← Hồi 0586 | Hồi 0588 → |
- A!
Cũng không biết mất bao lâu, Lý Kỳ từ từ mở mắt ra nhưng sau đó hắn lại nhắm mắt lại. Hắn tỉnh rồi nhưng vẫn nhắm mắt, vì cứ mở mắt ra là nhìn thấy lưỡi dao sáng loáng kia, phải biết rằng lúc con người lúc vừa mới tỉnh dậy thường rất yếu ớt, sợ hãi là điều không tránh khỏi.
Lúc vẫn còn kêu, bỗng nhiên có tiếng cười bên cạnh: - Sao? hóa ra ngươi cũng biết sợ cơ à?
Phong Nghi Nô, Lý Lỳ thầm rùng mình đột nhiên ngậm miệng lại chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ đang nhìn mình chằm chằm, nàng nhếch miệng cười khiến người ta sợ hãi. Hắn hơi thẳng cái cổ ra rồi gượng cười nói:
- Phong nương tử, cô làm gì vậy? ôi ôi ôi, cô không được làm bậy, ta chóng mặt rồi.
- Chóng mặt?
Phong Nghi Nô cười lạnh rồi nói: - Bình thường ngươi sát sinh nhiều như vậy sao không thấy chóng mặt.
Lý Kỳ vô liêm sỉ nói: - Ta chỉ chóng mặt với mình thôi, Ôi, Mã Kiều đâu? Mã Kiều, Mã Kiều.
- Bộ soái, đại nhân tìm tôi.
Vừa dứt lời, Mã Kiều liền đẩy cửa đi vào.
Phong Nghi Nô khéo léo với thủ đoạn của mình nàng vội đưa tay giấu vào chăn, mũi đao trượt vào hông của Lý Kỳ, sau đó nghiêng xuống dưới của hắn, nhìn hình như nó đang trườn trên người Lý Kỳ.
Mã Kiều là một người đàn ông thật thà, nhìn thấy cảnh này liền run rẩy, vội che mắt nói: - Xin lỗi, xin lỗi, tôi ra ngoài. Trong lòng y lại nói thầm, Bộ soái này cũng thật lạ, chuyện này mà cũng gọi mình vào xem.
Cô gái này rất giảo hoạt. Lý Kỳ căng thẳng há mồn kêu lên: - Mã.
Phong Nhi Nô dùng lực, nhẹ giọng nói:
- Không muốn chết thì đừng lên tiếng.
Lý Kỳ thấy phần eo của mình chợt lạnh, hắn lại nuốt lời về mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sao hình như mình lại không mặc quần áo nhỉ? Rốt cuộc là cô gái này muốn làm gì mình? Hắn sợ hãi nói: - Cô bình tĩnh đi, không được làm bậy, phải chú ý, đây, đây không đùa được đâu, bình tĩnh chút đi. Đừng tiếp tục nữa sẽ lấy mạng người đấy.
Phong Nghi Nô cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Mã Kiều đã ra ngoài đột nhiên nàng kêu lên: - Mã Kiều, Bộ soái nói có ở đây ngươi không có chuyện gì nữa, về sớm nghỉ ngơi đi. Nhu Tích, muội tiễn Mã Kiều ra phòng khách nghỉ ngơi đi.
- Vâng!
- Bộ soái, tôi đi nghỉ trước, ngài cứ từ từ hưởng thụ nhé.
Hưởng thụ cái lông gì chứ? Ông đây đang nước sôi lửa bỏng ngươi có thể tỉnh ngộ một chút được không. Lý Kỳ toát mồ hôi thầm nguyền rủa Mã Kiều, hắn khổ sở chịu sự khống chế rồi nghiến răng nói: - Cầu cho đêm nay ngươi gặp phải ác mộng!
Phong Nghi Nô nghe tiếng bước chân xa dần ánh mắt của nàng cũng trở lên đẹp đẽ hơn cái này gọi là thể hiện bản năng, nàng trườn dao găm lên ngực Lý Kỳ rồi cười lạnh nói: - Bây giờ thì không ai cứu được ngươi nữa rồi.
Xong rồi, cô gái này điên thật rồi. Hôm nay, Lý Kỳ không thể động đậy được, hắn khóc còn khó hơn cả cười nói:
- Phong nương tử, ta với cô không oán không thù, cô không cần phải đối xử với ta như vậy chứ? Cẩn thận, cô đừng động.
- Không oán không thù?
Ánh mắt của Phong Nghi Nô chợt lóe lên tay càng run mạnh hơn, nàng giận dữ nói: - Chiều nay, ngươi ức hiếp ta như vậy sao ta có thể bỏ qua cho ngươi được chứ? Ngươi có biết vừa rồi đã mấy lần ta muốn đâm cho ngươi một cái để kết thúc không? Nhưng ta lại cảm thấy nếu để ngươi chết trong lúc ngủ thì lợi cho ngươi quá.
Nàng run lên, Lý Kỳ thì càng sợ hãi, mặt đầy mồ hôi hoảng sợ nói: - Vậy, vậy cô định hủy hoại ta sao?
Phong Nghi Nô xì một tiếng khinh miệt rồi nghiến răng nghiên lợi nói: - Ngươi có biết chuyện khổ sở nhất trên đời này là gì không?
- Đối với đàn ông là bệnh liệt dương, đối với đàn bà hình như là đang ông liệt dương.
Lý Kỳ thốt lên nhưng nói xong hắn liền sợ hãi kêu lên: - Ôi! Lo lắng không biết con dao kia ở đâu, hắn vén chắn lên thấy ngũ chi vẫn còn đủ liền lẩm bẩm: - May vẫn còn, làm ta sợ chết đi được. Nhưng sao ta lại không mặc quần áo? Ô, ô rốt cuộc là cô định làm gì?
- A
Phong Nghi Nô không ngờ là Lý Kỳ lại như vậy, nàng kêu lên vội chạy đi dùng tay che mặt nói" - Tên vô liêm sỉ này còn không mau đắp chắn lên?
Khà. Không ngờ là da mặt của cô gái này lại mỏng như vậy? Vừa rồi còn kiêu ngạo như thế hóa ra là giả vờ. Sao Lý Kỳ lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy chứ, hắn cười nói: - Phong nương tử, cô đang giả vờ rồi, cô dám cởi quần áo của ta thì tại sao lại không dám nhìn? Không phải là vừa rồi nhìn chán rồi đấy chứ? Lúc nói chuyện hắn cũng lặng lẽ lấy chăn đắp lên cơ thể, dù sao hắn cũng không phải là kẻ điên, hắn ngồi dựa vào tường tránh khỏi sự uy hiếp của con dao găm kia.
- Ngươi đừng nói bậy, là là Mã Kiều giúp ngươi cởi đấy. Phong Nghi Nô xấu hổ nói.
Mã Kiều? Lý Kỳ tức giận nói: - Không phải chứ? Vậy mà ta còn tưởng cô cởi cho ta.
- Ta liều mạng với ngươi.
Phong Nghi Nô giận dữ, trợn mắt lên, tay dưới đè chặt nhưng động tác này rất chậm, rõ ràng là còn để lại đường sống, chợt phát hiện dưới tay mình không có gì nàng sợ hãi vừa mới thấy Lý Kỳ còn nằm trên giường bây giờ đã không thấy đâu nữa.
Lý Kỳ trốn phía sau chỉ chờ cơ hội này, hắn nắm lấy tay phải ôm chặt lấy nàng.
Phong Nghi Nô chưa hề bị một người đàn ông nào trần truồng ôm phải, nàng vừa xấu hổ vừa tức la lớn: - Ngươi làm gì vậy? thả ta ra, thả ta ra.
Ta mà thả cô ra thì ta là cục gỗ rồi. Hắn một tay ôm lấy Phong Nghi Nô bổ nhào lên giường, hai chân hắn kẹp lấy hai chân nàng, hai tay cũng đè chặt hai tay nàng.
Phải nói là tư thế này rất mê người.
Trong số nữ nhân Phong Nghi Nô cũng được coi là một cô gái khỏe, dù sao nàng đã học múa từ nhỏ nhưng dù sao vẫn yếu hơn đàn ông. Tuy Lý Kỳ không khỏe bằng Mã Kiều, Ngưu Cao, đám Nhạc Phi nhưng cũng là cầm cái muôi từ nhỏ mà lớn lên, vẫn dư sức để khống chế một cô gái. Đương nhiên loại con gái biến thái như Triệu Tinh Yến, thì cũng chỉ có mặc cho người ta hại mà thôi.
Nhưng bản tính của Phong Nghi Nô mạnh mẽ, nàng không ngừng dãy dụa.
Lý Kỳ cảm thấy đau đớn dù sao trong tay nàng vẫn cầm một con dao sắc bén, nếu chẳng mai làm ai bị thương cũng đều không tốt, hắn nhẫn tâm đe dọa: - Đủ rồi, cô đừng cử động nữa,
Phong Nghi Nô biết là hắn dọa mình nhưng vẫn không dám động nữa, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Lý Kỳ cầu khẩn nói: - Cầu xin ngươi, hãy thả ta ra đi.
Nếu ta thả cô ra thì mạng của ta sẽ còn sao? Lý Kỳ nhìn từ trên cao xuống dụ dỗ nói: - Vậy mời cô bỏ dao xuống trước đã.
Bây giờ Phong Nghi Nô chỉ muốn sớm thoát khỏi hắn nàng vội ném dao xuống.
Lý Kỳ nhanh chóng nhặt con dao ném ra xa, sau đó lai nắm chặt tay Phong Nghi Nô, nàng giận dữ nói: - Ngươi không giữ lời, ta đã ném dao đi rồi, ngươi còn muốn thế nào chứ?
Lý Lỳ ha ha nói: - Ta đâu có bảo cô ném dao đi, chỉ bảo cô bỏ dao xuống đây đâu phải là không giữ lời.
- Đồ vô liêm sỉ.
- Xin đấy, cô cầm dao ức hiếp một người trần truồng, hành động phòng thân của người đàn ông trong sạch sao nói lại nói là vô liêm sỉ.
- Ngươi?
Đôi mắt xinh đẹp của Phong Nghi Nô chuyển động, ngực nàng vô tình tiếp xúc với cơ thể của Lý Kỳ rồi lộn nhào trong lòng hắn, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Hai người đều thở hổn hền, 4 mắt nhìn nhau. Phong Nghi Nô thấy dường như ánh mắt của hắn có sự khác thường, nàng căng thẳng nói: - Ngươi muốn làm gì?
Chết tiệt, mình trở nên giống như Cao Nha Nội từ khi nào vậy? Lý Kỳ hít sâu một hơi, kiềm chế cơn dục hỏa trong lòng thở dài nói: - Phong nương tử, dù cô có tin hay không thì, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Thực sự ta không cố tình đến xem cô tắm đâu.
- Ngươi còn dám nói sao?
- Được, được, ta không nói nữa.
Hắn cũng không dám kích động vào tâm hồn yếu đuối của Phong Nghi Nô nữa mà nghiêm mặt nói: - Chúng ta nói vào chuyện chính đi.
- Ngươi bỏ ta ra trước đã.
- Cô cho ta là kẻ ngốc sao, trưa nay cô có dám giở trò, cầm đao truy sát, suýt nữa làm hại đến tính mạng ta, ta buông cô ra e là cô sẽ không muốn nói chuyện nữa.
- Vậy ngươi nói mau đi.
Lý Kỳ nghiêm túc nói:
- Thực ra lần này ta đến ngoài việc muốn thuyết phục cô quay lai học viện, chủ yếu vẫn là ta xin lỗi cô, đêm hôm đó là ta đã liên lụy đến cô khiến cô sợ hãi. Thực ra, ta có đi tìm cô muốn giải thích với cô nhưng lúc đó cô không ở nhà, xin lỗi cô!
Câu xin lỗi này hắn nói rất chân thành.
Phong Nghi Nô hơi sững sờ rồi thản nhiên nói: - Được rồi, ngươi nói xong rồi thì buông ta ra.
Đây mới chỉ là khúc nhạc dạo của ta thôi. Lý Kỳ vội hỏi: - Cô đừng vội, ta còn chưa nói hết. Ta muốn biết vì sao mấy hôm nay cô không đến học viện?
Phong Nghi Nô hừ nói: - Trưa nay ta đã nói rồi, ta không có tâm trạng.
Lý Kỳ nói thẳng: - Có phải cô sợ ta sẽ lại liên lụy đến cô không?
Nàng lại sửng sốt, chần chừ một lúc rồi nói: - Ngươi biết thì càng tốt.
- Quả nhiên là như vậy. Lý Kỳ cười khổ rồi lại nghiêm mặt nói: - Nhưng ta nghĩ, cô không cần phải sợ, cô vẫn luôn ở giữa thị phi, cô không quên rất nhiều nhân vật lớn vẫn nhớ cô chứ? Nếu thực sự có ngày ta ngã xuống cho dù cô có liên quan gì đến ta không thì bọn họ cũng sẽ nghĩ mọi cách tìm cô. Dù sao cô cũng biết, có rất nhiều chuyện Sư Sư cô nương cũng không tiện ra tay, cho nên ta nghĩ lựa chọn sáng suốt nhất của cô là tiếp tục đi học ở học viện.
Phong Nghi Nô ngẩn người ra nói: - Ý của ngươi là ngươi sẽ bảo vệ ta?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đương nhiên rồi, bằng không lúc trước ta đã không cho phép cô đến học viện rồi. Hơn nữa ta vẫn luôn làm như vậy mà. Hắn nói đến đây lại cảm thấy lời mình nói hơi mơ hồ, hắn lại bổ sung: - Ta là Phó viện trưởng, đương nhiên phải có tránh nhiệm với mỗi người trong học viện rồi.
- Vậy ngươi không sợ ta sẽ làm liên lụy đến ngươi sao?
Lý Kỳ trợn hai mắt lên nói: - Cô đừng tự làm khổ mình nữa, cô đâu có làm chuyện gì liên lụy, so với những khó khăn của ta quả thực điều đó không đáng để nhắc đến. Nói đến Vương Tuyên Ân, bây giờ y cũng không đủ tư cách để đấu với ta nữa. Nếu bây giờ y còn dám nhảy đến trước mặt ta ta sẽ cho y hai cái bạt tai thì y cũng phải ngoan ngoãn mà nhận thôi.
- Nói như vậy nhưng mỗi lần ta và ngươi ở cùng nhau đều gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng tính ra cũng 3 lần rồi.
Không phải chứ, lẽ nào nàng đang lo lắng cho mình? Cái này không hợp lý, hắn ngơ ngác nhìn Phong Nghi Nô.
Phong Nghi Nô đỏ mặt lên cau mày nói:
- Ngươi nhìn cái gì?
Hắn nao nao vội hỏi: - Không có, không có. Rồi hắn lại ha ha nói: - Nói ra cũng thật buồn cười, ta vẫn coi cô là cứu tinh.
- Cứu tinh?
- Đúng vậy, bởi vì mỗi lần ta ở cùng cô để có thể biến nguy thành an.
Phong Nghi Nô a một tiếng cảm thấy hắn nói cũng rất có lý. Cùng một chuyện suy nghĩ ở các góc độ khác nhau thì hai kết quả lại hoàn toàn khác nhau, đây thật là kỳ diệu!
Lý Kỳ vội rèn sắt khi còn nóng nói: - Được rồi, phiền toái muốn đến cô trốn cũng không trốn được. Sống trên đời lo lắng chỉ tăng thêm phiền lão, chi bằng hãy thuận theo tự nhiên đi. Ngày mai cô hãy về cùng ta, làm một giáo viên tốt, coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Các học sinh đều cần cô, nhóm mê sách cũng cần cô. Cô không biết chứ đám Cao Nha Nội ngu xuẩn kia cũng đã bắt đầu tổ chức đội chống lại Tuần san Đại Tống thời đại rồi, hơn nữa ngay cả Hoàng thượng cũng đến giục, bằng không ta đã không sốt ruột đến tìm như vậy thực ra ta cũng muốn cô được nghỉ ngơi nhiều một chút.
Phong Nghi Nô hơi giãy dụa nói: - Để ta suy nghĩ kĩ một chút đã.
Còn suy nghĩ gì nữa, cơm canh đều nguội cả rồi. Lý Kỳ nhanh chóng bổ nhào về phía Phong Nghi Nô:
- Chút chuyện cỏn con đó còn phải suy nghĩ sao?
Nàng vừa he miệng ra thì cảm thấy hạ thể bị một vật cứng nhét vào, nàng mềm người ra.
Lý Kỳ rung động trong lòng, chợt thấy mông mình lạnh toát, theo bản năng hắn cúi xuống nhìn suýt nữa thì trồi cả 2 mắt ra, hóa ra cừa động thì cái chăn chợt rơi xuống. Nguy hiểm hơn là, đúng lúc tiểu huynh đệ đang chống đỡ hai chân của Phong Nghi nô. Anh bạn, đây là anh muốn ta làm chuyện bất nghĩa rồi, phạt anh ba ngày không được ăn thịt.
- A! Không đợi cho Lý Kỳ kịp phản ứng, bỗng tay hắn đau nhức:
- Đại tỷ đừng cắn, lần này không phải ta cố ý, đau đau...
- Bịch...
Sóng cũ chưa qua, sóng mới đã đến. Bụng bị người ta đạp cho một cái, súy nữa thì đoạn tử tuyệt tôn.
- A đặc biệt cảm ơn!
Cơn đau nhức bất ngờ khiến hắn kêu lên, hắn thoát ra khỏi khỏi Phong Nghi Nô. Có câu là "Tái ông mất ngựa họa, phúc khôn lường". Tiểu huynh đệ kia lại đi vào bước nữa rồi.
- Ôi!
Hắn rên rỉ, ôi con mẹ nó đây thật đúng là băng hỏa lưỡng trọng thiên a.
- Ngươi tìm đường chết đi. Mặt Phong Nghi Nô đỏ như máu, hơi thở cũng dồn dập ra sức đẩy Lý Kỳ ra liều mạng chạy trốn.
Hắn nằm trên giường một tay che bụng, một tay nện khóc không ra nước mắt: - Đại tỷ, ta thực sự vô tội mà, đây chỉ là phản ứng nên có của một người đàn ông nếu không phản ứng thì ta đã đi tìm cô liều mạng rồi. Xong rồi, xong rồi, chuyến này chạy không vững rồi, không ngờ là mình đã bị nhìn thấy hết, chuyện vẫn còn chưa thành, ô ô ô, ta không sống nữa.
*****
Đêm đó, Lý Kỳ đã bị Phong Nghi Nô đuổi ra khỏi Thủy trúc viên.
Có câu là " Ôn nhu hương, anh hùng mộ".
Đã có cả hàng ngàn anh hùng chứng minh câu nói này không sai. Lý Kỳ cũng rất tin cho nên hắn vẫn luôn cho rằng mình không phải đại anh hùng gì thì không cần phải e dè điểm này.
Thực ra suy nghĩ của hắn cũng không sai, ôn nhu hương không nguy hiểm đến tính mạng của người thường nhưng ngươi cũng phải trả một cái giá nhất định.
Tuy chỉ một phút chốc kích động khiến Lý Kỳ làm liều nhưng hắn cũng phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng, đó chính là bị cảm nặng.
Lý Kỳ vẫn luôn mang theo hải sâm và bào ngư làm đồ ăn vặt, tự cho là đã đạt được đến bước "bách độc bất xâm" nhưng không ngờ, ở trước mặt nữ nhân đặc biệt là người đẹp, mình lại trở nên mềm yếu như vậy.
Muốn lấy mạng người rồi!
Buổi sáng.
- A, a... Vì sao ban ngày mà cũng có sao, không phải mình sắp chết sao? Mình không muốn chết trẻ. Sớm biết thế này đêm đó đã ngủ với cái chăn lớn, ít nhất thì cũng không bị đối xử như vậy. Ôi cũng không biết cô gái ngốc kia đã ra ngoài chưa, suýt nữa sự trong sạch của mình bị mất, cô ta còn giận dỗi gì chứ?.... . Lão tử đây nợ, nợ.... Mẹ nó chứ! ai đang con mẹ nó nguyền rủa lão tử!
Lý Kỳ nằm ở dưới gốc cây đại thụ trước phòng, đắp khăn nóng trên đầu, hắt xì hơi luên tục, hắn uể oải như một ông lão gần đất xa trời, đang lẩm bẩm gì đó.
Ba ngày liên tiếp, hắn gần như không ra cửa, cũng may tập đoàn Túy Tiên Cư có Bạch Thiển Dạ chống đỡ, doanh trại bên kia hắn đã giao cho đám Nhạc Phi, đám Ngưu Cao còn Thương Vụ Cục đã có Tần Cối, hắn không có bất cứ sự lo lắng nào.
- Đại nhân.
Lúc này, đột nhiên Trần đại nương đi đến.
Lý Kỳ đứng dậy hoảng sợ nói: - Đại nương, coi như cầu xin đại nương được không, tôi thực sự không muốn uống thuốc, tự mình điều trị là được rồi. Tuy là đầu bếp thường nếm nhiều vị, nhưng vị đắng của Đông y đến tận xương cốt hắn rất sợ hãi. Ai biết bác sĩ của thời đại này không có giấy phép cũng khám ra được bệnh nặng.
Trần đại nương ngượng ngùng nói: - Đây đều là phu nhân dặn dò, lão thân cũng chỉ làm việc theo lệnh thôi, hơn nữa, hơn nữa tôi đến cũng không phải để bảo đại nhân uống thuốc.
Lý Kỳ thấy tay bà ta không bưng theo thuốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm rồi lại hỏi: - Vậy bà đến đây làm gì?
Trần đại nương đáp: - À, Thái viên ngoại của Phỉ Thúy Hiên đến đây.
- Thái lão hồ ly? Ông ta đến làm gì?
Lý Kỳ mơ màng rồi trừng hai mắt lên nói: - Bà dẫn ông ấy đến đây đi.
- Vâng!
Chưa đến một lúc, Thái Mẫn Đức và Thái lão tam đã đi đến sân nhỏ của Lý Kỳ.
- Ôi, ôi...
Lúc này vừa mới đi vào trong họ đã nghe thấy tiếng rên rỉ uể oải của Lý Kỳ.
Trần đại nương sửng sốt, thầm nghĩ, lạ thật vừa rồi tinh thần của đại nhân còn rất tốt sao chớp mắt đã trở lên rên rỉ như vậy, không phải bệnh nặng hơn rồi chứ? Ừ, lát nữa phải nói với phu nhân xem có phải dùng thuốc hơi ít không?
- Ôi, công tử, công tử sao thế?
Đầu tiên là Thái Mẫn Đức sửng sốt, lại thấy Lý Kỳ nằm trên giường, nhìn có vẻ bệnh nặng ông ta liền bước nhanh đến ân cần hỏi han.
Tên dối trá, ông vẫn muốn ta chết sớm mà. Lý Kỳ híp mắt giơ tay lên yếu ớt nói: - Viên ngoại đến đây đi.
Thái Mẫn Đức hành động cũng không chậm, liền nắm chặt tay Lý Kỳ vội hỏi: - Công tử, Thái mỗ ở trong này rồi.
Lý Kỳ cố nén cười, cố sức kéo tay của Thái Mẫn Đức xuống giật giật môi, ông ta khom người xuống hỏi: - Công tử, công tử muốn nói gì?
- Viên ngoại à, tôi có bệnh trong người không thể đứng dậy chào đón được mong ông thông cảm.
Nói được 1 nửa, Lý Kỳ đột nhiên phun cả nước miếng bắn hết lên mặt Thái Mẫn Đức.
Thái Mẫn Đức ngây người ra, cảm giác lẽ nào hắn muốn nói với mình câu này.
- Xin lỗi, xin lỗi tại hạ không cố ý.
Cánh tay trái ghê tởm của Lý Kỳ sờ lên miệng, trên mũi rồi hắn lại nắm lấy cánh tay của Thái Mẫn Đức nói với vẻ mặt áy náy.
Thái Mẫn Đức ghê tởm đến mức sắp buồn nôn, ông ta gượng cười nói: - Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà, công tử vẫn tốt chứ?
Thái lão tam vội lấy khăn ra, Thái Mẫn Đức quơ lấy cái khăn lau mặt có lẽ sau khi trở về bộ quần áo này ông ta cũng sẽ không cần nữa rồi.
Lý Kỳ nhìn bộ dạng chán ghét của ông ta, suýt nữa hắn cười ra tiếng, hắn ho nhẹ khoát tay rồi nói: - Đừng nhắc đến nữa, đừng nhắc đến nữa, ngươi ta sống trên đời này chính là chịu tội mà. Nói xong hắn lại nói với Trần đại nương: - Đại nương, còn không mau vào nhà mang ghế cho viên ngoại ngồi?
Trần đại nương ngây ra rồi vội vàng gật đầu đi vào trong phòng.
Lý Kỳ lại nói với Thái Mẫn Đức: - Người làm không hiểu chuyện mong viên ngoại đừng trách.
Ta dám trách sao? Thái Mẫn Đức ngượng ngùng nói: - Đâu có, đâu có.
Một lát sau, Trần đại nương liền mang một cái ghế ra nói: - Đại nhân, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin đi trước.
- Đi đi, đi đi!
Đợi Trần đại nương đi rồi, Lý Kỳ duỗi tay ra nói: - Viên ngoại, mau ngồi đi.
Bây giờ Thái Mẫn Đức cảm thấy thứ gì trên người Lý Kỳ cũng thật ghê tởm, ông ta liếc nhìn cái ghế kia còn do dự một lúc mới ngồi xuống nhưng chỉ ngồi một bên mông.
Lý Kỳ rên một tiếng rồi hỏi: - Không biết lần này viên ngoại đến là có chuyện gì?
Con ngươi của Thái Mẫn Đức chuyển động, y cười nói; - Là thế này, tôi nghe nói công tử ốm nhẹ liền muốn sang đây thăm công tử, hàng xóm láng giềng dù thế nào cũng phải đến thăm chứ.
Chơi với Lý gia, 80% phần là ông nghe tin này từ miệng của Trần đại nương. Lý Kỳ nói: - Vậy chắc là viên ngoại sẽ mang thuốc Linh đan đến rồi, mau cho tôi xem một chút đi.
Mặt của Thái Mẫn Đức cứng đờ sắc mặt không đổi nói: - Công tử xem trọng Thái mỗ quá rồi, với địa vị hiện giờ của công tử, thuốc dùng chắc chắn là tốt nhất trên đời này rồi, nếu không phải là lấy từ trong hoàng cung ra thì Thái mỗ cũng không dám.... .
Tên cáo già này biết giả bộ lắm, bị ông đoán trúng rồi. Lý Kỳ giơ tay lên nói: - Nhưng dù nói thế nào thì tại hạ cũng đa tạ sự quan tâm của viên ngoại.
- Công tử khách sáo rồi! Thái Mẫn Đức cười ha ha nói: - Công tử, mấy hôm trước gặp công tử vẫn còn tốt sao ốm nhanh vậy?
Lý Kỳ thở dài nói: - Ôi, đừng nhắc đến nữa, nhắc đến làm tôi chua xót, là tôi dùng tính mạng đi kinh doanh mà.
- Ôi, ai nói là không phải chứ. Thương nhân chúng ta đều là dùng tính mạng đi buôn bán mà. Thái Mẫn Đức thở dài một tiếng, vẻ mặt còn thê thảm hơn cả Lý Kỳ, chỉ có điều đối mắt nhỏ kia thì vẫn luôn nhìn lên người hắn.
Lần này là đến lượt Lý Lỳ sửng sốt, hắn tò mò nói:
- Sao viên ngoại lại buồn vậy?
Thái Mẫn Đức thở dài lắc đầu nói: - Chúng ta buôn bán thật chẳng dễ dàng gì, có lúc công tử không muốn tranh giành với người khách nhưng có những người cố tình không buông tha cho công tử. Thái mỗ đã định đi trốn ở Giang Nam nhưng có những người vẫn không buông tha cho ta.
Không phải lão cáo già này đang nói mình đấy chứ? Không thể nào, tôi đến Giang Nam trước ông, tôi không oán ông là đã nể mặt ông lắm rồi. Lý Kỳ nghe thấy y ám chỉ như vậy liền hỏi: - Không biết viên ngoại nói đến ai vậy?
Thái Mẫn Đức chớp chớp mi mắt nói:
- Còn có thể là ai chứ, không phải là Trương Xuân Nhi kia sao?
Cô ta? Lý Kỳ cau mày nói: - Không thể nào, gần đây đâu có nghe thấy Kim Lâu có động tĩnh gì?
Thái Mẫn Đức cười khổ nói: - Ở kinh thành không có động tĩnh gĩ nhưng ở ngoại thành bây giờ không ai là không biết đến đại danh của Trương Xuân Nhi.
- Hả? Có chuyện như vậy sao?
Lý Kỳ cắn chặt răng, hắn ngồi dậy hỏi: - Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thái Mẫn Đức thấy hắn bỗng chốc như khỏi bệnh mới biết vừa rồi là hắn giả vờ. Ông ta hơi bực bội nhưng cũng không để bụng, dù sao đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, ông ta nói: - Chỉ e là công tử không biết. Hai tháng nay Kim Lâu ở Tây thành Lạc Dương, Bắc Kinh đại danh phủ và phủ Nam Kinh ở Ứng Thiên cùng với những châu phủ khác đã mở ra 13 chi nhánh, bây giờ đã mở đến Trường Giang rồi. Có lẽ không bao lâu nữa sẽ mở chi nhánh đến Giang Nam.
Lý Kỳ vô cùng kinh ngạc nói: - Trong 1-2 tháng mà mở được 13 chi nhánh, sao có thể chứ?
- Thái mỗ biết được tin này từ đám khách vãng lai mấy hôm trước, mới đầu còn không tin nhưng về sau đi nghe ngóng đúng là có chuyện này.
Lý Kỳ cau mày nói: - Nhưng theo tôi được biết, Trương Xuân Nhi vẫn luôn ở kinh thành không đi đâu mà.
- Cô ta không đi nhưng Cổ Đạt di, ngoài ra cô ta còn phái rất nhiều người phân công nhau đi làm việc. Thủ đoạn giống như mua Phan Lâu, đều là nhặt cái có sẵn, trực tiếp mua quán rượu của người khác. Thái Mẫn Đức càng tức giận nói: - Xem ra, người Kim ở sau lưng cô ta rất giàu có, nhưng có tiền cũng phải tiêu hoang như vậy, họ lập tức mở cửa hàng cho dù thủ đoạn kia của Trương Xuân Nhi thuận lợi thì cũng bận vô cùng.
Sắc mặt của Lý Kỳ dần trở nên nghiêm trọng, hắn lẩm bẩm nói: - Có lẽ cô ta căn bản không phải là làm kinh doanh.
- Cậu nói gì?
- À, không có gì.
Lý Kỳ nao nao cười nói: - Người ta có tiền không có chỗ tiêu vậy thì chúng ta sẽ có cách.
- Tuy nói như vậy nhưng...
Thái Mẫn Đức muốn nói rồi lại thôi, ông ta liếc nhìn Lý Kỳ một cái.
Lý Kỳ cười nói: - Chứ không phải là viên ngoại sợ cô ta đến Giang Nam cướp việc kinh doanh của ông à?
Thái Mẫn Đức ha ha nói: - Giang Nam cũng không nhỏ, cho dù là chuyển tất cả những quán rượu ở kinh thành đến đó thì cũng vẫn đủ sức chứa. Chỉ có điều Trương Xuân Nhi cùng cách này để mở vừa hàng thì thực sự quá kỳ lạ. Rõ ràng là hướng về phía Giang Nam, có câu là "kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến", đến lúc đó chẳng phải là công tử sẽ có kế hoạch lớn cần triển khai ở bên đó sao? Thế của Trương Xuân Nhi hung mãnh như vậy, không thể không phòng tránh.
Ta đã sớm phòng rồi, nhưng phòng thế nào đây? Thứ nhất, cô ta không phạm pháp, thứ hai không ác, hơn nữa công việc kinh doanh quán dượu của cô ta cũng chính đáng vững như Thái Sơn, mặc dù có tranh giành lợi ích nhưng thủ đoạn vẫn còn có quy tắc hơn ông. Lý Kỳ cười nói: - Phòng thế nào đây? Việc kinh doanh vốn là bằng bản lĩnh, cô ta muốn đi Giang Nam cũng không ai ngăn cản được. Hơn nữa hiện giờ tôi đang chủ trương buôn bán, nếu tôi cổ vũ dân chúng ở bên này buôn bán mà bên kia lại đi chèn ép các thương nhân khác, cho dù thủ đoạn của tôi có hợp lý thì cũng khó tránh khỏi bị người ta suy nghĩ. Huống hồ, cho đến giờ tôi và cô ta đâu với nhau vẫn là người tám lạng kẻ nửa cân. Hôm nay là nước sông không phạm nước giếng.
- Điều này cũng đúng. Thái Mẫn Đức thở dài nói: - Nhưng cứ để cho cô ta tiếp tục vậy sao?
Hắn nhún vai nói: - Cũng đành phải như vậy, nhưng viên ngoại cũng không cần phải lo lắng, vừa rồi ông cũng nói Giang Nam đủ sức chứa cả mấy trăm quán tượu, chúng ta nuốt cũng không nổi mà. Hơn nữa cách mở của cô ta như vật căn bản là không chú ý đến con số phải bồi thường là bao nhiêu, hơn nữa chúng ta ở kinh thành còn không sợ lẽ nào đến Giang Nam lại sợ cô ta sao?
Thái Mẫn Đức cười nói: - Đúng vậy, đúng vậy, thực ra cũng không phải là Thái mỗ sợ cô ta, chỉ có điều cách của cô ta thực sự rất lạ. Được rồi, Thái mỗ không nhiều lời nữa, công tử dưỡng bệnh trước đã, Thái mỗ không quấy rầy công tử nữa, xin cáo từ trước.
- Đâu có, đâu có!
Thái Mẫn Đức đi rồi, Lý Kỳ mới bỏ cái khăn trên đầu xuống cười khổ nói: - Mẹ ơi! Muốn dưỡng bệnh cũng không được, thật là thê thảm.
← Hồi 0586 | Hồi 0588 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác