Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1107

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1107: Thịnh yến trung thu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Trước đây Thái Kinh, Cao Cầu bất kể là ở đâu, tuyệt đối cũng đều là tiêu điểm của toàn bộ hiện trường. Lần nào mà chẳng tiền hô hậu ủng, các quan viên còn lại đều tranh nhau nịnh bợ. Nhưng bây giờ, họ lại trở thành một loại nhân sỹ đặc biệt của kinh thành, không ai muốn kết giao với họ. Đặc biệt là những quan viên đó.

Điều này thật đúng là khiến cho người ta thổn thức vô cùng!

Cao Cầu cười ha hả nói:

- Ngươi đây là nhớ tiền của chúng ta đây mà.

Mặc dù sự khác biệt này rất lớn, nhưng Cao Cầu cũng đã nhìn thấu rồi, vẫn còn sống tiếp được. Hơn nữa Cao Nha Nội còn được Hoàng thượng nhận làm em nuôi, ông ta cũng đã thỏa mãn rồi.

Còn Thái Kinh thì lại càng phải như vậy, đều muốn sống, còn có danh lợi gì mà không bỏ xuống được? Vì thế cho nên họ cũng chẳng màng gì tới chuyện này, ngược lại nhàn nhã vui vẻ, có thể chuyên tâm hưởng thụ những cao lương mỹ vị của hưu trí, nói một cách hào phóng chính là có thể hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ nhân sinh.

Cảnh giới này đã cao hơn một bậc rồi.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Thái úy, hiện giờ quả thực ta rất thiếu tiền. Nếu các vị cảm thấy bánh trung thu này ngon, thì có thể mua nhiều một chút mang về.

Hồng Bát Kim hừ một tiếng nói:

- Bánh trung thu này ta cũng đã ăn mấy chục năm rồi. Nhưng bánh trung thu này của ngươi quả thật là quá đắt.

Sắc mặt Lý Kỳ xị xuống, nói:

- Bát Kim thúc, coi thúc nói lời này, tiền nào của ấy. Thúc có thể tìm ra loại bánh nào ăn ngon hơn loại bánh trung thu này của ta không?

- Điều này quả thật cũng đúng. Bánh trung thu này của ngươi thực sự là rất ngon. Nhưng giá này thì không thể nuốt nổi.

Thái Kinh bật cười ha hả nói.

Lý Kỳ với vẻ mặt sùng bái nói:

- Vẫn là khả năng thưởng thức của Thái sư cao hơn người thường một bậc, có thể ăn được món ăn phù hợp với khẩu vị của mình cũng chẳng khác nào tìm được hồng nhan cho mình.

Thái Kinh vuốt râu, bật cười, khẽ nói:

- Mặc dù lời này của ngươi không có sai. Nhưng trong triều không phải là ngươi lừa ta gạt sao? Con người ta ai mà không có một bộ mặt giả rối chứ? Cho dù chức quan của ngươi lớn, ngươi vẫn cần phải có sự ủng hộ của một số người. Nếu không, ngươi cũng chẳng làm được việc gì. Lẽ nào đạo lý này ngươi cũng không hiểu sao? Ban đầu chuyện của Quân khí giám, ngươi chính là chịu thiệt thòi ở phương diện này. Ngươi phải nhanh chóng xây dựng thế lực của ngươi đi chứ!

Kỳ thực lời này lão cũng đã nói trước đây rồi, chỉ là tình cảnh của lão vô cùng hổ thẹn. Bình thường chính là nói tới đây, lão cũng cho rằng Lý Kỳ đã hiểu được lý này. Nhưng hôm nay thấy như vậy, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng cho Lý Kỳ.

Lời này Bạch phu nhân cũng đã nói với Lý Kỳ rồi, liền mỉm cười gật đầu nói:

- Vâng, lời hay của Thái sư, Lý Kỳ xin ghi nhớ.

Cao Cầu liếc xéo những người phía trên bằng ánh nhìn kỳ quái, liền chuyển đề tài, cầm một chiếc bánh trung thu lên, cười nói:

- Lý Kỳ, bánh trung thu này của ngươi trước tiên chưa nói tới chuyện ngon hay không, chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ hấp dẫn rồi.

Chỉ thấy bánh trung thu trong tay ông ta khéo léo đẹp đẽ, trắng nõn như ngọc, khiến người ta yêu thích. Nói xong, ông ta liền cắn một miếng, gật đầu liên tiếp, nói:

- Ngon, rất ngon.

Thái Kinh thấy thế rất muốn ăn, liền cho người cắt một miếng nhỏ cho lão. Bởi vì đây là đang ăn thử, cho nên bình thường sẽ cắt một miếng nhỏ cho khách ăn thử. Đương nhiên, nếu da mặt ngươi dày cũng có thể ăn thêm vài miếng. Lý Kỳ cũng không còn cách nào khác. Nhưng hắn tin chắc ở đây đều là những người có địa vị, không thể làm ra chuyện mất mặt được.

Thái Kinh cầm miếng bánh nhỏ đó lên, cho vào miệng, chỉ cảm thấy hương vị của loại bánh trung thu này rất đặc biệt, không mặn không ngán, thơm mát vô cùng. Lớp vỏ bên ngoài vô cùng giòn xốp, nhân bên trong lại rất đầy đặn. Nhưng lão lại nhất thời không thể đoán được đây là làm thế nào? Do vì nhân bên trong là hỗn hợp màu xanh, cho nên không thể nhìn ra được, tò mò nói:

- Ngươi đây là làm từ nguyên liệu gì?

Lý Kỳ cười nói:

- Nguyên liệu làm nhân của loại bánh trung thu này chủ yếu là dùng rau dại, mỡ lợn, đường trắng làm thành.

- Rau dại ướp gia vị?

Thái Kinh lại cẩn thận thưởng thức lại một lần, kinh ngạc nói:

- Không ngờ lại làm từ rau dại, chẳng trách lão phu vừa rồi không thưởng thức ra.

Bình thường lão rất ít khi ăn những loại rau dại này này, không nếm ra cũng là chuyện bình thường thôi.

Cao Cầu nói:

- Kỳ thực ta vẫn không thích ăn những loại rau dại này. Nhưng món bánh trung thu này của ngươi, không những không có hương vị đặc biệt đó của loại rau này, còn có chút mặn, chút ngọt. Nhưng tất cả đều rất nhạt, không nồng, càng không có vị thanh của rau dại, thật sự là ăn rất ngon.

Lý Kỳ xoa xoa hai tay, bật cười ha hả nói:

- Quá khen, quá khen. Nếu hai vị thích như vậy, vậy thì mua nhiều chút đi!

- Loại bánh trung thu này chẳng qua là làm từ rau dại, nhưng ngươi lại bán đắt như vậy. Chuyện này ngươi cũng kiếm được bao nhiêu tiền rồi!

Hồng Bát Kim cắn một miếng lớn, với vẻ mặt hưởng thụ với chút oán hận.

Nụ cười trên mặt Lý Kỳ bỗng nhiên như cứng ngắc, buồn bực nói:

- Bát Kim thúc, thúc đừng có cứ luôn miệng nói ta không tốt. Chút buôn bán nhỏ này mà thôi, thúc không phải là làm tửu lầu. Hơn nữa, loại thức ăn này quan trọng là ăn ngon chứ không phải là đi nhìn vào nguyên liệu. Cho dù là bào ngư, nếu làm ăn không ngon, bán cho thúc một văn tiền, thúc cũng không cần. Túy Tiên Cư chúng ta vẫn luôn dùng thành ý ra để buôn bán, tuyệt đối không thể cố ý lừa khách.

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Bát Kim, ngươi đừng nói nữa. Nói nữa, hắn lại rớt nước mắt đấy.

- Phụ thân, phụ thân.

Cùng với mấy tiếng kêu ngọt ngào, chỉ thấy hai kẻ dở hơi Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu này bưng một đĩa chạy tới.

- Thái bá bá (Cao thúc thúc, Hồng thúc thúc).

Hai người trước tiên hành lễ với mấy vị trưởng bối, Cao Nha Nội nhìn Lý Kỳ nói:

- Hả? Lý Kỳ, ngươi tới khi nào thế?

Hồng Thiên Cửu vung tay lên, hưng phấn nói:

- Lý đại ca, món bánh trung thu này của ca thật sự quá tuyệt, may mà ta chưa ăn cơm trưa.

Lý Kỳ cười nói:

- Vừa may, ăn ngon, các ngươi cũng mua về nhà nhiều một chút đi. Bởi vì bánh trung thu này không phải này nào cũng có thể mua được. Một năm bán một lần như vậy.

Lúc này, cho dù là hắn có hận Cao Nha Nội thế nào, cũng nhất định phải mỉm cười. Dù sao, hai kẻ này cũng là khách hàng lớn!

Cao Cầu nói:

- Khang nhi, trên tay con cầm cái gì thế?

Cao Nha Nội nói:

- Cha, đây là hài nhi vừa mới lấy từ bên đó về. Loại bánh trung thu này ăn rất ngon. Con đặc ý lấy về cho các người nếm thử. Ồ, món bánh trung thu này còn không cần tiền, ha ha ha.

Thái Kinh nhìn về phía đĩa, chỉ thấy trên đĩa đặt bốn năm chiếc bánh trung thu hình cầu. Bên trên còn đầy gợn sóng, nhìn giống như từng xâu từng sâu ba màu đỏ, vàng, tím. Nhìn rất hấp dẫn.

Đây chính là loại bánh trung thu kiểu thủy triều được xem là bốn loại bánh lớn nhất ở Trung Quốc của hậu thế

*****

Đồ chó hoang, đây là ăn thử đấy. Nha đầu ngươi đúng thật là không biết khách khí, lấy hết đi thế. Lý Kỳ nghe xong mà thấy đau thắt lòng. Hắn vốn cho rằng người ở đây đều thích thể diện. Nhưng, hắn lại để lọt mất mấy tên chết cũng không cần mặt mũi này. Đây thật sự đúng là quá thất sách. A ... còn có tên mập muốn ăn hơn cả mạng sống. Ây da, thật đúng là thiệt thòi quá rồi.

Tức thì tức, nhưng lời này không thể nói ra được. Nếu không thì có vẻ như là hẹp hòi rồi. Lý Kỳ nhìn Cao Nha Nội, sát khí ầm ầm, phất tay với Tửu Bảo bên cạnh.

Tửu Bảo liền nhận tiếp nhận, dùng con dao nhỏ cắt ra thành mấy phần nhỏ, chuyển tới cho mấy người Thái Kinh.

Thái Kinh cấm lấy một miếng lên cho vào trong miệng, thưởng thức hương vị một hồi, chỉ cảm thấy chiếc bánh trung thu này rất mềm, dường như là không cần mất công nhai, mùi thơm đã quyện lấy đầu lưỡi, giống như đang massage đầu lưỡi vậy. Lão không khỏi gật đầu nói:

- Vỏ bánh giòn tan, dầu không dính vào lưỡi, ngọt mà không ngấy, quả thực là ngon hơn bánh trung thu của người khác một chút.

Cao Cầu bỗng nhiên lên tiếng:

- Ở trong này chẳng phải là còn có tôm thịt sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Đúng vậy, có một ít nhân đều dùng tôm cá tươi ngon.

- Thịt tôm?

Thái Kinh nghe thấy thế, giơ ngón tay cái lên, liền cầm một miếng bánh trung thu mà Cao Cầu vừa mới ăn lên cắn một miếng nhỏ, mắt liền sáng lên, nói:

- Nhân thịt tôm này nhồi vào quả thực là tươi ngon. Không biết có làm từ gạch cua không?

Haiz! Quên mất lão già này cực thích gạch cua. Lý Kỳ liền gật đầu nói:

- Nếu bánh trung thu không làm từ gạch cua, sao ta lại không biết xấu hổ mà mời Thái sư tới chứ!

Thái Kinh bật cười ha hả nói:

- Vẫn là ngươi hiểu khẩu vị của lão phu, không biết là loại nào?

Lý Kỳ nói:

- Ồ, bánh trung thu gạch cua một lát sau mới tới. Thái sư người chờ một chút.

Thái Kinh liếc nhìn Lý Kỳ, nói:

- Chớ không phải là loại bánh trung thu này có điểm nào độc đáo sao?

Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ nói:

- Thật sao? Đại ca, ca mau lấy ra đi!

Lý Kỳ chỉ cười mà không nói gì.

Đám người Thái Kinh thấy thế, biết có hỏi nữa Lý Kỳ cũng không nói.

Lúc này, Lý Kỳ bỗng phát hiện thấy mấy bóng dáng quen thuộc trong đám người, liền nói:

- Thái sư, các người ăn đi, ta đi trước một chút.

Thái Kinh hơi ghé người ra phía sau, thấy Tần Cối và Trịnh Dật đang đi tới, gật đầu nói:

- Ngươi đi đi.

- Xin lỗi không tiếp được nữa rồi.

Lý Kỳ chắp tay, sau đó bước nhanh về phía Tần Cối và Trịnh Dật.

- Xu Mật Sứ.

Hai vị Tần Trịnh gặp Lý Kỳ liền chắp tay.

Lý Kỳ chắp tay hồi lại một lễ, tiện tay chỉ chỉ cười nói:

- Bánh trung thu ở đây có hợp khẩu vị của hai vị không?

Trịnh Dật lắc đầu cảm khái nói:

- Thực không dám giấu, mỗi loại bánh trung thu ở đây đều là loại bánh trung thu ngon nhất mà Trịnh Nhị bình sinh từng ăn. So với những loại bánh trung thu đó trước đây, thật là không đáng để nhắc tới.

Tần Cối mỉm cười nói:

- Về phương diện ăn uống, Tần mỗ không bằng hai vị. Nhưng Kim Đao Trù Vương xuất phẩm, tất thuộc tinh phẩm rồi.

Lý Kỳ bật cười ha hả, rất chi là con buôn nói:

- Hai vị nhất định phải mua nhiều một chút đấy!

Nói xong hắn lại hạ thấp giọng nói:

- Đừng nói ta không tiếp đón các ngươi. Loại bánh trung thu này ta làm ít như vậy, bán hết hôm nay cũng không còn nữa. Ta đã để lại cho hai vị mỗi loại hai hộp rồi.

Tần Cối vừa nghe thấy thế, hai hộp cũng không phải là quá nhiều, liền gật đầu nói:

- Chuyện này đa tạ Xu Mật Sứ rồi.

Trịnh Dật lại có chút do dự, Lý Kỳ liền nói:

- Tam ti sứ, bên trong này còn có không ít là Nhuận Nhi làm đấy, ngươi không thể không cổ vũ đấy chứ.

Trịnh Dật hơi có vẻ lung túng nói:

- Cho dù không phải Nhuận Nhi làm, ta cũng sẽ cổ vũ Xu Mật Sứ.

Lúc này, Lỗ Mỹ Mỹ bỗng nhiên bước tới, nói nhỏ bên tai Lý Kỳ:

- Sư phụ, không còn nhiều thời gian nữa.

- Ngươi đi trước đi, ta lát nữa sẽ qua.

Lý Kỳ gật đầu, lại quay sang nói với Tần Cối, Trịnh Dật:

- Hai vị, món bánh trung thu chí tôn cuối cùng của ngày hôm nay sẽ lập tức xuất hiện. Ta đi chuẩn bị một chút, hai vị lát nữa nhất định phải tới xem xem.

Bánh trung thu chí tôn? Trịnh Dật, Tần Cối nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

Lý Kỳ vừa bước đi, Tần Cối liền hỏi nhỏ:

- Tam ti sứ, vừa rồi ta thấy ngươi hình như là có chút do dự phải không?

Trịnh Dật nói:

- Tần Thiếu Tể, ngươi biết ở đây tổng cộng có bao nhiêu loại bánh không?

Tần Cối lắc đầu, y cả ngày bận rộn với việc tâm kế, nào có chú ý tới những điều này.

Sắc mặt Trịnh Dật khổ sở nói:

- Chí ít cũng có hơn 30 loại. Mỗi loại hai hộp, không phải là tới sáu bảy mươi hộp. Hơn nữa bánh trung thu ở đây có lẽ là rất đắt.

Tần Cối vừa nghe xong, liền ngây người ra, xung động tới mức kích động. Đây chẳng phải là lừa mình à.

- Hắt xì ...! Chó má, thằng khốn kiếp nào đang nguyền rủa lão tử thế!

Lý Kỳ lải nhải không ngớt đi tới phía dưới cây gỗ. Ngày xưa con đường lạc đà đó khiến cho người ta khiếp sợ chính là sinh ra ở nơi này. Nhưng giờ dây đã trở thành dải lụa đỏ, khắp nơi đều phủ thảm đỏ. Về phần phía dưới thảm đỏ là cái gì thì đó là điều không ai biết được. Phía dưới cây gỗ đặt một chiếc bàn tròn. Trên chiếc bàn tròn phủ một lớp vải vàng, càng thu hút sự chú ý của người khác.

Nơi này vừa nhìn là biết có sự khác biệt với cửa hàng khác. Khách hàng trên phố cũng nghe được tin đồn, lần lướt chạy tới đây. Không bao lâu sau, xung quanh cây gỗ này đã bị bao quanh chật như nêm rồi.

Lúc này, trời cũng đã dần tối. Trần A Nam chỉ huy quân nhân treo đèn lồng. Đèn đường chiếu lên dải lụa hồng, vui mừng vô cùng.

Khách hàng lần lượt xì xào bán tán, đoán xem phía dưới lớp vải đỏ kia là gì?

Lúc sau, cuối cùng Lý Kỳ cũng đã tới. Mọi người thấy thế, lần lượt im lặng, hiện trường bốc chốc im lặng trở lại.

Oa! Nể mặt thế sao! Trước tiên Lý Kỳ chắp tay thể hiện thành ý với mọi người xung quanh, chợt cất cao giọng nói:

- Đa tạ các vị đang lúc bận rộn đã bớt chút thời gian tới cổ động. Tại hạ thật sự cảm kích vô cùng, đa tạ, đa tạ.

Dừng một chút, hắn lại nói:

- Hôm nay chính là tết trung thu. Tết trung thu có nghĩa là gì? Đương nhiên là gia đình đoàn tụ rồi. Người một nhà quây quần bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Đó là điều hạnh phúc biết bao. Vì vậy, Túy Tiên Cư chúng tôi đã đặc biệt bán tiệc đoàn viên ngày hôm nay, muốn các vị buổi trưa đã thử qua rồi, trong Tết trung thu có rất nhiều món có ý nghĩa. Ví dụ như ánh trăng trên trời. Các vị cũng biết, mặt trăng ngày 15 tháng 8 rất sáng, ý là đoàn viên. Ngoài mặt trăng ra, tương tự như vậy chính là các bị có một số người trong tay cầm bánh trung thu, ăn bánh trung thu với người một nhà trong ngày tết trung thu. Nhưng, có một người rất khó được ăn cơm một bữa cơm cùng với người nhà của hắn trong ngày này. Người này đương nhiên ... không phải ta, mà là đương kim Thánh thượng.

*****

Xung quanh lập tức nổi lên tiếng xì xào xôn xao.

Đầu năm nay ai dám trước mặt mọi người trong triều, nói về Hoàng đế. Đây chẳng phải là thành tâm cho mình không đi qua nổi hay sao? Không ít người đều vã mồ hôi hột thay Lý Kỳ.

Duy có Cao Nha Nội:

- Vì sao ngươi lại nói như vậy? Lẽ nào Hoàng thượng không thể ăn một bữa cơm với gia đình sao .... ?

- Bốp!

- Ây da, cha đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!

Đừng đánh? Phải đánh mạnh mới đúng. Lý Kỳ thầm cười một tiếng, ngoài miệng lại nói:

- Có câu là trong thiên hạ, hay là thổ vương; lính dẫn thổ hay là vương thần. Hoàng thượng quý vì là vua một nước. Người trong thiên hạ chính là con dân của triều đình, bao gồm cả ta và ngươi trong đó. Thiên hạ vốn là một gia tài. Hay nói cách khác, chúng ta vốn là người một nhà. Mà Hoàng thượng chính là chủ của cái nhà này. Trong ngày tết trung thu, người một nhà lẽ nào không nên ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm đoàn viên sao? Nhưng điều này đối với Hoàng thượng mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa là một hy vọng xa vời.

Sau khi mọi người nghe xong, lần lượt gật đầu. Nếu nhìn từ góc độ này, lời này của Lý Kỳ thật sự là rất có lý.

- Nói rất hay.

Một người bỗng nhiên thốt lên. Người này chính là Tần Cối. Cái kiểu nịnh công khai này, y sao có thể để cho Lý Kỳ một mình làm náo động được.

Y vừa thốt lên, người khác cũng liền phản ứng, lần lượt vỗ tay khen hay.

Ha ha! Xem ra lấy hoàng gia làm người phát ngôn quả thực là kinh người. Ta thật sự là một thiên tài! Trong lòng Lý Kỳ đều cười như nở hoa, tiếng khen ngợi trầm trồ. Có người nói:

- Tết trung thu năm nay chính là lần đầu tiên kể từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay. Hoàng thượng đương nhiên là hy vọng có thể cùng chung vui ngày tết đoàn viên này với con dân của mình rồi. Nhưng, điều này căn bản là không thể làm được. Vì chuyện này Hoàng thượng vẫn luôn cảm thấy âu sầu. Người này vốn là thần tử của Hoàng thượng, cũng nên vì Hoàng thượng mà phân ưu. Đây cũng là bổn phận của người làm thần tử. Sau khi suy nghĩ khổ sở, cuối cùng cũng đã nghĩ ra một cách.

Nói xong, hắn liền chỉ về phía chiếc bàn phủ vải đỏ kia, nói:

- Chính là nó.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào chiếc bàn đó. Tư duy cũng đã không tự chủ bước theo Lý Kỳ.

Lý Kỳ liền bước tới bên cạnh nơi Lỗ Mỹ Mỹ sớm đã chuẩn bị rồi, gật đầu.

Lỗ Mỹ Mỹ đưa tay ra cầm lấy một góc tấm vải đỏ, kéo mạnh ra phía sau. Cùng lúc đó, những người phía dưới đó cũng lần lượt kéo góc còn lại của tấm vải xuống.

- Oa ...!

Hầu như tất cả mọi người đều thốt lên một tiếng kinh ngạc. Nhưng, sau đó lại nghe thấy tiếng nuốt nước miếng xuống.

Thật là nhiều bánh trung thu quá đi!

Trong số bánh trung thu, hấp dẫn ánh mắt người khác nhất vẫn là chiếc bánh trung thu hình tròn còn lại với bán kính khoảng 1m được đặt trên bàn đó.

Bánh trung thu được ra đời từ thời Đường Tống, phát triển vào thời Tống. Chiếc bánh trung thu lớn như vậy tuyệt đối là xuất hiện lần đầu tiên. Nếu đầu năm nay có kỷ lục Guiness, thì chắc chắn là sẽ được liệt vào trong đó. Đây là điều không có gì phải nghi ngờ.

Nhưng so với hai chữ được viết phía trên chiếc bánh trung thu này mà nói, đặc điểm khác chẳng là gì hết. Tuy nhiên, trên chiếc bánh trung thu được viết hai chữ, chính là hai chữ "Ngự tứ", màu vàng lấp lánh khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt, còn mang theo chút uy nghiêm.

Ngự tứ!

Đây .... Đây có lẽ không phải là chuyện đùa.

Mọi người đều ngây người ra, trợn trừng hai mắt nhìm, khóe miệng khẽ mở ra, gót chân đứng im, thân người lao về phía trước.

Tất cả hiện trường trong thoáng chốc đã trở lên lặng ngắt như tờ.

Hiệu quả của chấn động này chính là điều mà Lý Kỳ mong muốn. Hắn liền nói:

- Bây giờ mọi người đã nhìn thấy chính là bánh trung thu hoàng gia. Mà đây là loại bánh được xếp vào hệ bánh trung thu hoàng gia lớn nhất, tên là bánh trung thu chí tôn. Chỉ có một chiếc thôi, hy vọng mọi người cùng ăn và quý trọng.

Bánh trung thu chí tôn?

Tên gọi này có lẽ là khá bá đạo đấy!

Lý Kỳ bước tới bên cạnh chiếc bàn giới thiệu:

- Mọi người nhìn thấy chiếc bánh trung thu chí tôn này có thể chia ra thành bốn phần. Lớp nguyên liệu ở lớp ngoài cùng được làm thành từ 27 loại hoa quả, tượng trung cho 27 khu vực hành chính của Đại Tống chúng ta. Lớp nhân của tầng thứ 2 được làm thành từ 4 loại lá trà, tượng trưng cho bốn kinh Đại Tống ta. Tầng thứ 3 là dùng thịt và tôm tươi chế thành, tượng trưng cho hai quân thủy lục của Đại Tống ta. Về phần lớp giữa này thì dùng gạch cua và lòng đỏ trứng chế tạo thành, tượng trưng cho đương nhiên là hoàng gia rồi. Mọi người đều biết ngụ ý của chiếc bánh trung thu này chính là tượng trưng cho sự đoàn viên. Còn những ấn này có bánh trung thu "ngự tứ" chính là tượng trưng cho hoàng gia và bách tính cùng chung vui, cùng ăn, đồng lòng. Hay nói cách khác, chính là Hoàng thượng cùng bách tính ngồi cùng một mâm, hưởng thụ không khí đoàn viên này.

Mọi người nghe xong, không khỏi lắc đầu kinh ngạc. Chính điểm này e là cũng chỉ có Kim Đao Trù Vương mới có thể nghĩ ra được.

Trương Xuân Nhi thấy thế lại thở dài, trong lòng có chút sợ hãi. Nếu hắn dùng chiếc bánh Trung thu này để tỷ thí với mình, thì không cần phải thi nữa, mình cũng đã thua rồi.

Lo lắng của nàng cũng không có gì là đúng đắn. Chỉ dựa vào hai từ "ngự tứ", ai dám thắng? Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được nữa. Cách thắng này không ai có thể tín phục được về mặt khả năng nấu nướng. Điều đó không thể so với sự khác biệt khác được.

Hồng Thiên Cửu đã không chờ được nữa rồi, liền nói:

- Lý đại ca, chiếc bánh Trung thu này bao nhiêu tiền mới có thể ăn được?

Khi nói chuyện, y đã đưa tay lục lọi trong ngực, nếu không đủ, sẽ nhanh chóng quay về lấy, hoặc tìm người để mượn. Nếu hôm nay không ăn được chiếc bánh Trung thu này, y có lẽ sẽ tiếc nuổi cả đời.

Câu nói này của y cũng đã hỏi lên tiếng lòng của không ít người. Chiếc bánh Trung thu này thật sự quá lớn, lớn tới mức không ai có thể tính được là bao nhiêu tiền.

Lý Kỳ không trả lời mà hỏi lại:

- Ngươi cho rằng chiếc bánh Trung thu này có thể mua được sao?

- Lẽ nào không cần tiền?

Cao Nha Nội bỗng nhiên thông minh đột suất.

Lý Kỳ gật đầu cười nói:

- Chiếc bánh Trung thu chí tôn này chính là tiền của Hoàng thượng bỏ ra, ban cho người dân ăn, cùng mọi người miễn phía hưởng dụng.

- Vậy những thứ đó đằng sau thì sao?

Mẹ kiếp! Ngươi cũng thật là lòng tham không đáy! Lý Kỳ nói:

- Phía sau là chấn điếm chi bảo của Túy Tiên Cư chúng ta. Đương nhiên cần có tiền để mua. Nhưng Túy Tiên Cư chúng ta đã sai người tặng lô bánh Trung thu hoàng gia cho những người dân nghèo khổ đó rồi, truyền đạt tâm ý của Hoàng thượng, cũng hy vọng các vị có thể mua nhiều một chút mang về, đại diện Hoàng thượng tặng cho những người dân nghèo không có nhà để về đó, giúp Hoàng thượng làm được thiên hạ một nhà.

*****

Hiển nhiên, hắn là muốn ép khô giá trị của hoàng gia!

Cao Nha Nội vừa nghe thấy thế, thầm nhủ một tiếng xong rồi. Công đầu này không thể để Túy Tiên Cư cướp lấy được, liền nói:

- Quỹ từ tiện Thanh Thiên của chúng ta bao trọn số còn lại.

Trải qua cuộc chiến bảo vệ Khai Phong, lại cộng thêm sự giúp đỡ của Hoàng Trạch, quỹ từ thiện Thanh Thiên của y đến giờ cũng đã rất lớn. Những chiếc bánh Trung thu này thật sự không đáng là gì hết.

Lời này y vừa nói ra, lập tức thu hút được vô số ánh mắt căm hận. Nịnh bợ như vậy, ngươi cũng muốn nuốt lấy một mình, quá là tham lam.

Có câu nói này của ngươi, ta cũng đã yên tâm rồi. Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Nha Nội quý là nghĩa đệ của Hoàng thượng, có thể có được suy nghĩ này, ta rất hiểu. Nhưng nếu một mình ngươi bao trọn, như vậy là đã làm lẫn lộn ý của Hoàng thượng rồi.

Ngoài Cao Nha Nội trong lòng không vui ra, những người khác đều lần lượt gật đầu.

Lý Kỳ sợ Cao Nha Nội tiếp tục giằng co, liền nói:

- Được rồi, để chúng ta và Hoàng thượng cùng thưởng thức chiếc bánh Trung thu chí tôn. Nhưng, bánh Trung thu có hạn, quý là ở tấm lòng, xin các vị thứ lỗi cho mới đúng.

- Thần (thảo dân) bái tạ Hoàng thượng ban ân.

Mọi người cùng đồng thanh hành lễ với chiếc bánh Trung thu chí tôn đó.

Oa! Làm lớn như vậy đấy! Lý Kỳ thật sự không ngờ vừa mới đưa ra đã làm ra như vậy rồi. Sau đó để cho đám người Lỗ Mỹ Mỹ chia bánh Trung thu cho mọi người. Mỗi người một chiếc hình tam giác nhỏ, không nhiều. Hơn nữa, lúc chia bánh Trung thu này cũng phải xem mặt người đấy, phú thương bình thường đương nhiên là ăn lớp ngoài cùng này. Người có địa vị cao nhất, sẽ ăn ở phần giữa trước.

Hai tên Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu đang chuẩn bị đánh tiếp, lại bị Cầu ca và Bát Kim lôi lại, đùa cái gì thế, đó chính là là chiếc bánh Trung thu chí tôn, chỉ riêng hai chữ đó sáng lên, ngươi có thể vồ được sao?

Chỉ thấy những người đó, dù là đại thần, hay là thương nhân đều rất kính cẩn nhận phần bánh đó từ tay của đám người Lỗ Mỹ Mỹ, cảm kích không thể diễn tả được.

Lý Kỳ thấy thề chỉ cười thầm, không phải là một miếng bánh Trung thu, như vậy trong lòng cũng phải suy tính nên làm thế nào để chiếc bánh Trung thu hoàng gia này trở thành một loại đồ tiêu thụ hàng ngày? Quảng cáo mạnh mẽ như vậy đã thay lời nói, không bị chết trong áp bức, thật sự là có chút tổn thương!

Rất nhanh chiếc bánh Trung thu chí tôn này đều không còn một miếng nào nữa. Cũng may mỗi người đều được một miếng, bỏ qua hoàng gia không nói, hương vị của chiếc bánh Trung thu này cũng tuyệt đối có thể gọi là chí tôn trong bánh Trung thu. Phần nhân hoa quả vòng ngoài là vị thơm ngon giòn xốp, tươi mát mềm mịn, ngọt thanh. Còn thịt tôm và thịt lại mặn tươi ngọt thơm. Mỗi thứ có một hương vị riêng, khiến người ta có cảm giác vô cùng, chỉ hận một nỗi là quá ít.

Trong quá trình ăn, rất nhiều người đã bắt đầu tranh nhau mua bánh Trung thu hoàng gia đó. Dù sao những chiếc bánh Trung thu đó cũng đã in hai chữ "ngự tứ". Hơn nữa hương vị của nó quả thật là rất ngon.

Lý Kỳ thấy cảnh tượng mọi người tranh cướp, trong lòng cũng đã bắt đầu tính toán xem hôm nay số tiền kinh doanh thu được bao nhiêu? Bỗng nhiên, bên trên có một người cười nói:

- Lý lão đệ, thủ đoạn làm ăn của ngươi và tài nấu nướng của ngươi đều khiến người ta phải thán phục đấy!

Lý Kỳ nghe thấy thế trong lòng cảm thấy vui sướng, liền ngẩng đầu lên nhìn, nói:

- Tả đại ca, sao ca lại tới đây?

Người tới chính là Tả Bá Thanh.

Do vì Tả Bá Thanh cũng có thể nói là thân tín của Tống Huy Tông. Sau khi Triệu Giai lên ngôi, đương nhiên không thể để y nắm quyền quản lý Ngự thiện phòng được nữa. Điều này thực sự là quá nguy hiểm. Trong cuộc chính biến đó, ngự thiện phòng cũng không thể may mắn, hầu như là bị thanh lọc hoàn toàn. Mà tổng quản mới của ngự thiện phòng chính là vị quản gia bên cạnh Triệu Giai. Về phần Tả Bá Thanh chịu trách nhiệm về chuyện ăn uống của Thái thượng Hoàng.

Lý Kỳ kỳ thực cũng muốn tới tìm Tả Bá Thanh. Nhưng hắn vẫn chưa sẵn sàng đi gặp Thái thượng hoàng Triệu Cát. Vì vậy vẫn luôn không tới, nào biết lại gặp Tả Bá Thanh ở đây.

Tả Bá Thanh chỉ vào miếng bánh nhỏ đó trên tay trái nói:

- Đương nhiên là vì nó mà tới rồi. Nhưng tài nấu nướng của Lý lão đệ ngươi thật sự là xuất thần nhập hóa. Nếu có thể dùng lá trà làm nhân bánh, càng quý vô cùng. Hơn nữa, không có che giấu đặc điểm thơm mát của lá trà đó, khẩu vị vô cùng mới mẻ.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Nếu Tả đại ca thích, chờ chút ta sẽ tặng ca hai hộp bánh trung thu loại lá trà này.

Tả Bá Thanh cũng không có khách khí với hắn, liền nói:

- Vậy ta từ chối thì bất kính rồi.

- Đây là nhất định rồi. Chúng ta là ai với ai nha!

Lý Kỳ khó mà thể hiện hết được niềm vui sướng, lại nói:

- Tả đại ca, gần đây vẫn ổn chứ.

Tả Bá Thanh nói:

- Dù sao ta cũng đã làm tổng quản ngự thiện phòng mười mấy năm rồi, cơ thể này đương nhiên là không cần phải nói nữa.

- Đúng vậy, đúng vậy, ta coi như là một Phó tổng quản, suýt chút nữa bách bệnh bất xâm rồi.

- Khụ khụ khụ, ta không giống ngươi.

Tả Bá Thanh liền tách mình ra khỏi Lý Kỳ, nói một câu đầy thật tình. Tả Bá Thanh làm tổng quản lâu như vậy, thật đúng là cũng không lấy nhiều hơn gì phó tổng quản Lý Kỳ lâm thời này.

Lý Kỳ bật cười ha hả nói:

- Chúng ta là đại ca đừng cười nhị đệ.

Tả Bá Thanh đỏ bừng mặt lên. Mặc dù y không lấy nhiều hơn Lý Kỳ, nhưng không có nghĩa là không có chút nào không có. Thỉnh thoảng cũng trộm được một chút nhân sâm hầm gà để bồi cổ cơ thể, liền chuyển đề tài nói:

- Kỳ thực mục đích ta tới hôm nay là muốn xem cuộc so tài giữa ngươi và Trương nương tử.

Lý Kỳ liền nói:

- Vậy thì thật đùng là không có gì tốt hơn nữa rồi. Ta đây là còn đang thiếu một vị giám khảo có chuyên môn!

Tả Bá Thanh liền bật cười ha hả nói:

- Không biết ngươi đã chuẩn bị món ăn gì rồi?

Lý Kỳ thần bí nói:

- Chờ chút nữa ngươi sẽ biết ngay thôi.

.....

Trong gian bếp của tầng hai phía sau cây này.

Triệu Giai đang đứng trước cửa sổ, nhìn toàn bộ cảnh tượng ở phía cây cổ thụ. Bên cạnh y còn có một người đứng, chính là quản gia cũ của y trước đây. Người quản giá đó cúi thấp đầy nói với Triệu Giai tất cả mọi chuyện vừa mới diễn ra ở dưới cây cổ thụ.

Sau khi Triệu Giai nghe xong, bật cười ha hả nói:

- Nếu nói đây là làm ăn buôn bán, thật sự là không có ai so với hắn được. Nhưng, lời này của hắn thật sự là Trẫm muốn nghe thấy, thôi, thôi, để hắn đi đi.

Y vừa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Một người mặc trang phục hộ vệ đi vào, chắp tay nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái thượng hoàng tới.

- Ừ, ta biết rồi.

Triệu Giai gật đầu, đưa mắt nhìn mặt trăng đó trên trời, vẻ mặt có sự thay đổi, lẩm bẩm nói:

- Hôm qua gió thổi không người tới, đêm nay trăng sáng giống năm xưa.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<