Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0939

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0939: Binh bại như núi đổ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Sau một loạt tác động của Lý Kỳ, giá lương thực rốt cục cũng hạ xuống, giá của những mặt hàng còn lại cũng theo đó mà thấp xuống, điều này khiến cho dân chúng Đông Kinh hân hoan nhảy nhót, kỳ thật bọn họ đều đã quen với việc giá cả tăng cao, cho nên, ngươi không tăng giá, đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là trời ban ân huệ rồi.

Cho nên Lý Kỳ thường nghĩ mãi mà không hiểu, dân chúng có thể dễ dàng thỏa mãn đến như vậy, vì sao Vương Triều Tống lại không có cách nào thỏa mãn bọn họ.

Nhưng vì để tránh cho dân chúng tranh mua lương thực, dẫn đến có một số người thừa nước đục thả câu, sau khi Thương vụ cục cùng một nhóm thương nhân bán lương khô thương thảo, quyết định áp dụng phương châm giới hạn người mua giới hạn mua sắm, đây cũng là Lý Kỳ muốn phòng tránh việc nếu chẳng may chiến hỏa thiêu đốt đến kinh thành, trong tay lại không có chút lương thực nào có thể sử dụng.

Tin tưởng sau sự kiện lần này, trừ phi ở trên phương diện chính trị Lý Kỳ gặp phải một khảo nghiệm thật lớn, nếu không, những thương nhân này là không dám nhổ lông ở trên đầu lão hổ một lần nào nữa, đây cũng không phải là nói giỡn đâu đấy.

Lý Kỳ bắt đầu tổ chức quân dân thu gặt lương thực, đây chính là thi chạy cùng với thời gian nha, hắn nhất định phải làm xong trước khi quân Kim đánh đến, một hột cơm cũng không để rơi vãi ra bên ngoài.

Có điều, bách tính Đông Kinh còn chưa có kịp vui mừng, chiến tranh ở phương bắc báo về là một phong thư nối tiếp một phong thư, tất cả toàn là tin tức xấu, quân Kim tựa như lão hổ mới thoát ra khỏi lồng, thế mạnh như vũ bão, lúc này mới hai tháng thời gian, quân Kim đã quét bằng tất cả châu huyện của tây nam phương Yến Sơn Phủ, gần như là đã cắt đứt đường cứu viện của Yến Sơn Phủ, hình thành một bán vòng vây.

Yến Sơn Phủ tràn đầy nguy cơ.

Tống Huy Tông nhiều ngày nay mỗi ngày trôi qua quả thực đều giống như là một năm trôi qua vậy, mặc dù vậy, ông ta vẫn không nghĩ tới làm như thế nào để đánh lại quân địch, ngược lại là đem toàn bộ hy vọng ủy thác lên trên người cấp sự trung Lý Nghiệp kia.

Mà Xu Mật Sứ Thái Du này lại chẳng được cái tích sự gì, mỗi ngày đều ở nhà làm phép. Khẩn cầu thần linh phù hộ.

Thời gian cứ thế trôi qua mà chẳng kịp nhận ra, cuối năm cũng sắp tớp rồi. Nhưng cả kinh thành không có một nhà nào giăng đèn kết hoa, càng không có tâm tư đón mừng năm mới, những dân chúng kia tâm trạng hoang mang, dưới sự tác động của thế cục, toàn bộ cái tết này nhất định sẽ trở nên vô cùng đặc biệt.

Cũng may là những gì cần đàm phán, thì năm trước đã đàm phán xong rồi, năm nay cũng sẽ không có nhiều ngoại quốc đặc phái viên đến cho lắm, mà cho dù là đã ở trên đường rồi. Chỉ sợ nghe thấy tin tức, cũng sẽ dẹp đường hồi phủ, dù sao thì bất cứ ai cũng không muốn chỉ vì một chút lễ vật, mà ngay cả tính mệnh cũng đều bị đánh mất.

Nhưng so sánh với dân chúng phương Bắc, dân chúng Đông Kinh không nghi ngờ gì là hạnh phúc hơn đấy.

Ngay tại lúc Hoàn Nhan Tông Vọng chuẩn bị tiến công Yến Sơn Phủ, ở khu vực phía nam Yến Sơn Phủ, phía bắc sông Hoàng Hà, lời đồn đã là nổi lên bốn phía, quân Kim tuy rằng còn chưa có đánh tới, nhưng lòng dân đã vô cùng rối loạn rồi.

Khắp nơi đều tung ra những lời đồn thổi, nói cái gì quân Kim lập tức sẽ đánh đến đây, lại đem quân Kim miêu tả thành ác ma hóa thân, nếu như bị quân Kim bắt được. Kết quả kia thật là thê thảm thấy rõ!

Tại đây trong một loạt lời đồn có mưu tính trước, kết quả chỉ có một, đó chính là đám dân chúng bắt đầu đại quy mô di dời.

Lần đại quy mô di dời này ở trong lịch sử Bắc Tống, vẫn là lần đầu nhìn thấy, hiện giờ ở phương bắc đâu đâu cũng có thể nhìn thấy được dân chúng vác theo hành lý trên lưng kết bè kết đội, hành bước trên con đường rời xa quê hương.

Thực ra không phải chỉ có mỗi dân chúng, còn có cả những đại địa chủ nữa. Thậm chí cũng có không ít tiểu quan xen lẫn ở giữa dân chúng, bọn họ đương nhiên là không muốn đi rồi, nhưng không đi thì sẽ mất mạng a.

Mắt thấy quân Kim sắp đánh tới, đám đại địa chủ này nhìn kho lúa tràn đầy mà sắp khóc đến nơi rồi, nhiều năm tâm huyết đó nha, bây giờ phải làm như thế nào cho phải, nếu mang theo nhiều lương thực như vậy, vậy thì xác định chắc chắn là đi không nổi rồi. Đương nhiên, bọn họ cũng nghĩ đủ mọi biện pháp bán cho dân chúng, nhưng đám dân chúng cũng muốn chạy thoát thân a, bọn họ vẫn là phải dựa vào hai chân mình, đến con lừa cũng không có, nào dám mua nhiều lương thực lắm a!

Đúng vào lúc này, các châu huyện phương bắc đột nhiên lại chui ở đâu ra một đám thương nhân, đại thu mua lương thực với giá thấp, khiến cho những đại địa chủ này vui mừng hết sức, cũng không quan tâm giá cả có thấp đến bao nhiêu, chỉ cần ngươi chịu trả tiền là được rồi.

Vậy là, đám thương nhân này gần như chỉ trong chốc lát đã quét hết lương thực của phương Bắc.

Trong đám dân chúng đang di dời này, còn có một số nhân sĩ vô cùng đặc biệt, những người này mỗi người đều là rất biết ăn nói, chỉ trong chốc lát, đã lấy được sự tín nhiệm của đám dân chúng, rồi trở thành người lãnh đạo cho đám dân chúng. Bọn họ chia dân chúng thành hai tốp, tới gần Đông Kinh, liền cho tất cả trốn xuống Biện Lương, còn đại bộ phận người nhân còn lại, là hướng đi lên Đăng Châu, Lai Châu phía bên kia, chính là bán đảo Giao Đông sau này.

Cho nên, tuy rằng thế cục nhìn vào thì thấy khá là loạn, nhưng là vì có sự tồn tại của nhóm người này, kỳ thật vẫn là rất có trật tự đấy

Việc khiến cho dân chúng vô cùng mừng rỡ chính là, khi bọn họ đi đến bờ sông Hoàng Hà, chính là biên giới mảnh đất Tế Nam sau này, chỉ thấy cạnh bờ sông đậu đầy tất cả các thuyền lớn nhỏ. Đông Kinh đông lộ Kinh Lược Sứ Tông Trạch, đích thân chỉ huy ở bên sông Hoàng Hà, lệnh cho người chèo thuyền đưa bọn họ qua sông.

Bởi vì tất cả những thứ này đều đã sớm chuẩn bị tốt rồi, số lượng thuyền cũng dư dả, cho nên, tất cả mọi người đều bình tĩnh qua sông, rồi sau đó, Tông Trạch lại chỉ huy cư dân bản địa áp dụng phương thức một kèm một, khiến bọn họ những dân chúng này rất nhanh ổn định lại, dưới sự lãnh đạo của Tông Trạch, tuy rằng có rất nhiều người, nhưng lại không có chút náo động nào, hết thảy đều được tiến hành đâu vào đấy, đủ thấy năng lực làm việc của ông ta là mạnh cỡ nào.

Vào thời điểm giữa hai ba tháng cuối năm này, địa khu phía bắc sông Hoàng Hà của Tống triều, trên cơ bản là đã hoàn toàn trống trống trải trải, ngoại trừ một số thành thị trọng yếu ra, rất nhiều huyện, trấn đều là không còn một bóng người, tựa như thành phố chết vậy.

Đây hết thảy đương nhiên đều là do Lý Kỳ sắp đặt cả, hắn đã sớm phái người ngầm xâm nhập vào các châu phủ, để đợi đến lúc thời khắc này tiến đến. Nguyên nhân là vì phương bắc này vốn dĩ cũng không có bố trí phòng vệ, đến quân đội cũng đều ít đến mức đáng thương, hơn nữa lại còn đại bộ phận quân đội đều tập trung tại địa khu Yến Vân, một khi Yến Sơn Phủ thất thủ, như vậy có thể nói toàn bộ phương bắc đều thất thủ rồi, hơn nữa, Lý Kỳ từ chỗ Chủng Sư Đạo nơi đó biết rằng, lần này quân Kim là dùng chiến dưỡng chiến, nguyên nhân bọn họ hành quân nhanh đến như vậy là ở chỗ, quân lương bọn họ có một phần là dựa vào cướp được, Lý Kỳ là muốn phá tan sách lược này của quân Kim, vì vậy mới khiến cho dân chúng đem tất cả các loại thực phẩm có thể ăn được, toàn bộ mang đi hết, thành trì ngươi thích thì cứ lấy đi đi, dù sao ta cũng thủ không được, còn tránh cho nhiều người phải chết.

Chỉ trong chớp mắt, đêm 30 đã chầm chậm tới gần, sau khi Hoàn Nhan Tông Vọng tiêu diệt toàn bộ quân Tống ở bên ngoài Yến Sơn Phủ, vào ngày cuối cùng của năm 1125, tự mình trấn thủ Tam Hà, từ hướng tây nam phát khởi tổng tiến công đánh thẳng vào Yến Sơn Phủ.

Hoàn Nhan Tông Vọng hiểu rất rõ rằng, nếu muốn công Tống, nhất định phải nuốt gọn Yến Sơn Phủ này, thứ nhất, là bởi vì ngươi nếu như lách qua Yến Sơn Phủ, như vậy lúc xâm nhập vào nội địa, thì rất có thể sẽ bị đánh gọng kìm từ hai mặt, binh lực của Yến Sơn Phủ là vô cùng khả quan, bởi vì bọn họ lúc trước đều là quân Liêu, vì vậy, vẫn là có một chút sức chiến đấu đấy, không thể bỏ qua. Thứ hai, Yến Sơn Phủ vẫn là một kho báu nha, Binh giới khí giáp ở bên trong là vô số nha, đây cũng là nhu cầu trang bị vật tư cấp bách của quân Kim.

Cho nên, vốn dĩ Hoàn Nhan Tông Vọng sớm là đã có thể tiến công rồi, nhưng lão vì muốn phòng ngừa vạn nhất, còn muốn trước khi chiến đấu chuẩn bị thật đầy đủ, sau khi đem hết thảy những nhân tố này, toàn bộ giải quyết xong, mới đến đánh Yến Sơn Phủ của ngươi.

Trong lịch sử, lúc này phòng vệ của Yến Sơn Phủ đều là do Quách Dược Sư một tay nắm trong tay, nhưng la do sự xuất hiện của Lý Kỳ, tình huống đã xảy ra thay đổi, hiện giờ công tác phòng vệ Yến Sơn Phủ là do Chân Ngũ Thần đảm nhiệm, tuy rằng Quách Dược Sư về lại được Yến Sơn Phủ, nhưng gã vẫn là đành phải dưới trướng của Chân Ngũ Thần.

Chân Ngũ Thần này trước kia chính là bại tướng dưới tay Hoàn Nhan Tông Vọng, hiện giờ thì càng thêm không cần phải nói rồi, Hoàn Nhan Tông Vọng và Lưu Ngạn Tông tướng cũ của Liêu quốc mỗi người Thống soái mười ngàn binh mã, hai mặt giáp công, với thế gọng kìm dễ dàng như bẻ gãy cành khô, đánh bại năm vạn quân Tống của Chân Ngũ Thần ở sông Bạch Hà, một trận chiến này quả thực giống như là gió thu cuốn hết lá vàng.

Chân Ngũ Thần lần này thất bại, là tuyên cáo phòng ngự của Yến Sơn Phủ đã sụp đổ, có câu là, nhà đã dột lại gặp mưa dầm suốt đêm. Ngay ngày thứ ba sau khi Chân Ngũ Thần bị Hoàn Nhan Tông Vọng hoàn toàn đánh tan, một viên Đại tướng khác đảm nhiệm chức vụ phòng vệ phía Bắc của Yến Sơn Phủ Quách Dược Sư mở cửa thành ra, tuyên bố đầu hàng.

Tuy rằng trong lịch sử Quách Dược Sư cũng đầu hàng, nhưng nguyên nhân lại hoàn toàn không hề giống nhau. Quách Dược Sư này là vẫn luôn luôn ghi hận Lý Kỳ lúc trước đối với gã minh thăng ám giáng (bề ngoài là thăng, bên trong ngầm giáng), muốn giam lỏng gã ở Đông Kinh, nếu không vì gã thông minh nhanh trí, chỉ sợ là cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyện quay trở về, gã lúc ấy cũng đã mơ hồ phát hiện, Lý Kỳ coi gã như là một phản cốt, mới không cho gã đảm nhiệm chức vụ Thống soái địa khu quan trọng Yến Sơn Phủ này, điều này khiến cho gã đúng là tổn thương thấu tâm.

Nhưng chuyện này còn không chỉ có như thế, sau khi gã trở lại Yến Sơn Phủ, lại tiếp tục bị Chân Ngũ Thần chèn ép, phải biết rằng, trước kia gã là ở phía trên Chân Ngũ Thần đấy, bây giờ thậm chí là còn phải nghe theo Chân Ngũ Thần, điều này làm sao khiến cho gã có thể chấp nhận được

Tuy nhiên cũng phải nói lại, Chân Ngũ Thần này cũng thực là không biết cách làm người, y là vô cùng sợ Quách Dược Sư quay lại, sẽ đoạt mất vị trí của mình, vì thế liền bố trí cho Quách Dược Sư thống lĩnh các thân binh của gã đi phương bắc trấn thủ, chính là trấn thủ ở biên cương, bởi vì y biết, một khi khai chiến, quân Kim nhất định là sẽ từ phương Bắc đánh tới, cũng chính là muốn làm cho Quách Dược Sư đứng mũi chịu sào.

Nhưng Chân Ngũ Thần làm sao có thể ngờ được, lần này Hoàn Nhan Tông Vọng vượt qua phương Bắc, quẹo xiên sang phía nam, theo mặt tây nam tiến công, vừa vặn nhắm đánh trúng vào y, cái này thật đúng là chính mình đem đá đập chân của mình.

Quách Dược Sư lòng sáng rõ như gương, nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha, nhưng cục oán khí trong lòng thì càng để lâu càng nhiều, hiện giờ nhìn lên Chân Ngũ Thần đã bị đánh đại bại, gã tận mắt nhìn thấy đại thế của Vương Triều Tống đã mất, lại một lần nữa quả quyết lựa chọn đầu hàng.

Giờ Quách Dược Sư làm phản, như vậy chính là tuyên cáo Yến Sơn Phủ hoàn toàn mất đi cơ sở chống đỡ, Chân Ngũ Thần tận mắt trông thấy tình cảnh không ổn, mấy phen định chỉ huy dẫn dắt quân đội còn sót lại thử cố gắng phá vây, nhưng đều bị quân Kim đánh cho đại bại, lần cuối cùng, Chân Ngũ Thần chết ngay tại trận.

Đối với việc Quách Dược Sư quy hàng, Hoàn Nhan Tông Vọng là vui sướng không ngừng nha, bởi vì lúc gã hoạch định chiến lược, cuộc chiến lần này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, thẳng đến lúc lấy được Khai Phong, cái này gọi là muốn bắt giặc phải bắt vua trước, đánh cho Vương Triều Tống trở tay không kịp, vậy thì các đường cứu hộ quân của Tống triều cũng sẽ về đúng chỗ, vậy thì cho dù là gã có thắng, e rằng cũng sẽ phải trả một cái giá tương đối đắt.

Cho nên, Hoàn Nhan Tông Vọng đối với Quách Dược Sư, đúng là lấy lễ đối đãi nha, đêm đó liền cùng với Quách Dược Sư cầm đuốc soi nói chuyện trong đêm, nói một mạch tới bình minh. Quách Dược Sư thấy Hoàn Nhan Tông Vọng coi trọng gã như vậy, tự cho là đã gặp minh chủ, vậy nên có gì biết là nói, mà đã nói là nói hết. Bởi vì gã đã từng ở trong cấm quân một thời gian rất dài, đối với tình hình của cấm quân Đông Kinh là hiểu rất rõ, đối với Hoàn Nhan Tông Vọng là dốc hết ruột gan, không có giữ lại chút nào.

Điều này đối với Hoàn Nhan Tông Vọng mà nói, quả thực chính là như hổ thêm cánh nha, tuy rằng gã ta đã bố trí rất nhiều mật thám ở Đông Kinh, nhưng những người này chỉ có thể tìm được một ít tin tức ở phía bên ngoài thôi, không thể giống như Quách Dược Sư có thể kể lại tin tức một cách tỉ mỉ như vậy được, vui sướng vô cùng a.

Quách Dược Sư vì để thể hiện mình, còn thay Hoàn Nhan Tông Vọng ra mưu hiến kế, nói cho Hoàn Nhan Tông Vọng biết, tình hình bố trí binh lực của quân Tống ở Yến Sơn Phủ, để có thể tìm ra tuyến đường tiến công tốt nhất.

Mặc dù chỉ có một đêm, nhưng đối với Hoàn Nhan Tông Vọng mà nói, đây đúng thật là một đống của cải quý giá, khẩn trương căn cứ vào tình báo Quách Dược Sư cung cấp, điều chỉnh kế hoạch, cần phải mau chóng chiếm được Yến Sơn Phủ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<