Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0117

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0117: Rượu bốc lửa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Từ lúc Tần phu nhân tới, Bạch Thiển Dạ vì chột dạ, rất sợ Tần phu nhân nhìn ra manh mối gì. Nên ngay cả nói chuyện với Lý Kỳ cũng không dám. Mà chỉ cùng phu nhân thảo luận mấy công thức toán học Lý Kỳ dạy.

Hai vị tài nữ thảo luận rất cao hứng.

Lý Kỳ bị gạt sang một bên, thể xác và tinh thần tổn thương, thành thật quay lại phòng bếp. Chỗ đó mới là chỗ thuộc về hắn.

Bạch Thiển Dạ ăn xong cơm trưa, liền rời đi. Trước khi đi, còn sao chép lại mấy công thức mà Lý Kỳ dạy lúc sáng.

Sau giờ ngọ, Lý Kỳ quay về Tần phủ dạy Quý Hồng Nô hát. Thuận tiện tới hầm rượu, lấy một bình rượu mạnh để tối nay chiêu đãi đám người Hồng Thiên Cửu.

Lúc chạng vạng tối.

- Tránh ra, tránh ra.

- Biến sang một bên.

Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu dưới sự bảo hộ của tám tên tay sai hung ác lực lưỡng đi tới Túy Tiên Cư.

Thực khách của Túy Tiên Cư nhìn thấy Cao nha nội tới, đều cúi thấp đầu xuống, đại sảnh trở nên an tĩnh rất nhiều. Đủ biết Cao nha nội kinh khủng cỡ nào

Ngô Phúc Vinh cũng nhận ra Cao nha nội, âm thầm nhíu mày. Lại thấy Hồng Thiên Cửu đi bên cạnh, mới bình tĩnh lại, nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc nhận được ám hiệu của Ngô Phúc Vinh, lập tức đi lên đón chào.

Cao nha nội nhìn thấy Tiểu Ngọc, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng. Đương nhiên không phải y có hứng thú với nàng, mà chỉ là thói quen thường ngày.

Đám người đi lên nhã gian Phú Quý trên lầu ba.

- Ca ca, huynh ngồi đợi một lát. Để đệ đi gọi Lý đại ca tới. Hồng Thiên Cửu nói.

- Không phải chỉ là một đầu bếp sao? Cần gì phải đích thân ngươi đi gọi. Còn có, gọi một đầu bếp là đại ca, Tiểu Cửu ngươi đầu óc không có vấn đề gì chứ?

Cao nha nội bất mãn nhìn Hồng Thiên Cửu. Sau đó lại hướng Tiểu Ngọc nói: - Ngươi đi gọi Lý đầu bếp tới đây.

Tiểu Ngọc không dám lắm miệng, vâng một tiếng, liền rời đi.

Hồng Thiên Cửu thấy vậy, nhíu mày, khó chịu nói: - Tiểu đệ gọi ai là đại ca là việc của tiểu đệ, liên quan gì tới huynh. Nếu như huynh lại nói như vậy, lần sau chúng ta mỗi người một ngả. Hồng Thiên Cửu vốn không phải là người tốt lành gì. Cùng Cao nha nội coi như là vật họp theo bầy, kỳ phùng địch thủ, cho nên không hề kiêng kỵ.

Cao nha nội sững sờ, rõ ràng không ngờ Hồng Thiên Cửu lại trở mặt vì một tay đầu bếp. Nhưng trong Tứ Tiểu Công Tử, chỉ có Hồng Thiên Cửu là thân với y nhất. Cho nên cũng không muốn đôi bên xảy ra rạn nứt, cười gượng nói: - Rồi, rồi, coi như huynh chưa nói gì. Ngươi thích gọi ai là đại ca, kệ ngươi.

Hồng Thiên Cửu hừ một tiếng, ngồi xuống, trong lòng vẫn còn khó chịu.

Qua một lát, Lý Kỳ liền tới. Vừa nghe nói Hồng Thiên Cửu cùng Cao nha nội tới đây, trong lòng liền đoán được bảy tám phần. Biết rằng Cao nha nội tới đây cũng vì rượu bốc lửa kia.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ âm thầm quăng ánh mắt trách cứ về phía Hồng Thiên Cửu.

Hồng Thiên Cửu quắt miệng, như muốn nói, cậu ta cũng đâu muốn vậy.

- Ngươi chính là tay đầu bếp khiến cho dư luận gần đây xôn xao? Cao nha nội nhìn Lý Kỳ, miệt thị hỏi.

Lý Kỳ nghe ngữ khí bất thiện của y, cũng không tức giận, mỉm cười đáp" - Nha nội quá đề cao tại hạ rồi.

- Hừ, ngươi biết vậy là tốt. Đầu bếp như ngươi

Hồng Thiên Cửu thấy Cao nha nội muốn làm khó dễ Lý Kỳ, liền trách móc nói: - Ca ca, huynh còn nhớ, trước khi tới đây, huynh đã đáp ứng đệ cái gì không?

Thực ra Hồng Thiên Cửu đang trên đường thì gặp phải Cao nha nội. Mà Cao nha nội thấy Hồng Thiên Cửu vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, gặn hỏi một lúc. Mà Hồng Thiên Cửu vì quá mức cao hứng, lanh mồm lanh miệng, liền kể đầu đuôi cho y.

Thực ra Cao nha nội không phải là người có tâm hồn ăn uống lắm. Mấu chốt là từ nhỏ ăn nhiều sơn trân hải vị, đã chán ăn rồi. Túy Tiên Cư khai trương đã được lâu, danh tiếng lớn như vậy, nhưng y chưa từng tới qua một lần. Y thích nhất là mỹ nữ. Đặc biệt là Phong Nghi Nô. Quả thật chính là fan cuồng nhiệt. Mà Phong nương tử thường xuyên tới Phan Lâu hát. Cho nên y cũng hay tới Phan Lâu ăn cơm.

Chính là, đây là lần đầu tiên y nghe thấy rượu có thể bốc lửa. Cảm thấy khó có thể tin. Bởi vậy liền bảo Hồng Thiên Cửu dẫn theo mở mang kiến thức. Hồng Thiên Cửu biết y không phải là hạng người tốt lành gì, không cho đi theo là không thể. Bởi vậy liền hẹn trước, không thể khó xử Lý Kỳ, không được gây sự trong Túy Tiên Cư.

Cao nha nội vốn đã đáp ứng cậu ta. Nhưng trên đường nghe Hồng Thiên Cửu không ngừng nói tới Lý đại ca. Khiến cho trong lòng y rất không thoải mái. Nhịn không được muốn làm khó Lý Kỳ. Hiện tại thấy Hồng Thiên Cửu đứng dậy, đành phải thôi, sửa lời nói:

- Nghe nói ngươi có thể làm rượu bốc lửa? Có thật không?

Lý Kỳ vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, đáp: - Đương nhiên là thật. Tiểu Cửu đã gọi ta là đại ca, ta sẽ không lừa gạt cậu ấy.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, trong lòng rất vui vẻ.

- Vậy ngươi nhanh lấy một chén cho ta nhìn xem. Cao nha nội nói.

Lý Kỳ mỉm cười có lỗi: - Bây giờ còn chưa được. Tại hạ còn có rất nhiều việc phải làm trong phòng bếp. Nếu không như vậy đi, mọi cứ người ăn trước. Chờ tại hạ làm xong, thì lập tức điều chế loại rượu kia.

Trong lòng lại nghĩ. Lão tử không phải là tùy tùng của ngươi. Ngươi bảo làm, ta liền làm, như vậy chẳng phải xấu mặt ta không.

Dù Lý Kỳ biết Cao nha nội là một đại hộ khách, ra tay hào sảng. Nhưng hắn cũng không vì cái này, mà bỏ đi lòng tự tôn, làm một người sai vặt cho y.

Cao nha nội ngạc nhiên nhìn Lý Kỳ. Từ lúc y sinh ra tới hiện tại, đây là lần đầu tiên có một đầu bếp dám kiêu ngạo trước mặt y như vậy. Tuy nhiên, y còn chưa biết, ngay cả trước mắt Bạch Thế Trung, Lý Kỳ cũng như vậy.

Hồng Thiên Cửu xen vào: - Như vậy cũng được, Lý đại ca huynh làm nhanh lên đấy. Bọn đệ đợi chút cũng không sao.

Cao nha nội vừa chuẩn bị bão nổi, nghe Hồng Thiên Cửu nói như vậy, liền thôi. Nhưng vẫn tức giận nhìn Lý Kỳ. Nghĩ bụng sau này tìm cơ hội chỉnh một tên đầu bếp như ngươi.

Lý Kỳ đi rồi, cũng không lâu lắm, món ăn liền mang lên. Ngoại trừ lẩu uyên ương ra, Hồng Thiên Cửu còn gọi vài món mà cậu ta thích ăn như Oa Bao Nhục, thịt gà phay.

Cao nha nội thưởng thức xong mấy món, gật đầu nói: - Ừ, trù nghệ của tay Lý Kỳ kia quả thật không tồi.

Hồng Thiên Cửu miệng đầy dầu mỡ, nói: - Đó là điều đương nhiên. Đệ đã bảo huynh từ trước, nhưng huynh lại không tin. Phong Hành Thủ dù xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng chỉ có thể xem mà không thể ăn. Còn không thực tế bằng mấy món ngon này.

- Cái gì mà chỉ có thể xem mà không thể ăn?

Cao nha nội trầm mặt xuống, nói: - Tiểu Cửu, ngươi phải biết ta ghét nhất những người ở trước mặt ta nói xấu Phong nương tử. Nếu đổi là người khác, ta ném y từ trên này xuống dưới rồi.

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc, tiếp tục ăn, không nhiều lời nữa.

Cậu ta là kẻ dở hơi. Có thể nói là không có lòng dạ.

*****

ợi qua giờ Dậu, Lý Kỳ mới được thở một ngụm. Nghỉ ngơi một chút, liền bảo Trần A Nam bưng dụng cụ pha rượu và rượu lên nhã gian Phú Quý của lầu ba.

Giờ đây Cao nha nội đã dần mất kiên nhẫn. Đang chuẩn bị gọi người tới dục, thì Lý Kỳ đã tới. Y lập tức hừ một tiếng, còn chưa mở miệng, lại bị Lý Kỳ dành trước: - Tại hạ tới chậm, đã khiến các vị đợi lâu. Xin lỗi, xin lỗi.

Tục ngữ nói, thân thủ không đánh khuôn mặt cười. Cao nha nội nghe vậy, cũng không tiện phát tác, chỉ nói: - Bớt sàm ngôn đi, mang rượu tới chưa?

- Có đây, có đây.

Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu cho Trần A Nam.

Trần A Nam lập tức đặt cái khay lên bàn.

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nhìn. Thấy trên khay đặt vài bình rượu nhỏ, vài dụng cụ, còn có ba ống trúc dài nhỏ, liền hỏi: - Lý đại ca, huynh định dùng ống trúc này làm gì?

- Đợi tí nữa khắc biết.

Điều chế loại rượu này thực ra rất đơn giản. Bí quyết là đổ bao nhiêu rượu mạnh vào bên trong.

Đầu tiên, Lý Kỳ đổ rượu Thiên Hạ Vô Song và nước trái cây đã làm sẵn vào trong chén rượu. Sau đó lại đổ rượu mạnh vào..

Hắn đổ liền ba chén, sau đó hướng Trần A Nam, nói: - A Nam, ngươi cũng nếm thử đi. Hắn biết A Nam không có sở thích gì khác, chỉ thich rượu. Cho nên không đành lòng thấy cậu ta ngồi một bên nhìn thèm thuồng.

Trần A Nam vốn tưởng rằng mình chỉ có nhiệm vụ bưng đồ tối. Không ngờ Lý Kỳ lại cho cậu ta uống thử nghiệm. Liền hưng phấn gật đầu. Còn Cao nha nội, cậu ta không sợ. Bởi vì trong lòng cậu ta hoàn toàn không có khái niệm sợ hãi.

Lý Kỳ đưa cho mỗi người một cái ống trúc, nói: - Đợi tí nữa ta nhóm lửa, các ngươi phải lập tức cắm ống trúc vào trong chén rượu. Sau đó hít một hơi thật mạnh. Nhớ kỹ, phải hít thật nhanh, đừng để rượu cháy quá lâu.

Cao nha nội nghe thấy vậy, kinh ngạc nói: - Ngươi muốn hại ta à? Có lửa làm sao mà uống được?

Hồng Thiên Cửu thì không có chút lo lắng nào. Càng kỳ lạ, cậu ta càng vui mừng. Liền hưng phấn nói: - Lý đại ca, huynh đừng để ý tới y, chúng ta uống của chúng ta.

Ngươi có thể không để ý tới y, nhưng ta thì không được. Lý Kỳ âm thầm cười khổ, hướng Cao nha nội nói: - Nha nội cứ yên tâm đi. Tại hạ sao dám lừa ngài. Nếu như ngài uống rượu mà bị thương tổn gì, tại hạ có thể rời đi căn phòng này sao? Nói xong, liếc mắt nhìn mấy tên tay sai đứng bên cạnh.

- Điều này cũng đúng.

Cao nha nội gật đầu, trong lòng không còn sợ hãi như vừa nãy.

- Mọi người chuẩn bị xong chưa? Ta chuẩn bị nhóm lửa đây.

- Nhanh lên.

- Rồi.

Lý Kỳ cầm một cái que đã nhóm lửa, lần lượt nhóm vào ba chén rượu.

Ba ngọn hỏa diễm bùng lên, nhất thời khiến cho những người còn lại đều kinh ngạc đến sững sờ.

Lý Kỳ thấy ba người bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, vội nói:

- Nhanh hút!

Lúc này ba người mới phản ứng, đồng thời cắm ống trúc vào trong chén, một hơi hút hết.

Rượu mới vào miệng, ba người đều cảm thấy cay xè lưỡi. Hơn nữa còn rất nóng. Nhưng về sau, lại trở nên ngọt vô cùng, còn lạnh lẽo. Hai cảm giác hoàn toàn bất đồng lại kỳ diệu này, khiến cho ba người đều say mê.

Hồng Thiên Cửu nhắm mắt, hai tay nắm chặt, hô lên: - Sướng méo cả mặt, quả thực sướng méo cả mặt. Đệ chỉ biết diễn tả như vậy.

Lý Kỳ cười nói: - Phải nói là băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Cao nha nội nghe thấy vậy, gật đầu: - Đúng, đúng, chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên. Nói xong, bắt chước ngữ khí của Hồng Thiên Cửu: - Thật là sướng đến méo mặt

Giờ đây ba người giống như ba kẻ nghiện vừa làm xong một điếu vậy.

Ba người say mê, khiến cho mấy tay sai ở bên cạnh cũng rục rịch.

Nhưng tiếc rẳng Lý Kỳ chỉ chuẩn bị có ba cái ống trúc, bằng không bọn họ cũng có thể đi lên nếm thử.

- Lý đại ca, rượu này tên là gì vậy? Hồng Thiên Cửu hồi phục tinh thần, vội vàng hỏi.

- À, ta còn chưa đặt tên cho nó.

Lý Kỳ nhíu mày, nhìn sang Hồng Thiên Cửu, hai mắt sáng ngời nói: - Tiểu Cửu, nguơi là người đầu tiên uống rượu này, lại yêu mến nó như vậy. Không bằng dứt khoát lấy tên người đặt tên cho nó. Tên là rượu Oanh Thiên. - Hồng Thiên Cửu? Oanh Thiên Tửu?

Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng đọc mấy lần, càng đọc càng vui mừng, nhất thời vỗ tay khen hay: - Không tồi, không tồi, đệ thích tên này. Lý đại ca, huynh thật là tốt với đệ.

Cao nha nội nghe xong, cảm thấy cái tên này thật dễ nghe, hơn nữa còn rất khí phách. Y và Hồng Thiên Cửu vốn cùng một mặt hàng. Xưa nay không thích làm thơ đối câu, càng chán ghét đám tài tử văn sĩ kia. Ngược lời những từ ngữ quê mùa lại rất hợp với y.

- Ta và Tiểu Cửu đều là người đầu tiên uống rượu đó, vì sao lại lấy tên đệ ấy làm tên rượu? Không được, điều này không công bằng. Cao nha nội vẻ mặt u oán, dụng ý hết sức rõ ràng. Chính là cũng muốn một loại rượu mang tên mình.

"Chết cha, quên mất thằng nhãi này."

Lý Kỳ nhãn châu vừa chuyển, thở dài: - Thực ra tại hạ vốn định dùng tên của nha nội để đặt. Nhưng nha nội là một người tiêu sái, tuấn nhã phi phàm, phong độ nhẹ nhàng. Không chỉ nói thiếu nữ, mà ngay cả thiếu phụ thấy nha nội, cũng phải khuynh đảo. Nhưng tiếc rằng rượu này nóng như lửa, rất tương xứng với tính cách của Tiểu Cửu, tương khắc với phần lạnh tuấn kia của nha nội. Ài, đều trách tại hạ suy nghĩ không chu đáo. Nếu không đã phối chế ra rượu ngon xứng với nha nội rồi.

- Ừ, nghe ngươi nói như vậy, đúng là khó khăn. Ài, thì ra là ta đã làm tăng phiền não cho ngươi. Là ta trách oan ngươi. Cao nha nội cảm động tới rối tinh rối mù, rất bất đắc dĩ nói.

Lý Kỳ thì lại thở dài một tiếng, lắc đầu không nói.

Hồng Thiên Cửu một lòng chỉ chú ý vào Oanh Thiên Tửu, không nghe rõ bọn họ nói cái gì. Bỗng ngẩng đầu lên hỏi: - Lý đại ca, Túy Tiên Cư của huynh tính toán khi nào bán rượu Oanh Thiên này? Đến lúc đó nhất định phải mời đệ tới cổ vũ đấy. Hiện tại trong đầu cậu ta đã bắt đầu ảo tưởng tới tình cảnh người người đều nhắc tới rượu Oanh Thiên. Ngoài miệng cười đắc ý.

Lý Kỳ ngạc nhiên nói:

- Ủa, ta đâu có ý định bán ra rượu này.

Hồng Thiên Cửu vừa nghe, mặt mũi tràn đầy thất vọng, buồn bực nói: - Không phải chứ? Rượu ngon như vậy, vì sao huynh không bán? Nếu chỉ vài người bọn đệ biết loại rượu này, chẳng phải đã lãng phí cái tên sao?

Cái tên có quan trọng như vậy không?

Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Tiểu Cửu, thực ra rượu này là làm đến đâu, uống đến đấy, không thể giữ được lâu. Chỉ thích hợp bán trong quán bar

- Quán bar?

Hai người đồng thời kinh ngạc nhìn về phía Lý Kỳ.

Chết quên, thời này còn chưa có quán bar. Nghĩ cũng kỳ, người thời này yêu rượu như vậy, vì sao lại không có quán bar nhỉ. Thật không hợp với lẽ thường.

Lý Kỳ chớp chớp hai mắt, giống như đang nhìn thấy một núi vàng núi bạc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<