Vay nóng Tinvay

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1023

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1023: Mọi việc lấy dân làm đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

- Giặc! Đừng chạy!

Nhạc Phi, Trương Hiến, Dương Tái Hưng thừa thắng truy kích, lại sát thương quân địch số lượng hơn trăm người, không may lúc này trời mưa to không ngừng, gió to lại nổi, vô thể bắn tên, đuổi theo hai ba dặm, cũng chỉ có thể thấy bóng lưng quân Kim chạy trốn xa xa.

- Ha ha ---!

Binh lính quân Tống giơ cao vũ khí trong tay, ngửa mặt ầm ĩ cười to, tiếng cười vang vọng trên không, nước trên mũi đao lạnh băng nhỏ xuống, hào quang vạn trượng, phá tan mây đen, chiếu sáng bầu trời, liên tiếp đại thắng, khiến lòng tin của bọn họ hoàn toàn được bộc lộ, khuôn mặt đều là nụ cười vui sướng.

- Tái Hưng, may mắn ngươi đến đúng lúc, nếu không thắng bại còn chưa thể biết được.

Vừa lúc bắt đầu, Nhạc Phi vốn tưởng rằng có thể thắng vì đánh bất ngờ, vừa mới đánh quân chi viện này, y không ngờ sức chiến đấu của quân chi viện này lại mạnh mẽ, dũng mãnh như vậy, y lại càng không ngờ Thống soái vừa rồi là Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả nổi danh của Hoàn Nhan Tông Hàn, Hoàn Nhan Tông Vọng, may mắn Dương Tái Hưng đuổi tới đúng lúc, lúc này mới giải quyết dứt khoát, đánh lui quân Kim.

Nhưng đây cũng là sức hấp dẫn của chiến tranh, bởi vì ngươi không bao giờ biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Dương Tái Hưng thật thà chất phác cười, gãi gãi sau gáy, nói:

- Tướng quân nói quá lời.

Kỳ thật sao có dự đoán trước được tình hình của Nhạc Phi bên này, y chẳng qua là nghĩ muốn tới bắt Hoàn Nhan Tông Vọng mà thôi, trùng hợp gặp được. Lại thở dài: - Chỉ tiếc chưa bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng.

Trương Hiến cũng có chút tiếc nuối nói: - Rốt cuộc vẫn để cho gã ta chạy mất.

Nhạc Phi đương nhiên cũng nuối tiếc, nhưng ngoài miệng lại nói: - Còn nhiều thời gian, làm gì phải nóng lòng, bất kể thế nào, chúng ta cũng giành được đại thắng và đoạt được phủ Yến Sơn, hiện giờ chỉ còn Vân Châu thôi.

Trương Hiến nói: - Vậy bây giờ chúng ta trở về, hay ở đây chờ Bộ soái?

Nhạc Phi lắc đầu nói: - Nơi này cách chỗ của quân Kim quá gần, chúng ta vừa rút lui vừa chờ tin tức của Bộ soái. Nói xong y nhìn Dương Tái Hưng nói: - Tái Hưng, trước tiên ngươi tìm quần áo mặc vào đi, đừng để bị ngã bệnh.

Dương Tái Hưng ha hả nói: - Ta cũng không phải được nuông chiều từ bé, không dễ dàng sinh bệnh như vậy. Thật sự là không tiện, nếu không ta đều cởi hết quần lót, giày, coi như là tắm rửa, dù sao đã lâu không tắm. Chỉ tiếc không có rượu, nếu có thể vừa uống vừa tắm, thì cũng sảng khoái.

Nói xong y còn vuốt mặt.

Binh lính bên cạnh sau khi nghe xong, đều bật cười ha hả.

Phủ Yến Sơn.

Buổi chiều hôm đó, sau khi Lý Kỳ dẫn đầu đại quân dừng ở phủ Hà Gian một ngày, cuối cùng cũng tới phủ Yến Sơn.

Tông Trạch dẫn đầu các tướng sĩ ra cửa thành đón chào.

- Tông Trạch bái kiến Minh quốc công.

Tuy rằng Tông Trạch có thể làm gia gia của Lý Kỳ rồi, nhưng ông ta lòng mang cảm kích với Lý Kỳ, mà phần cảm kích này còn bao hàm cả ơn tri ngộ của Lý Kỳ với ông ta. Nếu như không có Lý Kỳ, bây giờ ông ta vẫn chỉ là một Thông phán nhỏ vô danh ở biên giới tây nam, không chỉ có như thế, lúc này đang ở giữa chiến tranh, Lý Kỳ cho ông ta tín nhiệm trước nay chưa từng có.

Lý Kỳ đưa cho ông ta mấy phong thư hàm, tổng kết lại bằng một câu, tự ngươi xử lý.

Đương nhiên, đây không phải là nói Lý Kỳ là chưởng quầy bỏ bê, nguyên nhân chính là binh lính trên tay Tông Trạch có hạn, hơn nữa Tông Trạch nhậm chức không bao lâu, trong sắp xếp của Lý Kỳ, chỗ binh lực ấy hoàn toàn không đủ nhét một kẽ răng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không như thế, Tông Trạch không dám tự tiện xuất binh. Sao có thể cướp được phủ Yến Sơn, đây là điểm tốt của tướng ngoài quân mệnh.

Nhưng, cũng chính vì phần cảm kích này, Tông Trạch lúc này lại mang lòng áy này, bởi vì ông ta lại làm Hoàn Nhan Tông Vọng chạy mất, điều này làm cho ông ta cảm thấy thẹn với tín nhiệm Lý Kỳ giành cho mình, muốn nói lại thôi.

Lý Kỳ này rất tinh, sao không biết ông ta đang suy nghĩ gì, đầu tiên là đáp lễ lại, sau đó nói: - Thân thể Tông tri phủ vẫn tốt chứ ạ?

Tông Trạch thấy Lý Kỳ vừa gặp mặt, mà không phải là hỏi thăm tình hình chiến đấu. Dù sao hiện giờ tình hình vô cùng khẩn trương, ngược lại lại hỏi thăm thân thể ông ta, trong lòng lại không ngừng cảm động, cười ha ha nói: - Nhận được sự chăm sóc cẩn thận của những người Minh quốc công phái đến, thân thẻ Tông mỗ đã khỏe hơn trước đây.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!

Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Về chiến sự mấy ngày hôm trước, ta đã biết rồi. Tông tri phủ ngàn vạn lần đừng để ý, kỳ thật trận chiến Hoàng Hà đã không thể bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng, ta cũng không trông cậy ở đây có thể vây bắt gã. Nhưng thật ra Tông tri phủ có thể tập kích bất ngờ phủ Yến Sơn, ta rất bất ngờ, lần này xuất chinh, công đầu thuộc về Tông tri phủ.

Tông Trạch vội nói:

- Không dám, không dám, Tông mỗ đây chỉ là gặp may thôi.

Chủng Sư Đạo vuốt vuốt chòm râu, ha ha nói: - Lời này của Tông tri phủ quá khiêm tốn rồi, tầm quan trọng của phủ Yến Sơn này đối với Đại Tống chúng ta không nói cũng biết. Nếu không có phủ Yến Sơn, cũng khó có thể bảo vệ phủ Hà Gian, nếu vậy thì toàn bộ trong cuộc chiến, chúng ta ở thế bị động. Nếu Tông tri phủ không đánh hạ phủ Yến Sơn, đến lúc đó tránh không được dân chúng lầm than, có thể đánh hạ hay không, tạm thời không nói đến, mặc dù có thể chiếm được về, chúng ta chắc chắn sẽ tổn hao binh lực. Tông tri phủ có dũng có mưu, cũng có thể nói là đã cứu vớt tính mạng hàng vạn người, hơn nữa còn ngăn chặn quân địch đến tiếp viện, trận chiến này công đầu thuộc về Tông tri phủ còn ai khác nữa.

Lão nói tuyệt đối là thật, nếu Tông Trạch không cướp được phủ Yến Sơn, vậy thì lúc này chắc chắn Hoàn Nhan Tông Vọng chắc chắn đã ở phủ Yến Sơn rồi, nếu lão ở đó, muốn đánh hạ Yến Phủ thì quả thật không dễ, nhưng, Lý Kỳ mặc kệ dù phải trả giá bao nhiêu, cũng nhất định phải đoạt lại được phủ Yến Sơn.

Cho nên mới nói, chỉ một kì binh này của Tông Trạch, nhưng lại thay Lý Kỳ làm không ít chuyện, lại tiết kiệm được không biết bao nhiêu tính mạng!

Tông Trạch chuyển mắt nhìn Chủng Sư Đạo, chắp tay nói: - Vị này nhất định là Chủng lão tướng quân rồi.

Chủng Sư Đạo gật đầu cười nói: - Đúng vậy

- Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.

Tông Trạch và Chủng Sư Đạo đều xuất thân từ hàn môn, cùng xuất thân nhà tướng, một người hơn nửa đời ở phía Đông, một nhà thì ở Tây Bắc, trước đây chưa từng gặp nhau, nhưng đại danh của Chủng Sư Đạo, Tông Trạch nghe như sấm đánh bên tai, trong lòng cũng phi thường kính nể.

Chủng Sư Đạo không hiểu rõ Tông Trạch lắm, nhưng Tông Trạch lúc này lại bất ngờ đánh phủ Yến Sơn, khiến lão cũng vô cùng khâm phục, hai người mặc dù chưa bao giờ gặp nhau, nhưng nói đi nói lại, lại giống như lão bằng hữu đã lâu không gặp, quan trọng là hai người đều văn võ song toàn, hơn nữa đều là từ văn chuyển sang võ, con đường làm quan cũng lên lên xuống xuống, trải qua nhiều chuyện tương tự nhau, thật sự là hận gặp nhau quá muộn.

Hai người ngươi một lời, ta một câu. Không nói quá, nhưng thật sự đã vứt Thống soái Lý Kỳ này sang một bên.

Lý Kỳ cũng không để ý, lẳng lặng đứng ở một bên chăm chú nghe, được lợi rất nhiều, bất kể là quá khứ hay hiện đại, có thể nghe những chuyện từng trải phong phú của bọn họ, hơn nữa một số lĩnh vực lấy được những câu chuyện thành công to lớn của các nhân sĩ, bản thân nghe cũng là một loại may mắn.

Qua một hồi lâu, phụ tá bên cạnh Tông Trạch có phần nhìn không ổn, các vị đứng ở đây nói chuyện, cũng không hay lắm nha, hơn nữa vị quốc công trẻ tuổi này còn đang ở đây. Vì thế lặng lẽ giật góc áo của Tông Trạch.

Tông Trạch lúc này mới sực tỉnh lại, khuôn mặt xấu hổ, Chủng Sư Đạo giành nói: - Lý Kỳ, ta với Tông tri phủ tuy mới vừa quen đã thân, làm chậm trễ vị quốc công ngươi, ngươi sẽ không trách tội chúng ta chứ.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Không có! Ta nghe cũng hăng say mà.

Tông Trạch thấy Lý Kỳ không để ý, cũng yên tâm. Vội đưa tay ra nói: - Các vị, chúng ta vẫn nên vào thành rồi nói chuyện.

Đoàn người mới bước vào trong thành.

Trên đường, Tông Trạch đã nói với Lý Kỳ bên cạnh cướp phủ Yến Sơn thế nào, đám người Chủng Sư Đạo, Ngô Giới nghe xong, đều không ngừng kính nể vị lão tướng quân này, với ít binh mã như vậy, ông dám lấy được phủ Yến Sơn, nhất định không sợ xuất hiện sự cố ngoài ý muốn. Cái mệnh này chính là công đạo trong này rồi, thật có thể nói là kẻ tài gan lớn.

Đi vào trong phủ Yến Sơn.

Tông Trạch nói: - Minh quốc công, cần phải gọi Nhiếp Hạo tới không?

Dù sao Nhiếp Hạo cũng là Thiếu Doãn phủ Đại Danh, ông không có quyền lực đi thẩm phán Nhiếp Hạo.

Lý Kỳ khoát tay nói: - Không cần, người như thế ta gặp đã nhiều, chờ ta trở về kinh sẽ áp giải gã về. Ha ha, ở đó còn có mấy bạn nhỏ đang chờ gã tới chơi cùng.

Bạn nhỏ? Tông Trạch ngẩn người, có phần nghe không rõ.

Lý Kỳ cũng không giải thích, hắn sợ chính nhân quân tử như Tông Trạch không tiếp thu được sự trừng phạt vô nhân đạo này, nói sang chuyện khác: - Hiện chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, trước tiên là phải trấn an lòng dân của phủ Yến Sơn.

Tông Trạch thấy hắn không hỏi chiến sự, không hỏi bên trong phủ Yến Sơn có bao nhiêu của cải, có bao nhiêu binh mã, mà câu đầu tiên là dân chúng, điều này khiến ấn tượng Lý Kỳ để lại trong lòng ông ta cao một bậc. Đối với hắn cũng hiểu sâu thêm, thật ra lúc đầu ông ta cũng muốn làm vậy, nhưng ông ta không có bất kỳ quyền lực nào, không có quyền lực, người không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì với dân chúng, chuyện này đúng là hữu tâm vô lực, nói: - Phủ Yến Sơn đã đổi chủ, hơn nữa trước kia đủ loại, hiện giờ lòng dân nơi này bất định.

Ông ta nói rất mịt mờ, kỳ thật ám chỉ lúc trước tướng của Tống Huy Tông trốn trong binh lính của phủ Yến Sơn, đưa đầu của tướng lĩnh và dân chúng cho quân Kim, quả thật là rất khốn kiếp.

Điểm này Lý Kỳ đã sớm biết, trong thiên hạ, dân chúng khu đất Yến Vân này hận nhất là triều đình Tống, tâm đều đã lạnh rồi, lúc trước khi Hoàn Nhan Tông Vọng lại lần nữa công hãm nơi này, bọn họ gần như không suy nghĩ, liền tự nguyện quy thuận Kim quốc, mặc dù là hiện tại, bọn họ cũng chỉ là khuất phục dưới đại đao của Tông Trạch, mà không phải là thật sự bằng lòng đặt mình trên vị trí con dân của Tống.

Mới vừa rồi khi Lý Kỳ vào thành, hai mắt tùy tiện nhìn, thấy đại đa số dân chúng vẫn mặc phục sức của Liêu quốc, đây cũng chứng minh rằng, bọn họ thà làm con dân của một nước đã mất, cũng không muốn làm con dân của Tống triều. Phải biết rằng Lý Kỳ lúc trước lợi dụng lòng dân, phá vỡ truyền thống Tống triều, mặc dù không dao động được địa vị của sĩ phu thống trị, nhưng vẫn tạo ra rất nhiều kỳ tích, hắn hiểu được, trăm dân một khi đã đoàn kết nhất trí, thì uy lực không thể tưởng tượng được.

Hơn nữa, nếu dân chúng đã nhìn ngươi là kẻ thù, cho dù ngươi có năng lực, ngươi cũng quản lý không được! Cho nên, hắn cực kỳ để ý điểm này, lòng dân không thể mất được.

Nhưng, Lý Kỳ lại không giống với Tông Trạch, hắn có thể toàn quyền làm chủ. Ngày đó, mọi người cũng không nghỉ ngơi, cũng không thảo luận chiến sự, suốt đêm thương lượng tìm ra một phương án.

Sáng sớm ngày hôm sau, bố cáo dán bên ngoài, báo cho dân chúng biết phương án.

Điều đầu tiên thứ nhất, chính là miễn cho dân chúng ở phủ Yến Sơn năm năm thuế, và trả lại toàn bộ cho dân chúng Chân Ngũ Thần và đất đai tướng lĩnh chiếm lúc trước.

Thời đại Tống triều sưu thuế nặng, miễn năm năm thuế, đây tuyệt đối là ước mơ tha thiết của dân chúng! Bởi vì Chân Ngũ Thần lúc ấy nằm ở phủ Yến Sơn là đất của Hoàng đế, ông ta và đám thủ hạ của ông ta chiếm ông ít ruộng vườn, nông trường, lúc đó Đại Địa chủ Cửu Thành phủ Yến Sơn là võ tướng, Lý Kỳ một mạch trả lại toàn bộ cho dân chúng.

Điều thứ hai, trong ba năm, triều đình sẽ mở cửa cho phủ Yến Sơn ba loại thương phẩm mà triều đình giữ độc quyền, phàm là dân chúng của phủ Yến Sơn có thể ủ rượu, có thể tự bán lá trà và muối.

Đây cũng là Lý Kỳ dùng cách nhanh nhất để chấn hưng kinh tế của phủ Yến Sơn, hắn hiểu rất rõ, ngươi có nói mười ngàn câu, cũng không bằng phú quý lưu giữ lòng người.

Điều thứ ba, chính là đại xá, ngoại trừ ác nhân giết hơn trăm dân, kẻ gian ra, còn lại đều được thả. Mặt khác, lúc trước đầu nhập vào binh lính quân Kim theo Quách Dược Sư, cũng được đặc xá vô tội, nếu như ngươi muốn được tiếp tục làm lính, có thể trực tiếp sắp xếp vào cấm quân, nếu không muốn, vậy làm dân chúng ở những nơi phía nam, đông nam, tây bắc

Dân chúng lúc đầu còn chưa tin, bọn họ đã quen triều đình Tống tàn nhẫn, lập tức cho họ đãi ngộ tốt như vậy, trong lòng đều cảm thấy, sẽ không gạt người chứ?

Nhưng, khi quan phủ bắt đầu phái người tiến hành đăng ký từng ruộng đất, đặt khế đất ngay trước mặt dân chúng toàn thành, khi bọn họ thật sự cầm khế đất lên, mới thật sự tin bố cáo này không phải là gạt người.

Rất nhanh, tên của Lý Kỳ truyền ra trong phủ Yến Sơn, bởi vì lúc trước khi hắn kiến thiết kinh tế, mở rộng buôn bán, dân chúng phủ Yến Sơn từ những thương nhân đi ngang qua, đã biết đại danh của Lý Kỳ, cũng biết một ít sự tích của Lý Kỳ, ví dụ như thu nhận và giúp đỡ lưu dân phương, bắc khởi đầu quỹ từ thiện, vân vân. Nhưng lúc ấy chỉ nghe tên, cũng không thấy người, hơn nữa Lý Kỳ cũng không chỉnh đốn phủ Yến Sơn, cho nên dân chúng cũng không để ý. nhưng hiện giờ Lý Kỳ vừa vào thành, đã dứt khoát tiến hành chỉnh đốn hẳn hoi, hơn nữa tất cả đều suy nghĩ vì dân chúng, chuyện này cùng với những chuyện thương nhân kia nói không hẹn và hợp với nhau, rất nhiều chuyện liên quan đến Lý Kỳ được truyền ra vô cùng kỳ diệu, đơn giản giống như là Chúa cứu thế tồn tại.

Những chính sách của Lý Kỳ liên tiếp được hạ xuống, dân chúng phủ Yến Sơn rốt cuộc cũng yên tâm, nhưng bọn họ vẫn oán niệm rất lớn đối với Tống triều, chỉ là bọn họ tín nhiệm Lý Kỳ, không hơn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<