Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0635

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0635: Nhổ tận gốc
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Đại điện vẫn là đại điện đó, long ỷ vẫn là long ỷ đó, người vẫn là nhóm người đó, nhưng vẻ mặt của mỗi một người đều có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đám vây cánh của Vương Phủ vài ngày trước vẫn còn vui vẻ tung tăng, cực kỳ ngạo mạn, hiện nay vẻ mặt cô đơn, thấp thỏm lo âu. Trái ngược hoàn toàn với nhóm người Chu Miễn, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười mỉm, bởi vì lão đại của bọn họ rốt cuộc cũng xuất quan rồi, mọi người quay quần một chỗ, chuyện trò vui vẻ, cực kỳ sung sướng thích thú.

- Này, Kinh tế sử đến rồi sao, hữu lễ, hữu lễ.

- Hữu lễ.

- Chúc mừng, chúc mừng.

- Cảm ơn, cảm ơn.

- Kinh tế sử, vắng ngài, ta luôn cảm thấy lúc thượng triều giống như thiếu thiếu cái gì đó.

- Đâu có, đâu có.

- Thật sự là ông trời có mắt, đã giúp Kinh tế sử được trong sạch, mấy ngày nay ta thrc sự cơm nước không vào lo thay cho Kinh tế sử mà.

- Thật sao? Sao ta lại thấy ngài đã mập lên không ít đó!

- Ha ha, Kinh tế sử nói đùa rồi.

Lý Kỳ vừa đến đại điện, đã bị bao vây ba tầng trong ngoài, giống như siêu sao Thieen Hoàng đời sau nhận phỏng vấn vậy, vô cùng khoa trương. Những kẻ tránh né hắn lúc trước, bây giờ lại

Ai cũng biết Lý Kỳ là tâm phúc của Thái Kinh, bây giờ Thái Kinh lại ra làm tướng, vậy thân phận địa vị của Lý Kỳ tự nhiên sẽ giống như thuyền lên theo hươọ. ,

Đám cỏ mọc bờ tường này, bây giờ chính chủ còn chưa đến, cáò-mgươi liền dùng ta để luyện tập, thật là vô sỉ mà. Lý Kỳ cũng không tính nợ cũ với họ, đều mỉm cười ứng đối. Thật ra hắn chẳng hề có hứng thú với mấy thứ a dua nịnh họt này, trước đây Vương Phủ còn nở mày nở mặt hơn hắn nhiều. Nhưng vậy thì sao chứ, những thứ này đều là hư vô mờ mịt, hắn vẫn thích những thứ thực chất hơn, nếu mỗi người tặng hắn vài vạn quan, vậy không có gì tốt hơn được nữa.

Thật vất vả mới đối phó xong đám người, Lý Kỳ vuốt mồ hôi, đi đến bên cạnh cầu ca đã ngồi yên một bên, kể khổ nói: - Má nó, thật mệt mỏi quá, xem ra lần sau phải tới trễ một chút mới được. / '

Cao Cầu khẽ cười nói: - Sau nầ^ngôơi sẽ quen thôi. Lá gan của tiểu tử ngươi cũng không nhỏ nha, đám động thủ với cả Vận Vương, có điều ta thấy ngươi bị thương cũng khá nặng đó. Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa quét qua mặt Lý Kỳ.

Tuy rằng trên mặt Lý Kỷ đã không đau nữa, nhưng vết bầm vẫn chưa hoàn toàn tan, hắn sờ khóe miệng theo bản năng, nói: - Thái úy mấy hôm nay có gặp Vận Vương không?

Cao Cầu lắc đầu cười nói:

-Vậy thì không có

Lý Kỳ ha ha nói: - Vậy cũng khó trách.

Cao Cầu sửng sốt, chợt cười khổ nói: - Phải rồi, suýt chút ta quên mất, ngươi cũng là một kẻ không chịu thiệt thòi. À, nghe nói hôm qua Thái tử đích thân đến phủ Khai Phong thả ngươi ra.

Lý Kỳ gật đầu.

Cao Cầu thản nhiên nói: - Như vậy cũng tốt. Cuộc sống sau này của ngươi cũng dễ dàng hơn.

Lý Kỳ lắc đầu nói: - Chỉ sợ là trôi qua trong bận rộn thôi.

-Vậy cũng đúng.

Lý Kỳ hỏi: - Thái úy, ngài nói xem việc đầu tiên mà hôm nay Thái sư thượng triều phải làm là gì?

Cao Cầu nói: - Cái này làm sao ta biết, có điều tám phần là có liên quan tới ngươi. Trước nay ông ta làm việc quyết đoán mạnh mẽ, chuyện phải làm đều sẽ làm, tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng. Ngươi đợi xem là được rồi.

Đúng lúc này, có ba người tiến vào, chính là Thái tử Triệu Hoàn, Lý Bang Ngạn, Bạch Thời Trung. Quần thần lại chen nhau đến. Những lời nịnh hót tuôn ra hết đợt này tới đợt khác.

Theo lý mà nói, đây vốn là đãi ngộ mà Thái tử nên có, nhưng cho tới bây giờ, Tống Huy Tông cũng không thích Thái tử, ngược lại khá thiên vị Vận Vương Triệu Giai, bởi vì Vận Vương Triệu Giai là đứa giống ông ta nhất trong đám con. Những thứ cầm kỳ thi họa thì không cần nói nữa, tướng mạo cũng phong độ mê người, hơn nữa từng thi được Trạng nguyên. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là Vương Phủ. Vương Phủ muốn nâng đỡ Triệu Giai lật đổ Đông cung đã không còn là bí mật gì nữa rồi, mà lúc đó Vương Phủ lại là dưới một người trên vạn người, thái độ của đám đại thần này đối với Triệu Giai đương nhiên có khác biệt.

Nhưng mà giờ này khắc này, Vương Phủ thất thế, Triệu Giai mất đi chỗ dựa vững chắc, thế lực giảm mạnh, mà Thái tử lại nhân cơ hội lôi kéo Lý Kỳ, mà Lý Kỳ lại là người của Thái Kinh, còn có đám người Lý Bang Ngạn, Bạch Thời Trung tương trợ, thế lực tăng mạnh, địa vị của Đông cung cũng vững như Thái sơn, nói cách khác, y là Hoàng thượng tương lai, những đại thần kia còn không nhanh chóng đi nịnh nọt sao.

Sau khi Triệu Hoàn ứng phó đám người đó xong, đến trước mặt Lý Kỳ, cười nói: - vết thương trên mặt ngươi sao rồi?

- Đa tạ Thái tử quan tâm, gần như đã lành rồi ạ.

Triệu Hoàn khẽ gật đầu, nói: - Vừa lúc, ở chỗ ta có một số dược liệu cực tốt, chuyên dùng để trị loại thương tích này, lát nữa ta sẽ kêu người mang qua cho ngươi.

Lý Kỳ chắp tay nói: - Đa tạ Thái tử, nếu hạ quan từ chối thì bất kính rồi.

Những câu này của Triệu Hoàn, cũng đưa tới một tin tức cho những người còn lại* chính là Lý Kỳ đã đầu nhập vào thái tử rồi.

Có hai người Thái Kinh, Triệu Hoàn bao che, địa vị của Lý Kỳ không nghĩ ngờ gì là càng thêm vững chắc, những người còn lại lần lượt ném ánh mắt hâm mộ qua. / ('■/

Một lát sau, vài tiếng ho khan vang lên, chính chủ hôm nay rốt cuộc đã tới rồi, chỉ thấy có ba người từ ngoài điện đi vào. Chính là ba phụ tử Thái Kinh, bên trái là Thái Du, bên phải là Thái Thao, Thái Kinh đứng giữa. Cách biệt bốn năm, Thái Kinh lại một lần nữa bước chân vào đại điện này, so với trước đây, lão đã bớt đi vài phần nhuệ khí, nhiều thêm vài phần thản nhiên, chỉ nhìn trên mặt thì không nhìn thấy một chút kích động nào, đây cũng là một loại cảnh giới.

Ba người này vừa tới, thì vô cùng nổi bật, gần như tất cả mọi người đều vây lấy, ngay cả đám người Cao cầu, Lý Bang Ngạn, Đồng Quán cũng đi qua nói chúc mừng với Thái Kinh. Có thể thấy được Thái Kinh vẫn có một địa vị nhất định trong triều.

Mà đám quan viên lúc trước buộc tội Thái Kinh, lúc này hiển nhiên có vẻ sợ hãi, có trời mới biết việc đầu tiên Thái Kinh làm khi nhậm chức có phải là tính nợ cũ với bọn họ hay không.

Từ lúc Thái Kinh xuất hiện, Lý Kỳ vẫn chưa bái kiến lão, cũng chuẩn bị bước lên chúc mừng, nhưng sao có thể chen vào chứ, chỉ có thể đứng bên ngoài tường người đó cười khổ không ngớt.

- Đa tạ, đa tạ, các vị đồng liêu, quá khứ đã là quá khứ rồi, sau này Thái mỗ vẫn còn rất nhiều chỗ cần nhờ vào các vị đấy, cũng hi vọng các vị có thể ra sức trợ giúp lão phu một tay, cùng nhau vì vua phân ưu.

Thái Kinh bị bao vây có chút thở không được, giơ hai tay lên, cười ha ha nói, nhưng câu nói này đã xóa bỏ lo lắng trong lòng một số người, nhất thời đều vui mừng nhướng mày.

Chờ đám người tản đi, Lý Kỳ lúc này mới bước lên, chắp tay nói: - Chúc mừng Thái sư nhậm chức, đây đúng là chuyện vui lớn, thật đáng chúc mừng.

Thái Kinh hé mắt liếc qua, nhỏ giọng nói: - Tiểu tử ngươi thật có tiền đồ nha, loại chuyện hoang đường này mà cũng làm?

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chuyện hoang đường gì?

- Ngươi nhìn mặt của mình xem, còn ra thể thống gì nữa. Thái Kinh trợn hai mắt nói.

Lý Kỳ sờ mặt mình, đáng thương nói: - Thái sư, ngài đừng cứ đâm vào nỗi đau của hạ quan chứ, hạ quan đã hối hận lắm rồi, lúc ấy đáng ra nên liều mạng bảo vệ cái mặt này. Thái Kinh trợn trắng mắt, chỉ hắn nói: - Ngươithôi, thôi, lão phu cũng lười nói, sau này ngươi bớt làm những chuyện hoang đường như vậy thì được rồi.

Lý Kỳ ha ha nói: - Hạ quan đã nhớ lời dạy bảo của Thái sư. Ánh mắt thoáng lướt qua Thái Du, Thái Thao, nhưng vẻ mặt của hai huynh đệ này hoàn toàn tương phản. Trên mặt Thái Thao mang theo nụ cười đắc ý, mà Thái Du lại tràn ngập phẫn nộ và đố kỵ. Trong lòng không khỏi toát mồ hôi thay cho Thái Kinh. Thực ra đây cũng là băn khoăn trong lòng Lý Kỳ. Vài ngày trước Thái Du thất bại trong gang tấc, bại bởi tay phụ thân gã, không thể thăng làm Tể tướng, mà phụ thân gã lại vô cùng coi trọng kẻ thù của gã, loại người lòng dạ hẹp hòi như gã, sao có thể hiểu dụng ý của phụ thân mình chứ, chỉ biết ghi hận tất cả mọi thứ. Thật ra, bất kể là thời đại nào, chỉ cần là hào môn, trên cơ bản đều sẽ xảy ra tình huống này, càng đừng nói đến siêu cấp đại gia tộc như Thái gia này.

- Hoàng thượng giá lâm!

Một giọng nói the thé đột nhiên vang lên.

Quần thần lập tức quay lại đứng đúng vị trí, chỉ thấy Tống Huy Tông khoác lonn bào tiến vào.

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế. Vạn vạn tuế.

- Chúng ái khanh bình thân.

- Tạ ơn Hoàng thượng.

Tống Huy Tông ngồi trên long ỷ, xoa tay, thở ra một hơi khí lạnh, cười nói: - Hôm nay thật lạnh mà, chư vị ái khanh đều là rường cột của Đại Tống ta, phai nên bao vệ sức khỏe của mình thật tốt mới được.

- Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm.

Tống Huy Tông cười ha hả, hai tay xoa vào nhau dê sươi ấm, có phần hứng thú nói: - Còn nhớ năm ngoái, một tửu lâu gọi Túy Tiên Cư trên phố Biện Hà thiết kế ra một loại lò sưởi tên là Bích lô để khách nhân sưởi ấm. Loại Bích lô này vừa xuất hiện, ngay lập tức đã nhận được sự ủng hộ khách nhân. Bây giờ Trẫm cũng noi theo, trong mùa đông giá rét này, cũng vì Đại Tống của Trẫm mà mời một tòa "Bích lô" đến, hy vọng có thể mang đến ánh sáng và sự ấm áp cho bách tính Đại Tống ta. Ông ấy là một vị lão giả mà Trẫm vẫn luôn tôn kính vô cùng, cũng vừa là người thầy vừa là người bạn cặng là quân thần của Trẫm, ông ta chính là Thái Thái sư.

Thái Kinh vội đứng ra nóỉ: - Hoàng thượng quá khen, lão thần hổ thẹn không dám nhận, hổ thẹn không dám nhận.

- Ồ, ái khanh không cần khiêm tốn quá. Tống Huy Tông nhấc tay, khẽ cười nói: - Ngày đầu tiên ái khanh vào triều, sức khỏe vẫn tốt chứ.

- Được sự quan tâm của Hoàng thượng, lão thần hết thảy đều mạnh khỏe.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tống Huy Tông cười nói: - Ái khanh tuổi tác đã cao, vốn nên ở nhà an hưởng tuổi già, Trẫm cũng không phải chưa từng nghĩ đến điểm này, nhưng Đại Tống Trẫm cũng không thể thiếu đi trụ cột như ái khanh được. Như vậy đi, Trẫm đặc biệt cho phép ái khanh có thể ngồi kiệu thượng triều, có thể trực tiếp ngồi trước cửa đại điện, ngoài ra... Ông ta vươn tay ra, nói: - Ban tọa.

- Tuân mệnh.

Đây là ân huệ lớn nha, những người còn lại hâm mộ không thôi.

Thái Kinh bỗng nhiên quỳ xuống, chống hai tay xuống đất, nói:

- Hoàng thượng, lão thần vẫn là kẻ mang tội, không dám nhận ân huệ này, kính xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.

Hành động này của ông ta thật là nằm ngoài dự liệu của quần thần, bởi vì điều này căn bản giống với tác phong của Thái Kinh. Ba lần trước, Thái Kinh đều oai phong lẫm liệt, cực kỳ ngạo mạn. Từ đó có thể thấy, chỉ có thời gian mới có thể làm con người thay đổi, mỗi người khi ở độ tuổi khác nhau thì suy nghĩ cũng khác biệt.

Tống Huy Tông cũng không hiểu ra sao, vội hỏi: - Ái khanh sao lại như vậy?

Thái Kinh quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tuôn đầy mặt nói: - Từng nhận thánh ân, tội thần ba lần làm Tể tướng, nhưng tội thần vì báo thánh ân, sốt ruột lập công, thế nên đã lẫn lộn đầu đuôi, chẳng những không vì quân phân ưu, ngược lại còn chữa lợn lành thành lợn què, khiến cho dân gian oán than không ngớt, đồng liêu sợ hãi xa lánh, bách tính xem thần như hổ. Mặc dù Bệ hạ vẫn tin tưởng tội thần, nhưng tội thần không còn mặt mũi nào lưu lại, thế nên lại ba lần quy ẩn. Có câu quá tam ba bận, tội thần nhiều lần phạm tội không sửa đổi, xét tội đáng giết, nguyện lấy cái chết để tạ thiên hạ, nhưng mỗi khi nghĩ đến thánh ân, trong lòng vô cùng hối hận, sống tạm trên đời, chỉ mong ngày nào đó có thể đáp lại ân tình của Hoàng thượng đối với tội thần, tội thần chết cũng nhắm mắt. Nhưng, lúc này, lần nữa nhận được long ân, tội thần cảm động rơi lệ, lại cảm thấy hổ thẹn, vốn muốn chối từ, nhưng tội thần tự biết thời gian không còn nhiều, tội nghiệt lúc trước phạm phải hãy còn rõ mồn một trước mắt, quẩn quanh trong lòng, đêm không thể say giấc, chỉ mong có thể dùng những năm tháng cuối đời để bù đắp, do đó mới mặt dày tiếp nhận ân sủng, tội thần chỉ mong có thể vì quân phân ưu, vì bách tính thiên hạ phục vụ, kính xin Hoàng thượng tước bỏ hết tất cả bổng lộc của tội thần, tội thần vô cùng cảm kích.

Những lời than thở khóc than này, dạt dào tình cảm, cảm động lòng người, vô cùng xúc động, không thể bảo là không đặc sắc.

Không hổ là Thái Kinh, màn diễn này, thật sự là thỏa thuê vui sướng, trong bi thương có vài phần phóng khoáng, trong phóng khoáng lại lộ ra vài phần cảm động, diễn viên kỳ cựu chính là diễn viên kỳ cựu, cả đời ta cũng theo không kịp nha. Trong lòng Lý Kỳ cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi. Trong lòng cũng hối hận không thôi, con mẹ nó chứ, mình vậy mà không nghĩ tới điểm này, lão tử đã nhận chức hơn một năm, bổng lộc cũng bị nợ cả một năm rồi, chỉ e chính là nhân viên công vụ không thể tưởng tượng được nhất trong khắp thiên hạ, còn không bằng phóng khoáng một chút, dứt khoát nói không cần, dù sao lão tử cũng không trông cậy vào chút tiền ấy để sống.

Quần thần không khỏi buồn bã rơi lệ, đương nhiên, số người diễn khá nhiều, giống như ông chủ ngươi diễn thuyết trên đài, cho dù kẻ nói tiếng phổ thông không chuẩn như ngươi nghe không hiểu một chữ nào, nhưng lúc vỗ tay, ngươi vẫn phải cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, để bản thân nhìn qua cũng dạt dào cảm xúc.

Tống Huy Tông tràn đầy xúc động, thở dài một tiếng, nói: - Tại sao ái kÊầnh phải khố như vậy. Chuyện trước đây, không phải chỉ mình ngươi sai, Trẫm cũng sai mà.

Thái Kinh nói: - Nếu Hoàng thượng không đáp ứng tội thân, lội thần không còn mặt mũi nào đứng ở đây.

Tống Huy Tông hơi sững sờ, trong lòng không chỉ không trách tội Thái Kinh, ngược lại cảm thấy mình đã không chọn lầm người, gật đầu nói:

- Được được được, Trẫm chuẩn tấu, ái khanh có thế đứng dậy rồi. Ông ta nói xong lại đưa mắt ra hiệu cho Thái Thao.

- Tội thần khấu tạ hoàng ân.

Thái Thao vội vàng đỡ phụ thân dậy, dù sao Thái Kinh đã hơn bảy mươi rồi, nằm úp sấp lâu như vậy, quả thật quá sức rồi, muốn đứng lên, quả thực không dễ nha, động tác loạng choạng, mọi người nhìn thấy lại càng thổn thức khồng ngừng, mà Tống Huy Tông cũng cảm động vô cùng, vội vã phất tay, hai tiểu thái giám lập tức nâng một cái ghế dựa đệm lông chồn lên.

Thái Kinh vẫn còn muốn diễn tiếp, cự tuyệt ân huệ này, nhưng thân thể xương cốt thật sự không còn khỏe mạnh như năm đó nữa, trước tạ hoàng ân, sau đó chắp tay với quần thần, lúc này mới ngồi xuống, thở dốc một hơi.

Lý Kỳ nhìn thấy cũng lo lắng nha, đây đúng là có lòng nhưng không đủ sức mà, nhưng cũng càng thêm chân thành, chân thật.

Tống Huy Tông ngồi lại trên long ỷ, sắc mặt không đổi hoi: - Chư vị ái khanh có gì thượng tấu. Không ai trả lời.

Hôm nay không giống với ngày xưa, bởi vì là ngày đầu tiên Thái Kinh thượng triều, không ai biết ý của ông ta là gì, tùy tiện thượng tấu, là hành động không sáng suốt.

Thái Kinh tâm sáng như gương, hai tay chống đầu gối đứng lên, khom người nói: - Tội thần có một chuyện phải bẩm báo Hoàng thượng, hơn nữa không thể chậm trễ, bởi vì chuyện liên quan trực tiếp đến danh dự của Hoàng thượng.

Sắc mặt Tống Huy Tông sửng sốt, nói: - Ái khanh mời nói.

- Dạ. Thái Kinh ho khan vài tiếng, nói: - Mấy năm trước, tặc tử Phương Lạp ở Giang Nam làm loạn kỷ cương triều đình ta, mặc dù hiện nay đã bị giết, nhưng vẫn còn dư nghiệt sống sót.

Lý Bang Ngạn nói: - Thái sư, đám dư nghiệt này không đáng nhắc tới, không cần lo lắng.

-Tả tướng nói rất đúng, dư nghiệt Phương Lạp không đáng lo nghĩ, nhưng lại có người giúp đỡ dư nghiệt, cho bọn chúng một lý do để tồn tại, thậm chí vu cáo hãm hại Hoàng thượng, chôn vùi bách tính Giang Nam trong nước sôi lửa bỏng. Thái Kinh nhẹ nhàng nói, giọng điệu rất bình thản, giống như đang kể chuyện vậy.

Tống Huy Tông nghe được giận dữ, nói: - Kẻ nào to gan như vậy?

Thái Kinh nói: - Hồi bẩm Hoàng thượng, chuyện này không phải do một người làm, mà là hàng trăm hàng ngàn người, hơn nữa bọn họ đều là quan lại Đại Tống ta, nói ra thật xấu hổ, tội thần cũng ở trong đó.

- Cái gì?

Mọi người cả kinh thất sắc.

Lão già này rốt cuộc đang diễn trò gì vậy. Dù sao Lý Kỳ làm quan không lâu, cũng có vài thứ nhìn không ra.

Thái Kinh than nhẹ một tiếng, nói: - Hết thảy những tội lỗi này đều vì ứng Phụng Cục mà ra.

Lời này vừa dứt, sắc mặt quần thần khẽ lộ chút kỳ quặc, dù sao thì ứng Phụng Cục này dính líu rất nhiều, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng có phần, Thái Kinh vừa lên thì đề cập ngay đến ứng Phụng Cục, điều này khiến cho người ta không thể không phòng nha.

Tống Huy Tông khẽ cau mày nói:

- ứng Phụng Cục?

Thái Kinh gật đầu nói: - Đúng vậy, lúc trước triều đình thiết lập ứng Phụng Cục, vốn dĩ là muốn quy hoạch thống nhất cống phẩm khắp nơi tiến cống. Nhưng, lại có vài người mưu lợi trong đó, khiến người ta khinh bỉ. Năm ngoái tội thần từng thu nhận không ít dân chạy nạn đến từ Giang Nam, bọn họ nói với tội thần, hiện giờ bách tính Giang Nam đều bị vây trong nước sôi lửa bỏng, dân chúng lầm than. Tội thần ban đầu không tin, vì thế âm thầm phái người xuống Giang Nam tìm hiểu, thế mới biết, hoá ra những quan lại này không ngờ giữa ban ngày ban mặt, mượn danh nghĩa của Hoàng thượng, tự tiện xông vào nhà dân chúng, tùy ý cướp đoạt tiền tài, nữ nhân, quả thật cực kỳ đáng giận. Không chỉ như vậy, đồ vật mà bọn họ cướp được đều làm của riêng, cống nạp cho triều đình không đến một phần. Hiện nay những quan lại này tên nào tên nấy còn giàu hơn cả quan nhất phẩm trong triều nữa.

Lần này Lý Kỳ thật sự bối rối, Thái Kinh nói như vậy, nhất định sẽ gồm cả cánh tay đắc lực Chu Miễn của lão ta nha, phải biết rằng Chu Miễn mới là Tổng đà chủ ứng Phụng Cục Giang Nam đó nha!

Tống Huy Tông nghe nói như thế, vậy không được nha, ngươi mượn danh nghĩa của ta đi cướp đọat thì thôi đi, đoạt rồi còn độc chiếm, thanh danh ta thì bị hủy, mà cũng chi chiếm được một phần, mua bán không phải làm vậy đâu, không khỏi long nhan đại nộ, đứng bật dậy nói: - Lời này của ái khanh là thật sao?

- Những lời này của tội thần là thật, không dám giấu diếm. Tội thần còn âm thầm thu được một ít chứng cớ. L

- Mau mau trình lên.

- Dạ

Chỉ thấy một thái giám đang cầm một xấp tấu chương thật dày đua cho Tống Huy Tông.

Tống Huy Tông vội cầm lấy xem, càng xem sắc mặt càng âm trầm. Xem đến đoạn cuối sắc mặt đã tức giận không ngừng.

Các trọng thần bên dưới nhìn thấy, đều sợ hãi khôriỊg thôi, trò đùa này lớn quá rồi đó, làm không tốt Thái Kinh lão cũng có góp phân đó

- Ầm

Tống Huy Tông đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ quát:

- Buồn cười, buồn cười, đám này chỗ nào giống quan lại của Trẫm chứ. Rõ ràng chính là một đám cường đạo, không, đám này còn đáng giận hơn cả cường đạo, hành động này rõ ràng là muốn hủy đi giang sơn của Trẫm mà. Tra. Nhất định phải tra rõ việc này, nếu không thiên uy ở đâu chứ

Lời nảy vừa áói ra, có may người sợ tới mức chân mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống đất.

Thái Kinh nói: - Hoàng thượng, tội thần nghĩ tra rõ cũng chỉ trị phần ngọn mà không trị phần gốc, cho dù bắt toàn bộ đám tham quan ô lại đó lại, quan viên mới nhậm chức vẫn sẽ như thế, muốn ngăn chặn hiện tượng này chỉ có phế bỏ ứng Phụng Cục.

Ta hiểu rồi. Hoá ra mục tiêu của lão ta vẫn là ứng Phụng Cục, không, nên nói là Vương Phủ. Lý Kỳ nghe đến đây xem như rõ rồi. ứng Phụng Cục Tô Châu đã có từ lâu, nhưng ứng Phụng Cục Kinh thành lại do Vương Phủ thỉnh cầu thiết lập, hơn nữa thân tín của Vương Phủ trên cơ bản đều ở ứng Phụng Cục, có thể nói ứng Phụng Cục đã đóng dấu của Vương Phủ, chỉ cần ứng Phụng Cục không ngã, vậy Vương Phủ sẽ còn có cơ hội tro tàn lại cháy. Tuy rằng ứng Phụng Cục Tô Châu vẫn do Chu Miễn xử lý, nhưng những năm gần đây, cánh tay của Vương Phủ cũng đã sớm vươn tới ứng Phụng Cục Tô Châu, khiến ứng Phụng Cục Tô Châu quy phục dưới cờ ứng Phụng Cục Kinh thành, thống nhất quản lý.

Bên ngoài Thái Kinh có vẻ không nhằm vào Vương Phủ, thật ra chỉ cần ứng Phụng Cục khẽ nghiêng, vậy vây cánh của Vương Phủ cũng sẽ bị thanh trừ, hơn nữa ưu thế mà Vương Phủ chiếm được ở hậu cung cũng không còn sót lại chút gì, quan trọng hơn là, nếu ngay khi Vương Phủ về hưu, phế bỏ ứng Phụng Cục, vậy không nghi ngờ gì chính là chiêu cáo bách tính thiên hạ, tất cả đều do Vương Phủ làm, các vị muốn mắng thì mắng lão đi.

Bỏ đi một ứng Phụng Cục Tô Châu không hoàn toàn thuộc về mình, lại có thể nhổ tận gốc Vương Phủ, hơn nữa còn có thể thu được dân tâm, thay đổi ấn tượng trước đây của mình trong lòng dân chúng, hơn nữa còn có thể đổ tất cả tội lỗi lên người Vương Phủ. Một nước cờ này của Thái Kinh có thể nói là làm ít được nhiều.

Nói đến cũng thật mỉa mai, lúc đầu khi Thái Kinh ở ẩn, Vương Phủ thượng vị, cũng dùng cùng một chiêu, nói luật mới của Thái Kinh không đáng một đồng, thiếu chút nữa đã nói Thái Kinh thành một kẻ tội ác tày trời, đây đúng là ăn miếng trả miếng mà.

Nhưng, mục đích ban đầu khi thành lập ứng Phụng Cục này, là vì cung phụng Tống Huy Tông, lão muốn phế bỏ ứng Phụng Cục, Tống Huy Tông cũng không nỡ, sắc mặt có chút do dự.

Cũng tốt, ứng Phụng Cục mà không bỏ, đối với dân chúng, đối với luật mới của ta mà nói cũng không phải chuyện tốt. Lý Kỳ đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng những lời Thái sư nói, vô cùng có lý. ứng Phụng Cục này giống như một bãi phân vậy, chuyên thu hút ruồi bọ, nếu không phế bỏ, Đại Tống ta khó có thể phục hưng.

Tống Huy Tông nghe thấy thì vô cùng ghê tởm, liếc nhìn gương mặt Lý Kỳ, khóe miệng co quắp lại, ho nhẹ một tiếng, cau mày nói: - Lý Kỳ, trẫm để ngươi ở trong lao diện bích suy ngẫm, nhưng ngươi vừa ra khỏi đó, lại càng tệ hơn nữa, ruồi bọ gì chứ, ngươi đây là đang mắng ai đó?

Bạch Thời Trung nhất thời toát mồ hôi đầy đầu, thầm nghĩ ta học phú ngũ xa, tài trí hơn người, nhưng con rể tương lai này lại là ngay cả chữ cũng không viết được.

- Xin lỗi, xin lỗi, vi thần tài sơ học thiển, so sánh không thích hợp, so sánh không thích hợp. Lý Kỳ ngượng ngùng nói.

Tống Huy Tông lườm hắn một cái, nói: - Vậy ngươi có kiến giải gì?

Lý Kỳ nói: - Khởi bẩm Hoàng thượng, mọi người đều biết, Giang Nam địa linh nhân kiệt, chi cân dung pháp thích đáng, vậy bất kể là nhân tài hay là tiền tài đều không bao giớ lấy hết, dùng không cạn. Mà sự tồn tại của ứng Phụng Cục không thể nghi ngờ là tát ao bắt cá, vừa rồi Thái sư cũng nói, từ khi Phương Lạp làm loạn Giang Nam tới nay, vẫn chưa khôi phục được, cuộc sống bách tính khổ không thể tả, lại thêm đám tham quan ô lại đó, càng là họa vô đơn chí, tương tự như tình huống của nước Kim. Cho nên triều đình phải làm lập tức thi hành biện pháp tương ứng, trợ giúp Giang Nam làm tốt dân sinh. Một mắc xích quan trọng nhất trong xây dựng kinh tế của vi thần chính là Giang Nam, chỉ cần Giang Nam giàu có, vậy thu nhập của triều đình chắc chắn sẽ gia tăng trên phạm vi lớn. Vi thần dám lấy tính mang đảm bảo, chỉ cần cho vi thần năm năm, thu nhập từ thuế của Giang Nam nhất định tăng lên miron lân. tham chí nhiều hơn.

- Mười lần.

Mọi người lại hít một ngụm khí lạnh.

Cao Cầu trầm giọng nói:

- Lý Kỳ, ngài có biết đây là đâu khống, quân vô hí ngôn.

Lý Kỳ cười nói: - Xin Thái úy yên tâm, hếu ta dám nói như vậy, thì nhất định đã nắm chắc, chỉ có điều cần triều đình phối hợp với ta. Trong lòng lại nghĩ, năm năm sau, trời biết sẽ xảy ra thay đổi gì, đến lúc đó ta có làm được hay không, có lẽ đã không còn quan trọng nữa.

Tống Huy Tông nói: - Lý Kỳ, ệrẫm hỏi ngươi một lần nữa, lời này của ngươi la thât?

Lý Kỳ chắp tay nói: - Nếu Hoàng thượng không tin vi thần, vi thần nguyện lập Quân lệnh trạng. Thật ra chuyện này tuyệt không khó, tài bảo mà Giang Nam ẩn chứa không chỉ có như vậy, chỉ nói riêng thương mại trên biển, thì đã có tiềm lực rất lớn rồi, nói cách khác, chính là hiện giờ thu nhập từ thuế của Giang Nam thấp hơn nhiều so với giá trị vốn có, chỉ cần thay đổi cách cai trị một chút, như vậy thu nhập từ thuế gấp mười lần thì có là gì chứ.

Thái Kinh nói: - Tội thần cũng nguyện đảm bảo cho Kinh tế sử. Hồng đồ đại kế của Hoàng thượng nếu vì một ứng Phụng Cục nho nhỏ mà trôi theo dòng nước, há chẳng phải là đáng tiếc lắm sao.

Triệu Hoàn cũng đứng ra nói: - Nhi thần cũng đồng ý với Thái sư, theo lời Kinh tế sử, sự tồn tại của ứng Phụng Cục hại nhiều hơn lợi.

Tống Huy Tông nghe đến đây, sắc mặt cũng có chút biến đổi, lại nghĩ tới hoá ra cống phẩm tới tay chỉ có một phần, sự tức giận xông thẳng lên đầu, nói: - Được. Trẫm sẽ tin tưởng lời của nhị vị ái khanh, bắt đầu từ hôm nay, phế bỏ ứng Phụng Cục.

- Hoàng thượng anh minh.

Quần thần cùng hô lên. Thái Kinh ra quân ngày đầu tiên quả nhiên không khiến người khác thất vọng, hành động này cũng không nhỏ nha.

Tống Huy Tông lại nói: - Tuy nhiên, đám tham quan ô lại này quyết không thể nhân nhượng, bọn họ dám lợi dụng Trẫm mà vơ vét của cải, thật sự là quá ghê tởm.

Thái Kinh nói: - Hoàng thượng, việc này tội thần nghĩ giao cho Thương Vụ Cục xử lý là thích hợp nhất.

Tống Huy Tông sửng sốt, nói: - Ái khanh nói vậy là sao?

Thái Kinh nói: - Thương Vụ Cục vốn là điều tiết quản lý tiền tài trong tay dân chúng, trong này lại có quan hệ đến thiên hạ dân sinh, mà tội lỗi mà đám tham quan phạm phải đều không tránh khỏi liên quan đến tiền tài, số tiền tài này đều đoạt được trong tay dân chúng, vừa lúc một chính một phản, Hoàng thượng có thể mượn cớ cải cách, lệnh cho Thương Vụ Cục âm thầm điều tra việc này. Hành động này vừa không rút dây động rừng, vừa cho Thương Vụ Cục quyền lực tương ứng, cũng có chỗ tốt đối với phổ biến cải cách. Mà, đồng thời thi hành luật mới ở Giang Nam, cũng có thể thuận thế diệt trừ đám tham quan đó, nhất tiễn song điêu, vĩnh tuyệt hậu hoạn.

Tống Huy Tông nghe được cực kỳ vui mừng, nói: - Ái khanh nói rất đúng ý Trẫm. Lý Kỳ.

- Có vi thần.

- Việc này cứ giao cho ngươi tra rõ, cần phải một lưới bắt hết đám tham quá đó.

- Vi thần tuân mệnh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<