công mà lui, khiến hắn cảm thấy vô cùng thất bại, bởi vì hắn phát hiện việc này khó khăn hơn so với hắn tưởng tượng rất nhiêu, cũng không có hứng thú đi theo bọn họ uống rượu đánh rắm, tìm đến năm tiểu tổ trưởng, nghiên cứu thảo luận xong kế hoạch khu vực điều tra ngày mai, liền sớm đi ngủ. Hiện giờ từng đêm đối với hắn mà nói, đều là một loại dày vò.

*****

Ngày thứ hai, trời vừa sáng, Lý Kỳ liền lập tức thúc giục binh lính vào núi.

Nhưng lại vẫn không công mà lui.

Ngày thứ ba cũng giống như thế.

Ngày thứ tư....

Lý Kỳ dần dần sắp muốn chết rồi. Hắn nghĩ hết thảy các biện pháp, nhưng đây không phải là hắn có thể khống chế, chỉ nhờ vận may mà thôi, cũng may hắn là một người có năng lực tự khống chế vô cùng mạnh. Chỉ là tự ở một bên tức giận chính mình, cũng không có lấy binh lính để trút giận.

Nhưng mặc dù là Thẩm Văn cũng nhìn ra Lý Kỳ có chút không đúng, không dám lần nữa tìm Lý Kỳ hạch hỏi giống mấy ngày trước đây nữa.

Lưu Vân Hi đều nhìn ở trong mắt. Nhưng nàng cũng không phải là một người biết an ủi người khác, bản thân nàng cũng hiểu được, vì vậy cũng vốn không có đi quấy rầy Lý Kỳ.

Lý Kỳ thân làm Thống soái, hắn khó chịu khiến bọn lính cảm thấy vô cùng áp lực, trên đầu mỗi người đều đội lên một tia lo lắng.

Ngày thứ năm.

Nếu nốt ngày này mà vẫn còn tìm không được, vậy Triệu Tinh Yến khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn, Lý Kỳ quyết định lúc này đây đi vào càng sâu bên trong để tìm kiếm, bởi vì hắn cảm thấy năm đó Quái Cửu Lang tới nơi này, khả năng cũng chỉ một hai người, hơn nữa Quái Cửu Lang đi khẳng định so với bọn họ thì mau hơn nhiều, cho nên hắn mới quyết định mở rộng bán kính tìm kiếm.

Ở thời điểm Lý Kỳ tập hợp, liền dặn dò binh lính phải đi nhanh hơn nữa, làm tốt dấu hiệu, hơn nữa phải làm cho thật rõ ràng, đều mang theo cây đuốc, có giấy dầu bọc bên ngoài, hôm nay nhất định phải tìm nhiều thêm một canh giờ.

Tuy nhiên ở trong rừng rậm phía nam này, khí ẩm ướt rất nặng, lửa đem theo này không nhất định sẽ không cháy được, nhưng Lý Kỳ cũng đã tính hết thời gian rồi, vào trước khi trời tối bọn họ có thể đi được ra ngoài rừng già, nơi đó khí ẩm ướt cũng không quá nặng, tưới dầu hỏa lên cây đuốc mới có thể đốt cháy được, nhưng nhất định là phải đi đường ban đêm đấy.

Sau khi dặn dò xong, tướng sĩ liên can lại lần nữa vào núi.

Trong lúc bất tri bất giác, đã đến giữa trưa.

Thời gian chết tiệt, vì sao đi nhanh như vậy. Lý Kỳ đã sắp phát điên rồi, không ngừng nhìn chung quanh, nhưng mỗi một đạo ánh mắt thu về đều là thất vọng.

Lưu Vân Hi cũng là bất chấp tất cả rồi, đoàn người không ngừng đi về hướng chỗ sâu trong rừng già, mỗi lúc tiến thêm một bước vào bên trong, trên người bọn họ lại tăng thêm một phần nguy hiểm.

Mắt thấy chỉ còn lại chưa tới một canh giờ thôi, Lý Kỳ đã bắt đầu có chút nổi giận, không ngừng thở phì phò, một cước đá vào trên cành cây, lại không cảm thấy được đằng đầu dưới chân.

Bỗng nhiên, Hoắc Nam Hi đã đi tới, nói: - Xu Mật Sứ, không thấy Thập Nương đâu.

Lý Kỳ chợt ngẩn ra, nói: - Ngươi nói cái gì? Một người như vậy làm sao lại không thấy, hai người các ngươi không phải vẫn đi theo nàng hay sao chứ?

Hoắc Nam Hi nói: - Nhưng Thập Nương nói canh giờ không có thừa nhiều lắm, bảo chúng ta phân công nhau đi tìm, nhưng chúng ta đã trở lại rồi, vẫn còn không nhìn thấy nàng, ba người chúng ta lại tìm chung quanh trong chốc lát, nhưng cũng không trông thấy bóng của nàng.

- Ông trời, ngươi đây là muốn đùa chết ta à!

Lý Kỳ cũng đã không chịu nổi nữa rồi, lập tức chỉ bảo binh lính lớn tiếng kêu tên của Lưu Vân Hi, rồi sau đó chính hắn lại cùng Hoắc, Hồ hai người đi về một hướng để tìm Lưu Vân Hi.

- Thập Nương.

- Thập Nương.

- Đại nhân, trời sắp tối rồi, chúng ta nhất định phải xuống núi.

- Ngươi nói nhảm cái gì thế, tiếp tục tìm cho ta.

Lý Kỳ giận dữ giáo huấn tên hộ vệ kia một chút, đột nhiên lại nhìn Thẩm Văn, nói:

- Như vậy đi, các ngươi đưa Thẩm Văn xuống núi trước, ta sẽ tìm một lát nữa.

Thẩm Văn lập tức nói: - Ta không đi, có đi cũng phải đợi cho tìm được sư tỷ rồi mới cùng nhau đi.

- Vậy đừng nói nhiều nữa, nhanh lên tìm đi.

- Thập Nương, Thập Nương.

Lại đi thêm một hồi nữa, bên ngoài tuy rằng vẫn còn sáng rõ, nhưng trong núi đã bắt đầu tối xuống.

Lý Kỳ lòng nóng như lửa đốt, cổ họng đều gọi đến sắp câm rồi, vét hết khí lực, hô thật lớn:

- Thập Nương.

- Ta ở trong này.

Mấy người cùng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi mừng rỡ, lại hô: - Thập Nương.

- Hô một lần là đủ rồi.

-.... . !

Lý Kỳ trợn trắng mắt nhìn, nghĩ thầm rằng, đợi lúc gặp được bà nương này, nhất định phải cẩn thận giáo huấn nàng ta một trận, mẹ nó, quá khinh người. Mấy người lập tức tìm theo âm thanh kia để đi đến.

- Đại nhân cẩn thận.

Một gã hộ vệ đột nhiên ngăn Lý Kỳ lại.

Lý Kỳ cúi đầu để nhìn, chỉ thấy dưới bụi cỏ là một sườn dốc bất ngờ, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh, mấy người theo sau dắt nhau giúp đỡ bò đi xuống, bởi vì sườn dốc này căn bản không thể đi được.

Đi đến tới một khu đất bằng dưới sườn dốc, chỉ thấy Lưu Vân Hi đang đứng ở dưới một thân cây.

- Cô---

- Ngươi tiết kiệm một chút khí lực đi.

Lý Kỳ vừa mới nói được một chữ, đã bị Lưu Vân Hi chặn họng trở về. Lại thấy nàng chỉ vào cái cây bên cạnh nói: - Ngươi xem đây là cái gì?

Lý Kỳ trừng mắt nhìn, chỉ thấy cái cây trước mặt kia giống như cái kéo, không khỏi vui đến phát khóc, nói: - Đây --- đây là giải dược?

Lưu Vân Hi gật gật đầu, nói: - Ta nghĩ hẳn là không sai rồi.

Lý Kỳ bước nhanh tới, cẩn thận vuốt ve cây kia, nói: - Cô làm thế nào mà tìm được.

Lưu Vân Hi nói: - Ta đầu tiên là phát hiện thổ nhưỡng đá hoa cương ở phía trước, theo ta được biết cây Kiến huyết phong hầu này bình thường sinh trưởng ở trong vùng đất đá hoa cương, vì thế ta liền theo thổ nhưỡng mà đi tìm. Kết quả thật đúng là đã để ta tìm được cây Kiến huyết phong hầu kia rồi, sư phụ nói qua, giải dược ở ngay xung quanh cây Kiến huyết phong hầu này, cho nên ta đi tìm vòng quanh cây Kiến huyết phong hầu kia. Kết quả là tìm tới nơi này.

- Thật sự là rất cảm tạ cô mà.

Lý Kỳ vô cùng kích động, trực tiếp một phát ôm lấy Lưu Vân Hi.

Lưu Vân Hi tuyệt đối không nghĩ đến Lý Kỳ sẽ dùng phương thức này để cảm tạ nàng, không khỏi hai mắt trợn trắng.

Hoắc Nam Hi bọn họ đều nhìn đến ngây ngốc, không khỏi vô cùng khâm phục đảm lượng của Lý Kỳ.

- A ôi ---!

Lý Kỳ đột nhiên quát to một tiếng, bật người mạnh ra, một tay che mông, cánh tay run lên. Một cây ngân châm ba tấc xuất hiện trong tay, ước chừng so với cái hôm qua còn dài hơn một tấc a, Lý Kỳ duỗi tay ra, lớn tiếng nói: - Tốt! Đâm thật tốt, đâm thật hay, đâm rất tuyệt. Châm này đi xuống, bệnh liều lĩnh của ta đây cuối cùng đã được trị tận gốc, hơn nữa tuyệt đối là trị tận gốc rồi, Thập Nương, thật sự là đa tạ cô chữa bệnh cho ta.

Hoá ra đại nhân thích giọng điệu này. Những hộ vệ kia như thoáng chút suy nghĩ gật đầu.

- Coi như ngươi thức thời.

Hai ngón tay giữa và tay ngón trỏ Lưu Vân Hi đồng thời khẽ cong, hai cây ngân châm càng dài vẫn còn chưa cất vào trong tay áo.

Lý Kỳ không ngừng vỗ ngực, âm thầm cục ta cục tác, xem ra ta thật sự là quá yêu Yến Phúc rồi, vì Yến Phúc, ta ngay cả Quái Thập Nương cũng dám ôm, ta thật sự là môt tuấn nam đa tình a!

- Lý thúc, mông ngươi đang chảy máu.

Thẩm Văn đột nhiên nói.

- Gì chứ!

Lý Kỳ một tay sờ soạng xuống mông, nâng lên vừa nhìn, nói: - Móa, chảy máu thực a.

Thẩm Văn lại nói: - Lý thúc, ngươi đừng sợ, từ màu sắc của máu này mà xem, hẳn là không có độc, miệng vết thương tuy rằng tương đối sâu, nhưng không lớn, lấy khối khăn che một hồi là có thể cầm máu rồi.

- Ah. Cái đó--- Tiểu Văn a! --- ngươi có thể đừng nhìn chằm chằm cái mông của Lý thúc nữa hay không.

Phốc phốc phốc!

Vài hộ vệ thật sự không kìm nổi đều bật cười.

Lý Kỳ cả giận nói: - Các ngươi cười cái gì, có tin ta điều các ngươi tới nơi này thủ núi hay không, còn không mau một chút làm việc, buồn cười.

- Ta đến.

Thẩm Văn xung phong nhận việc vọt tới, liền giống như một con mèo vậy, không đến hai nhún đã bò đi xuống.

Cao thủ a!

Trong lòng Lý Kỳ ngạc nhiên thán phục một tiếng.

Thẩm Văn đứng trên tàng cây, như giẫm trên đất bằng, lại từ bên hông lấy ra một cây đoản đao, một đao vung xuống, chém đứt một nhánh cây lớn khoảng bằng cánh tay, vừa nhìn đã biết đây là một thanh bảo đao a.

Quái Cửu Lang này cũng là kẻ có tiền a, vật lão đưa cho con trai dùng để phòng thân vậy khẳng định là thứ tốt nhất bên cạnh lão.

Những hộ vệ kia lập tức tiến lên đem nhánh cây nhặt lên bỏ vào bên trong ba lô.

Chỉ một lát, cây này cũng đã bị Thẩm Văn chém thành trụi lủi rồi.

Nhìn không ra tiểu tử này cũng là một phần tử phá hoại nha. Lý Kỳ nhìn vẫn còn có chút không ổn, nói: - Thập Nương, nếu không chúng ta đem cả gốc cây này mang về.

Lưu Vân Hi nói: - Ngươi nâng đi.

- Ách....

Lý Kỳ ngắm nhìn sườn dốc kia, nói: - Vẫn là thôi đi, nhưng Thập Nương, nếu chẳng may, vậy thì phải làm như thế nào cho phải, chúng ta không có cơ hội lại đến tìm kiếm nữa rồi.

Lưu Vân Hi từ trong lòng lấy ra một cái lọ, nói: - Đây có phải giải dược hay không, ta cũng không dám khẳng định, nhưng ta dám khẳng định một gốc cây ở phía trước kia nhất định là cây Kiến huyết phong hầu, trong cái chai này là nước ta lấy được từ cây Kiến huyết phong hầu kia, đợi lát nữa tìm một con vật thử một lần liền biết.

Lý Kỳ vỗ tay nói: - Hay lắm. Hay lắm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<