← Hồi 1074 | Hồi 1076 → |
Mặc dù Triệu Giai đã quyết định để Bạch Thiển Dạ đảm nhiệm chức Kinh Tế Sử nhưng y lại không bố cáo với thiên hạ ngay lập tức, dù sao việc bổ nhiệm một nữ nhân làm trọng thần trong triều quả thực không phải việc nhỏ trong xã hội phong kiến, nhất định phải xử lý cẩn thận
Tuy rằng đã có một vài lời đồn thổi trong dân chúng, nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi, phản ứng cũng chưa phải quá lớn, cho tới hôm nay, Triệu Giai mới chính thức công bố với bên ngoài, bổ nhiệm Bạch Thiển Dạ làm Kinh tế sử, y còn đặc biệt thêm chữ thê tử Lý Kỳ vào đằng trước, mục đích chính là để Bạch Thiển Dạ tách biệt với Bạch gia
Không chỉ vậy, y còn phong Lý Thanh Chiếu làm Kim Bút phu nhân, Lương Hồng Ngọc làm Trung Võ phu nhân, Lưu Vân Hi làm Tế Thế nữ kiệt, còn Chiết Mỹ Nguyệt trọng thưởng theo quân công.
Chỉ đáng tiếc rằng trong số 5 vị nữ nhân được phong thưởng này, chỉ có Bạch Thiển Dạ và Lưu Vân Hi hai nàng ở kinh thành, Lương Hồng Ngọc, Chiết Mỹ Nguyệt thì khỏi nói, còn Lý Minh Chiếu, khi Triệu Giai lên ngôi không lâu thì nàng đã rời khỏi kinh thành.
Hóa ra ngày đó khi Tống Huy Tông trở về kinh thành, Triệu Minh Thành vì mang bệnh trong người nên không cùng trở về mà chọn ở lại Hàng Châu, Bạch Thiển Dạ về đến kinh thành liền đem tin này báo cho Lý Thanh Chiếu.
Lý Thanh Chiếu lúc bấy giờ dù có chút lo lắng cho Triệu Minh Thành, nhưng do nàng vô cùng căm hận Triệu Minh Thành ngày ấy đã tháo chạy xuống phía Nam, vả lại nàng cũng chẳng hề có ý nghĩ sẽ đi đến Giang Nam. Nhưng lý do khiến nàng đến Giang Nam chính là vì những biến cố trong triều đình.
Triệu Giai lên ngôi, báo trước việc địa vị của Triệu Hoàn sẽ vô cùng gượng gạo. Đám người bên cạnh y cũng vậy, mà Triệu Minh Thành cũng có thể gọi là người của thái tử, vậy thì khó mà tránh khỏi khả năng bị liên lụy.
Tất cả những việc này đối với Lý Thanh Chiếu mà nói đã quá quen thuộc rồi, mà con người nàng lại trọng tình trọng nghĩa. Dù có ra sao, Triệu Minh Thành vẫn là phu quân của nàng. Cho dù Triệu Minh Thành đã nhiều lần gây ra vạ lớn rồi tự mình bỏ trốn, Lý Thanh Chiếu dù rất đau lòng nhưng nàng đâu phải Triệu Minh Thành, nàng không làm nổi việc đó, nàng có thể không cùng ngươi hưởng vinh hoa phú quý, nhưng nhất định sẽ cùng ngươi đồng cam cộng khổ.
Thật ra dựa vào công lao bảo vệ của Lý Thanh Chiếu ở Khai Phong, dù cho Triệu Giai muốn động vào Triệu Minh Thành, cũng nhất định sẽ nể mặt Lý Thanh Chiếu. Mà dân chúng chắc chắn cũng sẽ không đồng tình.
Điều này trong lòng Lý Thanh Chiếu đã có toan tính, nhưng nàng thấy tất cả những việc này nên để nàng và Triệu Minh Thành cùng gánh chịu trách nhiệm, nhưng phần tình cảm ở đây đã ngày càng hao hụt, lý do phần nhiều là vì nàng là Lý Thanh Chiếu, nàng vẫn là thê tử của Triệu Minh Thành, nàng hi vọng nàng có thể làm đến mức không hổ thẹn với lương tâm mình.
Khi đi nàng để lại cho Lý Kỳ một phong thư, sau khi Lý Kỳ đọc xong, trong lòng hắn đầy những cảm xúc lẫn lộn, hắn không rõ Lý Thanh Chiếu làm thế này là đúng hay sai, nhưng nếu Lý Thanh Chiếu không làm như vậy, thì nàng không phải là Lý Thanh Chiếu nữa rồi.
Là người ngưỡng mộ Lý Thanh Chiếu từ lâu, Lý Kỳ ủng hộ mọi quyết định của nàng.
Thế nhưng, Triệu Giai lại không xuống tay tàn độc với Triệu Minh Thành, bởi sau lưng Triệu Minh Thành còn có Triệu gia, mà môn sinh của Triệu Đĩnh Chi không phải là ít, nếu muốn ra tay với Triệu Minh Thành thì sẽ liên lụy đến rất nhiều người vô tội. Ngoài ra, khoảng thời gian Triệu Minh Thành ở bên cạnh Triệu Hoàn cũng không lâu lắm, cho nên sau cùng Triệu Giai quyết định trách phạt Triệu Minh Thành bỏ bê trách nhiệm, bãi quan, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Mà Lưu Vân Hi ở kinh thành lấy lí do lên núi hái thuốc, để Hoắc Nam Hi thay mình tiếp thánh chỉ, đối với những chuyện danh lợi này nàng chẳng có chút hứng thú.
Dù vậy, việc phong thưởng liên tiếp này rất thành công trong việc xoay chuyển sự chú ý của dân chúng, mọi người sẽ không chỉ đổ dồn sự chú ý vào mỗi Bạch Thiển Dạ.
Cùng ngày, Tuần san Đại Tống Thời đại đăng bài phân tích, khen ngợi năm vị nữ nhân đã có cống hiến trong việc bảo vệ Khai Phong lần này, biểu dương tất cả những việc họ đã làm cho Đại Tống.
Lý Thanh Chiếu sớm đã nổi danh ở bên ngoài, mà trong trận đánh bảo vệ Khai Phong, thanh danh của nàng càng vang dội hơn, hơn nữa văn chương của nàng đều tuyên truyền yêu dân yêu nước, sức truyền đạt vô cùng mạnh mẽ, dân chúng đều vô cùng ủng hộ, cho rằng danh xưng Kim Bút Phu Nhân này là vô cùng xứng đáng.
Mà Lưu Vân Hi không quản ngày đêm cứu giúp người bị thương, khiến người đời kính phục, đặc biệt là cấm quân tướng sĩ, mặc dù bọn họ luôn phải sống trong vòng uy hiếp của Lưu Vân Hi, nhưng dù thế nào, mạng sống của họ là do Lưu Vân Hi cứu, hiện giờ nhắc đến Lưu Vân Hi, không ai là không giơ ngón tay cái lên, còn Chiết Mỹ Nguyệt thì càng khỏi cần nói, nữ nhân của Chiết Gia mà, thêm những lời ca tụng tán dương sớm đều đã giành cả cho nhà họ.
Bạch Thiển Dạ lúc đó cũng đã có chút tiếng tăm, sau đó trở thành thê tử của Lý Kỳ, thành lập quỹ từ thiện, cứu trợ không ít lưu dân, có những cống hiến kiệt xuất ở Giang Nam, thêm vào vầng sáng rực rỡ của Lý Kỳ, tên tuổi cũng vô cùng lừng lẫy.
Một loạt tuyên bố sắc phong an xuống, đem mấy vị này tạo thành những nữ nhân vô cùng hoàn mỹ.
Dân chúng đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi bọn họ.
Thế nhưng việc Bạch Thiển Dạ đảm nhiệm chức Kinh tế sử vẫn khiến cho không ít kẻ đọc sách, sĩ phu bất mãn, nhưng số lượng sĩ tử, thư sinh ủng hộ Bạch Thiển Dạ cũng không phải là nhỏ, ngoài ra còn có đám thương nhân, nói thế nào Bạch Thiển Dạ cũng là thê tử của Lý Kỳ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, lại còn sự giúp đỡ của phía nữ nhân, hôm nay trên phố to đường lớn đâu đâu cũng có thể thấy các đại thẩm bà thím và thư sinh bàn tán, quả chẳng khác nào ông nói gà bà nói vịt, làm người nghe dở khóc dở cười, kết cục đều là mấy vị sĩ tử, thư sinh đều bực bội bỏ đi, bởi vì mấy vị nữ nhân kia không hiểu được những lý lẽ lớn lao, đặc biệt là mấy vị phu nhân, không cách nào nói được cho họ hiểu.
Ngoài ra, mấy ngày nay, bên trong Khai Phong, những trận tranh cãi giữa phu thê cũng đã lên đến đỉnh điểm trong lịch sử.
Rất mau chóng, phía ủng hộ Bạch Thiển Dạ đã chiếm thế thượng phong, mà cuộc tranh cãi này của dư luận khiến Bạch Thiển Dạ chưa chính thức nhậm chức đã có được số người ủng hộ vô cùng lớn.
Tất nhiên, tại thời điểm này, Lý Thanh Chiếu, Lưu Vân Hi, Lương Hồng Ngọc, Chiết Mỹ Nguyệt 4 người cũng giúp đỡ Bạch Thiển Dạ không nhỏ, ít nhất sự tồn tại của bọn họ đã chứng minh một câu, chính là nữ anh hùng chẳng thua kém đấng mày râu, sự thực rõ ràng như vậy, khiến nhiều người không thể phủ nhận, mà lý do triều đình đưa ra là Lý Kỳ thống lĩnh Xu Mật Viện, mang trên mình trách nhiệm còn gian khó hơn, không thể đồng thời làm nhiều công việc, mà Bạch Thiển Dạ lại là người hiểu rõ luật pháp mới nhất.
Phải hiểu rằng vị trí Kinh tế sử hiện tại vô cùng quan trọng, gánh vác trên vai nhiệm vụ chấn hưng cả nền kinh tế Đông Kinh, dân chúng đều rất quan tâm đến những động tĩnh của Thương Vụ Cục, đương nhiên người họ tin tưởng nhất là Lý Kỳ, nhưng bọn họ cũng hiểu Lý Kỳ thân làm Xu Mật Sứ phải phòng ngừa nước Kim, Tây Hạ, điều này can hệ đến tính mạng của họ, bọn họ tất nhiên hi vọng Lý Kỳ sẽ toàn tâm toàn ý vào việc này. Nhưng ngoài Lý Kỳ, ai đảm nhiệm chức Kinh tế sử bọn họ đều không yên tâm, nếu chẳng may lại làm càn như Thái Kinh, vậy thì thật là họa vô đơn chí.
So sánh ra, Bạch Thiển Dạ là thê tử của Lý Kỳ. Chính là vì mối quan hệ này mà dân chúng tín nhiệm Bạch Thiển Dạ hơn bất kì ai. Đặc biệt là những thương nhân, bọn họ đã vô cùng tin tưởng luật pháp mới của Lý Kỳ sẽ khiến bọn họ giàu có hơn, Bạch Thiển Dạ làm Kinh tế sử, chắc chắn Lý Kỳ sẽ giúp đỡ cho nàng ít nhiều, mà Bạch Thiển Dạ chắc chắn sẽ quán triệt những kiến thiết về kinh tế của Lý Kỳ, như vậy là đủ, nếu chẳng may là người khác đảm nhận, phương thức đi ngược lại với Lý Kỳ thì hỏng cả. Cho nên, đây cũng là lý do bọn họ ủng hộ Bạch Thiển Dạ, nói đi nói lại, trước sau đều là lợi ích được đặt lên cao nhất.
Mà việc làm lần này của Triệu Giai cũng nhận được sự yêu kính của gần như toàn bộ nữ nhân.
Triệu Giai đã đạt được mục đích của mình, trong lòng càng bái phục cách làm trên phương diện này của Lý Kỳ. Dường như từng tiểu tiết đều bị y nắm gọn trong lòng bàn tay, hiển nhiên tất thảy đều là do Lý Kỳ âm thầm sắp xếp.
Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt đối với Đại Tống, chính là ngày vị nữ quan đầu tiên lên nhậm chức, mặc dù các đại thần trong triều đã bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này nhưng trước sau gì họ vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, tâm trạng vô cùng phức tạp. Bởi vì chưa ai từng vào điện cùng với một nữ nhân.
- Đến rồi, đến rồi.
Trước cửa điện, câu nói không rõ do ai thốt lên khiến ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía trước cửa.
Chỉ thấy bóng dáng một người bận quan phục xinh đẹp nhu mì từ ngoài cửa tiến vào, răng trắng môi đỏ, da trắng nõn nà, mặc dù sự mảnh mai hiện lên rõ ràng, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác tổng thể là khí chất sáng láng.
Người này tất nhiên là nhân vật chính của ngày hôm nay, Bạch Thiển Dạ.
Nhờ quan hệ của Lý Kỳ, quan phục của nàng cũng đã được thiết kế đặc biệt, cho nên nhìn không có chút không vừa mắt nào mà còn tỏ rõ sự tài giỏi của nữ nhân, khiến mắt người khác phải sáng ngời.
Nhưng điều làm người ta không ngờ tới là, Bạch Thiển Dạ tới một mình chứ không đến cùng Lý Kỳ.
Có nên đến chào hỏi không?
Quần thần có chút do dự, cũng không biết phải đối mặt với nàng thế nào.
Mà sự do dự của mọi người cũng làm Bạch Thiển Dạ có đôi phần căng thẳng, thật ra đừng nói là nàng, kể cả là Lý Thanh Chiếu, là một nữ nhân vào triều lần này, chắc chắn sẽ thấy vô cùng căng thẳng, đây là chuyện thường tình của con người ta.
*****
Tần Cối chắp tay nói:
- Chúc mừng Bạch nương tử
- Hạ quan bái kiến Tần Thiếu Tể, Tam Ti Sứ, Trần ngự sử.
Bạch Thiển Dạ hành lễ với ba người, bây giờ không giống với ngày trước, dù sao ngươi cũng đã làm quan, vậy thì những lễ nghĩa quan lại cao thấp phải tuân thủ nghiêm túc.
Trịnh Dật nhìn ra Bạch Thiển Dạ có phần căng thẳng, muốn nàng thả lỏng một chút, mới cố tình trêu chọc:
- Thất nương, trên triều muội phải để cho ta ít thể diện đấy nhé.
Bạch Thiển Dạ đâu dám chòng ghẹo lại Trịnh Dật, bọn Trịnh Dật có thể biểu hiện vô cùng tự nhiên, nhưng nàng thì không thể, nàng nhất định phải tỏ ra thật hoàn hảo, khiến không ai có thể lời ra tiếng vào, khẽ gật đầu đáp:
- Tam Ti sứ quá lời rồi.
Đám quan viên còn lại xem thấy các vị đại lão đều đã tới chào hỏi, nếu mình còn không qua đó, thì rõ ràng thể hiện ra bản thân có hơi nhỏ mọn rồi, vả lại không nể mặt sư cũng phải nể mặt phật, dù gì đây cũng là thê tử của Lý Kỳ mà, thế là bọn họ đều tiến qua bên đó, chào hỏi Bạch Thiển Dạ.
Bạch Thiển Dạ điềm đạm, đáp lễ từng người.
Một lát sau, lại có hai người bước từ ngoài cửa vào, người đến cuối cùng này nhất định là Lý Kỳ rồi, mà lần này hắn còn dẫn theo cả Vương Trọng Lăng để phân tán sự chú ý, tránh người ta lại bảo lần nào hắn cũng là người đến cuối cùng.
Quần thần vội vàng bước tới, chắp tay chào hỏi.
Bạch Thiển Dạ đưa mắt liếc nhìn Lý Kỳ, giữa hai hàng lông mày hơi co giật, nhưng vẫn đi tới hành lễ: - Hạ quan bái kiến Xu Mật Sứ, Vương hữu tướng.
Nhưng trong lòng thì đủ loại xúc cảm lẫn lộn.
Vương Trọng Lăng liền đáp:
- Thất nương, cháu khách khí quá rồi, giờ vẫn chưa lên triều, gọi ta là Vương thúc thúc là được.
Từ lúc quay về kinh tới giờ đây là lần đầu tiên Lý Kỳ trông thấy Bạch Thiển Dạ, ánh mắt hắn mau lẹ đánh giá nàng một lượt, ừ một tiếng, hướng về phía Tần Cối nói:
- Tần Thiếu Tể, Tam Ti Sứ, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Tần, Trịnh hai người ngây ra, nhưng cũng chẳng nhiều lời, cùng Lý Kỳ đi sang một bên.
Đám đại thần nhìn đến mù mờ như đang đứng trong màn sương, trộm nghĩ rằng bọn họ chẳng phải phu thê đó sao? Tại sao trông cứ như những người ngày xưa thì vô cùng thân thuộc, bây giờ chẳng khác kẻ xa lạ vậy.
Bạch Thiển Dạ trong lòng thở phào, đây chính là kết quả nàng mong đợi nhất.
Nàng biết hôm nay nhất định sẽ phải đối mặt với Lý Kỳ, đây cũng chính là điểm khiến nàng đau đầu nhất, bởi Lý Kỳ trước giờ đều rất ngông nghênh, chẳng ai dự đoán được hắn sắp làm ra chuyện gì, điều này làm Bạch Thiển Dạ rất lo lắng, nhưng xem ra bây giờ, nỗi lo lắng của nàng có hơi dư thừa.
Kỳ thực Lý Kỳ hiểu rất rõ trạng thái tâm lý khi đó của Bạch Thiển Dạ, mặc dù hắn có biết bao lời muốn nói nhưng hắn không muốn vì vậy mà làm phiền Bạch Thiển Dạ, do đó mới tỏ ra vô cùng bình thản. Cố gắng giảm đi áp lực trong lòng cho Bạch Thiển Dạ.
Lý Kỳ cùng Tần Cối, Trịnh Dật bước sang một bên, đi thẳng vào vấn đề chính, sắc mặt nghiêm nghị hỏi:
- Tần Thiếu Tể, chắc ngươi vẫn còn nhớ đám thương nhân Đại Thực lưu lại Đông Thành ngày đó.
Tần Cối sứng sốt, gật đầu nói:
- Tất nhiên vẫn nhớ? Sao Xu Mật Sứ lại hỏi chuyện này?
Lý Kỳ không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi vẫn luôn ở kinh thành, chẳng lẽ không hề chú ý đến bọn họ?
Tần Cối mờ mịt lắc đầu.
Lý Kỳ nhìn về phía Trịnh Dật
Trịnh Dật cũng lắc đầu.
Tần Cối hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lý Kỳ thuật lại một lần chuyện đám thương nhân Đại Thực mua cổ phần nhà xưởng cho bọn họ nghe.
Tần Cối kinh ngạc:
- Không thể nào, dạo gần đây chúng ta theo dõi rất nghiêm ngặt tình hình xung quanh kinh thành. Động tĩnh lớn đến vậy của bọn họ, chẳng có lý nào ta lại không biết được.
Trịnh Dật cau mày:
- Cũng chưa chắc, nếu gần đây bọn họ mới tới, chúng ta có thể sẽ bỏ qua bọn họ.
Lý Kỳ nói:
- Không sai, quả thật bọn họ gần đây mới xuất hiện. Các dấu vết đều cho thấy rõ rằng bọn họ làm như vậy là có âm mưu, đáng tiếc ta vẫn chưa thể điều tra rõ bọn họ rốt cuộc muốn làm gì. Kẻ chủ mưu đứng sau bức màn này là ai, bây giờ lại đúng vào thời điểm mấu chốt của việc thay đổi luật pháp, không được để xảy ra sơ suất nhỏ nào.
Trịnh Dật nói:
- Có cần báo cáo lên cho Hoàng thượng không?
Lý Kỳ lắc đầu:
- Trước mắt thì chưa, mấy tên thương nhân Đại Thực đó vẫn tuân thủ pháp luật, khi vẫn chưa có bất kì bằng chứng xác thực nào, tốt nhất chúng ta chưa cần báo lên hoàng thượng.
Tần Cối gật đầu:
- Không sai, hiện giờ hoàng thượng còn bận nhiều việc, xem tình hình trước mắt, việc này chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, vẫn chưa tới mức phải đem ra nói trên triều đình, như vậy có hơi chuyện bé xé ra to rồi. Lát nữa bãi triều xong, giao cho kinh tế sứ đi điều tra là được.
Lý Kỳ và Trịnh Dật đều gật đầu biểu thị sự tán thành.
Một lát sau, cửa lớn đại điện từ từ mở ra, quần thần theo thứ tự tiến vào đại điện, vào lúc này, Lý Kỳ luôn nói chuyện cùng Tần Cối, Trịnh Dật chứ không nói câu nào với Bạch Thiển Dạ, điều này làm tâm hồn Bạch Thiển Dạ như lơ lửng trên không, mãi rồi mới chịu hạ xuống mặt đất.
Quần thần vừa ổn định chỗ đứng trong điện, Triệu Giai mặc long bào bước vào.
Sau khi hành lễ xong.
Triệu Giai ngồi trên long ỷ, đưa mắt nhìn quần thần một lượt, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Bạch Thiển Dạ lâu hơn một chút, sau đó liền nói:
- Không giấu chư vị, trẫm từ sau khi lên ngôi, mấy tháng trời ngắn ngủi này khiến trẫm hiểu rằng ngôi vị hoàng đế này quả thực không dễ làm, nếu muốn làm một minh quân thì khó khăn chồng chất. Vẫn nhớ cái ngày mà ta lên ngôi thì đã gặp một loạt vấn đề khó khăn, những vấn đề đó vẫn luôn làm phiền trẫm khiến trẫm ăn ngủ không yên.
- Chúng thần không thể chia sẻ phiền muộn cùng hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.
Quần thần đồng thanh hô lên những lời giả dối.
Triệu Giai khoát khoát tay, ha hả nói:
- Nhưng đêm qua, trẫm có nhận được hai bản tấu chương, nội dung tấu chương vừa hay liên quan đến những vấn đề đang làm trẫm phiền muộn, hơn nữa, còn nói rõ phương pháp giải quyết, không cần biết có tác dụng hay không đều làm trẫm vô cùng vui mừng phấn khởi, càng thêm mong đợi buổi lâm triều sớm nay, bản tấu chương đầu tiên này chính là của Tần Thiếu Tể trình lên, còn bản thứ hai thì sao?
Y nói xong liền hướng về phía Bạch Thiển Dạ, nói:
- Chính là Kinh tế sử mới nhậm chức trình lên, sau khi trẫm đọc được tấu chương của Kinh tế sử liền thấy thấy bản thân vô cùng vui mừng với quyết định khi đó, nếu không trẫm hẳn đã thiếu mất một trợ thủ đắc lực.
Quần thần đều kinh ngạc nhìn Bạch Thiển Dạ, bọn họ vốn tưởng rằng Bạch Thiển Dạ là một nữ nhân, ngày đầu tiên lên triều, nhất định sẽ vô cùng khiêm tốn, nào biết được tấu chương đã được trình lên hoàng thượng từ đêm qua, hơn nữa còn nhận được lời ngợi khen của hoàng thượng, đây đã không phải khiếm tốn nữa, mà là trong giây lát đã làm được chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Lý Kỳ lại chẳng có vẻ gì là bất ngờ, bởi hắn biết mục đích Bạch Thiển Dạ nhậm chức Kinh tế sử, cho nên Bạch Thiển Dạ làm như vậy là hợp tình hợp lý, còn về tấu chương, trước giờ hắn đều giữ thái độ không coi trọng, hắn có việc gì bình thường đều nói miệng, rất ít khi dâng tấu chương, dù có cũng là do Tần Cối viết giúp, thật ra là vì hắn ngại chữ viết của mình xấu đó mà!
Bạch Thiển Dạ điềm đạm bước ra hành lễ, nói:
- Đa tạ lời khen ngợi của hoàng thượng.
Triệu Giai gật đầu cười, cao giọng nói:
- Thật ra những khiếm khuyết của Đại Tống sớm đã lộ rõ không chút nghi ngờ, thậm chí có thể nói là người đời ai cũng biết, nhưng vẫn chẳng có cách nào để giải quyết, điểm mấu chốt nhất trong đó, chẳng qua chính là sự sáp nhập đất đai và hiện tượng tham nhũng. Triều đình cũng vẫn luôn tìm cách cải thiện tình trạng này, nhưng thu hoạch được rất ít, sau khi trẫm lên ngôi, liền ra quyết định nhất định phải cải tổ mọi thứ, nếu hiện tượng này không được loại trừ, Đại Tống ta sớm muộn gì cũng bị nó làm cho suy sụp.
- Hoàng thượng thánh minh.
Triệu Giai lại hướng về phía Tần Cối nói:
- Tần Thiếu Tể, trong tấu chương ngươi có nói, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để khống chế việc sáp nhập đất đai, nhưng sau đó còn nói tới việc không được dùng mưu mẹo để xử trí, duy chỉ có một bộ chế độ thu thuế hoàn thiện mới có thể vẹn toàn được cả hai bên, ngươi nói rõ cho trẫm nghe xem.
Tần Cối đáp:
- Khởi bẩm hoàng thượng, khi thần ở Thương Vụ Cục đương chức phó Kinh tế sử, đã từng làm nhiều cuộc điều tra về đất đai, phát hiện ra rằng nông phu ở nước ta chỉ chiếm có ba phần ruộng đất, địa chủ lại nắm giữ đến bảy phần, mà nông phu chiếm đến tám phần dân số cả nước, địa chủ chỉ có một phần, có thể thấy việc sáp nhập đất đai này đã vô cùng nghiêm trọng rồi.
Những số liệu này được nói ra làm đám quần thần im lặng cứng họng, bọn họ đều biết điều này đã vô cùng nghiêm trọng rồi nhưng không ai ngờ được sự chênh lệch lại lớn đến vậy.
← Hồi 1074 | Hồi 1076 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác