Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0784

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0784: Tìm hoài chẳng thấy
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Ở--- ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người?

Tên đạo sĩ kia thấy Mã Kiều, thực sự như muốn khóc, không cần phải nói, vừa rồi những đụng chạm mãnh liệt giữa y và tình nhân đều đã bị những người này nhìn thấy sạch, trong lòng vừa giận vừa kinh hãi.

Còn nữ đạo cô kia thì mặt đã sớm đỏ bừng, thật là tai bay vạ gió.

- Các ngươi rốt cuộc là ai vậy?

Tên đạo sĩ kia thấy thân thủ Mã Kiều đáng gờm, cũng không dám lên mặt, tức giận hỏi. - Ặc.

Thực ra lúc này trong lòng Mã Kiều còn sợ hãi hơn cả cặp cẩu nam nữ kia. Nếu như để sư muội biết y tới đây nhìn trộm thế này, èo, y hẳn là sẽ phải nhảy sông Biện mất. Vừa rồi tay đạo sĩ kia động thủ, Lý Kỳ đã bảo y ra tay giúp đỡ, nhưng y đã rất do dự, không muốn xuất đầu lộ diện, cho tới khi bọn Cao Nha Nội thực sự không cầm cự nổi, còn đối phương thì liên tiếp ra đòn hạ sát, y mới bất đắc dĩ phải xông ra.

- Hừm! Ngươi dám giết ta, nói cho ngươi biết, ta là--- ớ ớ ớ.

Cao Nha Nội đang định nói ra thân phận của mình để dọa đối phương thì Hồng Thiên Cửu vội bịt chặt miệng y lại, nói thầm bên tai y:

- Ca ca, nếu như để cha ta và Thái Úy biết, thì chúng ta coi như xong đó. Cao Nha Nội lúc này mới tỉnh ngộ, toát mồ hôi lạnh, nào dám lên tiếng nữa, đoạn hai mắt phẫn nộ nhìn tên đạo sĩ kia.

Sài Thông trốn vào chỗ tối nói:

- Hỏi hay lắm, ta còn đang muốn hỏi các ngươi rốt cuộc là ai đây? Bọn ta tới đây tắm ánh trăng, lại gặp phải cái cảnh dâm ô này, thật là đen đủi quá!

Tên đạo sĩ kia thấy đối phương hỏi trả đũa vậy, tức đến suýt hộc máu, sát khí bùng lên trong mắt, cười nói:

- Được được được, các ngươi đành rằng đã thích tới đây tắm ánh trăng, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một tay, cho các ngươi tắm đủ thì thôi.

Mã Kiều vội ngăn cản nói:

- Các hạ, xin nghe ta một câu. Trong lòng thầm nghĩ, cái tên Bộ Soái này thật là giảo hoạt, để ta đứng ra một mình, còn hắn thì không chịu ra, bây giờ phải làm sao mới được đây.

Tên đạo sĩ kia không dám coi thường Mã Kiều, nhướng mày nói:

- Còn gì đáng nói nữa, ngươi xuất chiêu đi.

- Ta mà xuất chiêu thì ngươi chẳng còn chiêu mà xuất nữa đâu.

Mã Kiều lờ đi xua tay, khẽ hẵng giọng nói:

- Mặc dù ta không ủng hộ hành vi của hai vị, nhưng trong việc này quả thực bọn ta cũng sai, ta xin tạ lỗi. Thế này đi, ta đảm bảo bọn ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện này ra ngoài, việc đến đây coi như là kết thúc.

Mặc dù kiêu ngạo, nhưng nếu như chỉ cần thấy mình sai là y sẽ không tiếc mộtcâu tạ lỗi, có thù phải báo, có ơn phải trả, đó là nguyên tắc của Mã Kiều.

Cao Nha Nội không vui nói:

- Mã Kiều, cớ sao ngươi phải xin lỗi y, chỗ này cũng không phải nhà y, y còn có thể tới đây hành lạc, vậy sao bọn ta cũng không thể tới đây xem người ta hành lạc chứ?

Thấu đáo lắm! Lý Kỳ nấp trong lùm cỏ mà vẫn không nhịn nổi giơ ngón tay cái lên tán dương Cao Nha Nội. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một tia suy nghĩ, đúng rồi, sao ta không nhân cơ hội này mà hộ tống cho Long nhi của ta nhỉ. Nghĩ tới đây, miệng hắn nở một nụ cười gian.

Chu Hoa cười ha hả nói:

- Nha Nội, nói hay lắm, nếu như y hành lạc trong phòng, thì đó mới là lỗi củachúng ta.

Hồng Thiên Cửu cười khà khà nói:

- Bọn chúng 1 là đạo sĩ, 1 là đạo cô, ngươi tính bảo bọn chúng chạy vào trong đạo quan sinh con chắc.

Mấy thằng phá lên cười ầm ĩ.

Nha Nội? Trong ánh mắt vị đạo cô kia lóe lên một tia kinh ngạc, hô to:

- Kinh ca---

Tên đạo sĩ kia giơ tay lên ngăn đạo cô lại, thở dài nói:

- Dung muội, bọn họ nói cũng có lí, việc này không trách được ai, chỉ trách chúng ta không may, thôi bỏ, thôi bỏ. Y nói rồi đi tới chỗ Mã Kiều, hướng cây trường kiếm xuống, khom người hành lễ nói:

- Vừa rồi đa tạ các hạ nương tay, tại hạ vô cùng cảm kích.

Mã Kiều thấy y không cố chấp nữa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói:

- Không có gì, không có gì, bọn ta sai trước, lẽ ra bọn ta nên nhận lỗi mới đúng.

Lời vừa dứt, ánh mắt tên đạo sĩ chợt lóe lên một tia hào quang, cây trường kiếm vung tới Mã Kiều nhanh như điện, y biết bọn Cao Nha Nội không phải là đối thủ của y, chỉ cần giải quyết người này thì những kẻ còn lại không thành vấn đề nữa.

Cái biến cố này khiến tất cả mọi người kinh sợ thất sắc.

Mã Kiều thật thà đâu có ngờ tới việc đó, nhưng tên đạo sĩ kia nào biết cái ngườiđứng trước mặt y sở dĩ có thể sống tới hôm nay ấy là đều nhờ cả vào cái thân thủ hơn người 1 bậc. Đoạn né sang một bên, lưỡi kiếm như thể lướt ngay qua đầu mũi y vậy. Chỉ thấy vài cọng tóc rụng xuống.

Mã Kiều bình thường ghét nhất loại người tâm địa ác độc như vậy, cơn thịnh nộ bỗng chốc xộc lên, tức giận đá một cước vào bụng tên đạo sĩ, "muốn chết này!"

Tên đạo sĩ đã quá xem thường Mã Kiều, y cho rằng cái đòn chí mạng kia cầm chắc phần thắng, nhưng không thể ngờ là Mã Kiều lại trong lúc tránh đòn còn đánh trả thêm một đòn nữa, đồng thời còn nhanh như điện giật, cú đá này mang đầy sức mạnh, toàn thân tên đạo sĩ như diều đứt dây, cần biết rằng cú đá phẫn nộ của Mã Kiều hoàn toàn có thể quật ngã con trâu lớn.

Uỵch một tiếng rất lớn!Tên đạo sĩ kia nằm thẳng cẳng trên mặt đất, ho khụ khụ, không thể đứng dậy nổi.

Mã Kiều trầm giọng nói:

- Ta sớm đã nói rồi, nếu mà ta xuất chiêu, thì ngươi chẳng còn chiêu mà xuất đâu.

- Nữ tặc chớ có chạy.

Chợt nghe trong lùm cỏ có tiếng người hô to.

Lời nói vừa dứt, một tia sáng lóe lên nhanh như điện, chỉ thấy một cây đoản đao cắm đúng vào chỗ trước mũi chân nữ đạo cô, lại nghe Mã Kiều lạnh lùng nói:

- Bảo ngươi cứ ngồi yên đó rồi, ta có 2 cây đoản đao cơ mà. Nữ đạo cô mồ hôi thành dòng, đứng như chôn chân.

Cao Nha Nội ngơ ngác nói:

- Vừa rồi là ai---

Hồng Thiên Cửu phấn khích nói:

- Còn có thể là ai nữa, chẳng phải là Lý---

- Khụ khụ khụ!

Lý Kỳ đi ra, một trận ho chặn lời Hồng Thiên Cửu, nói:

- Đại Khả, Đại Khả.

Trong lời nói mang đậm sắc thái nhắc nhở. Mã Kiều trợn mắt nói:

- Bộ---

- Đại Khả, Đại Khả.

- Ặc--- ngươi rốt cuộc cũng chịu ra.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Nếu như ta không ra, thì ai dọn dẹp cái tàn cục này chứ!

Hắn bước tới nhẹ nhàng, cố tình đi theo hướng ngược sáng.

Cao Nha Nội kinh ngạc nói:

- Lý---- Đại Khả, Đại Khả.

- Cái gì mà Đại Khả Tiểu Khả chứ, ngươi ở đây làm gì?

- Khụ khụ khụ! Cái này lát hãy nói.

Lý Kỳ khẽ ho vài tiếng, tay chỉ về phía tên đạo sĩ đang nằm thẳng cẳng dưới đất, nói:

- Hãy giải quyết xong chuyện này đã rồi hãy nói.

Mã Kiều cau mày nói:

- Hai người này mặc dù lòng dạ tàn độc, nhưng tội không đến mức phải chết, ta thấy thôi tha cho bọn họ đi.

Nữ đạo cô kia nghe xong, vội quỳ xuống khóc lớn nói:- Các vị cao nhân, đại nhân không chấp tiểu nhân, xin hãy tha cho ta một mạng, cầu xin các vị đấy.

- Ngươi cứ im miệng lại đã, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi cơ hội để nói.

Lý Kỳ giận dữ chỉ tay, lại tức giận nhìn Mã Kiều nói:

- Ngươi à, vừa rồi suýt quy thiên đó.

Mã Kiều vẻ khinh thường nói:

- Dựa vào y? Mặc dù người có thể giết được ta thì có khối người, nhưng tuyệt đối không phải tên này.

- Ta biết, ngươi rất là lợi hại, tuy nhiên rồi sẽ có ngày ngươi thất bại bởi chính cái lòng nhân từ của ngươi cho xem. Lý Kỳ lắc đầu, cười khổ một tiếng, rồi nhìn nữ đạo cô nói:

- Ngươi tên gì? Ở đạo quan nào?

Nữ đạo cô kia đảo mắt một cái, nói:

- À, bần đạo họ Lưu, tên Ngọc, là tiểu đạo hành khất, không thường ở trong đạo quan.

- Vậy sao?

Lý Kỳ cười lạnh một tiếng, nói:

- Tiểu Đao, thằng mập, lột sạch nữ đạo cô này để Cao Tiến hưởng thụ.

Chu Hoa ngây người ra, rồi lập tức cười dâm nói:

- Được được được, ta làm đây. - Khoan đã.

Cao Nha Nội hét lớn, nói:

- Đại Khả, ngươi ý gì vậy, sao ngươi lại đùn đẩy cô ta cho ta, ngươi nghĩ ta là ăn mày chắc.

Oái? Thằng đần này thay tính đổi nết từ khi nào vậy?

Ý nghĩ đó vừa lóe lên thì lại nghe Cao Nha Nội khẽ nói:

- Nữ nhân này bẩn thỉu quá, ít nhất cũng phải tắm rửa sạch sẽ đã mới được.

Mẹ kiếp! Xem ra là ta lại sai rồi. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Lẳng lơ lắm, lẳng lơ lắm, là ta sai, ngươi nói đúng lắm, rửa qua càng lành, nếu hai vị sẵn sàng thì có thể giúp cô ta tắm rửa. Nữ đạo cô kia sợ đến rối loạn chân tay, vội vàng nói:

- Cao nhân xin tha mạng, ta---ta là Vương Dung, hiện đang ở đạo quan trên kia tu đạo.

Do cô ta nói quá nhanh nên Lý Kỳ nhất thời nghe không rõ, đoạn kinh hãi hỏi:

- Ngươi có thật tên là Hoàng Dung?

Sài Thông ghê tởm nói:

- Sao có thể thế được, Dung nhi của ta sao lại là thứ đàn bà hư hỏng thế này được.

- Ngươi không biết xấu hổ à, rõ ràng là Dung nhi của ta chứ.

Cao Nha Nội cự cãi. Lý Kỳ hoàn toàn chịu thua cái đám ngu độn này, liền cắt ngang bọn chúng nói:

- Nếu như các ngươi khó chịu với nhau thì có thể ra đằng kia mà cãi cọ, ta còn có việc phải xử lí.

Hai thằng Cao, Sài hừ một tiếng, không mở miệng thêm nữa.

Nữ đạo cô kia rất sợ Lý Kỳ xử lí cô ta ngay tại chỗ, vội nói:

- Không phải là Hoàng Dung, là Vương Dung.

May quá, may quá! Lý Kỳ ồ một tiếng, nói:

- Thì ra là Vương Dung.

*****

Nói xong hắn không thèm để ý tới nữ đạo cô kia nữa, mà quay sang nhìn cái tên đạo sĩ vẫn đang nằm thẳng cẳng không động đậy, nói:

- Oái, người anh em này, ngươi tính giả chết đến bao giờ vậy, ta không đủ kiên nhẫn đợi đâu, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết thế nào là biến giả thành thật.

- Khụ khụ khụ!

Tên đạo sĩ kia buồn rầu nói:

- Vậy mà cũng bị ngươi nhìn ra.

Lý Kỳ hừ một tiếng, nói:

- Ngươi nghĩ ta lần đầu tiên nhập chốn giang hồ chắc. Vị huynh đệ này của taluôn chừng mực, không sai sót bao giờ, nếu như cậu ta muốn giết ngươi, thì vừa rồi đã không xin tha hộ ngươi đâu.

Mã Kiều ngạo nghễ nói:

- Cũng được một câu nói thật.

Cái thằng tự kỉ kia! Lý Kỳ liếc xéo Mã Kiều một cái, rồi lại nói:

- Đành rằng chưa chết, thì hãy trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đi, đừng có giở trò với ta, ta cho phụ nữ 2 cơ hội, không có nghĩa là ta cũng cho đàn ông từng ấy cơ hội đâu.

Cao Nha Nội cười nói:

- Lý Đại Khả, lời này của ngươi quả là sâu sắc, tinh hoa như Cao Tiến ta vậy. Tinh hoa cái mặt mày ý. Lý Kỳ chán chả buồn để ý đến thằng đần đó, mất kiên nhẫn nói:

- Ngươi mau nói đi, sự nhẫn nại của ta có hạn.

Tên đạo sĩ kia đáp:

- Ta tên gọi Quách Kinh, pháp hiệu Cảnh Vân Đạo Nhân---

- Cái gì? Quách Tĩnh? Hoàng Dung? Hai người các ngươi thông đồng với nhau bỡn cợt ta đó à?

Lý Kỳ không đợi y nói hết, đã ngắt lời luôn, nói:

- Mã Kiều, ngươi cắt cái ấy của tên này, rồi cắm vào hậu môn nữ đạo cô kia mau.

Mã Kiều kinh hãi nói:- Cái---cái gì?

Hồng Thiên Cửu thì phấn khích nói:

- Chủ ý hay đó, nhưng mà---sao lại cắm vào hậu môn chứ?

Quách Kinh nghe mà sợ phát khóc, đoạn khóc lóc nói:

- Không không không phải, ta không phải là Quách Tĩnh trong Xạ Điêu, mà là Kinh trong Biện Kinh ý.

- Quách Kinh? Vậy thì còn được.

Nhưng lời vừa dứt, sắc mặt Lý Kỳ bỗng thay đổi nói:

- Ngươi---ngươi nói ngươi tên gì?Quách Kinh vội giải thích nói:

- Quách Kinh, Quách trong Quách Tĩnh, Kinh trong Biện Kinh.

Quách Kinh? Là đạo sĩ, có lẽ không sai rồi. Ha ha, thật là tìm hoài mà chẳng thấy, đến khi thấy thì chẳng tốn chút công nào! Lý Kỳ nhếch mép cười lạnh, nói:

- Quách Kinh to gan, ta tìm ngươi thật là khổ đó!

Trong mắt Quách Kinh lóe lên một vẻ sợ hãi, ánh mắt hướng về phía Lý Kỳ, nhưng do chỗ Lý Kỳ đứng khá tối, nên không hề nhìn rõ diện mạo, đoạn nói:

- Cao nhân biết tại hạ sao?

- Biết chứ, biết chứ, ngươi---ngươi là một đại danh nhân, tại hạ sao dám không biết chứ.

Lý Kỳ gật gật đầu nói. Quách Kinh! Phàm những ai có chút hiểu biết về nỗi nhục Tĩnh Khang thì đều nghe qua cái tên này, cũng chẳng ai có thể nghĩ rằng nỗi nhục của một nước, một dân tộc lại có liên hệ lớn với một nhân vật vô danh tiểu tốt như vậy.

Nếu như lịch sử không có gì thay đổi, thì sau không lâu nữa, Hoàn Nhan Tông Vọng sẽ lần thứ hai lĩnh binh tấn công Đại Tống, rồi lại một lần nữa dẫn quân tới thành Biện Kinh, đồng thời còn phá vỡ vòng ngoài, nhưng do binh lực có hạn, nên không công nổi thành. Lại thêm quân Tống ngoan cường chống cự, dẫn tới việc đánh lâu không thắng. Đúng vào lúc này xuất hiện một nhân vật quan trọng, người này chính là Quách Kinh. Theo lịch sử ghi chép, lúc ấy Quách Kinh chỉ là một thành viên vô danh trong cấm quân. Vào thời điểm gay cấn nhất, y đã trình tấu lên Tống Khâm Tông, nói là mình biết "Lục Giáp" pháp chó chết gì đó, gì mà rải đậu thành binh, có thể phá vỡ quân nước Kim. Triệu Hoàn lúc đó đã sớm rối loạn, hoàn toàn không còn chủ kiến nữa, nghe thấy trong quân lại có một nhân vật lợi hại đến như vậy, thế là đi tin tưởng cái chuyện ma quỷ này, việc này kể ra thực sự là khó bề tưởng tượng, nhưng chính cái việc nghe thì khó bề tưởng tượng này lại thực sự đã xảy ra.

Triệu Hoàn lập tức lệnh cho Quách Kinh thăng đàn dụng pháp, cái tên Quách Kinh này cũng thật dũng cảm, còn cho mở cổng thành thật, thăng đàn dụng pháp, múa may quay cuồng trước cổng thành, lầm bà lầm bầm đọc những thứ gì đến ma nghe cũng chẳng hiểu.

Hoàn Nhan Tông Vọng đang lo công không nổi thành, bỗng thấy quân Tống tự mở cổng thành ra, vui mừng đến suýt thì ôm chầm lấy Kim Ngột Thuật mà ngấu nghiến. Cái thứ đại lễ này, sao có thể không nhận chứ, đoạn lập tức lệnh cho ba quân tức khắc công thành. Cứ như thế, quân Kim trong chốc lát đã tấn công tới đại nội, bắt gọn Huy, Khâm giải đi, hai người này quả là tự gieo gió gặt bão. Chỉ đáng thương nhất là những người dân vô tội, đặc biệt là những người phụ nữ, đã trở thành nỗi nhục Tĩnh Khang nổi tiếng nhất lịch sử. Còn về Quách Kinh, thấy quân Kim không tin cái trò bịp bợm của mình mà xông tới thật, đã vội bỏ trốn, sau đó khi chạy về phương nam thì bị giết.

Lý Kỳ sau khi nhậm chức ở Thị Vệ Bộ, còn đi hỏi thăm về người này, nhưng trong quân không có ai tên là Quách Kinh cả, không ngờ rằng, tên nhãi này hiện tại vẫn chỉ là một đạo sĩ, còn về sau y làm thế nào để trà trộn được vào quân doanh thì có giời mới biết được, nhưng cũng không khó đoán, lúc bấy giờ chiến tranh loạn lạc, một tên có thân thủ khá như y thì đi làm lính cũng là lẽ thường tình.

Mặc dù nguyên nhân căn bản của nỗi nhục Tĩnh Khang vẫn nằm ở triều đình Tống, nhưng cái tên Quách Kinh này cũng là nhân tố thúc đẩy thêm. Một người luônđặt việc ngăn cản nỗi nhục Tĩnh Khang làm nhiệm vụ của mình như Lý Kỳ thì sao có thể tha cho y.

Tốt lắm, tốt lắm, như vậy thì ta cũng bớt vài phần day dứt. Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ta thấy 2 người các ngươi thân thủ cao cường, hơn nữa hình như cũng quen biết đã lâu, vậy sao phải xuất gia?

Vương Dung nói:

- Đạo sĩ có thân thủ cao trên đời này nhiều không kể xiết---

Lý Kỳ ngắt lời cô ta nói:

- Ta không hỏi ngươi, ngươi là thứ đàn bà thông minh nhưng tàn độc, khi mọi việc vỡ lở, đã nghĩ ngay tới giết người diệt khẩu, ra tay chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu cả, hơn nữa còn đoán ra được vị này là con trai của Thái Úy, danh nổi như cồnCao Nha Nội, chắc rằng thân phận của mấy người bọn họ thì các ngươi đều đã đoán ra cả, thế mà khi người tình của ngươi bị khuất phục, ngươi đã không chút do dự quay người bỏ chạy, cái lòng dạ tàn độc nhất, chẳng thể hơn thế được nữa đâu.

Vương Dung cau mày nói:

- Các hạ, nếu ngươi gặp phải cơ sự này, lẽ nào sẽ tha cho bọn họ đi? Rốt cuộc là ta tàn độc, hay các ngươi đê tiện?

Lý Kỳ vỗ tay cười nói:

- Cái miệng ngươi lanh lợi lắm, tuy nhiên các ngươi không nói cũng không vấn đề gì, cho dù thế nào, ta nhất định phải giải các ngươi tới phủ Khai Phong.

Quách Kinh nghe thấy phủ Khai Phong, không khỏi hoảng sợ, vội vàng nói:

- Bọn ta đâu có phạm pháp gì, các ngươi có dẫn giải thì cũng phải giải bọn ta tớiđạo quan chứ.

Cao Nha Nội cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy! Lý Đại Khả, không phải là vừa rồi ngươi xem hoa cả mắt rồi đấy chứ, bọn chúng mặc dù có tha hóa, nhưng cũng không phải phạm pháp, chúng ta dựa vào đâu mà bắt bọn chúng.

Nói xong liên tiếp nháy mắt ra hiệu với Lý Kỳ.

Đương nhiên, hắn không muốn làm to chuyện này lên.

Thằng nhãi ngươi mới xem đến phát dại ý. Lý Kỳ giơ hay tay ra nói:

- Ta hoài nghi bọn chúng phạm pháp được chưa? Ta không lẽ không có quyền nghi ngờ?Cao Nha Nội nói vẻ khó chịu:

- Được rồi, việc này thế là to chuyện rồi, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa. Nếu như ngươi làm vậy thì ta sẽ nói là do ngươi dẫn bọn ta tới đó.

Sài Thông gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Lý Kỳ thiếu chút là vung cái tát tới, đoạn nén giận nói:

- Việc này ta nhất định phải làm to lên, ta không chỉ muốn làm to chuyện, ta còn muốn làm cho nó ồn ào khắp kinh thành, khiến dư luận xôn xao, nếu không thì vừa rồi ta đứng ra làm gì.

Hồng Thiên Cửu tò mò nói:

- Đại ca, sao huynh phải làm vậy chứ?Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Ta có lí do của ta, tuy nhiên, các ngươi yên tâm, Thiếu Doãn phủ Khai Phong là thúc bối của các ngươi, cũng là chỗ thân quen với ta cả, ta tới dặn dò mấy câu, tuyệt đối sẽ không tổn hại tới danh dự của các ngươi đâu, tuy nhiên, các ngươi còn danh dự hồi nào nhỉ?

- Đại ca?

- Thôi thôi thôi, coi như ta nói nhầm.

Lý Kỳ cười ha hả nói.

Quách Kinh sợ hãi nói:

- Cao nhân, cao nhân, cầu xin người đó, chớ đưa chúng tôi tới phủ Khai Phong. Lý Kỳ ồ một tiếng, đang định nói tiếp, Vương Dung liền chen vào:

- Kinh ca, không cần cầu xin hắn, đi thì đi, chúng ta cũng không phạm pháp, có gì mà phải sợ.

- Ha ha, vị Vương đạo cô này, ta phát hiện ra ta ngày càng khâm phục ngươi đó.

- Không dám.

Lý Kỳ cười ha hả nói:

- Tiểu Thiên, đến lượt ngươi rồi, lấy thắt lưng của ngươi trói hai người này lại giải tới phủ Khai Phong. Mã Kiều, ngươi chú ý chút.

Mã Kiều buồn bực nói:

- Ta chỉ chú ý thôi đây, còn những việc khác ta sẽ không làm, thật là bẩn thỉuquá.

- Tùy ngươi thôi, tuy nhiên, nếu như ngươi để bọn chúng chạy thoát, ta sẽ đem việc này kể cho---ngươi hiểu đó, cùng lắm thì hòa cả làng chứ gì.

Mã Kiều nói:

- Ngươi---ngươi sao có thể làm thế?

- Ta sao nào? Chỉ là ta nhắc nhở ngươi một câu thôi, ngươi có đến mức phải hung hãn vậy không? Ta cũng đâu có sợ, thật là.

Lý Kỳ nói rồi một tay ghìm cổ Cao Nha Nội, một tay ghìm cổ Hồng Thiên Cửu, nói:

- Muộn rồi, chúng ta mau về thôi.

*****

Đoàn người cùng nhau xuống núi.

- Oái, các ngươi không sao chứ?

Cao Nha Nội hừ một tiếng, nói:

- Bản Nha Nội đánh nhau không dưới nghìn lần, chút thương tích này không đáng ngại.

Hồng Thiên Cửu nói:

- Đúng vậy, đúng vậy.

- Thật là đáng tiếc! Sao không bán thân bất toại luôn đi cho rồi. - Ngươi nói vậy là ý gì?

- À, ồ, không có gì, không có gì.

Lý Kỳ cười ngượng, rồi vội chuyển chủ đề nói:

- Được rồi, sao các ngươi lại biết cái cặp cẩu nam nữ này sẽ tới đây làm việc bậy bạ?

Sài Thông trợn mắt nói:

- Việc này ngoài Nha Nội ra, thì còn có ai có thể phát hiện chứ.

Cao Nha Nội gằn giọng nói:

- Sài Thông, ngươi ý gì vậy, có bản lĩnh thì lúc đó đừng có tới đi. Lý Kỳ xua xua tay nói:

- Các ngươi lát nữa hãy cãi nhau, nói xem rốt cuộc là thế nào trước đã!

Cao Nha Nội vội nói:

- Các ngươi cấm có nói ra ngoài đó.

Sài Thông nói:

- Ngươi cho rằng bọn ta không nói, hắn không đoán được chắc.

Dừng lại một lúc rồi lại nhìn Lý Kỳ nói:

- Thực ra việc này cũng đều trách ngươi cả.

Lý Kỳ chỉ mũi mình kinh ngạc nói:

- Trách ta?Bọn Hồng Thiên Cửu đồng loạt gật đầu.

- Cái quái gì vậy?

Sài Thông thở dài nói:

- Sau khi Nha Nội đọc Thần Điêu Đại Hiệp của ngươi, đã bắt đầu chú ý tới các đạo cô vùng này, chính vào mấy ngày trước, y tình cờ gặp Vương Dung, lúc đó y có nói nữ đạo cô này gì mà mặt mày trẻ trung, xinh đẹp quyến rũ.

Cao Nha Nội phản bác:

- Ta nói sai sao?

Sài Thông gật đầu nói:

- Ngươi lợi hại, thế mà cũng đoán trúng. - Thế nào là đoán trúng? Đây gọi là kinh nghiệm.

- Dạ dạ dạ.

Về phương diện này thì Sài Thông quả thực cảm thấy không bằng, đoạn tiếp tục nói:

- Sau đó y sai mấy cao thủ ngày đêm theo dõi Vương Dung---

- Đợi chút.

Lý Kỳ tò mò hỏi:

- Ngày đêm theo dõi? Nha Nội, không phải bình thường ngươi mà ưng ý là xông tới vồ luôn sao?Nhục quá!

Sỉ nhục trắng trợn quá!

Cao Nha Nội giận dữ nói:

- Ta xông tới vồ luôn hồi nào, thế thì khác gì dâm tặc, bản Nha Nội ta giống cái loại người làm việc đó sao?

Hồng Thiên Cửu cũng nói:

- Đại ca, đây rõ ràng là huynh đã hiểu lầm ca ca rồi, ca ca mặc dù bình thường đi gõ cửa quả phụ nhà người ta, nhưng cũng phải chuẩn bị kĩ càng trước, chứ không phải hạng người đường đột đâu.

Cao Nha Nội cười lớn gật đầu nói:- Chỉ có tiểu Cửu là hiểu ta.

- Chuẩn bị kĩ càng?

Sài Thông thở dài nói:

- Thế mà ngươi cũng không biết à? Thằng nhãi này nó mà ngắm trúng nữ nhân nào, là sai người đi theo dõi trước đã, tìm cho ra người đó sống ở đâu, họ tên là gì, trong nhà có mấy người, gia cảnh thế nào, tóm lại là rất chi tiết rõ ràng, sau khi tìm hiểu kĩ càng, y mới ra tay, đánh đúng điểm yếu của người đó, thiếu tiền thì cho tiền, thiếu người cho người, vì thế, có rất ít nữ nhân thoát khỏi bản tay ma quỷ của y. Sở dĩ y biết được hai người này tối nay tới đây, cũng là nhờ tin tức thăm dò được.

Lý Kỳ nghe mà kinh ngạc vô cùng, đoạn che nửa miệng nói:

- Nha Nội, cho tới giờ này phút này, ta mới thấy mình đã thực sự hiểu lầm ngươi. Cao! Thật là cao quá! Tán gán đến cái cảnh giới này, có thể gọi là "Tình thánh" cũng không có gì là quá! Ai ôi, sao ngươi không sớm nói với ta, ta còn học ngươi vài chiêu chứ!

Cao Nha Nội ôm đầu nói:

- Thôi đi, hai người con gái mà ta yêu nhất đều đã trở thành người của ngươi cả rồi, ta mà dạy ngươi thêm nữa, có ngày ngươi lại đi tranh giành với ta, chả phải là ta tự gây phiền hà cho mình sao.

Câu này sao nghe cứ là lạ thế nhỉ! Lý Kỳ đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói:

- Đợi chút, đợi chút, không phải là ngươi cũng đã từng sai người theo dõi Hồng Nô và Nghi Nô của ta đó chứ?

Cao Nha Nội vuốt cằm buồn rầu nói:- Ta mà làm được như vậy thì còn có phần của ngươi không? Hai người bọn họ có lính âm thầm đi theo bảo vệ, người của ta cử đi vừa thò đầu ra đã bị phát hiện rồi.

May quá! May quá! Lý Kỳ vỗ ngực, thở dài một hơi! Thằng nhãi này kinh khủng quá.

Cao Nha Nội đảo con ngươi, cười mỉm nói:

- À, ngươi và Tần phu nhân rốt cuộc---

Lý Kỳ không đợi y nói xong, vội cắt lời:

- Nha Nội, cái này ngươi đừng có hòng, dẹp sang một bên mà nghịch đất đi.

Cao Nha Nội cười khà khà nói:

- Nói như vậy thì người và Tần phu nhân nhất định có gian tình. Lý Kỳ giận dữ nói:

- Ta gian em gái ngươi ý.

- Ngươi dám? Ngươi dám động vào Nhuận nhi muội muội xem, ta ---ta sẽ không tha cho ngươi.

Lý Kỳ cau mày nói:

- Ngươi chớ có giở trò, ý của ngươi là ta không dám thu hút sự chú ý của Tần phu nhân, ngươi còn muốn tòm tem, bây giờ ta nói rõ cho người nghe, ngươi hãy mau xóa bỏ cái ý nghĩ dơ bẩn đó đi, nếu không thì cẩn thận sẽ có ngày thân bại danh liệt đó.

Cao Nha Nội quặu mặt lại, nói:

- Ngươi chớ có dọa ta, bản Nha Nội nghĩa khí ngất trời, không bao giờ có ý tòmtem với thê tử của huynh đệ, nếu không thì, bọn tiểu Cửu, Sài Thông đã sớm phải sống cảnh độc thân rồi.

- Phù!

Lý Kỳ ngây người ra, rồi liền phá lên cười lớn, thằng nhãi này quả là hàng hiếm đó. Thôi được, thôi được, ta cũng chẳng buồn giải thích làm gì, dù sao thì bọn chúng cũng chẳng tin đâu mà.

Thực ra cũng không riêng gì Nha Nội, mà ngay cả bọn Cầu Ca cũng đều cho rằng giữa Lý Kỳ và Tần phu nhân nhất định có gì mờ ám. Dù sao thì trong nhà có một mĩ nhân đẹp như tiên giáng trần như vậy, không động lòng thì sao gọi là đàn ông. Sài Thông tức đến sắp dựng cả tóc đuôi sam lên, rít gào nói:

- Cao Nghiêu Khang, ngươi có gan thì cứ thử xem.

Cao Nha Nội vội nói:

- Các ngươi nghe rõ đấy nhé, đây---đây là do y đang cầu xin ta đó.

- Ta liều mạng với ngươi.

Hồng Thiên Cửu cũng nhìn không nổi, giận dữ nói:

- Ca ca, đệ tuyệt giao với huynh.

Cao Nha Nội thì cũng chỉ có mấy thằng bạn đó, thấy mình làm mọi người nổi giận, vội cười trừ nói:

- Sài Thông, Tiểu Cửu, các ngươi chớ có nóng, chỉ là ta nói bừa một câu, chớ cócoi là thật, chớ coi là thật. Cái này đều trách Lý Đại Khả cả, là do hắn cố tình dẫn dắt để ta nói thôi.

Lý Kỳ oa một tiếng, nói:

- Nha Nội, ngươi học được cái thói vu oan giá họa từ khi nào vậy?

Sài Thông, Hồng Thiên Cửu giận dữ hừ một tiếng rồi tránh xa Cao Nha Nội.

Chu Hoa thì bị kẹp ở giữa, chả có ai nói chuyện, bèn chuyển chủ đề nói:

- Lý đại ca, sao huynh lại tới đây vậy?

Lời vùa nói ra, cả đám người quả nhiên đều tò mò nhìn Lý Kỳ.

Lý Kỳ tức giận nói:- Ngươi cho là ta giống với các ngươi chắc, vừa rồi ở cổng thành, ta thấy bộ dạng các ngươi lấm la lấm lét, nên mới bám theo các ngươi xem sao, may mà ta tới, chứ không thì hôm nay các ngươi đi đời nhà ma rồi.

Lúc này thì chẳng còn ai nghi ngờ lời của Lý Kỳ nữa, đoạn nhao nhao gật đầu tin tưởng. Dù sao thì vừa rồi quả là quá nguy hiểm, Lý Kỳ cũng hiếm hoi được một lần nói thật, lại càng hiếm khi có người tin lời của hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<