Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0651

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0651: Món lợi kếch xù
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Shopee

Mặc dù chỉ là ưu đãi 1 vạn quan, nhưng thứ đem lại niềm vui bất ngờ cho Đằng Cát Tam Mộc và Y Hạ Bách Xuyên còn có giá trị gấp nhiều lần bản thân cái 1 vạn quan kia. Vấn đề là ở câu nói trước đó của Lý Kỳ.

Nỗi cảm kích của hai người thì không thể dùng lời nói để diễn tả được, trong lòng cảm động lắm, đại quốc Trung Nguyên vẫn là đại quốc Trung Nguyên, thật là khẳng khái.

Chỉ có điều, hai người này không hề bị niềm vui làm cho mê muội đầu óc, sau cơn cảm kích, họ hi vọng có thể hiểu sâu hơn về binh khí do Đại Tống chế tạo, hay nói cách khác là họ muốn xem hàng.

Đây là điều tất yếu, Lý Kỳ lập tức dẫn họ tới Quân Khí Giám, kho hàng rộng lớn chất đầy vũ khí các loại. Thực ra những vũ khí này đều sản xuất theo một quy trình nghiêm ngặt do Lý Kỳ ban hành sau khi nhậm chức, nên chất lượng có thể tin cậy được.

Y Hạ và Đằng Cát xem xong, đều hết sức hài lòng. Y Hạ Bách Xuyên cầm lấy một mũi tên ngắm nghía, rồi cười hỏi: - Xin hỏi Giám Sự, quý quốc khi nào có thể vận chuyển số vũ khí này tới nước tôi?

Lý Kỳ cười ha ha nói: - Vậy chỉ còn phải xem hai vị khi nào chồng tiền đầy đủ thôi.

Y Hạ Bách Xuyên nhíu mày nói: - Nhất định phải giao tiền trước sao?

- Đương nhiên. Lý Kỳ gật đầu nói: - Tuy nhiên không cần giao toàn bộ, chúng ta kí kết hợp đồng mua bán trước, các vị giao nửa số tiền đặt cọc, rồi chúng tôi sẽ gửi hàng cho các vị, đến khi gửi hàng thì các vị giao nốt một nửa còn lại, tuy nhiên nếu như các vị hủy hợp đồng, chúng tôi sẽ khấu trừ vào tiền đặt cọc, chút nữa trong hợp đồng sẽ ghi rõ ràng điều khoản này.

Đằng Cát Tam Mộc gật đầu cười nói: - Hợp lí, hợp lí, cũng nên như vậy.

Y Hạ Bách Xuyên cũng thấy làm vậy là hợp tình hợp lí, bèn nói: - Được, vậy cứ theo như lời Giám Sự, tiền trong vòng nửa tháng sẽ gửi tới, không biết Giám Sự khi nào có thể giao hàng?

Nhanh vậy à, xem ra hắn đem cả tiền đến đây thì phải. Lý Kỳ nói: - Nếu như vậy, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, chúng tôi sẽ giao hàng trước tháng 3.

Thực ra vũ khí mà bọn Y Hạ Bách Xuyên cần không nhằm vào đối tượng cụ thể nào. Bọn họ không chú trọng một loại vũ khí nào cả, mà là cả bộ quân bị. Hiển nhiên là y chỉ muốn khuếch trương quân đội trong nước, chứ không phải là để đối phó với ai cả, như vậy, thực ra hàng dự trữ trong kinh thành còn nhiều thoải mái, căn bản không cần phải cải tạo gì nhiều, chỉ cần gia công đơn giản chút là được.

Cái mốc thời gian này thì đã thấp hơn nhiều mốc thời gian mà Y Hạ Bách Xuyên tính toán, đoạn gật đầu luôn nói: - Vậy được, thống nhất thế nhé!

Lý Kỳ cười nói: - Còn một điểm, là phí vận chuyển.

- Phí vận chuyển? Đằng Cát Tam Mộc ngẩn người nói.

Lý Kỳ gật đầu đáp: - Đúng thế, chúng tôi chỉ vận chuyển tới mạn Hoàng Hà thôi, còn nếu muốn vận chuyển vũ khí tới quý quốc, ha ha, vậy thì phải giao phí vận chuyển. Hai vị có lẽ đều biết, trên biển dù sao có nhiều nguy hiểm, cho nên phí vận chuyện khá đắt, đương nhiên, quý quốc có thể cho tàu thuyền tới nhận.

Đằng Cát Tam Mộc và Y Hạ Bách Xuyên nhìn nhau, như thể đã đạt được thống nhất chung. Đằng Cát Tam Mộc cười nói:

- Vậy để chúng tôi cho thuyền tới nhận đi.

- Như vậy cũng được. Lý Kỳ cười nói. Thực ra hắn nói vậy là vì không muốn vận chuyển xa quá, dù gì thì ngộ nhớ gặp phải thiên tai, thì tìm ai mà khóc.

Đằng Cát, Y Hạ cùng nhau khom người nói: - Vậy cảm phiền Giám Sự đại nhân rồi.

- Đâu có, đâu có. Lý Kỳ chắp tay cười nói: - Hai vị, vừa rồi tôi cũng đã nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rồi, đây không phải là một cuộc mua bán đơn thuần, mà còn có cả một ân tình trong đó, thậm chí còn to lớn hơn bản thân cuộc mua bán. Bệ Hạ quý quốc có lẽ vì những tính toán nào đó mà không sẵn lòng thiết lập ngoại giao với Đại Tống, nhưng tôi hi vọng điều này không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, Hoàng Thượng của chúng tôi và tôi đều hi vọng có thể làm bạn với hai vị, nếu như có thể giúp đỡ gì được nhau, thậm chí thiết lập một liên minh quân sự thì chẳng còn gì bằng nữa.

Y Hạ, Đằng Cát không bao giờ có thể nghĩ là Đại Tống lại trọng thị bọn họ như thế, đặc biệt là Y Hạ, người cứ thấy lâng lâng. Võ sĩ bọn họ đến nay ở Nhật Bản cũng đã có địa bàn hoạt động, thực lực không hề yếu, nhưng địa vị thì vẫn còn khá hèn mọn, thế mà Tống triều từ vua tới tôi đều rất trân trọng võ sĩ bọn họ, thật là gặp tri kỉ nơi đất khách quê người. Sự khác biệt này khiến trong lòng bọn họ có những cảm giác lẫn lộn, cách nghĩ đương nhiên cũng phức tạp lên, cảm động đến mức thiếu chút là lấy thân báo đáp rồi.

Mấy người lại bàn bạc kĩ lưỡng một hồi, cho đến khi mọi thứ thương thảo xong, mới kí hợp đồng.

Sau khi ăn tối, bọn họ cũng rời đi. Ngu Kỳ mang đầy vẻ hoài nghi tiến lên phía trước nói: - Giám Sự, ngài việc gì phải ưu đãi cho bọn họ những một vạn quan?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Ngu Phó Giám, buôn bán vũ khí có tính đặc thù của nó. Mặc dù bên trong ẩn chứa bạo lực, nhưng tính liên tục thì khá thấp, hay nói cách khác là cực kì không ổn định, không thể đoán trước được. Muốn có được tính liên tục, thì bắt buộc phải có mâu thuẫn, có chiến tranh. Ở Nhật Bản, mâu thuẫn giữa võ sĩ và quý tộc triều đình tồn tại từ lâu, nhưng triều đình vẫn nắm quyền lớn, võ sĩ muốn lật đổ thì phải có hành động. Chỉ nhìn vào điểm đó thôi, chúng ta đã phải nên trợ giúp bọn họ. Chỉ cần cái mâu thuẫn đó ngày một gia tăng, vậy thì vũ khí mà họ cần sẽ ngày càng nhiều. Về lâu về dài, chúng ta kết bạn với Y Hạ thì với chúng ta mà nói, chỉ có trăm lợi chứ không có hại, đồng thời, Nhật Bản là một đảo quốc, đến nay chiến tranh ở đại lục bốn bề liên miên, nhưng cũng chưa lan tới ngoài biển, bọn họ biết đâu có thể trở thành quân cứu viện mạnh nhất cho chúng ta. Ngoài ra, nói bên ngoài một chút, thì Nhật Bản đối với ta mà nói cũng có một hàm nghĩa đặc biệt. Hơn nữa, vẻn vẹn 1 vạn quan, so với những gì chúng ta kiếm được trong vụ này thì chẳng thấm vào đâu. Nếu như đây không phải lần buôn bán đầu tiên, cần chút chiến tích cho Hoàng Thượng xem, thì ta không chỉ giảm cho bọn họ 1 vạn quan đâu. Đúng rồi, ngươi mau đi lệnh cho đám thợ gia tăng tiến độ, chỉnh sửa lại những sản phẩm lỗi, nếu không sửa được thì trộn vào bán kèm, dù sao thì phía sau vẫn còn vài khách hàng, mỗi người chia nhau một ít thì chắc không bị phát hiện ra.

Nếu là Ngu Kỳ của ngày xưa nghe những lời này chắc chắn sẽ cảm thấy Lỳ Kỳ làm vậy quá hèn hạ, đã lừa được nhiều tiền của ngươi ta thế rồi, lại còn bán hàng rởm. Cái thứ buôn bán này, thực là không còn từ ngữ bẩn thỉu nào có thể hình dung được. Nhưng y cũng đã theo Lý Kỳ lâu vậy rồi, những lời của thánh hiền cũng sớm quên gần hết rồi, cái tư tưởng lợi ích trên hết của Lý Kỳ đang dần ăn mòn trái tim chất phác, lương thiện của y, đoạn dốc bầu nói: - Giám Sự quả là nhìn xa trông rộng, tiểu nhân lát nữa sẽ đi làm ngay.... .

*****

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Bất kể người nào đối mặt với cái lợi ích lên tới hàng chục vạn quan thì cũng đều phải nhìn xa trông rộng cả.

Ngu Kỳ nghe xong, cười ha hả nói: - Lời của Giám Sự có lí lắm, à, tiếp theo chúng ta gặp ai? Phía Cao Ly đã năm lần bảy lượt cầu kiến rồi.

- Cao Ly? Lý Kỳ cười ha ha nói: - Cứ để bọn họ đợi thêm đi, chúng ta gặp đặc phái viên Hồi Hột trước đã. Dù sao thì quan hệ của bọn họ với Thái Úy rất tốt. Đúng rồi, ngươi cho người tuyên truyền cái thông tin chúng ta đã đạt được thống nhất với Nhật Bản ra ngoài. Ngươi cứ nói thế này, chúng ta và đặc phái viên Nhật Bản đã đàm phán rất vui vẻ, nói thêm là phía Nhật mua vũ khí số lượng lớn, nhưng vũ khí nào thì nhất định đừng có nói ra.

- Vì sao lại thế?

- Làm công tác tuyên truyền, dọa dẫm Cao Ly chút, dù sao thì hai nước bọn họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau.

- Hạ quan hiểu rồi.

Hôm sau.

Sau đoàn Nhật Bản, Quân Khí Giám lại tiếp mấy vị khách quý, bọn họ chính là đoàn sử tiết Hồi Hột do A Tư Lặc dẫn đầu. Ngoài ra, Cao Cầu cũng tới, quan hệ của ông ta với A Tư Lặc rất tốt, lúc trước là cũng nhờ ông ta dắt mối cả, cho nên ông ta nhất định phải tới.

- Danh tiếng Giám Sự đã sớm như sét đánh bên tai, đến nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền. Có chút lễ vật, để tỏ lòng tôn kính.

Cái kiểu lễ vật này thì Lý Kỳ chưa bao giờ từ chối. Đoạn chẳng cần nhìn, cứ nhận cái đã, rồi chắp tay nói: - Không dám, không dám. A Tư Lặc tiên sinh quá lời rồi, xin mời các vị ngồi, Thái úy mời ngồi.

Hàn huyên một lát, Lý Kỳ nói luôn vào chủ đề chính:

- Đơn đặt hàng của A Tư Lặc tiên sinh ta đã xem, thứ lỗi ta mạo muội hỏi một câu, đó là lượng mũi tên trong đơn đặt hàng chiếm tới 6 phần, lại thêm cung nỏ vào nữa, cũng gần 8 phần, ngay cả những thứ còn lại cũng đều là khí giới giữ thành. Quý quốc cần nhiều cung tên như vậy làm gì?

A Tư Lặc thở dài nói: - Chẳng dám giấu gì, trước đây quan hệ giữa Hồi Hột chúng tôi với nước Liêu rất hữu hảo, hơn trăm năm không hề xảy ra chiến sự. Vì thế quốc vương chúng tôi từ trước đến nay lấy chăn nuôi trồng trọt làm chủ, về công tác chuẩn bị quân bị thì không được đầy đủ cho lắm, tuy nhiên, đến nay nước Liêu đang gặp họa nạn, lửa chiến Liêu Kim đã lan tới biên giới nước tôi, mà chúng tôi với nước Kim trước giờ không có quan hệ gì, quốc vương chúng tôi không có ý đồ gì khác, chỉ cầu tự bảo vệ mình.

Đây chính là nỗi bi ai của nước nhỏ sống cạnh nước lớn, chỉ có thể thay đổi theo sự thay đổi thế cục, chứ không thể chiếm được địa vị chủ đạo nào.

- Thì ra là vậy. Xem ra quý quốc và Đại Tống ta thật là có nhiều điểm tương đồng. Lý Kỳ cười ha ha nói, trong lòng thì lại nghĩ, đều là bị động chịu đòn cả.

Dừng lại một chút, Lý Kỳ lại sai người cầm bảng giá đưa cho A Tư Lặc, cười nói: - Đại Tống ta không chỉ buôn bán có một lần này, tất cả vũ khí đều niêm yết giá công khai, để cho chắc chắn, xin mới A Tư Lặc tiên sinh xem qua.

- Đa tạ.

A Tư Lặc nói cảm ơn, sau đó cùng với những người trong đoàn vừa xem vừa thảo luận.

Một lát sau, A Tư Lặc vẻ khó xử nói: - Giám Sự, giá cả có hơi đắt một chút, có thể giảm chút ít không? Hồi Hột chúng tôi không thể so sánh được với Đại Tống các ngài được, thu nhập mỗi năm của triều đình có hạn, ngài xem.

Lý Kỳ cười nói: - Đương nhiên là được, căn cứ vào đơn đặt hàng của các vị, ta đã tính toán cẩn thận, ước tính cần tám mươi vạn quan, tuy nhiên, quý quốc và Đại Tống luôn có quan hệ hữu hảo, hơn nữa A Tư Lặc tiên sinh lại là bạn tốt của Thái Úy, vậy thì cũng là bạn của Lý Kỳ ta, cho nên những lời khách khí cũng không nói nhiều nữa, do lượng mũi tên các vị đặt mua khá nhiều, chúng tôi có thể ưu đãi cho các vị, tôi chỉ thu của các vị bảy mươi lăm vạn năm ngàn quan.

Cao Cầu nói: - Ồ, lẻ ra năm nghàn quan thế à, thôi bảy mươi lăm vạn quan đi.

Lý Kỳ a một tiếng rồi nói: - Thái Úy, làm ăn buôn bán thì phải tính toán tỉ mỉ, tích tiểu thành đại, chúng ta làm ăn lần đầu, giá cả vốn đã ở mức rất thấp rồi, cái giá này đã là giá thấp nhất có thể, nếu như lại bớt thêm năm ngàn quan nữa, thì chúng ta không có lãi đâu.

Cao Cầu trầm xuống nói: - Lẽ nào cái mặt già này của ta ngay cả năm ngàn quan cũng không đáng sao?

Lý Kỳ cười gượng nói:

- Đương nhiên là không phải, vậyvậy cứ theo lời Thái Úy đi.

A Tư Lặc vốn còn chuẩn bị một chuỗi những lời mặc cả, nhưng đến giờ bị hai người kia kẻ xướng người họa, làm cho những lời đã chuẩn bị sẵn không thể nào nói ra được nữa. Hơn nữa cái giá này so với cái giá mà họ tưởng tượng thì cũng không chênh nhau lắm, đoạn gật đầu cười nói: - Đa tạ hai vị thông cảm, giá này chúng tôi có thể chịu được.

Trong mắt Lý Kỳ lóe lên một vẻ đắc ý, hắn nói tiếp: - Thực chẳng dám giấu, Đại Tống chúng tôi gần đây đã nghiên cứu chế tạo ra một kiểu nỏ hoàn toàn mới, uy lực không hề giảm, nhưng lại tiện lợi hơn nhiều, có tên là Xung Phong Nỏ, không hay A Tư Lặc tiên sinh có hứng thú không?

A Tư Lặc sửng sốt nói:

- Xung Phong Nỏ?

- Mang lên đây.

Lý Kỳ vừa hạ lệnh, rất nhanh đã có vài tên lính đi vào, chỉ thấy bọn họ cầm 7, 8 cái nỏ đi tới, nhìn qua thì không khác nhiều so với kiểu cũ, nhưng nhìn kĩ thì cũng có khác biệt. Đầu tiên, phía bên phải có một cái trục quay, phía trên có thêm một khe tên, ở dưới thì thêm một miếng gỗ hình móc câu.

Cao Cầu cũng lần đầu tiên nhìn thấy, nên cũng không khỏi tò mò.

Lý Kỳ cầm lấy bừa một cái, vừa làm mẫu vừa giới thiệu: - Nỏ này sở dĩ gọi là Xung Phong Nỏ, ấy là vì nó tiện lợi hơn kiểu cũ nhiều. Từ lắp tên đến ngắm bắn, rồi đến lúc bắn ra, chỉ trong một hơi thở. Nó đã được hoàn thiện hệ thống cò, chỉ cần bóp cái trục quay bên phải, là rất nhẹ nhàng có thể lên dây cung. Tiếp đến, trên máng tên còn thêm một cái khe tên, cái khe tên này không chỉ có tác dụng cố định mũi tên, giúp cho tính chuẩn xác được tăng lên nhiều, mà nó còn giúp đảm bảo được tầm bắn cũng như uy lực. Tiếp nữa là cái cò phía dưới, chỉ cần bóp nhẹ là mũi tên có thể bắn ra.

Trong lúc nói, hắn cũng lắp một mũi tên vào, đến khi nói xong, hắn đột nhiên hướng Xung Phong Nỏ nhằm vào cái cột phía cửa chính bóp cò.

Mọi người giương mắt lên, theo bản năng hướng về phía cái cột phía cửa.

Chỉ nghe thấy vèo một tiếng, mũi tên đã bay không thấy đâu.

Ngại quá! Thật là ngại quá!

Biết ngay là sẽ vậy mà. Mã Kiều lắc đầu thở dài.

Cái con mẹ nó chứ, to như vậy mà vẫn bắn trượt, xem ra ông trời ghét ta quá đây mà. Cái mặt dày của Lý Kỳ vẫn không ảnh hưởng gì, sắc mặt không thay đổi, tim không đập, cười ha hả nói: - Các vị đã thấy đấy, cái loại Xung Phong Nỏ này chẳng cần tốn sức lực gì, tốc độ, tầm bắn đều rất khả quan......

*****

Tầm bắn? Quỷ mới tin! Cũng không trông thấy bóng dáng, quỷ mới biết có thể bắn bao xa. Không ngờ đường đường Bộ Soái Tam nha kiêm Giám sự Quân Khí Giám hóa ra là một tên ngoài nghề.

Cho dù đám người A Tư Lặc không dám khen ngợi tài bắn cùa Lý Kỳ, thậm chí là khinh bi, nhưng cũng không thê nói như vậy được, còn ra sức vỗ tay khen: - Tài bắn cung thật giỏi, tài bắn cung thật giỏi, một tiễn này cùa Giám sự thật đúng là phóng khoáng tiêu sái, vô cùng sinh động, đúng là khiến chúng ta mở rộng tầm mắt nha.

Một người khác gật đầu nói: - Đúng vậy, đúng vậy, tài bắn cung này cùa Giám sự, có thể lấy đầu người ngoài trăm bước chi là chuyên trong chóp mắt thôi, khâm phục! Khâm phục!

Tiêu sái? Phóng khoáng? Còn ngoài trăm bước? Ngoài năm bước còn khó dó! Tên ngốc Mã Kiều có chút mơ mơ hồ hồ, há to miệng nhìn đám người A Tư Lặc, dường như không dám tin vào tai mình.

Giỏi thật, tài vuốt mông ngựa này thật giống như trong sách giáo khoa nha. Lý Kỳ khoát tay, khiêm tốn nói: - Nào có, nào có, các vị chê cười.

Thật sự là hồ thẹn mà!

A Tư Lặc thấy Lý Kỳ còn thản nhiên chấp nhận, nhất thời ngậm miệng!

Cao cầư là người từng trải, có chút không nhìn được nữa. Nhưng ông ta cũng không hiểu Lý Kỳ đang chơi trò gì. Lần tnrớc đã nói rồi, chi bán vũ khí cũ, không bán cái mới, nhưng hiện giờ Lý Kỳ lại lấy cung nò kiểu mới ra, hơn nữa đích thật là vô cùng tinh diệu, việc này khiến ông ta cảm thấy có chút hoang mang, nhưng ông ta biết Lý Kỳ không phai là kè thối tha, cười nói: - A Tư Lặc tiên sinh, sao các vị không thử xem.

- Phải, phải phải.

Sứ giả Hồi Hột bắt đầu học theo Lý Kỳ khảy cung tên, bọn họ nhanh chóng nắm được trọng điểm, nhất thời ngứa tay không kìm được, đồng thời bắn về plúa cây cột ngoài cửa.

Vút vút vút! Đinh dinh đinh! Phập phập phập!

Toàn bộ trúng mục tiêu, không có ngoại lệ.

Chuyện này cũng không nói lên tài bắn cung cua họ lợi hại cỡ nào, mà là khoang cách gần như vậy, mục tiêu lại lớn như vậy, muốn bắn không trúng cũng khó như Lý Kỳ muốn bắn trúng vậy.

Sặc! Không phải đâu, ta bắn cây cột, các ngươi cũng bắn, tỏ rõ là không nể mặt ta mà! Lý Kỳ chậc chậc vài tiếng, lại nói: - Tài bắn cung của các vị thật cao nha, ha ha, có diều cây cột này cùa ta là cổ mộc ngàn năm đó, một cây này thôi giá khoang năm sáu ngàn quan gì đó! Nếu không ban đầu ta đã bắn nó rồi.

Đây chẳng khác nào là bắt chẹt chứ!

Cổ mộc ngàn năm? Năm sáu ngàn quan?

Đám người A Tư Lặc sợ tới mức thiếu chút nữa làm rớt cả cung nỏ trong tay xuống đất.

Tiểu tử! Khoe khoang trước mặt lão từ. Nếu không có cầu ca ở đây, lão từ lừa chết các ngươi. Lý Kỳ xoay chuyền lời nói: - Có điều ta đã muốn đồi cây cột này từ lâu rồi, cũ quá rồi, thật không an toàn, đa tạ các vị đã cho ta một lý do để thay đổi.

Đám người A Tư Lặc đụng phai người như Lý Kỳ, sao còn dám lên tiếng, vẻ mặt xấu hổ gật đầu.

Tiều tử này, thật sự là có thê linh hoạt hù chết người ta mà! Cao cầu cười khổ lắc đầu, nói: - Các vị cảm thấy Xung Phong nỏ nàv thế nào?

A Tư Lặc hơi ngần ra, phục hồi tinh thần lại, gật đầu liên tục không ngừng nói: - Tốt tốt tốt, Xung Phong Nỏ này đúng là không có gì để nói, bất luận là ky binh hay bộ binh mang theo đều rất tốt. Chi là không biết Xung Phong Nỏ này giá cả thế nào?

Lý Kỳ cười nói: - Các vị đều là bằng hữu cùa Đại Tống ta, ta không hét giá với các vị, tin rằng các vị đều biết rõ. Dù là cung nỏ quân dụng bình thường đã giá bốn quan tiền. Tiền vốn của cung này đã là tám quan tiền rồi, tính thêm cả tiền nhân công là mười quan tiền, thật sự không ứrể thấp hơn nữa, nhưng khi bán, chúng ta chia thành lô lớn và lô nhỏ, lô lớn là một ngàn bộ, lô nhỏ là năm trăm bộ. Bởi vì đây là hàng bán ra, cho nên chúng ta bao hành một năm, chi cần là hư tổn không cố ý đều có thế bao hành.

A Tư Lặc nhíu mày, nói: - Ta cam thấy vẫn qifehđăt^^

Lý Kỳ ha ha nói: - Không sao, không sao, nếu các vị cam thấy đắt, vậy xem như ta chưa nói gì. Không dối gạt các vị, đây là thứ mới nghiên cứu chế tạo ra đấy, quân đội Đại Tống chúng ta còn chưa có phối chế đâu.

A Tư Lặc không ngờ rằng Lý Kỳ vừa rồi còn vô cùng thoái mái lại kiên quyết cự tuyệt như vậy, trong nhất thòi chưa quyết định được, bắt đầu thương lượng với những người còn lại.

Đám người các ngươi thật đúng là lòng tham không đáy, thật sự coi lão tử như ke ngốc sao! Lý Kỳ cũng không nóng nảy, thanh thơi ung dung thưởng thức trà, thinh thoảng còn mỉm cười quỷ quyệt với cầu ca. cầu ca liền đáp ngay bằng ánh mắt khinh bi.

Qua thật lâu, A Tư Lặc quyết định, nói: - Được, chúng ta cần năm lô lớn.

- Vậy là năm vạn quan.

- Không sai, cộng tất cả lại là tám mươi vạn quan.

Xem đi, tiền chẳng phải trở lại rồi sao. Lý Kỳ vụng trộm liếc Cao cầu, ha ha nói: - Tốt. A Tư Lặc tiên sinh qua nhiên là một người sảng khoái giống hệt như ta, bàn chuyện làm ăn sợ nhất là lầm bầm kỳ kèo.

A Tư Lặc làm sao tin hắn, nói: - Có điều, tạm thòi chúng ta không có nhiều tiền như vậy, cho nên hi vọng bốn mươi vạn quan trong đó được thay thế bằng ngựa.

Chuyên này nằm ngoài dự liệu của Lý Kỳ, cau mày nói: - Ngựa?

A Tư Lặc gật đầu nói: - Đúng vậy, toàn bộ là ngựa thượng đẳng.

Hối Hột ở địa khu Hà Sáo, ngựa chỗ bọn họ đều là ngựa cực tốt, mà Đại Tống vừa vặn lại thiếu ngựa, cái này tốt hon tra tiền mặt không biết bao nhiêu lần. Lý Kỳ cố gắng đè nén vui sướng ừong lòng, nói: - Như vậy cũng được, nhưng không biết các vị dự tính thay bằng bao nhiêu ngựa?

A Tư Lặc nói: - Giám sự nhất định cũng biết, hiện giờ chiến tranh nổi lên bốn phía, giá của ngựa đương nhiên cũng không rè. Giá bán hong dân gian cùa chúng ta là sáu mươi ba quan một con, ta xem như là sáư mươi mốt, lấy cái số nguyên, tổng cộng sáu ngàn bay trăm con, thế nào?

Có phải thật vậy không? Thằng nhãi này chắc không khi dễ ta không hiểu rõ giá ngựa ở địa khu Hà Sáo chứ?

Thật ra con số này đã khiến cho Lý Kỳ vui sướng không thôi, nhưng hắn là thương nhân, bao nhiêu không quan trọng. Nhiều như vậy, thì cứ nhiều vậy đi, hắn chi hy vọng không bị người ta lừa. Đương nhiên, hắn lừa người khác lại là chuyện khác, không khỏi có có chút do dự, ánh mắt liếc sang Cao Cầu, người plúa sau nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Kỳ lúc này mới yên lòng, nói: - Vậy được, cứ như vậy đi. Khi nào các vị cần?

A Tư Lặc nói: - Càng sớm càng tốt, tốt nhất có thể trong vòng nửa năm.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Họp tình hợp lý. Như vậy đi, trong vòng năm tháng ta chắc chắn mang vũ khí đến biên cành quý quốc. Có điều dựa ửieo quy củ, các vị giao trước một nừa tiền đặt cọc.

A Tư Lặc nói: - Được. Chúng ta ưả trước bốn mươi vạn quan. Đến khi các vị tới, chúng ta lại đưa ngựa đến.

- Người đâư, mang lúệp ước lên.

Bời vì thay đối phương thức trả tiền, hiệp ước đương nhiên phâi sừa. Lý Kỳ nghiêm túc nói: - A Tư Lặc tiên sinh, ta cho rằng Đại Tống chúng ta và quý quốc có vài điềm tương đồng, quan hệ thân như huynh đệ đồng hao vậy, ta có một đề nghị không biết có được hay không9 A Tư Lặc thoáng sửng sốt, nói: - Mời Giám sự nói.

- Ta cho rằng hai nước chúng ta có thể kết thành đồng minh quân sự, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chống lại kẻ thù.

A Tư Lặc nghe được trong mắt sáng ngời, nhà Tống dù có yếu, nhưng cũng là đại quốc Trung Nguyên, hơn nữa nhà Tống và nước Kim lại là liên minh, kết liên minh với Đại Tống tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại, cười nói: -Đề nghị này của Giám sự thật sự trùng với ý cùa ta, nhung ta không làm chủ được việc này, phải về bầm báo quốc vương chúng ta, sau đó mới định đoạt.

Ngươi không làm chủ được, ta cũng không được a! Lý Kỳ cười nói: -Đương nhiên, đương nhiên, đến lúc đó chúng ta thương lượng tỉ mỉ chuyện này vậy.

- Một lời đã định.

Sau khi ký kết hiệp ước mua bán, mấy người lại đến Túy Tiên Cư bù khứ một phen, cho đến canh ba, đám người A Tư Lặc mới say bí tỉ rời đi.

- Lý Kỳ, vì sao ngươi lại bán Xung Phong Nỏ cho bọn họ, còn nữa liên minh quân sự mà ngươi nói ban sáng có ý gì? A Tư Lặc vừa mới di, cầu ca liền không nhịn được tiến lên dò hỏi.

Lý Kỳ cười nói:

- Thái úy, tuy rằng chúng ta chủ yếu bán vũ khí cũ tnrớc kia, nhưng dù sao cũng phai làm ra vài thứ để bán chứ, như vậy về sau mới có lợi, hon nữa, thứ mà bọn họ cầm chi là bán thành phâm.

- Bán thành phâm?

- Đúng vậy, Xung Phong Nỏ chân chính tồng cộng có hai hệ thống, một hệ thống lẫy và một hệ thống ròng rọc. Hệ thống lẫy chi là tàng thêm tính tiện lợi thôi, mà hệ thống ròng rọc lại chính là tăng cường uy lực và tầm bắn thật sự. Kê nào mang bán thành phẩm ra tlữ bắn với thành phẩm, vậy đơn giàn chính là tìm chết.

Cao Cầu nghe được cực kỳ vui mừng, ha ha nói: - Tiểu tử ngươi quả nhiên còn giữ lại một chiêu. Vậy quân sụ liên minh tlù sao?

Lý Kỳ nói: - Hồi Hột không chi giáp với nước Kim, mà còn giáp vói Tây Hạ, nếu có thể kết làm liên minh với Hồi Hột, như vậy chúng ta có thể kiềm chế hai nước Kim Hạ nhiều hơn nữa, tiến có thể công, lui có thể thủ, hơn nữa, Hồi Hộp còn có ngựa.

Cao Cầu liên tiếp gật đầu, trầm ngâm một lát, cười nói: - Rất tốt, rất tốt, ngươi suy tính thật sự chu đáo, ha ha, không ngờ thiên phú về mặt này của ngươi cũng cao hơn người bình thường nha.

- 'Hiái úy quá khen.

- Lần sau ngươi chuân bị gặp ai?

- Sứ già Cao Ly.

- Bọn họ? Vì sao không thấy sứ giả Đại Lý.

- Tình huống của Đại Lý khá đặc thù, xếp gặp cuối cùng, cũng coi như là tôn trọng bọn họ. Còn nữa, đám người Cao Ly nóng này lắm, nếu không gặp bọn họ nữa, bọn họ thê nào cũng sốt ruột đến hộc máu cho xem. Lý Kỳ tà ác cười nói.

Quân Khí Giám.

Người tới lần này là ba gương mặt cũ, chính là Phác Trí Khiêm, Thân Sùng Quân và Bùi Văn Thanh.

- Phác huynh, một năm không gặp, vẫn sáng chói rực rỡ, anh tuấn phóng khoáng, thật khiến người ta hâm mộ. Thân huynh, nụ cười của huynh thật sự càng thêm mê người đó, còn có Bùi huynh, chậc chậc, lại mượt mà hơn rồi. Lý Kỳ đứng dậy đón chào, mỉm cười chắp tay.

Sau một phen hàn huyên, Ngu Kỳ, Mã Kiều đồng thời cúi đầu, thân mình không ngừng run rẩy.

Mà ba Bồng Từ kia tlù đều là sắc mặt quái dị, đặc biệt là Bùi Văn Thanh, buồn bực nheo đôi mắt nhỏ lại, cái gì mà mượt mà chứ, ngươi nói thẳng là béo thì dược rồi.

- Giám sự khen sai rồi.

Phác ưí khiêm cười ha ha, lôi kéo làm quen nói:

- Còn nhớ lần đầu gặp mặt Giám sự tại quý điếm cứ ngỡ chỉ là chuyện hôm qua thôi!

Ánh mắt Lý Kỳ nhìn tùy tùng plúa sau Phác Trí Khiêm, cười nói: - Ai nói không phải chứ. Còn nhớ lúc đầu, những viên trân châu mà Phác huynh tặng cho ta, ôi, thật sự quá tốt, mấy vị phu nhân mà ta lấy năm nay đều thèm thuồng, những nữ nhân đó còn suýt chút đánh nhau, thật phiền muốn chết. Còn nữa còn nữa, sâm núi kia thật tốt nha, sau khi ta ăn vào hiệu quà rất rõ ràng. Ta không thê miêu tá rõ mùi vị đó được, ban đầu ta còn chuẩn bị đến quý quốc mua một số, nhưng thực sự bận quá, không rút thân ra được mà.

Giám sự nói nhũng chuyện này làm gì? Con mọt sách Ngu Kỳ căn bản nghe không hiểu.

Y không lữểu, trong lòng Phác Trí Khiêm lại rất rõ ràng, vội vàng bảo tùv tùng dâng lễ vật lên, ha ha nói: - Giám sự thích là được rồi. Vừa lúc năm nay ta lại mang một tí đến, hôm nay lại không tiện mang theo nhiều tôi tớ đến, vì vậy có chút giản dị, kính XÚI Giám sự đừng trách cứ, ngày mai sẽ dâng hậu lễ lên. Trong lòng lại nói, tên đầu bếp này thật không đổi chút nào, lòng ửiam không đáy, nếu không nói như vậy, chi e hắn ngay cà chính sự cũng không thèm với chúng ta.

Bổng Tư chính là Bổng Tử, thực hiểu đạo lí đối nhân xử thế, ta tlúch! Lý Kỳ ai nha một tiếng, nói: - Sao ta lại không biết xấu hồ như vậy chứ, không bằng ta bỏ tiền ra mua, ít nhiều gì huynh cứ nói ra một con số đi.

Dối trá! Quá dối trá rồi! Phác Trí Khiêm thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại nói: - Sao được, sao được, Giám sự khách khí quá. Clủ dựa vào buổi nói chuyện chân thành giữa chúng ta và Giám sự lúc trước, tlù chút lễ vật này có là gì chứ.

- Việc nàvha ha, được dược dược, nếu ta từ chối tlù bất kính quá, da tạ, đa tạ.

Lý Kỳ vung tay lên, tùy tùng lập tức nhận lễ vật mang đi.

Lần này Ngu Kỳ hiểu rồi, hóa ra ngài nói nhiều như vậy, là chê lễ vật này quá ít sao

*****

Không thể phủ nhận, Lý sư phó tuyệt đối là một nam nhân có tính kỷ luật vô cùng mạnh. Lễ vật đã nhận, đương nhiên sẽ bàn chính sự, nhưng sứ giả Cao Ly và sứ giả quốc gia khác không giống nhau, mấy ngày trước bọn chi là cầu kiến, cũng không có nói thẳng ý muốn mua vũ khí, cho nên Lý Kỳ cũng không tiện miệng tnrớc, vì thế mấy người bắt đầu nói đến quan hệ mua bán giữa đôi bên.

Nói chuyện làm ăn, quan trọng là kiên nhẫn, Lý Kỳ thật sự không nóng này, từ đầu đến cuối đều mùn cười, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giống như đã quên béng chuyện vũ khí quân sự vậy.

Sau khi chuyện ưò với nhau một hồi, đám người Phác Trí Khiêm bắt đầu có chút ngồi không vên, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, vậy coi như lãng phí cà ngày hôm nay rồi, lời nói xoay chuyển, ha ha nói:

- Đúng rồi, nghe nói quý quốc dự định bán vũ khí ra ngoài, không biết việc này có thật không?

Oa! Ngươi thật sự là dối ưá nha, lão từ đã làm vài vụ mua bán lớn rồi, ngươi lại không biết? Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: -Đúng là có chuyện này. Sao thế? Chẳng lẽ Phác huynh cũng có ý?

Phác trí khiêm cũng thầm mắng Lý Kỳ dối trá, nghĩ thầm, ta đã tìm ngươi mấy lượt rồi, nếu không có ý, ta cần gì làm thế. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì, hiếu kỳ nói: - Giám sự, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vũ khí chính là gốc rễ của quốc gia, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Vì sao quý quốc đột nhiên lại bán ra ngoài vậy?

- Phác huynh nói cực kỳ có lý, nhưngôi.

Lý Kỳ thở dài một cách cực kỳ bất đắc dĩ ngừng nói.

Lòng hiếu kỳ cua Phác Trí Khiêm đã bị gợi lên, vội hỏi: - Giám sự chắc không phải có gì khó nói chứ?

Không khó! Tuyệt không khó! Ngươi hỏi thêm vài lần, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Lý Kỳ xoa xoa mặt, tò vẻ càng thêm buồn rầu, thờ dài: -Oi, nhà nào cũng có chuyện khó nói ra cả.

Tên dầu bếp này thật thích thừa nước đục thá câu. Phác Trí Khiêm hận đến mức ngứa ngày trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Lý Kỳ, chi có thể mặt dày tiếp tục dò hoi:

- Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể cho tại hạ biết không.

Lý Kỳ ra vẻ do dự, trầm ngâm không nói, làm một đầu bếp, kích thích khẩu vị của người ăn là kỹ năng cơ bàn nha.

Phác Trí Khiêm thấy thế, Uong lòng âm thầm tức giận, lấy lui làm tiến nói:

- Nếu Giám sự có chuyện bí mật khó nói, vậy xem như tại hạ chưa nói gì.

Sặc! Sao có thể như vậy chứ, ngươi cũng đã hỏi rồi, sao không hỏi thêm vài lần chứ, thật không kiên tri mà. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật ra chuyện này không phải không thể nói, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Đại Tống ta bán vũ khí, các vị hằn đều hiểu rõ!

Không thể phủ nhận, Lý sư phó tuyệt đối là một nam nhân có tính kỷ luật vô cùng mạnh. Lễ vật đã nhận, đương nhiên sẽ bàn chính sự, nhưng sứ giả Cao Ly và sứ giả quốc gia khác không giống nhau, mấy ngày trước bọn chi là cầu kiến, cũng không có nói thẳng ý muốn mua vũ khí, cho nên Lý Kỳ cũng không tiện miệng tnrớc, vì thế mấy người bắt đầu nói đến quan hệ mua bán giữa đôi bên.

Nói chuyện làm ăn, quan trọng là kiên nhẫn, Lý Kỳ thật sự không nóng này, từ đầu đến cuối đều mùn cười, không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, giống như đã quên béng chuyện vũ khí quân sự vậy.

Sau khi chuyện ưò với nhau một hồi, đám người Phác Trí Khiêm bắt đầu có chút ngồi không vên, nếu cứ tiếp tục nói như vậy, vậy coi như lãng phí cà ngày hôm nay rồi, lời nói xoay chuyển, ha ha nói:

- Đúng rồi, nghe nói quý quốc dự định bán vũ khí ra ngoài, không biết việc này có thật không?

Oa! Ngươi thật sự là dối ưá nha, lão từ đã làm vài vụ mua bán lớn rồi, ngươi lại không biết? Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ, ngoài miệng lại nói: -Đúng là có chuyện này. Sao thế? Chẳng lẽ Phác huynh cũng có ý?

Phác trí khiêm cũng thầm mắng Lý Kỳ dối trá, nghĩ thầm, ta đã tìm ngươi mấy lượt rồi, nếu không có ý, ta cần gì làm thế. Nhưng y vẫn không biểu lộ gì, hiếu kỳ nói: - Giám sự, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, vũ khí chính là gốc rễ của quốc gia, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Vì sao quý quốc đột nhiên lại bán ra ngoài vậy?

- Phác huynh nói cực kỳ có lý, nhưngôi.

Lý Kỳ thở dài một cách cực kỳ bất đắc dĩ ngừng nói.

Lòng hiếu kỳ cua Phác Trí Khiêm đã bị gợi lên, vội hỏi: - Giám sự chắc không phải có gì khó nói chứ?

Không khó! Tuyệt không khó! Ngươi hỏi thêm vài lần, ta tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết. Lý Kỳ xoa xoa mặt, tò vẻ càng thêm buồn rầu, thờ dài: -Oi, nhà nào cũng có chuyện khó nói ra cả.

Tên dầu bếp này thật thích thừa nước đục thá câu. Phác Trí Khiêm hận đến mức ngứa ngày trong lòng, nhưng lại không có cách nào với Lý Kỳ, chi có thể mặt dày tiếp tục dò hoi:

- Rốt cuộc là chuyện gì? Có thể cho tại hạ biết không.

Lý Kỳ ra vẻ do dự, trầm ngâm không nói, làm một đầu bếp, kích thích khẩu vị của người ăn là kỹ năng cơ bàn nha.

Phác Trí Khiêm thấy thế, Uong lòng âm thầm tức giận, lấy lui làm tiến nói:

- Nếu Giám sự có chuyện bí mật khó nói, vậy xem như tại hạ chưa nói gì.

Sặc! Sao có thể như vậy chứ, ngươi cũng đã hỏi rồi, sao không hỏi thêm vài lần chứ, thật không kiên tri mà. Lý Kỳ lắc đầu nói: - Thật ra chuyện này không phải không thể nói, chỉ là ta vẫn luôn cho rằng, nguyên nhân Đại Tống ta bán vũ khí, các vị hằn đều hiểu rõ!

Lý Kỳ cười ha ha, nói: - Ta cũng chi nghe đồn thôi, không nói cũng được.

Qua nhiên có ẩn tình. Phác Trí Khiêm cười nói: - Không có việc gì, coi như nói chuyện phiếm, ta cũng chi xem như tin đồn là được

- Như vậy à! Lý Kỳ xoa mũi vài cái, do dự một hồi, mới nói: - Thật ra là như vậy, lần trước khi ta đi sứ nước Kim, có nghe được một vài lời bàn luận.

- Lời bàn luận gì?

- Là do một số người Kim nói, cụ thề là ai, ta đây cũng không rõ ràng. Bọn họ nói Nữ Chân có hai kẻ thù lớn, thứ nhất chính là Thiên Tộ Đế Da Luật Diên Hi, còn thứ hai!

- Thứ hai là ai?

Lý Kỳ gãi đầu nói: - Thứ hai chính là quý quốc. Nghe nói lúc trước, quý quốc từng nhiều lần cướp đoạt địa bàn và nhân khấu của người Nữ Chân, còn ngược đãi bọn họ.

Phác Trí Khiêm vừa nghe, thiếu chút nữa trượt từ trên ghế xuống, cà lăm nói: - Lời này là thật? Nhưng sau đó y lại tỏ vẻ phẫn nộ, lời lẽ chính nghĩa nói: - Lẽ nào lại vậy, đây là kẻ nào miệt thị chúng ta, thật khinh người quá.

Nếu ngươi không có làm thì kích động như vậy sao? Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Chuyện này ta cũng không biết, ta cũng chì nghe đồn thôi. Dừng một chút, hắn đột nhiên nói: - Phác huynh còn chuyện gì không, nếu không còn, ta còn phải đi Phương Vụ Cục xử lý một số chuyện.

Phác Trí Khiêm hiện giờ là chùn sợ cành cong, vội hỏi: - Giám sự chờ đã, tại hạ còn có một việc muốn bàn với Giám sự?

*****

Nghẹn à! Có bản lĩnh thì ngươi nghẹn đến cuối cùng luôn đi, thật đúng là phùng má giả làm người mập mà, sợ thì cứ việc nói thăng, ta cũng sẽ không chê cười ngươi, dù sao ta cũng sợ mà. Lý Kỳ "kinh ngạc" nói: - Không biết Phác huynh còn có chuyện gì?

Phác Trí Khiêm cười nói: - Là như vậy, Cao Ly chúng ta nghe nói quý quốc muốn bán vũ khí, cũng có hứng thú đối với việc này, không biết Giám sự có thể giới thiệu tỉ mỉ với chúng ta không.

- Ô, hoá ra Phác huynh cũng có hứng thú nha, sao không nói sớm, mau lấy bảng giá cho Phác huynh xem. Ngu Kỳ vội vàng mang bảng giá ra đưa cho ba người Phác Trí Khiêm.

Ba người chỉ liếc sơ một lát, Phác Trí Khiêm liền sợ hãi than nói:

- Thần Tí Cung và Sàng Tử Nỏ này giá đắt vậy sao?

Bổng Tử chính là Bổng Tử, hoặc là không ra tay, vừa ra tay thì muốn một bước tới nơi, ta thực sự rất thích làm ăn với Bổng Từ. Lý Kỳ ha hả nói: - Nhiều sao? Thực không dám dấu diếm. Phác huynh, ta đây căn bản không hét giá với huynh, bảng giá này có thể nói là giá vốn của chúng ta rồi, nếu không phải chúng ta thiếu tiền, căn bản không có khả năng bán giá này. Phó Giám sự, ông lấy bảng giá khác cho họ xem một chút.

- Dạ!

Ngu Kỳ lại lấy một tờ bảng giá ra, trong lòng lại nghĩ, Giám sự này thật sự làm ăn đến thành tinh luôn rồi, không ngờ có thể đoán trước, trước đó đã chuẩn bị hai bảng giá.

Thật sự có bảng giá thứ hai ư? Đám người Phác Trí Khiêm thoáng Sửng sốt, nhận lấy, giá tiền trên đó càng khiến bọn họ nhìn thấy mà kinh hoàng.

Lý Kỳ bắt đầu lừa gạt nói:

- Ba vị cũng thấy đó, bảng giá thứ hai này chuẩn bị cho những quốc gia không có giao tình với Đại Tống ta, bảng thứ nhất thì chuẩn bị cho những quốc gia giống như quý quốc luôn có quan hệ ngoại giao với Đại Tông ta. Nói về Thần Ti Cung đi, cung nỏ bình thường cũng đã là bốn năm quan, nếu cũng bán Thần Ti Cung mà Đại Tống ta xưa nay vẫn lấy làm kiêu ngạo với giá đó, đừng nói là thiệt thòi bao nhiêu, đơn giản chính là sự sỉ nhục đối với Quân Khí Giám ta mà. Phác Trí Khiêm khó xử nói: - Nhưng một Thần Tí Cung các vị lại bán bốn mươi quan. Sàng Tử Nó lại lên đến một trăm hai mươi quan, trong đó chưa bao gồm tên. Đâyđây cũng quá mắc rồi

Lý Kỳ ha ha nói:

- Phác huynh, chỉ bằng giao tình của hai người chúng ta, ta cũng không nói xạo với huynh đâu, người đầu, mang Sàng Tử Nỏ mới nhất của chúng ta lên.

- Dạ!

Trong chốc lát, chỉ thấy sáu tên lính mang một đi tới. Chỉ thấy Sàng Tư nỏ này dài hơn ba thước, chiều rộng hai thước, phía trên lắp ba cánh cung lớn, giống như trước đây, chỗ khác với lúc trước chính là bây giờ đã lắp đặt hệ thống ống tên, xem xét hệ thống ống tên, một cây cung có thể bắn ra ba mũi tên, mũi tên ngắn nhất cũng dài khoảng một thước, hơn nữa dưới Sàng Từ Nó còn trang bị bánh xe, phía trước giống như xe trang bị vậy.

Thật ra Sàng Tử Nỏ này chính là đại pháo cổ đại, tầm bắn và uy lực cực mạnh, chỗ không tốt chính là quá cồng kềnh, hơn nữa còn hao phí rất nhiều nhân lực, chung quy cũng không phải là vũ khí thập toàn thập mỹ.

Lý Kỳ tiến lên giới thiệu nói: - Mời các vị xem, đây chính là Sàng Tử Nó mới nhất mà chúng ta đã cải tạo, một lần có thể bắn ra chín mũi tên, nhiều hơn sáu tiễn ra với ban đầu, máy cỡ lớn có thể bắn ra ngàn bước, cỡ trung như loại này thì có thể bắn hơn ba trăm bước. Hơn nữa chúng ta còn hoàn thiện hệ thống phóng tên, lúc trước cần mười lăm người chuyển động trục kéo để kéo dây cung, nhưng hiện giờ chỉ cần mười người là được, cỡ lớn cần hơn sáu mươi người. Ngoài ra, trước đây bắn tên hay dùng búa gõ côn gỗ, như vậy tỷ lệ ngoài ý muốn tương đối cao, nhưng mà, hiện tại chúng ta cải tiến trang bị mời các vị xem ở đây, ở đây có một cọc tròn, chúng ta thường hay gọi nút bắn, chi cân dung cây búa đặt búa lên đây thì có thể bắn ta, tính an toàn cao hơn.

- Mặt khác, hiện giờ Sàng Tử Nỏ thường dùng lừa để vận chuyền, đề cao tính nhanh nhẹn tiện lợi. Không phải ta tự biên tự diễn, trong trận chiến giữ thành, tác dụng của Sàng Tử Nó là không thể thay thế được, đặc biệt khi đối diện kỵ binh, nếu một đội ngũ phối hợp với Thần Ti Cung và Sàng Tử Nỏ thì tuyệt đối là có công có thủ. Ta tính với các vị như vậy đi, một cánh cung bốn quan tiền, chỉ tính trọng lương, Sàng Tử Nỏ này cũng vượt qua giá đó rồi, hơn nữa yêu cầu về nguyên liệu của Sàng Tử Nó rất cao, một trăm hai mươi quan đã rẻ rồi. '

Phác Trí Khiêm ngượng ngùng gật đầu, không vội vã trả lời, đánh giá cẩn thận Sàng Tử Nỏ. Thật ra lần này bọn họ đến đây là nhằm vào Sàng Tử Nó và Thần Tí Cung này, cũng xem trọng ưu thể giữ thành của Sàng tử Nỏ. Một lát sau, Phác Trí Khiêm nói: - Có thể bớt một chút không.

Lý Kỳ ha ha nói:

- Phác huynh, chúng ta làm ăn quan trọng nhất là ta tình ngươi nguyện, giá tiền này thật sự không thể ít hơn được nữa, nếu ba vị không hài lòng với giá này, vậy có thể xem những thứ khác, giá tiền cung nỏ bình thường của chúng ta cũng rất rẻ nha. Đồ rẻ thì không phải hàng tốt nha!

Phác Trí Khiêm nhíu mày, nói: - Giám sự, có thể để chúng ta thương lượng một lát không?

- Durong nhiên có thể. Ta ra phía sau xử lý những chuyện khác trước.

Lý Kỳ nói xong liền cùng đám người Ngu Kỳ rời đi Sau nửa canh giờ, Lý Kỳ lại đi vào trong đại sảnh. Phác Trí Khiêm lập tức đưa lên đơn hàng mà bọn họ đã chuẩn bị từ lâu.

Lý Kỳ cầm lấy xem qua, âm thầm giật mình kinh hãi, thực là một khoản kinh phí lớn nha! Chỉ riêng Sàng Tử Nỏ đã đặt khoảng hai ngàn cái, mà Thần Tí Cung lại nhiều đến bốn ngàn cái, cộng hai thứ này lại ước chừng khoảng bốn mươi vạn quan, bán cung nỏ còn một điểm tốt chính là ngươi chắc chắn phải mua tên. Mà tên của Sàng tử Nó và Thần Ti Cung đều là nguyên bộ. Cộng tất cả trên đơn hàng lại cũng gần chín mươi vạn quan, có thể thấy lần này Cao Ly thật ngoan độc. Thật ra bọn họ đặt hàng nhiều vũ khí như vậy, hoàn toàn không chỉ vì nước Kim. Từ khi bọn họ thống nhất tới nay, vẫn luôn hi vọng khuếch trương phương bắc, cho nên nhu cầu về quân bị vô cùng lớn. Nhưng tài nguyên, kỹ thuật của họ chung quy cũng có hạn, mà trước kia chưa từng có quốc gia nào bán vũ khí, cho nên cơ hội tốt như vậy, bọn họ không muốn bỏ qua.

Đối mặt với vụ làm ăn lớn như vật, sắc mặt Lý Kỳ lập tức thay đổi, rất nhanh đã xem Phác Trí Khiêm như thân huynh đệ, kề vai sát cánh, bàn bạc cũng không nói quá, vô cùng hào Sảng trừ đi số lẻ, còn tặng cho bọn họ cứ một Sàng Tử Nỏ thì tặng chín mũi tên. Song phương càng bàn bạc càng sung Sướng, nhanh chóng ký kết hiệp ước.

Sau khi bàn bạc ổn thỏa Lý Kỳ ha ha nói:

- Đúng rồi, Phác huynh, gần đây chúng ta nghiên cứu chế tạo ra một loại gọi là Xung Phong Nỏ, vô cùng có lợi, Nhật Bản và Hồi Hột đều vô cùng thích, cũng đặt hàng không ít, các huynh có muốn xem một chút không?

Phác Trí Khiêm ngơ ngẩn nói:

- Xung Phong No? Vì sao không có trên bảng giá? Đùa sao, nếu ta mang lên trước, làm sao lừa được ngươi mua nhiều như vật!

Lý Kỳ ha ha nói:

- Xung Phong Nô này vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, quân đội Đại Tống chúng ta còn chưa phối hợp đâu, vốn là không muốn bán ra, ta đây cũng là nể giao tình của hai nước chúng ta cho nên mới hỏi, nếu các huynh không cần cũng không sao.

Trong lòng Phác Trí Khiêm nghĩ xem một chút cũng không sao, nói: - Có thể xem một chút không?

Lý Sư phó vừa nghe, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, khoản tiền này chắc chắn rơi vào túi của hắn rồi..


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1753)


<