Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1081

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1081: Đoàn mưu sĩ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Thật ra Lý Kỳ cũng không ngờ cơm hộp lại bán được như vậy, hắn chẳng qua chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi.

Nào ngờ cơm hộp của hắn xuất hiện thật sự rất đúng lúc, bởi vì bây giờ không thể so với trước kia, một việc mà bảy tám người làm, ăn cơm cũng tốn mất một hai canh giờ, tiếp theo đợt cắt giảm quan viên quy mô lớn của triều đình, mà luật mới chính thức được phổ biến, dẫn đến quan lại cả ngày chạy ra bên ngoài, làm sao có thời gian nhàn rỗi mà ăn mỹ vị cao lương, vừa hay Túy Tiên Cư lại đưa ra hệ thống cơm hộp này, mùi vị lại vô cùng đặc biệt, cho nên cơm hộp lập tức nóng lên.

Thời thế có thể tạo anh hùng, cũng có thể tạo ra cơm hộp nha!

- Lý Kỳ, cậu đến rồi à!

Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ thì vội vàng từ quầy ra nghênh đón, xuân phong đầy mặt nha!

Lý Kỳ cười nói: - Kinh doanh như thế nào?

Ngô Phúc Vinh cười không khép miệng nói: - Còn phải nói sao, cậu đích thân tọa trấn, làm ăn có thể không tốt sao.

Ông ta thật ra không có lòng tham, cho dù kiếm được nhiều hay ít, chỉ cần khách nhân nhiều thì ông ta nhìn thấy đã vui vẻ rồi.

Lý Kỳ cười gật đầu, chợt nghe đến bên trong có người hô: - A! Lý Kỳ đến rồi à, mau mau qua đây.

Dùng mông nghĩ cũng biết là Cao Nha nội kêu gào.

Lý Kỳ giơ tay lên, ra hiệu lát nữa sẽ qua, thấp giọng nói: - Mấy người Cao Nha nội không ký sổ chứ?

Ngô Phúc Vinh sửng sốt, lắc đầu nói: - Không có.

- Vậy thì tốt.

Lý Kỳ nhẹ nhàng thở phào, lúc trước bọn Cao Nha nội ký sổ, hắn cũng không nói gì. Bây giờ ai dám ký sổ thì chắc chắn hắn sẽ mang dao phay tới đòi nợ.

Ngô Phúc Vinh lại nói:

- À, Thái sư đang ở trong phòng phía trên.

- Vậy sao? Vậy được, lát nữa ta đi lên xem.

Lý Kỳ lại nói với Ngô Phúc Vinh vài câu rồi đi về phía đám người Cao Nha nội.

Bởi vì sản phẩm mới của Túy Tiên Cư cho nên đám người Cao Nha Nội đến đây ăn sáng cũng kéo thành đoàn. Bọn Chu Hoa, Từ Phi đều đến, do số người thực sự quá nhiều, thế nên bọn họ dứt khoát kéo hai bàn lại thành một, chỉ thấy trên bàn bày đủ loại điểm tâm, trong đó bắt mắt nhất còn không phải là bánh quẩy vàng óng kia sao.

Quả nhiên là thổ phỉ mà, nhưng ta thích. Lý Kỳ đi qua, cười ha ha nói: - Các vị ăn thế nào?

Cao Nha nội lau miệng, hưng phấn nói: - Lý Kỳ, bánh quẩy này của ngươi quá ngon mà, trước đây ta nói rồi, trời sinh ngươi là một đầu bếp, làm quan thật lãng phí.

Tên ngu xuẩn này, khen như không khen, Lý Kỳ nghiến răng cười nói: - Để ngươi đi làm quan được không?

Cao Nha nội cười khà khà, đưa tay chỉ Lý Kỳ nói: - Lý Kỳ, ngươi thật giảo hoạt quá.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Có ý gì?

Cao Nha nội ha ha nói:

- Bản Nha nội bây giờ muốn xuống núi làm ăn, hơn nữa vừa xuất mã liền đoạt mất vụ làm ăn của ngươi. Chẳng phải là ngươi sợ bản Nha nội đoạt nổi bật của ngươi sao, thế nên dụ dỗ bản Nha nội làm quan. Bản Nha nội mới không trúng kế của ngươi.

Hức, ngươithật độc mà. Lý Kỳ nhớ lại mấy ngày trước bị Cao Nha nội nẫng tay trên, nghiến răng nghiến lợi cười nói: - Cao Nha nội thật khôi hài.

Sài Thông không biết việc này, vội hỏi: - Còn có việc này sao? Nha nội, mau nói cho chúng ta nghe.

Cao Nha nội lại đắc ý, lắc đầu nguầy nguậy nói: - Đây là cơ mật, không thể nói với người ngoài.

Xem ra tên dở hơi này cũng không ngu đến hết thuốc chữa mà. Lý Kỳ thầm khinh bỉ Cao Nha nội một phen, sau đó nói: - Các ngươi ăn trước, ta lên chào hỏi Thái sư, nhớ trả tiền đó.

Nói xong, hắn đi lên lầu ba, đến trước gian phòng Thiên thượng nhân gian thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng vui đùa của trẻ con, thầm nghĩ, không hổ là lão già Thái nha, biết bây giờ ta nghèo còn biết dẫn cả nhà đến ủng hộ nữa. Gõ cửa vài cái, rất nhanh cửa đã được mở ra từ bên trong, chỉ thấy Thái Dũng đứng trước cửa, nhìn thấy Lý Kỳ thì nói: - Lão gia, Xu Mật Sứ đến.

- Ồ, Lý Kỳ đến rồi, mau mau vào đây.

- Kim Đao Trù Vương, Kim Đao Trù Vươngtrà sữa trân châu của thúc thật sự uống ngon lắm.

- Chúng ta đều vô cùng thích.

Lý Kỳ vừa mới bước vào thì mấy đứa cháu của Thái Kinh đã nhào đến, lớn tiếng hò reo.

Thái Kinh cười ha ha, nói với Thái Dũng: - Dũng tử, ngươi dẫn bọn nó đến phòng bên ăn đi.

- Dạ.

Đợi khi bọn quỷ gây rối đi rồi, Thái Kinh vươn tay ra, nói: - Mau mau ngồi đi. Sau đó lại nói: - Lý Kỳ, ngươi thật sự có bản lĩnh mà!

Lý Kỳ hiếu kỳ nói: - Vì sao Thái sư lại nói thế?

Thái Kinh nói: - Từ sau khi lão phu quy ẩn, gần như không ra khỏi cửa, cũng không muốn ra ngoài, sợ gặp phải một số chuyện phiền lòng. Nhưng lần này Túy Tiên Cư của ngươi khiến lão phu không ra ngoài cũng không được nha. Nói món cơm nắm có nhân này của ngươi đi, vừa cắn vào thì hương thơm ngọt ngào, mềm mại ngon miệng, càng tuyệt vời hơn là bên trong còn có bánh quẩy, xốp giòn vừa miệng, chỉ một nắm cơm nhỏ thì bao hàm cả ngọt mặn, mềm xốp, lỏng giòn, thật mê người mà. Còn món bánh quẩy này, nếu chỉ ăn đơn giản thì một miếng với lão phu đã đủ rồi, nhưng lại phối hợp với sữa đậu nành, thì thật sự là tuyệt không thể tả nha, tuyệt, quá tuyệt. Còn trà sữa trân châu gì đó, mấy đứa cháu bảo bối của ta cũng thích vô cùng. Ha ha.

Không hổ là Đại Tống đệ nhất mỹ thực gia nha! Lý Kỳ cười nói: - Thái sư quá khen, nhưng bánh quẩy này

Thái Kinh vội ngắt lời của hắn, nói: - Điền Thất đã nói rồi, lão phu cũng chỉ nếm thử mà thôi.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Chợt nghe dưới lầu Cao Nha Nội kêu lên:

- Phụ thân, sao cha đến đây?

Lý Kỳ nhướng chân mày, nói: - Thái úy?

Hắn trở về lâu vậy rồi, vẫn luôn muốn đến bái phỏng phủ Thái úy, đáng tiếc vẫn chưa bớt được chút thời gian.

Thái Kinh không vui nói: - Ông ta muốn đòi nợ lão phu đó.

- Đòi nợ?

Vẻ mặt Lý Kỳ nhiều chuyện nói:

- Gần đây tình hình kinh tế của Thái úy căng thẳng sao?

Ánh mắt Thái Kinh hơi cười nhìn Lý Kỳ, ra vẻ thần bí nói: - Lát nữa ngươi sẽ biết.

Chốc lát sau, Cao Cầu liền vào phòng, tinh thần vẫn phấn chấn, bước đi như bay, không hổ xuất thân là kiện tướng thể dục nha. Khi ông ta nhìn thấy Lý Kỳ thì trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Lý Kỳ đứng dậy chắp tay nói: - Lý Kỳ bái kiến Thái úy.

Cao Cầu thấy Lý Kỳ đối với ông ta vẫn còn cung kính, trong mắt lóe lên tia tán thưởng, thầm nói, tiểu tử này thật sự không tầm thường, cũng khó trách hắn có thể trèo lên vị trí cao như vậy, chúng ta thua hắn cũng không oan uổng mà!

Thật ra ông ta vẫn tương đối cởi mở. Theo ông ta thấy, không mất mạng và gia tài đã coi như là may mắn rồi, những gì đã qua thì hãy để nó trôi theo gió đi. Bây giờ ông ta chuyên tâm lo việc thi đấu đá cầu cũng rất thú vị, có thể nói là trong họa được phúc, ha ha nói: - Lý Kỳ, ngươi về lâu như vậy cũng không đến thăm người cũ như ta à.

Lý Kỳ vội nói: - Vãn bối vẫn luôn muốn đến bái phỏng Thái úy, chỉ đáng tiếc gần đây việc vặt quấn thân, mong Thái úy thứ lỗi.

- Thứ lỗi gì đó chỉ là khách khí thôi, bữa cơm này ngươi mời vậy. Cao Cầu cười ha ha nói.

Hức, Cầu ca, ta thà rằng ông không tha thứ, ông đang muốn đuổi tận giết tuyệt đây mà! Lý Kỳ chỉ cảm thấy đau đớn trong lòng, ánh mắt hiện lên ánh lệ, rất miễn cưỡng cười nói: - Nên thế mà, nên thế mà.

Sau khi hai người ngồi xuống, Cao Cầu liền nói với Thái Kinh: - Thái sư, có mang theo bảo bối không?

*****

Thái Kinh liếc nhìn Cao Cầu một cách kỳ dị, nói: - Nếu không mang đến, lão phu sao dám hẹn ngươi đến đây ăn điểm tâm chứ. Nói rồi đưa tay vỗ vỗ hộp gỗ màu đỏ tía trên bàn, sau đó lại cầm lên đưa cho Cao Cầu.

- Thật đa tạ Thái sư đã từ bỏ những thứ yêu thích.

Trong khi nói, Cao Cầu đã nhận lấy, vừa mở ra, hóa ra là một đôi sư tử bạch ngọc, hình hình dạng giống như đang đá cầu, giống như đúc, màu sắc và chất lượng đều là thượng đẳng, cho dù là Lý Kỳ không hiểu lắm về ngọc thạch thì trong lòng cũng kinh ngạc tán thán không thôi. Đôi sư tử trắng này thật tinh xảo tuyệt vời nha! Nói: - Oa! Thật sự là cực phẩm nha!

Thái Kinh thở dài nói: - Đôi sư tử bạch ngọc này là khi lão phu đại thọ bảy mươi tuổi được người khác tặng cho. Khi đó Thái úy đã nhìn trúng, vẫn luôn muốn bỏ tiền mua lại. Nhưng lão phu cũng yêu thích không thôi, không nỡ bỏ đi, không ngờ cuối cùng lại để ông ta có được. Có điều, Lý Kỳ, việc này cũng có phần của ngươi.

Ta cũng có phần? Lý Kỳ vui vẻ nói: - Chẳng lẽ ta cũng được chia một nửa?

Cao Cầu che hộp gỗ lại, nói: - Đương nhiên không phải.

Thái Kinh cười ha ha nói: - Nếu muốn tính thì ngươi cũng nên giúp lão phu trả một nửa mới đúng.

Sặc! Hai người các ngươi hôm nay cố ý liên hợp lại để gạt ta sao. Lý Kỳ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại nói: - Thái sư nói đùa rồi, ta không biết gì cả thì làm sao nói được một nửa này chứ.

Thái Kinh nói: - Chuyện là như vầy. Cách đây mấy ngày, Thái úy đến phủ thăm lão phu, trong lúc vô tình có nói đến ngươi. Khi đó Thái úy nói, việc đầu tiên ngươi làm khi đảm nhiệm Xu Mật Sứ chắc chắc là chia quyền, cho dù là Bạch Thất nương đảm nhiệm Kinh tế sử, nhưng vẫn không đủ. Ngươi chắc chắc còn muốn nghĩ mọi cách giao quyền lực cho Tần Cối. Nếu là mặt khác, lão phu cũng cảm thấy có khả năng, nhưng nếu là luật mới, lão phu cho rằng ngươi sẽ không dễ dàng giao ra, dù sao thì trong triều cũng chỉ mình ngươi có thể chơi đùa với luật mới. Chúng ta tranh luận thật lâu, thế là đánh cược. Nếu lão phu thua thì giao đôi sư tử bạch ngọc này cho ông ta, nếu Thái úy thua, thì quyên góp ba ngàn quan cho Học viện Thái sư của ta. Kết quả rõ ràng Thái úy thắng.

Hai tên cáo già này, thật lợi hại mà, có điều đánh cược việc này, có phải quá ức hiếp người khác rồi không! Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Cao Cầu nói: - Thái úy, sao ngài lại đoán ra ta sẽ giao lại luật mới chứ?

Cao Cầu cười ha ha nói: - Ta thống quản Tam Nha nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu quan hệ lợi hại trong đó. Hoàng thượng để ngươi chưởng quản Xu Mật Viện, thực ra là đã phá hoại sự cân bằng giữa Tam Nha và Xu Mật Viện rồi, việc này vô cùng hiếm thấy ở triều ta. Ta nghĩ Hoàng thượng nhất định đã giao nhiệm vụ quan trọng hơn cho ngươi, mà luật mới không khỏi đề cập tới nội chính, còn đề cập tới tài chính. Một khi luật mới bắt đầu thực thi toàn diện, vậy thì tương đương với việc một mình ngươi chống đỡ Tam Tỉnh, Tam Ti, tuy rằng ngươi giao ra Thương Vụ Cục, nhưng Bạch Thất nương dù sao cũng là thê tử ngươi, mà đương kim Hoàng thượng không phải là dung quân như Lý Hậu Chủ. Ngươi thông minh như vậy, nhất định hiểu quan hệ lợi hại trong đó.

Xem ra Cầu ca đã phát huy ưu điểm bo bo giữ mình đến cực điểm rồi nha. Lý Kỳ không thể không phục được.

Cao Cầu lại nói: - Tuy nhiên đây chẳng qua là chuyện tán gẫu giữa ba chúng ta, không có ý gì cả, ngươi nghe là được rồi.

Lý Kỳ liên tục gật đầu, nói: - Điều này thì ta hiểu. Thật ra về mặt này, vãn bối vẫn có rất nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị.

Trong lòng hắn quả thật nghĩ như vậy. Dù sao thì Thái Kinh, Cao Cầu làm quan đến thành tinh rồi, dù là tán gẫu với bọn họ thì cũng buôn bán có lời mà không còn bồi thường đối với hắn rồi.

Thái Kinh ha ha nói: - Vậy ngươi nên làm thêm nhiều món ngon nữa để thu hút bọn ta đến đây nha.

Cao Cầu ha ha nói: - Phải đấy, phải đấy, không có mỹ vị thì không dậy sớm nổi nha!

Lý Kỳ vỗ ngực một cái, nói: - Nhất định rồi, việc này xin hai vị cứ yên tâm.

- Vậy thì chúng ta mỏi mắt mong chờ rồi.

Thái Kinh cười ha ha, uống một miếng canh thịt dê, lại nói: - Có điều, Lý Kỳ, có một chuyện lão phu phải nhắc nhở ngươi. Tuy ngươi để Bạch Thất nương làm Kinh Tế sử có thể xem là một chiêu rất hay, nhưng việc này cũng hiện rõ quẫn cảnh hiện nay của ngươi.

Lý Kỳ cau mày nói: - Thái sư có ý gì?

Thái Kinh nghiêm mặt nói: - Ngươi phải hiểu một điều, trong triều không thể đơn đả độc đấu được. Lúc trước còn có lão phu và Thái úy, cho nên ngươi độc lai độc vãng, ngược lại càng thêm linh hoạt. Nhưng bây giờ lại khác, ngươi đã trở thành rường cột của Đại Tống ta, chắc chắn phải bồi dưỡng thế lực của chính mình. Đáng tiếc ngươi không giống Thái gia, Bạch gia chúng ta, có một gia tộc hùng mạnh ủng hộ, cũng không giống Tô Thức, Triệu Đĩnh Chi, môn sinh ngàn người. Trong Lý gia ngươi, một Bạch nương tử đã là cực hạn của ngươi rồi, cũng không thể tìm được người thứ hai, nhưng nàng dù sao cũng là nữ tử, nhiều lắm cũng chỉ có thề bảo đảm Thương Vụ Cục không mất đi, như vậy vẫn chưa đủ, tuy rằng khư khư giữ mình là một biện pháp, nhưng là người có chức vị cao, thứ có thể bảo vệ chính mình nhất chính là quyền lực.

Cao Cầu đột nhiên nói: - Tuy rằng Thái sư nói không sai, nhưng ta lại có cách nhìn khác.

Thái Kinh nói: - Nguyện nghe cao kiến của Thái úy.

- Thái sư đừng chế nhạo ta, ở trước mặt ngài, chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.

Cao Cầu cười khổ một tiếng nói, tiếp đó nói: - Ta cho rằng tác dụng của Bạch Thất nương không chỉ có như vậy. Tuy nói cô ấy là thê tử của ngươi, nhưng dù sao cũng là hai người, hơn nữa cô ấy lại họ Bạch, quan hệ trong đó vô cùng vi diệu. Để cô ấy đảm nhiệm Kinh tế sử, mặc dù ngươi đã buông bỏ quyền lực rồi, nhưng không thể nói là hoàn toàn buông tay, phương thức như gần như xa đối với quyền lực này có thê nói là phương thức ổn thỏa nhất.

- Giống như bây giờ vậy. Bên ngoài đang bàn luận Tần Cối và Bạch Thất nương, vốn dĩ những thứ này nên thuộc về ngươi, nhưng nếu thật sự do ngươi ra mặt, thì nổi bật lại càng mạnh mẽ hơn bọn họ, dù sao thì ngươi cũng mang công lớn quay về, thậm chí có thể che mắt bất cứ người nào. Điều này đối với thần tử mà nói không phải là một chuyện tốt, sự nổi bật này không có thì hơn, nhưng có thể làm được điểm này, gần như không được mấy người cả. Có điều, Thái sư nói cũng đúng, ngươi vẫn phải gầy dựng thế lực của chính mình, chẳng qua là trong nhà ngươi không có người thích hợp, hơn nữa ngươi lại không có môn sinh, việc này không phải một sớm một chiều thì có thể hoàn thành, nhưng ngươi tuyệt đối đừng nóng vội.

Quan niệm của ông ta khác với Thái Kinh. Thứ Thái Kinh theo đuổi là quyền lực chí cao vô thượng, còn ông ta tương đối dễ thỏa mãn đối với chuyện này, chỉ cần không bị người ta khi dễ là được.

Thái Kinh gật đầu: - Thái úy nói có lý nha. Lúc trước lão phu cũng không làm cho tốt, nên mới bị cho quy ẩn, còn ngươi trẻ tuổi như vậy mà làm được như thế, thật sự là rất đáng quý.

Hỏa hầu của ta vẫn chưa đến mức này, toàn bộ đều là chủ ý của vị nhạc mẫu kia của ta. Nếu không phải như vậy thì ta có thể thật sự sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng thúc đẩy toàn diện luật mới. Lý Kỳ thầm thở dài một tiếng, hắn cảm thấy bản thân hình như giống không mặc quần áo trước mặt hai lão già này vậy, chắp tay nói: - Đa tạ lời vàng ý ngọc của hai vị, Lý Kỳ thụ giáo.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<