Vay nóng Homecredit

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0640

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0640: Diễn tập đáng sợ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Siêu sale Lazada

Chương 836. 1: Diễn tập đáng sợ

Chỉ một màn như vậy đã khiến người xem há mồm trợn mắt, toàn bộ quá trình đều lưu loát trôi chảy, khiến người ta không có thời gian mà chớp mắt, mỗi một bước đều làm cực kỳ hoàn mỹ, hơn nữa suy xét chu đáo mọi mặt, dù là một người ngoài nghề, cũng biết đây là do bình thường bỏ công khổ luyện mà được, không có sự luyện tập lặp đi lặp lại trên vạn lần, cũng sẽ không đạt được kết quả này.

- Bánh bánh xe kia là là Cao Cầu chỉ phía trước, líu lưỡi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Thái úy đoán không sai, món đồ kia là bản nhân phát minh đấy. Thật ra thứ này đã ứng dụng trong nghề xây dựng từ lâu, hạ quan chẳng qua là tăng thêm vài cái ròng rọc để làm thành một tổ hợp ròng rọc, cứ như vậy, những thứ nặng hơn cũng có thể nhẹ nhàng nhấc lên, huống chi cái máy ném đá không tính là nặng kia.

Cao Cầu hơi liếc mắt nhìn hắn, thở dài: - Cũng biết là như vậy, thật không biết cái đầu của ngươi lớn lên lên như thế nào nữa. Có điều, nói gì thì nói, món đồ này đúng là hữu dụng. Ồ, chiến thuyền này hình như ta chưa bao giờ thấy qua.

Lý Kỳ cười nói: - Mấy thuyền chiến thuyền không tính là mới, chỉ là cải tạo lại một chút thôi, mấu chốt cải tạo nằm ở tổ hợp ròng rọc kia và khoang thuyền chuyên dùng để chở kỵ binh.

Quách Dược Sư chậc chậc nói: - Không ngờ Bộ Soái tuổi còn trẻ, mà có thể nghĩ đến những kế tuyệt diệu đến vậy, thật khiến người ta khâm phục mà!

Lý Kỳ chắp tay nói: - Không dám, không dám, ta còn có nhiều vấn đề muốn thỉnh giáo Quách Tướng quân đấy.

Quách Dược Sư khoát tay nói: - Bộ Soái chớ mỉa mai ta.

- Vậy cũng không khách khí, tại hạ vốn muốn mời Quách Tướng quân đến Học viện Thái sư lên lớp cho một số sĩ quan, mong Tướng quân có thể đáp ứng tại hạ. Lý Kỳ thành khẩn nói. Quách Dược Sư này tuy hay đâm bị thóc chọc bị gạo, nhưng vẫn có bản lĩnh, mấu chốt là ông ta từng đánh với quân Kim, hiểu quân Kim hơn cả Chủng Sư Đạo, đây đối với Lý Kỳ mà nói là một món của cải quý giá.

Quách Dược Sư thấy Lý Kỳ không giống như là đang nói đùa, không khỏi ngây ngẩn cả người.

- Thái úy, người nhìn bên kia.

Đang lúc Quách Dược Sư hết sức mờ mịt, chợt nghe phó quan bên cạnh Cao Cầu đột nhiên kêu lên.

Mấy người vội vã quay đầu nhìn lại, hoá ra ở xa xa phía sau cũng có một đội ngũ đang qua sông.

- Là Thần Vệ Quân.

Hồ Du mắt tinh kinh hô nói.

Đội ngũ kia đúng là Thần Vệ Quân do Nhạc Phi lĩnh quân, chỉ thấy bọn họ không sai biệt lắm với Long Vệ Quân vừa rồi, gần như là diễn lại một màn vừa rồi, điều này cũng chứng minh bọn họ đều thi hành hoàn mỹ mệnh lệnh Lý Kỳ truyền đạt.

Lần này sắc mặt Hà Quán càng thêm khó coi, hai tay nắm chặt, trong lòng lại mắng đệ đệ Hà Xung một trận, lại nghĩ có phải Lý Kỳ gây khó dễ giữa đường không, mới khiến Bổng Nhật Quân chạy đến sau cùng, dù sao thì trong lòng của ông ta cũng loạn cả lên.

Rất nhanh. Chiến thuyền hai bên cũng đã cập bờ bên kia, hai đội ngũ lại bắt đầu chuẩn bị đổ bộ.

Chính lúc này, Bổng Nhật Quân rốt cuộc cũng xuất hiện.

Cao Cầu quay đầu nhìn lại, khẽ nhíu mày, so với Thần Vệ Quân và Long Vệ Quân đến trước, Bổng Nhật Quân này có vẻ vô cùng nghiệp dư, lác đác thưa thớt, kỵ binh rất nhanh bỏ xa bộ binh đến không thấy bóng người, mặt khác còn có một phần bộ binh dường như không thích ứng với hành quân cường độ cao, đều chạy cùng lính thiết giáp thành một đoàn.

Thật ra Bổng Nhật Quân cũng đã bắt đầu luyện tập đi đều từ lâu rồi, nhưng thời gian ngắn ngủi, hơn nữa cũng không chỉ vậy thôi. Huấn luyện thường ngày của bọn họ giống hệt như trước kia, không luyện tập cường độ cao như hai đội quân kia, tuy rằng Lý Kỳ đã đưa ra rất nhiều kiến nghị với Hà Xung, nhưng đám người đó căn bản không phục Lý Kỳ, nhưng lại không dám cãi hắn, vì thế liền áp dụng chính sách bằng mặt không bằng lòng.

Sau khi công bố nội dung của đợt diễn tập lần này, Hà Xung cũng không để ý chút nào, bởi vì nội dung đều là một số kiến thức hành quân cơ bản. Gã cho rằng điều này đối với Bổng Nhật Quân kiêu ngạo của Cấm quân mà nói, còn không phải là một món cỏn con thôi sao, nhưng đến ngày hôm nay, hắn mới ý thức được sai lầm, không phải gã đánh giá cao mình, mà là gã đánh giá thấp đối thủ.

Ngay khi bắt đầu, Bổng Nhật Quân đã dồn hết sức để chạy, vậy là đã dẫn đầu rất xa nha, nhưng qua hai trạm, bắt đầu có chút lực bất tòng tâm rồi, càng ngày càng chậm, hai đội Cấm quân phía sau rất nhẹ nhàng vượt qua bọn họ, hơn nữa bọn họ không có chút cáu kỉnh nào cả.

Rõ là nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, khi Điện Tiền Ti đi qua trước mặt bọn họ, không ngờ liên tiếp có ba gã lính thiết giáp trực tiếp ngã xuống đất ngất đi.

Mất mặt a!

Cao Cầu dù sao cũng xuất thân là Điện soái, nhìn thấy một màn này, trên mặt nhịn không được rồi, hai gò má đã hóa xanh.

Thật ra đây cũng là nằm trong dự liệu của Lý Kỳ, yêu cầu của đợt diễn tập lần này, đều do hắn đặt ra căn cứ vào cường độ luyện tập của Long Vệ Quân. Thí dụ như vác ba mươi cân, qua sông, bám núi gì đó, đây đều là quy trình cơ bản. Không sai, đây đích thực là một số kiến thức cơ bản, nhưng khó luyện nhất chính là kiến thức cơ bản, bởi vì cái này cần tích lũy một khoảng thời gian, không phải ngươi hôm nay có thể chạy một trăm mét, thì ngày mai sẽ có thể chạy được một trăm mét, điều này căn bản không có khả năng. Nhưng Bổng Nhật Quân làm sao tập luyện như vậy được chứ, bọn họ đều được nuông chiều từ bé, cả ngày đều đắm chìm trong sự kiêu ngạo của Bổng Nhật Quân, mỗi ngày thao luyện thì chỉ cần đi đều vài bước, ở giáo trường thì hừ hừ ha ha một trận, có thể nói là chỉ tập mà không luyện, tuy rằng bây giờ đã chạy tương đối chỉnh tề rồi, nhưng trong tình cảnh không đủ thể lực, vậy cũng không thể bảo đảm được.

Dạng đội ngũ mạnh mẽ này đối với Bổng Nhật Quân mà nói, không thể nghi ngờ là muốn cái mạng già của bọn họ mà. Nhưng Lý Kỳ không thể lo nhiều như vậy được, cái hắn muốn là một quá trình chân thật, hơn nữa phải có ý nghĩa tham khảo thực tế nữa, mặc kệ ngươi có chịu được hay không, trong chiến tranh, chỉ có thắng thua, không có bất kỳ nguyên cớ lý do gì cả, người thắng làm vua thôi.

Ban đầu, Cao Cầu cũng không cảm nhận được sự lợi hại của Thần Vệ Quân, Long Vệ Quân, nhưng lần này so sánh, ông ta lập tức cảm thấy hai đội quân kia quả thực quá mạnh, giống như thiên binh hạ phàm vậy.

Hà Xung kia thấy Thần Vệ Quân, Long Vệ Quân đã đến bên kia bờ sông, trong lòng vừa vội vừa giận, bắt đầu nóng nảy dùng roi ngựa hung hăng quất những binh lính tụt lại phía sau, ra sức thúc giục.

Bọn họ thật vất vả cuối cùng cũng tới bờ sông, mà mấy chiến thuyền ven bờ đã chờ lâu đến nỗi cả hoa cũng rụng cả rồi.

Càng gấp lại càng dễ mắc sai lầm, trong quá trình trên thuyền, binh lính của Bổng Nhật Quân đều tranh nhau lên trước, không chút phòng bị nào, kỵ binh ngăn cản cung tiễn thủ, thương binh và lính thiết giáp ở phía sau, sau khi toàn bộ kỵ binh vào khoang thuyền, cung tiễn thủ lại cùng thương binh tranh nhau lên thuyền, kết quả là có hai ba tên rơi xuống nước, thời tiết này mà rơi xuống nước thì đúng là thảm không thể tả.

Hà Xung tức giận đến sắp phát khóc rồi, khẩn trương gọi người thả dây cứu người, thật vất vả mới cứu được người lên, nhưng đã lạnh đến mức chỉ còn nửa cái mạng thôi. Sau khi cung tiễn thủ và thương binh lên thuyền, lính thiết giáp lại bắt đầu lên thuyền, cho đến cuối cùng, bọn họ mới nhớ tới mấy chiếc xe ném đá kia, lại khẩn trương sai người bắt đầu chuyển xe ném đá lên.

Lúc trước khi Lý Kỳ dạy bọn họ sử dụng tổ hợp ròng rọc, còn đặc biệt dặn bọn họ luyện tập nhiều hơn, nhưng bọn họ thấy món đồ này đơn giản như vậy, cần gì luyện tập, kết quả là đến lúc này, bận đến luống cuống tay chân, giằng co nửa ngày mới chuyển xe ném đá lên được, trong quá trình còn rơi xuống nữa, suýt chút nữa là đập vỡ cả thuyền.

Đợi cho đến khi bọn họ lên thuyền, Long Vệ Quân và Thần Vệ Quân đã chạy không thấy bóng dáng từ lâu rồi, mà ngay cả mấy chiếc thuyền chiến kia cũng đã thu nhỏ lại thành mấy chiếc "thuyền nhỏ" rồi.

Bây giờ trong đầu Hà Quán trống rỗng. Thua cũng không sao, dù sao thì khi thi đấu cũng có thắng có thua mà. Nhưng thua khó coi như vậy, thì thật không được mà. Trong mùa đông lạnh giá, ai ai cũng bị gió thổi đến trắng bệch cả mặt, mà Hà Quán lại đau buồn đến mức mặt như Quan Công, không nói được câu nào. Cao Cầu hơi liếc nhìn Hà Quán, sắc mặt muốn khó coi thế nào thì có khó coi thế đó, thản nhiên nói: - Cái gì Bổng Nhật Quân hả, đây rõ ràng là Lạc Nhật Quân, còn Điện Tiền Ti, hừ, ta thấy phải kêu là Điện Hậu Ti mới đúng.

- Phụt

Lý Kỳ nghe thấy thật sự là không nín được, bật cười phụt một tiếng, vội nói: - Rất xin lỗi, rất xin lỗi, vừa rồi chỉ là mũi ta hơi ngứa mà thôi. Các vị chớ hiểu lầm.

Trong lòng lại nói, Cầu ca thật sự rất tài tình nha, Điện Hậu Ti, Lạc Nhật Quân, rất con mẹ nó chuẩn xác. - Ngươi không cần xin lỗi, hành quân mà có thể hành thành bộ dạng như vậy, còn không cho người ta cười sao, nếu ngươi muốn cười, thì cứ lớn tiếng cười đi. Cao Cầu la ầm lên.

Tuy nói như vậy, nhưng Lý sư phó của chúng ta là một người khiêm tốn, ra sức lắc đầu, may mà có khẩu trang che chắn, bằng không khiêm tốn sẽ biến thành dối trá mất. Nhưng Hồ Du kia lại là một nam tử "thành thật" nha, tuy rằng ông ta đã cố gắng cắn chặt môi dưới, nhưng tiếng cười vẫn bật ra từ mũi.

*****

Chương 836. 2: Diễn tập đáng sợ

Việc đã đến nước này, Hà Quán cũng chỉ có một con đường có thể đi, là phải nhận sai, ôm quyền với Cao Cầu nói: - Ty chức không làm tròn bổn phận, kính xin Thái úy trách phạt.

- Không làm tròn bổn phận? Cao Cầu cười lạnh một tiếng, nói: - Ngươi đây không gọi là không làm tròn bổn phận, bởi vì ngươi căn bản cũng không nghĩ đến phải làm hết phận sự.

- Ty chức biết tội.

Cao Cầu nói: - Lần này ngươi thật sự khiến ta rất thất vọng, Điện Tiền Ti, đứng đầu tam quân, ha ha, bây giờ chỉ e phải sửa lại, bộ dạng các ngươi như vậy, dựa vào cái gì bảo vệ đại nội.

Hà Quán cau mày, cúi đầu không nói, trong lòng không ngừng kêu khổ a.

Cao Cầu trầm ngâm một lát, đột nhiên nói với Lý Kỳ: - Lý Kỳ, đầu lĩnh Thần Vệ Quân vừa rồi gọi là gì vậy?

- À, người nọ gọi là Nhạc Phi.

- Nhạc Phi? Chính là người cứu được ở Thang Âm lần trước?

- Đúng vậy.

Cao Cầu gật đầu nói: - Thật sự y là một nhân tài, còn nhớ nghi thức duyệt binh lần trước, Hoàng thượng từng hỏi đến y. Đúng rồi, bây giờ Nhạc Phi đang đảm nhiệm chức vị gì ở Thị Vệ Bộ?

Lý Kỳ sửng sốt, nói đúng sự thật: - Giáo đầu.

- Giáo đầu? Cao Cầu nói: - Điều này không tránh khỏi không biết trọng dụng nhân tài.

Lý Kỳ nói: - Không dối gạt Thái úy, ta cũng vậy cảm thấy như vậy, nhưng y vừa tới không bao lâu, lại không có quân công, chỉ có thể làm giáo đầu.

Cao Cầu nhướn mày, trầm ngâm một lát, nói: - Hiện giờ đang là lúc dùng người, ta đây đặc biệt đề bạt y làm Chỉ huy sứ Bổng Nhật Quân.

Hà Quán nghe được thì mây đen đầy đầu, Nhạc Phi rõ ràng chính là tâm phúc của Lý Kỳ, mà Lý Kỳ hiện giờ là tân quý trong triều, còn đầu phục Thái Tử, ông ta căn bản không dám đắc tội Lý Kỳ, như vậy xem ra, bọn họ cũng không khống chế được Nhạc Phi rồi, vậy tương đương với việc giao Bổng Nhật Quân cho Lý Kỳ. Nhưng, tình trạng của Bổng Nhật Quân bày ra tại đây, hắn không thể phản bác, chỉ có thể nuốt thiệt thòi này xuống thôi, lòng thầm nghĩ có nên nói chuyện với Thái tử không.

Lý Kỳ thật sự không ngờ được chuyện này, không khỏi kinh ngạc "Hả" một tiếng.

- Thế nào?

Trong lòng Lý Kỳ mừng như điên, để Nhạc Phi làm chỉ huy của Bổng Nhật Quân, cũng tốt cho việc rèn luyện khả năng làm Thống soái của Nhạc Phi, ngoài miệng lại nói: - Nhưng Thị Vệ Bộ của ta cũng thiếu người nha!

Cao Cầu là người yêu mến người tài, kiên nhẫn khuyên: - Có ngươi ở đây, tác dụng của Nhạc Phi có cũng được, không có cũng chẳng sao. Y ở trong Bổng Nhật Quân mới có thể tận tình phát huy. Ta hứa với ngươi, chỉ cần Bổng Nhật Quân có thể làm được như Thần Vệ Quân hôm nay, ta sẽ để cho Nhạc Phi trở về Thị Vệ Bộ.

Tuy rằng Cấm quân có quan hệ lớn với Cầu ca, nhưng địa vị của Thượng Tứ Quân bất đồng, Cầu ca cũng không dám bảo bọn họ làm công giúp mình, vậy đương nhiên ông ta muốn Thượng Tứ Quân càng ngày càng mạnh, ít nhất cũng có thể giúp ông ta nở mày nở mặt.

Cái này sao được chứ, ông hẳn là nên thăng Nhạc Phi làm Điện soái nha.

Tuy nhiên đây chẳng qua là do Lý Kỳ nghĩ mà thôi, hắn dĩ nhiên biết Điện soái không phải ai cũng có thể làm được, được dịp khoe mẽ nói: - Vậyvậy được rồi, nhưng Thái úy, ngươi phải giữ lời đó.

- Ngươi yên tâm.

Lúc này, Quách Dược Sư bỗng nhiên chỉ phía trước kinh hô: - Người bay trên khôngngười bay.

Mọi người vội đưa mắt nhìn, chỉ thấy từng bóng người nhỏ như chim sẻ bay ra từ khe núi. Mọi người nhìn đến độ sắp lọt cả tròng mắt, run giọng nói: - Đóđó đến tột cùng là cái gì?

Lý Kỳ đáp: - Đó là lính trinh sát, hẳn là Long Vệ Quân.

- Long Vệ Quân? Hồ Du kinh hô một tiếng, nói: - Ta không biết trong quân còn có người biết bay nha.

Lý Kỳ bất lực nói: - Mã soái, bọn họ không bay. Thật ra ở giữa hai ngọn núi có một đoạn dây thừng dài, bọn họ dựa vào dây thừng dài này lướt qua đấy, chỉ là bởi vì cách chúng ta quá xa, cho nên nhìn qua thật giống như đang bay.

- Thì ra là thế. Cao Cầu thoáng gật đầu, lại nói: - Điều này cũng quá nguy hiểm. Mục đích ngươi làm vậy là gì?

Lý Kỳ nói: - Sau khi quân đội qua sông, sẽ đi dọc theo đại lộ, vượt qua hai ngọn núi lớn này, đi đến dải đất bình nguyên phía sau, nhưng lính trinh sát phải nhanh chóng chạy ra phía trước, bởi vì ngọn núi đối diện có giấu ba phong thư, trong phong thư sẽ nói rõ nhiệm vụ kế tiếp. Nếu đợi cho đại đội tới bên kia núi rồi lại phái người đi tìm phong thư, vậy không thể nghi ngờ là sẽ ảnh hưởng tốc độ hành quân. Cho nên lính trinh sát phải đến đỉnh núi trước để tìm phong thư, căn cứ nội dung bên trong, nghiên cứu một lộ trình hành quân thích hợp nhất, sau đó hội họp với đại đội, nói phương án đã nghiên cứu cho trưởng quan, cứ như vậy, cũng sẽ không trì hoãn, trực tiếp bước vào giai đoạn cuối cùng.

Quách Dược Sư nói: - Thật ra khó là khó ở giai đoạn cuối cùng.

- Hả? Nói vậy là sao?

Quách Dược Sư cũng đã sớm nhìn ra Cao Cầu vẫn chưa xem kỹ kế hoạch diễn tập lần này, đáp: - Nội dung của ba phong thư thực ra là một bản đồ. Chúng binh sĩ phải căn cứ vào lộ tuyến trên bản đồ, đến một kho quân giới tạm thời, nhưng ít nhất trước giờ Thân bọn họ phải chuyển máy bắn nỏ, xe ném đá, ngựa vào trong kho, nếu không rất khó hoàn thành nhiệm vụ.

- Đây là tại sao? Cao Cầu hiếu kỳ

Quách Dược Sư khiêm tốn cười nói: - Hạ quan chưa thăm dò thực địa, hãy để Bộ Soái mà nói đi.

Lý Kỳ ha hả nói: - Bởi vì địa điểm kho hàng ngay tại bờ sông, sau khi bọn họ đưa máy ném đá, máy bắn nỏ đến kho hàng, nhất định phải đi thuyền về tới đây, nơi này chính là điểm cuối.

- Khó trách ngươi bảo ta tới đây, hóa ra nơi này là điểm cuối à!

Lý Kỳ gật đầu cười, nói tiếp: - Nhưng nếu đi theo đường sông chính trở về, vậy phải đánh một vòng rất lớn, trước canh hai không thể nào về được. Có điều, trên đường có một khe núi hẹp, nếu là đi theo khe núi, vậy sẽ gần hơn nhiêu, nhưng dòng nước ở khe núi kia rất gấp, nhất định phải qua lúc trời còn sáng, nói cách khác, sẽ vô cùng nguy hiểm, căn bản đi không được, cho nên bọn họ tốt nhất có thể giờ Mùi một khắc chạy tới kho hàng, như vậy bọn họ mới có đủ thời gian vượt qua khe núi.

Thật đúng là một nút tiếp một nút mà

Quách Dược Sư nói: - Không chỉ có như thế, có mấy chiếc thuyền lớn đậu bên cạnh kho hàng, căn bản không qua khe núi kia được, nhưng trên thuyền lớn có bày rất nhiều thuyền nhỏ, cho nên khi bọn họ tới chỗ khe núi, nhất định phải đổi thuyền nhỏ, rồi mới vượt qua khe núi. Trong vỏn vẹn một canh giờ, đây không thể nghi ngờ là khó càng thêm khó.

Đây không phải đang diễn tập mà, rõ ràng là đang chỉnh người mà, đây đúng là một đợt diễn tập đòi mạng mà. Cao Cầu nghe thấy thì cảm thấy đáng sợ, tức giận nói: - Lý Kỳ, mục đích ngươi làm vậy là gì?

Lý Kỳ nói: - Nếu là đội thuỷ quân lục chiến, vậy đương nhiên phải thuỷ bộ kết hợp, trong rất nhiều tình huống, thuyền lớn không thể cập bờ, chỉ có đổ bộ bằng thuyền nhỏ, chủ yếu là ta huấn luyện năng lực đổ bộ của bọn họ. Nếu có thể trong thời gian ngắn nhất, trực tiếp ở trên nước, đổi thuyền lớn thành thuyền nhỏ, hơn nữa còn có thể khảo nghiệm năng lực điều khiển thuyền của bọn họ.

Cao Cầu gật đầu, nói: - Chúng ta há chẳng phải là đợi đến bầu trời tối đen ư.

- Vậy thì không cần Lý Kỳ chỉ tay về phía thung lũng bên kia, nói: - Hiện giờ lính trinh sát Thị Vệ Bộ đã xuyên qua thung lũng, chỉ cần chờ sau khi lính trinh sát Điện Tiền Ti đi qua, vậy chúng ta cũng có thể xuống phía dưới đợi, ta đã sắp xếp xong một gian phòng để các vị sưởi ấm. Dù sao "người bay trên không" này vẫn tồn tại tính nguy hiểm nhất định, cho nên Lý Kỳ muốn tận mắt nhìn thấy toàn bộ bọn họ an toàn xuyên qua, mới có thể an tâm.

Cao Cầu cũng hiểu được sự lo lắng của Lý Kỳ, gật đầu, nhưng đợi nửa ngày, cũng không thấy lính trinh sát Điện Tiền Ti.

Lại đợi một hồi lâu, Cao Cầu dường như đoán được cái gì, khoát tay một cái nói: - Thôi đi, không đợi, chắc cũng không đợi được đâu, chúng ta đi xuống đi. Nói xong liền hắn xoay người đi xuống chân núi.

Hà Quán nhắm mắt thở dài một tiếng, Điện Tiền Ti không chỉ thua đối phương về mặt thực lực, mà ngay cả can đảm cũng không bằng đối phương.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1753)


<