← Hồi 0823 | Hồi 0825 → |
Lưu Vân Hi không lưu nửa phần mặt mũi nói:
- Này không cần ngươi phải dạy, người bệnh là vì giận khí công tâm, ấp ủ lâu thành tật, mới dẫn đến lục tạng lục phủ bị tổn hại, thân thể đã hết sức yếu ớt rồi, có câu là, thuốc ba phần độc. Những thuốc này phân lượng tuy rằng đã rất nhẹ rồi, nhưng lấy tình huống người bệnh hiện giờ căn bản là chịu không nổi.
Tống Huy Tông thoáng sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, mặt lộ vẻ áy náy, kỳ thật điều này nói ra, còn phải trách ông ta quá mức mãnh liệt rồi. Chính là bởi vì ông buộc những ngự y này chữa bệnh cho Lý Sư Sư, còn trái một câu mất đầu, phải một câu xử trảm, những ngự y này nếu không khai một chút thuốc, vậy ông ta không thể không giam toàn bộ bọn họ lại.
Lý Kỳ nghe vậy, cũng hiểu rõ ra, không khỏi liếc mắt nhìn Tống Huy Tông, không dám nhiều lời lần nữa.
Tống Huy Tông lại hỏi:
- Vậy ngươi có có biện pháp nào chữa khỏi bệnh cho Sư Sư?
Lưu Vân Hi không vui nói:
- Ngươi đây không phải là nói vô nghĩa sao, nếu ta trị không hết, vậy ta tới nơi này làm chi.
Đại tỷ, ngươi tha cho ta đi, ta còn trẻ, không muốn chết nha. Lý Kỳ phẫn nộ quát:
- Quái Thập Nương, cô hiểu chút lễ phép biết không.
Lời này nghe như là tức giận, nhưng hơn nữa là khẩn cầu, cầu xin a!Lưu Vân Hi nói:
- Ta từ nhỏ lớn lên ở trên núi, cũng không hiểu những thứ này, chẳng lẽ ngươi là ngày đầu tiên quen biết ta sao.
Tống Huy Tông nhíu mày liếc nhìn Lý Kỳ, nói:
- Lý Kỳ, ngươi có thể bớt tranh cãi không.
Con mẹ nó! Ta là đang giúp ngươi nha. Lý Kỳ vô tội nói:
- Đại quan nhân, ta ---
- Hử?
Tống Huy Tông trừng mắt nhìn hắn, lại hướng tới Lưu Vân Hi nói:
- Thần y, ngươi chớ chấp nhặt với hắn, hiện giờ chữa bệnh quan trọng hơn, chữa bệnh quan trọng hơn.
Chấp nhặt với ta? Mẹ kiếp! Ngươi có có lầm hay không nha! Ta lười nói. Lý Kỳ tức giận đến váng cả đầu, oan ức đầy mình.
Lưu Vân Hi thấy Lý Kỳ giận thành đức hạnh này rồi, trong lòng không khỏi vui lên, khanh khách cười ra tiếng.
Tống Huy Tông kinh ngạc nói:
- Ngươi cười chuyện gì?
Lưu Vân Hi nao nao, khẩn trương thu hồi tươi cười, thiện cảm trong lòng đối với Tống Huy Tông cũng tăng lên nhiều, cách xử sự làm người của nàng toàn bộ bằng sự yêu ghét của bản thân, theo nàng, hiện giờ hễ là người có thể chọc giận Lý Kỳ, đềulà bằng hữu của nàng, cũng bất kể là người tốt hay là người xấu, giọng điệu biến đổi, mỉm cười nói:
- Vị đại quan nhân này xin yên tâm, ta đã đáp ứng rồi, cho dù bệnh nhân này một lòng tìm chết, không có ta đồng ý, nàng cũng không chết được.
Lời này mặc dù có chút mạo phạm, nhưng nghe vào thì hết giận a! Bá đạo a! Tống Huy Tông nghe vậy mừng rỡ không thôi, trong lòng đối với Lưu Vân Hi cũng tràn đầy tin tưởng, không tiếc nịnh hót nói:
- Thần y quả nhiên chính là thần y, lợi hại hơn so với đám ngự y trong cung.
Nói tới đây, ông ta lại cảm thấy lời này có chút quá rồi, vậy không phải đang tự mình châm chọc chính mình sao.
Lưu Vân Hi khinh thường nói:
- Ngự y? Chỉ sợ cũng chính là cùng đức hạnh với vị Kim Đao Trù Vương này.
Tống Huy Tông hiện giờ nhìn Lưu Vân Hi cũng quá thuận mắt rồi, từ sau khi Lý Sư Sư bị bệnh, ông ta đều phải nghe một vài lời nói tiêu cực, điều này làm cho ông ta rất là áp lực, đối với ngự y trong cung có phần có ý kiến, nhưng mà sự xuất hiện của Lưu Vân Hi, trong lúc giơ tay nhấc chân đều tràn đầy tự tin, sức cuốn hút rất mạnh, dường như rót vào nội tâm của ông ta một nguồn trợ lực vậy, trong lòng cực kỳ vui mừng, giống như ngày mai Lý Sư Sư sẽ tốt lên như cũ vậy, chẳng những không căm tức, ngược lại ha ha nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, thần y nói đúng cực kỳ.
Dựa vào đâu! Ngươi đây gọi là Hoàng đế gì a! Giờ nếu chỉ có một mình Quái Thập Nương, Lý Kỳ đã sớm mắng trở lại, nhưng Hoàng đế cũng đã nói vậy rồi, hắn đành giận mà không dám nói gì nha, căm tức nhìn Lưu Vân Hi, phảng phất giống như muốn giết người vậy. Lý Kỳ càng tức giận, Lưu Vân Hi lại càng vui vẻ, một đôi mắt to ngập nước còn hướng tới Lý Kỳ nháy mắt vài cái, trong ánh mắt thật là đắc ý, còn có chứa ba phần khờ dại.
Lý Kỳ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắt lườm một cái, nói:
- Quái Thập Nương, lời này cô cũng đừng nói hết, nếu người bệnh không thể uống thuốc, thì cô trị liệu như thế nào đâu này?
Tống Huy Tông lại là sửng sốt, nói:
- Đúng vậy, thần y, không biết ngươi tính toán trị liệu như thế nào?
Lưu Vân Hi khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói:
- Lời này của Kim Đao Trù Vương không sai, đây có thể nói là một nan đề lớn nhất vẫn gặp phải trong quá trình chữa bệnh, ta có thể dùng kim châm bảo vệ tâmmạch người bệnh, ngăn cản tà khí tiếp tục xâm lấn trong cơ thể nàng, bảo vệ tính mạng nàng không lo, nhưng nếu muốn chữa khỏi, nhất định phải còn phải bắt đầu từ bữa ăn nữa.
Tống Huy Tông cau mày nói:
- Bắt đầu từ bữa ăn?
Lưu Vân Hi nói:
- Đúng vậy. Trong một tháng này, mỗi ngày ta sẽ thi châm cho người bệnh, khống chế bệnh tình của nàng tăng thêm trước, đồng thời dùng ăn uống trợ giúp người bệnh điều trị thân mình, đợi thân thể của nàng khôi phục đến một mức độ nhất định, lại dùng dược vật trị liệu là được, đến lúc đó ta tự có biện pháp giúp nàng trừ đi bệnh căn. Nhưng vấn đề là, người bệnh giống như đã bỏ cuộc rồi, cho nên, cái này đành xem các ngươi, mặc kệ nàng có nguyện ý ăn cơm hay không, cho dù là rót cũngphải rót thức ăn vào trong bụng người bệnh, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ càng bất lợi đối với bệnh nhân, mặc dù ngày nào đó chữa xong rồi, chỉ sợ cũng sẽ để lại mầm bệnh đấy.
Bữa ăn? Nữ nhân này không phải là đang chơi xỏ ta chứ? Lý Kỳ nghe vậy thì cảm thấy lo sợ.
Lưu Vân Hi dường như từng giây từng phút đều đang quan sát Lý Kỳ, thấy sắc mặt hắn khác thường, khóe miệng lộ ra một chút ý cười giảo hoạt, nàng tuy rằng không rành thế sự, nhưng cũng nhìn ra Lý Kỳ khá sợ người trước mặt này, cười nói:
- Tuy rằng tài nấu nướng của vị Kim Đao Trù Vương này cũng là bình thường, nhưng trước mắt dường như tìm không ra người nào tốt hơn so với hắn.
Ta chửi tổ tông mười tám đời nhà cô. Đây thật đúng là ghét của nào trời trao củaấy mà, Lý Kỳ hận không thể đá một cước qua đó.
Tống Huy Tông gật gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy đấy, Lý Kỳ, chuyện ăn uống của Sư Sư đành giao cho ngươi rồi, hiệp trợ thần y thật tốt, ngươi chớ có để cho ta thất vọng.
Không đúng, không đúng, nữ nhân này nói về bản thân giống như Hoa Đà tái thế vậy, nếu chẳng may xảy ra vấn đề gì, vậy trách nhiệm chẳng phải đều đổ hết lên người của ta sao, cái này không thể được. Lý Kỳ biến sắc, tự tin nói:
- Đại quan nhân xin yên tâm, Kim Đao Trù Vương ta đây tuyệt không phải là hư danh, Thái sư chính là bằng chứng tốt nhất, bảo đảm một tháng sau, Sư Sư cô nương sinh long hoạt hổ.
Lưu Vân Hi thản nhiên nói:- Sinh long hoạt hổ? Ta đây cũng không dám cam đoan, tối đa cũng chỉ có thể đi lại được.
Toát mồ hôi! Mẹ nó! Khoác lác quá mất rồi. Lý Kỳ cắn răng nói:
- Đây chẳng qua là y thuật của cô không tinh mà thôi.
Lưu Vân Hi nói:
- Vậy ngươi liền mời cao nhân khác đi.
- Ngươi --- ngươi thắng!
*****
Không có cách nào, Lý Kỳ chỉ có thể kiên trì tiếp nhận phần việc tồi tệ này, phụ trợ Lưu Vân Hi, chữa bệnh cho Lý Sư Sư. Hai người sau khi thương lượng xong, Lưu Vân Hi liền bắt đầu thi châm cho Lý Sư Sư.
Cũng đừng nói, y thuật của Lưu Vân Hi thật là không để cho ai hoài nghi a!
Thi châm qua đi, Lý Sư Sư lập tức có biến chuyển tốt hơn, chỉ chốc lát sau, liền ngủ thật say. Tống Huy Tông thấy vậy, trong lòng càng thêm yên tâm, lại hung hăng khen Lưu Vân Hi một phen.
Lưu Vân Hi chỉ nhẹ nhàng cười, lơ đễnh.
Tống Huy Tông sống đến giờ, vẫn là lần đầu tiên dùng mặt nóng của mình đi dánmông lạnh người khác, cũng là có một phen tư vị khác nha.
Lý Kỳ nhìn thấy toàn bộ ở trong mắt, đừng nói đến việc hỗ trợ, trong lòng còn âm thầm cười lén, ngươi xứng đáng, lão tử giúp ngươi, ngươi còn giúp Xú bà nương này chỉnh ta.
Thân phận Tống Huy Tông dù sao cũng đặc thù, xuất cung đã lâu, dưới sự nhắc nhở mãi của Lưu công công, cuối cùng ông ta mới bịn rịn không nỡ mà rời đi, trước khi đi, còn dặn dò Lý Kỳ một phen, nhất định phải trị hết bệnh cho Lý Sư Sư.
Lý Kỳ nghe đến nỗi choáng váng cả đầu, hắn thật sự rất muốn nhắc nhở Tống Huy Tông, kỳ thật hắn chỉ là một đầu bếp mà thôi.
Tống Huy Tông đi không lâu sau, sắc trời liền tối xuống. - Ừ, thơm quá nha!
Lưu Vân Hi ngồi ở trong phòng, thưởng thức trà cống thượng đẳng, chợt ngửi thấy một mùi hương, không khỏi đưa mắt ra trước cửa chờ đợi.
Một lát, chỉ thấy Lý Kỳ từ ngoài cửa đi vào, ở phía sau hắn còn có hai nha hoàn đi theo. Lưu Vân Hi cười nói:
- Không hổ là Kim Đao Trù Vương, một chén cháo cá đơn giản, còn có thể làm cho hương khí hợp lòng người như vậy, ta mặc cảm không bằng.
Bởi vì thể chất của Lý Sư Sư quá yếu, ngay cả những thứ đại bổ như nhân sinh, nấm linh chi gì đó đối với nàng mà nói, cũng giống như là độc dược vậy, cho nên Lưu Vân Hi bảo Lý Kỳ ở trong vòng bảy ngày đầu này, hãy tận lực lấy cháo làm món chính, bên trong có thể trộn lẫn một chút thịt cá hoặc là thịt heo. Lý Kỳ vừa thấy Lưu Vân Hi, liền hận nghiến đau cả răng, nói:
- Đừng vuốt mông ngựa, dù vuốt cũng không có phần của cô.
Lưu Vân Hi kinh ngạc nói:
- Vậy ta đây ăn cái gì?
- Thần y cũng phải ăn cái gì sao? Thật sự là ngạc nhiên nha. Muốn ăn? Được, chính mình đi làm đi.
Lý Kỳ ha hả nói.
Lưu Vân Hi cười khanh khách nói:
- Ta có lẽ chưa nói mình là thần y, nhưng, ta cho rằng Kim Đao Trù Vương nói cho cùng chẳng qua cũng là một đầu bếp. Đầu bếp không phải là nấu cơm cho người ta ăn sao?Nói xong nàng lại đứng dậy, nói:
- Mình làm liền mình làm, ai mà thèm đồ ăn của ngươi.
Nói xong, nàng liền hướng tới cửa mà đi ra ngoài.
Thật đúng là một nữ nhân quái dị a! Lý Kỳ lắc đầu, đi tới trong phòng, nhưng thấy Phong Nghi Nô hãy còn ngồi ở bên giường, mặt khác ở trong góc sáng sủa còn có hai nha hoàn đứng hầu.
Lý Kỳ nhìn Phong Nghi Nô, thấy ánh mắt hãy còn có chút trốn tránh, cũng không nói bao nhiêu, đi vào trước giường, nhìn bệnh mỹ nhân nằm trên giường kia, nói:
- Sư Sư cô nương, nên ăn cơm thôi. Lý Sư Sư nhìn Lý Kỳ. Nói:
- Thật sự là phiền Lý sư phó rồi, nhưng, Sư Sư thật sự là không đói bụng.
Lý Kỳ cười nói:
- Sư Sư cô nương sẽ không phải vì mỗ mỗ nào đó giật giây, cố ý chơi ta a.
Lý Sư Sư hơi sững sờ, lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Lý Kỳ, phì cười một tiếng, nhưng ngay sau đó chính là ho dồn một trận. Phong Nghi Nô vội vàng nhẹ nhàng vuốt vài cái ở ngực Lý Sư Sư. Ân cần nói:
- Tỷ tỷ, tỷ thế nào rồi?
Lý Sư Sư nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu chính mình không có việc gì.
Lý Kỳ cười khổ nói:- Xem ra hài hước của Lý thị ta không phải thích hợp dùng ở trong này a!
Lý Sư Sư nhẹ nhàng cười, khẽ thở dài:
- Nghĩ đến đây cũng là báo ứng nha, lúc trước Lý sư phó nhiều lần lần hảo tâm đưa món ngon đến tận đây, nhưng Sư Sư lại không biết tốt xấu, nhiều lần mượn cớ trêu đùa Lý sư phó, nhưng mà, hôm nay lại thật sự là ăn không nổi.
Phong Nghi Nô vội hỏi:
- Tỷ tỷ, việc này tất cả đều là ta gây ra đấy, muốn báo ứng cũng là báo ứng trên người của ta.
Lý Sư Sư lắc đầu, nói:
- Ta thật sự là không đói bụng, mang xuống đi. Lý sư phó, ngươi cũng sớm đi về nghỉ ngơi đi. Lý Kỳ ha hả mỉm cười vài tiếng, nói:
- Một khi đã như vậy, Sư Sư cô nương, đành đắc tội rồi.
Phong Nghi Nô kinh ngạc nói:
- Huynh tính toán làm chuyện gì?
Lý Kỳ không để ý tới nàng, mà vẫn hướng tới Lý Sư Sư nói:
- Sư Sư cô nương, thực không dám dấu diếm, hiện giờ đại quan nhân đã đem tính mạng ba người cô, ta, cùng với quái nữ nhân phía ngoài kia buộc lại với nhau, nếu như cô không tốt, chúng ta cũng không thể may mắn thoát khỏi, cô coi như ta là hạng người ham sống sợ chết đi, ta cùng với quái nữ nhân kia đã thương lượng rồi, nếu là cô không ăn, chỉ có thể dùng biện pháp rót đấy, hai so với một, cô không có quyền phủ quyết. - Rót?
Phong Nghi Nô trợn tròn mắt đẹp, không thể tin nổi nhìn Lý Kỳ, nói:
- Huynh---
Lý Kỳ trầm giọng nói:
- Muội im miệng cho ta, muội muốn ngồi ở đây, thì đi bưng chén cháo kia lên, nếu không, liền qua một bên thêu hoa cho ta, thân làm một thê tử thì hãy làm bổn phận của thê tử cho cẩn thận, nam nhân của muội ở trong này làm việc, muội dựa vào cái gì ở trong này khoa tay múa chân, có lời gì, chúng ta nói chuyện trên giường.
Phong Nghi Nô bị Lý Kỳ giáo huấn đến si ngốc.
Lý Kỳ cất cao giọng nói:- Có ai không, đem Phong Nương Tử mời đi ra ngoài cho ta.
- Lý Kỳ, huynh thật là bá đạo.
Phong Nghi Nô cả giận nói.
Lý Kỳ cười nói:
- Muội chỉ là giúp một người hữu tình, ta là tới chữa bệnh, muội nói là nên nghe ta, hay là nghe muội?
Lúc này, hai nha hoàn đã đi lại đây, nói:
- Phong Nương Tử, mời.
Phong Nghi Nô đột nhiên đứng dậy, lập tức bưng chén cháo kia lại đây, lại ngồi xuống, bày ra một bộ tư thế thà chết không ra. Lý Kỳ cười thầm trong lòng vài tiếng, lại nhìn Lý Sư Sư nói:
- Sư Sư cô nương, ý của cô thế nào?
Lý Sư Sư vẻ mặt buồn bực, cực kỳ bất đắc dĩ nói:
- Lý sư phó, ngươi sẽ không tới thật đó chứ?
Lý Kỳ ha hả nói:
- Đương nhiên sẽ không, ta ở phương diện ẩm thực vẫn không nói giỡn đâu, hơn nữa, Lý Kỳ ta là tiểu nhân vô tình vô nghĩa, vì tính mạng của bản thân, bất kể là việc gì đều làm được, điểm này Nghi Nô nhà ta vô cùng hiểu biết.
Phong Nghi Nô làm sao nghe không ra ý tại ngôn ngoại của Lý Kỳ chứ, trong mắt hiện lên một chút áy náy, cúi đầu không nói. Lý Kỳ lại nói:
- Cũng hy vọng Sư Sư cô nương có thể giống như ta vậy, vì tính mạng, có thể không tiếc bất cứ giá nào.
Lý Sư Sư ảm đạm thở dài, nói:
- Nhưng ta sống trên đời, chỉ biết hại càng nhiều người nữa thôi, hơn nữa, ta thực mệt mỏi, sống thực mệt mỏi!
Lý Kỳ nghiêm mặt nói:
- Ta không biết lời này của Sư Sư cô nương có phải là thật hay không. Mặc dù là thật sự, đó cũng là chuyện tương lai. Vấn đề là, nếu như cô không uống hết chén cháo này, nơi này ngay lập tức sẽ có hai người bởi vậy mà bị liên lụy, còn bảo bối muội muội này của cô nữa, cô nhìn nàng ấy bây giờ là bộ dạng gì, hai mắt vô thần, hồng nhan chưa già đã yếu, cơ thể suy nhược, bộ ngực xệ xuống, ôi, ta vừa nghĩ tớicòn phải đối mặt với nàng cả đời, liền đau đầu a! Sư Sư cô nương vì ngăn cản cái chuyện có lẽ sẽ xảy ra ở tương lai, mà đừng làm thương tổn hai người vô tội, cùng với một muội muội yêu thương cô sâu sắc, cuối cùng có đáng giá hay không. Ta cảm thấy cần phải cân nhắc lại một phen?
Cái gì mà bộ ngực xệ xuống, người này thật sự là rất hạ lưu rồi, chẳng lẽ ta hiện tại thật là khó coi sao? Phong Nghi Nô nghe thế trong lòng vừa thẹn vừa giận, hai mắt căm tức nhìn Lý Kỳ, hai tay bóp cái bát thật chặt, lách cách rung động, ngực nhấp nhô hô hấp, ba đào mãnh liệt, dường như là đang nói chuyện thực vậy, nếu không phải trong tay còn đang bưng chén cháo kia, nàng đã sớm bay đến chỗ cái gương trước mặt rồi.
Lý Sư Sư khẽ nhíu mày ngài. Nhìn về phía Lý Kỳ, trong ánh mắt có chút giãy dụa. Nói:
- Nhưng ---
Lý Kỳ lập tức nói:
- Không nhưng nhị gì cả. Tần phu nhân kia nhà ta tuy rằng bình thường thíchcằm ràm một chút, nhưng nàng có câu nói không sai, chuyện trên đời, sao có thể tận như ý người, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Những người gọi là vì cô mà bị hại, đều là chính bọn họ tự ăn quả ác, nếu bọn họ có thể không thẹn với lương tâm, thì làm sao lại rơi xuống kết cục như vậy, bất cứ chuyện gì cũng không càng thêm quan trọng bằng còn sống, cô vì những người có ý đồ làm cô bị thương tổn, mà hổ thẹn đi làm thương tổn những người quan tâm cô, thậm chí khả năng khiến cho những người bị cô làm thương tổn càng thêm hổ thẹn, bất kể tính thế nào, đều là thiệt đấy.
Ánh mắt Lý Sư Sư chuyển dời đến cuối giường, trầm ngâm không nói.
Lý Kỳ cau mày nói:
- Nếu Sư Sư cô nương khư khư cố chấp, vậy thì xin thứ cho Lý Kỳ đắc tội, người tới, trợ giúp Sư Sư cô nương uống xong chén cháo này. Lý Sư Sư nhướn mày một cái, vội nói:
- Không cần, ta ăn là được.
- Đa tạ Sư Sư cô nương thông cảm.
Lý Kỳ cười ha hả, khẩn trương ném về phía Phong Nghi Nô một cái liếc mắt.
Phong Nghi Nô cũng tỉnh ngộ lại, cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa, khẩn trương giúp Lý Sư Sư uống cháo.
Cũng chớ xem thường chén cháo trắng thịt cá này, đã tốn của Lý Kỳ không ít thời gian đó, từ gạo đến ra nồi, tất cả đều là một mình hắn tự tay làm đấy, vài miếng thịt cá và gạo trắng hòa làm một thể, tuy hai mà một, trong trắng lại lộ ra vài miếng xanh biếc và lòng đỏ trứng, xanh chính là hành, vàng chính là sợi gừng. Lý Sư Sư tuy rằng đã mất đi vị giác vài ngày, ăn cái gì cũng không có mùi vị gì cả, nhưng chén cháo này vẫn mang đến cho nàng cảm giác sền sệt, mềm trượt, tô nộn, điều này làm cho nàng dù không hề ăn uống, nhưng trong lòng sinh ra một tia tiếc nuối, tia tiếc nuối này cũng chính là vì nàng không thể thường sống vì hương cháo tươi này.
Lý Kỳ nhìn đến Lý Sư Sư uống xong miếng cháo thứ nhất, trong lòng cũng thở dài một hơi, lui ra phía sau hai bước, nghiêng dựa vào cửa sổ phía trước, cười tủm tỉm hướng tới nha hoàn một bên dò hỏi:
- Ai, tiểu muội muội, mới tới nha.
Vẻ mặt ngả ngớn lúc này, hiển nhiên lộ ra vẻ đẹp trai, phong độ của Cao Nha Nội nha!Phong Nghi Nô nghe vậy trợn mắt nhìn thẳng, nhưng sớm đã thành thói quen, cũng không có cách nào ngăn cản, đành để tùy ý hắn đi thôi.
Nha hoàn kia vuốt cằm cung kính hồi đáp:
- Hồi đại nhân, tiểu nhân là hôm trước mới phụng mệnh tới đây hầu hạ chủ nhân đấy.
Lý Kỳ ừ một tiếng, nói:
- Các ngươi về sau nên nhớ kỹ, phàm là chủ nhân ngươi không chịu ăn cơm, nhất định phải lập tức bẩm báo ta, nếu không, xảy ra chuyện gì, các ngươi đam đương không nôi nha.
- Vâng, tiểu nhân nhớ kỹ. - Chú ý đó!
Lý Sư Sư nghe vậy dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn về phía Phong Nghi Nô, không biết Phong Nghi Nô so với nàng còn muốn bất đắc dĩ hơn, hai nữ nhìn nhau cười, hết thảy đều không nói lời nào.
Qua một hồi lâu, Lý Sư Sư rốt cục uống xong một chén cháo kia, đây có lẽ là lần gần nhất tới nay, nàng ăn nhiều nhất, cho nên, bởi vậy có thể thấy được, con người a, đều là phải bức mới được đấy.
Lý Sư Sư uống vào một chén cháo, tinh thần cũng khá hơn một chút, hướng tới Lý Kỳ nói:
- Lý sư phó, ngươi hiện giờ thân mang trọng trách, sau này kêu đồ đệ đưa tới là được rồi, không cần tự mình tiến đến, nếu không Sư Sư thật sự là băn khoăn. Lý Kỳ cười nói:
- Yên tâm đi, ta đây tự có chừng mực.
Lý Sư Sư nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Phong Nghi Nô, cười nói:
- Như thế nào? Ngươi và Phong muội muội cãi nhau hay sao?
Miệng Phong Nghi Nô nhếch lên, chợt thấy hai bàn tay to sáp nhập từ bên hông nàng, lập tức như cả thân thể bay lên trời, ngay sau đó lại dường như ngồi ở trên một tấm đệm êm. Điều này thật sự là quá là nhanh, Phong Nghi Nô cũng không kịp thét lên một tiếng, đã nghe thấy bên tai vang lên một tiếng cười:
- Sư Sư cô nương nói chi vậy, chúng ta tốt vô cùng đó.
Phong Nghi Nô kịp phản ứng, mới phát hiện mình đã ngồi ở trên đùi của Lý Kỳ, bị gắt gao ôm, trong lòng nổi giận, không ngừng nhăn nhó, đang muốn mở miệng, lạinghe Lý Kỳ nói:
- Sư Sư cô nương, cô ngàn vạn lần chớ vì phu thê chúng ta dung tục mà cảm thấy lo lắng, bị thương thân mình sẽ không tốt. Có phải hay không a, Nghi Nô.
Phong Nghi Nô vừa nghe, cũng sợ hãi Lý Sư Sư lo lắng cho mình, gượng cười nói:
- Đúng vậy a, tỷ tỷ, chúng ta không có việc gì, tỷ đừng lo lắng.
Lý Sư Sư là ai chứ, tâm sáng như gương, cũng không vạch trần nữa, theo lời Lý Kỳ:
- Vậy là tốt rồi, ta chỉ có một người muội muội này, Lý Kỳ, ngươi chớ có ức hiếp nàng nha.
Lý Kỳ hai tay vụng trộm xoa xoa bụng Phong Nghi Nô, ha hả nói:- Làm sao --- hí ---.
Lời vẫn chưa nói xong, hắn hít vào một ngụm khí lạnh.
Hoá ra tay phải của Phong Nghi Nô đột nhiên đặt ở cái hông của hắn, trực tiếp xoay chín mươi độ.
Lý Sư Sư hiếu kỳ nói:
- Lý sư phó, ngươi thế nào vậy?
Lý Kỳ trợn to hai mắt, cứng ngắc lắc đầu nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Phong Nghi Nô bỗng nhiên hô một tiếng duyên dáng. Lý Sư Sư lại kinh ngạc nhìn phía Phong Nghi Nô, dò hỏi:
- Muội muội, muội lại làm sao thế?
Tiểu dạng, cùng ca chơi một bộ này, muội đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao. Lý Kỳ cũng không phải loại lương thiện, nhân cơ hội dùng một cái tay từ phía sau vươn vào cái mông của Phong Nghi Nô, khẽ véo nhẹ nắn bên mông đầy đặn kia.
Phong Nghi Nô sắc mặt đỏ bừng, dùng sức lắc đầu, tay phải cũng thêm vài phần lực đạo, dường như đang cảnh cáo Lý Kỳ buông tay. Lý Kỳ sao có thể đi vào khuôn khổ, ngẩng đầu, cố nén đau, cái bàn tay to tác quái kia chậm rãi hướng tới chỗ giữa mà thăm dò.
Lý Sư Sư thấy vẻ mặt hai người bọn họ người này so với người kia càng quái dị, trong lòng tò mò không thôi, đưa tầm mắt nhìn qua, rất nhanh liền phát hiện nguyên nhân, khuôn mặt tái nhợt lộ ra một tia đỏ ửng, khẩn trương thu hồi ánh mắt lại, thản nhiên nói:
- Muội muội, ngày hôm nay muội còn chưa có ăn gì cả đấy, đi ra ngoài trước ăn một chút đi, ta cũng cần nghỉ ngơi rồi.
Phong Nghi Nô thấy sắc mặt Lý Sư Sư có chút quái dị, biết bị phát hiện rồi, trong lòng không ngừng kêu khổ, rút tay ra ngoài, đứng vụt dậy, e lệ nói:
- Tỷ tỷ, tỷ nghỉ ngơi cho tốt, muội muội đi ra ngoài trước.
Sau đó liền cúi đầu, bước nhanh ra ngoài.
Tuy rằng Phong Nghi Nô đã đứng lên, nhưng bàn tay to của Lý Kỳ hãy còn vẫn duy trì cái tư thế hạ lưu kia, cũng khẩn trương thu hồi lại lại, ho nhẹ một tiếng, nói:
- Sư Sư cô nương, yên tâm đi, hết thảy đều rồi cũng sẽ tốt thôi, có rảnh ta sẽtrở lại thăm của cô.
Lý Sư Sư nhẹ nhàng gật đầu.
- Cáo từ.
Lý Kỳ đứng dậy liền đi ra phía ngoài, ánh mắt bỗng nhiên xéo qua nhìn thấy hai nha hoàn trong phòng mỗi người mặt đỏ giống như mông khỉ vậy, mặt già cũng không khỏi đỏ lên, trầm giọng nói:
- Nhiệm vụ của các ngươi là chiếu cố tốt Sư Sư cô nương, hiểu chưa?
- Tiểu nhân hiểu được.
← Hồi 0823 | Hồi 0825 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác