Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1008

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1008: Xem ai càng trâu bò hơn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lúc này, đám người Đồ Mẫu, Quách Dược Sư đang đứng ở bờ sông chỉ huy đội tiên phong lên thuyền.

- Báo .... !

Bỗng nhiên, một kỵ binh phi ngựa tới, đi vào trong trạm gác không kịp xuống ngực, liền vội báo cáo:

- Khởi bẩm Đô thống, các lộ quân Tống bỗng nhiên đi nhanh về phía chúng ta.

- Cái gì?

Đồ Mẫu thất sắc kinh ngạc, không dám tin nói:

- Ngươi có điều tra rõ chưa?

- Ty chức đã xác nhận lại mấy lần rồi, thậm chí còn sai người đi lên trước hỏi thăm. Nhưng người đi lại ... người đi như đá chìm xuống đáy biển.

- Không xong rồi! Chúng ta bị trúng kế rồi!

Đồ Mẫu theo bản năng kêu lên.

Quách Dược Sư lắc đầu, vẻ mặt không thể tin nổi, nói năng lắp bắp:

- Điều này không thể nào, không thể nào. Trương Bang Xương có lẽ đã đầu quân vào Nhị Thái tử rồi. Ông ta sao dám như vậy. Lẽ nào .... Lẽ nào đầu bếp đó lại trở về rồi? Chuyện này cũng không thể nào chứ. Đầu bếp đó sớm đã chết rồi, e là vẫn chưa có chết. Hắn có lẽ là thân bị trọng thương, sao còn có thể xuất hiện ở đây?

Triệu Hạc Thọ bỗng lên tiếng:

- Chớ không phải là Chủng gia quân chứ?

Tướng lĩnh quân Kim bên cạnh cũng như lọt vào đám mây mù.

Đồ Mẫu cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Tóm lại, người tới không thiện, kẻ thiện không tới, liền hỏi:

- Quân địch hiện giờ đang ở đâu?

- Cách chúng ta chỉ có 10 dặm đường.

Đồ Mẫu quyết định rất nhanh, lệnh cho binh lính ném bỏ toàn bộ quân nhu, lên thuyền trực tiếp đi thẳng xuống sông, toàn bộ trang bị nhẹ nhàng vượt sông.

Lòng quân đại loạn, liền vất bỏ hết, ném đi, quần áo gì đó cũng đều không cần, chỉ để lại nhân mã, còn mang theo lương thực một hai ngày, vội vã lên thuyền. Nhưng thuyền dù có nhiều, cũng không thể một lần là có thể lên hết được.

Không ít tướng sỹ đều lần lượt để Đồ Mẫu lên thuyền trước. Họ ở lại ngăn cản quân Tống. Đồ Mẫu sống chết cũng không muốn lên thuyền trước, điều chỉnh trận hình, chuẩn bị nghênh tiếp quân Tống, đối mặt với quân Tống, ông ta thật sự không hề có chút e ngại nào.

Đang lúc tướng sỹ quân Kim vẫn còn đang ở thời khắc chật vật, nghe thấy giữa sông vang lên từng đợt tiếng kêu than kinh ngạc.

Hóa ra quân tiên phong này vừa mới qua sông nửa giờ, trên thuyền bỗng nghe thấy có binh sỹ chỉ về phía đông reo lên:

- Mau nhìn xem, đó là cái gì?

Ngay sau đó lại có không ít binh lính lớn tiếng kêu lên.

Đồ Mẫu và các tướng quân khác bên bờ nghe thấy thế cũng thấy tò mò, quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy phia đông là một cảnh mịt mờ. Có thể gọi là mây đen ùn ùn kéo tới. Hơn nữa, đám "mây đen" này lại tới rất nhanh, thoáng chốc đã đi vào giữa, "mây đen" dần dần hiện lên rõ rệt.

- Quân Tống!

- Là quân Tống!

.......

Quân Kim trên thuyền sợ hãi kêu lên. Điều này khiến cho những người còn lại trên đất liền đều rối tinh hết cả lên. Nhưng, bây giờ họ ở trong nước rồi, dòng nước cuồn cuộn, đều có thể dọa được họ!

Đối với chiêc thuyền nhỏ của họ mà nói, thuyền của quân Tống chính là thuyền mẹ rồi. Càng muốn lấy mạng hơn chính là gặp phải thời tiết ấm dần lên, gió bắc chuyển hướng đông nam. Chiếc thuyền khổng lồ này thuận theo gió đông lao nhanh tới.

Không chỉ như vậy, những chiếc thuyền này chỉ là loại thuyền mới nhất mà xưởng thuyền Phúc Châu chế tạo ra. Nhìn thì to lớn, kỳ thực trọng lượng lại được khống chế nghiêm khắc. Trong đó không chỉ là kết hợp với thuyền buồm khoa học, hơn nữa còn có bánh đà đạp chân, bảo đảm hai công dụng.

Quân thủy Đại Tống sau khi trải qua quá trình chỉnh đốn của Lý Kỳ, cuối cùng cũng đã được gặt hái rồi.

Trên một con thuyền lớn ở giữa, Hàn Thế Trung và thê tử Lương Hồng Ngọc đứng trên cột buồn phóng tầm mắt ra xa nghìn dặm, nhìn về phía trước, bật cười ha hả nói:

- Những con chó Kim này thật đúng là tự tìm tới cái chết. Thuyền nhỏ như vậy sao dám tung hoàng ngang dọc trên Hoàng Hà chứ? Ta không cần làm gì khác, huých một cái là phá được rồi. Người đâu!

- Tướng quân có gì chỉ bảo.

- Nổi trống trận lên, toàn bộ hành quân.

- Tuân lệnh!

Tung tung tung!

Chỉ thấy trên cột thuyền của mỗi con thuyền đều đặt một chiếc trống trận, hơn một trăm trống trận được vang lên, tiếng vang rợp trời, phủ lên biển sóng ngút trời. Khí thế bừng bừng, vang vọng khắp mặt sông Hoàng Hà.

Những tên lính Kim đó nghe thấy tiếng trống trận, sợ tới bán sống bán chết. Nhưng chúng bây giờ trước chưa tới thôn, sau chưa tới hàng, không phải muốn lui là có thể lui được. Quân Kim luôn ngang ngược, kiêu ngạo, lúc này sắc mặt đều sợ tới mức tái xanh, liều chết chèo thuyền. Bờ bên kia chính là nguồn suối sinh mạng.

Còn lúc này, Lý Kỳ đang thống lính đại quân đẩy nhanh tốc độ tiến quân. Những binh lính Tống này đều không xong rồi, khắp người đầy sức lực, giống như là mang theo vòng hào quang vậy, sắp tiến ra xa trên sông Hoàng Hà rồi.

Đồ Mẫu thấy cảnh nghìn nghịt trước mắt, dù không sợ, nhưng vẫn lộ rõ vẻ e ngại. Nhưng, lúc này chỉ có thể nghiến răng ứng chiến. Bởi vì họ muốn lui cũng không thể lui được nữa rồi.

Chờ khi quân Tống cách quân Kim chỉ còn khoảng ba nghìn bước, kỵ binh phía trước bỗng mở ra hai bên, hàng trăm chiến sa trong chớp mắt đã hiện lên trước mắt quân Kim, giống như bức tường đồng vách sắt, sừng sững dâng lên.

Trên chiến sa hàng trăm Sàng tử nỏ đã được lắp tên, mỗi cây cung đều có mũi tên dài hơn 1m.

Xe chưa ngừng.

Những quan tướng chỉ huy đó đồng thời giơ cao ngọn cờ lên, đồng thanh hô lên:

- Bắn!

Chiu chiu chiu!

Trong lúc hành động, tiếng cung bắn đi liên tiếp, mũi tên dài lao lên không trung, rợp trời mũi tên, che khuất cả bầu trời. Khí thế lao nhanh như sấm bão bên tai lao về phía quân địch.

Đồ Mẫu vừa mới chỉnh đốn xong đội binh mã, chuẩn bị chủ động xuất kích. Do vì lính Kim đều là kỵ binh, tấn công chính là phòng ngự tốt nhất. Nào ngờ xa như vậy, quân Tống đã bắn nỏ thần rồi. Lúc này nếu xông lên, sẽ bị mũi tên bắn trúng, còn nếu không xông lên thì ngược lại bắn không tới nơi được. Điều này khiến cho quân Kim có chút hoang mang.

Xông lên hay là không xông!

Vốn tầm bắn của nỏ suýt chút nữa là cách khoảng một nghìn năm trăm bước chân. Nhưng sau khi chỉnh sửa lại, xa nhất có thể đạt tới hơn hai nghìn bước, tuyệt đối có thể gọi là tên lửa của thời cổ đại rồi.

Nhưng hai quân cách nhau thực sự là quá xa. Cho dù là cung nỏ bắn cũng không tới được.

Đồ Mẫu có chút không rõ tình hình, trừng mắt nhìn mũi tên bay rợp trời hạ xuống.

Phịch phịch phịch phịch!

Tiếng kêu liên tiếp vang lên, dường như đã dội xuống thành vòng tròn bao quanh quân Kim trong vòng bán kính ba trăm bước chân. Chỉ thấy làn khói trắng bay lên, dường như là trong chớp mắt, tất cả quân Kim đều bị bao vây bên trong.

Đây cũng không phải là tên sương khói bình thường, mà là tên bắn đi của Sàng tử nỏ, tên khói đó phóng tới thành những đường thẳng rất lớn!

Binh lính quân Kim đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là khói trắng, không nhìn thấy thứ gì bên ngoài.

Đông đông đông!

Thoáng chốc, mặt đất hầu như đang trấn động. Lớp bụi dưới chân liên tiếp tung lên, tiếng vó ngựa vang lên đinh tai nhức óc, từ bốn phương tám hướng lao tới.

Lại thấy quân Kim trên thuyền hướng về phía bờ hét lớn, không may rồi bị tiếng sóng che mất rồi. Binh lính bên bờ căn bản không có nghe rõ, nhưng trong lòng đều thấy sợ hãi.

*****

Quân Tống từ khi nào đã có nhiều kỵ binh như vậy?

Đồ Mẫu hét lớn:

- Đừng hoảng, đừng hoảng! Theo ta xông lên thoát ra khỏi khói trắng.

Trong hoàn cảnh này, cho dù là quân đội có tố chất huấn luyện cũng không thể bình tĩnh được.

Đồ Mẫu hét lên mà không hét nổi, cuối cùng phải phái một cánh quân tiên phong đi. Nhưng cánh quân này vừa mới xông ra khỏi làn khói trắng, lại nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết. Chỉ thấy một người từ làn khói trắng bay vào, chết tươi.

Chuyện này là thế nào?

Đồ Mẫu hoảng sợ vô cùng. Ông ta không tin là quân Tống lại mạnh như vậy. Người của ta vừa mới xuất quân, liền bị giết chết hết trong nháy mắt. Hơn nữa còn bị ném quay trở về.

Nhưng ông ta rất nhanh đã hiểu ra vấn đề.

Trong làn khói trắng bỗng nhiên bị một đoàn bóng đen đánh úp bất ngờ.

Đồ Mẫu định thần lại nhìn, lớn tiếng hét lên:

- Là trâu!

Ò .... !

Chỉ thấy không biết bao nhiêu con trâu lớn khỏe, da đen, trên lưng còn có mũi tên to lớn. Hơn nữa đuôi trâu còn có lửa cháy, giống như là thần thú hạ phàm, từ bốn phương tám hướng xông tới, hung hăng vô cùng!

Quân Kim của người không phải là trâu sao? Vậy thì chúng ta lấy trâu chế trâu!

Bởi vì có sự tồn tại của làn khói trắng, cho nên quân Kim cũng không biết đây rốt cuộc là có bao nhiêu con trâu.

Đồ Mẫu liền giương cung lên bắn chết.

Nhưng loại trâu này còn chưa đi vào trong phạm vi của tầm tên, bỗng nghe thấy tiếng sưu sưu sưu.

Trên lưng trâu không ngờ phóng ta mũi tên.

Lúc này quân Kim hoàn toàn ngây người ra nghìn. Chúng là lần đầu tiên thấy đám trâu này cũng có thể bắn tên. Hơn nữa dường như là còn xa hơn là họ bắn nữa.

Đây là trâu thần rồi.

Chỉ thấy mũi tên đó lao vút lên không trung, từ bốn phương tám hướng vây lại.

Đây có lẽ là hòm tên ép của Lý Kỳ, ban đầu làm khá gian khổ, cũng chưa làm ra được, hơn nữa còn cơ mật cao độ, đám người Trương Bang Xương cũng không biết, quân Kim càng trở tay không kịp, không khỏi khiến cho trận hình bị rối loạn, hoang mang vô cùng, lần lượt bỏ chạy. Nhưng, người quá nhiều, trốn cũng không có chỗ trốn.

Rầm rầm rầm rầm!

Tiếng mũi tên từ trên trời lao xuống, lại phát ra tiếng nổ vang trời. Tiếng nố khiển cho quân Kim người người ngã ngựa đổ, lăn lê dưới mặt đất, lớp sóng trước chưa qua, lớp sóng sau lại nổi lên. Từng đợt từng đợt khói đen phun ra.

Đây có lẽ đều là khói độc đấy!

Mặc dù kỹ thuật hiện giờ vẫn không đủ để làm vũ khí sinh hóa, nhưng làn khói đen này cũng đã khiến cho nước mắt nước mũi quân Kim giàn giụa. Một số người hai mắt đỏ ửng lên, không mở được mắt ra, khua chân múa tay, giống như là ruồi nhặng mất đầu, chạy loạn khắp nơi. Còn một số người thậm chí còn nhảy thẳng xuống dưới sông Hoàng Hà.

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Cứ như vậy, ai còn có thể ngăn cản được đám trâu lửa đó nữa chứ!

Hàng trăm con trâu chạy khắp nơi trong trận địa quân Kim. Đừng nói tới hình trận, người tự nhảy được xuống sông đã xem như là tốt rồi, quân xung phong của quân Kim dù lợi hại, nhưng ngươi có lợi hại bằng những con trâu này không? Có bản lĩnh ngươi thử xông lên xem!

Chỉ thấy một con trâu đâm trực tiếp làm hai người hai ngựa xông thẳng xuống sông. Đương nhiên, con trâu này cũng anh dũng hy sinh rồi.

Lại thấy vô số quân Kim đang "nhảy" trên sừng trâu. Dù sao cũng chỉ thấy quân Kim bị sừng trâu tung lên không trung, lại ngã xuống đất, sau đó lập tức bị giẫm thành đống thịt nát.

Còn có một số kẻ ngu xuẩn hòng dùng thừng ngựa để trói những con trâu này lại. Nhưng nên nhớ đuôi những con trâu này còn có đuốc cháy. Dã tính của chúng đã hoàn toàn được kích thích, kéo tên lính đi một mạch, tên lính đó liền bị chết tươi.

Hiện trường vô cùng đẫm máu.

- Dù sao chúng ta cũng đã tặng cho các ngươi nhiều hậu lễ như vậy, cũng không cần quan tâm tới mấy trăm con trâu này.

Lý Kỳ lấy thiên lý nhãn ra, nhìn đám quân Kim hỗn loạn từ phía xa, người nhã ngựa đổ, kêu la thảm thiết, không khỏi bật cười ha hả. Ban đầu Ngu Doãn Văn chuẩn bị hỏa tiễn ba lớp trên người quân khuyển. Nhưng quân khuyển khó mà huấn luyện, chết cũng thấy tiếc. Đương nhiên, trâu cũng rất quý, nhưng xét một cách tương đối, quân khuyển thể tích còn nhỏ hơn một chút, khả năng uy hiếp hỏa tiễn ba tầng trên người quân khuyển, tầm bắn đều rất có giới hạn.

Lý Kỳ khi đó nhớ lại thời kỳ chiến quốc. Điền Đan sử dụng ngưu trận hỏa. Trâu cường tráng, lại nặng hơn quân khuyển gấp mấy lần, có thể mang được hỏa dược rất tốt. Không chỉ như vậy, khả năng xung kích của trâu rất dũng mạnh, có thể ngăn cản được ngựa chạy, lại có thể phóng thích hỏa tiễn ba bậc, còn có thể tấn công quân dịch, phá hoại trận thế của quân địch, vô cùng hăng hái, sảng khoái!

Đây quả thực chính là hỏa ngưu trận siêu cấp a!

Lý Kỳ cũng đã bỏ ra đủ vốn, triệu tập phân nửa trâu ở gần thành Khai Phong tới bao vây cánh quân Kim này.

- Giết!

Quân Kim vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi thống khổ do thần trâu mang tới cho họ, khắp nơi lại vang lên tiếng giết vang trời.

Chỉ thấy sáu cánh kỵ binh từ ba mặt đông, nam, tây xông ra đánh giết. Sáu cánh kỵ binh này có lẽ dưới sự yểm hộ của hỏa ngưu xung phong, dường như là không hề bị tổn thương, xông vào trận địa quân Kim.

Quách Dược Sư thấy quân Tống khí thế hừng hực, mà binh lính bên mình thì chạy loạn khắp nơi, tránh hỏa trâu xông tới, lại giẫm đạp lên nhau. Hiện trường tạo thành mớ hỗn độn, căn bản không thể khống chế được nữa. Nào có còn giống như cánh quân Kim bách chiến bách thắng đó, bị dọa nạt khóc lóc thảm thiết chạy tới trước mặt Đồ Mẫu nói:

- Đô thống, chúng ta nên đầu hàng đi! Giữ lại núi xanh, không sợ không có củi đốt.

Đồ Mẫu ban đầu chính là cùng Hoàn Nhan A Cốt Đả giành lấy thiên hạ, đó cũng là người đàn ông cứng rắn, chỉ có tử chiến, không có chuyện đầu hàng như vậy, tức giận nhìn Quách Dược Sư, hét lên:

- Tông Vọng quả nhiên nói không sai, thằng nhãi ngươi căn bản chính là một tên tiểu nhân phản phúc vô thường. Hôm nay ta sẽ lấy cái mạng ngươi, tránh sau này ngươi sẽ làm hại Đại Kim ta.

Còn chưa nói dứt lời, đã nghe thấy tiếng trấn động, ông ta liền rút loan đao ra, một đao chém vào ngực Quách Dược Sư.

Quách Dược Sư trợn trừng hai mắt lên, nhìn Đồ Mẫu, ánh mắt rất là phức tạp, trong đầu bỗng lóe lên rất nhiền hình ảnh, nhớ lại cuộc đời của gã. Cũng không biết là gã không may mắn, hay là gã căn bản chính là một họa tinh. Khi ở nước Liêu, Liêu quốc bị Kim quốc đánh, chạy tới Đại Tống, nịnh nọt bợ đỡ vất vả, Đại Tống lại bị Kim quốc đánh tới, không dễ dàng gì dựa vào Kim quốc, cho rằng đã đi theo một kẻ mạnh. Nào ngờ nửa đường lại nhảy ra một Lý Kỳ, quả đúng là chạy đi đâu, ở đó sẽ bị đánh. Nếu không như vậy, gã sao có thể trở thành gia nô của ba họ.

Đồ Mẫu sớm đã thấy tên Quách Dược Sư không vừa mắt rồi, cũng chưa từng để ý tới gã. Mặc dù nói nhân gian không hủy đi, nhưng Đồ Mẫu vẫn một cước đá tung Quách Dược Sư ra ngoài.

Quách Dược Sư bị đá ngã lăn xuống đất, co quắp một hồi, lòng đầy vẻ không cam lòng mà chết.

Kỳ thực Đồ Mẫu đã giết chết gã, thật đúng là ban ân cho gã. Nếu gã rơi vào tay Lý Kỳ, vậy thì gã chắc chắn sẽ hiểu thế nào là cảm giác sống không bằng chết.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<