Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0645

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0645: Bảo hổ lột da
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Chương 841. 1: Bảo hổ lột da

- Hợp tác? Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nói: - Nói như vậy, các ngươi lần này tới đây không chỉ là muốn mua đồ hộp?

Đằng Cát Tam Mộc gật đầu nói: - Không sai. Chúng ta trọng ở việc muốn cùng Kinh tế sử hợp tác.

Hợp tác với các ngươi, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, tuy nhiên, ai là con cọp, ai đang mưu lột da, vậy không nhất định rồi. Lý Kỳ thản nhiên nói: - Không biết các hạ muốn hợp tác như thế nào?

Đằng Cát Tam Mộc khẽ cười nói: - Lúc chúng ta, dọc theo đường đi nghe được không ít người đàm luận về kiến thiết kinh tế của Kinh tế sử, mặc dù chỉ là đôi câu vài lời, nhưng đã làm chúng ta có được ích lợi không nhỏ, có lẽ quý quốc cùng Nhật Bản chúng ta cũng có thể đạt thành loại quan hệ hợp tác giống quý quốc và Kim quốc.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Các ngươi là muốn thương nhân Đại Tống chúng ta đi tới chỗ các ngươi đầu tư?

Đằng Cát Tam Mộc nói: - Việc này sự tình liên quan trọng đại, còn phải thiên quân chủ chúng ta đồng ý, nhưng nếu là Túy Tiên của Kinh tế sử muốn đến Nhật Bản chúng ta đầu tư, vậy chúng ta liền hoan nghênh đến. Trước khi chúng ta tới, đã có tìm hiểu rất rõ về đồ hộp của Túy Tiên, phát hiện đồ hộp này đối với ngư dân rời bến quả thực chính là trời cao ban ân, nói cách khác, đồ hộp này chính là vì chinh phục biển rộng mênh mông vô bờ kia mà sinh ta, không biết Kinh tế sử đồng ý cách nói của ta chứ?

Lý Kỳ gật gật đầu cười nói: - Vô cùng đồng ý, ta cũng sẽ không ngăn cản người khác khen thương phẩm của ta.

Đằng Cát Tam Mộc thấy Lý Kỳ rốt cục mỉm cười, trong lòng cũng hoàn toàn thở ra một hơi, ha hả nói: - Kinh tế sử nói chuyện thật sự là khôi hài. Dừng một chút, y lại tiếp tục nói: - Nhật Bản chúng ta mặc dù không có mở mang biên giới như quý quốc, nhưng vị trí địa lý ở trên biển của Nhật Bản chúng ta có thể nói là được thiên nhiên ưu đãi, hàng năm có không ít thương nhân, ngư dân đi qua quốc gia của ta, thậm chí cũng không thiếu thuyền bỏ neo ở quốc gia ta, nếu Kinh tế sử có thể đem đồ hộp tới Nhật Bản chúng ta để bán, như vậy không chỉ cung cấp tiện lợi cho những thương nhân, ngư dân kia, hơn nữa tiền lời nhất định gia tăng rất lớn.

Hay cho tên tiểu Nhật Bản ngươi, đầu óc thật đúng là linh hoạt, điểm này ngay cả ta cũng không nghĩ tới, các ngươi lại đã nghĩ đến trước cả ta, có chút thú vị. Lý Kỳ ha hả cười nói: - Các hạ chớ không phải là muốn cho ta đi tới chỗ các ngươi nơi đó kiến tạo một xưởng chuyên môn sản xuất đồ hộp chứ.

Đằng Cát Tam Mộc cười nói: - Đúng vậy. Nhưng không phải một, Nhật Bản chúng ta có biển bao quanh bốn phía, ít nhất cũng phải bốn năm cái, đến lúc đó Kinh tế sử nhất định sẽ kiếm được càng nhiều so với hiện tại.

Nói đùa gì vậy, coi ta là người ngu hả, nếu thực là như thế này, Túy Tiên chúng ta kiếm được lại hơn so với tiểu Nhật Bản các ngươi kiếm được, vậy cái rắm cũng không phải rồi, đồ hộp này đối với người trường kỳ rời bến chính là có thêm tác dụng cứu mạng, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, đời sau cũng còn được giải thưởng Nobel nữa, đến lúc đó Nhật Bản các ngươi sẽ trở thành trung tâm mậu dịch trên biển của Á Châu, nhưng thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như vậy, còn biển bao quanh bốn phía, Đại Tống chúng ta chẳng lẽ vốn không có đảo nhỏ được biển bao quanh bốn phía sao, thật sự là chê cười, cũng không biết hiện tại Hongkong là hình dáng như thế nào, ừ, đến lúc phái người đi xem rồi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Đúng vậy, kế hoạch này của các hạ thật sự là không tồi.

Đằng Cát Tam Mộc mừng rỡ, vội hỏi:

- Kinh tế sử đáp ứng chứ?

- Cũng không phải, cũng không phải. Lý Kỳ lắc đầu nói.

Đằng Cát Tam Mộc như lại rơi thẳng xuốn hầm băng, mờ mịt nói: - Lời này của Kinh tế sử là ý gì?

Lý Kỳ cười tủm tỉm nói: - Các hạ, thứ cho ta nói một câu đắc tội. Hắn nói xong đột nhiên dựng thẳng lên một ngón tay út.

Đằng Cát Tam Mộc sửng sốt, ngơ ngác nói: - Đây là ý gì?

- Chúng ta thực sự cầu thị, Oa quốc các ngươi lớn chút chút như vậy, thật sự không thể lớn hơn nữa được rồi. Lý Kỳ ha hả nói.

-!

Tuy rằng sự thật như thế, nhưng ngươi cũng không cần phải nói trực tiếp như vậy đi, đây cũng không phải là đạo làm ăn. Đằng Cát Tam Mộc nhất thời cảm thấy xấu hổ vô cùng, liếc mắt sang Y Hạ Bách Xuyên bên cạnh, gặp trên mặt y đã xuất hiện vẻ tức giận, trong lòng không khỏi thở dài.

Nếu các ngươi có thể lớn thêm một chút nữa, ta cũng sẽ không gọi các ngươi là tiểu Nhật Bản rồi, đây không phải châm chọc, đây là lời nói thật a! Lý Kỳ biết mà còn hỏi:

- Có phải ta đã nói sai rồi hay không?

- Ồ, không có, không có, ngươi nói tiếp, ta chăm chú lắng nghe. Đằng Cát Tam Mộc vô cùng miễn cưỡng cười nói, dù sao hiện giờ có việc cầu người, y cũng chỉ có thể đem ủy khuất nuốt xuống bụng.

- Vậy ta tiếp tục nói nhé. Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, cười thầm, không hổ là quốc gia Ninja, thật đúng là con mẹ nó có thể nhịn đấy. Nói: - Kỳ thật mà nói, ta đối với kế hoạch của các hạ, là vô cùng đồng ý, quý quốc đích thật là có ưu thế trời ban, nhưng cũng không thể xem nhẹ hoàn cảnh xấu.

- Hả? Kính xin Kinh tế sử chỉ giáo. Đằng Cát Tam Mộc hỏi vội.

- Đó chính là cung ứng nguyên liệu. Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Quý quốc chỉ lớn chút chút như vậy, khấu trừ phần đất đai cho đồng ruộng, nhà cửa, cùng với quân dụng, chỉ còn lại một chút như vậy thôi. Mà đồ hộp của chúng ta xuất hiện không đến một năm, nhu cầu số lượng hiện tại càng lúc càng tăng, ngay cả các ngươi đều biết được, có thể nghĩ, một ngày nào đó sau khi đồ hộp nổi danh hải ngoại, vậy nhu cầu số lượng phải tăng gia bao nhiêu, như vậy nguyên liệu cần thiết cũng sẽ gia tăng trên phạm vi lớn, vấn đề ngay ở chỗ này. Nếu như ta xây nhà máy ở quý quốc, chỉ bằng hoàn cảnh địa lý của quý quốc, căn bản không thể cung cấp đầy đủ nguyên liệu, nói cách khác, nguyên liệu còn phải từ Đại Tống chúng ta vận chuyển tới, cứ như vậy, không thể nghi ngờ phí tổn sẽ gia tăng rất lớn rồi, hơn nữa phiêu lưu còn gia tăng không ít, phải biết rằng hoa quả rau quả này cũng không thể để lâu, bằng không dễ dàng hư mất, mà đồ hộp này ta vốn định giá không cao lắm, dù sao ngư dân cũng không phải là những người rất giàu có, người làm ăn nói chuyện làm ăn, phí tổn này cùng nguy hiểm gia tăng cao hơn rất nhiều so với nhận được ích lợi, ngươi nói ta có đáp ứng không?

Đằng Cát Tam Mộc sau khi nghe xong, cảm thấy Lý Kỳ rất có đạo lý, tuy rằng thất vọng là không thể tránh được, nhưng cũng biết con đường này là không đi được, gật đầu nói: - Kinh tế sử nói rất đúng, là tại hạ suy xét không chu toàn, suy xét không chu toàn.

Dạ dày lớn bao nhiêu, thì ăn bấy nhiêu cơm, muốn một ngụm ăn thành một tên béo, đây quả thực là truyện nghìn lẻ một đêm. Lý Kỳ ha hả nói: - Kỳ thật ngươi nói, ta sớm đã suy nghĩ rồi.

- Hả? Xin lắng tai nghe.

Lý Kỳ lừa dối nói: - Từ trước đó vài ngày, ta đã phái người rời bến tìm một đảo nhỏ cách Đại Tống ta gần nhất, ta tính toán xây dựng một nhà máy đồ hộp tại đó, nhằm chuyên cung cấp đồ hộp và thực vật cho thương nhân đi qua đó, không chỉ có như thế, chúng ta còn có thể cung cấp hết thảy phục vụ cơ bản, đến lúc đó các ngươi cũng không cần phải chạy tới nơi này, trực tiếp có thể đi tới nơi đó mua đồ hộp, rất thuận tiện đấy.

Cái này không nghe còn tốt, sau khi nghe xong, ngay cả kích động muốn hộc máu Đằng Cát Tam Mộc cũng có, ngươi này không bày rõ ra là đoạt kinh doanh sao, đến lúc đó thương nhân đều chạy về phía ngươi bên đó, còn ai đến Nhật Bản ta nha, lại có cái kiểu lừa người như vậy sao.

Tuy nói như thế, nhưng ngay cả nửa điểm biện pháp y cũng không có, trong lòng rất không thoải mái, chỉ đành gật đầu, ngay cả tâm tình nói chuyện cũng không còn nữa.

Lý Kỳ coi ở trong mắt, khóe miệng co giật vài cái, suýt nữa cười ra tiếng, ho nhẹ một tiếng, nói: - Không biết các hạ còn có chuyện gì nữa không?

*****

Đằng Cát Tam Mộc nao nao, ánh mắt lại liếc về phía Y Hạ Bách Xuyên đang trầm mặc bên kia..

Y Hạ Bách Xuyên đột nhiên nói: - Kinh tế sử, ta nghe nói quý quốc bắt đầu bán vũ khí ra các nước khác, việc này là thật hay không?

Hán ngữ của y tuy coi như là không tệ, nhưng vẫn mang theo khẩu âm nồng đậm Nhật Bản.

Lý Kỳ nao nao, gật đầu nói: - Là có việc này, chẳng lẽ các hạ có hứng thú.

Y Hạ Bách Xuyên gật đầu khẳng định nói: - Vâng, quân chủ chúng ta hy vọng có thể mua đại lượng vũ khí của quý quốc trở về.

Đối diện tiểu Nhật Bản này, Lý Kỳ không thể không xốc lại hoàn toàn tinh thần, nói: - Quý quốc được biển bao bọc xung quanh, đối ngoại lại không có chiến sự, vì sao phải mở rộng quân bị?

Y Hạ Bách Xuyên không đáp hỏi ngược lại: - Chẳng lẽ đến quý quốc mua vũ khí, còn phải thuyết minh tác dụng sao?

- Không cần, không cần, ta chỉ là tò mò thôi. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, lại hỏi:

- Mới vừa rồi ta nghe các hạ nói muốn mua đại lượng vũ khí, dám hỏi một câu số lượng là bao nhiêu?

Y Hạ Bách Xuyên giơ một bàn tay.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Năm trăm vạn quan?

- Khụ khụ khụ.

Đằng Cát Tam Mộc ho khan một trận, cả mặt cũng đỏ bừng, lúng túng nói: - Kinh tế sử, là năm trăm ngàn quan.

- À? Này hóa ra là năm trăm ngàn quan nha.

Lý Kỳ gãi đầu, nghĩ thầm rằng, không có tiền sung cường hào cái gì nha, biến thành ta đỏ mặt thay các ngươi. Nhưng nghĩ lại, không đúng nha, bây giờ Nhật Bản cũng không phải là Nhật Bản ở hậu thế kia nha, nhìn vào sức sản xuất của Nhật Bản mà nói, năm trăm ngàn quan này cũng thật không phải một số lượng nhỏ, phỏng chừng là tất cả vốn liếng của bọn họ, bọn họ tốn tiền nhiều như vậy để mua vũ khí là chuẩn bị làm chuyện gì đâu này?

Y Hạ Bách Xuyên lấy ra từ dưới tay một quyển trúc, đứng dậy đi tới phía trước Lý Kỳ, hai tay dâng lên nói: - Trên đó đều viết quân bị vật tư chúng ta cần, mời kinh tế sử xem qua.

Xem ra bọn họ đến có chuẩn bị nha, nói vậy đây chính là mục đích chủ yếu hôm nay bọn họ đến đây. Lý Kỳ nao nao, một tay nhận lấy, mở ra xem một lượt, chỉ thấy trên đó viết đều là một ít vũ khí cơ bản, cái gì đao thương hộ giáp, cung, tên.. v... v, lợi khí kiếm tiền như Thần Tí Cung, Sàng Tử Nỏ gì đó, ở đó một chút cũng không đề cập đến, tính như vậy, năm trăm ngàn quan có khả năng mua vũ khí cũng là không ít, đương nhiên, những thứ đã viết ở đây đối với Nhật Bản nho nhỏ mà nói, cũng xem như không ít. Lý Kỳ xem trong chốc lát, đột nhiên nói: - Kỳ thật Đại Tống chúng ta còn mua bán chiến thuyền đấy, bảo hành sữa chữa ba năm, đương nhiên, giá cả cũng là vô cùng đắt tiền, muốn suy nghĩ một chút hay không.

Y Hạ Bách Xuyên nói: - Liên quan đến phương diện này, chúng ta cũng có nghe nói, nhưng chúng ta tạm thời còn không cần.

Vừa không cần thuyền, lại không cần vũ khí có tính tiến công siêu cường này, xem ra bọn họ mua vũ khí chỉ để đối nội, thực sự không phải là muốn khuếch trương ra ngoài. Lý Kỳ sau khi thử một phen, trong lòng thoáng yên tâm, nhưng hắn vốn cho là bình thường phải chờ tới sau khi Nguyên Đán triều hội chấm dứt, những người tài giỏi kia mới tìm tới tận cửa, không nghĩ tới đảo tiểu Nhật Bản này tới trước, trong lúc nhất thời đồ chuẩn bị e là có chút không đủ, hơn nữa việc này hắn còn nhất định phải thương lượng với Tống Huy Tông, bèn nói: - Các hạ, hai nước ta và ngươi cũng không quan hệ ngoại giao, vũ khí này mua bán chỉ sợ danh bất chính, ngôn bất thuận nha.

Đằng Cát Tam Mộc nói: - Coi như tư nhân mua bán là được, tin tưởng Kinh tế sử nhất định có thể nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên, quý quốc có thể yên tâm, chúng ta tuyệt sẽ không thiếu một đồng tiền đấy.

Lý Kỳ khoát tay nói:

- Tuy là nói như thế, nhưng ta còn phải bẩm báo với Hoàng thượng, do Hoàng thượng đến định đoạt, như vậy đi, dù sao các ngươi cũng không gấp trong chốc lát, ta cùng Hoàng thượng thương lượng trước đã, đến lúc đó lại thông tri cho các ngươi, cụ thể công việc, chúng ta ngày sau lại nói chuyện.

Đằng Cát Tam Mộc cũng biết việc này không có khả năng một lát là có thể đàm thành, cười nói: - Nên thế, nên thế, chúng ta liền đợi tin lành của Kinh tế sử. Tốt lắm, sẽ không làm Kinh tế sử chậm trễ, chúng ta cáo từ trước.

Y Hạ Bách Xuyên cũng đứng lên, làm một cái lễ võ sĩ.

Lý Kỳ đứng lên nói: - Ta tiễn hai vị.

- Làm phiền rồi.

Lý Kỳ vừa tiễn hai người tới ngoài cửa, đột nhiên nhìn thấy hai người đi tới, đúng là phu thê Triệu Minh Thành.

- Triệu đại nhân?

- Đằng Cát tiên sinh? Y Hạ tiên sinh đã ở đây rồi a!

Triệu Minh Thành và hai người Nhật Bản kia tựa hồ cũng quen biết, vừa thấy mặt, song phương đều có vẻ kinh ngạc.

Lý Kỳ cũng hôn mê rồi, nói: - Ngươi các ngươi quen biết?

Triệu Minh Thành nao nao, chợt cười nói: - Khi ta vừa mới đảm nhiệm tri châu Lai Châu, từng tình cờ gặp mặt Đằng Cát tiên sinh, sau đó liền kết làm bạn tốt, ta còn từng đi nhà y làm việc, ở nơi đó lại làm quen với Y Hạ tiên sinh.

Đằng Cát Tam Mộc và Y Hạ Bách Xuyên cũng liên tiếp gật đầu.

- Hóa ra là như vậy, thật đúng là trùng hợp nha. Lý Kỳ ha hả nói.

Triệu Minh Thành đưa tay về hướng Lý Thanh Chiếu, nói: - Vị này chính là nội tử.

- Nghe qua đại danh của Triệu phu nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền, thất lễ, thất lễ. Đằng Cát Tam Mộc chắp tay cười nói, vẻ mặt rất là cung kính, không giống như là giả vờ, hiển nhiên, thật sự là y đã từng nghe nói đến Lý Thanh Chiếu.

Lý Thanh Chiếu khẽ vuốt cằm, xem như đáp lễ lại.

Triệu Minh Thành lại hỏi: - Đúng rồi, Đằng Cát tiên sinh, các ngươi tại sao lại ở đây?

Đằng Cát Tam Mộc hơi sững sờ, cười nói: - Ồ, chúng ta là tìm đến Kinh tế sử mua đồ hộp đấy. Về phần chuyện mua vũ khí, y cũng không đề cập tới.

- Thì ra là thế.

Đằng Cát Tam Mộc cười hỏi: - Không biết Triệu tri châu hiện giờ đang ở nơi nào?

- Ồ, ta cùng với nội tử ở tạm ở Tướng Quốc Tự.

- Vậy thì thật tốt, chúng ta cũng ở ở đó. Hôm nay liền tạm thời cáo từ trước, ngày khác nhất định tới cửa thăm hỏi.

- Tốt lắm, tốt lắm, vài vị đi thong thả.

- Cáo từ!

Nói xong, Đằng Cát, Y Hạ liền mang theo vài tên võ sĩ rời đi.

Đợi bọn họ đi rồi, Lý Kỳ đưa tay chỉ về hương trong phòng, cười nói: - Nhị vị, mời vào trong.

- Mời.

- Triệu tri châu ngươi tới lúc nào? Lý Kỳ vừa đi vừa hỏi.

- Ồ, hôm qua mới đến đấy, trong mấy ngày này nội tử đã gây phiền toái cho ngươi rồi, Minh Thành vô cùng cảm kích.

Lý Kỳ vội vàng lắc đầu nói: - Nói chi vậy, Triệu tri châu quá khách khí rồi, những thứ này đều là ta nên làm đấy, Thanh lệnh phu nhân có thể dốc sức tương trợ, ta cảm kích cũng còn không còn kịp nữa, sao có thể nói là phiền toái.

Đi vào trong phòng, Lý Kỳ mời bọn họ ngồi xuống, lại sai người châm trà, rồi sau đó hỏi: - Đúng rồi, Triệu tri châu, ngươi và Đằng Cát Tam Mộc kia rất thân quen sao?

Hắn đối với Nhật Bản hiện nay quả thực không biết được bao nhiêu, mới vừa nghe nói Triệu Minh Thành còn đi qua Nhật Bản, liền muốn hỏi thăm một chút.

Triệu Minh Thành gật đầu nói: - Coi như cũng tàm tạm đi, y xưa nay rất ngưỡng mộ văn hóa Đại Tống ta, rất ham học hỏi, từng ba lần bốn lượt tới cửa thỉnh giáo, một hai lượt, cũng liền quen thuộc.

Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Vậy ngươi đối với những người Oa bọn họ có ý kiến gì không?

Triệu Minh Thành không biết Lý Kỳ vì sao như vậy hỏi, chi tiết nói: - Tốt lắm a, đặc biệt đối với chúng thương nhân Đại Tống ta, bọn họ đều biểu hiện vô cùng nhiệt tình, hữu hảo, ta đi tới chỗ bọn họ làm việc, bọn họ cũng rất thịnh tình khoản đãi.

Lý Kỳ ừ một tiếng, lại hỏi: - Vậy vì sao Đại Tống ta lại không cùng Nhật Bản bọn họ thành lập quan hệ ngoại giao?

- Cái này.

Lý Thanh Chiếu đột nhiên nói: - Đây đều là lòng tự trọng đang tác quái.

Lý Kỳ sửng sốt, nói: - Triệu phu nhân có nhận xét gì?

*****

Chương 841. 3: Bảo hổ lột da

Lý Thanh Chiếu nhìn phía Triệu Minh Thành, người đó gật đầu cười nói: - Vi phu cũng muốn nghe xem nhận xét của phu nhân.

Lý Thanh Chiếu khẽ cười nói: - Theo như lời mới vừa rồi của phu quân, chính là dân chúng của bất kỳ một cái nào quốc gia đều nên có cụ bị đấy, hơn nữa thương nhân Đại Tống ta còn mang đến của cải cho bọn họ, kỳ thật người Oa trong xương cốt vẫn là khá kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là tự đại.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Điểm ấy ta tuyệt đối đồng ý.

Lý Thanh Chiếu đối với loại ủng hộ vô điều kiện này của Lý Kỳ đã tập mãi thành thói quen rồi, cũng không có để ý, nói tiếp: - Từ cổ từng ghi lại, vào thời kì Đường triều cường thịnh, Oa quốc từng ba lần bốn lượt phái người tiến đến Trung Nguyên học tập, khi đó thật sự bọn họ vô cùng ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên chúng ta, nhưng từ khi Đại Tống ta khai quốc tới nay, Oa quốc bọn họ cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, sau khi bọn họ tiếp thụ văn hóa Đường triều, bắt đầu phát triển văn hóa thuộc về mình, hi vọng một ngày kia có thể ngang hàng cùng Đại Tống ta, văn hóa còn như thế, như vậy ở trong chính trị, liền càng lộ vẻ xông xáo rồi. Lúc trước thời kì Thần Tông Hoàng Đế, Đại Tống ta vốn là muốn và Oa quốc thành lập quan hệ ngoại giao, nhưng cũng bởi vì một câu trong thư Thần Tông Hoàng Đế gửi cho Oa chủ, thế cho nên không thể thành công.

- Một câu? Nói cái gì? Lý Kỳ hiếu kỳ nói.

Triệu Minh Thành nói: - Ồ, chuyện là như vầy, năm đó Thần Tông Hoàng Đế gửi phong thư cùng với một ít quà tặng cho Oa chủ, nhưng từ đó về sau, Oa quốc bên kia không tiếp tục hồi âm, mãi đến năm năm sau, Oa quốc mới lấy danh nghĩa Thái tể phủ bọn họ gửi một phong hồi âm. Đây hết thảy chỉ vì trong thư viết một câu nói như vậy, "Thưởng lại nước Nhật Bản " mấu chốt ngay tại ở hai chữ "Thưởng lại", trên dưới triều đình Oa quốc đối với điều này tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt, cự không tiếp thụ, bọn họ cho rằng hai chữ này khiến Oa quốc bọn họ bị đặt trên vị trí là một phiên quốc, đây đối với bọn họ là không tôn trọng, cho nên hồi âm của bọn họ do Thái tể phủ phát ra, nhưng quà tặng cũng là nhờ thương nhân Đại Tống ta đưa về, mượn điều này cho thấy lập trường của bọn họ. Về sau Đại Tống ta hãy còn muốn cùng Oa quốc bắt đầu thành lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp, tuy nhiên bọn họ đối với điều này vẫn biểu hiện vô cùng lãnh đạm, chỉ hồi âm, không hồi lễ vật phẩm, nhưng song phương vẫn có thư tín lui tới, mãi đến năm sáu năm trước, Hoàng thượng sai người đi Oa quốc bảo bọn họ ở thu thập kỳ trân dị bảo bổn quốc để tiến cống, từ đó trở đi, song phương liền đoạn tuyệt thư tín lui tới, nhưng dân gian mua bán vẫn chưa từng ngừng lại.

Toát mồ hôi!Con mẹ nó chứ! Không thể tưởng được Tống Huy Tông mạnh như vậy, có chút khí phách, nhưng là người ta không để ý tới ngươi, ngươi nên lôi kéo bọn họ nha. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Như thế rất giống tác phong của người Oa, ta có thể lý giải được.

Lý Thanh Chiếu leng keng hữu lực nói: - Ta không dám bình luận hành động này của Hoàng thượng là làm đúng hay không, nhưng chỉ dựa vào hai chữ, Oa quốc liền nổi giận như vậy, thậm chí không tiếc đoạn tuyệt quan hệ ngoại giao giữa hai nước, bởi vậy có thể thấy được, quốc gia này cũng không quân tử, khí lượng hẹp hòi, tự cao tự đại, làm người ta bật cười. Hơn nữa, chỉ lấy cách nhìn của ta, bọn họ sở dĩ dám làm như vậy, cũng không phải là bởi vì bọn họ có khí phách, hơn nữa căn cứ vào tình hình mậu dịch dân gian trên biển của Đại Tống ta và Oa quốc, nếu mậu dịch dân gian có thể thỏa mãn những quý tộc kia của Oa quốc, bọn họ không cần thành lập quan hệ ngoại giao với Đại Tống ta.

Tư tưởng yêu nước của Lý Thanh Chiếu là không thể nghi ngờ, cho nên trong đó có chứa sắc thái chủ quan, cũng là không thể dị nghị. Nàng vẫn cho là từ xưa đến nay Trung Nguyên đại quốc, vốn là nên bát phương triều bái, vào thời Đường, ngươi nhiều lần đi sứ đến Trung Nguyên thể hiện thiện ý, nhưng đến lượt Đại Tống ta rồi, thái độ của ngươi chuyển biến liền nhanh như vậy, đường đường Trung Nguyên đại quốc ta đã thể hiện thiện ý với ngươi, ngươi chế giễu, còn bắt đầu già mồm cãi láo, đây thật sự là cho thể diện không cần thể diện, không phải tự đại thì là cái gì.

Triệu Minh Thành đã quen với tính cách không sợ hãi này của Lý Thanh Chiếu, cũng chỉ cười khổ không nói.

- Lời Triệu phu nhân nói không sai, trước kia cho tới bây giờ bọn họ cũng không tham dự Nguyên Đán triều hội của Đại Tống, hiện giờ muốn cầu cạnh ta, liền bật người vội vội vàng vàng chạy tới. Lý Kỳ ha hả cười, nói: - Tuy nhiên Triệu phu nhân tựa hồ đối với người Oa không có hảo cảm gì.

Lý Thanh Chiếu thản nhiên nói: - Chưa nói tới hảo hay không hảo, người Oa bọn họ như thế nào cùng ta có quan hệ gì đâu, ta chỉ là xử lý sự việc chứ không xử lý con người.

Triệu Minh Thành thấy không khí có chút quái dị, vội nói sang chuyện khác: - Đúng rồi, Kinh tế sử, ngươi mới vừa nói bọn họ lần này tới đây là muốn cầu cạnh Đại Tống chúng ta, không biết là chuyện gì, có thể nói cho biết hay không?

Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên, chuyện thứ nhất chính là đồ hộp, bọn họ cũng nói rồi. Còn chuyện thứ hai sao, nói vậy Triệu tri châu cũng nghe nói, Đại Tống ta bắt đầu bán vũ khí ra nước ngoài.

Triệu Minh Thành cau mày nói: - Chẳng lẽ bọn họ là đến mua vũ khí hay sao?

- Không sai.

- Vậy ngươi có đồng ý không?

- Đây không phải do một mình ta định đoạt, còn phải Hoàng thượng gật đầu. Lý Kỳ sở dĩ nói chi tiết cho Triệu Minh Thành, đương nhiên không phải là bởi vì Lý Thanh Chiếu, mà là hắn được mượn việc này để hỏi thăm Triệu Minh Thành chút việc, hỏi: - Tuy nhiên ta rất muốn biết, Oa quốc bọn họ gần nhất lại không có chiến sự, tại sao phải mua vũ khí, Triệu tri châu, ngươi thân là tri châu Lai Châu, cách bọn họ tương đối gần, nên biết một ít chứ.

Triệu Minh Thành nói: - Cũng có nghe nói một ít, nhưng không rõ tình hình cụ thể lắm, kỳ thật Oa quốc bọn họ quốc nội cũng không yên ổn, chủ yếu mâu thuẫn vẫn đến từ tập đoàn võ sĩ và quý tộc triều đình, đương nhiên, giữa võ sĩ và võ sĩ cũng có không ít mâu thuẫn.

- Võ sĩ và quý tộc?

- Ừ. Thân phận của võ sĩ ở Oa quốc vẫn luôn không cao, hiện giờ những công khanh quý tộc tuy rằng thừa nhận địa vị của võ sĩ, nhưng hãy còn bởi vì thân phận hèn mọn mà có thêm kỳ thị, hơn nữa còn có rất nhiều hạn chế, trải qua thời gian dài, mâu thuẫn là không thể tránh được, ta nghĩ Y Hạ tiên sinh kia mua vũ khí, cũng là vì gia tăng địa vị của võ sĩ ở trong triều đình Oa quốc đi. Triệu Minh Thành gật gật đầu nói.

- Thì ra là thế!

Lý Kỳ thoáng gật đầu, trong lòng lại nghĩ, chỉ là điều gia tăng địa vị võ sĩ, vậy chỉ sợ còn chưa đủ đi, tốt nhất có thể đánh nhau, nói vậy, ta có thể bán càng nhiều vũ khí ra ngoài, nói không chừng còn có thể có được càng nhiều nha.

Triệu Minh Thành thấy Lý Kỳ híp mắt, một bộ dáng gian thương mười phần, không khỏi cảm thấy tò mò, nhẹ giọng hô:

- Kinh tế sử, Kinh tế sử.

Lý Kỳ nao nao, nói: - Ồ, ngươi nói cái gì?

Triệu Minh Thành sắc mặt sửng sốt, hỏi: - Ngươi đang suy nghĩ gì?

- Không nghĩ cái gì, không nghĩ cái gì. Lý Kỳ bật cười ha hả, cười nói: - Nói lâu như vậy, đều là nói chuyện của người khác, Lý Kỳ thật sự là chiêu đãi không chu toàn. Đúng rồi, không biết Triệu tri châu lần này tới cửa là vì chuyện gì?

Triệu Minh Thành chắp tay cười nói:

- Cũng không có đại sự gì, chính là nội tử ở quý phủ ở quấy rầy nhiều ngày, ta đây làm phu quân lý nên đến đáp tạ, chỉ tiếc Tam nương không ở, không thể tự mình đáp tạ, mong rằng Kinh tế sử có thể thay ta chuyển đạt.

Hóa ra là muốn đến thể hiện thiện ý với ta, xem ra ngươi cũng không hoàn toàn là một tên ngốc nhỉ. Lý Kỳ chắp tay đáp lễ nói: - Nhất định, nhất định.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<