Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0904

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0904: Vàng tuy tốt, nhưng không nên tham
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Từ biểu cảm trên mặt Tống Huy Tông, không khó nhận ra, ông ta vô cùng hứng thú với kiểu giáo dục mới này của Lý Kỳ, đối với mỗi một chi tiết trong đó, đặc biệt là liên quan đến học viện Thiên Tài, đều hỏi qua một lượt.

Kỳ thật phương thức giáo dục của Học viện Thiên Tài, đơn giản mà nói, chính là rút ngắn phương thức giáo dục phổ thông vài năm, bởi vì đối với thiên tài thật sự mà nói, bọn họ căn bản không cần lãng phí quá nhiều thời gian cho một số kiến thức cơ bản, cho nên, học sinh của Học viện Thiên Tài, sau bậc tiểu học, sẽ trực tiếp phân chuyên ngành, hơn nữa, lấy phương diện khoa học tự nhiên làm chính, dù sao phương diện văn khoa thì Thái Học Viện đã là sự tồn tại không thể vượt qua, văn học của cổ nhân thật sự không thể khinh thường, nếu Lý Kỳ đã không nắm chắc sẽ vượt qua Thái Học Viện, thì dứt khoát từ bỏ, chuyên tâm vào khoa học tự nhiên, mục tiêu hắn tạm xác định là phải huấn luyện ra một nhóm nhà khoa học. Sau đó Lý Kỳ còn lấy một hai đề kiểm tra thiên tài, cái này mới gợi lên sự hiếu kỳ của Tống Huy Tông.

Sau khi nói xong chuyện này, Tống Huy Tông lại cùng bọn họ nói tới công tác kết thúc đàm phán mậu dịch lần này, dù sao trong phỏng vấn phía trước ở, đây cũng là một trong các chủ đề.

Nói đến việc này, dường như Thái Kinh chợt nhớ tới điều gì đó, nghiêm mặt nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, về việc đàm phán mậu dịch lần này, lão thần cũng có một số suy nghĩ, có lẽ có thể trợ giúp Đại Tống ta thay đổi hiện trạng khan hiếm tiền.

Lý Kỳ nghe vậy giật mình, giữ vững tinh thần, hiện nay tiền tệ là thứ vô cùng nhạy cảm, một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, kinh tế Đại Tống chắc chắn sụp đổ, Tân pháp của hắn cũng sẽ diệt vong, bởi vì tiền tệ có thể nói là một điểm mấu chốt trong Tân pháp của hắn, nắm thật chắc, thì có thể kiếm đầy bát đầy chậu, một khi không khống chế được, thì chỉ sợ là sẽ nghèo rớt mồng tơi.

Tống Huy Tông hơi ngẩn người, lập tức vội vàng nói:

- Ái khanh nói mau.

Thái Kinh nói:

- Hoàng thượng, người còn nhớ kế sách khan hiếm tiền khi Tần Cối đánh phá Giang Nam trước đây không?

Tống Huy Tông nghĩ một lát, không hiểu cho lắm, gật đầu nói:

- Tất nhiên trẫm nhớ. Tần Cối đã đưa ra một lời nói dối, mới khiến cho những phú thương đó nóng lòng lấy tiền đồng ra, lúc này mới hóa giải nguy cơ khan hiếm tiền của Giang Nam, tuy nói có mưu lợi chi ngại, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Không sai. Lúc trước Tần Cối nói triều đình sẽ dùng bạc thay thế tiền đồng. Lúc ấy lão thần nghe xong, đã cảm thấy lời nói dối này cũng không phải là không thể thực hiện, nhưng do Đại Tống ta thiếu quặng vàng bạc, vì vậy, lão thần cũng không có nói ra. Nhưng mà, đàm phán mậu dịch lần này khiến lão thần cảm thấy cách này cũng có thể thử một lần. Các nước mua bán cùng Đại Tống ta như Đại Thực, Byzantine, Nhật Bản, gần như đều là dùng vàng bạc, đồng chỉ là số ít, chỉ cần chúng ta duy trì giao lưu buôn bán ổn định với những quốc gia này, như vậy thì dự là chúng ta sẽ có nguồn thu vàng bạc ổn định. Từ đó, triều đình sẽ có thể đúc tiền vàng, tiền bạc, dùng để bù lại phần tiền đồng không đủ, có thể giải quyết triệt để vấn đề khan hiếm tiền, đối với triều đình, đối với bách tính đều có điểm tốt rất lớn, còn có thể xúc tiến thúc đẩy Tân pháp, nhất cử số đắc.

Tống Huy Tông yên lặng nghe. Nhưng trong lòng rất kích động, cũng vô cùng động tâm, tiền đúc đối với triều đình mà nói, quả thực chính là món lãi kếch sù a, một khi thúc đẩy tiền vàng, tiền bạc, triều đình nhất định lại kiếm một khoản lớn hơn nữa. Nhưng lại thấy Lý Kỳ trầm ngâm không nói, vì thế liền dò hỏi:

- Lý Kỳ, khanh nghĩ như thế nào?

Lý Kỳ ngẩn ra, thầm nghĩ, lão già Thái đúng là lão già Thái nha. Không hổ là cao thủ tiền tệ, cái này quả thực có thể giảm nhẹ nguy cơ tiền tệ, tuy nhiên bây giờ làm như vậy, đây vẫn là tự chịu diệt vong a. Đáp:

- Hồi bẩm hoàng thượng, lời này của Thái sư, vi thần cảm thấy cũng khả thi, nhưng...

Thái Kinh thấy Lý Kỳ muốn nói lại thôi, biết là Lý Kỳ băn khoăn sắc mặt của lão, lão cũng đã đến tuổi này rồi, cũng không phải không thể ngỗ nghịch như vậy, hơn nữa, ý kiến của Lý Kỳ, lão vẫn luôn vô cùng coi trọng, cười nói:

- Lý Kỳ, ngươi có điều gì thì cứ nói, lão phu đây cũng chỉ là đưa ra một đề nghị mà thôi.

- Vâng.

Lý Kỳ gật đầu, tiếp tục nói:

- Nhưng vi thần cho rằng hiện giờ vẫn chưa phải lúc, vi thần không chỉ nói qua một lần, điểm mạnh nhất của kinh tế Đại Tống chúng ta, chính là ưu thế tiền tệ. Thái sư nói không sai, hiện tại chúng ta dựa vào mua bán đúng là đạt sự được cung ứng vàng bạc ổn định, nhưng tiền tệ chính là thương phẩm, nếu đổi mà nói, số vàng bạc này là chúng ta mua từ tay người ta, nếu bây giờ đã đem vàng bạc làm tiền, như vậy chính là tương đương việc đem ưu thế của Đại Tống ta đưa cho người khác. Hiện giờ, chúng ta dựa vào tiền tệ nắm trong tay kinh tế quốc gia khác, đến lúc đó, bọn họ cũng có thể dùng vàng bạc khống chế kinh tế của Đại Tống ta như vậy, chắc chắn chúng ta cũng sẽ vì vậy mà mất đi quyền chủ động, đây là điều cực kỳ bất lợi đối với kinh tế Đại Tống ta, một khi cung ứng thiếu hụt, chắc chắn kinh tế sẽ bị tổn thất lớn.

Nếu không phải có Lý Kỳ ở đây, với tính cực đoan của Thái Kinh và Tống Huy Tông, không chừng việc này sẽ thành thật, bởi vì trong mắt bọn họ chỉ có ích lợi của triều đình.

Thái Kinh cũng không phải người hống hách, khiêm tốn tiếp nhận đề nghị của Lý Kỳ, gật đầu nói:

- Ngươi nói có lý, là lão phu thiếu suy xét rồi.

Tống Huy Tông nghi ngờ nói:

- Khanh nói vẫn chưa tới lúc, vậy khi nào thì mới có thể đúc tiền vàng bạc đây?

Lý Kỳ cười nói:

- Đợi khi Đại Tống ta đã khống chế được số quặng vàng bạc đủ để chống đỡ việc phát triển kinh tế Đại Tống ta, khi đó mới có thể phát hành tiền vàng bạc, tuy nhiên, đây đúng là một biện pháp hay có thể giải quyết chuyện khan hiếm tiền, chúng ta có thể tính toán trước.

Thái Kinh vội hỏi:

- Tính toán trước như thế nào?

Lý Kỳ đáp:

- Thì cho tới hiện giờ, vàng bạc lưu thông ở Đại Tống ta vô cùng ít, không chỉ như thế, mặc dù là Nhật Bản có quặng vàng bạc dồi dào, bọn họ cũng đang dùng tiền tệ của Đại Tống ta, thậm chí thường xuyên dùng vàng bạc để đổi lấy tiền tệ của Đại Tống chúng ta, đây chính là một cơ hội tốt. Trước tiên chúng ta có thể làm hạ thấp giá trị của vàng bạc, khi giá trị của vàng bạc rớt xuống đáy sàn, chúng ta lại thừa dịp giá thấp mà mua về, từ từ tích lũy, đợi đến thời điểm rồi, chúng ta lại tung ra tiền vàng bạc, một khi vàng bạc trở thành tiền tệ chủ lưu, nhất định giá trị tăng lên mấy lần, thậm chí còn nhiều hơn, ta dùng vàng mua về với giá cực thấp, chuyển đổi thành tiền tệ có giá trị đắt đỏ, rồi tung ra các quốc gia xung quanh, lợi nhuận trong đó thì thần không cần nói nhiều nữa.

Tống Huy Tông kích động, luôn miệng trầm trồ khen ngợi.

Thái Kinh cũng có biểu hiện cực kỳ phấn khởi, nhưng sau đó lại hỏi:

- Nhưng chúng ta làm thấp giá trị vàng bạc như thế nào?

Lý Kỳ cười nói:

- Chúng ta nắm giữ tiền tệ, thật là có quá nhiều biện pháp, thân mình đồng đã có rất nhiều tác dụng, có thể làm gương đồng, có thể làm vũ khí, vân vân. Hiện tại giá hàng đều là căn cứ theo đồng mà định ra, nhưng vàng bạc lại không như vậy, nhiều nhất cũng chỉ làm đồ trang sức vàng bạc thôi, những cái đó đó không phải hàng cần thiết trong cuộc sống của bách tính, chỉ là một thứ tượng trưng xa hoa, sở dĩ vàng bạc là thứ đắt tiền, đắt ở chỗ hiếm, không giống như đồng có thể ảnh hưởng trực tiếp đến giá hàng, thậm chí với toàn bộ hệ thống kinh tế. Nếu đã không phải sản phẩm sinh hoạt cần thiết, thì trong đó có thể tạo ra khoảng trống rất lớn. Với hiện nay mà nói, giá trị của vàng bạc sẽ không ngừng giảm xuống, bởi vì giá trị tiền tệ của Đại Tống chúng ta đã tăng lên, giá trị của đồng cũng tăng lên giống như vậy, nói tương đối thì, giá trị của vàng bạc chắc chắn sẽ giảm thấp, không chỉ có thế, triều đình cũng có thể dùng chính sách ngăn chặn vàng bạc. Nói giống như, trước kia thuế quan có thể dùng vàng bạc để nộp, nếu triều đình hạ chính sách, không thu vàng bạc, như vậy thì dự báo là tác dụng của vàng bạc sẽ từng bước giảm xuống, tiền tệ sẽ thuận lợi hơn, nếu vàng bạc đã không thể cung cấp phương tiện. Như vậy giá trị của nó tự nhiên sẽ giảm xuống. Với kiểu phương pháp giống như vậy, tùy tiện mà nói, đã có mười mấy cách, lúc đó chúng ta có thể vừa hạ thấp giá trị vàng bạc, vừa âm thầm thu mua, từ từ trữ hàng, chuẩn bị sử dụng sau này.

*****

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Trẫm hiểu.

Dừng một chút, ông ta lại nói:

- Nhưng cho dù là như vậy, vàng bạc vẫn là nằm trong sự khống chế của người khác sao?

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, Đại Tống ta thiếu quặng vàng bạc, vi thần cho rằng không thật sự thiếu tới mức tình trạng thế này, nhất định còn có chỗ chưa phát hiện, chỉ có điều kỹ thuật không đủ để đào bới đến thôi, cho nên, đầu tiên, chúng ta có thể phái thêm nhân thủ, nghiên cứu phát triển kỹ thuật khai thác, khai phát thêm quặng vàng bạc, tiếp theo, cho dù chúng ta không có, Nhật Bản có, Đại Lý có a!

- Nhật Bản? Đại Lý?

Tống Huy Tông kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Thái Kinh cau mày nói:

- Lý Kỳ, không phải là ngươi muốn xuất binh Đại Lý và Nhật Bản chứ?

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Đương nhiên không phải, trước mắt Đại Tống ta đang ở giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, căn bản không có tư cách xuất binh, nhưng Thái sư cũng đừng quên, hiện giờ trong hai nước này đã có một bộ phận người nhất định phải dựa vào Đại Tống chúng ta, Đại Tống chúng ta tuy nói là quốc gia quân tử, nhưng quân tử không có nghĩa là người lương thiện, muốn làm việc thiện cũng chỉ là đối với bách tính Đại Tống ta, còn đối với những quốc gia này, ta nghĩ vẫn là nên rõ ràng thì tốt hơn, chúng ta giúp bọn họ, tất nhiên không thể giúp không, đến lúc đó, một khi cục diện chính trị của quốc gia bọn họ xảy ra thay đổi, thì chúng ta có cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của... ách, phải nói là tìm kiếm sự hồi báo hợp lý, nói thí dụ như giúp bọn họ khai thác quặng vàng bạc.

Trung Quốc tuy rằng chưa phải là nước có sản lượng vàng bạc lớn gì, nhưng cũng không ít đến mức như mọi người hồi xưa biết, chỉ vì rất nhiều nằm trong lòng đất, kỹ thuật ngày xưa vẫn rất khó khai thác, nhưng này Nhật Bản ở thời kỳ lại là nước có sản lượng vàng bạc lớn, trước khi ở châu Mỹ còn chưa phát hiện, thậm chí có thể nói là nước có lượng vàng bạc đứng đầu, bởi vì nguyên nhân của núi lửa, khoáng sản vàng bạc của Nhật Bản vô cùng phong phú, hơn nữa đa số đều nằm trong tầng đất mặt, nhưng cũng chính bởi vì vậy, dẫn đến việc khai thác quá sớm, sử dụng quá độ, về sau, người Âu châu tiến vào Nhật Bản, trực tiếp dùng thủ đoạn mậu dịch lấy đi toàn bộ, lượng lớn vàng bạc của Nhật Bản truyền ra ngoài, quặng vàng bạc khô kiệt, chỉ có điều Trung Quốc làm nước láng giềng cũng không vớt được chút lợi lộc gì.

Tuy nhiên, Lý Kỳ quyết sẽ không cho phép loại tình huống này lại xuất hiện nữa, không thể để người phương Tây được lợi nữa, nhất định phải được lợi hàng xóm, nói gì cũng muốn nghĩ hết cách để đoạt lấy quặng vàng bạc của Nhật Bản, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là cho tới hiện nay, vàng bạc vẫn thật sự là biện pháp tốt nhất giải quyết nguy cơ tiền tệ của Đại Tống.

Tuy rằng kiến thiết kinh tế của Lý Kỳ, có thể hóa giải nguy cơ tiền tệ ở một mức độ nhất định, nhưng phải biết rằng, đây chỉ là thúc giục thương nhân đem tiền đồng du nhập thị trường, chứ không khiến tiền tệ gia tăng, nói tóm lại, Đại Tống vẫn đang nằm trong nguy cơ tiền tệ, chỉ là bởi vì hiện giờ Đại Tống kinh tế tiêu điều, hệ thống kinh tế vẫn chưa vận chuyển hoàn toàn, nhìn thì giống như nguy cơ tiền tệ đã giải quyết xong, kỳ thật bằng không, một khi Tân pháp thành công, kinh tế Đại Tống sẽ có bước nhảy vọt về chất, đến lúc đó, chút tiền tệ này chắc chắn không đủ để chống đỡ nổi kinh tế của Đại Tống, bởi vì đến lúc đó số lượng hàng hóa sẽ cao hơn tiền nhiều nhiều.

Biện pháp duy nhất cần giải quyết, chính là gia tăng tiền tệ, nhưng Đại Tống đúc tiền đã đến cực hạn, rất khó có không gian tăng lên lớn hơn nữa, ngẫm lại xem, sắt, thiếc này, thậm chí ngay cả tiền giấy cũng lấy ra lộn lẫn với nhau rồi, có thể thấy, tiền tệ này ít đến mức nào.

Nhưng mà, đồng làm tiền tệ, trong đó có một khuyết điểm rất lớn, chính là đồng sẽ bị ăn mòn, một đồng tiền dùng tới vài năm, sẽ biến thành nửa miếng, đây đối với Đại Tống mà nói là sự tổn thất vô hình trung, hơn nữa là điềukhông thể tránh khỏi, ngươi để Nhật Bản, Tây Hạ kiếm đi, đến lúc đó còn có thể nghĩ cách kiếm trở về, nhưng ngươi để cho không khí "kiếm" đi, ngươi tìm ai đòi lại, so sánh vàng bạc với đồng mà nói, thì sẽ không xuất hiện tình huống này, đây cũng là lý do tại sao tiền vàng bạc càng thích hợp làm tiền tệ hơn so với đồng.

Nhưng, thích hợp không có nghĩa là áp dụng liền, lúc trước Lý Kỳ cũng từng nghĩ kiếm tiền vàng bạc thông qua mậu dịch, rồi dùng vàng bạc làm tiền, nhưng hắn không thể làm như vậy, cái này cùng với hắn biết tiền ít, vẫn là giống như cắn răng giải trừ tiền cấm, cưỡng ép thi hành lưu thông tiền tệ Đại Tống, mục đích của hắn chính là một sách lược muốn đặt thể chế tiền tệ Đại Tống bá chủ Á Châu, dùng tiền để khống chế kinh tế của quốc gia khác, bất kể như thế nào, cũng quyết không thể mất đi ưu thế tiền tệ, nếu nói không dễ nghe, thì chết cũng phải tạo nên vài cái bệ chống lưng. Cho nên, trước khi chưa lấy được đủ quặng vàng bạc cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không động não đến vấn đề này. Làm một đại quốc kinh tế, nếu tiền tệ còn cần phải dựa vào người khác, vậy ngươi còn có tư cách gì xưng là đại quốc kinh tế, địa vị của tiền tệ, lưu thông cùng với phổ cập, chính là một biểu hiện của một quốc gia kinh tế.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Lý Kỳ giao hảo với võ sĩ Nhật Bản. Hắn thật sự muốn vàng bạc của Nhật Bản, muốn đến sắp điên rồi, nếu không phải năm nay Đại Tống phải đối mặt với khó khăn kia, thì bây giờ hắn đã đều muốn động thủ giành vàng bạc của Nhật Bản rồi.

Tống Huy Tông vuốt vuốt chòm râu, nói:

- Giúp bọn họ khai thác?

Lý Kỳ gật đầu nói:

- Đúng vậy, chúng ta có thể áp dụng phương thức hợp tác. Tranh thủ đoạt lấy quyền khai thác và quyền lựa chọn quặng vàng bạc của quốc gia bọn họ, nói cách khác, chúng ta giúp bọn họ đi đào bới, vàng bạc đào được trên lý luận vẫn là thuộc về bọn họ, nhưng, nhất định phải bán cho chúng ta, còn về phần giá cả, thì đương nhiên phải cho cái giá hữu tình, nếu không, thì không thể nói chuyện được, thần nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không từ chối chuyện tốt này đâu.

Hai tròng mắt đục ngầu của Thái Kinh, hiện lên một tia ánh sáng, tuy rằng Lý Kỳ nói rất rõ ràng hợp lý, nhưng lão ta biết rằng, với tính cách của Lý Kỳ, cuộc mua bán này nhất định phải kiếm vài lần lợi nhuận, nếu không hắn chắc chắn sẽ không suy tính như vậy. Cười ha ha nói:

- Hay! Chủ ý này hay! Khó trách ngươi lại đặc biệt hữu hảo với Nhật Bản, Đại Lý như vậy. Hóa ra là sớm có mưu đồ à, xem ra ngươi đã hết sức chắc chắn.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Nếu bàn về buôn bán, thì ai là đối thủ của Lý Kỳ, việc này tuyệt đối khả thi. Trước đây hễ cứ vừa xuất hiện nguy cơ khan hiếm tiền, trẫm luôn nghĩ đến việc khai thác thêm nhiều đồng, tới giờ lượng đồng bù lại không đủ, hiện giờ xem ra, đúng là sai lầm rồi, bọn họ không thích dùng tiền Đại Tống ta sao, nếu bọn họ đã bất nhân, vậy thì đừng trách chúng ta bất nghĩa, trẫm sẽ giành nguyên liệu từ chỗ bọn họ, rồi đúc thành tiền, bán cho bọn họ.

Nói tới đây, tâm trạng ông ta thật tốt, bật cười ha hả.

*****

Mấy người lại bàn tiếp việc này, nói chuyện một hồi lâu, nếu muốn sách lược này thành công, thì nhất định phải có quân đội tự trì, nhằm vào quân đông nam của Nhật Bản đã bắt đầu đang chỉnh đốn, vì thế Lý Kỳ đề nghị với Tống Huy Tông, đợi Giang Nam tạm yên ổn rồi, lập tức chỉnh đốn chuyên môn để nhằm vào Đại Lý, quân tây nam của Nam Ngô, bởi vì trước mặt có vàng bạc làm mồi, vì vậy, Tống Huy Tông liền phê chuẩn rất nhanh, nhưng ông ta phê chuẩn vẫn chưa thể xong, việc này còn phải thảo luận với Xu Mật Viện, Tam Ti, tuy nhiên có sự ủng hộ của Hoàng đế, trong lòng Lý Kỳ cũng đã nắm chắc rồi.

Lại qua một lát sau, Thái Kinh vì có công sự phải xử lý, vì thế đã cáo lui trước, Lý Kỳ vốn dĩ muốn đi cùng lão, nhưng Tống Huy Tông đã giữ hắn lại.

Thái Kinh vừa mới đi, sắc mặt Tống Huy Tông đột nhiên thay đổi, dùng thanh âm trầm thấp nói:

- Chuyện trẫm kêu khanh xử lý, làm như thế nào rồi? Những kẻ đó thật sự là rất đáng ghét! Trẫm ra sức nhường nhịn, vậy mà bọn họ lại được đằng chân lân đằng đầu.

Lý Kỳ kinh ngạc nói:

- Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì vậy?

Tống Huy Tông mặt âm trầm, hừ nói:

- Còn không phải là đám thần tử đó của trẫm, bọn họ thật sự là càng ngày càng làm càn, coi trời bằng vung, lại còn dám can dự đến hậu cung của trẫm, trong tình huống không có bằng chứng, buộc tội ái phi của trẫm tiêu xài vô độ, nhận tiền tài của đại thần, thật là cực kỳ đáng giận.

Lần trước từ sau khi triều đình bắt đầu khởi xướng chống tham nhũng, không nghi ngờ gì khi Tống Huy Tông là người bị hại lớn nhất, từ đôi mắt của ông ta là có thể nhìn thấy nhiều ít, nhưng cả triều văn võ thì toàn bộ đều nhìn ông ta, nói ra, thật đúng là có chút không công bình.

Kỳ thật Tống triều vẫn là khá tiến bộ đấy, những ngôn quan đó đến cả Hoàng thượng cũng dám chỉ vào mũi mà răn dạy, huống chi chỉ là phi tử. Hơn nữa, Tống Huy Tông cũng là một vị Hoàng đế đa tình, một khi vị phi tử nào được ông ta sủng hạnh, thì địa vị trong triều chắc chắn sẽ mạnh thêm, cho nên, thế lực của hậu cung là vô cùng mạnh, nói cách khác, Đồng Quán, Lương Sư Thành cũng sẽ không coi mấy phi tử kia là cha mẹ, ngày lễ ngày tết, bọn họ cũng không biết phải đưa bao nhiêu tiền cho hậu cung, bởi vậy có thể thấy được, hậu cung kỳ thật cũng là một bộ phận kết bè phái đua tranh, kỳ thật cũng may mà Trịnh hoàng hậu ở phía sau trấn áp, nếu không thì, gặp được một vị Hoàng đế như Tống Huy Tông, hậu cung mà không lật trời không được, nếu đã như vậy, các nàng tất cũng là đối tượng công kích của phái đối địch.

Không phải chứ! Ai mà không có mắt như vậy, vị này chính là thanh lâu thiên tử đó, ngươi buộc tội ái phi của ông ta, đây không phải là tìm cái chết sao. Lý Kỳ không dám bình luận quá nhiều đối với việc này, chỉ nói:

- Vậy không biết ý của Hoàng thượng là?

Tống Huy Tông tức giận hừ nói:

- Tất nhiên trẫm muốn đánh trả, nếu không như vậy, thế nào bọn họ cũng phải cưỡi lên đầu trẫm. Đúng rồi, khanh thu thập được bao nhiêu chứng cớ rồi?

Lý Kỳ nói:

- Cái này cũng không ít. Nhưng không biết, Hoàng thượng lợi dụng những chứng cớ này đánh trả như thế nào.

Tống Huy Tông tức giận nhìn hắn một cái, nói:

- Khanh còn phải hỏi, khanh đưa cho trẫm là được, buổi triều sớm ngày mai, trẫm sẽ điểm danh từng kẻ một.

Mạnh như vậy? Xem ra lần này ông ta nổi điên thật rồi! Lý Kỳ hơi trầm ngâm, nói:

- Hoàng thượng, vi thần cho rằng làm như vậy, có chút không ổn, nếu Hoàng thượng trực tiếp tuyên đọc những chứng cớ kia ngay trước mặt cả triều văn võ, sẽ khiến người ta cảm thấy, hoàng thượng là đang tuyên chiến với đại thần trong triều, đến lúc đó, khó mà tránh được xảy ra đại phong ba.

Hai hàng lông mày Tống Huy Tông dần dần hướng lên trên, ánh mắt kiên quyết trở nên có chút do dự, trong lòng biết lời nói vừa rồi, quả thật có chút thiếu suy, hỏi:

- Vậy theo ý của khanh, nên như thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, kỳ thật vấn đề này, vi thần cũng từng suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy hay là để chính bọn họ đấu đá lẫn nhau. Hoàng ngồi đó ngư ông đắc lợi, mới là thượng sách.

Tống Huy Tông nói:

- Làm sao để bọn họ đấu đá lẫn nhau đây?

Lý Kỳ cười gian nói:

- Rất đơn giản, chỉ cần đưa những chứng cớ này ra, tự nhiên sẽ có người đứng trước mặt Hoàng thượng tố cáo, trong triều vị đại thần nào mà không có một kẻ thù chứ, đến lúc đó Hoàng thượng chỉ cần thuận nước giong thuyền, xử lý theo lẽ công bằng là được.

Tống Huy Tông nghe vậy liền vui vẻ. Nói:

- Chủ ý này của khanh thực tổn hại, tuy nhiên trẫm thích. Ha ha!... Nhưng làm thế nào để đưa những chứng cớ này ra, đúng rồi, đúng rồi, có thể để trên Tuần san Đại Tống Thời đại.

- Đây...!

Lý Kỳ mặt lộ vẻ khó xử.

Tống Huy Tông hé mắt thoáng nhìn, nói:

- Chớ không phải là khanh có chuyện gì khó xử?

Lý Kỳ cười nói:

- Đối với vi thần mà nói, chuyện Hoàng thượng dặn dò, sao lại có khó xử, chỉ là Tuần san Đại Tống Thời đại này là thuộc về Thái sư, nếu để những tin tức kia lên đó. Khó tránh khỏi sẽ có người nói đây là Thái sư đang loại trừ dị đảng, đến lúc đó Thái sư nhất định sẽ oán giận vi thần.

- Khanh nói cũng đúng.

Tống Huy Tông nói xong có chút buồn bực nói:

- Thế này cũng không được, thế kia cũng không được, rốt cuộc nên làm thế nào?

Lý Kỳ ra vẻ suy tư một hồi, nói:

- Hoàng thượng. Vi thần có một kế, chỉ là không biết ý của hoàng thượng như thế nào?

Tống Huy Tông hừ một tiếng, nói:

- Chỉ cần có thể giúp trẫm trút cơn giận này, có gì cứ nói.

Lý Kỳ nói:

- Vi thần nghĩ, sao Hoàng thượng người không tự khởi sáng lập một tờ tuần san, như vậy thì người muốn đăng nội dung gì trên đó cũng được!

Tống Huy Tông nghe vậy hai hàng lông mày nhướn lên, nói:

- Đúng rồi! Sao trẫm lại không có nghĩ tới điều này nhỉ.

Nói xong, ông ta lại lắc đầu nói:

- Không được, không được, vậy thì có khác gì việc trẫm tuyên đọc trước mặt mọi người.

Lý Kỳ cười nói:

- Khác biệt lớn chứ, Hoàng thượng người không cần ra mặt, chỉ cần ở phía sau chống đỡ là được, chỉ cần phủ Khai Phong không bắt người, không ngăn cản tờ tuần san này phát hành, vậy là được rồi.

Tống Huy Tông trầm ngâm một lát, ha hả nói:

- Hay hay hay! Cứ làm như thế, việc này khanh lặng lẽ đi làm, không cần băn khoăn quá nhiều, trẫm sẽ âm thầm tương trợ, không người nào dám làm khó dễ khanh.

Lý Kỳ tuân lệnh nói:

- Vi thần lĩnh mệnh.

Tống Huy Tông hưng phấn nói:

- Chỗ khanh có chứng cứ của những người nào, người đầu tiên nên lấy ai ra để khai đao.

Lý Kỳ cười nói:

- Người đầu tiên này, vi thần đã nghĩ xong rồi.

- Hả? Mau nói đi.

- Chính là vi thần.

- Cái gì?

Tống Huy Tông kinh hô một tiếng, không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ giải thích:

- Vi thần cũng là để tránh hiềm nghi, bằng không người khác nhất định sẽ cho là vi thần làm, đến lúc đó Hoàng thượng người chỉ cần không dùng cách xử phạt về thể xác, phạt vài năm bổng lộc là được rồi, vì Hoàng thượng, vài năm bổng lộc này cũng coi như không là cái gì, cùng lắm thì thắt chặt dây lưng quần thêm một chút, không đói chết đâu.

Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Khanh đừng hòng nghĩ ở đây lừa gạt trẫm, vài năm bổng lộc đối với khanh mà nói, có là cái gì.

Nói xong ông ta cười gian một tiếng, nói:

- Tuy nhiên đối với người khác mà nói, đó cũng không phải là ít, phải để khanh oan ức rồi.

Lý Kỳ nói:

- Có thể làm việc vì Hoàng thượng, đó là phúc phận của vi thần, sao lại oan ức được.

- Tiểu tử này!

Tống Huy Tông chỉ Lý Kỳ, cười ha hả, ý tứ chính là, tiểu tử này rất biết điều đó! Lại hỏi:

- Tờ tuần san này gọi là gì?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Gọi la Nhật Báo Chuối Tiêu thì sao?

- Nhật Báo Chuối Tiêu? Tại sao lại kêu tên này?

- Bởi vì đủ dâm, bởi vì đủ thông tục, như vậy bọn họ cũng không nghĩ đến hoàng thượng!

- Ừ... có lý.

Tống Huy Tông xoa cằm, nói:

- Cái tên này thông tục một chút, nhưng, đọc hai lần, cũng thấy dễ gọi, được rồi, vậy kêu Nhật Báo Chuối Tiêu, thật sự là càng đọc càng dễ gọi, ha ha!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<